Chương 15~16

CHƯƠNG 15: ĐEM JQ CỦA RÙA ĐEN NÓI XONG?

"Sau đó," Thường Kiện mím mím môi," Em gái em cùng em nói, hai con rùa đen kia liền bị nuôi vào trong hai bình thủy tinh cạnh nhau, ngày qua ngày, mãi đến tận hôm em gái em phát hiện, Tự Treo đều bò đến gần bên cạnh cái bình thủy tinh kia, nhưng Bình Tĩnh lại có thể tự do tự tái trong bình thủy tinh của nó." Thường Kiện nuốt nước miếng một cái, ngón tay cầm đồ uống không ngừng dùng sức, ở ánh mắt ôn hòa của Hà Luật nói tiếp, "Em gái em đùa dai, đem bình thủy tinh đổi hướng, nói cách khác, nếu Tự Treo không bò, nó đã ở bên xa nhất cái bình thủy tinh kia, thế nhưng kì tích phát sinh, lúc bình thủy tinh bị xoay tròn nửa vòng, Tự Treo liền bắt đầu dọc theo mép bình bò, vẫn bò đến gần góc Bình Tĩnh, nó lại dừng lại."

"Cậu là nói, Tự Treo đang bò đến nơi gần Bình Tĩnh?"

"Sau đó có một ngày," Thường Kiện cũng không có trả lời câu hỏi của Hà Luật, nói tiếp, "Em gái em bỏ Tự Treo vào bình của Bình Tĩnh, thời điểm Bình Tĩnh bất động, Tự Treo cũng sẽ dừng lại."

Hà Luật nhìn Thường Kiện khó mà tin nổi chuyện thần kì này, tiếp tục im lặng suy nghĩ.

"Thế nhưng, em gái em nói thời điểm ông chủ của hàng kia bán cho nó đã nói, hai con rùa đen kia," Thường Kiện cẩn thận từng li từng tí một, nói từng chữ từng chữ, "Đều là đực."

Hà Luật cảm thấy trái tim hoặc là nơi nào đó nhảy nhảy, một loại nguyên nhân không cách nào xác định được, khó có thể xác định nơi nào chấn động. Mang theo một chút kinh hoàng hầu như khó có thể nhận biết, cùng bất an. Hà Luật hầu như không có nói thêm gì, chỉ là cúi đầu xuống mở nắp chai đồ uống, cũng không biết là tay hay là cái nắp xác thực quá chặt, Hà Luật dùng sức một hồi vẫn không mở được.

Thường Kiện yên lặng mà đưa tay cầm đồ uống của Hà Luật,mở nắp ra, đem cái chai trả lại cho Hà Luật, nhưng nắp chai vẫn cầm trong tay mình. Hà Luật uống hai ngụm, nhìn ra phong cảnh chạy như bay ngoài cửa sổ, mới quay đầu lại miễn cưỡng hướng Thường Kiện cười cười : "Con rùa đen của em gái cậu rất thú vị."

Thường Kiện có chút cẩn thận từng li từng tí quá mức, nở nụ cười, phản ứng của Hà Luật có chút ngoài dự kiến của hắn, không phải là phẫn nộ cũng không phải là ngượng ngùng, có chút...Cảm giác mất tập trung. Chuyện cũ này có thể mang cho Hà Luật chút thông tin, Thường Kiện cũng không thể chắc chắn, bởi vì chuyện của rùa đen không vẫn là chuyện đã xảy ra, không thể nói toàn bộ là sự thật nhưng chí ít cũng có ba phần là thật, người bình thường sau khi nghe phải giật mình cùng cảm thấy thú vị mới phải. Thế nhưng làm Thường Kiện có ý đồ riêng người nghe Hà Luật, hẳn là có càng nhiều suy nghĩ mới đúng chứ?

Đương nhiên Thường Kiện cũng không có ý định thông qua chuyện cũ đã trải qua gia công của nghệ thuật để Hà Luật chân chính hiểu ý tứ của mình, nói cách khác, Thường Kiện không có lười biếng đến nỗi lấy phương thức lòng vòng quanh co để biểu lộ với Hà giáo sư mà cậu tâm tâm niệm nệm muốn ăn đến miệng. Thế nhưng, để làm nền lại cũng không được sao?

Nói thật Thường Kiện lúc này có chút thấp thỏm không yên, lần đi chơi không thể bài trừ đông người không phải là nhân tố ngẫu nhiên, tỷ như hành trình hai ngày một đêm, tỷ như trong tám người có hai đôi tình nhân, so sánh đêm nay sẽ có lửa trại, tỷ như đã an bài phòng đôi. Thường Kiện vốn là không có chút nào vội vã, cùng lắm là có chút kích động cùng căng thẳng, cậu nguyên bản vốn tính toán là, ròng rã hai ngày một đêm, dù sao cũng nên có cơ hội thể hiện ôn nhu, sau đó là ngọt ngọt ngào ngào nói chuyện.

Thế nhưng hiện tạ Hà Luật có chút do dự làm cho Thường Kiện có chút suy sụp. Có chút không đành lòng đánh vỡ cậu rõ ràng là đang giả như bình tĩnh.

Vì lẽ đó Thường Kiện hướng Hà Luật miễn cưỡng kéo khóe miệng: "Đúng là rất thú vị, lần sau có cơ hội em mang cho giáo sư xem đi." Chuyện làm khó người như vậy, Thường Kiện tin tưởng mình tại năm tháng nhẫn tâm nhất cũng làm không được, huống hồ bây giờ mình đã thay đổi. Con đường chăm sóc người khác, không hẳn là lúc sinh ra đã đi theo, nhưng chung quy vẫn có thể học ra mấy phần dáng dấp.

Cơ thịt cứng ngắc trên mặt Hà Luật dần dần hạ xuống, lộ ra một chút nhàn nhàn nhạt nhưng là nụ cười tự nhiên: "Em gái cậu rất... cường hãn, cậu trộm vật nuôi của nàng, cẩn thận chịu đòn."
"Em cũng chính là nhường nó, thế nhưng nó lại thật sự không biết điều trèo lên đầu em a." Thường Kiện bất mãn nói thầm, đối với hình tượng lúng túng của trình trong lòng người yêu biểu thị phiền muộn.

Cuối tuần gia đình nhà nông cũng không tính là quá yên tĩnh, thời điểm nhóm Thường Kiện đến nơi đó đã có không ít khách. Lúc này trời cũng đã ngả về chiều, đăng kí được thủ tục vào ở, từng người liền chạy đến gian phòng của mình.

Thường Kiện dĩ nhiên là ở cùng một gian với Hà Luật, gian phòng bài trí rất đơn giản, một chiếc giường đôi, bên cạnh là một cái tủ quần áo phi thường có cảm giác thời đại, đối diện chính là bàn trang điểm, trên mặt bàn thậm chí còn để một cái lược gỗ. Thường Kiện đem hành lí của hai người thả xuống góc tường cạnh giường: "Giáo sư, thầy có muốn rửa mặt không, lập tức liền ăn cơm."

Hà Luật đem cái áo khoác mới cởi một nửa lần nữa mặc vào, gật gật đầu liền trực tiếp đi vào phòng tắm nhỏ bên cạnh.

Hà Luật đang rửa mặt, sau lưng liền truyền đến tiếng mở cửa, Hà Luật liền dịch người sang một bên, phòng tắm nhỏ hẹp cũng không thích hợp hai nam nhân cùng chen chúc cùng lúc, thân thể của Hà Luật cùng Thường Kiện duy trì một khoảng cách phi thường ngắn ngủi mặt đối mặt đứng, thậm chí có thể thấy được trên người Thường Kiện truyền đến mùi mồ hôi nhàn nhạt thuộc về nam nhân kia. Hà Luật lúng túng lùi phía sau một bước, eo cũng đã chạm đến bồn rửa mặt bằng đá cẩm thạch.

"Cẩn thận." Thường Kiện đưa tay ra giúp đỡ một thoáng, bàn tay vòng ra phía sau Hà giáo sư liền trực tiếp dán lên eo Hà Luật, một khắc đó Thường Kiện cảm giác được thân thể Hà Luật run nhè nhẹ, sau đó dùng một loại cảm giác hoảng hốt không giải thích được tách bàn tay không thuộc về mình ra.

"Cậu vào để làm gì?" Hà Luật cầm lấy kính mắt để ở một bên đeo lên, ánh mắt thanh minh, loại cảm giác hoảng hốt kia cũng chậm rãi biến mất.

"Em sợ khăn mặt nơi này không sạch sẽ." Thường Kiện hơi thất vọng thu tay phải của mình về, ngược lại đem tay trái cầm khăn mặt của mình đưa tới, "Em đi ra ngoài chờ thầy, có thể đi phòng ăn ăn cơm rồi."

Hà Luật tiếp nhận khăn mặt, nhìn bóng lưng Thường Kiện từ từ biến mất. Hà Luật dùng khăn che mặt mình, làm thế nào lại không cẩn thận, liền đem sai phạm của người khác liên tưởng đến trên người đứa bé này đây?

Bữa tối thực sự có cảm giác đặc biệt, từ nguyên liệu nấu ăn đến cách làm, đều mang theo một luồng thanh đạm cùng sảng khoái, có người nói chủ nhà này cố ý mời đầu bếp về, phi thường giỏi về dùng nguyên liệu nấu ăn mới mẻ làm ra món ăn ngon nhưng không đầy dầu mỡ. Một bữa cơm ăn rất ồn ào, thêm vào đó ông chủ còn lấy ra bình rượu nhà mình ủ, liền thấy Hà Luật đều đã quên một chút không vui trước kia.

"Ăn nhiều một chút, chờ một lúc nữa đêm lửa trại còn phải hát nữa, rất tốn thể lực." Thường Kiện ở bên tai Hà Luật trầm thấp dặn dò, lại đem cơm canh đặt trước mặt Hà Luật.

Thiếu niên mặc âu phục ngồi đối diện cắn chiếc đũa, quăng một cái ánh mắt ngả ngớn: "Thường lão đại, thê quản nghiêm rồi?"

Hết chương 15.

CHƯƠNG 16: GẶM MỘT CÁI COI NHƯ LÀ BIỂU LỘ SAO?

Đôi đũa của Hà Luật dừng lại một chút, lại tiếp tục như không có chuyện gì mà gắp miếng nấm trong đĩa nhỏ trước mặt. Thường Kiện hung ác mà trừng huynh đệ của mình một chút, thật vô cùng hối hận vì đã dẫn theo một đám thành sự không đủ bại sự có thừa này.

Thời điểm trời hoàn toàn tối mịt, đêm hội lửa trại bắt đầu diễn ra tại quảng trường lớn, nói là đêm hội, kỳ thực rất đơn giản, một đống lửa lớn, microphone, thêm mấy hàng ghế dựa mới được đặt, nhưng mà lại ở vùng ngoại thành xa xôi, bầu trời trong lành nên có chút cảm giác rộng lớn. Thường Kiện kéo Hà Luật vào chỗ ghế trong góc, chỉ sợ mấy cái hồ cẩu bằng hữu kia lại nói ra mấy lời nói kinh động.

Người chủ trì tạm thời đang phát mấy ca khúc sống động trong máy, nhưng không biết sao số người nhảy múa theo ca khúc cũng không có nhiều, người chủ trì đại khái là có chút lúng túng, cuối cùng cũng nảy ra chút ý đồ xấu, để mỗi người lên hát. Có lẽ những nơi như nông gia này thường tổ chức mấy loại hình thức lễ hội kiểu này, trong máy tính của chủ nhà có đầy đủ các loại nhạc đệm, Thường Kiện thậm chí còn tìm thấy mấy ca khúc đang hot.

Thời điểm microphone chuyền tới tay Thường Kiện, Thường Kiện đem tay phải hướng trên áo lướt qua, lau đi mồ hôi chảy trên trán.

Thường Kiện thời thiếu niên từng vô cùng yêu thích một ban nhạc Hồng Kông, từ ca từ đến giai điệu từng đem cho cậu rất nhiều nhiệt huyết cùng cảm động. Bây giờ bài này có thể lấy ra liền hát, nhưng là Thường Kiện lại lần nữa tốn không ít thời gian luyện tập qua. Bài này thể hiện tình yêu của vị ca sĩ này dành cho mẹ nên từ "Yêu" lặp lại nhiều lần tạo thành lời hô hoán, nhưng Thường Kiện lại mang tâm tư coi nó làm lễ vật thứ nhất tặng cho Hà Luật.

Tiếng Quảng Đông phát âm cùng với tiếng phổ thông nhất định có chút khác biệt, Thường Kiện không thể xác định người nghe có thể phát hiện ra ý nghĩa ca từ hay không, nhưng câu nói kia làm trung tâm của điệp khúc phát âm hoàn toàn giống với tiếng phổ thông, nói cách khác, hoàn toàn không sợ người nghe không hiểu.

Thời điểm bỏ mic xuống, người nghe ở dưới thổi ra từng trận huýt sáo, đêm hội này cũng không phải chỉ có nhóm người của Thường Kiện, cò có cả các du khách khác, trận huýt sáo này có thể thấy được không phải là người của Thường Kiện tâng bốc, mà là thực sự nhận được cổ động. Thường Kiện cười hì hì lắc lắc tay, gọn gàng nhanh gọn nhảy từ trên sân khấu xuống.

"Thế nào?" Chỗ ngồi của Hà Luật không tính là quá thấp, nhưng có chút hẻo lánh, bên người trước sau đều không có ai, Thường Kiện phớt lờ mọi người trực tiếp giống như tranh công mà chạy đến trước mặt Hà Luật.

"Không tồi a," Hà Luật đối mặt với ánh mắt sáng lấp lánh của Thường Kiện không tự chủ được di chuyển tầm mắt, "Thời bọn tôi số nam sinh yêu thích bọn họ hát có lẽ còn nhiều hơn."

"Thời các thầy..." Thường Kiện nghe được có chút không thoải mái, loại từ ngữ này giống như đem cậu bỏ qua một bên, Thường Kiện lại mở miệng, thời điểm nói còn dẫn theo chút làm nũng mà chính cậu cũng không ý thức được, "Hà giáo sư."

"Hả?"

"Thời đại của các thầy không xa, đặc biệt là thầy, em cách thầy rất gần." Thường Kiện giọng điệu nghiêm túc có chút run, cậu lại duỗi tay ra, trịnh trọng nắm tay Hà Luật, "Lại như nơi này, rất gần rất gần."

Hà Luật theo ánh mắt Thường Kiện nhìn thấy bàn tay hai người đang nắm vào nhau, Hà Luật như là chậm hai nhịp mới kịp phản ứng được bàn tay mình đang bị học sinh của anh sưởi ấm, Hà Luật nhất thời có chút hoảng loạn, nghĩ muốn rút tay ra.

Thường Kiện đột nhiên dùng sức, làm cho Hà Luật không rút tay ra được mà ngẩng đầu kinh ngạc nhìn Thường Kiện. Phía sau là lửa trại cháy hừng hực cùng với đám người náo nhiệt, đỉnh đầu là bầu trời trống trải mà sạch sẽ, thời điểm bốn mắt nhìn nhau, nhẫn nại tiêu hao hết, một cái cúi đầu hô hấp liền hòa vào nhau.

Hà Luật liền cảm thấy trước mắt tối sầm lại, một bóng người đè lên, sau đó là trên môi có cảm giác ấm áp ẩm ướt, nhẹ nhàng tiếp xúc, sau đó cái lưỡi của người kia nhẹ nhàng lướt qua môi mình.

Hà Luật cảm giác dài dằng dặc, nhưng là trên thực tế Thường Kiện hoàn thành hành vi bị liệt vào mục khinh bạc giáo sư của mình bất quá chỉ là hai, ba giây, trước khi Hà Luật làm ra phản ứng, Thường Kiện cũng đã lui lại.

"Em hi vọng, có thể cùng giáo sư gần như thế." Lưu – manh xong Thường Kiện liếm liếm môi trên, giống như căng thẳng lại giống như càng thêm lưu manh đối với người bị hại nói.

Những âm thanh ầm ĩ xung quanh dường như đều đã đi xa, Hà Luật cảm thấy thân thể có chút lạnh: "Thường Kiện, tôi là giáo sư của cậu."

"Tình yêu thầy trò từ lâu không còn là tin mới, huống hồ thực sự mà nói, em không có lớp là thầy dạy, đừng quên cái tiết học lập trình kia em chỉ là vì thầy mới đi."

"Thường Kiện, tôi là nam nhân."

"Em giống như thầy rõ ràng sự thực này." Thường Kiện cười khổ một cái, giãy dụa cái gì cũng không phải là hoàn toàn chưa từng có, chỉ là Thường Kiện vốn sống vì mình, tình cảm của mình do mình chủ trương, người khác không quan trọng.

Hà Luật đứng dậy, nghiêm túc lại khẳng định nói: "Như vậy không tốt." Nói xong Hà Luật liền xoay người trực tiếp hướng về phòng đi về.

Thường Kiện vốn không phải dự định gấp gáp như vậy, không biết vì sao thời khắc đó tự cho là thiên thời địa lợi, lại có chút quá nóng lòng thu được. Thường Kiện đuổi theo: "Hà giáo sư..."

Hà Luật không quay đầu lại, nhất quyết trở lại phòng, lúc trước uống hai chén rượu giờ bắt đầu có cảm giác, choáng váng không tỉnh táo lắm. Thời điểm đẩy cửa đi vào Hà Luật thậm chí còn có một loại cảm giác không biết chỗ nào dung thân. Cái ghế gỗ cứng rắn kia? Nhìn qua liền không phải rất thoải mái. Cái giường rộng rãi hai người kia? Nhìn thấy Thường Kiện nhanh chóng đuổi theo, Hà Luật bỗng nhiên liền tỉnh ngộ. Giường này, cũng là ngồi không được.

Hà Luật liền đứng thẳng tắp như vậy ở trong phòng, hồi lâu mới giống như muốn nói gì lại thôi nhìn Thường Kiện thở dài: "Thường Kiện."

"Em là thật lòng." Trực giác của Thường Kiện cảm thấy Hà Luật là muốn khuyên cậu, đối với Hà Luật từ chối hoặc là tiếp thu, Thường Kiện tự nhận là cũng có thể thản nhiên đối mặt, thế nhưng cậu không muốn nhìn thấy Hà Luật trốn tránh. Dựa vào phủ định cảm tình của đối phương để đạt tới chính mình nội tâm bình tĩnh, không khỏi quá... tàn nhẫn.

"Tôi trước đây cũng đã gặp qua," Hà Luật có chút mỏi mệt xoay người lại, "Hắn là bạn cùng phòng đại học của tôi, cũng là bạn cùng phòng nghiên cứu sinh, vẫn rất chăm sóc tôi, liền như vậy hơn chín năm. Thế nhưng... Sau đó liền không giống nhau." Hà Luật có chút đau đớn thê thảm ngẩng mặt lên: "Có lúc, bởi vì muốn có được mà mất đi, rất đáng tiếc, cậu có hiểu không?"
"Thầy là không thể tiếp thu nam nhân?" Thường Kiện đã có chút hiểu, "Vì lẽ đó một khi biểu lộ với thầy, liền ngay cả bằng hữu đều không thể làm?"

"...Không phải..." Hà Luật rõ ràng là muốn phủ nhận, nhưng cảm thấy như thế nào cũng không thể tìm được từ thích hợp, nhưng kia vì tham muốn độc chiếm mà sinh ra thương tổn, bởi vì phương diện ái tình đột ngột mà sinh ra lúng túng cùng không dễ chịu, đến cùng là nên làm gì...

Hết chương 16.  

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top