Chương 15
Thời điểm Bạch Vi bị gọi lên văn phòng, những nữ đồng nghiệp bộ phận cô ấy không có gì là buồn lo khi có người gặp họa.
Bình thường các cô ấy không thích Bạch Vi, cô ta ỷ lại mình lớn lên xinh đẹp, nên cả ngày đều giao phó công việc của mình cho người khác làm, đương nhiên các đồng nghiệp nam cũng vui vẻ mà giúp cô ta. Đều là cùng làm việc tại một bộ phận nhưng khi thấy một người nhờ vào nhan sắc của mình mà được đãi ngộ tốt trong khoảng thời gian dài tất nhiên mọi người ai cũng sẽ có bất mãn.
Lần này tuy rằng không rõ rốt cuộc là đã xãy ra chuyện gì. Bị lão bà ông chủ theo dõi, khẳng định không phải chuyện gì tốt.
"Tôi đoán a, phỏng chừng là muốn quyến rũ Mạnh tổng, sau đó bị lão bà phát hiện đi. Không phải cô ta cho rằng mình có chút xinh đẹp nên nghĩ mình là nữ thần của bộ phận của chúng ta sao? Tôi nghe người ta nói, lão bà lớn lên so minh tinh còn xinh đẹp hơn."
Các cô nữ đồng nghiệp vừa gõ bàn phím máy tính vừa hưng phấn thảo luận về kết cục của Bạch Vi.
"Tôi có thấy lão bà ở bãi đậu xe sáng nay, đúng thật là siêu cấp xinh đẹp, nhìn lão bà của ông chủ rồi giờ nhìn lại Bạch Vi hoàn toàn không có cửa so sánh. Tôi phỏng đoán Bạch Vi lần này là phải bị cuốn gói, ai bảo dám nháo trước mặt lão bà. Mạnh tổng sao có thể sẽ vì một cái nhân viên mà làm khó lão bà của mình được."
"Không nghĩ Bạch Vi có dã tâm lớn à, có gan nhớ thương Mạnh tổng. Sao không nhìn lại điều kiện của bản thân trước, có cái gì để Mạnh tổng coi trọng? Nghĩ đến sau này không có một bạch liên trà xanh làm ở đây nữa tôi cảm thấy không khí đều mới mẻ vài phần. Những bọn đàn ông có mắt như mù ở bộ phận chúng ta chắc không nghĩ tới nữ thần của bọn họ muốn lập chí trở thành tiểu tam đâu a."
"Những cô bạn gái cũ của Mạnh tổng đều là nữ thần. Lão bà của anh là nữ thần trên cả nữ thần. Tâm tư của Bạch Vi cũng thật lớn, giờ tốt rồi bị cuốn gói đi luôn. Chuyện này trong ngành cũng giấu không được, thật là mất mặt a."
Lúc này ở trong lòng các nhân viên nữ, không ai dám xem nhẹ Hứa Nguyện, hoặc là có bất kì ác ý nào đối với cô. Bởi vì cô ấy cao cao tại thượng so với các cô khoảng cách quá xa.
Khi Bạch Vi biết mình bị lão bản nương theo dõi, liền biết kết cục của mình. Chẳng qua khi bị gọi vào văn phòng giám đốc nhìn thấy sự khinh miệt của giám đốc kia cô vẫn không nhịn được ủy khuất cùng với phẫn nộ.
Cô đã làm cái gì sai sao? Vì sao lại bị đối xử như vậy?
Giám đốc liếc cô một cái nói, "Cô ngồi xuống."
Bạch Vi tuy rằng trong lòng tức giận, nhưng vẫn là ngoan ngoãn mà ngồi xuống.
Nói như thế nào đây, nhan sắc của Bạch Vi xem như xinh đẹp, đặc biệt là bộ phận làm việc này rất hiếm nữ giới, giám đốc bình thường cũng nguyện ý chiếu cố cô một ít. Nhưng nếu như bị lão bà chú ý, hắn liền ước gì tránh xa người này càng xa càng tốt.
Đứng ở gốc độ đàn ông nhình vào, hắn có thể lý giải được quyết định của Mạnh Tranh Vanh.
Chưa nói Bạch Vi so với Mạnh phu nhân một phần mười cũng không sánh bằng, liền biết Mạnh phu nhân kia đẹp như thế nào? Tóm lại là người ngoài, đàn ông nào sẽ dám đắc tội lão bà vì một người ngoài?
Nói nữa, này Mạnh phu nhân xinh đẹp như vậy, hơn nữa còn có Hứa gia chống lưng.
Bạch Vi vị này muốn xen vào làm pháo hôi giữa hai vợ chồng ông chủ, này không phải ngu tới cực điểm là cái gì?
"Bạch Vi, bộ phận nhân sự tìm tôi nói qua, biết được một ít tình huống rằng cô trong thời gian làm việc công tác không nghiêm túc. nếu đã không thể đảm nhiệm công tác trước mắt...đương nhiên công ty bên này cũng không phải không có nhân tình, nên sẽ bồi thường tốt cho cô, một đồng cũng không thiếu. Nếu cô không có việc gì nói, hôm nay bàn giao công tác lại một chút, ngày mai không cần lại đến. Nếu phương diện tiền lương có vấn đề gì, có thể trực tiếp liên hệ với bộ nhân sự."
Hắn không muốn cùng Bạch Vi nhiều lời, đuổi việc Bạch Vi là Mạnh Tranh Vanh quyết định, không có người có thể nghi ngờ.
Chỉ là hy vọng Bạch Vi về sau có thể thông minh một chút, đừng tái phạm sai lầm như vậy nữa.
Bạch Vi nắm chặt đôi bàn tay lại với nhau, ngẩng đầu miễn cưỡng nở một nụ cười, "Tôi có chỗ nào không làm tốt sao?"
Cô biết là bây giờ không nên nói gì mà nên mau chóng dọn đồ rời đi, chỉ là cô vẫn là nhịn không được muốn hỏi một câu cô làm sai cái gì? Cô cũng chưa cùng Mạnh Tranh Vanh nói chuyện, như thế nào lại bị lão bà kia để ý?
Giám đốc cũng lười trả lời, hắn khép lại hồ sơ lý lịch cá nhân của Bạch Vi ý vị thâm trường mà nói: "Bạch Vi, muốn làm bình hoa, cũng muốn có người bày biện nhà ở ấm áp đầy đủ điều kiện, làm việc đến nơi đến chốn là quan trọng nhất." Hắn dừng một chút, lại nói: "Cho nên tôi thường thường nói với con gái của tôi, mặc kệ là học tập hay vấn đề gì, thành công đều không thể đi đường tắt."
Bạch Vi sắc mặt biến đổi, cắn cắn môi dưới, "Tôi hiểu rồi."
Cô đứng dậy thẳng lưng ra khỏi văn phòng giám đốc.
Việc Bạch Vi bị đuổi việc cũng không xem là tin tức nóng, chuyện này cũng nhanh chóng lặng xuống ngay sau đó.
Chẳng qua sau chuyện này, nhân viên Mạnh hiểu rõ hai điểm. Điểm thứ nhất là Mạnh phu nhân tới công ty đi làm. Điểm thứ hai là Mạnh tổng đối với Mạnh phu nhân thực không tồi, bởi vì Mạnh phu nhân không thích một nhân viên, không quan tâm nguyên nhân là gì, ít nhất Mạnh tổng cũng rất nghe lời lão bà của mình cô chỉ chổ nào anh sẽ đánh chỗ đó.
Kết luận chính là tuyệt đối không thể đắc tội với Mạnh phu nhân a, bất luận là hiện giờ cô không có chức vị gì ở công ty.
Lúc Hứa Nguyện biết được Bạch Vi bị đuổi việc, trên mặt không có gì biểu tình, Mạnh Tranh Vanh làm chuyện này cuối cùng là ở trong tính toán không phải sao?
Mặc dù giữa hai bọn họ nói thân cũng không thân, nhưng cũng không có mâu thuẫn gì. Cô lại là lão bà của anh, cũng là tiểu thư Hứa gia, Mạnh Tranh Vanh lại không phải là người không biết điều, tất nhiên sẽ không vì việc này làm cô không thoải mái.
Thông qua chuyện này, Hứa Nguyện sáng tỏ một chuyện, đó chính là chỉ số thông minh của Mạnh Tranh Vanh thực không tồi.
Chỉ cần chỉ số thông minh Mạnh Tranh Vanh còn bắt sóng, cô có thể tránh đi không ít phiền toái.
Trước kia đi theo bên người Hoàng Thượng, có một ít hiểu biết các đại thần trong triều, trong đó có một vị đại thần, đừng nhìn hắn bụng đầy chữ, có thể xử lý mọi chuyện thông minh, nhưng thực tế chính là vì cái nàng sủng thiếp tốt xấu chẳng phân biệt, chống mắt nhìn tiểu thiếp đem thê tử hắn ra tra tấn đến chết còn thờ ơ, loại nam nhân này lỗ tai mềm đến kỳ cục.
Chỉ cần Mạnh Tranh Vanh không phải loại cặn bã này, bọn họ ở chung sẽ không quá khổ sở.
Sự tình về sau rồi nói sau.
Vô luận đời trước hay hiện tại, điều quan trọng nhất trong lòng cô không phải tư tình nam nữ mà là của cải vật chất.Ở đâu cũng giống nhau có tiền là liền có quyền.
Ở Mạnh thị mấy ngày nay, Hứa Nguyện cũng không có cố tình làm quen với ai, hôm nay Chị Chu đứng lên mời mọi người trong bộ phận cùng nhau đi ra ngoài ăn một bữa cơm, xem như khao mọi người vất vả công tác tháng 5 vừa qua, cũng là hoan nghênh Hứa Nguyện gia nhập vào bộ tài vụ.
Vì thế giữa trưa hôm nay, Hứa Nguyện cùng mọi người ra ngoài ăn cơm, Mạnh Tranh Vanh một mình ngồi trên sô pha trong văn phòng, nhìn trên bàn đồ ăn chống trải chỉ có một bộ chén của anh có chút không thích ứng.
Trước kia anh cũng chỉ một mình ăn cơm trưa, mấy ngày nay đều là có Hứa Nguyện ăn trưa cùng, hai người tuy rằng không đùa đến thật là vui, nhưng có người có thể cùng nhau ăn, cuối cùng không đến mức quá nhàm chán.
Cô hôm nay cư nhiên cùng các đồng nghiệp ăn cơm, liền đem anh ném xuống......
Đình chỉ! Mạnh Tranh Vanh biết ý nghĩ như vậy thực ấu trĩ, làm đàn ông thành thục ổn trọng không nên có cảm xúc tiểu nhân như vậy, nhưng mà ăn cơm một mình thực nhàm chán a.
Mạnh Tranh Vanh miễn cưỡng ăn một chén cơm, liền buông xuống chén đũa, cầm di dộng từ bàn làm việc lên, do dự một chút nghĩ thầm coi như là quan tâm cô cùng đồng nghiệp ở chung đi, vì thế gửi cô một cái WeChat: "Ăn cơm chưa?"
Hứa Nguyện đang nghe mọi người buôn chuyện, cô cảm thấy còn rất thú vị không nghĩ tới di động rung lên một cái, vừa cầm lên liền thấy, là Mạnh Tranh Vanh gửi tin nhắn WeChat.
Thật là phiền a.
Cô muốn trả lời, nhưng trước mắt cô chỉ là mới vừa ở quen ghép vần, căn bản cũng chưa đánh chữ được, cũng không như thế nào nhắn lại anh.
Muốn trả lời cho anh biết là cô đang ăn cơm, nhưng lại cảm thấy cái này cũng không phải là chuyện lớn.
Thói quen quanh năm suốt tháng, cô thật sự không thể cố tình bỏ qua anh.
Cuối cùng Hứa Nguyện khẽ cắn môi tùy tiện gửi một cái biểu tình qua đi.
Mạnh Tranh Vanh nhận được biểu tình kia của Hứa Nguyện, thật sự không biết nên có biểu tình gì trên mặt.
Vì sao Hứa Nguyện luôn làm lơ khi anh hỏi chuyện, nhưng đồng thời lại không tính hoàn toàn làm lơ, ít nhất cô sẽ gửi một cái biểu tình mỉm cười?
Hơn nữa, WeChat có cái biểu tình mỉm cười này, thật sự làm cho người ta một loại cảm giác trào phúng, thực thiếu tấu a!!
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top