7-8-9
CHƯƠNG VII
Bác sĩ tiếp tục hỏi: "Là bẩm sinh hay là ...?"
Dương Ý nhìn Trịnh Thiếu Diệp, khuôn mặt của Alpha từ khi nghe thấy lời bác sĩ nói thì lại càng u ám hơn.
Bác sĩ thấy trước mặt hai người đều không có ý muốn nói chuyện,nhất thời cũng không dám tiếp tục hỏi.
Trịnh Thiếu Diệp nặng nề liếc Dương Ý, nói với bác sĩ: "Mang thai sẽ ảnh hưởng tới thân thể anh ta sao?"
Bác sĩ: "Nếu quả thận còn lại trong cơ thể đủ khỏe mạnh thì cũng không ảnh hưởng."
Trịnh Thiếu Diệp: "Giờ tình huống thân thể anh ta như thế nào?"
Bác sĩ: "Trước mắt xem ra không có vấn đề gì quá lớn."
Trịnh Thiếu Diệp: "Có thể phẫu thuật được không?"
Bác sĩ: "Hiện tại không nên. Dương tiên sinh vừa mới khỏi bệnh, cần thêm một thời gian nữa."
Trịnh Thiếu Diệp: "Hôm nay không làm, lần sau lại đến."
Bác sĩ: "Cũng có thể, tuy nhiên phải chú ý số tháng, đứa nhỏ càng lớn, phẫu thuật càng nguy hiểm, tổn hại cho cơ thể càng lớn."
Chờ bác sĩ rời khỏi, Trịnh Thiếu Diệp hung hăng trừng mắt nhìn Dương Ý như muốn nuốt chửng y.
Dương Ý co lại trên giường bệnh, bởi vì còn các hạng mục kiểm tra thân thể nên đã thay sang bộ đồ của bệnh nhân.
Thoạt nhìn đáng thương lại bất lực, tái nhợt mà yếu ớt.
Trước khi Trịnh Thiếu Diệp lên tiếng, Dương Ý đã cướp lời: "Không thể đợi được nữa, đứa nhỏ đã hơn bốn tháng."
Trịnh Thiếu Diệp: "Chuyện thận của anh là như thế nào?"
Dương Ý nghĩ, cũng chẳng muốn giấu giếm: "Cho anh tôi."
Trịnh Thiếu Diệp giận tím mặt: "Dương Ý, anh rốt cuộc có đầu óc hay không, thận là thứ đồ vật nói cho là cho sao?"
Trịnh Thiếu Diệp: "Anh đừng nói với tôi là anh không thể đối với anh trai thấy chết mà không cứu ?! Hắn chưa từng xem anh là em trai!"
Dương Ý: "Tôi biết."
Trịnh Thiếu Diệp tức muốn chết: "Anh biết cái gì!"
Dương Ý: "Không có gì."
Trịnh Thiếu Diệp bị Dương Ý làm cho tức tới nỗi muốn dậm chân: "Cái gì mà không có gì!"
Hắn dường như nhớ tới điều gì, lập tức tiến đến túm lấy quần áo Dương Ý, xé mở tung.
Chỗ eo bụng Dương Ý có khối vết sẹo thật dài , lúc ấy Trịnh Thiếu Diệp có hỏi qua, đây là cái gì, Dương Ý nói với hắn, là do lần tai nạn xe cộ lưu lại.
Trịnh Thiếu Diệp nhìn vết sẹo, hốc mắt đỏ lên: "Tai nạn xe cộ?"
Dương Ý muốn đẩy ra tay Trịnh Thiếu Diệp ra, một việc ngoài ý muốn dự đoán bật chợt xảy ra làm người hai cái đều sửng sốt.
Bụng nhỏ mềm mại của Dương Ý đã có độ cong nhất định.
Vừa rồi ở đây vừa truyền đến động tĩnh rất nhỏ.
Đứa nhỏ ở bên trong dường như vừa xoay người, lại vừa như muốn thông qua cơ thể mẹ cùng người bên ngoài tiếp xúc.
Lòng bàn tay Trịnh Thiếu Diệp quả thực đã cảm nhận được một chấn động khe khẽ.
Dương Ý cũng cảm nhận được, mang thai lâu như vậy, đây là lần đầu tiên y cảm nhận được đứa nhỏ này.
Trịnh Thiếu Diệp sửng sốt một hồi lâu, sau khi tỉnh táo lại, lập tức thu tay về, hoảng loạn lui về phía sau, nhìn bụng nhỏ của y như nhìn quái vật.
Cho dù Dương Ý đã chuẩn bị tâm lý, cũng khó tránh khỏi bị ánh mắt của Trịnh Thiếu Diệp làm cho đau đớn.
Thậm chí ở trong lòng còn nghĩ, nếu nói ra người cha của đứa nhỏ này, nói cho Trịnh Thiếu Diệp thì sẽ như thế nào?
Bất quá Dương Ý không phải dạng người thủy tinh tâm, y khàn giọng nói: "Cậu không phải sợ tôi dựa vào đứa nhỏ để ở lại Trịnh gia sao?"
Dương Ý: "Hiện tại phá bỏ là tốt nhất."
Trịnh Thiếu Diệp: "Câm miệng."
Dương Ý: "Tôi mới là ba ba của đứa nhỏ, tôi có thể quyết định bỏ nó."
Trịnh Thiếu Diệp: "Anh quyết định cái rắm! Nếu anh ở trên bàn mổ xảy ra chuyện gì......"
Dương Ý: "Không phải càng tốt sao!"
Trịnh Thiếu Diệp ngạc nhiên: "Anh nói cái gì?"
Dương Ý: "Tôi còn không phải là đồ phiền toái sao?"
Dương Ý: "Tôi tồn tại, đứa nhỏ này tồn tại, đối với cậu mà nói, đối Trịnh gia tới nói, đều là phiền toái."
Dương Ý còn muốn nói cái gì, nhưng y không còn cách nào mở miệng.
Bởi Trịnh Thiếu Diệp khóc.
CHƯƠNG VIII
Dương Ý tự nhận bản thân có ý chí sắc đá, đó là khi y chưa thấy những giọt nước mắt của Trịnh Thiếu Diệp.
Y bị Trịnh Thiếu Diệp làm cho choáng váng, vô thức từ trên giường bệnh đứng dậy, cố gắng lau nước mắt cho Trịnh Thiếu Diệp, nhưng lại không dám chạm vào đối phương.
Giống như học sinh làm sai, lại giống như phạm nhân phạm muôn tội chết.
Dương Ý: "Cậu đừng...... Khóc cái gì vậy!"
Ngay khi tay y vừa chạm vào mặt Trịnh Thiếu Diếp, tay y bị hất đi.
Sức lực không mạnh như lúc nãy đẩy y.
Trịnh Thiếu Diệp ngơ ngác nhìn Dương Ý, nước mắt đã sớm ngưng chảy
Ngoại trừ đôi mắt đỏ hoe, gần như không thể nhìn ra Trịnh Thiếu Diệp vừa mới khóc.
Dương Ý nghe thấy Trịnh Thiếu Diệp nói: "Cuộc đời tôi hối hận nhất, chính là gặp được anh."
Nói xong Trịnh Thiếu Diệp xoay người rời khỏi phòng bệnh, mặc kệ Dương Ý trân trân đứng đó.
Dương Ý ngẩn ra hồi lâu, ngực tựa như rỗng tuếch một lỗ hổng lớn âm ỉ đau.
Y thay áo bệnh viện, bước ra khỏi phòng, đi xuống tầng.
Người lái xe vẫn đợi tại chỗ, nhưng Trịnh Thiếu Diệp thì không thấy bóng dáng.
Hiển nhiên tài xế nghe theo sự phân phó của Trịnh Thiếu Diệp đưa Dương Ý một mình trở về Trịnh gia.
Xuống xe, Dương Ý hỏi tài xế: "Chú nhỏ đi đâu rồi?"
Tài xế: "Nhị thiếu gia đi gặp một người bạn, nói tôi đưa ngài về trước, sau quay lại đón ngài ấy"
Dương Ý không hỏi nhiều, y xuống xe về thẳng tới phòng mình.
Kể từ khi Thiếu Chân qua đời, y hiếm khi ra ngoài đi lại trong nhà, phần lớn thời gian y đều ở trong phòng ngủ.
Hôm nay không có nhiều nắng, y không cảm nhận được hơi ấm.
Những lời của Trịnh Thiếu Diệp vẫn còn văng vẳng bên tai, không thể phai mờ.
Khi xưa, Trịnh Thiếu Diệp cười nói với anh: "Dương Ý, anh là cả đời của em."
Khi đó Dương Ý nói: "Không thể dùng một người để hình dung cả đời."
Trịnh Thiếu Diệp: "Ở đây em có thể."
Dương Ý cười nói: "Càn quấy."
Trịnh Thiếu Diệp: "Dương lão sư, sao có thể gọi là càn quấy được chứ, em đang nghiêm túc thổ lộ với anh."
Trịnh Thiếu Diệp: "Chờ em 21 tuổi, chúng ta kết hôn được không?"
Khi đó Dương Ý không có trả lời.
Bốn năm trôi qua, Trịnh Thiếu Diệp 21 tuổi nói với y, điều hắn hối hận nhất cuộc đời là gặp được y.
Kỳ thật hiện tại mới biết được Trịnh Thiếu Diệp hận y nhiều đến nhường nào.
Mấy cái thương tâm cùng khổ sở, đều là già mồm cãi láo.
Dương Ý đi qua hành lang thật dài, cảnh sắc xung quanh như cái lốc xoáy, chậm rãi đem y bao vây, kéo y vào giữa biển sâu.
Không thể thở được.
Thoát khỏi nhà họ Dương, nhưng không bao giờ có thể hạnh phúc trở lại, có đáng không? Dương Ý không biết.
Y từng coi thường tình yêu, cho rằng chỉ có kẻ ngốc mới bị thứ tình cảm này làm cho mê muội mà đánh mất lý trí.
Thẳng đến bản thân đắm chìm trong đó, mới biết rằng mình từng có bao nhiêu ngạo mạn.
Một người không thể đảm bảo rằng cả đời này sẽ không bao giờ yêu một người khác, cũng không thể đảm bảo rằng có thể đem mảnh tình đã trao đi thu về dễ như trở bàn tay.
Dương Ý trở lại trong phòng ngủ, lấy ra một chiếc hộp nhỏ mà y cất giấu.
Y không dễ dàng lấy chiếc hộp này ra trừ khi y thực sự không thể chịu đựng được nữa.
Ngần ấy năm, lấy ra được vài lần.
Bên trong đều là kỉ vật mà thiếu niên Trịnh Thiếu Diệp 18 tuổi tặng cho y.
Mấy bó hoa khô, những tấm huy chương mà Trịnh Thiếu Diệp thi đấu giành được, còn có cả bức thư đầu tiên đối phương viết cho y khi hắn thi đấu xa nhà.
Y mở ra lá thư kia.
Câu chữ đầu tiên, thật muốn ôm anh
Hôm trước em cầu hôn nhưng anh không đồng ý.
Em biết anh nghĩ em còn trẻ, lời nói không có gì đáng tin cậy.
Vì vậy, em muốn dùng bức thư này làm bằng chứng để thực hiện một lời hứa.
Anh chờ em đến năm hai mốt tuổi, em sẽ mang đến cho anh một ngôi nhà lớn nhất trên đời.
CHƯƠNG IX
Dương Ý ôm hoa khô nằm ở trên giường, không biết bởi bệnh tật hay là do lời nói kia của Trịnh Thiếu Diệp mà mất đi tất cả sức lực.
Trịnh Thiếu Diệp mắng y tiện nhân cũng được, người xấu cũng thế, đều không bằng một câu hối hận gặp được y, càng nói càng khiến Dương Ý đau đớn.
Trong nháy mắt Dương Ý thậm chí nghĩ rằng, y có lẽ không nên rời khỏi Dương gia, không bằng để người "mẹ" kia đem các bộ phận của cơ thể y lấy đi sạch sẽ.
Ngay lập tức, Dương Ý liền ý thức được cảm xúc của bản thân không hề đúng.
Bất luận như thế nào, y đều không thể dễ dàng từ bỏ sinh mệnh của bản thân.
Y đoán rằng có thể là do mang thai tạo ra quá nhiều gánh nặng cho cơ thể, hoặc đứa nhỏ trong bụng thèm khát tin tức tố của người cha, theo bản năng lại càng đau khổ.
Đại não của y bị thai hành đế rối tinh rối mù, nói không kiên cường là nói láo.
Dương Ý cười tự giễu, đem hoa khô đặt lại vào hộp, sau khi uống thuốc liền chìm vào giấc ngủ.
Chỉ có y mới có thể đối xử tốt với bản thân, chính là y đã dùng mọi cách để giữ lại những gì thuộc về mình.
Y là chủ nhân của chính mình.
Không kẻ nào có thể điều khiển y.
Y sẽ không lại giống như gia súc, mặc người xâu xé.
Ngủ trước ngửi qua tàn hương của hoa khô, giấc mộng lại trở về quá khứ.
Trịnh Thiếu Diệp thổ lộ với Dương Ý, mặc kệ bị cự tuyệt, cũng không bởi vậy mà bỏ cuộc.
Tiểu thiếu gia không phải một người dễ dàng từ bỏ.
Trịnh Thiếu Diệp luôn gãi đúng chỗ ngứa, không khiến người chán phiền, đúng lúc đúng chỗ xuất hiện ở trước mặt Dương Ý.
Hắn dường như không biết thất bại là gì, còn không sợ ánh mắt đạm nhạt của Dương Ý.
Dương Ý bị cấp trên khó dễ, tiểu thiếu gia lập tức liền lặng lẽ xử lí chuyện này.
Sinh hoạt của Dương Ý có cái gì phiền toái, Trịnh Thiếu Diệp biết được liền hỗ trợ y giải quyết.
Hắn còn sẽ thu video ca nhạc, tình ca phát ở vòng bạn bè, chỉ mình Dương Ý có thể thấy được.
Ăn được món gì ngon, đều sẽ đem một phần về cho Dương Ý.
Giống như một đứa nhỏ.
Ngốc nghếch nhưng đơn thuần.
Hắn không bao giờ dám đưa hoa cho Dương Ý nữa, bởi vì lần đầu tiên Dương Ý không những không thích mà còn chán ghét.
Hắn đành gửi họa, tỉ mỉ vẽ tranh sơn dầu, vẽ thật sự rất đẹp, Dương Ý nhìn bức tranh, y không nỡ lòng từ chối nữa.
Vả lại, Dương Ý hiểu rằng Trịnh Thiếu Diệp tận lực theo đuổi y nên dù càng thờ ơ, càng cự tuyệt thì vị thiếu gia này càng không bỏ cuộc.
Hơn nữa, bởi vì hành động của Trịnh Thiếu Diệp, hiện tại đã có tin đồn nhảm nhí.
Chủ yếu ác ngôn đều nhằm vào đối tượng là y, hiện thực chính là không công bằng như thế
Trịnh Thiếu Diệp là một phú nhị đại, một Alpha ưu tú.
Còn y - Dương Ý, là một Omega không có chỗ dựa, nhìn theo hướng nào cũng đều là y lợi dụng Trịnh Thiếu Diệp.
Còn có, Trịnh Thiếu Diệp là học sinh, y là thầy giáo. Từ đạo đức nghề giáo, y run rẩy cho dù hết thảy đều là Trịnh Thiếu Diệp đơn phương theo đuổi y.
Dương Ý tiếp nhận bức vẽ kia, nhìn về phía Trịnh Thiếu Diệp đang sáng rực hai mắt.
Y nói: "Cậu muốn cái gì?"
Trịnh Thiếu Diệp chớp chớp mắt, dường như không rõ Dương Ý vì sao hỏi như vậy.
Trịnh Thiếu Diệp: "Chỉ cần anh nhận lấy thì tốt rồi, không cần đáp lễ."
Dương Ý bình tĩnh nói: "Tôi không có ý này."
Dương Ý: "Cậu muốn tôi phải làm gì mới dừng hành động này lại?"
Ánh sáng trong mắt Trịnh Thiếu Diệp rút đi, nỗi bất an hiện lên trên khuôn mặt, hắn cực kỳ sợ hãi: "Thực xin lỗi, em chỉ muốn theo đuổi anh......"
Trịnh Thiếu Diệp: "Anh thấy phiền sao, xin lỗi, em không cố ý."
Dương Ý hít sâu một hơi, y nắm lấy cà vạt của Trịnh Thiếu Diệp, một tay kéo hắn đến trước mặt: "Tôi cùng cậu ngủ một lần, cậu không làm phiền tôi nữa, thế nào?"
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top