Khúc ca thứ 7
Nếu như ngày mai mà anh còn tới bơi lội, cô sẽ cùng anh thổ lộ
Trung tuần tháng sáu, cuộc thi trung khảo cuối cùng cũng kết thúc.
Thi xong môn cuối cùng, Tề Miểu cùng Nghiêm Mạt Mạt chưa về nhà, cùng đi tới quán ăn ở khu phố đằng sau trường học ăn uống một chút. Các cô một hơi kêu 40 xâu thịt dê, rắc lên một chút ớt bột, uống nước Sprite ướp lạnh, vừa ăn vừa đổ mồ hôi đầy đầu, nước mắt nước mũi đều chảy ròng ròng.
Hai người liếc nhau, nhìn đối phương chật vật thì cười lớn.
Sắc trời dần dần chìm vào bóng tối, đèn đường từng cái từng cái được thắp sáng lên, ve sầu núp ở lá cây, bụi rậm khoan khoái kêu to, gió thổi ấm áp chạm vào da thịt. Tâm tình hai người được giải phóng tốt đến cực điểm, vừa ăn uống vừa ở một bên nói chuyện phiếm, ngồi hơn một giờ còn không muốn về nhà.
Nghiêm Mạt mạt đề nghị nói: "Miểu Miểu, chúng ta uống chút bia đi".
"Tốt a."
"Ông chủ, nơi này cho 4 lon bia~" Nghiêm Mạt Mạt hướng về quầy thức ăn ở trong quán hô lớn với ông chủ trong đó.
"Được a ~"
Lão bản đem bia đến đây, Nghiêm Mạt Mạt nhanh tay, lập tức cầm một lon muốn mở ra, một cái tay từ sau lưng cô ấy chặn ngang đem nó đoạt đi.
"Ai a?" Nghiêm Mạt Mạt thở phì phì quay đầu, kết quả nhìn thấy Phùng Minh Huy cùng Qua Nhiên và những người ở trong nhóm của bọn họ.
Phùng Minh Huy cầm lon bia này giơ thật cao, nói : " Con gái nhà này a, uống bia cái gì, ca ca tịch thu! Ông chủ, đổi hai cốc nước ép dưa hấu cho các cô ấy ~"
" Ta muốn uống bia!" Nghiêm Mạt Mạt nhảy dựng lên muốn đem bia cướp về.
Bọn họ huyên náo vui mừng, Tề Miểu thì ra vẻ lơ đãng nhìn về phía Qua Nhiên đứng bên kia.
Lâm Tử Thanh hình như thi không được tốt, bắt chuyện cùng Tề Miểu và Nghiêm Mạt Mạt xong thì vẫn ngồi ở đối diện của Lý Thắng Nghiêu, tâm tình suy sụp mí mắt hạ xuống không lên tiếng, Phương Đồng kêu cô ấy ăn cái gì cô ấy cũng vẫn không nhúc nhích, Qua Nhiên ở một bên nói nói chuyện cười cho cô ấy nghe. Bộ dáng anh chững chạc đàng hoàng vừa nói chuyện cười vừa cười làm Tề Miểu có cảm giác không thể nói rõ. trong đầu có một ý nghĩ hiện lên, rất nhanh lại biến mất khôn thấy, nhanh đến mức cô cũng không có để ý.
Chiều cao của Nghiêm Mạt Mạt cùng Phùng Minh Huy thật sự khác xa nhau, cô ấy với mấy lần cũng không có với tới, nổi nóng quay đầu chuẩn bị cầm mấy lon còn lại trên bàn, Đường Nguyên tay mắt lanh lẹ chộp lấy để vào trong ngục, cười hì hì nói : "Mạt Mạt, cậu vẫn là đừng có uống đi, một hồi cậu mà uống say, thì có người muốn đau lòng." (Hí hí ^^)
Vừa nói, anh ta vừa hướng vào Lý Thắng Nghiêu ngồi ở bàn bên cạnh lải nhải miệng.
Lý Thắng Nghiêu vẻ mặt thực ngượng ngùng nhìn Nghiêm Mạt Mạt, há mồm muốn nói cái gì, Nghiêm Mạt Mạt không cho anh ta cơ hội, cười lạnh hừ một tiếng, nắm lấy tay Tề Miểu vẫn còn liếc trộm Qua Nhiên, "Miểu Miểu, ta muốn về nhà , chúng ta đi thôi"
Không khí lập tức lúng túng.
"Nga..." Tề Miểu cũng đứng lên theo, lần cuối cùng nhìn trộm Qua Nhiên.
Lâm Tử Thanh, Phương Đồng ngẩng đầu đồng loạt nói với cô hẹn gặp lại, Qua Nhiên cũng phất phất tay, khẽ mỉm cười nói "Tạm biệt ~"
"Tạm biệt ~"
Phùng Minh Huy biết rõ tâm tư Nghiêm Mạt Mạt không cởi bỏ dễ dàng như vậy, trừng cái tên Đường Nguyên ăn nói lung tung làm hư không khí, anh ta theo tới : "Mạt Mạt, anh đưa các em về nhà"
Trên đường trở về, Nghiêm Mạt Mạt cùng Phùng Minh Huy tán gẫu đề thi cùng kế hoạch nghỉ hè , Tề Miểu không muốn nói chuyện, cầm tay Nghiêm Mạt Mạt nghe thanh âm hai người bọn họ nói chuyện, nhìn muôn vàn ánh sao trên trời đêm rong lòng vô cùng buồn bã.
Thành tích của Qua Nhiên muốn vào học Tam Trung là không thể nào, nhà anh có lẽ sẽ bỏ tiền đem anh vào, nhưng mà, anh sẽ chọn vào Tam Trung sao?
Mà coi như anh học Tam Trung thì như thế nào?
Tề Miểu quả thật thích Qua Nhiên, mỗi ngày thấy anh thôi thì đã cảm thấy vui vẻ rồi, khong nhìn thấy anh sẽ không khỏi tưởng niệm, chỉ cần anh cười, tâm tình của cô cũng sẽ khoan khoái, nếu như anh nhíu mày, cô cũng sẽ ưu sầu lo lắng theo....Không biết bắt đầu từ khi nào, anh ở trong lòng cô đã quan trọng như vậy. Giống như độc dược châm rãi hấp thu, bệnh trạng càng ngày càng nghiêm trọng.
Sau khi được nghỉ hè, Tề Miểu vì chuyện Qua Nhiên không học cùng Tam Trung mà lo lắng.
Tề mẹ cho rằng cô đang lo lắng cho thành tích, vì để cho cô giảm sức éo, giúp cô đăng kí một phiếu đi học bơi lội . Nghiêm Mạt Mạt đi theo anh chị họ Thần Thanh cùng Thần Hựu Lam đi Malaysia, Tề Miểu không có bạn, vốn không muốn đi, bị Tề ba Tề mẹ ép đi thử một lần, cô lại thần kỳ yêu bơi lội, cảm giác mình giống như đã biến thành một con cá. Từ này về sau không có be mẹ làm bạn, một mình cô cũng sẽ đúng giờ xác định địa điểm đi hồ bơi báo trình diện.
Cô học rất nhanh, nắm giữ kỹ xảo cơ bản vừa rời đi phao cấp cứu ở trong bể bơi bơi qua bơi lại, cô liền gặp Qua Nhiên. Anh cũng là một mình đến học bơi lội. ( có duyên dze kiêu >"<) Bọn họ không chung huấn luyện viên, hồ bơi thì lại có mấy cái, xác suất để bọn họ gặp nhau cũng không lớn, chỉ ngẫu nhiên ở trong nước đụng tới cũng chỉ là chào hỏi mà hôi, không có nói chuyện gì khác.
Dù là như thế, mỗi ngày có thể ở trong bể bơi xanh biếc bập bềnh cùng nam sinh mà mình thích không hẹn mà gặp, cảm giác của Tề Miểu vô cùng vô cùng vui vẻ (hic tội chị quá ), lúc nào bắt đầu rời giường cũng ngóng trông đến khóa học bơi lội vào buổi chiều cả.
Xa xa nhìn anh, cô nhịn không được bắt đầu ảo tưởng, nếu như cô cùng Qua Nhiên ở cùng một chỗ thì sẽ là bộ dáng như thế nào .
Anh có thể nói với cô những lời nói làm cho người ta mặt hồng tim đập hay không? Anh có thể mỗi ngày ca hát cho cô nghe hay không? Anh có thể dắt tay cô, ôm ấp cô, hôn cô hay không? Anh có thể cũng đem tên cô khắc ở trên bàn hay không....
Ngày 30 tháng 7, Tề Miểu hạ quyết tâm, nếu như ngày mai mà anh còn tới bơi lội, cô sẽ cùng anh thổ lộ.
Nhưng là, ngày 31 tháng 7 anh lại không có tới.
Tề Miểu chờ từ ba giờ chiều đến sáu giờ , ở trong bể bơi chờ đến khi môi đều tím bầm, anh vẫn không có xuất hiện. Cô cười khổ đi tắm rửa, trong tiếng nước rơi ào ào, cô nghĩ, có lẽ bọn họ thật sự một chút duyên phận cũng không có.
Cô tựa như một cái khinh khí cầu bị đâm thủng, dũng khí thật vất vả mới tràn đầy tức thì biến mất vô tung, cả người đều ủ rũ.
Không ngờ trên đường về nhà cô lại tình cờ gặp Qua Nhiên, anh mặc một áo T-Shirt trắng cùng với quần bò có lỗ thủng ngồi ở dưới một thân cây hút thuốc, ngắm nhìn nơi nào đó.
Anh đang nhìn cái gì?
Tề Miểu nghi ngờ dõi theo ánh mắt của anh nhìn về phía bên kia đường cái, chỉ thấy Phương Đồng cùng Lâm Tử Thanh ở một cửa hàng tạp hóa mua kem, Phương Đồng giúp Lâm Tử Thanh xé gói kem ra, Lâm Tử Thanh nhân lấy cắn một miếng sau đó lại đưa đến trước mặt Phương Đồng, Phương Đồng thực tự nhiên cúi đầu cũng cắn một miếng, sau đó cầm khăn giấy giúp Lâm Tử Thanh lau khóe miệng một chút, Lâm Tử Thanh có chút ngượng ngùng đối với anh ta thè lưỡi nhăn mặt.
"Tiểu ca, cậu muốn ăn mùi gì ?" Phương Đồng quay đầu lại hỏi Qua Nhiên
Qua Nhiên thần sắc nháy mắt khôi phục lại bình thường, cố ý uốn éo nhỏ mẹ nói : "Mình muốn bánh quế đáng yêu ~"
Phương Đồng cùng Lâm Tử Thanh cùng nhau trợn trắng mắt, Phương Đồng lấy ví ra tính tiền, Lâm Tử Thanh băng qua đường đem bánh quế đưa cho Qua Nhiên.
Qua Nhiên tay phải vẫn kẹp điếu thuốc, tau trái nhận lấy, đối với cô ấy cười cười, "Cảm ơn, mỹ nữ"
Lâm Tử Thanh nhíu mày, "Cậu gần đây nghiện thuốc lá có phải ngày càng nghiêm trọng hay không? Giảm bớt đi, đối với thân thể không tốt."
"Được rồi" Qua Nhiên nhún nhún vai, đem tàn thuốc lụi tát, sau đó xé mở giấy đóng gói của bánh quế đáng yêu cắn một ngụm, híp mắt thu hút lộ ra biểu tình sảng khoái thỏa mãn "A, ăn ngon!"
Lâm Tử Thanh cười lên,"Cùng đi qua nhà mình ăn cơm đi"
"Tốt a, có một cái bóng đèn là mình ở đây, vừa vặn có thể cho nhà cậu tiết kiệm một chút điện a"
"Đi chết đi !"
"Ha ha ha ~ "
Ba người cười nói, Lâm Tử Thanh đi ở bên phải Phương Đồng, Qua Nhiên đi ở phái bên trái Phương Đồng, cùng nhau ở dưới trời chiều rời đi.
Tề Miều ngơ ngẩn nhìn bóng lưng bọn họ đi xa, trên người cùng đáy lòng đều lạnh tới cực điểm.
Ngày thứ hau, cô bị cảm cúm nặng, đầu óc choáng váng, cổ họng sưng đau, toàn thân khó chịu. Uống thuốc châm cứu, cô còn chưa có chuyển biến tốt, Tề mẹ gấp vô cùng, cuối cùng đành phải dùng biện pháp cũ, đắp cho cô một cái chăn bông dày, trời nóng lại đắp chăn làm cho cô xuất mồ hôi.
Bốn phía một mảnh yên tĩnh, Tề Miểu ngủ mơ mơ màng màng, trong Walkman đang bật một bài hát rất hợp với tình hình, một bài hát của Từ Hoài Ngọc 《Tình yêu giống như một lần cảm cúm 》.
Đếm ngược ba giây em sẽ bắt đầu đem anh quên mất.
Có lúc tình yêu giống như là một lần cảm cúm chờ qua cơn sốt là tốt rồi.
Tìm một ngày đem tâm tình giống như căn nhà quét tước thật tốt.
...
Trên thân cô khó chịu, trong lòng lại càng khó chịu hơn.
LZQ.*
Ba mẫu chữ trên bàn của Qua Nhiên, mọi người kể cả Tề Miểu đều cho rằng đó là tên viết tắt của La Trăn Tình.
Cho đến hôm nay, trong lúc vô tình gặp được anh chăm chú nhìn bóng lưng của Lâm Tử Thanh, cái loại ánh mắt đó, cô bây giờ mới hiểu được LZQ là Lâm Tử Thanh.
Tề Miểu không cách nào tưởng tượng , tới cùng là cái dang cảm tình gì, có thể làm cho anh ẩn nhẫn không làm cho ai phát hiện , thật sâu chôn dấu dưới đáy lòng như vậy. (Thì chị cũng rứa thôi, chẹp)
——————————————–
* Tên viết tắt LZQ:
Lâm Tử Thanh = Lín Zǐ Qīng
La Trăn Tình = Luō Zhēn Qíng
==> Bởi vậy Tề Miểu mới nói là tất cả hiểu lầm.
Bài hát 《Tình yêu giống như một lần cảm cúm 》của Từ Hoài Ngọc
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top