Chương 28: Dưa này hại não quá!
Sau bữa tiệc đón khách, quả nhiên mỗi ngày Liêu Đông Vương phi đều dắt ba người con trai vào cung thỉnh an Thái Hậu.
Mà Thái Hậu cũng vui vẻ ra mặt, thậm chí mở miệng bảo cả nhà bọn họ cùng tham gia tiệc giao thừa vào đêm ba mươi.
Hoàng đế luôn là người con có hiếu, bởi vậy hắn cũng không hề có dị nghị gì với việc này.
Vì thế vào bữa tiệc đêm giao thừa, trong sảnh lại nhiều ra một nhà của Liêu Đông Vương.
Tiệc giao thừa chính là bữa cơm quan trọng nhất trong năm, bởi thế từ sau giờ Ngọ là mọi người trong hậu cung đã bắt đầu sửa soạn rồi.
Yến Xu cũng không ngoại lệ.
Có điều người khác là bắt đầu trang điểm từ sau giờ Ngọ, mà nàng là bắt đầu không ăn điểm tâm từ sau giờ Ngọ.
Chẹp chẹp, không biết đêm nay sẽ có bao nhiêu món chính nữa, nàng phải để bụng rỗng để nhấm nháp nhiều một chút chứ.
Mắt thấy màn đêm buông xuống, ánh đèn rực rỡ mới lên, mọi người đã có mặt đông đủ tại điện Nhu Nghi để tham gia bữa tiệc lớn đêm giao thừa.
Những người tham dự hôm nay, ngoại trừ Ninh phi còn đang bị cấm túc và Lệ tần ở lãnh cung ra, thì đều tới đủ cả, nói chung là không khác buổi tiệc đón khách gần đây là bao, lại thêm một nhà của Liêu Đông Vương Vũ Văn Hào nữa, cho nên khung cảnh trong điện vô cùng náo nhiệt.
Vũ Văn Lan ngồi ở ghế trên của bữa tiệc, hắn len lén nhìn thoáng qua dãy bàn bên tay phải của mình một cái.
Chỉ thấy hôm nay Yến Xu mặc một bộ áo váy màu hồng nhạt, mái tóc được búi gọn gàng theo kiểu đào tâm, trên lỗ tai đeo hai quả hoa tai nhỏ nhắn tinh xảo bằng mã não, hai má phấn hồng, đôi môi anh đào, thoạt nhìn có chút nghịch ngợm đáng yêu.
Nhưng khi hắn cẩn thận nghe thử thì lại thấy nàng đang liến thoắng không dứt miệng:【 Oa, vịt áp chảo, thịt dê xào, gan heo chua cay, tôm nõn phỉ thúy! Còn có lươn rút xương cháy tỏi, thịt cua viên, vịt lát hầm tổ yến, vây cá tam ti! Í còn món này là gì? Lẩu mười hai món! Chơi lớn dữ thần vậy!!! 】
【 Cầu trời chút nữa hoàng đế nói lời dạo đầu nhanh một chút, để mình còn ăn nữa chứ. 】
Vũ Văn Lan: "..."
Hắn biết ngay mà.
Thôi, vì để nàng được như mong muốn, hắn chỉ nói đơn giản vậy: "Một năm này các vị đều đã vất vả rồi, hôm nay là bữa cơm cuối cùng trong năm, mọi người không cần giữ lễ tiết quá nhiều."
Nói xong lại quay sang chúc Thái Hậu: "Chúc mẫu hậu sang năm thân thể an khang, vạn sự như ý."
Thái Hậu mỉm cười gật đầu: "Bệ hạ nhọc lòng vì nước nhà mới là người vất vả nhất, ai gia cũng chúc bệ hạ long thể khoẻ mạnh, mọi việc thuận lợi."
Vũ Văn Lan cúi đầu nói: "Đa tạ mẫu hậu."
Mọi người cũng đồng thanh hô lên: "Chúc bệ hạ và Thái Hậu sang năm thân thể an khang, vạn sự như ý."
Nói xong câu này, rốt cuộc mọi người cũng có thể cầm đũa.
Yến Xu hớn hở múc một chén canh vịt nóng để khai vị.
Ưm, canh vịt chua cay ngon miệng, khiến trong bụng ấm áp cực kỳ thoải mái.
Tôm nõn phỉ thúy tươi ngon, cải trắng được xào sơ rất hấp dẫn, nấm Khẩu Bắc kết hợp với gà nướng dậy mùi thơm lừng.
Lươn rút xương cháy tỏi thì chất thịt non mịn, thịt cua viên lại béo mà không ngán, vây cá tam ti ngon nuốt cả lưỡi.
Càng không cần phải nhắc đến rau củ áp chảo, đậu hủ xào gà, gan dê xào cay, vịt lát hầm tổ yến,... Mỗi món đều có hương vị thơm ngon độc đáo riêng.
Đặc biệt là món lẩu mười hai món kia, nó kết hợp nào là thịt hươu, ức gà, xương hươu, chân lợn rừng, hải sâm, mực, tôm hùm,... các loại sơn trân hải vị đều vào cùng một nồi, hương vị đương nhiên không phải những thứ tầm thường có thể so sánh.
Bữa cơm tất niên quả nhiên không giống với bình thường!
Bữa ăn này, thỏa mãn quá thể!
Trong lúc nàng đang vui vẻ ăn uống, chợt nghe Thái Hậu nói: "Đồ ăn hôm nay không tồi, đặc biệt là món gan heo chua cay này, non mềm ngon miệng, rất hợp khẩu vị của ai gia."
Vũ Văn Lan cũng gật đầu nói: "Đúng là không tồi, nên thưởng cho phòng bếp."
Hắn vừa dứt câu, tổng quản Tư Lễ Giám Hồ An đứng hầu bên cạnh vội cất giọng hô lớn: "Bệ hạ thưởng cho Thượng Thiện Giám..."
Nữ quan Trúc Thư của cung Từ An lại tiếp tục chia thức ăn cho Thái Hậu, cười nói: "Thái Hậu nếm thử món bánh bạch ngọc này đi ạ."
Thái Hậu gắp lên nhấm nháp, không qua bao lâu lập tức gật đầu, nói: "Chất bánh dày dặn tinh tế, ngọt mà không ngán, đúng là không tồi."
Nói xong còn không quên mời cả nhà của Liêu Đông Vương: "Các ngươi cũng nếm thử đi, hẳn là A Cảnh sẽ thích món bánh bạch ngọc này."
Vợ chồng Vũ Văn Hào vội đáp lời, sau đó cùng ba đứa trẻ nếm thử món bánh bạch ngọc.
Chỉ trong giây lát đã thấy Liêu Đông Vương phi cười nói: "Thức ăn trong cung quả nhiên khác hẳn, hương vị ngon hơn so với ở Liêu Đông nhiều."
Nói xong lại hỏi A Cảnh: "Con mau nói cho bà nội nghe xem món bánh này có ngon không?"
Cậu bé đang ăn đến mức hai má căng phồng, nghe thế thì gật đầu nói: "Nhon lắm ạ."
Câu trả lời làm mọi người cười rộ lên.
Ăn bánh bạch ngọc xong, Thái Hậu lại ăn một chén vây cá tam ti, cười nói: "Xem ra hôm nay ai gia phải ăn nhiều rồi."
Vũ Văn Lan nói: "Tối nay không giống với bình thường, chút nữa còn phải đón giao thừa, nếu mẫu hậu đang có khẩu vị thì ăn nhiều một chút cũng không sao."
Thái Hậu gật đầu.
Chợt nghe Trúc Thư nói: "Từ khi ba vị công tử vào kinh thì Thái Hậu vui vẻ hẳn, ăn uống cũng ngon miệng hơn."
Sắc mặt của Vũ Văn Lan vẫn thản nhiên như cũ, chỉ 'ồ' một tiếng: "Xem ra Trẫm cũng nên thưởng cho ba đứa nhỏ nhỉ."
Hắn vừa nói xong, Vũ Văn Hào vội nói: "Bệ hạ quá lời, bọn nó là thế hệ sau, vào cung bái kiến Thái Hậu nhiều cũng là chuyện thường, nào cần phải thưởng ạ?"
Nói xong lập tức ra lệnh cho ba đứa nhỏ: "Hôm nay là giao thừa, các ngươi còn không mau đi dập đầu với Thái Hậu và bệ hạ đi?"
Con trai cả và con trai thứ lập tức bẩm vâng, Liêu Đông Vương phi đẩy đẩy con út A Cảnh, thế là cậu bé cũng ngây thơ đứng lên, đi theo hai người anh của mình đến giữa điện, dập đầu với Thái Hậu và Vũ Văn Lan: "Cung chúc Thái Hậu và bệ hạ phúc thọ an khang ạ."
Thái Hậu cười đến mức không khép được miệng, liên tục gật đầu nói: "Giỏi, giỏi, đều là bé ngoan, mau đứng lên ăn cơm đi."
Vũ Văn Lan cũng cười cười, nói: "Biết lễ nghĩa, biết nghe lời, nên thưởng."
Nghe vậy, tổng quản Tư Lễ Giám lại nói: "Ban thưởng cho ba vị công tử của phủ Liêu Đông Vương."
Ba đứa nhỏ lại quỳ xuống cảm tạ một lần nữa rồi mới trở về ăn cơm.
Kể từ đây, không khí trong điện lại càng thêm náo nhiệt.
Đúng lúc này, chợt nghe Trang ma ma bên người của Thái Hậu nói: "Nếu sau này các vị công tử có thể thường xuyên vào cung thì tốt rồi, chỉ tiếc là... Liêu Đông cách đây xa quá."
Nghe thấy lời này, mọi người đều sững người ——
Trong lời nói của Trang ma ma... rõ ràng là có ẩn ý!
Quả nhiên, Thái Hậu nghe xong lập tức thở dài: "Đúng vậy. Thời tiết ở Liêu Đông lạnh giá, trẻ con ra ngoài chơi đùa chỉ sợ sẽ dễ bị nhiễm phong hàn, con cả và con thứ của hai ngươi lớn rồi nên còn đỡ, nhưng A Cảnh bé nhỏ chỉ mới 4 tuổi thôi, nếu bị bệnh thì chẳng phải là khổ thằng bé sao?"
Trang ma ma tiếp lời: "Chi bằng cho tiểu công tử ở lại chơi thêm mấy ngày, xem như bầu bạn với ngài, chờ thời tiết ấm áp hơn một chút thì lại đưa tiểu công tử về Liêu Đông, ngài thấy thế nào ạ?"
Bà ta vừa nói thế, mọi người lập tức trầm tư.
—— Thái Hậu có ý gì đây?
Chẳng lẽ là muốn giữ con út của Liêu Đông Vương lại bên người để nuôi sao?
Nghe đến đây, cuối cùng Yến Xu cũng có thể kéo linh hồn của mình rời xa khỏi đống mỹ thực.
—— Cái gì? Thái Hậu muốn nuôi con thay cho Liêu Đông Vương ấy hả?
Bà ấy mà tốt bụng vậy sao?
Hông lẽ là tính giữ A Cảnh lại làm con tin?
Mà cũng không đúng, A Cảnh không phải con vợ cả của Liêu Đông Vương, nếu muốn con tin thì sao Thái Hậu lại không chọn con cả hay con thứ của nhà bọn họ?
Yến Xu bỗng nhiên khựng lại, má ơi đừng nói là Thái Hậu phát hiện chuyện hoàng đế không thể kia gì cho nên mới muốn thay hoàng đế nhận một người con nuôi đó nha?
Mà cùng lúc đó, Vũ Văn Lan cũng nghe thấy tiếng lòng của Thái Hậu ——
【 A Cảnh không phải con vợ cả, tuổi cũng thích hợp, chỉ có thể là nó. 】
Ngoài mặt hắn không lộ ra điều gì, nhưng trong lòng lại hiểu rõ.
Thái Hậu cố ý chọn con vợ lẽ A Cảnh là vì sợ vợ chồng của Vũ Văn Hào luyến tiếc hai người con vợ cả của mình.
Quả nhiên, Thái Hậu đã phát hiện bí mật của hắn, cho nên mới muốn tìm cách khác.
Hắn giấu đi nỗi lòng phức tạp của mình, thậm chí còn mỉm cười nhìn về phía vợ chồng Vũ Văn Hào, nói: "Ý này của mẫu hậu rất tốt, chỉ là không biết anh họ và chị dâu có nỡ hay không?"
Vũ Văn Hào chỉ hơi do dự một chút, sau đó lập tức mỉm cười nói: "Có thể làm bạn bên người của Thái Hậu là may mắn của A Cảnh, thần thay nó vui còn không kịp, sao có thể luyến tiếc cho được?"
Thấy chồng mình nói như thế, Liêu Đông Vương phi cũng vội hùa theo: "Không biết đứa nhỏ này đã tu mấy kiếp mới có thể may mắn được làm bạn bên người của Thái Hậu như thế này nữa. A Cảnh, con còn không mau đi cám ơn bà nội đi."
Cậu bé ngây thơ đang ăn điểm tâm cứ thế bị đẩy ra, dưới sự dẫn dắt của Liêu Đông Vương phi, cậu bé dập đầu với Thái Hậu một cái, nói: "A Cảnh cảm ơn bà nụi ạ..."
Giọng nói ngọng nghịu của bé lại làm mọi người cười vang.
Ngay lúc này, Yến Xu lại nhạy bén phát hiện thân thể của Từ tiệp dư bên cạnh hơi khựng lại trong giây lát.
Úi chà chà...
Thân là một mật thám có tố chất tâm lý cực cao, loại phản ứng này của nàng ta vô cùng không thích hợp.
Nàng lập tức gọi hệ thống ra hỏi:【 Nhìn bộ dáng này của Từ tiệp dư, chẳng lẽ A Cảnh chính là đứa bé mà nàng ta sinh cho Vũ Văn Hào hả? 】
Hệ thống:【 Đáng lẽ là phải, nhưng mà không phải á bà. 】
Yến Xu:【??? Ủa là sao? Gì mà 'là phải' rồi 'không phải' lung tung vậy? 】
Hệ thống:【 Nghĩa là Từ tiệp dư tưởng rằng đây là con của mình, nhưng thật ra lại không phải, con của nàng ta đã chết non từ lúc mới sinh ra không bao lâu rồi, mà vì muốn kiềm chế nàng ta, cho nên Vũ Văn Hào mới đi tìm một đứa trẻ khác làm nàng ta tưởng đó là con mình. 】
Yến Xu:【...】
Nghe suýt lú luôn á trời.
Nhưng mà túm lại là nàng hiểu rồi.
Nói cách khác, con của Từ tiệp dư đã chết từ lâu, nhưng Vũ Văn Hào muốn nàng ta phải nghe lệnh của mình cho nên đi tìm một đứa trẻ khác để lừa nàng ta.
Yến Xu không nhịn được thầm tắc lưỡi trong lòng, thằng cha Liêu Đông Vương này thật đúng là lắm mưu nhiều kế mà.
Rõ ràng là một người đàn ông nhưng lại lợi dụng phụ nữ như thế, thật đúng là quá ghê tởm!
Cách đó không xa, Vũ Văn Lan đã nghe thấy toàn bộ tiếng lòng của nàng.
Hay thật, đứa trẻ mà Thái Hậu nằng nặc muốn nhận nuôi lại là một quân cờ, hơn nữa nó còn không phải dòng dõi của Vũ Văn gia.
Hắn không lộ ra dị thường, bình tĩnh nói với Thái Hậu và vợ chồng Vũ Văn Hào: "Nếu đã như thế thì cứ để đứa nhỏ này tạm ở lại trong cung đi, có thể giúp Thái Hậu cảm thấy thoải mái cũng xem như công lớn của nó."
Vũ Văn Hào lập tức cười nói: "Bệ hạ nói quá lời, đây là may mắn của nó mới đúng, ha ha!"
Yến Xu cảm thấy nụ cười của tên mập chết tiệt này tởm không tả được.
Vì dã tâm của mình mà hắn ta đã khiến cho một đứa trẻ vô tội phải rời xa cha mẹ ruột, còn "mẹ" của nó thì lại biến thành một công cụ mặc hắn ta sai khiến.
Nếu đứa nhỏ này là con ruột, liệu hắn ta có thể thẳng tay như thế không?
Mà nói chứ, nếu vậy thì chẳng phải là Thái Hậu sẽ nuôi một đứa bé hoàn toàn không có huyết thống gì với hoàng gia hay sao?
Nếu đổi thành con cả hay con thứ còn đỡ, dù sao đó cũng là con cháu ruột thịt của cao tổ mà!
Ngay lúc này, hệ thống lại đột nhiên "đội mồ sống dậy":【 Bà nghĩ nhiều quá, hai đứa nhỏ kia cũng không phải dòng dõi của Vũ Văn gia đâu. 】
Yến Xu:【??? 】
【 Hả là sao? Hai đứa bé kia cũng không phải con của Vũ Văn Hào á? 】
Hệ thống:【 Đúng dị. 】
Hai mắt Yến Xu sáng lên:【 Chẳng lẽ Liêu Đông Vương phi cũng cắm sừng Liêu Đông Vương hả? 】
Vũ Văn - cách đó không xa vừa lúc nghe thấy câu này - Lan: "???"
Liêu Đông Vương phi cắm sừng Vũ Văn Hào???
Lại là sao thế này?
Hệ thống:【 Bà tưởng ai cũng xúi quẩy như Lâm Võ Hầu chắc? Thật ra hai đứa nhỏ này cũng là do hai vợ chồng Liêu Đông Vương tìm và mang tới từ nơi khác, mục đích là để thay thế con ruột của mình vào kinh. 】
Gì dzẫy trời???
Yến Xu cảm thấy CPU trong não mình đêm nay đã quá tải:【 Vì sao bọn họ lại dẫn theo con giả vào cung? 】
Hệ thống:【 Bà tưởng phiên vương vào kinh là chuyện tốt chắc? Lỡ xui xui gặp trúng hôm hoàng đế khó ở là ăn cám luôn, nhẹ thì bị giáng tội, nặng thì chém đầu đấy, Liêu Đông Vương đương nhiên sẽ không muốn mạo hiểm như vậy rồi! 】
Yến Xu:【...】
Rồi rồi, nàng cuối cùng cũng hiểu rõ đầu cua tai nheo của câu chuyện.
Má ơi, Thái Hậu và Liêu Đông Vương thật đúng là núi cao còn có núi cao hơn mà!
Đám người này đều thành tinh hết rồi à?
Nhưng đây là tội nặng đấy, một khi bị phát hiện là sẽ bị chém đầu ngay.
Chẳng lẽ tên mập chết tiệt này không sợ hay sao?
Hệ thống vô cùng lõi đời bảo:【 Khó bị phát hiện lắm bà ơi. Quá lắm một năm bọn họ mới vào kinh thành một lần, chỉ cần tìm đứa trẻ nào có khuôn mặt na ná với con mình là bảo đảm trót lọt ngay, bởi vì trừ bọn họ ra thì còn có ai nhận ra đây là "hàng giả" được nữa? 】
Yến Xu:【...】
Cũng... cũng đúng ha.
Thời đại này còn chưa có ảnh chụp, tranh vẽ dù có tốt cách mấy thì vẫn sẽ có phần sai lệch, huống chi trẻ con mỗi năm đều lớn lên, cho nên cách một thời gian gặp lại, chỉ cần gương mặt na ná nhau thì sẽ rất khó phát hiện ra chúng không phải là "hàng thật".
Chậc chậc chậc, tên mập chết tiệt Vũ Văn Hào này thật đúng là đồ khôn lỏi!
Bình thường ăn cái gì mà sao trong đầu chỉ toàn là mưu kế xảo quyệt thế này!
Nàng còn đang âm thầm than thở trong lòng, nào biết rằng tất cả những lời này đều đã lọt vào tai của Vũ Văn Lan.
Thì ra là thế.
Trong ba người con mà vợ chồng Vũ Văn Hào mang vào kinh lần này, thật không ngờ lại không có đứa nào là con ruột cả.
Việc này nghe qua thì thấy rất vô lý, nhưng nếu người làm là Vũ Văn Hào thì khả năng lại rất cao.
Huống chi lúc trước đã trải qua nhiều phen khiếp sợ như thế, hiện giờ hắn đã hoàn toàn không hoài nghi những thông tin của Yến Xu.
Giỏi, giỏi lắm.
Xem ra lần này, vị anh họ đây của mình đã hạ quyết tâm phải làm việc lớn rồi.
Bên ngoài đại điện râm ran tiếng pháo trúc, mọi người trong điện thì đang vui vẻ ăn uống, mỉm cười trao nhau lời chúc an lành cho năm mới.
Vũ Văn Lan thản nhiên uống một chén rượu.
Ha hả, ngai vàng này, chẳng lẽ là thứ các ngươi muốn ngồi là ngồi sao?
~~
Thời gian thấm thoát trôi qua, sắc trời lúc này đã đen kịt, mà bữa tiệc đêm giao thừa cũng tới lúc phải hạ màn.
Chờ cung tiễn Thái Hậu và hoàng đế xong, mọi người cũng lần lượt ra về.
Yến Xu trở lại trong điện thay quần áo và rửa mặt, đám Nhẫn Đông thì tranh thủ chuẩn bị sẵn hạt dưa và vài loại trái cây để đêm nay đón giao thừa.
Nhưng chờ Yến Xu rửa mặt xong ra tới, nàng lại chẳng còn tâm trạng nào mà đón giao thừa nữa.
Nàng nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy quả dưa tối nay mình ăn thực sự là không hề nhỏ, hơn nữa lại có quan hệ rất lớn đến hoàng đế. Mà nàng - vật trang sức trên chân của hoàng đế - tuyệt đối không thể khoanh tay đứng nhìn, nàng phải nghĩ cách làm hoàng đế biết mới được.
Nếu là bình thường thì nàng còn có thể nói bóng nói gió để nhắc nhở hắn, nhưng đêm nay lại là đêm giao thừa, theo lễ pháp thì quân vương phải qua đêm ở trung cung, hiện giờ trung cung không có hoàng hậu thì hắn chỉ có thể ngủ trong cung Càn Minh, không thể tới chỗ của phi tần, cho nên nàng không thể gặp hắn được.
Nghĩ tới nghĩ lui, nàng chỉ đành ngồi vào bàn chuẩn bị cầm bút viết chữ.
Nhẫn Đông thấy thế thì lấy làm lạ hỏi: "Đêm nay đón giao thừa mà chủ tử cũng không nghỉ một chút sao ạ?"
Yến Xu thở dài trong lòng, đành tìm bừa một cái cớ bảo: "Ta đột nhiên nghĩ ra một câu chuyện hay lắm, phải tranh thủ viết ra, chứ không ngày mai lại quên mất. Các em tự đi đón giao thừa đi, không cần phải để ý đến ta đâu."
Nói xong, nàng bắt đầu đặt bút xuống viết.
Nhẫn Đông không rõ nguyên do, chỉ đành 'vâng' một tiếng rồi lui xuống, không quấy rầy nàng nữa.
Yến Xu vừa viết vừa nghĩ, cuối cùng cũng chẳng còn thừa hơi mà lo lắng nữa.
Mẹ nó, cốt truyện lần này phải nói là siêu hại não.
Hết mẹ nuôi có mưu đồ riêng thì lại tới anh họ nảy ra ý xấu, hoàng đế ơi là hoàng đế, ngươi nhất định phải cám ơn ta đó nha!
Một đêm này, tiếng pháo trúc ngoài cửa sổ đùng đoàng không dứt, thế nhưng Yến Xu lại gần như quên mất đây là đêm giao thừa.
Mãi đến khi trời tờ mờ sáng, cuối cùng nàng cũng viết xong.
Yến Xu gác bút xuống, ngáp một cái, sau đó gọi với ra ngoài cửa.
Nhẫn Đông đi vào trong phòng, thấy nàng vẫn đang ngồi trước bàn thì hoảng sợ cực kỳ, vội hỏi: "Chủ tử viết từ tối đến giờ luôn ạ?"
Yến Xu 'ừ' một tiếng, nói: "Chờ trời sáng, em tìm cơ hội đưa xấp bản thảo này sang cung Càn Minh đi, cứ nói đây là tiểu thuyết mà ta mới viết, mời bệ hạ xem qua."
Nhẫn Đông đáp lời, cầm lấy xấp bản thảo xếp gọn lại, đến lúc quay đầu đã thấy Yến Xu ngã lăn ra giường ngủ khò khò.
Nhẫn Đông lắc đầu, thầm nghĩ chủ tử cần gì phải khổ như vậy? Đã là sủng phi rồi, cả ngày cứ nghĩ cách viết tiểu thuyết kiếm tiền làm chi.
Ôi, thật đúng là một con người cần mẫn.
~~
Tuy hôm nay là mùng một nhưng quân vương vẫn rất là bận rộn.
Mới canh năm (1), Vũ Văn Lan đã dậy rửa mặt thay quần áo rồi đi vào điện Phụng Tiên tế bái tổ tiên và thần linh.
Sau khi hừng đông, hắn lại dẫn theo phi tần đến chúc tết Thái Hậu.
Chờ chúc tết Thái Hậu xong, hắn lại phải quay về cung đổi quần áo để tham gia buổi chầu mùng một.
Chờ buổi chầu kết thúc thì lại tới bữa tiệc lớn mùng một, đây là bữa tiệc chung vui đầu tiên trong năm mới của quân thần và họ hàng.
Sau khi bữa tiệc kết thúc, đến khi hắn về lại cung Càn Minh cũng đã quá giờ Ngọ rồi.
Trong lúc thay quần áo, hắn lại nghe Phú Hải bẩm báo: "Đúng rồi bệ hạ, ban nãy quý nghi nương nương có cho người đưa một xấp bản thảo sang đây, nói là tiểu thuyết vừa viết xong, mời ngài xem qua ạ."
Hửm?
Vũ Văn Lan hơi ngạc nhiên, đang Tết nhất mà nàng còn có thời gian viết tiểu thuyết ư?
Vì thế hắn nói: "Lấy tới đây."
Phú Hải bẩm vâng, lập tức dâng xấp bản thảo lên.
Vũ Văn Lan lập tức nhận lấy và đọc.
Sau một lúc, hắn mới phát hiện đây là truyện về gia chủ và người anh họ mà nàng kể đêm đó.
Có điều lần này còn bổ sung thêm một ít tình tiết, như là người anh họ và cô mỹ nhân mật thám kia đã từng có mối quan hệ thân mật, còn có với nhau một người con trai, người này dùng đứa bé để kiềm chế và sai khiến mỹ nhân, mà người mẹ nuôi của gia chủ thì đột nhiên có mưu đồ khác, muốn giúp đỡ người khác lên ngồi chiếc ghế gia chủ. Thậm chí người anh họ mưu mô xảo quyệt kia còn tìm thế thân cho con của mình nhằm lừa gạt gia chủ nữa...
Vũ Văn Lan: "..."
Đã hiểu, nàng ấy đang muốn nhắc nhở mình chuyện xảy ra trong bữa tiệc đêm giao thừa đây mà.
Mùi mực nồng đượm trên trang giấy đã nói cho hắn biết, sợ là nàng chỉ mới viết xong xấp bản thảo này không bao lâu.
Thật ra vào đêm qua, vừa trở lại cung Càn Minh là hắn đã sai người đi đến Liêu Đông rồi.
Không ngờ nàng ấy lại lo lắng cho hắn như vậy, còn cố ý viết ra một quyển tiểu thuyết để nhắc nhở hắn.
Một người ham ăn ham ngủ như nàng ấy lại phải thức trắng đêm để viết tiểu thuyết... Thật sự là... khổ cho nàng rồi.
Tuy làm vua của một nước là chuyện không dễ dàng, nhưng nghĩ đến việc trong hậu cung lại vẫn có một cô gái bé nhỏ luôn quan tâm lo lắng cho mình...
Đột nhiên, Vũ Văn Lan rất muốn đến điện Cam Lộ.
Nhưng mà không thể.
Bởi vì hôm nay là mùng một, dựa theo lễ pháp, trong ba ngày này hắn không thể đi đến chỗ của phi tần.
Sau một lúc đăm chiêu suy nghĩ, hắn bất ngờ hô: "Người đâu."
Phú Hải nghe tiếng lập tức vội vàng đi vào, đáp: "Có nô tài ạ."
Vũ Văn Lan nói: "Đi một chuyến tới điện Cam Lộ đi, tặng một thứ cho Lý quý nghi."
~~
Hôm nay Yến Xu cũng rất bận.
Mùng một không thể ngủ nướng, cho nên khi trời vừa hửng sáng là nàng đã phải cùng các phi tần khác đi theo hoàng đế đến chúc tết Thái Hậu.
Kế đó lại có mệnh phụ và họ hàng vào cung thỉnh an, đến buổi trưa thì phải tham gia một bữa tiệc trưa mùng một, cho nên lúc này nàng cũng mới về điện không bao lâu.
Bởi vì tối hôm qua phải thức đêm viết tiểu thuyết, hiện giờ nàng buồn ngủ không chịu được, nhưng ngay khi nàng chuẩn bị đi ngủ bù thì lại thấy Phú Hải ôm một cái rương tới.
"Nô tài chúc quý nghi nương nương mùng một may mắn." Phú Hải cười nói: "Bệ hạ sai nô tài mang tặng quý nghi một món bảo bối đây ạ."
Í, bảo bối hả?
Yến Xu lập tức tò mò hỏi: "Bảo bối gì thế?"
Phú Hải cẩn thận mở cái rương ra: "Mời quý nghi xem qua."
Ngay lập tức, trong điện tràn ngập ánh sáng lộng lẫy.
Yến Xu kinh ngạc.
—— Thì ra trong rương là một cái chén vàng.
Cái chén này to xấp xỉ bằng bàn tay, được chế tạo vô cùng tinh xảo, bên trên nạm đá quý hai màu màu đỏ và xanh, quả thực là chói đến mức suýt mù cả mắt.
Nàng sững sờ hai giây mới nhớ hỏi: "Sao bệ hạ lại cho ta cái này?"
Phú Hải nói: "Bệ hạ nói là tiểu thuyết mà nương nương viết hay lắm, cho nên đây là khen thưởng cho ngài."
Khen thưởng?
Yến Xu ngẫm nghĩ, chắc là hắn nghe hiểu rồi nhỉ? Cho nên mới dùng thứ này để khen thưởng cho sự trung thành và tận tâm của nàng?
Ha ha ha, tuyệt! Quá tuyệt vời luôn!!!
Nàng vội kêu Nhẫn Đông nhận lấy, hí hửng đáp: "Đa tạ long ân của bệ hạ."
Hê hê, một đêm thức trắng của mình không lãng phí mà.
Quả nhiên nàng lựa chọn không sai, viết tiểu thuyết mới là con đường làm giàu đúng đắn!
...
Không qua bao lâu, quân vương lại thấy đại tổng quản ngự tiền của mình về bẩm báo.
"Bẩm bệ hạ, chén vàng đã được đưa đến trong tay của quý nghi nương nương rồi ạ, nương nương vui lắm." Phú Hải cười nói.
Vũ Văn Lan gật đầu, như thể cũng thấy được gương mặt hân hoan của nàng ngay trước mắt.
Đối với một con nhóc tham tiền như thế, biện pháp làm nàng ấy vui vẻ nhất chính là tặng vàng bạc châu báu cho nàng.
Hắn không khỏi cong cong khóe môi hỏi tiếp: "Nàng còn nói gì nữa không?"
Phú Hải vội nói: "Quý nghi nương nương nói đa tạ long ân của bệ hạ, còn nói đây là tiền nhuận bút quý giá nhất mà ngài ấy từng thu được."
Tiền nhuận bút?
Vũ Văn Lan khựng lại.
Hình như nàng ấy... lại hiểu lầm rồi đúng không?
~~
Ba ngày liên tiếp, trong cung liên tục tổ chức các buổi yến tiệc chúc mừng năm mới, mà mùng ba cũng là lúc mở tiệc đoàn viên cho các thành viên của hoàng tộc.
Mặt trời khuất bóng, trong cung lên đèn, ánh đèn huy hoàng thấp thoáng giữa những tán cây trong cung.
Bữa tiệc đêm nay chỉ để chiêu đãi hoàng tộc, trừ quân vương và phi tần ra, còn có một nhà của Liêu Đông Vương, một nhà của Bình Ấp quận vương, vợ chồng của Nhạc Bình Đại trưởng công chúa và vợ chồng của Trưởng công chúa Vũ Văn Yên.
—— Vì thể diện của hoàng gia, hoàng đế cũng để lại mặt mũi cho người chị này của mình, cho nên hôm nay Trưởng công chúa Vũ Văn Yên mới có thể lại xuất hiện ở trước mặt mọi người.
Thời gian cấm túc của Ninh phi vẫn chưa kết thúc cho nên trong bữa tiệc cũng không có bóng dáng của nàng ta.
Mọi người còn tưởng rằng sau khi trải qua chuyện lần trước, hôm nay vị Trưởng công chúa này sẽ khiêm tốn một chút, ai ngờ nàng ta vẫn ăn vận một bộ áo choàng bằng lông chồn đỏ rực như lửa, bên trong là áo váy dài bằng gấm nhung thêu nổi, tóc búi cao, bên trên cài trâm vàng thoa ngọc được trang trí bằng đá quý, quả thực chói mù mắt người xem.
Chờ mọi người đến đông đủ, yến tiệc cũng được bắt đầu.
Cũng giống vài lần trước, người ngồi cùng bàn với Yến Xu hôm nay vẫn là Từ tiệp dư.
Chỉ thấy hôm nay nàng ta mặc một chiếc áo ngoài bằng gấm thêu màu đỏ, tóc cũng được búi cao, bên trên cài hai cây trâm vàng đa bảo, nhìn qua cực kỳ lộng lẫy.
Cũng chính vì lẽ đó mà nàng ta đã bị Chu phi lườm nguýt không biết bao nhiêu lần.
Có điều Yến Xu lại cảm thấy không bình thường.
Trước đây có bao giờ Từ tiệp dư chơi nổi như thế này đâu.
Chẳng lẽ nàng ta bị Vũ Văn Hào ép quá cho nên mới ăn mặc như thế này để thu hút sự chú ý của hoàng đế?
Nhưng chuyện kỳ quái hơn còn ở phía sau.
Hai tuần rượu (2) trôi qua, mọi người trong điện sôi nổi kính rượu nhau, ngay lúc không khí lên đến cao trào, Từ tiệp dư bỗng nhiên đứng dậy đi vào giữa điện nói với hoàng đế: "Thần thiếp có chuẩn bị một tiết mục ca múa, muốn hiến cho bệ hạ xem ạ."
Nàng ta vừa nói xong, mọi người xung quanh đều hơi khựng lại.
Tuy rằng việc phi tần hiến ca hiến vũ cho quân vương cũng không phải chuyện gì lạ, nhưng phải biết rằng họ chỉ hiến khi chung quanh không có người ngoài mà thôi.
Mà tối nay, lại có không ít người ngoài.
Điều đáng ngạc nhiên là quân vương lại không hề khước từ, còn gật đầu bảo: "Cho phép."
Từ tiệp dư bẩm vâng, sau đó gọi nhạc sư tới tấu nhạc, chính mình thì bắt đầu nhảy múa ở giữa điện.
Thấy cảnh này, ánh mắt của Chu phi và An tần như thể muốn giết người.
Trưởng công chúa cũng khinh thường nhìn Từ tiệp dư múa.
—— Con ả này, chỉ vì tranh sủng mà vứt bỏ hết mặt mũi sao?
Trong điện chỉ có một mình Yến Xu cảm thấy có gì đó không ổn.
Từ tiệp dư nào phải con tốt thí ngu xuẩn, rõ ràng nàng ta là một người mật thám có tố chất tâm lý cực cao đó!
Hôm nay nàng ta cố tình làm thế, liệu có phải là có âm mưu gì hay không?
Nghĩ vậy, Yến Xu lập tức lén lút khều hệ thống:【 Thống iu, bữa tiệc hôm nay còn có người ngoài, sao Từ tiệp dư lại chơi lớn dữ vậy? Chẳng lẽ nàng ta muốn nhảy cho Vũ Văn Hào xem hả? 】
Ai ngờ hệ thống lại đáp:【 Bởi vì nàng ta muốn ám sát hoàng đế chứ sao bà. 】
Chú thích:
1. Canh năm: Canh là đơn vị chỉ thời gian vào ban đêm ở thời xưa (ban ngày dùng khắc), canh năm là khoảng từ 3h đến 5h sáng.
2. Tuần rượu: Là số lần rót rượu cho mỗi người khắp bàn ăn cùng một lúc - Chữ Nôm Việt Nam.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top