16-17-18

CHƯƠNG XVI

Lại một tiếng sấm vang, Dương Ý hung hăng cho Trịnh Thiếu Diệp một cái tát, tin tức tố giống như cát chảy từ lòng bàn tay mà nhanh chóng rút đi.

Trên thực tế kia tin tức tố trong không khí không quá nồng, đứa nhỏ trong bụng Dương Ý nhạy bén cảm giác được sự tồn tại của cha, ở trong bụng không cam lòng mà cử động.

Trịnh Thiếu Diệp từ từ quay mặt lại, đôi môi bị cái tát làm cho ứa rách.

Dương Ý nghĩ biểu hiện của y rất cứng cỏi, nhưng thật ra mắt y đã đỏ bừng, môi run run.

Y khàn giọng hỏi: "Trịnh Thiếu Diệp, cậu muốn giết tôi sao?"

Cho dù Dương Ý đã tự nhủ vô số lần rằng không sao cả, y vẫn không thể chấp nhận được hành động của Trịnh Thiếu Diệp thực sự sẽ khiến gây thương thế cho y.

Y vẫn luôn cảm thấy, ác ngôn ác ngữ của Trịnh Thiếu Diệp, là bởi vì y thương tổn hắn.

Lại chưa từng nghĩ tới, Trịnh Thiếu Diệp có một ngày muốn y chết.

Loại cảm giác này giống như tận mắt nhìn sinh mạng duy nhất của mình bị bó buộc ném vào Biển Đen trầm lặng, Dương Ý bất lực.

Hóa ra đây là mùi vị của tan nát cõi lòng, khiến người ta gần như không thở nổi.

Trịnh Thiếu Diệp giống như mới tỉnh rượu, kinh ngạc nhìn Dương Ý dưới thân.

Dương Ý nhắm mắt lại, khi mở ra, trong mắt đã lạnh nhạt đi vài phần: "Cậu bảo người hầu đi hết là để tiện giải quyết tôi sao?"

Dương Ý: "Kỳ thật cậu không cần phiền toái như vậy."

Y rốt cuộc hạ quyết định: "Tôi sẽ rời Trịnh gia, sớm hơn cậu nghĩ."

Dương Ý: "Chờ sau khi xoá sạch đứa nhỏ, tôi liền nói với cha mẹ."

"Cậu sẽ không bao giờ phải nhìn thấy tôi nữa, Trịnh Thiếu Diệp." Dương Ý đẩy ra Trịnh Thiếu Diệp, dùng sức ít hơn nhiều so với tính toán.

Trịnh Thiếu Diệp chỉ cần đẩy nhẹ liền lảo đảo lui về phía sau, cuối cùng chật vật mà ngã ngồi trên mặt đất.

Hắn nhìn Dương Ý, há miệng muốn nói, cuối cùng vẫn là không có nói nên lời.

Dương Ý đứng dậy, tiếng sấm đã ngừng, mưa cũng nhỏ đi.

Y không thèm liếc mắt tới Trịnh Thiếu Diệp đang ngồi trên mặt đất một cái, hướng cửa đi.

Cổ chân nóng lên, là Trịnh Thiếu Diệp cúi đầu, túm mắt cá chân y.

Trịnh Thiếu Diệp thấp giọng nói: "Thật xin lỗi."

Dương Ý: "Thật xin lỗi là muốn hi vọng được tha thứ."

Dương Ý: "Tôi không cần cậu tha thứ, cũng sẽ không tha thứ cho cậu đêm nay."

Y lại lần nữa đi về phía trước, lực giữ lấy y rất nhẹ, y dễ dàng thoát khỏi tay Trịnh Thiếu Diệp, rời khỏi phòng.

Trở lại phòng, Dương Ý khóa trái cửa, sau đó mở ngăn tủ trước, đem tất cả những đồ vật Trịnh Thiếu Diệp từng đưa cho y bày hết ra.

Bọn chúng đã trở thành quá khứ từ lâu, nhưng y vẫn không buông bỏ được.

Con người luôn thích làm những điều khiến họ hối tiếc, nhưng không thể không nghĩ về chúng.

Dương Ý không muốn nghĩ về nó nữa, giống như Tạ Trường Lâm đã nói.

Chẳng lẽ hiện tại y còn có tư cách nói với Trịnh Thiếu Diệp, em đừng đối xử với anh như vậy, anh thích em.

Lời tường trình trễ nãi, chẳng có ý nghĩa nào cả.

Cũng thật ngớ ngẩn khi níu kéo quá khứ.

Y lấy lá thư ra cùng với những kỉ vật bên trong chiếc hộp đều ném vào thùng rác.

Y từ bỏ, từ sớm đã không nên cố chấp với lời hứa đó.

Đó chẳng qua là lời hứa sẽ chẳng bao giờ được thực hiện.

Trịnh Thiếu Diệp 21 tuổi sẽ không bao giờ cho y một gia đình.

CHƯƠNG XVII

Một đêm qua đi, trong sân đều là nước, đám người hầu đã dọn sạch khu vườn.

Dương Ý bị đánh thức bởi tiếng gõ cửa, chị Lưu bên ngoài hỏi y có muốn ăn sáng không.

Đáng lẽ giờ này, y đã dậy từ lâu nhưng vì đêm qua trằn trọc không ngủ được, đến tờ mờ sáng y mới có thể thiếp đi.

Dương Ý do dự đứng dậy, nói với quản gia rằng y không khỏe, hôm nay ở trong phòng nghỉ ngơi.

Quản gia hỏi y có cần gọi bác sĩ không, Dương Ý nói không cần, sau do dự vẫn để quản gia bưng một bát cháo vào.

Y thức dậy và đọc sách trên ghế sofa bên cửa sổ.

Thực sự thì y không có tâm trạng, nhưng y vẫn phải tìm việc gì đó để làm.

Chị Lưu mang cháo vào cho y, tiện thể dọn dẹp phòng một chút.

Sửa sang lại giường đệm, phòng tắm, cuối cùng là thùng rác ở bên ngoài, chị Lưu a một tiếng, ngẩng đầu nhìn về phía Dương Ý.

Chị Lưu: "Tiên sinh, đồ vật bên trong là đồ bỏ sao?"

Dương Ý không ngẩng đầu lên: "Bỏ đi."

Chị Lưu đành phải cầm lên, sau đó đem đồ vật nhấc ra ngoài.

Ra cửa, dì Lưu tình cờ gặp Trịnh Thiếu Diệp đang đứng ở hành lang.

Chị Lưu là người lớn tuổi ở Trịnh gia, quen thuộc từng biểu tình của Trịnh Thiếu Diệp.

Hiện tại Trịnh Thiếu Diệp thấp thỏm lo lắng giống hệt hắn làm sai khi còn nhỏ.

Đương nhiên, bên ngoài Trịnh Thiếu Diệp nhìn vẫn rất bình tĩnh: "Chú Trương nói y không khỏe, chỗ nào không thoải mái, bụng đau không?"

Chị Lưu: "Sắc mặt tiên sinh nhìn giống như không nghỉ ngơi tốt."

Lông mày Trịnh Thiếu Diệp nhíu lại: "Không thì gọi bác sĩ đi."
Chị Lưu: "Cũng đúng, để lúc nữa tôi gọi bác sĩ."

Trịnh Thiếu Diệp gật đầu, chị Lưu đột nhiên có điểm do dự nói: "Thiếu gia, đồ vật tiên sinh bỏ đi có thể là của đại thiếu gia."

Trịnh Thiếu Diệp lông mày xoắn lại: "Thứ gì."

Chị Lưu: "Trước kia không phải đại thiếu gia tham dự cuộc thi máy tính sao? Nhị thiếu gia cậu cũng tham gia."

Trịnh Thiếu Diệp: "Y bỏ đi cái gì?"

Chị Lưu đại khái cảm thấy khó nói, bản thân làm như vậy có điểm giống đang nói nói xấu sau lưng người khác.

Nhưng đồ vật của đại thiếu gia không thể bỏ được, chị Lưu không biết Dương Ý đang nghĩ gì.

Có khi nào là chứng trầm cảm trước sinh? Bất kể là lí do gì, vẫn rất đáng lo.

Chị Lưu mở túi rác, lấy ra một cái huy chương vàng, đưa cho Trịnh Thiếu Diệp: "Đại thiếu gia đoạt huy chương vàng, thiếu gia cũng vậy, cậu đã tham gia cuộc thi."

Trịnh Thiếu Diệp nhìn tấm huy chương trầm mặc một hồi lâu, liền cầm lấy đi về phía phòng của Dương Ý.

Chị Lưu sửng sốt: "Thiếu gia đừng vội, vạn lần đừng tức giận, y còn đang mang thai!"

Trịnh Thiếu Diệp khá bình tĩnh: "Đừng lo, tôi chỉ muốn hỏi một chút, y là anh dâu tôi, tôi có thể làm gì chứ."

Một câu hai ý, chị Lưu nghe không hiểu.

Trịnh Thiếu Diệp nắm chặt cái huy chương, biểu tình bình tĩnh trước sóng to gió lớn.

Phía sau cửa là người hắn vẫn luôn hận, hắn đã từng cho rằng Dương Ý yên tĩnh, ưu tú, rồi lại tinh tế, ôn nhu.

Sau nghĩ đến Dương Ý, là tàn nhẫn, vô tình, là Omega đã đâm vết thương thấu tâm can hắn.

Y hận hắn.

Trước nay đều không thay đổi.

Hắn yêu y, chẳng sợ bị coi thường.

CHƯƠNG XVIII

Cánh cửa bị đẩy ra, một người y không ngờ tới đi vào, ánh mắt Dương Ý rơi vào Trịnh Thiếu Diệp, chính xác là trong tay tấm huy chương trong tay Trịnh Thiếu Diệp.

Dương Ý không có biểu cảm gì, y cất cuốn sách kẹp một tờ giấy viết thư mỏng đang đọc đi.

Tờ giấy nhăn nhúm, là Dương Ý nửa đêm nhặt từ thùng rác.

Nghĩ đi nghĩ lại, thứ vứt vào thùng rác không phải là thư, mà là trái tim Dương Ý.

Ở bên trong cào loạn, dạ dày Dương Ý từng trận trào ngược.

Đứa nhỏ có thể cảm thấy có điều gì đó không ổn, đang di chuyển để phản đối.

Dương Ý vuốt bụng nhỏ, nhỏ giọng dỗ dành đứa nhỏ, mới vừa dỗ không vài câu, y liền ngơ ngẩn.

Y không nên đối đứa nhỏ này sinh ra cảm tình, cũng không thể luyến tiếc.

Cuối cùng Dương Ý vẫn nhặt lá thư từ thùng rác đem vuốt phẳng, kẹp vào trong sách.

Huy chương vẫn là ném đi, mang theo ý vị muốn phát tiết.

Hiện tại Dương Ý nhìn đồ vật trong tay Trịnh Thiếu Diệp, cảm kích rằng đã sáng suốt.

Nhưng y rồi y lại hoảng hốt, chỉ cần nhìn cái huy chương này, y bây giờ cũng khó giải thích.

Trịnh Thiếu Diệp đem huy chương để trước mặt y: "Đây là cái gì?"

Dương Ý ngăn chặn cảm xúc hỗn loạn: "Cậu không biết nó là cái gì?"

Trịnh Thiếu Diệp: "Vì cái gì đến bây giờ anh vẫn giữ lại nó?"

Dương Ý mím môi: "Tôi không có giữ, tôi đã bỏ đi rồi."

Y xây dựng tâm lý quá tốt, lại ở trước mặt  Trịnh Thiếu Diệp lộ tẩy.

Có hàng ngàn, hàng vạn chuyện không nên làm, nhưng lý trí cùng kích thích trực tiếp, nóng lòng muốn thử.

Trịnh Thiếu Diệp không muốn quanh co lòng vòng: "Đây là tôi, không phải anh tôi."

Dương Ý có trong nháy mắt bối rối, sự bối rối này khiến Trịnh Thiếu Diệp khẳng định đáp án.

Trịnh Thiếu Diệp: "Anh rốt cuộc nghĩ cái, lại mang theo loại đồ vật này gả cho anh tôi?"

Những lời này giống như một cái tát thẳng vào mặt, quét sạch hoàn toàn ảo tưởng của Dương Ý.

Huyết sắc trên mặt y nháy mắt rút đi: "Chỉ là không cẩn thận giữ lại, mấy hôm trước dọn phòng tìm thấy."

Trịnh Thiếu Diệp: "Nói dối."

Trịnh Thiếu Diệp: "Thư đâu, để ở nơi nào?"

Dương Ý môi run run, Trịnh Thiếu Diệp: "Anh còn giữ?"

Dương Ý nhanh chóng nói: "Không có!"

Trịnh Thiếu Diệp: "Lại nói dối."

Dương Ý gần như nói không nổi nữa, y hiện tại chính là cá nằm trên thớt, còn tấm huy chương trong tay Trịnh Thiếu Diệp chính là con dao.

Trịnh Thiếu Diệp muốn chứng minh cái gì, Dương Ý không biết, biết rồi cũng vô dụng thôi.

Chẳng lẽ chứng minh rồi, bọn họ có thể có một cái kết tốt đẹp.

Không có kết cục, cho dù có, cũng là ngõ cụt.

Dương Ý không thở dài: "Cậu muốn nghe đáp án nào."

Y yên lặng nhìn Trịnh Thiếu Diệp: "Tôi là anh dâu của cậu."

Ánh mắt Trịnh Thiếu Diệp càng sâu: "Anh có thể không phải."

Dương Ý ngơ ngác nhìn Trịnh Thiếu Diệp, không biết nên nói cái gì.

Trịnh Thiếu Diệp chậm rãi sát lại gần, nhẹ giọng nói: "Nghiệt chủng không thể giữ lại."

Trịnh Thiếu Diệp ôm lấy Dương Ý, cảm giác được đối phương run nhẹ trong vòng tay.

"Tôi muốn anh, không phải nó."

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top