Chương 11

Mãi cho đến khi mùa xuân Vạn Thuận năm 40, mùa đông năm 39 biết mất toàn bộ thì Mạnh tiên sinh rốt cuộc cũng mang theo hơi nước tươi mát của Giang Nam nhanh nhẹn tới, còn tặng hai người một ít món ăn vặt đặc sản của Gian Nam, mà Cố Hồng Kiến cùng Lâm Tư Trạch, bị cái mùa đông này hành hạ quá mức mà quan hệ càng thân mật hơn, gặp được Mạnh tiên sinh cực kỳ vui vẻ.

Nhưng lúc này Mạnh tiên sinh không hề dạy hai người bất cứ thứ gì, mà chỉ hỏi bọn họ:

"Hiện giờ đã qua năm, các ngươi một người 17 tuổi, một người 16 tuổi, đều có thể xem như là người lớn, có đúng không?"

Cố Hồng Kiến đứng lên, khoa tay múa chân một chút, ý bảo mình đã cao hơn, nói: "Đúng!"

Lâm Tư Trạch cũng đứng lên: "...Đúng."

Đến lúc này Cố Hồng Kiến mới kinh ngạc phát hiện, chỉ qua một năm, tại sao Lâm Tư Trạch lại có thể trở nên trầm tính đến như vậy?!

Còn không đợi nàng nghĩ nhiều, Mạnh tiên sinh liền nói: "Giấu tài, cũng chỉ là giấu trong một khoảng thời gian, hiện tại... đến lúc rồi."

Cố Hồng Kiến: "A..."

Lâm Tư Trạch lại vững vàng gật gật đầu: "Đúng vậy."

"Hoàng đế sắp không trụ vững được rồi, nên sẽ có đại thần đề nghị khiến hắn phải lập Thái Tử, mặc kề hoàng đế hắn có nguyện ý hay không, cũng sẽ phải hảo hảo suy xét chuyện này... Hồng Kiến a, ngươi cảm thấy ai là người có khả năng được chọn nhất?"

Không ngờ mình sẽ bị hỏi, Cố Hồng Kiến ngẩn người, nói: "Đại hoàng tử có Diêu Thái Sư nâng đỡ, đáng tiếc không được Hoàng Thượng ưu ái, thả thân mình cũng không được. Mẹ ruột Nhị hoàng tử tức Thư Quý Phi được phụ hoàng sủng ái nhất, Tam hoàng tử không có gì đặc biệt, mà Tứ hoàng tử cùng một phe với Nhị hoàng tử..."

Tuy rằng hai người Cố Hồng Kiến và Lâm Tư Trạch chỉ sinh hoạt ở bên trong Bạch Phu Điện, thoạt nhìn ngăn cách với thế nhân, trên thực tế vẫn có chú ý đến động thái bên ngoài. Cố Hồng Kiến phụ trách tìm hiểu tin tức bên ngoài, dù sao nàng cũng sống trong cung được mấy năm, hơn nữa cũng biết một chút võ công, tính cách cũng tốt, đa số tiểu cung nữ có hoàn cảnh giống nàng đều sẽ rất vui lòng nói chuyện với nàng, bởi vậy thời điểm nói lên một số việc của chủ nhân cũng không ngại nói cho nàng nghe.

Mà mặc khác chính là tin tức Lâm Tư Trạch tự mình có được, còn có tin tức Mạnh tiên sinh ngẫu nhiên cho bọn họ.

Cho nên suy ra tính lại một lúc, Cố Hồng Kiến phân tích một chút.

Mạnh tiên sinh không tán đồng cũng không phản đối, chỉ cười cười mà nói: "Nếu hiện tại bắt đầu hành động, muốn dùng hết khả năng diệt trừ một tí người, nên làm như thế nào?"

Cố Hồng Kiến sửng sốt trong chốc lát, nói: "Nên..."

Mạnh tiên sinh lại cười: "Nói cho các ngươi một cái tin tức nhỏ, Nhị hoàng tử và Tam hoàng tử mấy ngày trước chỉ vì một nữ ca mà loạn cả lên, trước công chúng, rất nhiều người đều thấy được."

Cố Hồng Kiến trong lòng vừa động, nhìn Mạnh tiên sinh.

Mạnh tiên sinh lại sờ sờ đầu nàng: "Chậm rãi nghĩ đi, ngày mai ta sẽ hỏi lại các ngươi."

Dứt lời liền giống như lúc tới, tiêu sái mà đi rồi.

Cố Hồng Kiến vẫn còn ngơ ngác mà đứng, từ lúc đó trở về sau tâm thần luôn không yên, Lâm Tư Trạch hình như cũng lòng đầy tâm sự, không nói gì với nàng cả.

Đến buổi tối, Cố Hồng Kiến cuối cùng cũng nghĩ ra một biện pháp.

Giết Nhị hoàng tử.

Lâm Tư Trạch nghe vậy liền nhẹ nhàng nhíu nhíu mày, nói: "Sao?"

"Trước đó vài ngày Nhị hoàng tử loạn một trận với Tam hoàng tử vì một nữ ca, tất cả mọi người ai ai cũng biết hai người bọn họ bất hòa, Nhị hoàng tử vừa chết, Tam hoàng tử chắc chắn có hiềm nghi - những cũng chỉ là hiềm nghi, Tam hoàng tử vì muốn thoát tội, tất nhiên sẽ đi khắp nơi điều tra hung hủ. Mà Tứ hoàng tử cùng một phe với Nhị hoàng tử, tự nhiên sẽ đi gây khó dễ Tam hoàng tử... Đến lúc đó, Nhị hoàng tử đã chết, Tam hoàng tử và Tứ hoàng tử lại đi nháo nhau, ai sẽ nghĩ đến vị hoàng tử còn lại là ngươi."

Lâm Tư Trạch trầm mặc một lát, nói: "Hồng Kiến, ngươi cảm thấy kế hoạch như vậy có tàn nhẫn quá không."

Cố Hồng Kiến nói: "Cái này không phải là việc tất nhiên trên con đường thành công của ngươi sao? Nếu như ngươi cảm thấy cái kế hoạch này tàn nhẫn, vậy tương lại ngươi có thể làm được cái thành tựu gì?" Lâm Tư Trạch, ta với ngươi giống nhau, chưa từng giết người, thậm chí còn chưa từng thấy người chết, nhưng ta ở cái ngày bị Mạnh tiên sinh mang đi dạy võ nghệ, ta sớm đã có chuẩn bị... Ngươi không cần nói cho ta biết, ngươi thế mà chưa có chuẩn bị tốt!"

Đối mặt với Cố Hồng Kiến hùng hổ chất vấn, Lâm Tư Trạch chỉ cười khẽ một tiếng, có chút bất đắc dĩ nói: "Ta chỉ nói một câu, sao ngươi lại nói nhiều như vậy? Ta chỉ muốn hỏi ngươi, có cảm thấy cái kế hoạch này tàn nhẫn quá không, cũng không có nói ta cảm thấy cái kế hoạch này tàn nhẫn."

Cố Hồng Kiến: "A..."

"Loại sự tình giết anh em này, ta cũng không có bất kỳ gánh nặng tâm lý nào, huống chi bọn họ đối với ta mà nói, căn bản không thể xưng là "huynh". Ta chỉ là có chút lo lắng cho ngươi." Lâm Tư Trạch nói.

Hắn đang lo lắng cho nàng.

Sau khi biết lý do, Cố Hồng Kiến trong nháy mắt dập tắt cái cảm giác căm giận ngút trời, thanh âm nàng nhẹ lại không ít, nói: "Nếu ta có thể đưa ra kế hoạch như vậy, liền thay ta nói ta không hề do dự. Ta nói ta sớm đã có chuẩn bị! Ngươi đừng nhìn ta ngày thường chỉ hi hi ha ha đi theo ngươi, nhưng đó là đi theo ngươi nha, đối với kẻ thù của người, ta tất nhiên sẽ không nương tay!"

"Cảm ơn ngươi." Lâm Tư Trạch nói.

Đây là lần đầu tiên Lâm Tư Trạch cảm ơn Cố Hồng Kiến, nàng phất phất tay, mộ bộ dáng không để bụng nói: "Được rồi được rồi, tiếp tục nói đi... Kế hoạch của ta như thế nào?"

Lâm Tư Trạch nói: "Vì sao  không phải giết Tam hoàng tử?"

"Bởi vì Thư Quý Phi được sủng ái, nếu Nhị hoàng tử chết, Quý Phi nhất định sẽ không chịu để yên, sẽ quấn lấy Hoàng Thượng muốn hắn tìm ra chân tướng, hơn nữa nhất định sẽ hoài nghi Tam hoàng tử... Mà nếu Tam hoàng tử chết, Thư Quý Phi chỉ biết nghĩ cách che chở Nhị Hoàng Tử, mẹ ruột của Tam hoàng tử mất sớm, mẹ nuôi Huệ Phi cũng không hoàn toàn được Hoàng Thượng quá mức sủng ái, chắc là sẽ không việc Quý Phi đi nháo..." Cố Hồng Kiến nói.

Mặc dù nói có trật tự, nhưng thực ra, vẫn còn một lý do Cố Hồng Kiến chưa nói.

Bởi vì nàng nhớ rõ, năm đó đi đầu trong việc khi dễ lâm Tư Trạch, cũng đẩy mạnh Lâm Tư Trạch xuống hồ nước, chính là Nhị hoàng tử.

Nàng nghĩ, Nhị hoàng tử chết, nàng cũng sẽ không quá áy náy.

Lâm Tư Trạch cũng không biết được trong đầu nàng nghĩ gì, chỉ nhẹ nhàng cười cười: "Đầu óc Hồng Kiến thật đúng là so trước kia dùng tốt hơn rất nhiều."

Cố Hồng Kiến tức gần chết: "Đầu óc của ta vẫn luôn dùng rất tốt được không!"

Lâm Tư Trạch lại nói tiếp: "Kế hoạch này tuy không tồi, những vẫn có chỗ cần được sửa lại..."

. . .

Ngày hôm sau Mạnh tiên sinh đúng hẹn lại tới, nghe được kế hoạch của Cố Hồng Kiến và Lâm Tư Trạch, sửng sốt một lát, vừa bất đắc dĩ vừa vui mừng nói: "Kế hoạch không tồi, chỉ là, đôi khi, vẫn nên nhẹ nhàng một chút, không thể... quá mức."

Cố Hồng Kiến, Lâm Tư Trạch nghe những lời này của Mạnh tiên sinh cái kiểu cái không, những vẫn liên tục gật đầu tỏ vẻ hiểu được, Mạnh tiên sinh liền không nói thêm cái gì.

Phảng phất ông trời cũng muốn giúp Lâm Tư Trạch và Cố Hồng Kiến, Lâm Tư Trạch thế mà có được thiệp mời đến Nghênh Xuân Yến, phải biết rằng từ trước đến giờ hắn chưa từng được mời. Hoàng đế chắc là nhớ Lâm Tư Trạch tuổi không còn nhỏ, qua thêm mấy năm nữa sẽ phải ra khỏi cung lập phủ đệ, hoặc là vì hắn biết thân mình không tốt, hy vọng con trai con gái của bản thân đều đến, cho nên lúc này mới gọi Lâm Tư Trạch đến.

Mà ở trên đường, bọn họ vừa đúng phải một người vừa quen thuộc là vừa xa lạ.

Tả Ninh Yên.

Nàng khoác một cái áo xuân màu trắng, quần áo vì được dệt bằng chất vải mềm mại mà dán hết vào thân nàng, vòng eo tinh tế, suối tóc đen dài đến eo, chỉ có một bím tóc nhỏ ở sau đầu, dùng một cây trâm cài đứng, cái trâm kia có hình một đóa sen trắng, phía dưới gắn thêm mã não, mà cả người nàng, tựa như từ trong tranh bước ra.

Mười năm không thấy, nàng vẫn như cũ một thân không nhiễm bụi trần, vẫn như cũ đẹp đến điên đảo, năm đó chỉ là một bé gái nhỏ chưa được mài dũa từng góc cạnh, mà nay đã trổ hoa càng thêm duyên dáng yêu kiều.

Thấy nàng, phản ứng đầu tiên của Cố Hồng Kiến là nghĩ đến chén canh không thể ăn được kia, nhịn không được dừng chân một chút, nhưng mà vì sợ Lâm Tư Trạch mắng nàng, nàng rất nhanh đã hồi phục tinh thần, nhưng mà nhìn qua Lâm Tư Trạch, lại phát hiện hắn cũng giống như nàng dừng bước.

Hắn cũng đang nhìn Tả Ninh Yên.

Mà một giây đó, biểu tình trên mặt Lâm Tư Trạch, là trước đây Cố Hồng Kiến chưa bao giờ thấy qua.

Biểu tình này, giống như có một người đói bụng thật lâu thấy được một cái màn thầu nóng hầm hập, lại giống như một người khát thật lâu thấy được một hồ nước trong sạch, mát mẻ.

Hắn thích Tả Ninh Yên.

Cố Hồng Kiến lúc ấy chỉ mới 16 tuổi, không biết cái gì gọi là thích, trong lòng hết thảy đều là ngây thơ mờ mịt , chẳng sợ hắn thích mà đi theo bên cạnh Lâm Tư Trạch, thích cố ý chọc hắn giận, thích xem hắn vì mình mà nổi trận lôi đình, thích xem hắn hơi hơi cười với mình, nàng căn bản không biết, mình có cảm giác gì với Lâm Tư Trạch.

Nhưng mà, chỉ trong nháy mắt nhìn thấy ánh mắt của Lâm Tư Trạch, nàng lại rất tinh tường biết, Lâm Tư Trạch thích Tả Ninh Yên.

Nàng thậm chí không biết mình thích Lâm Tư Trạch, nhưng lại đi trước một bước biết, Lâm Tư Trạch thích Tả Ninh Yên.

Đây là một việc phi thường không thể nề hà.

"Phát sinh từ tình cảm, dừng lại trong lễ nghĩa", Cố Hồng Kiến rất sớm đã học qua những lời này.

Trong đó một từ "tình", là từ trước đây Lâm Tư Trạch và Mạnh tiên sinh cũng không có cách nào miêu tả rõ ràng, đến cả bản thân Cố Hồng Kiến càng không hiểu, mà hiện tại nàng rốt cuộc hiểu được, chỉ có thể ở trên người người khác xem hiểu.

Vẫn là từ trên người Lâm Tư Trạch.

Nhưng Lâm Tư Trạch tại sao lại...... Thích Tả Ninh Yên?

Nhưng mà, không kịp để Cố Hồng Kiến hiểu rõ chuyện như thế nào, Lâm Tư Trạch đã dời ánh mắt, giống như người không có việc gì mà rời đi, Cố Hồng Kiến cũng chỉ có thể đi theo hắn tiếp tục đi về phía trước.

Vả lại vì hợp lễ nghĩa, cũng sợ bị người khác nghe thấy, nàng thậm chí không dám mở miệng dò hỏi một câu.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top