58-59-60
CHƯƠNG LVIII
Một bàn lẩu, năm người cùng ngồi, hơi nóng bừng bừng, Dương Ý chỉ cảm thấy như đang nằm mơ.
Phim truyền hình cũng không dám lên kịch bản như thế này.
Ngồi bên trái y là người chồng từ cõi chết trở về, từ Alpha chuyển thành Omega, còn đang mang thai.
Ngồi bên trái y lại là em chồng, mối tình đầu của y, sau này y biến thành anh dâu hắn, còn vì hắn sinh con.
Ngồi phía trước là một đôi vợ chồng, mặc kệ thay đổi như thế nào vẫn là cha mẹ y, y vẫn là con dâu của cha mẹ Trịnh.
Một bàn quan hệ, sao có thể xáo trộn lợi hại như vậy.
Dương Ý hốt hoảng, lần đầu tiên ăn lẩu mà không nếm nổi mùi vị.
Trịnh Thiếu Chân hiển nhiên thích ứng tốt hơn y, gã thậm chí đã từng trải qua những chuyện như từ cõi chết sống lại, không có gì có thể làm gã sợ hãi.
Gã trò chuyện với Trịnh Thiếu Diệp một cách tự nhiên, sự quen thuộc trong giao tiếp không hề giả dối. Hơn nữa, Trịnh Thiếu Diệp có thăm dò bằng bao nhiêu câu hỏi, gã đều có thể nắm bắt được.
Thảo nào cha mẹ tin chắc như vậy.
Có lẽ người làm cha mẹ nào cũng vậy, ai cũng sợ người từ cõi chết trở về, nhưng phản ứng đầu tiên của cha mẹ là nhanh chóng chấp nhận, tạ ơn trời đất và lúc nào cũng lo sợ mất đi lần nữa.
Buổi tối, Trịnh Thiếu Chân đưa Dương Ý đi xin lỗi cha mẹ.
Trịnh Thiếu Chân bình tĩnh nói rằng gã và Dương Ý chỉ kết hôn theo hợp đồng, không phải quan hệ vợ chồng thực sự và không có tình cảm.
Gã có người khác gã thích, và Dương Ý cũng không yêu gã.
Nếu bây giờ Dương Ý ở cùng người khác, gã cũng sẽ không trách Dương Ý, dù sao hiện tại gã cũng có thai, gã và Dương Ý cũng đã sớm kết thúc rồi.
Rồi Trịnh Thiếu Chân đối với hốc mắt đo đỏ của mẹ nói: "Không phải ép mẹ tiếp thu, chỉ là mẹ vẫn luôn không thể tức giận với Thiếu Diệp, mẹ không phải luôn nhớ nó sao."
Mẹ nhấp môi quay mặt đi: "Con lại lừa mẹ."
Mẹ: "Con không tức giận với em con là con rộng lượng, còn mẹ không được."
Mẹ: "Cho dù con không tức giận, hai đứa nhỏ làm sao có thể ở bên nhau... Mẹ không tiếp thu được."
Dương Ý ảm đạm rũ mắt, Trịnh Thiếu Chân thấp giọng nói: "Có gì đâu chứ, không phải cháu trai cũng đã ba tuổi rồi sao."
Nói đến đây, mẹ tôi càng sinh khí: "Ở tuổi này, con còn chưa... nó đã có bầu".
Càng nói càng phiền, mẹ vẫy vẫy tay: "Được rồi, đừng khuyên nhủ gì nữa, ra ngoài hết đi."
Trịnh Thiếu Chân nhìn Dương Ý rồi lại nhìn mẹ mình, liền đứng dậy cầm tay Dương Ý kéo người ra ngoài.
Trên hành lang, Dương Ý nói xin lỗi Trịnh Thiếu Chân, gã nói: "Có gì mà phải xin lỗi chứ? Dù sao Trịnh Thiếu Diệp phải có trách nhiệm. Một cây làm chẳng nên non, nếu nó không muốn, em có thể mang thai sao?"
Những lời này làm cho Dương Ý ngẩn người, vô thức giải thích: "Cậu ấy lúc đó đến kỳ mẫn cảm không thanh tỉnh."
Không hiểu vì sao, vẻ mặt của Trịnh Thiếu Chân trầm xuống: "Đúng vậy, kỳ mẫn cảm của Alpha quả thực là một cái cớ tốt."
Dương Ý: "Hả?"
Trịnh Thiếu Chân che đi cái ảm đảm trên gương mặt, lại bình tĩnh nói: "Anh không nói về em, anh chỉ đang nói về bản thân mình."
Dương Ý ngập ngừng hỏi: "Anh và anh Tạ có hiểu lầm gì sao?"
Trịnh Thiếu Chân vỗ vỗ bụng: "Không phải hiểu lầm."
Trịnh Thiếu Chân: "Gen của hắn không tồi, anh cũng không bị lỗ."
CHƯƠNG LIX
Dương Ý và Trịnh Thiếu Diệp đang ngồi trong sân, lúc đó họ mới biết tại sao không có người hầu ở nhà.
Cha mẹ vẫn sợ người khác suy nghĩ nhiều, Lê Sinh quá giống với Thiếu Chân.
Cha mẹ có lẽ đã có tính toán khác, bất quá tình huống bây giờ thành như vậy, quả thật không thích hợp để có người khác ở trong nhà.
Nói không chừng sẽ truyền ra đồn đãi vớ vẩn.
Tai tiếng của Trịnh gia đã đủ nhiều.
Dương Ý nhìn ánh trăng thở dài, bàn tay ấm áp, là Trịnh Thiếu Diệp nắm lấy tay y.
Trịnh Thiếu Diệp: "Hối hận sao?"
Dương Ý nghiêng đầu nhìn Alpha của mình: "Có gì hối hận chứ, nhưng có lẽ hôm nay không nên cùng đi cùng em."
Trịnh Thiếu Diệp nắm chặt tay Dương Ý: "Sao lại không nên"
Dương Ý: "Cha mẹ quả thực muốn gặp em, nhưng khi nhìn thấy anh bọn họ lại tức giận."
Trịnh Thiếu Diệp vòng tay qua ôm lấy Dương Ý: "Anh nói bậy bạ gì đó, cha mẹ nhìn thấy em còn tức giận hơn. Vừa rồi ở trong phòng làm việc, cha ta tức đến mức muốn tát em lần nữa."
Trịnh Thiếu Diệp: "Đừng buồn, hiện tại bọn họ chỉ là không muốn tiếp thu, ngày nào đó sẽ muốn thông suốt thôi."
Dương Ý: "Hi vọng là vậy."
Dương Ý: "Anh cảm thấy rất bức rức khi mà trước đây cha mẹ đối xử với anh tốt như thế nào. Anh cảm thấy như phản bội họ".
Trịnh Thiếu Diệp: "Bằng không anh có thể làm gì? Muốn chia tay em để làm cho bọn họ vui vẻ, em liền nhốt anh lại."
Dương Ý: "Làm sao có khả năng đó chứ!"
Trịnh Thiếu Diệp không nói, xem ra cũng không tin tưởng lắm, Dương Ý có chút bất lực, nhưng y cũng biết sự tin tưởng có thể từng chút một gom góp được thông qua việc ở bên với nhau, đồng hành sánh vai bên người kia.
Thay vì chỉ nói một điều gì đó hoa mỹ, nó có thể được giải quyết một cách hoàn hảo.
Y dựa vào vai Trịnh Thiếu Diệp: "Thật kinh ngạc, Thiệu Chân thật sự đã trở lại sao? Anh còn tưởng rằng đó chỉ là một thanh niên trông giống với Thiệu Chân."
Cơn gió đêm thổi qua, Trịnh Thiếu Diệp cởi áo khoác, quấn lấy Dương Ý, ôm chặt Dương Ý vào lòng như ôm em bé.
Dương Ý vội vàng nói: "Em làm sao vậy?"
Trịnh Thiếu Diệp: "Đừng nhắc đến anh trai em."
Dương Ý: "Anh đã nói rồi, giữa anh và anh em không có tình yêu mà."
Trịnh Thiếu Diệp cúi đầu cắn chóp mũi Dương Ý: "Cho dù như vậy, em cũng không thích."
Dương Ý ngây ngốc nhìn Trịnh Thiếu Diệp, vết cắn trên chóp mũi đột nhiên biến thành một nụ hôn.
Trịnh Thiếu Diệp nhỏ giọng nói: "Anh cảm thấy em rất xấu tính sao?"
Dương Ý chớp hạ mắt: "Sao có thể chứ."
Trịnh Thiếu Diệp: "Anh trai thay em bảo vệ em."
Trịnh Thiếu Diệp: "Nhưng là em lại ghen ghét anh ấy."
Nói những lời này của Trịnh Thiếu Diệp, Dương Ý không chán ghét, còn cảm thấy trong lòng ê ẩm mềm mại, căng phồng đến lợi hại.
Trịnh Thiếu Diệp: "Kỳ thật em không tin gã là anh trai, vạn nhất nếu em nhận sai người, anh trai sẽ cảm thấy khổ sở."
Trịnh Thiếu Diệp: "Nhưng nếu gã thật sự là anh ấy... thì thật tốt biết bao, như mẹ nói là trời cao ban ân, anh ấy đã trở lại, còn tha thứ cho sự tùy hứng của em, không ngại sự tình của chúng mình."
Dương Ý vươn tay chế trụ mặt Trịnh Thiếu Diệp, còn chưa nói chuyện, chuông cửa đã vang lên.
Trong nhà không có người hầu, Dương Ý cùng Trịnh Thiếu Diệp liền tay nắm tay ra mở cửa.
Cửa vừa mở ra, bên ngoài là Tạ Trường Lâm một thân đen.
Người đàn ông cúi đầu, lãnh đạm nhìn đôi tình nhân, nói thẳng: "Lê Sinh ra đây đi."
Trịnh Thiếu Diệp: "Không có ở đây."
Tạ Trường Lâm: "Định vị nói rằng hắn ở đây."
Trịnh Thiếu Diệp: "......"
Tạ Trường Lâm: "Tôi tới đón Omega của mình về nhà."
Trịnh Thiếu Diệp: "Gã không phải Omega của anh."
Môi Tạ Trường Lâm lộ ra một chút ý cười bủn xỉn: "Gã đã sớm bị tôi đánh dấu, hiện tại còn mang thai con tôi còn không phải Omega của tôi?"
CHƯƠNG LX
Tuy rằng Trịnh Thiếu Diệp đến bây giờ vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng Lê Sinh chính là Trịnh Thiếu Chân.
Nhưng nhìn thấy kẻ làm to bụng "anh trai" mò tới cửa, gần nhất đó là quyền làm chủ, Trịnh Thiếu Diệp không khỏi cảm thấy ngứa răng.
Tạ Trường Lâm nói: "Lúc trước là tôi nói cho cậu Dương Ý ở đâu, cậu nên cảm ơn tôi mới phải."
Lời này vừa ra, Trịnh Thiếu Diệp như một quả bóng bị chọc cho xì hơi bẹp dí.
Tạ Trường Lâm không tùy tiện xông vào, gia giáo không cho phép hắn làm như vậy.
Tạ Trường Lâm lấy ra di động, gọi điện thoại.
Không bao lâu bên kia cũng nhận , Tạ Trường Lâm nói: "Tôi ở dưới tầng Trịnh gia, anh ra đây đi."
Tạ Trường Lâm cúp máy, lãnh đạm nhìn Trịnh Thiếu Diệp: "Tôi cũng rất tò mò tại sao Lê Sinh lại ở đây?"
Trịnh Thiếu Diệp cùng Dương Ý nhìn nhau, Dương Ý thì thào nói: "Chuyện này ... không rõ ràng lắm. Thật ra cho tới giờ chúng tôi cũng không rõ."
Ba người im lặng một lúc, không lâu sau, nhân vật chính đã xuất hiện.
Trịnh Thiếu Chân đã thay đồ ngủ, kể từ khi gã được xác nhận là có thai, gã thường xuyên buồn ngủ hơn.
Gã nhìn Tạ Trường Lâm ở ngoài cửa, hơi kinh ngạc, có chút căng thẳng, nhưng gã bước tới cửa nói với Trịnh Thiếu Diệp và Dương Ý: "Các em vào trước đi, để anh một mình nói chuyện với hắn."
Trịnh Thiếu Diệp vốn dĩ không muốn đi, Dương Ý kéo hắn đi
Trịnh Thiếu Diệp: "Nếu có chuyện gì, cứ gọi cho tôi."
Trịnh Thiếu Chân cười: "Được, em yên tâm."
Hai người mới vào cửa, Trịnh Thiếu Diệp đã kéo Dương Ý vào góc tường, âm thanh nói chuyện của Trịnh Thiếu Chân cùng Tạ Trường Lâm đã truyền tới.
Dương Ý không nghĩ tới Trịnh Thiếu Diệp sẽ làm trò nghe lén.
Thôi được...... Thực ra y cũng có chút tò mò.
Một bên chịu đựng nội tâm khiển trách, một bên nghe gió đêm đưa tới âm thanh đoạn đối thoại.
Tạ Trường Lâm: "Tại sao anh lại tới đây."
Trịnh Thiếu Chân: "... Đã tìm tới tận nơi này rồi, tôi còn cần phải giải thích sao?"
Tạ Trường Lâm: "Anh quả nhiên là Trịnh Thiếu Chân."
Trịnh Thiếu Chân như muốn cười, cười khổ: "Ừ, ngại thật, tôi quả thực là người cậu ghét bỏ."
Trịnh Thiếu Chân: "Nói thật, tôi đều đã chết nhiều năm nay như vậy, cậu vẫn còn làm phiền tôi."
Trịnh Thiếu Chân: "Năm đó quả thật lôi ta sai, sau tai nạn xe, tôi không thể tiếp nhận bản thân mình như vậy, cũng không thể cố chấp ở bên cậu."
Trịnh Thiếu Chân: "Tôi là loại phế vật, chúng ta bất đồng nhau."
Trịnh Thiếu Chân: "Chính vì vậy mà oán hận nhiều năm như vậy không đáng, cậu buông đi."
Tạ Trường Lâm: "Vì điều này?"
Trịnh Thiếu Chân không nói chuyện.
Tạ Trường Lâm: "Tôi nghĩ anh hiểu lầm rồi, tôi không phải đối với anh là nhớ mãi không quên."
Trịnh Thiếu Chân: "...... Vậy hiện tại cậu còn tới đây làm gì."
Tạ Trường Lâm: "Mặc kệ anh có phải Trịnh Thiếu Chân hay không, tôi đánh dấu anh là sự thật."
Trịnh Thiếu Chân giống như bất đắc dĩ: "Bởi vì điều đó mà cậu nhất định phải đòi buộc chặt với người mình chán ghét?"
Không lâu sau, giọng nói cứng rắn của Tạ Trường Lâm truyền đến:"Không sai, chính là như vậy."
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top