Chương 18: Lao ngục chi tai (1)

Chương 18: Lao ngục chi tai (1)

Edit: Tuyết Ly

Nàng cứ như vậy bị nhốt vào nhà lao Hình bộ của Lâm Thiên Quốc, không được lựa chọn!

“Chủ tử!” Vừa mới bước vào phòng giam, Linh Nhi đã vội vàng xông tới, lo lắng hỏi: “Người đã đi đâu, tối qua rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Sao trà viên lại có nhiều thi thể như vậy? Người có bị thương không? Mau để ta xem nào!”

Mạn Yêu vỗ nhẹ tay của nàng, chỉ cười nói: “Ta không sao.” Linh Nhi lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Xung quanh phòng giam còn đang nhốt những người khác của trà viên, tất cả đều sốt ruột gọi “Công tử”, Mạn Yêu cười nhạt trấn an họ: “Yên tâm đi, sẽ không sao đâu.”

Thần sắc của nàng trấn định ung dung, đôi mắt trong veo có một loại sức mạnh làm người ta trấn định, tất cả đều yên tĩnh trở lại. Ánh mắt Mạn Yêu dừng lại ở phòng giam đối diện, người duy nhất không hề tỏ ra lo lắng là Trầm Ngư, ngưng mấy giây, thấy Trầm Ngư nhìn sang, nàng thoải mái cười. Trầm Ngư hơi sững sờ, sau đó cũng cười lại với nàng.

Mạn Yêu quét mắt bốn phía, không nhìn thấy Tiêu Sát, liền thấp giọng hỏi Linh Nhi,

“Tiêu Sát không có vào đây sao?” Linh Nhi gật đầu, cũng hạ thấp giọng trả lời, “Chủ tử một đêm không về phủ, bọn ta đều cho rằng chủ tử nghỉ lại ở vườn rồi, cho nên hôm nay ta tới vườn sớm đưa đồ ăn sáng cho chủ tử, kết quả vừa đi vào lại không hiểu sao bị bắt. Tiêu Sát nhất định là đã phát hiện ra những thị vệ đó, nên tránh đi rồi. Ài! Cái tên Tiêu Sát này, sao lại không canh ở xung quanh vườn, ngăn cản chủ tử tới đây cơ chứ?”

Mạn Yêu nhíu mày, hiện trường tối qua trừ nàng, Tông Chính Vô Ưu và Lãnh Viêm ra thì không còn người sống, vì sao mới sáng sớm đã có người của quan phủ đợi sẵn người đến kiểm tra thi thể? Chuyện Ly vương gặp thích khách rốt cuộc là ai truyền ra ngoài?

Lẽ nào đêm qua trừ bọn họ còn có người khác? Nàng lắc lắc đầu nói: “Không thể trách Tiêu Sát, ta là ngồi xe ngựa tới, cho dù hắn ở bên cạnh vườn trà, lúc nhìn thấy ta cũng đã không kịp ngăn cản rồi. Hi vọng… hắn nhìn thấy tín hiệu ta để lại.”

Linh Nhi hỏi: “Tín hiệu gì?”

Mạn Yêu nói: “Ta sai hắn đi tìm một người. Chỉ cần người này chịu đến, vậy chúng ta nhiều nhất cũng chỉ phải chịu nỗi khổ ngoài da.”

Linh Nhi lại nói: “Nếu như người này không chịu đến thì sao?”

Trong đôi mắt xinh đẹp của Mạn Yêu tuệ quang lưu chuyển, cong môi nhẹ nhàng cười nói: “Hắn sẽ đến!”

Thấy có vẻ chủ tử vô cùng chắc chắn, Linh Nhi cũng an tâm, hỏi lại: “Chủ tử, chúng ta nên làm gì bây giờ?”

Mạn Yêu than khẽ: “Miễn là bọn họ đi theo trình tự thẩm án thông thường, ta không cần lo lắng, chỉ sợ… họ nghiêm hình bức cung, ép phải nhận tội, có người không đợi được sẽ đem chúng ta biến thành kẻ chịu tội thay cho vụ án ám sát này.”

Linh Nhi sợ hãi nói: “Bọn chúng dám! Ta cho dù liều chết cũng không để người khác làm hại đến chủ tử! Huống chi là với thân phận của chủ tử… ưm…”

Nàng nói chưa dứt lời đã bị Mạn Yêu che miệng, nhỏ giọng nói bên tai: “Nhớ kỹ, cho dù xảy ra bất cứ chuyện gì cũng tuyệt đối không thể nói ra thân phận của ta được.”

Linh Nhi kỳ quái hỏi: “Tại sao không thể nói?”

Mạn Yêu khẽ chau mày, ánh mắt thâm trầm nói: “Nếu như lúc này tiết lộ thân phận của ta, để kẻ có tâm cơ lợi dụng nó, rất có khả năng sẽ dẫn đến tranh chấp giữa hai nước.”

Linh Nhi tròn mắt nhìn, tỏ vẻ không hiểu.

Mạn Yêu lại nói: “Ly vương giỏi mưu lược, trí kế vô song, lần này dùng một kế đánh bại Bắc Di Quốc, quốc quân những nước khác chắc chắn coi đây là mối họa trên đầu, lo sợ sau này sẽ xâm chiếm quốc thổ của họ, hoặc cũng sẽ ảnh hưởng đến quyết tâm của kẻ muốn thôn tính thiên hạ. Hơn nữa lần này liên hôn, người hoàng huynh chọn chính là Ly vương, nếu như có người reo rắc tin đồn, nói chúng ta liên hôn là để diệt trừ Ly vương, vậy thì với lòng hoài nghi và sự sủng ái của Lâm Thiên hoàng đế dành cho Ly vương, cho dù lần này chúng ta có bình an vượt qua kiếp nạn thì những ngày tháng sau này cũng sẽ khó sống.”

“Phức tạp vậy sao.” Linh Nhi kinh ngạc, vô cùng kính nể nhìn chủ tử của mình, nói: “Vẫn là chủ tử suy nghĩ chu toàn! Nhưng mà, ai lại muốn phá hoại quan hệ thông gia giữa hai nước đây?”

Mạn Yêu nói: “Vậy phải xem, nếu như liên hôn thành công sẽ tạo thành uy hiếp lớn nhất đối với người nào.”

Mặc dù Ly vương cự hôn, nhưng nàng đã từng tuyên bố trên đại điện, sẽ khiến cho Ly vương trong vòng nửa năm cam tâm tình nguyện cưới nàng. Vả lại, cho dù cuối cùng Ly vương không chịu cưới, trong danh sách vẫn còn một Cửu hoàng tử có quan hệ thân cận nhất với Ly vương. Ở trong mắt người khác, Cửu hoàng tử không thê không thiếp, khả năng so với ai cũng đều lớn hơn.

Linh Nhi còn muốn hỏi chuyện khác, nhưng thấy Mạn Yêu vẻ mặt mệt mỏi, liền đỡ nàng đến ngồi trên tấm khăn trải giường đã không còn nhìn ra màu sắc vốn có.

Phòng giam tối tăm ẩm ướt, trong không khí tản ra mùi nấm mốc. Không lâu sau, Mạn Yêu lại cảm thấy đầu óc mê man, trán dần dần nóng lên. Vừa đúng lúc phong hàn mới đỡ lại có dấu hiệu nặng thêm. Cơm tối trong lao chỉ có một cái bánh bao nguội, vừa khô vừa cứng như đá, ít nhất cũng phải để hai ngày rồi.

Nàng không khỏi nhíu mày, sớm biết vậy thì lúc ở quán trọ thành Đông ăn cơm xong mới đi. Ít ra ăn no có thể tăng cường một chút sức đề kháng, bằng không, với tình trạng của nàng trước mắt, chỉ sợ chưa đợi đến lúc bị người ta dùng hình, nàng đã chịu không nổi rồi.

Linh Nhi thấy nàng không ăn bánh bao, sắc mặt cũng đỏ lên bất thường liền xem trán nàng, sợ hãi kêu lên: “A! Nóng quá! Người đâu, mau tới đây, chủ tử của ta phát bệnh rồi, mau giúp chúng ta mời đại phu.”

Tên ngục tốt hùng hổ sải bước tới, ra sức đá cửa phòng giam, lớn tiếng quát mắng: “Kêu la cái gì! Còn kêu nữa, lão tử dùng roi da hầu hạ ngươi! Ngươi tưởng các ngươi là ai chứ? Bệnh chết đi càng tốt, chết hết rồi thì lão tử cũng không cần muộn thế này còn ở đây trông coi.” Mắng xong quay đầu rời đi.

Linh Nhi trừng mắt nhìn, tức đến mức nói không ra lời. Mạn Yêu mỏi mệt khoát tay nói: “Bỏ đi, nói cái gì cũng vô dụng. Đã vào đến đây, là bọn chúng không hề có ý để chúng ta sống trở ra.”

Linh Nhi thở phì phò mắng sau lưng ngục tốt: “Chó cậy gần nhà! Sau này đừng để ta đụng đến các ngươi!… Chủ tử, thân thể người nóng quá, phải làm sao bây giờ?”

Lúc hình bộ thượng thư Dư đại nhân đến, Mạn Yêu đang dựa lưng vào tường, ngồi dưới đất ngủ mê man, bị một chậu nước lạnh dội tỉnh.

Linh Nhi nhanh mắt nhanh tay, vội vã nhào đến bên người nàng, chặn lại phân nửa nước lạnh. Cảm giác lạnh như băng khiến toàn thân nàng run lên, từng luồng ẩm ướt phủ lên gò má nóng hổi của nàng, còn chưa kịp phản ứng đã bị người lôi ra ngoài.

Linh Nhi vội vàng kéo nàng lại, không dám buông tay. Dư đại nhân khinh thường cười chế giễu, giọng nói âm lãnh: “Mang cả hai đi.”

Hình phòng.

Hơn mười loại hình cụ đủ mọi thứ, mỗi loại đều đủ khiến người ta sống không bằng chết. Lửa trong lò cháy rừng rực, tia lửa bắn ra tanh tách. Nàng bị nha vệ ném xuống đất, không có một điểm khí lực.

Ngón tay mập mạp của Dư đại nhân đeo chiếc nhẫn cực lớn, nhặt lấy một tờ giấy viết đầy khẩu cung, âm trầm nói: “Đây là tội trạng ngươi hành thích Ly vương, chỉ cần ngươi thức thời một chút, ngoan ngoãn ký tên đồng ý, có thể miễn phải chịu nỗi khổ da thịt.”

Mạn Yêu nhướng mày, cười khẩy nói: “Ta còn tưởng rằng Dư đại nhân ít nhất cũng phải theo trình tự, thật không ngờ, ngay cả thẩm tra cũng không thèm, trực tiếp ép ta nhận tội!”

Dư đại nhân âm hiểm cười nói: “Việc này không cần tra, đã rất rõ ràng rồi!”

Mạn Yêu sắc mặt nghi hoặc nói: “Rõ ràng? Xin hỏi đại nhân, ta với Ly vương không thù không oán, Ly vương lại là khách trong trà viên của ta, cũng giống như là cha là mẹ, là cơm áo của ta, tại sao ta lại muốn giết hắn, tự cắt đứt đường tài lộc của mình cơ chứ?” Giờ phút này, chỉ có thể kéo dài thời gian, hi vọng Tiêu Sát mau chóng đến kịp.

Dư đại nhân nói: “Bởi vì ngươi là gian tế của Bắc Di Quốc.”

Không điều tra được thân phận của nàng, liền gắn cho nàng tội danh như vậy, những người này quả nhiên tàn ác! Mạn Yêu không biến sắc, chậm rãi nói: “Đại nhân nói ta là gian tế của Bắc Di Quốc, chứng cứ đâu?”

“Ngươi lai lịch bất minh…” Dư đại nhân vừa mở miệng, bên ngoài hình phòng có người trầm giọng ngắt lời.

“Dư đại nhân, không cần nói mấy lời thừa thãi này với hắn! Lẽ nào ngài không nhìn ra hắn đang kéo dài thời gian sao?”

Người bên ngoài tường vừa nói xong đã cất bước tiến vào, Mạn Yêu nhìn thấy người này trong lòng cả kinh, con ngươi trong chớp mắt biến đổi.

Hết chương 18.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top