Chương 4: Hắn và Hắn.

Chương 4: Hắn và Hắn.

"Chúng ta muốn đi đâu vậy?"

Không biết đi bao lâu, người phía sau đột nhiên khe khẽ mở miệng.

Ngụy Ly lúc này mới nhớ tới chính mình vừa rồi nhất thời xúc động lại ma xui quỷ khiến mà kéo người này đi xa như vậy.

Tay đều không có buông ra.

Bàn tay hắn nắm trong tay không có ôn độ mà lẽ ra phải có, cùng người này khuôn mặt tươi cười hoàn toàn không hợp nhau, lạnh như băng nhượng Ngụy Ly bỗng dưng có chút hoảng hốt.

"Xin lỗi."

Bỏ ra bàn tay kia, Ngụy Ly đem tay của mình nhét vào trong túi, hơi tò mò nhìn mắt người kia.

Con ngươi hơi hiện ra màu xám, mắt người kia thủy chung không hề có tiêu cự mà nhìn chằm chằm phía dưới.

Nhẹ nhàng lắc đầu, người nọ lại lộ ra khuôn mặt tươi cười.

Chỉ là, lúc này Ngụy Ly thấy người này cười, trong lòng thế nhưng lại nổi lên một tia khó chịu.

Không biết mình rốt cuộc tại sinh khí cái gì.

"Người mù còn muốn mua họa, bị người lừa cũng không biết."

Cũng không biết vì cái gì, lời nói tàn nhẫn như vậy không hề báo động mà thốt ra.

Nghe được có người gọi hắn "Người mù", người nọ cũng không có ý tứ mất hứng, thậm chí miệng cười càng tươi. Người nọ không biết phương hướng Ngụy Ly đang đứng, chỉ bằng thanh âm mà nỗ lực muốn xác định vị trí của Ngụy Ly.

"Không giống sao?"

Người kia hỏi.

"Không giống."

Nghĩ đến hai chữ trên bức tranh, Ngụy Ly trong lòng lại trầm xuống, cứng rắn đáp.

"Ta nhìn không thấy."

Rất nhỏ đến gần như không thấy mà lắc lắc đầu, người nọ trong giọng nói lại không có bởi vì không thấy được mà thất lạc, chỉ là bình tĩnh.

Ta biết.

Ngụy Ly trong lòng suy nghĩ.

Thật lâu, hai người đều không nói gì.

"Ta có thể hỏi tên của ngươi không?"

Đột nhiên bị hỏi tên, Ngụy Ly ngây ra một lúc.

"Tên?"

"Ừ, ta nhìn không thấy ngươi, ta sợ ta sẽ quên ngươi."

Người nọ thản nhiên nói, hai tay nắm cùng một chỗ, chờ đợi Ngụy Ly trả lời, tựa hồ có chút khẩn trương.

"Ngụy Ly."

Vốn là Ngụy Ly cũng không muốn nói cho người này tên của hắn, thậm chí không nghĩ quá muốn cùng người này nói thêm gì nữa, chẳng qua là khi hắn thấy biểu tình đầy mong chờ của người này, nội tâm vốn cho rằng từ lâu đã lạnh lại có chút buông lỏng, thế nhưng nói lên chính mình tên cho một người xa lạ lần đầu gặp mặt...

"Ngụy Ly... "

Người nọ môi mỏng khẽ mở, đọc lên Ngụy Ly tên, nghiêng đầu tựa hồ suy nghĩ một chút, sau đó lại lộ ra sáng rỡ khuôn mặt tươi cười.

"Ta nhớ kỹ."

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top