Chương 21: Nữ tử như gương

Chương 21: Nữ tử như gương
Edit: Tuyết Ly

Mạn Yêu sửng sốt, nhanh như vậy đã bắt đầu thăm dò nàng? Nàng quay đầu, nhìn ra hướng ngoài cửa sổ nói một câu bâng quơ, “Hôm nay, thời tiết thật đẹp!”

Tông Chính Vô Ưu nheo mắt, chậm rãi đứng dậy, đẩy cho cửa sổ hoàn toàn mở ra, gian phòng phút chốc trở nên sáng sủa vô cùng. Ánh mặt trời rực rỡ chiếu trên người hắn, tỏa ra quầng sáng vàng ấm áp, nhưng lại không che giấu được hơi thở lạnh lẽo sớm đã khắc sâu vào xương máu hắn. Lòng phòng bị của nữ tử này thật mạnh!
Hắn chuyển đề tài, nói: “Vì sao lại cho người đến tìm bổn vương? Ngươi dựa vào cái gì mà khẳng định bổn vương sẽ đi cứu ngươi?”

Người giống như hắn, chỉ quen kiểm soát người khác, không thích bị người khác kiểm soát mình. Trong lòng Mạn Yêu hiểu rõ, nhẹ nhàng cười bước xuống giường khoác thêm áo, đi đến trước cửa sổ đứng sóng vai cùng hắn, nhàn nhạt nói: “Ta không biết điện hạ có tới hay không, nhưng ta biết rất rõ, người có thể đưa ta rời khỏi lao ngục, chỉ có một mình điện hạ.”

“Tại sao?” Tông Chính Vô Ưu không quay đầu lại, giọng nói vẫn lạnh lùng như trước.

Ngoài cửa sổ sắc hoa rực rỡ, cành lá tốt tươi, trời xanh nước biếc. Mạn Yêu quay đầu, nhìn gò má hoàn mỹ của nam tử, mỉm cười nói: “Bởi vì ngài biết ta không phải hung thủ, cũng bởi vì, ngài đối với cờ tướng... có niềm đam mê sâu sắc.”

Hắn cứu nàng, không đơn giản chỉ vì tiếc nuối một kỳ phùng địch thủ, mà còn vì ở trên người nàng, có bí mật mà hắn muốn tìm ra.

Tông Chính Vô Ưu liếc mắt nhìn nàng, ánh mắt thâm trầm khó hiểu, hắn nói: “Nữ nhân quá ngu ngốc, dễ khiến người ta chán ghét. Nhưng mà, quá thông minh... cũng không tốt, sẽ khiến người ta thấy mệt mỏi. Đôi khi ngươi cũng phải... ngốc một chút!”

Bọn họ đều là người cẩn thận, mỗi một câu nói, đều phải ước đoán cân đo.

Hai đôi con ngươi đen tuyền nhìn nhau. Một bên nhìn có vẻ trong sáng, nhưng thực ra tuệ quang lưu chuyển, một bên phản chiếu ánh mặt trời ấm áp, nhưng vẫn lạnh lẽo như hồ băng. Ánh mắt của nàng tựa như muốn nhìn thấu hắn, nhìn đến tận đáy lòng hắn.

Còn ánh mắt hắn như xuyên qua thân thể nàng, nhìn thấy linh hồn của nàng. Trong không gian yên tĩnh không tiếng động.

Gió nổi lên, chẳng biết từ đâu cuốn tới một phiến lá, lơ lửng giữa tầm mắt hai người. Mạn Yêu giơ tay lên, phiến lá xanh biếc rơi vào lòng bàn tay trắng noãn như ngọc của nàng, trông rất đẹp mắt. Dễ khiến người ta sinh ra xúc động, muốn nắm lấy cả chiếc lá và bàn tay nhỏ nhắn xinh đẹp kia.

Tông Chính Vô Ưu thu hồi ánh mắt, quay đầu tiếp tục ngắm phong cảnh khu vườn ngoài cửa sổ. Tầm mắt lay động, làm sao cũng không thể tập chung vào một chỗ.

Mạn Yêu hơi ngước mắt, nhìn về phía mây bay nơi chân trời, bầu trời xanh vô tận. Cũng giống như nàng, khiến người khác cảm thấy mệt mỏi sao?

Nếu như có thể, nàng cũng muốn sống đơn giản một chút. Nhưng mà, ở trong thế giới này, tiếp xúc với người trong hoàng thất, nếu như không đủ thông minh, bất cứ lúc nào cũng có khả năng mất mạng.

Nàng thản nhiên cong môi, cười tự giễu: “Đã từng... có người nói ta giống như một tấm gương!” Người ngoài gương đối đãi với nàng thế nào, nàng ở trong gương cũng sẽ đối đãi lại thế ấy. Bởi vì nàng là một người có ý thức bảo vệ bản thân rất mạnh mẽ! Cho dù có bị tổn thương, nàng cũng sẽ không hận, mà sẽ lựa chọn quên đi, quên triệt để. Vì hận một người, cũng cần bỏ ra tình cảm, sẽ rất mệt.

Tấm gương?! Tông Chính Vô Ưu ngẩn người, hơi ngạc nhiên nói: “Nghe ngươi nói như vậy, ngược lại là bản vương không đúng?”

Mạn Yêu cười nói: “Không dám! Chỉ có điều điện hạ ngài, lúc nào cũng là dò xét, bảo ta làm sao... đối đãi chân thành đây?”

Con ngươi của Tông Chính Vô Ưu lưu chuyển trên mặt nàng, lần này, ánh mắt hắn thản nhiên, nhưng đằng sau sự thản nhiên đó, lại có nét tang thương chưa kịp thu hồi. Hắn bình tĩnh nhìn nàng hồi lâu, đột nhiên nở nụ cười. Mạn Yêu chăm chú nhíu mày, bị hắn cười mà không hiểu nguyên do.

Tông Chính Vô Ưu đột nhiên nắm tay nàng. Mạn Yêu thân thể cứng đờ, cứ như vậy bị hắn kéo trở về, nghe hắn vừa đi vừa nói: “Thân thể ngươi vừa khỏe lại, cần phải nghỉ ngơi nhiều.”
Nàng thật tình không cách nào theo kịp tốc độ chuyển biến trong ý nghĩ của hắn. Ánh mắt hắn vẫn dịu dàng như thế, nhưng lại chẳng có chút độ ấm nào, giống như tay của hắn, lạnh lẽo như băng. Nàng bất chợt nghĩ, cần phải sưởi ấm thế nào mới khiến đôi tay đó khôi phục lại độ ấm bình thường?

Tông Chính Vô Ưu đỡ nàng lên giường, thấy nàng vẫn luôn nhìn vào bàn tay hắn đang nắm chặt tay nàng, bộ dáng như có điều suy nghĩ, liền hỏi: “Sao vậy, không quen à?”

Không phải là không quen, mà là vô cùng không quen! Hắn hỉ nộ vô thường, nàng có thể thích ứng được, nhưng hắn dịu dàng bất thường, lại khiến nàng có chút khó xử, theo không kịp tiết tấu của hắn. Nàng chọn lọc từ ngữ, chậm rãi mở miệng: “Điện hạ...”

“Sau này lúc không người, nàng có thể gọi tên ta!” Ngữ khí không thể phản bác, lần này hắn nói rất nghiêm túc. Thanh âm mềm mỏng, lại nói: “Từ từ rồi sẽ quen. A Mạn nàng... nghỉ ngơi trước đi. Buổi chiều ta lại tới thăm nàng.”

Dứt lời liền buông tay nàng ra, thanh nhã cười một tiếng, không đợi nàng kịp nói gì hắn đã xoay người rời đi. Hắn khẽ cong khóe môi, có lẽ tập quen với một nữ nhân cũng không khó như hắn tưởng, cứ thuận theo tâm mà làm.

Mạn Yêu khẽ dựa vào thành giường, đầu ngón tay còn lưu lại sự lạnh lẽo của hắn, ánh mắt nhìn về phía bóng lưng tao nhã đang dần đi xa, suy nghĩ xuất thần. Hồi tưởng lại mỗi lần gặp mặt, từng khuân mặt khác nhau của hắn.

Lần thứ nhất, giữa đại điện hoàng cung, hắn ngang ngược hung hăng, không coi ai ra gì, thực ra là đang âm thầm tranh chấp với hoàng đế. Rốt cuộc là nỗi hận gì, sẽ khiến cho một người dùng phương thức cực đoan như vậy để tránh chạm mặt phụ thân của mình?

Lần thứ hai, hắn lạnh lùng thâm trầm, hành sự tàn nhẫn, coi nữ tử như rắn rết. Nhưng lại vì một Cửu hoàng đệ không cùng mẹ sinh ra mà thủ hạ lưu tình.

Lần thứ ba, tại Long Nguyệt Trà Viên, hắn vừa liếc mắt đã nhìn thấu sự tài tình của nàng khi thiết kế con đường tối, một câu “Lưu ly mục, nguyệt hoa nhân” khen ngợi nàng không hề tầm thường, “Nữ tử nên như thế” càng là một lời đã vạch trần sự thật nàng nữ giả nam trang. Khi nếm trà hoa quả, ánh sáng ảm đạm trong mắt, cùng với sự hoài niệm và đau thương giấu sâu trong đáy mắt, rốt cuộc là vì sao?

Trong nửa tháng lui tới trà viên, thân ảnh cô đơn thâm trầm, ánh mắt thi thoảng chăm chú nhìn nàng, mang theo sự thăm dò và kỳ vọng.

Ngày cuối cùng, hắn nói nàng thân là nữ tử nên ở nhà đợi xuất giá sinh con, nhưng khi nàng phản bác bằng quan niệm của nữ tử hiện đại, hắn cũng không hề có thái độ kinh ngạc, còn cười nói muốn dạy nàng chơi cờ.

Suy nghĩ tỉ mỉ những thứ này, có lẽ mỗi một bước đều là hắn đang dày công thăm dò. Nhưng vì sao hắn phải hao phí tâm tư, tìm kiếm một người hiện đại?

Hết chương 21.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top