Chương 19~20~21

CHƯƠNG 19: GIÁO SƯ AI OÁN?

Xe quay về vẫn là chiếc kia, không giống chính là Thường Kiện chen cùng đám bằng hữu, trong đó ngoại trừ vị lái xe kia, bốn nam sinh còn lại tập hợp bắt đầu cùng nhau đánh bài. Thường Kiện hôm nay đại khái vận khí cũng không tệ, bên trong đám người thỉnh thoảng vang lên "Sát! Thường lão đại hôm nay rất mạnh a", "Không phải chứ, anh lại thắng" loại hình lời nói, Hà Luật một người núp ở hàng cuối cùng, nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ liên tục thay đổi suy tư.

Lúc về tới trường học chuyện thứ nhất chính là đem Tướng Quân cùng Công Binh đón về, Hàn giáo sư một bộ dạng vô cùng không tình nguyện, đem hai con mèo ôm trong ngực, lưu luyến không rời. Sau ngày hôm ấy Hà Luật đều không nhìn thấy Thường Kiện, nghĩ lại cũng đúng, một trường học như thế, dựa vào cái gì liền có thể ngẫu nhiên đến gặp a, hơn nữa chính mình còn nói như vậy với cậu...

Buổi tối hai con mèo xoay một vòng bên chân, Hà Luật trong lòng nghĩ Thường Kiện phỏng chừng sẽ không trở lại, nhìn trong ngăn kéo chỗ phòng khách đều có mấy nhãn hiệu thức ăn cho mèo, lại nghĩ đến từ đầu tới nay đều cho mèo ăn cơm tẻ, cho dù Thường Kiện không đến, mấy túi thức ăn kia cũng không biết là có thể ăn đến khi nào.

Ngày tháng không có ai miễn cưỡng xen vào, kỳ thực cũng trôi qua rất nhanh, tuy rằng... như vậy có chút vắng vẻ.

Hà giáo sư lần thứ hai "ngẫu nhiên gặp" lưu manh học sinh của anh là ở khu vực dành cho giáo sư ở đại hội thể thao, nói là ngẫu nhiên gặp, tự Hà Luật đều cảm thấy chột dạ. Anh đương nhiên là nhớ Thường Kiện báo danh hạng mục gì, đương nhiên là còn có nơi cử hành của mấy hạng mục đó. Trận chung kết bóng rổ thi đấu vào ngày cuối cùng, thời tiết rất tốt, Hà Luật cùng mấy giáo sư trong phòng trước khi ra ngoài cũng thuận miệng nói vài câu: "Hà giáo sư, ăn cơm xong vận động một chút không? Ngày hôm nay hình như có trận đấu bóng rổ a, đi xem đi."

Hà Luật liền như vậy mà theo đến.

Từ xa, có thể nhìn thấy bóng người mặc quần áo thể thao màu trắng, linh hoạt mạnh mẽ. Hà Luật trốn dưới bóng cây đại thụ, nhìn bóng người nổi bật dưới ánh nắng kia.

Điểm số trận chung kết đuổi nhau rất sát, đội bóng rổ cùng đội cổ động viên hai bên liều mạng cạnh tranh nhau, liền cuốn hút mấy vị giáo sư rủ Hà Luật đến xem cũng không kìm được mà vì đội viên của mình mà cao giọng hò hét, tiếng nói quen thuộc lập tức thống nhất hòa vào bên đội cổ động cùng hò hét, mãnh liệt yêu cầu giáo sư lớn tuổi làm đội trưởng. Giáo sư già tuổi một bộ, hiếm khi thấy hưng phấn mười phần, một tiếng hô rất có uy lực, bị bọn học sinh trẻ tuổi giựt dây, hướng về phía đội cổ động viên bên kia rống lên hai tiếng cố lên.

Ngay lúc đó, Hà Luật cảm giác được Thường Kiện xoay người hướng ánh mắt nhìn sang hướng mình, bất quá tầm mắt hầu như không dừng lại, giống như chỉ vô tình lướt qua.

Thi đấu cuối cùng vẫn là đội Thường Kiện thắng hiểm, hiểm đến mức chỉ hơn kém nhau hai điểm. Mấy chàng trai cả người đầy mồ hôi, nhưng không che giấu được vui sướng khi giành được thắng lợi, mấy cô nàng trên khán đài trang phục đẹp đẽ dồn dập chạy đến đưa nước cùng khăn mặt, cũng có một số là quan hệ tình nhân, liền trực tiếp thân mật tại chỗ.

Thường Kiện tự nhiên không thể bị lạnh nhạt, thậm chí làm đội trưởng, cậu trái lại đặc biệt chói mắt. Cô gái có mái tóc dài đem nước đến cho Thường Kiện, Thường Kiện ngẩng đầu uống, mồ hôi theo chóp mũi nhỏ xuống, mấy giọt nước thậm chí còn chảy dọc theo hầu kết, gợi cảm không tả nổi. Cô gái tựa hồ thoáng do dự, sau đó hạ quyết tâm nhón chân lên dùng khăn mặt trên tay lau mồ hôi trên mặt Thường Kiện.

Hà Luật hơi thở dài, ngực rầu rĩ, loại hình ảnh này mới là bình thường, đẹp đến mức khiến cho người ta ao ước.

Đám người nhanh chóng trào ra sân bóng rổ, đám con trai bước đi còn bá vai nhau, Hà Luật lảng tránh không kịp, vừa vặn cùng bọn Thường Kiện chụp một bức ảnh. Đội bằng hữu của Thường Kiện vẫn còn nhớ tới Hà Luật từng theo họ huấn luyện vài lần nhưng về sau đều đem đội trưởng của họ thất bại chỉ có thể hỏi trời xanh, lập tức bữa tiệc ăn mừng lại có thêm khách quý: "Ai Hà giáo sư, chúng em đi ăn cơm, thầy cùng đi chứ?" "Đúng vậy đúng vậy, thầy tốt xấu gì cũng là thành viên nội bộ a."

Hà Luật một mình quen rồi, bình thường cũng rất ít người đối với anh nhiệt tình mời như vậy, hiếm khi gặp phải tình huống này khiến Hà Luật hơi khó xử, thời điểm không biết nên trả lời như thế nào thì Thường Kiện tiến lên giải vây: "Ồn ào cái gì, không biết lớn nhỏ, giáo sư chẳng nhẽ không bận việc của mình sao?"
Vị nam sinh vóc dáng nhỏ bé bên cạnh Thường Kiện lập tức bày ra bộ mặt oan ức: "Hà giáo sư thầy ghét bỏ chúng em sao?"
Hà Luật theo bản năng phủ nhận: "Đương nhiên không có..."

"Vậy thì cùng đi đi! Các em gái cũng đồng thời đi!" Lập tức có nam sinh đập vai, gần như là đẩy Hà Luật tiến vào đội ngũ đồng hành.

Thường Kiện vốn bị vây ở giữa, lúc này âm thầm di chuyển đến bên người Hà Luật, nhỏ giọng mở miệng: "Không muốn thì đừng miễn cưỡng chính mình."

Hà Luật lắc lắc đầu, nhưng Thường Kiện ngay lập tức lại bị nam sinh phía trước kéo đi, đại khái không hề nhìn thấy Hà Luật không tiếng động trả lời. Hà Luật cười khổ, người quả nhiên là không nên kiêu căng, ngươi xem hiện tại, cái người dĩ vãng đem mình đặt ở vị trí hàng đầu không còn chấp nhất, liền như thế có chút bị lạnh nhạt mà ai oán.

Tiệc liên hoan có mười lăm, mười sáu người, nữ có nam có, có học sinh có Hà Luật là giáo sư, phòng ăn đặc biệt lớn cũng phải thêm ghế, đội bằng hữu của Thường Kiện tự cho là chu đáo đem Hà Luật ngồi bên trái Thường Kiện, cũng để cô gái kia ngồi bên phải Thường Kiện. Thường Kiện đời này ngoại trừ cha mẹ, em gái cùng Hà Luật thì không còn hầu hạ ai khác, bây giờ ngồi cạnh một nữ sinh không quen biết, nhất thời có điểm thiếu kiên nhẫn.

Có người cao cổ gọi không lâu thì phục vụ cầm thực đơn đi vào, không lâu sau thì có nguòi xách một thùng rượu đi vào, Hà Luật hơi hơi nhíu mi, Thường Kiện không chút biến sắc mà đem chén rượu trước mặt Hà Luật đổi thành trà hoa cúc, thời điểm đợi rượu được truyền đến, ngay cả nữ sinh bên kia cũng uống chút rượu, chỉ có một mình Hà giáo sư cầm một chén trà hoa cúc giả vờ như đang cụng ly. Đợi được Hà Luật đem cái chén uống hết, Thường Kiện đã nhanh tay lần thứ hai rót đầy trà hoa cúc, khiến cho mấy tên gia hỏa ôm mấy cái chai rượu dự định lại đây rót rượu cho giáo sư chỉ có thể giương mắt nhìn.

Sau khi bọn nam sinh uống được mấy lượt thì thức ăn bắt đầu được mang đến, mấy món ăn mang đầu đều ăn đến gió cuốn mây tan, ngay cả cọng hành đều không còn một mảnh. Hà giáo sư tự nhiên không tiện cùng học sinh của mình tranh đoạt đồ ăn, mấy học sinh sau khi uống rượu nào còn đạo lý tôn sư trọng đạo a, ngoại trừ hơi hơi chăm sóc nữ sinh ngồi bên cạnh, mỗi người khi cướp món ăn đều phải gọi là khí thế lẫm liệt.

Thường Kiện tự nhiên khí thế không thể đỡ nổi, Hà Luật nhìn lướt qua mới phát hiện mấy món ăn mình nhìn chằm chằm đều đã nằm trong bát. Kế hoạch ăn cơm cùng nhau đã tiến hành một thời gian, tuy rằng sau đó bởi vì sự kiện kia mà gián đoạn, nhưng Thường Kiện vẫn nhớ rõ trong lòng cẩn thận từng li từng tí khẩu vị của người kia.

Uống rượu uống đến say, liền không ngừng có người ồn ào, đặc biệt là nhìn thấy ở đây có gần như một nửa là nữ sinh, các nam sinh lại càng ỷ vào say rượu mà làm càn. Trò chơi phương thức rất thô bạo, ai cũng biết trò chơi chỉ là vì hình phạt khi thua.

Hà Luật cảm thấy đi cùng đám người kia thật là một sai lầm, một mực đối với đám người này không phải tham dự với thân phận là giáo sư, mà là một người đồng bạn, hoàn toàn không có vinh dự được đối xử đặc biệt từ đám nam sinh chơi dựa vào sức mạnh này.

Thường Kiện đại khái cũng có chút uống nhiều, sắc mặt đỏ lừ, hô hấp có chút gấp, đến phiên Hà Luật trúng chiêu đương nhiên là Thường Kiện nhận phạt thay, phạt hộ tự nhiên là gấp đôi tửu lượng, thế nhưng Thường Kiện uống đến mắt cũng không nháy. Đến khi nữ sinh bên kia bị phạt, nữ sinh không uống mà vô cùng đáng thương cùng mang theo chút chờ mong nhìn Thường Kiện. Thường Kiện tự nhiên không thể từ chối, lần này một người gánh chịu năm người trúng chiêu tỉ lệ, Thường Kiện say nhanh chóng.

Hà Luật nhìn dáng dấp của cậu không khỏi có chút lo lắng, nhưng một mực đám thanh niên đang hưng trí kia không biết nặng nhẹ. Hà Luật dần dần ngồi không yên, giả vờ đi vệ sinh ra đến bên ngoài cửa lớn mới lấy điện thoại ra gọi: "Thường Kiện, cậu ra ngoài cho tôi."

Người bên kia đã say đến không tỉnh táo tựa hồ bị giọng điệu nóng nảy cùng lo lắng của Hà Luật làm cho choáng váng, không bao lâu liền một thân đầy mùi rượu xuất hiện ở cửa.

Hà Luật lườm hắn một cái, đi thẳng về phía trước, người phía sau quả nhiên thành thật đi theo. Kêu taxi, Hà Luật giám sát Thường Kiện lên xe mới đi lên báo cho tài xế địa chỉ nhà mình.

Hà giáo sư tìm chìa khóa mở cửa, người sau lưng mông mông lung lung mở miệng: "Không trở về kí túc xá a..."

"Cả người đầy mùi rượu sẽ phiền toái." Hà Luật có điểm tức giận, đem người đẩy vào phòng, Thường Kiện căn bản đứng không vững, ngồi trên giường nghiêng ngả, sau đó ngã xuống: thời điểm ngã còn thuận lợi đem Hà Luật ôm vào trong ngực.

Hà Luật không ổn định, bị ôm trọn vẹn.

Thường Kiện mơ hồ không rõ, tiếng nỉ non vang lên bên tai: "Làm sao cam tâm hết hi vọng... Làm sao cam tâm..." Hà Luật bị hắn mồm miệng không rõ cay đắng thổ lộ làm cho lòng có chút chua xót,nghiêng đầu xem vẻ mặt của Thường Kiện. Thường Kiện chính là nhắm hai mắt, đại khái đầu choáng váng đến lợi hại, mi nhíu thật chặt, rất nhanh thả người đang ôm trong ngực ra.

Hà Luật không có nhanh chóng thoát khỏi người này, mà cúi đầu tiến đến gần hõm vai người này hô hấp thật sâu. Không có căm ghét, không có không thể chịu đựng, cho dù bị hắn ôm eo, bị hắn khóa lại thân thể không thể động đậy, cũng không cảm thấy sợ hãi, chỉ là có chút...bất an.

Người này, quả nhiên là cùng Tôn Thành không giống nhau. Mặc kệ tâm tư của hắn nhiều chấp nhất, hay dùng lực, nhưng chưa bao giờ muốn tổn thương cùng uy hiếp mình. Cho dù trải qua thổ lộ cùng từ chối, vẫn ôn nhu như lúc ban đầu.

Hết chương 19. 

CHƯƠNG 20:

Cho Thường Kiện uống trà giải rượu, Hà Luật tự mình đi rửa ráy, anh không uống, nhưng cũng dính một thân đầy mùi rượu, đủ để đầu mơ hồ chóng mặt.

Thời điểm Thường Kiện tỉnh lại trời cũng đã tối, ra khỏi phòng ngủ liền nhìn thấy bóng lưg Hà Luật đang ngồi trên ghế salon xem ti vi. Thường Kiện lẳng lặng mà tựa trên khung cửa, thời khắc yên tĩnh cùng ấm áp này cậu không nỡ đánh tan, tuy rằng cậu càng hi vọng vị trí bên người Hà Luật là của mình.

Thường Kiện yên lặng mà nắm quyền, rõ ràng đã muốn quyết định buông tay, thậm chí còn vì hi vọng xa vời muốn có được hắn mà ngày càng xa cách, thế nhưng vẫn như cũ... Không cam tâm.

Hà Luật tựa hồ cảm giác được tầm mắt chăm chú sau lưng, theo bản năng mà xoay người lại liền nhìn thấy Thường Kiện dựa khung cửa xuất thần. Hà Luật ho khan một cái: "Cậu tỉnh ngủ?"
"Thầy ăn cơm chưa?" Thường Kiện không trả lời mà hỏi lại.

"Còn chưa." Hà Luật nhìn tay một chút, mới bỗng nhiên tỉnh ngộ đã qua giờ ăn tối.

Thường Kiện mở tủ lạnh, lấy một chút nguyên liệu làm cơm tối, hai món ăn một món canh nóng hổi nhanh chóng xuất hiện làm Hà Luật bắt đầu có cảm giác đói bụng. Hà Luật ăn cơm nước Thường Kiện làm, không khỏi đối với thái độ của mình cảm thấy xấu hổ. Ngày đó rõ ràng nói giữ một khoảng cách sẽ tốt hơn, hiện tại lại mang người ta về nhà, còn khiến người ta xuống bếp vì mình, được rồi, tuy rằng Thường Kiện cùng hai con mèo cũng đến ăn cơm.

"...Buổi sáng ngày kia thầy có rảnh không?"
"Làm sao?" Hà Luật ngẩng đầu, nhưng vẫn không nhịn được có điểm thấp thỏm.

Thường Kiện nhìn kĩ sắc mặt của anh: "Em hẹn thầy thuốc cho thầy, đã hẹn trước từ lâu, thầy thuốc kia cùng nhà em có quan hệ rất sâu, y thuật tuyệt đối có đảm bảo. Thầy có rảnh không, em mang thầy đi xem một chút. Nếu không...Một mình thầy đi cũng được."

Hà Luật rất kinh ngạc: "Tôi không có sinh bệnh a?"
"Ân, em biết," Thường Kiện đem cơm trong miệng nuốt xuống, nỗ lực để cho mình có vẻ có chút quân tử, "Không phải thể chất của thầy không tốt sao, thường xuyên bị bệnh nhỏ cũng không phải là chuyện tốt, hơn nữa cái này còn phải dựa vào trung y chậm rãi điều dưỡng."

Hà Luật hoảng hốt, cái này không nên là một vãn bối nói với mình, kỳ thực quá trình hai người ở chung, Thường Kiện vẫn mang đến cho mình cảm giác bình đẳng thậm chí là còn chăm sóc hơn.

"Ân, tôi rảnh rỗi," Hà Luật cắn chiếc đũa, "...Nếu là người cậu giới thiệu, vẫn là...Cậu theo cùng tôi chứ. Nếu như thuận tiện."

Ánh mắt Thường Kiện một thoáng sáng lên, từ khi xảy ra chiến tranh lạnh, hai người thường không gặp nhau, biểu hiện của Hà Luật rõ ràng so với trước kia còn có thêm chút yêu cầu, đối với mình đã không còn chống cự như có như không trước kia: "Ân, em ngày kia tám giờ rưỡi chờ thầy dưới tầng, thầy chuẩn bị xong rồi xuống là được."

Hà Luật cảm thấy trên mặt có chút nóng, bưng bát lên che trước mặt, "Ăn cơm ăn cơm, đều nguội." Thường Kiện lộ ra một nụ cười sảng khoái, ăn sạch sẽ cơm trong bát liền hí ha hí hửng cho mèo ăn cơm. Thái độ Hà giáo sư nhũn dần, bỏ rơi hứa hẹn quyết tâm của mình, tình huống như vậy nếu không tro tàn lại cháy thì không phải Thường Kiện hắn a.

Hà Luật liếc mắt nhìn Thường Kiện ngồi một góc cho mèo ăn, hoảng hốt nhớ tới, hình như... Rất lâu rồi chưa thấy đứa nhỏ này trên mặt có nụ cười thoải mái như vậy.

Buổi sáng ngày kia, Thường Kiện đã bắt đầu chờ dưới tầng từ rất sớm, cố ý đến trước giờ hẹn, lại không muốn gọi điện quấy nhiễu mộng đẹp của người kia, giờ khắc này không thể làm gì hơn là đứng đợi trong gió thu.

Cũng may đợi không tới nửa giờ, Thường Kiện liền nhìn thấy bóng người đơn bạc quen thuộc kia từ hành lang đi ra. Thường Kiện bước nhanh đến: "Mới tám giờ, giáo sư thầy làm sao liền xuống rồi?"
Hà Luật ho khan một cái: "Trong nhà không có sữa bò, tôi muốn đi mua bữa sáng...Cậu làm sao sớm như vậy đã đến?"

Thường Kiện sờ sờ đầu một cái," Ngủ không được liền ra ngoài, đi mua bữa sáng đi."

Phía dưới nhà Hà Luật có mấy quán ăn sáng, Hà Luật mang theo Thường Kiện đến quán gần nhất, gọi hai bịch sữa đậu nành cùng bánh bao nhân thịt, Hà Luật đem đồ trên tay đưa cho Thường Kiện, tự mình cầm một phần khác bắt đầu ăn. Thường Kiện cảm thấy người bị bệnh giai đoạn cuối kì thực là mình mới đúng, nếu không sao lại cảm thấy hình ảnh nam nhân hai mươi tám tuổi trước mặt mình cắn bánh bao sao lại đáng yêu như thế.

Hai người ăn uống xong xuôi, Thường Kiện dẫn theo Hà Luật theo đường tắt đi bảy tám ngã rẽ, đi gần mười phút liền nhìn thấy một cái sân sạch sẽ. Thường Kiện gõ gõ cửa viện mới đẩy cửa đi vào, lão trung y trong nhà đã sớm biết có người vào, đối với Thường Kiện gật gật đầu liền liền hướng bên trong đi vào.

"Ngồi đi." Thường Kiện chỉ chỉ ghế gỗ trong phòng khách, Hà Luật có thể nhìn thấy căn phòng này so với gian phòng lần trước ở ngoại thành kia bố trí hàng thật đúng giá nhiều lắm, từ bức tranh thủy mặc treo ở trên tường, đến mấy bộ đồ gỗ bên người hiện ra màu sắc vàng óng.

Sau khi lão trung y nhìn, nghe, hỏi, sờ (còn gọi là tứ chuẩn) một phen cho Hà Luật kê thuốc. Hà Luật xác thực không sinh bệnh, điều trị một chút thể chất thế nhưng phi thường thích hợp, Thường Kiện ở một bên lắng nghe so với Hà Luật còn chăm chú hơn, sau đó nghĩ thầm phải khiến cho Hà Luật ăn nhiều hơn, cần phải để ý chế độ làm việc nghỉ ngơi, có cơ hội... Còn phải dẫn người đi ra ngoài tản bộ hít thở không khí bên ngoài.

Bạn học Thường Kiện tính toán đến say sưa, nhưng căn bản không ý thức được vị chính chủ đang ngồi này liệu có tình nguyện hay không.

Hết chương 20.

CHƯƠNG 21: THẬT SỰ THÔNG SUỐT?

Hà giáo sư phát hiện anh cùng người nào đó lại có thể gặp gỡ ở những nơi hẻo lánh tại trường học, ngay cả tiết học trên lớp người nào đó cũng sẽ đến tham dự. Tháng ngày Hà Luật có khóa, trên căn bản sau khi ăn cơm sẽ bị người đó kiên trì gọi đi tản bộ. May mà trường của bọn họ làm công tác xanh hóa rất tốt, nếu không cả ngày hít bụi cũng không phải là việc gì tốt.

Hà Luật có lúc sẽ cảm thấy áy náy, biết rõ đối phương mang theo cảm tình thế nào cùng chờ mong, nhưng lại một mực lấy biểu tình ôn hòa cho đối phương rơi vào, một mực dựa vào đối phương ôn nhu hưởng hết chăm sóc. Hà Luật nghĩ, có lẽ một người lâu ngày, một khi có người thật lòng tốn thời gian ngóng trông mình, liền không nhịn được sa vào. Nhưng mà người kia thế mà không cho anh thời gian do dự cùng cảm thấy tội lỗi lâu hơn, liền cười toe toét đem anh giam vào sự quan tâm chăm sóc của mình.

Theo lịch ngày dần dần đổi, nhiệt độ cũng dần dần thấp, Thường Kiện đạp đạp lá cây lộ ra vẻ sa sút hiếm thấy: "Em phải rời khỏi một quãng thời gian."

"Hả?" Hà Luật đá đá tảng đá ven đường, ra dáng một bộ dạng mất tập trung.

"Nhà em ở bên ngoài làm ăn xảy ra chút vấn đề, cha em để cho em qua đó học xem cách xử lí như thế nào, nên xin phép một cái kì nghỉ."

"Ồ." Hà Luật nhẹ nhàng đáp một tiếng, nghe không ra là cao hứng hay thất lạc.

Thường Kiện thở dài, cậu quả thật không nỡ những ngày qua cùng Hà Luật ở chung ấm áp, Thường Kiện đã cẩn thận mà tự trách ngày trước nóng vội, đem người dọa sợ không nói suýt chút nữa còn toàn bộ tan vỡ, giống như bây giờ khôi phục ở chung không có chỗ nào khúc mắc quả thực là hiếm thấy, vào lúc này rời đi Hà Luật là việc mà cậu không hề muốn. Hơn nữa... Không đến hai ngày nữa là Giáng Sinh, lễ Giáng Sinh trong trường khẳng định là đặc biệt được chú ý, Thường Kiện không chỉ phiền muộn không được cùng người âu yếm ở bên, cũng sợ sệt ngày lễ lãng mạn như vậy sẽ làm cho quan hệ của bọn họ bị lật đổ. Tỉ như... Hà giáo sư nhất thời hứng khởi tìm bạn gái, điều này cũng không phải không thể. Với điều kiện như Hà Luật, không được phái nữ ưu ái là không có khả năng, hơn nữa lúc trước Thường Kiện cũng đã gặp được Hà Luật đi xem mắt, có thể thấy được, Hà giáo sư đối với việc lập gia đình cũng không bài xích...

"Thầy nhớ mỗi tuần tuân theo đơn sắc một lần thuốc đông y, mỗi ngày nhớ ăn nhiều hơn, trời lạnh nhớ mặc quần áo dày, mỗi ngày rảnh liền ra bên ngoài đi dạo nhiều một chút, trước khi đi ngủ hoạt động một chút chân tay cùng xương cổ..."

"Thường Kiện," Hà Luật bất đắc dĩ đánh gãy, nhẹ nhàng mang theo chút ngượng ngùng nhàn nhạt đáp lại, "Tôi nhớ được."

Hà Luật bỗng nhiên lại khôi phục lại trạng thái một thân một mình, nhưng là cùng thời gian trước vẫn là không giống nhau lắm, tỉ như di động lại rung chuông. Bên kia người ở ngoài đúng giờ căn dặn: giáo sư phải nhớ uống thuốc. Ngày hôm nay bên thầy nhiệt độ thấp, ra ngoài nhớ mang theo áo khoác.

Hà Luật kéo kéo khóe miệng, tâm tình không khỏi tốt lên, dù cho giờ khắc này khí trời bên ngoài âm u, bão cát thổi đến mờ mắt.

Buổi tối lễ Giáng Sinh hôm ấy nhiệt độ đặc biệt thấp, trong trường học đâu đâu cũng có đèn màu, giảng đường cùng cửa lớp học bị người có tâm trang trí bằng cây thông, khắp nơi trong sân trường đều thấy học sinh túm năm tụm ba cười đùa. Hà Luật điệu thấp quen rồi, huống hồ đây là ngày lễ của phương Tây, xoa xoa hai tay dự định về nhà trước giờ cơm tối vẫn là tốt hơn.

Hà Luật vừa đóng cửa lại thì điện thoại trong túi liền vang lên, thời đại này các loại hình lừa đảo tầng tầng lớp lớp, Hà Luật rất cẩn thận nhìn một chút số điện thoại thấy không có gì khác lạ mới nhận.

"Giáo sư!" Âm thanh Thường Kiện nhanh chóng truyền tới, bên kia là giọng điệu của chàng trai mười phần sức sống.

"... Thường Kiện," Hà Luật ngó cửa nhà trống rỗng, thường ngày vào lúc này, người bên đầu dây kia nên ở cạnh mình, "Lúc nào trở về a?"
Thường kiện tựa hồ đối với vấn đề này có chút không ứng phó kịp: "Trở về? Nga, còn có năm ngày, rất nhanh . Giáo sư thầy ăn cơm chưa?"

"Còn chưa ăn, đang định làm, " Hà Luật miễn cưỡng ngồi xuống sô pha, "Còn cậu?"

"Theo cha em đi ra xã giao, em trộm lúc không có người chạy ra ngoài , ngày hôm nay ra ngoài quên lấy điện thoại di động , lúc này dùng là của cha em . Đúng rồi giáo sư có thích ăn đồ ngọt không?"

"Cũng được, làm sao ?"

"A, ở chỗ này ăn được mấy loại đồ ngọt rất tốt, em mang cho thầy a."

Hà Luật cười: "Tốt."

"Giáo sư, phía em bên này có tuyết rồi, rất đẹp..." Bên kia nhanh chóng truyền đến tạp âm ầm ĩ, "Cha em tới bắt người , em cúp trước a."

Hà Luật nghe trong điện thoại truyền tới thanh âm tút tút mới phản ứng được cái người từ xưa đến nay sẽ không cúp điện thoại trước bây giờ lại cúp máy điện thoại của mình, mơ hồ có thể nghe được trên đường phố truyền đến bài hát Giáng Sinh đã nhắc nhở Hà Luật, cái kia hỗn tiểu tử điện thoại đêm Giáng Sinh thậm chí ngay cả câu Giáng Sinh vui vẻ cũng không có liền cúp máy.

Chính vào lúc này chuông cửa vang lên, nhà Hà Luật từ rất lâu đã không có khách đến thăm , Hà Luật nghi hoặc mà đứng dậy đi ra mở cửa, ngoài cửa tiểu đệ chuyển phát nhanh đưa hai cái hộp lớn: "Hà Luật tiên sinh, chuyển phát nhanh của ngài."

Hà Luật tìm cây kéo lớn, rạch dọc theo chỉ hộp , hai cái hộp lớn phân biệt là hai bộ quần áo cộng thêm một tấm thiệp chúc mừng: Giáo sư giáng sinh vui vẻ, trời lạnh, vốn là nghĩ tới thời điểm trời lạnh cùng thầy đi mua quần áo , nhất thời lại phải rời khỏi, không thể làm gì khác hơn là thừa dịp trước khi rời đi mua hai bộ, đều là đã phối hợp với nhau , bảo đảm thích hợp với thầy!

Phía sau thiệp chúc mừng là một cái tấm hình, bên ngoài tấm hình là một đứa bé nằm úp sấp không nhìn ra mặt mày, bé bắn một cái mũi tên, chỉ vào hai chữ Thường Kiện viết phóng khoáng mà qua loa, bên trong tấm hình, là một từ "Luật", mỗi một nét đều như hài tử mới tập viết chữ Hán mà ra.

Trong lòng ấm áp , cảm giác được người ghi nhớ, quan tâm vô cùng không tồi. Hà Luật tung hai bộ y phục kia ra, sờ lên chất liệu hết sức thoải mái, kiểu dáng cũng tương đối phù hợp, xem ra là khá là đắt. Giờ khắc này Hà Luật thế nhưng không lại nghĩ tính toán trả tiền lại, trái lại phần tâm ý này của Thường Kiện, làm lòng anh cơ hồ trở nên mềm yếu.

Chuông cửa lại leng keng mà vang lên, lúc này đứng sau cửa là tiểu đệ ở quán ăn đang nở nụ cười thân thiện, Hà Luật bất quá chỉ nghi hoặc hai giây, liền phản ứng lại chắc chắn là Thường Kiện giúp đỡ gọi thức ăn bên ngoài, tìm tiền lẻ trả cho bữa tối nóng hổi. Thường Kiện quả nhiên là đối với khẩu vị của Hà giáo sư tất cả đều nằm trong lòng bàn tay, ba món ăn đều rất là hợp khẩu vị Hà Luật, ngoài ra còn có một cái bánh gato sô cô la nho nhỏ.

Hà Luật lấy một miếng bánh gatô ăn, trong miệng liền thấy ngọt ngào, nếu như vào lúc này Thường Kiện ở bên cạnh, nhất định sẽ đốc thúc chính mình ăn cơm trước khi ăn nữa đồ ngọt, nếu không liền đem bánh gatô tịch thu... Hà Luật phục hồi tinh thần lại mới phát hiện mình sao lại nghĩ ra loại giả thiết thần kinh này, sô cô la thơm ngọt còn ở trong miệng chưa tan hết, Hà Luật thở dài, có chút bất đắc dĩ lại có chút ngọt ngào mà lầm bẩm lầu bầu một câu: giống như... thật a!

Hết chương 21.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top