Chương 17~18
CHƯƠNG 17: BI KỊCH?
Thường Kiện nhìn dáng vẻ Hà Luật đứng ngay cả chân đều không thả lỏng, ngay cả cái loại hững hờ dĩ vãng đều biến mất, nhất thời cảm thấy tự trách, chỉ vì mình muốn truy được đối phương, lại ép buộc một người lẽ ra mình nên cố gắng đối xử thật tốt, chẳng phải là quá khốn nạn sao? Thường Kiện đi lên phía trước, còn chưa đến trước Hà Luật năm mươi cm, Hà Luật cũng đã mẫn cảm lui về phía sau một bước.
"Hà giáo sư..." Thường Kiện cười tự giễu, "Em sẽ không đối với thầy làm cái gì, thầy không cần trốn tránh. Nếu thầy không muốn... Em đi ra ngoài một chút, thầy ngủ trước đi, nếu muốn tắm phòng có bình nóng lạnh." Thường Kiện nói xong liền mở rương hành lí cậu mang tới lấy dầu gội, sữa tắm, kem đánh răng cùng bàn chải, còn có khăn mặt Hà Luật vừa rửa đồng thời bỏ vào phòng ngủ. Cậu luôn luôn không thích đồ tắm rửa một lần mà quán trọ cung cấp, nhưng vẫn là nhịn, lần này cùng Hà Luật đi chơi, cậu còn cố ý đến siêu thị một chuyến mua mấy nhãn hiệu Hà Luật thường dùng. Bây giờ suy nghĩ một chút, Thường Kiện cười khổ một cái, cả đời khó được cẩn thận một lần, lại bị người trong cuộc không chút lưu tình ghét bỏ.
Để tốt những thứ đồ này, Thường Kiện cầm lấy áo khoác mình vừa bỏ xuống ghế gỗ, liền định không quay đầu lại mà rời khỏi phòng. Nhưng không ngờ Hà Luật lại mở miệng: "Thường Kiện."
Thường Kiện dừng lại.
"Xin lỗi." Hà Luật dùng sức mà nói.
Thường Kiện nhấc chân lên, nhanh chóng bước tiếp ra khỏi phòng.
Sau khi Thường Kiện ra khỏi phòng, Hà Luật mới cảm thấy thịt toàn thân mới thả lỏng, cảm giác ngột ngạt khắp căn phòng trống rỗng nhất thời biến mất không còn tăm tích. Hà Luật ngã ra sau một bước, an vị trên chiếc giường đôi sạch sẽ.
Nhân duyên của chính mình với nam nhân có phải hay không quá tốt rồi, Hà Luật đỡ đầu cảm thán, hay là do biểu hiện của mình quá mức ám muội mới khiến cho đối phương có ảo giác? Hà Luật lẳng lặng mà ngồi trên giường một chút, đã quen với Thường Kiện ở bên người ồn ào lui tới, bỗng nhiên bị bỏ lại một mình như vậy, lại còn ở địa phương xa lạ, Hà Luật dĩ nhiên cảm thấy có chút không quen.
Đơn giản đánh răng rửa mặt, Hà Luật nhanh chóng nằm trên giường. Hà Luật chưa từng phát hiện mình có tất xấu lạ giường, nhưng thời điểm trằn trọc trở mình trên giường lớn ở nơi xa lạ, Hà Luật thật sự có điểm buồn bực. Cách vách tường đơn bạc của nông gia, có thể nghe rõ âm thanh karaoke huyên náo như trước ở bên ngoài, lúc này đang hát một bài khá là nổi tiếng, âm thanh này, hơi có chút khàn khàn, Hà Luật phát hiện mình lại có thể rõ ràng phân biệt được ca từ trong đó thể hiện sự bắt đắc dĩ cùng khổ sở.
Hà Luật cảm thấy chính mình thực sự là quá tệ, bởi vì toàn bộ trạng thái tinh thần tựa hồ bị sự kiện vừa mới phát sinh kia quấy nhiễu, cả người trở nên mẫn cảm, suy nghĩ giờ rất loạn. Trạng thái như thế này, như là trở lại thời điểm vừa mới cùng Tôn Thành cắt đứt. Khốn khổ, buồn bực, còn khó chịu hơn.
Một lát sau, bên ngoài giọng nữ khàn khàn lại đột ngột biến thành một giọng nam vang dội nhưng đè nén, vẫn là thanh âm kia, nhưng lại không phải bài hát cũ. Hà Luật dùng chăn che đầu, để đám con trai sức sống tràn đầy kia làm kéo mình thoát khỏi ủ rũ hiện tại, Hà Luật cũng là không nghĩ tới.
Mơ mơ màng màng, Hà Luật cuối cùng là cảm thấy buồn ngủ, thời điểm đợi được ý thức mơ hồ không rõ, Hà Luật hoảng hốt cảm thấy còn có một vài việc gì đó cần lo lắng. Đúng rồi, Thường Kiện còn chưa trở lại đây. Hà Luật nghĩ thông suốt rồi bật đèn ngủ xem thời gian, may mắn ý thức còn có chút nhiệt tình, một loại những hành động trên làm thế nào đều không thể mở nổi mắt. Qua một lúc, thời điểm Hà Luật cảm thấy chính mình không biết ở nơi nào, của phòng liền bị mở ra.
Hà Luật híp mắt, vẻ mặt mê hoặc dưới ánh đèn mờ nhạt nhìn Thường Kiện. "Cậu trở về?"
Thường Kiện vốn dĩ muốn cùng đồng bạn tụ tập một đêm, dù sao dưới tình huống chính mình thổ lộ rõ ràng Hà Luật không đồng ý còn muốn cùng người ta ngủ trên một chiếc giường thật không còn gì để nói. Không biết sao người khác đều thành đôi thành cặp, cái cặp vốn không thành đôi được kia cũng chính là đang hòa hợp, Thường Kiện trước kia có ý định để cho hành động của nhà người khác đem Hà Luật kích thích, kết quả là đem chính cậu một người cô đơn cầu yêu không được kích thích.
Thời điểm Thường Kiện lặng lẽ trở về phòng đã hai giờ sáng, vốn là thừa dịp Hà Luật chắc chắn đã ngủ, tự mình sẽ tìm một cái ghế ngủ một đêm coi như xong. Lần này Hà Luật mở mắt ra, dùng ngữ khí mơ mơ màng màng nói đi nói lại mấy chữ, nhưng là có chút cảm giác chờ mong bên trong.
Thường Kiện không xác định được chính mình có phải hay không ám thị quá mức, nhưng vẫn là không chịu được đầu độc đi đến trước giường Hà Luật, cúi thấp người đối diện với tầm mắt mông lung không tỉnh táo của Hà Luật, "Bị em đánh thức?"
Hà Luật tránh khỏi ánh mắt đối diện, cũng không tỉnh táo tiếp lời: "Cậu đi đâu vậy? Còn chưa ngủ?"
Hà Luật bình thường nghiêm túc quen rồi, nở cái nụ cười bất quá cũng chỉ là khóe miệng hơi cong, hiện ra một mặt mơ mơ màng màng, nhưng là Thường Kiện rất ít khi nhìn thấy. Thường Kiện nghĩ, người này, chính mình không thể dắt tay tới già, xác thực là rất tiếc nuối. Thường Kiện lại nghĩ, nếu không thể, vậy thì không ép buộc đi. Cưỡng cầu, hắn sẽ không cao hứng, sẽ bị thương, sẽ lảng tránh mình. Loại tâm thái cho dù bị chán ghét cũng phải dính lấy đem đối phương đuổi tới tay dần dần mai một, Thường Kiện chưa từng như giờ phút này vừa vui mừng lại căm ghét chính mình bàn lùi.
Bên trong Thường Kiện đã làm ra quyết định tối rộng rãi, nhưng hành động lại trái lại cách một trời một vực. Lúc này người yêu đang nằm trên giường, một mực lại mơ màng như vậy, nếu không giở trò lưu manh, vậy thì thật xin lỗi cuộc đời lưu manh nhiều năm.
Vì vậy mà Thường Kiện quả quyết mà cúi xuống, Hà Luật không đáp lại, cũng không né ra. Bạn học Thường Kiện đáng thương làm lão đại gần nửa đời, nhưng mà đối với tán tỉnh vẫn không có bất kì tâm đắc cùng kĩ xảo gì, tiếp xúc hôn môi thế nhưng từ đầu tới đuôi cũng chỉ có hai lần, lần trước mang theo chờ mong, lần này mang theo tuyệt vọng.
Hà Luật mặc hắn tiếp cận lại rời đi, bộ dáng không tỉnh táo lắm, mũi Thường Kiện đau xót, người này yên lặng nhưng trong mắt lại mang theo hờ hững, hắn như thế nào sẽ biết mình vào đúng lúc này quyết định buông xuống như vậy, lúc này cảm thấy không muốn cùng đau đớn. Hà Luật, nếu như không phải lo lắng thầy sẽ sợ, nếu như không phải không muốn bị thầy căm ghét, Thường Kiện em làm sao lại biến thành người nhát gan cẩn thận từng li từng tí? Thầy có biết hay không, hai mươi bốn tiếng trước, em cũng là lăn lộn khó ngủ, bởi vì ảo tưởng đẹp đẽ tương lai cùng thầy tốt đẹp, hiện tại sau hai mươi tư tiếng, em cũng đã rút lui. Hà Luật, Thường Kiện em xưa nay chưa từng nhát gan, năm đó thời điểm đánh cho vỡ đầu chảy máu cũng không hề rung động, nhưng ép thầy, em không đành lòng. Em nguyên bản là dự định thật muốn quyết chí tiến lên không va phải tường không quay đầu lại, nhưng vừa nhìn thấy ánh mắt sợ hãi nghi ngờ của thầy, tại sao lại nghĩ từ bỏ chứ?
"Ngồi xuống." Hồi lâu, Hà Luật nhàn nhạt, ghét bỏ oán giận một câu, sau đó cau mày nói: "Cậu còn chưa ngủ?"
Thường Kiện dáng người mạnh mẽ nhảy lên giường, nằm lên nửa phần giường còn lại: "Giáo sư thầy ngủ tiếp đi."
Một lúc sau đều không nghe thấy Hà Luật đáp lại, Thường Kiện nghiêng đầu nhìn sang, liền nhìn thấy rõ Hà Luật đã hô hấp nhẹ nhàng. Bàn tay Thường Kiện lạnh lẽo để lên trán, may mắn, người này vẫn không đối với mình tránh không kịp.
Hết chương 17.
CHƯƠNG 18: VẪN CÒN BI KỊCH ĐI?
Thời điểm ngày thứ hai Hà Luật tỉnh lại, người nằm bên cạnh đã không còn. Hà Luật nằm lẳng lặng trong chăn một lúc, trước khi Thường Kiện trở về thì còn nhớ, sau khi trở về phát sinh chuyện gì, cũng đã không nhớ rõ lắm. Hà Luật thò cánh tay từ trong chăn ra, tay phải sờ sờ trán của mình.
Nguyên lai mình đối với người này vẫn là tín nhiệm như cũ. Nếu không thì, trải qua cuộc đối thoại kia, còn có bóng ma từ sự kiện của Tôn Thành kia, chính mình làm sao có thể an tâm ở địa phương của Thường Kiện ngủ.
Hà Luật chậm rãi đứng lên, trong phòng đơn giản cũng chỉ có rương hành lí ở chân giường, những cái khác chính là mấy vật trang trí nhỏ của khách sạn. Cũng không hề có chút dấu vết Thường Kiện trước khi ra ngoài để lại.
Đi vào phòng tắm, Hà Luật vừa ngẩng đầu lên liền đối mặt với một cái gương lớn sạch sẽ trống trải. Hà Luật trong gương sắc mặt tái nhợt, hai mắt có chút vô thần, nhẹ nhàng dùng ngón tay trỏ chạm vào đôi môi khô khốc thoáng hiện ra. Nơi này, cái này, có cái gì tốt.
Vào lúc này những người đi cùng anh đã ngồi xuống bàn gỗ cùng ăn điểm tâm, thời điểm Hà Luật tới những người kia đã ăn gần xong. Thường Kiện ngồi ở nơi gần cửa nhất, lúc Hà Luật tới cũng chỉ nhìn thấy bóng lưng cậu. "Lão đại?" Nam nhân bên phải Thường Kiện dùng cùi chỏ chọc một phát vào người cậu.
Thường Kiện quay đầu lại, nhìn thấy Hà Luật đứng thẳng tắp ở cửa phòng ăn, Thường Kiện theo thói quen nở một nụ cười, đợi được đáp lại nhưng tầm mắt của Hà Luật đã dời đi chỗ khác. Độ cong nơi khóe miệng Thường Kiện chậm rãi thu lại, vỗ vỗ tay áo nhăn nheo, đứng dậy từ bàn ăn cầm một bát sữa bò đầy, lại lấy một quả trứng gà trong đĩa cùng một bát mì vằn thắn nhỏ. Trước khi Hà Luật đi tới bàn ăn, Thường Kiện phủi phủi bụi bẩn dính vào quần áo, dứt khoát đi ra ngoài.
Hà Luật ngồi xuống chỗ ngồi vì Thường Kiện rời đi mà bị bỏ trống, nhìn đồ ăn trước mặt đã chuẩn bị kĩ càng mím mím miệng. Không khí giữa hai người này hiển nhiên là không bình thường, nhưng một mực lại có ánh mắt dám trêu chọc: "Ui, Thường lão đại lúc nào cũng ôn nhu săn sóc như thế, thực sự là quá biến thái a." Hà Luật đang uống sữa bò sắc mặt trắng bệch.
Lần này hành trình hai ngày một đêm nguyên bản sắp xếp hoạt động chính là leo núi, Thường Kiện cùng Hà Luật trong lòng ít nhiều đều có điểm khúc mắc, thế nhưng mọi người lại không có vì vậy mà từ bỏ dự định leo núi kia.
Vùng đường đi ngoại thành cũng không dễ đi lắm, đường đi cũng là do nhiều người giẫm qua giẫm lại mà cỏ dại ít hơn chỗ khác một chút. Hà Luật bị kéo đến đội ngũ sau cùng, nhìn phía trước một hàng thanh niên mà cảm khái. Thường Kiện lúc đầu còn để ý đến tốc độ của Hà Luật, nhưng khi phát hiện Hà Luật không biết vô tình hay cố ý mà kéo giãn khoảng cách giữa hai người, Thường Kiện đã thức thời trở thành người dẫn đầu, đi tuốt ở đằng trước. Thường Kiện không có ý tứ chờ Hà Luật đi cùng, cái kia một đám hồ cẩu bằng hữu lại càng không người chăm sóc đến người khác, làm sao lại đi quan tâm đến tốc độ của Hà Luật.
Quanh năm ngồi trước màn hình máy tính, cũng không thể trách Hà Luật lập tức mệt đến rã rời, kỳ thực tính ra, ngoại trừ sau khi Thường Kiện xuất hiện thỉnh thoảng sẽ lôi kéo Hà giáo sư chạy bộ, bản thân Hà Luật đúng là không có đam mê vận động. Mắt thấy sắp tới buổi trưa, mặt trời nóng nực, nhóm người vốn muốn lên đỉnh rồi ăn cơm, kết quả Thường Kiện nhìn đến thân thể mỏng manh của Hà Luật, quyêt định dừng lại, lấy mĩ danh là tôn sư trọng đạo, hiện tại thật tốt, Hà giáo sư đáng thương đến cả ngụm nước đều không uống được.
Hà Luật ngồi xuống tảng đá ven đường, có chút ủ rũ không rõ. Quay đầu nhìn sang đường đi, trở về đường cũ cũng quá mịt mờ, nhưng hướng về phía trên đi... Hà giáo sư không có thể lực, lại miệng lưỡi khô khốc đói bụng, quả thực là đến chịu tội. Ngẫm lại liền không khỏi cảm thấy oan ức, hỗn tiểu tử gọi mình đi chơi cuối tuần, chạy đến vùng núi sâu thẳm này liền đem mình bỏ rơi. Tuy rằng chuyện tối qua đúng là có chút lúng túng, nhưng là...
Dù sao thì Hà giáo sư đối với chuyện mình bị bỏ rơi có chút ý tứ hối hận. Tại thời điểm đang tự thương xót chính mình, ánh mặt trời trước mặt tự nhiên tối lại, Hà Luật vừa ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy Thường Kiện đang đứng trước mặt hắn.
Thường Kiện mím mím miệng, cầm trong tay nước suối cùng bánh mì đưa cho Hà Luật. "Trước tiên ăn một chút gì đi, đám người trên kia cũng đã ăn."
"...Cậu ăn qua sao?"
"Giờ ăn." Thường Kiện nói xong liền thò tay vào túi áo lấy bánh mì ra nhét vào miệng.
"...Cậu có khát không?"
Thường Kiện liếc nhìn Hà Luật một chút: "Lúc nãy vội, chỉ lấy được một bình, thầy nhanh ăn đi."
Hà Luật cảm thấy nước suối trong miệng đều thay đổi vị, như là mình đang bắt nạt tiểu bối, tuy tiểu bối này người cao khí lớn. Hà Luật uống nước ăn bánh mì, cảm thấy trên người có chút khí lực, liền ăn không vô, cầm bình nước trong tay đưa cho Thường Kiện: "...Không ngại, liền uống đi."
Thường Kiện đầu có chút choáng, xác nhận một lần Hà Luật đã không muốn ăn nữa, cầm bình nước ngẩng đầu uống một ngụm, Hà Luật thấy Thường Kiện không hề ngại ngần uống chỗ mình vừa uống, không được tự nhiên nhìn ra chỗ khác.
Cuối cùng Hà Luật cũng không bò đến được đỉnh núi, ăn uống, liền nghĩ nên trực tiếp xuống núi, Thường Kiện lúc đầu đi theo bên cạnh anh, lúc mệt mỏi xuống núi so sánh với lúc lên còn nguy hiểm hơn, vì vậy Thường Kiện nhìn chằm chằm bóng lưng Hà Luật, không ngừng kêu cẩn thận. Nói đùa, tuy nói người này cự tuyệt chính mình, nhưng trong lòng vẫn còn hình bóng nha, xảy ra sơ suất còn không phải là tự mình đau lòng.
Hà Luật đúng là không phụ kì vọng của Thường Kiện trượt chân một cái, người Thường Kiện liền căng thẳng, vội vàng giúp đỡ một cái, Hà Luật đứng vững liền không chút biến sắc đem mình tránh xa Thường Kiện một chút.
"Hà Luật." Ánh mắt Thường Kiện phức tạp, cậu quen cười toe toét rồi cũng không có nghĩa là không cảm thấy tổn thương.
Hà giáo sư bị học sinh gọi đích danh có chút không thích ứng được: "Sao...sao?"
Thường Kiện do dự chốc lát, nhưng dù sao từ trước tới giờ cũng chưa bao giờ dây dưa dài dòng: "Có phải là...Thầy không thể chấp nhận được em gần thầy như vậy? Coi như...Em đảm bảo không vượt quá giới hạn."
"Thường Kiện..." Hà Luật lui về phía sau một bước, tàn nhẫn nói, "Nếu như cách xa tôi một chút...Tốt hơn..."
Điểm chờ mong cuối cùng trong mắt Thường Kiện cuối cùng cũng tiêu tán: "Em đã hiểu!"
Hết chương 18.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top