Chương 25. Tinh Hải Giao Hà
Khi Viên Nghị về đến nhà, tin tức về vụ đánh nhau của cậu với Chu Tinh Nhiễm ở trường đã lan truyền. Lãnh đạo nhà trường biết về tình trạng của Viên Nghị và lo lắng sẽ có bất kỳ tai nạn nào, vì vậy họ đã liên lạc với giáo sư Giản và Hiệu trưởng Lệ càng sớm càng tốt.
Điện thoại của hiệu trưởng Lệ không liên lạc được. Sau khi biết chuyện này, giáo sư Giản lập tức đặt công việc của mình xuống đi gặp Viên Nghị, kiểm tra lên xuống, đảm bảo rằng không có thiệt hại nào bà mới thở phào nhẹ nhõm nói: "Con thật sự dọa sợ mẹ rồi, bây giờ con cảm thấy thế nào rồi? Có chỗ nào khó chịu không?"
Viên Nghị nói: "Không sao đâu mẹ. Một thiếu gia lớn lên trong nhà kính như cậu ta không có nhiều sức lực, chỉ được cái mạnh miệng thôi. Nhưng lúc đó con hơi tức giận nên đã đánh trả.”
Giản Ngọc Như nói: "Đánh trả thì đánh trả, tất nhiên chúng không thể bị bắt nạt được rồi. Chỉ là bây giờ con không chỉ có một mình, nếu lần sau còn có chuyện như vậy thì con phải nhớ bảo vệ bản thân trước. Đừng lo, mẹ sẽ không để con chịu thiệt. Việc quan trọng nhất là chúng ta không thể tự làm tổn thương mình, nếu sảy ra chuyên gì thì hối hận cũng đã quá muộn. Mà Chu Tinh Nhiễm được mấy cân mấy lạng, làm sao có thể so sánh với con? Nó không đáng chút nào.”
Có trời mới biết bà đã lo lắng như thế nào khi nghe bạn học cũ nói rằng Viên Nghị và Chu Tinh Nhiễm đánh nhau, nếu thật sự bị va vào bị thương, dù là người lớn hay đứa nhỏ cũng đều khiến bà đau lòng.
May mắn là nhìn qua không làm sao.
Tuy nhiên, Giản Ngọc Như cho dù nghĩ như thế nào cũng không cảm thấy thoải mái, vì vậy bà đã nói với Viên Nghị: "Hay là chúng ta đến bệnh viện kiểm tra xem? Để dì Lạc con kiểm tra một chút mẹ mới yên tâm."
Viên Nghị suy nghĩ một chút rồi gật đầu: "Vâng"
Giản Ngọc Như sững sờ khi thấy cậu đồng ý nhanh như vậy. Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt ranh mãnh của cậu bà liền hiểu ngay cậu đang nghĩ gì, mỉm cười nói: "Đứa nhóc này, con ấy, nhìn thì có vẻ trung thực nhưng thực chất lại rất quanh co."
Viên Nghị sờ sờ mũi, ho nhẹ: "Vậy thì không cần đi cũng được."
Giản Ngọc Như nói: "Đi, sao lại không đi chứ? Đi để cho Chu Đàm Đạt và Phương Tinh biết con trai mình đã làm ra việc tốt gì. Để phía bên trên nhìn xem nhà họ Chu dạy dỗ con trai của mình như nào. Không ra giống gì, đi!"
Giản Ngọc Như đưa Viên Nghị đến bệnh viện ngồi trong phi cơ của Hạm đội Sirius.
Trước khi ra ngoài, giáo sư Giản cũng yêu cầu Viên Nghị đỡ eo. Viên Nghị cảm thấy có chút phóng đại, nhưng sau khi đi ra ngoài, cậu cũng không mơ hồ chút nào. Cho nên tất cả mọi người nhìn thấy đều biết Viên Nghị trông có vẻ không thoải mái.
Khi Chu Đàm Đạt nghe được tin tức này đầu ông ta ù ù, ông ta lập tức liên lạc với Phương Tinh càng sớm càng tốt, tức giận nói: "Tôi bảo bà trông coi con trai mình, rốt cuộc là bà trông cái kiểu gì vậy? Bà xem chuyện tốt nó làm đi! Có phải hai người thành tâm thành ý muốn tức c.h.ết tôi không?"
Phương Tinh đã nghe được chuyện xảy ra từ người được phái đi theo con trai bà rồi. Ban đầu bà còn do dự có nên gọi cho Giản Ngọc Như hỏi bà về tình hình của Viên Nghị trước hay không. Nhưng ngay khi bị mắng, bà ta trở nên tức giận: "Ông chỉ biết trách tôi và con trai! Tại sao ông không hỏi xem rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Mặt của Nhiễm Nhiễm bị đánh bị thương, bị Viên Nghị làm bị thương đấy! Thằng bé là một Omega, nếu nó bị đánh hỏng mặt thì làm sao?"
"Làm sao? Bà còn hỏi tôi làm sao? Ai bảo nó chạy đi tìm Viên Nghị làm gì? Tôi đã bảo bà coi chừng nó, có phải tôi bảo nó đừng gây phiền toái nữa không! Tất cả lời tôi nói nó đều cho vào bụng chó rồi? Bây giờ giáo sư Giản đã đưa Viên Nghị đến bệnh viện. Nếu Viên Nghị thật sự bị làm sao. Tôi xem xem các người làm sao."
"Cùng lắm thì xin lỗi, lại nói Viên Nghị đang giả vờ. Nhiễm Nhiễm đều nói thằng bé không đánh Viên Nghị chút nào, nhưng Viên Nghị đã đánh thằng bé. Tôi còn chưa tìm nó tính sổ mà nó đã chạy đến bệnh viện rồi!"
"Được, được, được, tôi lười nói với bà mấy cái này. Nhanh chóng đưa Nhiễm Nhiễm đến bệnh viện xin lỗi Viên Nghị ngay!"
"Con không đi!" Người liên lạc bật loa ngoài, khi Chu Tinh Nhiễm nghe thấy hắn phải xin lỗi lập tức bật dậy như bị kim đâm: "Dựa vào cái gì mà bắt con đi xin lỗi nó? Rõ ràng là nó đánh người."
"Ai bảo mày gây sự trước? Nếu mày không đánh nó, nó có thể đánh mày sao? Sao tao có thể nuôi ra được một đứa ngu như mày chứ!" Ngay khi Chu Đàm Đạt nghĩ đến sự chế giễu của đối thủ cạnh tranh một cách công khai, ông ta không thể chờ được mà muốn g.i.ết c.h.ết thằng con trai mình ngay tại nhà: "Bớt nói nhảm! Nếu mày không đi xin lỗi xem xem khi về nhà tao có đánh c.h.ết mày không!"
"Vậy g.i.ết con đi! Dù sao thì cho ăn ngon mặc đẹp là chỉ muốn xem con như một món hàng để mở đường cho sự thăng tiến của cha thôi! Mẹ, dù có c.h.ết con cũng không đi. Chính Viên Nghị đã làm hại con thành ra thế này, tại sao lại muốn con xin lỗi? Con không đi!"
"Được rồi, được rồi, không đi, không đi." Phương Tinh cũng tức giận khi nghĩ đến chuyện này: "Chu Đàm Đạt, tôi cũng không thể hiểu nổi, cho dù lão gia tử kia có mạnh đến đâu thì cũng sắp rút lui rồi, ông nịnh ông ta như vậy có ích lợi gì không? Viên Nghị đã gả cho nhà họ Lệ được hơn một tháng rồi. Lệnh điều động thăng chức của ông đến tiếng gió còn không có, nhưng sự kiêu ngạo của Viên Nghị lại tăng lên rất nhiều. Giản lão gia tử không kéo ông lên khi ông ta nắm quyền, chẳng phải mấy chuyện kia ông làm đều xem như con khỉ diễn trò sao?"
Chu Đàm Đạt cũng nghĩ về chuyện này đến mức to đầu. Nhưng ông ta đã cúi đầu xuống ngọn núi này rồi, làm sao có thể dễ dàng thay đổi như vậy? Khi thời cơ đến, đừng nói đến việc thăng chức, nó sẽ hoàn toàn trở thành trò đùa trong giới quân sự.
Nhưng không có cách nào để tiếp tục như thế này...
Chu Đàm Đạt hỏi: "Tôi bảo bà đưa cho Viên Nghị 100.000 tệ mỗi tháng bà có đưa không?"
Phương Tinh không ngờ chồng mình nhịn hồi lâu lại nói ra một câu như vậy, trong lòng bà rất khinh thường, nói: "Nó làm hỏng buổi gặp mặt nhà chúng ta với nhà họ Bạch, tôi còn chưa tiêu giận đâu, tại sao tôi vẫn phải đưa tiền cho nó? Ông xem não tôi bị cửa kẹp đấy à?"
Chu Đàm Đạt không ngờ vợ mình lại không làm, ông ta tức giận đến mức đau đầu: "Bà để tôi xem có cái gì tốt! Con trai đều ngu như bà!"
Phương Tinh mắng: "Đúng vậy! Con trai tôi và tôi ngu! Ông giỏi thì ông với tôi ly hôn đi!"
Bịch!
Phương Tinh trực tiếp đập máy truyền tin lên ghế sofa: "Vô duyên vô cớ!"
Chu Tinh Nhiễm giật mình lo lắng: "Mẹ, lát nữa cha sẽ đến đánh con thật sao?"
Sắc mặt Phương Tinh đỏ tía: "Đánh cái gì mà đánh! Ông ta dám? Đừng sợ, có mẹ đây. Không phải ông ta cứ chăm chăm vì hạt giống của nhà họ Lệ trong bụng Viên Nghị mà cứ thấp thỏm sao? Con xem nhà chúng ta đã nhận được gì? Mẹ thấy cha con hồ đồ rồi!"
Thấy mặt con trai càng ngày càng sưng, Phương Tinh cảm thấy mình như bị đánh.
Bà chưa bao giờ chạm vào một ngón tay của con trai. Bà cầm chén nước lên rót một cách thô bạo: "Tiểu tiện nhân Viên Nghị, cậy có con của Lệ Hằng nên dám cưỡi trên đầu chúng ta, nó làm phản rồi. Ta xem nếu nó không có con nữa liệu nó có dám kiêu ngạo như vậy được nữa không!"
Chu Tinh Nhiễm bị ánh mắt g.i.ết người trong mắt mẹ làm cho chấn động: "Mẹ, mẹ muốn làm gì?"
Phương Tinh nói: "Làm gì sao? Nó rượu mời không uống muốn uống rượu phạt, mẹ muốn nó không bao giờ sinh con được nữa! Để xem xem sau này còn ai cần nó không. Nhiễm Nhiễm yên tâm, mẹ nhất định sẽ giúp con chút cơn giận này, sẽ không bao giờ để con chịu ủy khuất."
Chu Tinh Nhiễm cau mày nói: "Nhưng mẹ, xung quanh nó có binh lính đi theo bảo vệ. Nhỡ may bị họ phát hiện..."
Ánh mắt Phương Tinh tối lại: "Con thì hiểu cái gì? Nếu con muốn làm được chuyện thì phải thật tàn nhẫn. Vả lại, không phải chúng ta tự làm sợ cái gì? Chuyện này không cần con quản. Dù sao cũng gần kết thúc học kỳ rồi. Gần đây ở nhà hồi phục sức khỏe đi, trong học kỳ này không đến trường nữa, khỏi phải không thấy những kẻ khiến mình khó chịu. Mẹ sẽ mời một giáo viên đến dạy ở nhà, đến lúc đó con vẫn có thể suôn sẻ tốt nghiệp."
Chuyện làm cho pheromone của Viên Nghị có mùi khó ngửi và việc bị Bạch Vạn Triết cho leo cây chưa trả thù xong, Chu Tinh Nhiễm cũng hoàn toàn không có ý muốn đi học nữa. Thực ra trước kia hắn không muốn đi, nhưng hắn thật sự không đánh Viên Nghị thì không thể thoát khỏi thù hận trong lòng. Thù cũ còn chưa báo nay lại thêm thù mới.
Có lẽ thực sự giống như những gì mẹ hắn nói, trừ khi đời này Viên Nghị không thể sinh con được nữa thì hắn mới có thể xả được mối hận này.
Chu Tinh Nhiễm đã quyết tâm để Viên Nghị gặp họa, nhưng khi nghĩ đến cha mình vẫn còn lo sợ, vì vậy liền nói: "Mẹ, hay là con sang nhà ông ngoại ở một thời gian? Nhỡ may cha quay về đánh con thì sao, con lại không thể đánh lại ông ấy. Mẹ mời giáo viên đến nhà ông ngoại dạy con đi."
Phương Tinh hung tợn nói: "Sợ cái gì! Chúng ta tôn trọng cha con quá nhiều khiến ông ta luôn nghĩ rằng chúng ta quá ngu! Nghe mẹ, chúng ta sẽ không đi đâu hết. Mẹ xem xem ông ta có thể làm gì nếu chúng ta không xin lỗi!"
Chu Tinh Nhiễm cảm thấy nói như vậy cũng không vô lý, lùi bước khiến lùi cho không còn đường đi nữa rồi, chẳng lẽ cha hắn thật sự có thể đánh c.h.ết hắn?
Hai người họ không đi xin lỗi, cũng không rời khỏi nhà đi trốn.
Sau khi Viên Nghị đến bệnh viện, bác sĩ Lạc đã đích thân kiểm tra và đảm bảo rằng không có vấn đề gì, hai đứa bé vẫn ổn. Nhưng trước kia cũng có trường hợp sau khi phát sinh chuyện ngoài ý muốn thì không có hiện trạng gì, nhưng sau đó lại có dấu hiệu sảy thai, vì vậy để đảm bảo, bác sĩ Lạc yêu cầu Viên Nghị ở lại bệnh viện một ngày nữa rồi mới được đi.
Điều này cũng phù hợp với ý định của giáo sư Giản và Viên Nghị. Viên Nghị ở trong một căn phòng bệnh yên tĩnh vừa ăn trái cây vừa viết bản kiểm điểm.
Viết bản kiểm điểm gửi cho nhà trường, nội dung nói rằng cậu đã đánh nhau và đã vi phạm nội quy của trường. Nhưng do bị tấn công bất ngờ, cậu sợ làm tổn thương đứa bé, vì vậy cậu đã đánh trả lại đối phương mà không suy nghĩ. Cậu thực sự không nên hành động bốc đồng, cậu sẵn sàng chấp nhận hình phạt của nhà trường.
Thái độ chân thành trong suốt bài viết, nhưng không có ý định xin lỗi bên bị đánh. Bức thư của cậu là để cho nhà trường thấy rằng cậu chỉ có lỗi vì vi phạm nội quy của trường, nhưng không có gì sai khi đánh người kia.
Sau khi đọc xong, giáo sư Giản mỉm cười nói: "Được rồi con gửi đi. Có điều là thêm vài từ nói con và đứa bé bị dọa sợ vào."
Viên Nghị ghi thêm, gửi một bản đến văn phòng hành chính giáo dục của trường, và gửi thêm một bản lên diễn đàn của trường.
Ngay sau đó, những người có thiện chí đã giúp cậu up video vào thời điểm xảy ra vụ việc. Đoạn video cho thấy rõ ràng rằng chính Chu Tinh Nhiễm là người ra tay trước tiên. Viên Nghị và Chu Tinh Nhiễm xô xát một lúc, Chu Tinh Nhiễm không chịu bỏ cuộc, vì vậy Viên Nghị mới đánh Chu Tinh Nhiễm.
Đoạn video được quay từ trên cao, rất rõ ràng, và mọi hành động của họ đều được đăng lên diễn đàn, Chu Tinh Nhiễm cho dù muốn cũng tránh cũng không được.
Nhóm sinh viên lại có thêm chuyện để đàm đạo uống trà sau bữa tối.
Ngay sau tối hôm đó, Đông Lang đến gặp Lệ Hằng với tin tức: "Phu nhân nằm viện, nhưng không có vấn đề gì lớn, chỉ là quan sát bình thường. Chu Đàm Đạt đã về nhà, xem ra ông ta sắp ly hôn với Phương Tinh."
"Ly hôn? Cậu còn xâm nhập vào máy truyền tin của ông ta?"
"Không hẳn, như vậy quá mạo hiểm. Là từ trong nhà ông ta truyền ra."
"Lão già này có rất nhiều suy đoán quỷ quái." Lệ Hằng đánh bóng hòn đá trong tay: "Ông ta là thủ trưởng, trong nhà lại không có hệ thống cách âm sao? Ly hôn không phải là một chuyện gì lớn đáng ăn mừng, ông ta lại cho hàng xóm của mình biết, ông ta chỉ muốn kiểm tra giáo sư Giản mà thôi. Sau khi Viên Nghị gả vào nhà họ Lệ, cậu ấy hành động rất khác so với trước đây, người nhà họ Chu chắc hẳn đã nghi ngờ liệu đó có phải là ý của giáo sư Giản không."
"Điều đó có nghĩa là ông ta chỉ đang giả vờ, nhưng ông ta không muốn ly hôn? Tôi nghĩ ông ta ly hôn cũng tốt. Tôi thấy chủ yếu là Phương Tinh và Chu Tinh Nhiễm đối với phu nhân không tốt. Nếu ông ta ly hôn rồi, ít nhất là ngoài mặt, Chu Đàm Đạt đối với đứa cháu ngoại trai là phu nhân này cũng không tồi."
"Cũng không thể nói như vậy được. Nếu mà ly hôn, Viên Nghị và nhà họ Lệ sẽ phải chịu một nửa trách nhiệm, những người không biết chắc chắn sẽ nói rằng sau xích mích giữa Viên Nghị và Chu Tinh Nhiễm, Chu Đàm Đạt bị nhà họ Lệ ép ly hôn với Phương Tinh. Nhiều lần tin đồn được lan truyền không phải vì những người lan truyền chúng tin vào tin đồn, mà vì họ muốn tin đồn chính là như vậy. Nếu Chu Đàm Đạt ly hôn với Phương Tinh chức vụ vẫn không tăng không giảm, sau này sẽ có nhiều lời nói khó nghe rơi vào trên người Viên Nghị và nhà họ Lệ. Mặc kệ nói thế nào, Viên Nghị cũng được bọn họ nuôi dưỡng. Chỉ là không biết Chu Đàm Đạt có đi bước này không. Ông ta 'tiết lộ' tin tức ly hôn, đây cũng là một phép thử về thái độ của nhà họ Lệ và nhà họ Giản."
"Vậy rốt cuộc có để ông ta ly hôn thành công không?"
"Đương nhiên là không. Cậu đã nghe qua câu vợ chó điên chồng chó dại, sống với nhau ngày qua tháng lại chưa? Rác phải buộc với rác, ly hôn cái gì? Hơn nữa Viên Nghị còn đang mang thai, làm sao có thể bị những chuyện xấu này ảnh hưởng."
Sau khi Lệ Hằng nói xong, thổi nhẹ, thổi bay lớp bột mịn ra khỏi lớp phủ trên viên đá, lộ ra hai viên đá nhỏ tròn như hạt đậu xanh. Hai viên đá này không lớn, nhưng chúng trông giống như nước chảy và các ngôi sao đang nhấp nháy bên trong.
Đây không phải là đồ của Tinh cầu Hoa Mỹ này, đây là thứ bọn họ mang về khi làm nhiệm vụ ở hành tinh khác, gọi là "Tinh Hải Giao Hà", đừng thấy cái tên của nó bình thường, nó không lớn, nhưng nó tuyệt đối có giá trị.
Đông Lang nhìn thấy nó là gì, thầm sợ hãi.
Lúc này, Lệ Hằng cẩn thận bỏ hai viên đá nhỏ vào chai tinh thể thiên hà rồi móc dây xích: "Cậu để Xích Xà ra tìm việc cho khu thủ bị số bốn đi. Ngoài ra, cậu tìm người gửi một số tin tức cho Phương Tinh."
Nghe xong, Đông Lang nói: "Thuộc hạ đã rõ, lập tức đi sắp xếp."
Lệ Hằng phất phất tay. Khi Đông Lang biến mất vào phòng, hắn cầm sợi dây chuyền mới làm trong tay lên và nhìn chằm chằm cẩn thận. Sau đó, lần thứ mười lăm, hắn xua tan ý định đến bệnh viện gặp Viên Nghị.
Cuối cùng hắn cũng không đến bệnh viện.
Nhưng đêm nay, Phương Tinh trực tiếp đến bệnh viện.
Bà ta đến gặp một người...
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top