CHƯƠNG 42: ANH TRAI EM TRAI CÙNG NHAU LÊN

[EDIT] ANH EM SINH ĐÔI HOÁN ĐỔI CUỘC ĐỜI [GIỚI GIẢI TRÍ] – Công Tử Vu Ca
EDIT: Thiên Giai
NGUỒN CONVERT: Wikisach

CHƯƠNG 42: ANH TRAI EM TRAI CÙNG NHAU LÊN.
Truyện được đăng sớm nhất trên wattpad SKNTx2Qing. Mong mọi người ghé thăm ạ.


---------------------------------------------------------

Bài hát《Trap》 này sống động mười phần, biên vũ cũng rất cháy, động tác nhanh, động tác vũ đạo khoa trương, Chu Đĩnh cùng biên vũ lão sư anh mời đến làm mẫu một lần cho Giản Văn Khê.

Giản Văn Khê xem xong, tràn đầy lòng chỉ có một câu.

Này cũng quá khó khăn rồi.

Cậu cảm giác mình thất sách, cậu sớm nên biết trình độ vũ đạo của Chu Đĩnh, nếu Chu Đĩnh muốn biểu hiện xuất sắc, động tác vũ đạo khẳng định rất khó. '

Vũ đạo sống động, dã man, trừ bỏ nhiệt vũ thân cận, còn có mấy động tác "Lò xo" độ khó cực cao, có mấy cái liên chấn lồng ngực, liên chấn tốc độ cực nhanh, cậu run như thế nào cũng không theo kịp.

Nhân viên công tác cả phòng đều nhìn về phía Giản Văn Khê.

Giản Văn Khê tuy rằng mặc chính là đồ thể dục, thuần mặt mộc, nhưng cậu lớn lên trắng, màu môi đỏ, đứng ở nơi đó, như cũ là một nam thần lạnh lùng, như là một hoa hồng lãnh quang.

Bọn họ thật sự không cách nào tưởng tượng Giản Văn Khê nhảy loại vũ đạo này sẽ là bộ dáng gì.

Cái này sống động hơn vũ đạo ca khúc chủ đề nhiều.

Đặc biệt là trong số nhiệt vũ gần gũi, có một cái là một vũ giả kề sát một vũ giả khác, hai người cùng nhau làm ra động tác đỉnh hông, bởi vì vũ đạo chỉnh thể nhiệt huyết, khốc huyễn, động tác này mặt sau lại cùng liên tiếp với lồng ngực liên chấn, cho nên thời điểm Chu Đĩnh cùng giáo viên vũ đạo làm được, sẽ chỉ làm người ta cảm thấy rất cháy rất ngầu.

Nhưng là liên tưởng đến trên người Giản Văn Khê, sao lại có cảm giác...... khiến người ta muốn trở thành một con chuột chũi!

Hai người bọn họ ai đỉnh* ai?

*Nguyên gốc tiếng Trung là chữ này luôn é.

Hẳn là Chu Đĩnh đỉnh cậu đi? Rốt cuộc Chu Đĩnh luận thân hình phải cao hơn mình một đoạn.

Anh anh anh.

Chu Đĩnh, anh, rất, đỉnh.

Giản Văn Minh đứng yên trước office building tập đoàn Đại Khê.

Ngửa đầu nhìn lên trên, đại lâu pha lê màu xanh lục đậm, phản xạ ánh nắng lóa mắt.

Còn rất khí phái.

Đây là lần đầu tiên cậu ấy tới tòa nhà tập đoàn Đại Khê, nhưng hiển nhiên không phải lần đầu tiên anh trai tới.

Bởi vì cậu ấy đi vào, nhân viên công tác liền đại sảnh vội chạy tới: "Giản tiên sinh, ngài sao lại đến rồi?"

Người kia vừa dứt lời, liền lại có hai ba nhân viên công tác chạy tới, có người hình như là lãnh đạo nhỏ, ở thật xa đã hô: "Giản tiên sinh!"

Giản Văn Minh giả vờ lãnh đạm ổn trọng như anh trai, "Ân" một tiếng.

Đừng nói, như vậy cảm giác còn rất ngầu.

"Sao ngài lại đến rồi." Lãnh đạo nhỏ cười tủm tỉm hỏi.

"Tôi tới tìm Hề Chính, anh ấy có đây không?"

"Có có."

Giản Văn Minh lập tức nói: "Dẫn tôi đi gặp anh ấy."

Lãnh đạo nhỏ gật đầu, lập tức nói với tiếp tân: "Nói với trợ lý Tiêu thuyết một tiếng, chỉ nói Giản tiên sinh tới."

Giản Văn Minh nghe vậy lập tức nhìn tiếp tân một cái.

Như thế nào cảm giác như là đang mật báo vậy.

Cậu ấy liền hỏi: "Hề tổng các anh đang làm gì, nếu bận tôi có thể đợi lát nữa đi gặp anh ấy."

"Hề tổng đang cùng người của tập đoàn Minh Thành mở họp."

Nga a.

Cậu ấy trực tiếp mở miệng hỏi: "Minh Thế Khải tới?"

Nghe cậu ấy nhắc tới tên Minh Thế Khải, lãnh đạo nhỏ ngẩn ra, thần sắc tức khắc có chút xấu hổ khẩn trương lên: "...... Ân, một vài cao tầng của tập đoàn Minh Thành đều tới"

Thật là gấp không bằng trùng hợp.

Thế nhưng để cậu đụng vào tiểu tam của hắn.

Giản Văn Minh cười cười, nói: "Vậy vừa lúc, tôi cũng muốn gặp vị công tử Minh gia này. Dẫn tôi đi lên đi."

Mấy nhân viên công tác bên cạnh trên mặt đều lộ ra thần sắc cực phức tạp, nhìn theo cậu ấy lên thang máy.

Thang máy có hương khí hoa hồng rất mê người, là hương vị tin tức tố cực điềm mỹ thuộc về Omega.

Hương khí tin tức tố này là từ Giản Văn Minh trên người phát ra.

Lãnh đạo nhỏ trong thang máy ngửi được cổ hương khí nhàn nhạt này, tim đập lại bắt đầu gia tốc.

Người yêu của ông chủ lớn lớn lên cũng thật đẹp a.

Thân hình này, khí chất này.

Chính là tính cách có chút lạnh nhạt, hắn ta ở trước mặt cậu cũng không dám nhiều lời.

Hy vọng trợ lý Tiêu đã đem tin tức truyền đi lên, đợi lát nữa cũng đừng nên đánh nhau.

Gần đầy Hề tổng của bọn họ cùng vị công tử Minh gia kia tin đồn càng ngày càng nhiều, truyền có cái mũi có mắt, còn có người nói Hề tổng bọn họ đã l·y h·ôn với Giản Văn Khê.

Hiện tại Giản Văn Khê không phải đã tới sao, thế này có thể dập nát những lời đồn đó đi?

Bất quá nói thật, Giản Văn Khê cùng vị công tử Minh gia kia, thật là xuân hoa thu nguyệt, có sự ưu tú của mình nha.

Thang máy "Đinh" một tiếng mở ra, ngoài cửa đã đứng một nữ tử trẻ tuổi mặc quần áo công sở.

"Trợ lý Tiêu." Lãnh đạo nhỏ chào hỏi.

Trợ lý Tiêu gật gật đầu, trên mặt mang theo mỉm cười thoả đáng nhất: "Giản tiên sinh." Giản Văn Minh gật đầu một cái, từ thang máy ra tới, đã nghe Trợ lý Tiêu nói: "Hề tổng còn đang họp, ngài trước tiên chờ một lát ở văn phòng anh ấy."

"Họp xong rồi nói một tiếng với tôi, tôi cũng muốn gặp Minh Thế Khải."

Trợ lý Tiêu sửng sốt một chút, gật gật đầu: "Được, chờ hội nghị kết thúc, tôi sẽ nói với Hề tổng bọn họ."

Giản Văn Minh liền trực tiếp vào văn phòng Hề Chính.

Văn phòng Hề Chính rất lớn, phỏng chừng phải có một hai trăm mét vuông, nhưng bên trong bài trí cực kỳ đơn giản, một chiếc bàn làm việc màu hồ đào đậm đặt ở trước cửa sổ sát đất hình cung, bên cạnh còn có phòng nghỉ, bày một chiếc giường.

Văn phòng còn bày giường, là muốn văn phòng play sao?

Nói không chừng hắn cùng Minh Thế Khải tiểu tam kia, chính là ở trong văn phòng làm được làm tới.

Cậu ấy cũng là xem qua một ít Hoàng văn. Những Hoàng văn đó luôn là không thỏa mãn với một mảnh thiên địa phòng ngủ kia, phòng khách này, phòng bếp này, sau đó trong nhà đã không thỏa mãn được bọn họ, hình như luôn phải viết một đoạn suất diễn văn phòng bạch bạch bạch, có đôi khi ác thú nhảy lên, còn sẽ có tiết mục Omega chui vào phía dưới bàn, thư ký tiến vào báo cáo công tác.

Nôn!

Thời điểm xem Hoàng văn còn rất thích thú, vừa liên tưởng đến hiện thực sao lại ghê tởm đến vậy.

Cậu ấy ngồi xuống trên ghế bàn làm việc, trên ghế có áo khoác của Hề Chính, cậu ấy ở phía trên ngửi thấy được hương vị tin tức tố thuộc về Hề Chính.

Gia hỏa này xem ra thật là đến kỳ dịch cảm.

Tin tức tố trên ao khoác đã rõ ràng đến vậy.

Là hương tuyết tùng.

Cậu ấy tuyên bố tuyết tùng từ đây trở thành hương vị bản thân ghét nhất.

Bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa, cậu ấy lập tức ngồi ngay ngắn, liền thấy Trợ lý Tiêu bưng cà phê tiến vào.

"Ngài chờ một lát, Hề tổng còn một lát là xong việc."

Giản Văn Minh nghiêm túc nhìn nhìn vị Trợ lý Tiêu này, cậu ấy còn chưa có gặp qua nữ tính Alpha mỹ diễm đến vậy.

"Có yêu cầu gì ngài cứ việc gọi tôi." Trợ lý Tiêu thuyết: "Tôi chỉ ở cách vách."

"Cô đi bận đi." Giản Văn Minh nói.

Cậu ấy ngồi ở chỗ đó nhấp một ngụm cà phê, cà phê rất đắng.

Là khẩu vị của anh trai, không thêm đường.

Cậu ấy vừa lúc tương phản, cậu ấy thích đường, ng·ay cả trái cây đều ăn thuần ngọt, không giống anh trai, trái cây đều thích mang cay đắng.

Cậu ấy lại nhấp một ngụm, chua xót từ đầu lưỡi lan tràn ra.

Liền như vậy một ngụm một ngụm, một ly cà phê thế nhưng cũng uống xong rồi.

Mới vừa uống xong, cậu ấy liền nghe thấy hành lang truyền đến một trận tiếng bước chân, cậu ấy từ ghế dựa đứng lên, liền thấy cửa văn phòng mở ra.

Trợ lý Tiêu đẩy cửa ra, nói: "Giản tiên sinh, Hề tổng cùng Minh tiên sinh đều tới rồi."

Vừa dứt lời, liền thấy Hề Chính cùng Minh Thế Khải tiến vào.

Hề Chính vẫn là bộ dáng cậu ấy quen thuộc, cậu ấy trực tiếp nhìn về phía Minh Thế Khải.

Minh Thế Khải cùng bộ dáng trong trí nhớ cậu ấy có chút không giống nhau. Cậu ấy nhớ rõ thời điểm anh trai kết hôn, Minh Thế Khải vẫn là tóc mái dày, kính đen, hiện giờ Minh Thế Khải lại thành thục hơn rất nhiều, tóc ba phân bảy, mang khung mắt kính tơ vàng, thoạt nhìn rất giống ...... Văn nhã bại hoại.

"Văn Khê, đã lâu không gặp." Minh Thế Khải chào hỏi cậu ấy trước.

"Em sao lại đến đây?" Hề Chính hỏi.

Hai người bọn họ một người một câu, cùng tồn tại bên nhau, thoạt nhìn càng như là một đôi.

Giản Văn Minh liền cười một tiếng, hỏi lại: "Làm sao thế, tôi không thể tới sao?"

Trợ lý Tiêu đóng cửa lại đi ra ngoài.

Hề Chính ý hướng Minh Thế Khải về phía sô pha: "Ngồi."

Minh Thế Khải lại nhìn về phía Giản Văn Khê: "Nghe nói anh tìm tôi?"

"Đã lâu không gặp, nhìn xem anh." Giản Văn Minh nói.

Minh Thế Khải liền nở nụ cười, nói: "Vinh hạnh đến cực điểm."

Hề Chính đem văn kiện trong tay đặt lên trên bàn, nói: "Chúng tôi muốn đi ăn cơm, em cùng đi đi."

Giản Văn Minh sửng sốt một chút, liền nhìn về phía Minh Thế Khải, nói: "Có tiện không, sẽ không quấy rầy các anh sao?"

Minh Thế Khải nói: "Chúng tôi cũng là nói xong công vụ cùng nhau ăn một bữa cơm, anh có thể tới càng tốt."

Giản Văn Minh cảm thấy ba người bọn họ cùng nhau ăn cơm thật sự đủ quỷ dị.

Không đúng, ba người bọn họ chỉ là đi cùng nhau đã nghe quỷ dị.

Quả nhiên, nhân viên công tác tập đoàn Đại Khê đều nhìn ba người như nhìn quỷ.

Cậu ấy phải nhịn xuống.

Cậu ấy phải áp một chút tính tình bao ngược của mình, học anh trai, học được dùng trí thắng mới được.

Hiện tại nếu trực tiếp chỉ vào mũi Hề Chính và Minh Thế Khải mắng to tra nam tiện tam, hai người bọn họ chưa chắc sẽ thừa nhận.

Hơn nữa hiện tại "Cậu" đều đã ly hôn với Hề Chính.

Nhân vật lớn có ảnh hưởng đối với xã hội như hai người bọn họ, không có khả năng sẽ thừa nhận chính mình ăn vụng.

Cậu ấy phải bất động thanh sắc mà cho hai người kia một chút giáo huấn.

Cậu ấy một bên nghĩ làm sao bây giờ, một bên đi theo Hề Chính bọn họ ra bên ngoài.

"Anh muốn ngồi xe ai?" Minh Thế Khải đột nhiên hỏi.

Giản Văn Minh nhìn về phía anh ta, bay thẳng đến chỗ Hề Chính.

Tài xế sớm đã mở cửa xe, Hề Chính rất có phong độ thân sĩ mà đứng ở bên cạnh chờ cậu ấy, chờ sau khi cậu ấy đi vào, Hề Chính mới lên xe.

Hai người song song ngồi ở phía sau, cửa xe khép lại, Hề Chính mới hỏi nói: "Cậu hôm nay sao lại nhớ đến chuyện đến công ty, là có chuyện gì sao?"

"Không có việc gì, đến xem." Giản Văn Minh hỏi: "Quấy rầy anh?"

"Không có." Hề Chính nói: "Chuyện chúng ta l·y h·ôn không biết tại sao lại truyền ra, cậu có thể tới công ty tìm tôi, tôi rất vui."

Tra nam, đến bây giờ còn đang suy nghĩ chuyện công ty.

Còn muốn lợi dụng cậu ấy tới bình ổn lời đồn ở công ty.

Giản Văn Minh không muốn nói chuyện với hắn, liền xê dịch sang bên cạnh, trực tiếp nhắm hai mắt lại.

Hề Chính tựa hồ cũng rất mệt mỏi, thế nhưng không chủ động nói lời nào với cậu ấy.

Cậu ấy nhắm một hồi lại mở mắt, phát hiện Hề Chính đã đang nhắm mắt dưỡng thần.

Giản Văn Minh mím môi, duỗi tay sờ sờ nhẫn cưới trên ngón áp út của mình.

Hề Chính bỗng nhiên mở miệng, nói: "Đeo lên lúc nào vậy."

Cậu ấy quay đầu nhìn thoáng qua, thấy Hề Chính còn đang híp mắt.

"Nếu muốn giả vờ, tự nhiên phải giả vờ giống một chút." Giản Văn Minh nói, "Nếu anh mong muốn, tôi có thể mỗi ngày đều tới công ty xem anh."

"Không cần," Hề Chính nói: "Chỉ cần giống như lúc trước là được, cậu tới nhiều, không phải lạy ông tôi ở bụi này sao."

"Chuyện của anh và Minh Thế Khải, là sự thật sao?" Giản Văn Minh một bộ tiền nhiệm rộng lượng, nói: "Ánh mắt anh không tồi."

Hề Chính liền mở mắt, quay đầu nhìn về phía cậu ấy.

Giản Văn Minh cười nhìn về phía hắn, ánh mắt lại là lạnh.

"Chúng tôi chỉ là bạn bè." Hề Chính nói.

Lời trích dẫn chuẩn tra nam, chúng tôi chỉ là bạn bè.

Giản Văn Minh lười đến lại để ý đến hắn.

Cậu ấy phát hiện bởi vì liên quan đến anh trai, bản thân thấy Hề Chính là tức giận.

Thế cho nên cậu ấy thấy nhìn thế nào cũng không vừa mắt, rất tưởng đánh hắn một trận.

Anh trai bị ủy khuất, cậu ấy thân là em trai, ra mặt đánh Hề Chính một trận, hẳn là hợp tình hợp lý đi?

Da thịt đau khổ là nhẹ nhất.

Cậu ấy có lẽ có thể cho Hề Chính đả kích lớn hơn nữa.

Sau khi Giản Văn Minh quyết định chủ ý, liền nghiêm túc sắm vai anh trai.

Nói chuyện chậm nửa nhịp, ăn cơm văn tĩnh, ngồi thẳng tắp.

Hỉ nộ đều không hiện ra sắc. Cũng không biết vì cái gì, cậu ấy thật sự vừa nghiêm túc giả anh trai, trong lòng liền có một loại cảm giác rất kỳ quái.

Rõ ràng diễn kịch cậu ấy thường thường diễn, nhưng là diễn anh trai, cậu ấy lại có loại cảm giác đả thông nhâm đốc Lục Mạch, thuận buồm xuôi gió.

Đại khái bởi vì cậu ấy đang ở đây, Minh Thế Khải cùng Hề Chính ở trên bàn cơm cũng đều đang thảo luận chuyện làm ăn, cậu ấy liền ở bên cạnh yên lặng ăn cơm, quan tâm của Hề Chính đối với cậu ấy còn không bằng Minh Thế Khải.

Bởi vì Minh Thế Khải ở thời điểm cùng Hề Chính ăn cơm, ngẫu nhiên còn sẽ dịch một chút đồ ăn trên bàn.

Thấy cậu ấy thích ăn cá, còn sẽ đem cá dịch qua.

Thấy ly của cậu ấy trống không, còn sẽ một bên nói chuyện một bên cầm lấy ấm trà, rót thêm cho cậu ấy.

Tuy rằng cũng sẽ thuận tiện rót một ly trà cho Hề Chính và chính mình.

Giản Văn Minh phát hiện tiểu tam này rất tinh tế.

Minh Thế Khải rất biết chăm sóc người, tính tình cũng rất tốt, nói chuyện chậm rì rì, thanh âm cũng rất êm tai.

Là đối thủ rất mạnh.

Anh ta làm như vậy, là làm cho Hề Chính xem nhỉ?

Cố ý ở trước mặt nguyên phối biểu hiện chính mình tự nhiên hào phóng.

Tiểu tam cấp thấp cả ngày chèn áo nguyên phối, các loại đánh nhau, thấy nguyên phối liền không có sắc mặt tốt, tiểu tam cao minh sẽ ra vẻ thiện giải nhân ý, cúi đầu khom lưng, đem chính mình đắp nặn thành một đóa thịnh thế bạch liên.

Loại người hai mặt này, Giản Văn Minh thấy nhiều.

Cố Vân Tương công ty bọn họ còn không phải là loại này à!

Vì thế cậu ấy học theo, nhấc ấm trà lên, một hồi thêm nước cho Hề Chính, một hồi châm trà cho Minh Thế Khải.

Thường thường còn sẽ nói một câu với Minh Thế Khải: "Anh cũng ăn."

Giản Văn Minh đối với biểu hiện đêm nay của mình rất vừa lòng.

Cậu ấy cảm thấy bản thân không rơi xuống hạ phong.

Hề Chính ngẫu nhiên liếc cậu ấy một cái, ánh mắt hơi có chút cổ quái.

Sau khi ăn xong, Minh Thế Khải đi toilet một chuyến.

Hề Chính bỗng nhiên nói với cậu ấy: "Đừng nên quá thân cận với hắn."

Giản Văn Minh sửng sốt một chút, hỏi lại: "Vì sao?"

"Không có vì sao."

A.

Thật đúng là bá đạo, bá đạo có chút vô lý.

Chỉ chốc lát Minh Thế Khải trở về, cậu ấy liền càng nhiệt tình với Minh Thế Khải.

Cậu ấy hiện tại là phủ thêm lớp da của anh trai, đi chính là thiết lập lãnh diễm, bằng không lấy tính cách của mình, cậu ấy có thể càng nhiệt tình.

Cậu ấy có thể vén lên tay áo cùng Minh Thế Khải kề vai sát cánh!

Hề Chính sắc mặt càng khó xem.

Tâm tình Cậu ấy buồn bực thật lâu, rốt cuộc sảng khoái một chút.

Cậu ấy biết Hề Chính vì cái gì sắc mặt khó coi, nguyên phối cùng tiểu tam không thể gặp người quá thân cận, đối với tra nam luôn là rất bất lợi.

Cơm nước xong ba người cùng nhau ra khỏi nhà hàng, bên ngoài một mảnh nghê hồng, gió ấm phơ phất, khiến Giản Văn Minh từ mùa đông đến đây nhất thời có chút không thích ứng.

Cậu ấy cùng Hề Chính cùng nhau đưa Minh Thế Khải lên xe, thời điểm cửa sổ xe khép lại, cậu ấy từ trên cửa kính nhìn thấy ảnh ngược của chính mình, một thân sơ mi trắng siết eo, trầm tĩnh lại tuấn tú, có một nháy mắt, cậu ấy đứng ở bên cạnh Hề Chính, cực kỳ giống Giản Văn Khê.

Này cho cậu ấy một loại cảm giác rất kỳ diệu, cậu ấy trở thành anh trai cậu ấy rất sùng bái.

Cũng không biết anh trai ca ca hiện tại đang làm gì, nếu biết chuyện hiện tại mình đang làm, có thể ngăn cản mình hay không.

Trong phòng luyện tập vũ đạo, Chu Đĩnh đỡ eo Giản Văn Khê: "Một, hai, ba, đi."

Giản Văn Khê nhấp chặt môi mỏng, trên cằm vươn giọt mồ hôi, phía sau lưng cơ hồ ướt hết, áo thun màu đen dán lưng, ở thời điểm cậu giơ cánh tay lên duỗi thân, lộ ra hõm lưng nhợt nhạt.

Nhiệt khí bồng bột, hương vị hương sam thanh đằng trên người cậu ngược lại phai nhạt, trong nhiệt khí ấm áp, Chu Đĩnh tựa hồ ngửi thấy được hương vị hoa hồng.

-----------------------------------------------------------------

HEHEHEE

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top