10-11-12
CHƯƠNG X
Lúc theo đuổi một người, làm thế nào để theo đuổi được mà không bị coi là phiền phức?
Thiếu niên Trịnh Thiếu Diệp có mối tình đầu năm 18 tuổi, hắn hỏi qua rất nhiều bạn bè.
Một tay tình trường già đời dạy hắn thủ đoạn, Trịnh Thiếu Diệp cảm thấy không đủ chân thành.
Bạn bè bảo hắn tặng tiền, Trịnh Thiếu Diệp lại cảm thấy làm vậy là đang nhục nhã người ta.
Lì lợm bám đuôi, sẽ khiến người phiền chán.
Cho dù là giúp Dương Ý giải quyết phiền toái, Trịnh Thiếu Diệp đều vòng vo, cẩn thận, sợ người trong lòng không thoải mái.
Tình cảm hết sức chân thành, bạn bè của Trịnh Thiếu Diệp đều bảo hắn nhập ma rồi, lại nói Dương Ý không xứng,
Có xứng đáng hay không, chỉ có Trịnh Thiếu Diệp mới có tư cách quyết định.
Hắn kỳ thật không hiểu như thế nào theo đuổi người, cho đến khi nghe được một câu:
Bạn bè nói rằng, làm sao có thể theo đuổi tình yêu đích thực được.
Nếu ngay từ đầu đã chán ghét, thâm tình ở trong mắt người chỉ là hành động chó liếm phiền người thôi.
Trịnh Thiếu Diệp nghiêm túc phản bác, nói không phải.
Kỳ thật trong lòng hắn cũng thấp thỏm, hắn sợ Dương Ý thấy hắn phiền, hắn đã rất khống chế bản thân.
Một cái wechat được xóa đi sửa lại nhiều lần, lựa chọn thời điểm, không hi vọng làm cho Dương Ý thấy rắc rối.
Dương Ý có chứng thiếu máu, lại không ưa thích ăn sáng. Trịnh Thiếu Diệp trên danh nghĩa tặng đồ ăn ngon, muốn bồi dưỡng thân thể cho y.
Theo đuổi một người phải có mức độ.
Nếu cảm thấy phiền, hẳn sẽ muốn người kia biến mất.
Mà nếu biến mất, còn gọi là theo đuổi sao? Trịnh Thiếu Diệp không rõ.
Nhưng nhìn trước mắt Dương Ý, Trịnh Thiếu Diệp minh bạch.
Bạn bè nói đúng, người hắn theo đuổi không thích hắn, mọi hành động, đều là chán ghét.
Lần đầu tiên thiếu niên nếm phải phẩm vị tan nát cõi lòng cùng tư vị bất lực.
Dương Ý thấy rõ sự bất lực trong mắt Trịnh Thiếu Diệp, y ngẩn người, Trịnh Thiếu Diệp đem cà vạt từ trong tay y rút ra, cúi đầu.
"Thực xin lỗi." Trịnh Thiếu Diệp lặp lại lời xin lỗi một lần nữa.
Dương Ý trong lúc nhất thời chân tay luống cuống.
Thực lòng mà nói, những tin đồn thất thiệt đó đối với Dương Ý không hề gì, lời nói không thể làm tổn thương y, y đã trải qua những điều khủng khiếp hơn.
Nhưng Trịnh Thiếu Diệp và y không phải hai con người cùng một thế giới là sự thật, bọn họ càng không thể ở bên nhau lâu dài , cũng không có tương lai.
Khi y trưởng thành rồi, y không muốn chạy theo sự bồng bột của tuổi trẻ nữa.
Điều này không có nghĩa là y sẽ cảm thấy thanh thản sau khi làm tổn thương Trịnh Thiếu Diệp.
Lời đề nghị của y không những giày xéo chính mình, mà còn giẫm đạp lên tâm ý của Trịnh Thiếu Diệp.
Y vốn dĩ cho rằng, Trịnh Thiếu Diệp sẽ bởi vậy thấy rõ tính tình của y.
Nhưng y đã đánh giá quá cao Trịnh Thiếu Diệp, cậu nhóc ngu xuẩn vẫn đang xin lỗi anh, còn đi tìm lý do cho lời nói và việc làm của y.
Quả nhiên, Trịnh Thiếu Diệp nói: "Em phiền đến thầy rồi, thực xin lỗi, em là lần đầu tiên theo đuổi một người, còn không hiểu lắm."
Trịnh Thiếu Diệp: "Dương lão sư, thầy mau trở về đi thôi, đi lâu, chủ nhiệm lại làm phiền."
Dương Ý nheo mắt lại: "Cậu làm sao biết chủ nhiệm làm phiền tôi?"
Trịnh Thiếu Diệp đến có điểm hoảng loạn khi bị y hỏi, không biết nên nói cái gì, lại lần nữa xin lỗi.
Dương Ý cảm thấy có điểm kỳ quái, có vẻ giống như chú chó nhỏ lung tung liếm mặt y bởi vì nó không biết biểu đạt sự yêu thích của mình như thế nào, cứ thế mà nhiệt tình quá mức. Đến khi bị y hung hăng đá cho một nhát cũng không tức giận, ngược lại còn sợ hãi khóc huhu, cố chấp cuộn tròn ở bên chân y.
Thực sự rất ngu ngốc.
Dương Ý có chút khó chịu, bởi vì y cảm thấy mình có chút ... muốn sờ đầu Trịnh Thiếu Diệp.
CHƯƠNG XI
Dương Ý đột nhiên bừng tỉnh, sắc trời từ lúc y ngủ là hoàng hôn đã trở thành đêm tối.
Xung quanh thật an tĩnh, lại có cảm giác cô quạnh.
Dương Ý lại một lần nữa chân thực ý thức rằng Trịnh Thiếu Chân đã ra đi.
Giờ này ngày thường, đã đến giờ cơm tối. Cơm nước xong xuôi, y sẽ cùng Trịnh Thiếu Chân xem phim.
Nói thật, từ khi gả cho Trịnh Thiếu Chân thời gian quá thật sự trôi qua rất mau, chỉ trong chớp mắt, một năm đã đi qua.
Dương Ý ngồi trên giường một hồi mới đứng dậy đi xuống tầng.
Lúc này, y thấy bốn người hầu đang thu dọn đồ đạc và che những tấm vải phủ lên những đồ đạc lớn.
Quản gia chào đón: "Dương thiếu gia." Từ y gả vào Trịnh gia, Thiếu Chân liền bảo người khác gọi y là thiếu gia, rằng y là một thiếu gia khác trong nhà.
Quản gia: "Lão phu nhân bảo ngài dọn đến chỗ của bọn họ để tiện chăm sóc."
Dương Ý ngạc nhiên, y không nghĩ mẹ sẽ làm như vậy, nếu dọn về đó, y làm sao có thể phá thai.
Hơn nữa nhìn gương mặt mẹ, Dương Ý cũng không đành lòng làm lão nhân gia buồn lòng.
Mặc dù y biết, cha mẹ là vì Thiếu Chân mới đối y tốt như vậy.
Nhưng hiện thực không chấp nhận sự cự tuyệt của y.
Sáng sớm hôm sau, Trịnh Thiếu Diệp mang theo một thân say rượu, mỏi mệt xuất hiện ở trên bàn cơm trong khi Dương Ý ngồi ở bên kia bàn ăn lẳng lặng uống cháo.
Trịnh Thiếu Diệp sợ tới mức đôi mắt tròn lại: "Anh sao lại ở đây!
Mẹ Trịnh từ trong phòng bếp mang canh gà ra: "Làm sao, anh dâu còn ở đây dưỡng thai sẽ tốt hơn."
Trịnh Thiếu Diệp cơm cũng ăn không nổi, hắn nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Dương Ý, buông đũa đứng dậy rời đi.
Trịnh Thiếu Diệp cùng Dương Ý không hòa thuận, mọi người đều biết.
Mẹ Trịnh xin lỗi Dương Ý "Mặc kệ tiểu tử hỗn xược đó, một thời gian nữa cho nó tiếp tục ra nước ngoài học tập."
Dương Ý cười cười, uống xong canh gà mà mẹ cố ý nấu vì y.
Giữa trưa, có người đến.
Là Omega tuấn tú, khí chất ôn nhu, mẹ vừa thấy đến cậu liền cười: "Tề Ngôn tới tìm A Diệp sao, nó ở trên tầng đó."
Tề Ngôn ửng đỏ một khuôn mặt: "Con đi lên tìm A Diệp."
Mẹ hiền lành nói: "Con đi lên đi."
Tề Ngôn rời đi, mẹ quay đầu thấy ánh mắt Dương Ý đang nhìn Tề Ngôn: "Tiểu Ý con hẳn không biết đi, đây là bạn trai của A Diệp."
Bà thấy Dương Ý chậm rãi quay đầu đi, trên biểu tình trên mặt không có gì biến hóa: "Phải không, con không biết."
Mẹ: "Nó cùng A Diệp gặp nhau ở nước ngoài, là bạn học. Lúc trước đem về, mới biết nó đã có bạn trai."
Mẹ: "Đáng tiếc...... Thiếu Chân không thấy được em trai mình kết hôn."
Nói xong mẹ Trịnh lại bắt đầu khổ sở, Dương Ý nhẹ giọng an ủi mẹ, sau đó đưa mẹ về phòng ngủ.
Phòng ngủ của Trịnh Thiếu Diệp ở hành lang dài đối diện với phòng ngủ của mẹ.
Cánh cửa khép hờ, tiếng cười của omega khẽ vang lên từ bên trong.
Dương Ý cảm giác được bụng đột nhiên co rút đau đớn một trận thực kịch liệt, từ bụng nhỏ lan đến toàn bộ lồng ngực.
Dương Ý vỗ nhẹ bụng: "Không sao."
Rốt cuộc thì ... y xứng đáng với điều đó.
CHƯƠNG XII
Tề Ngôn qua đêm ở Trịnh gia, ngày hôm sau mặc áo ngủ của Trịnh Thiếu Diệp xuống tầng.
Omega nhỏ bé trong quần áo của bạn trai, nhìn vừa nhỏ bé vừa mềm mại.
Dương Ý đang ăn trứng uống cháo, ôn hòa mỉm cười với Tề Ngôn.
Tề Ngôn tính tình tốt, hoạt ngôn, vô cùng sôi nổi.
Dương Ý thỉnh thoảng đáp lại vài câu không quá nhiệt tình nhưng cũng không quá lạnh nhạt.
Trịnh Thiếu Diệp đi xuống tầng, thấy hai người đang nói chuyện, lông mày nhíu chặt.
Đúng lúc Dương Ý im miệng, Trịnh Thiếu Du lấy nước đá trong tủ lạnh ra, đi ngang qua Tề Ngôn, xoa đầu cậu hai lần, giọng nói hơi khàn vừa tỉnh ngủ: "Đừng ngồi ở đây."
Tề Ngôn mờ mịt nhìn Trịnh Thiếu Diệp: "Vì sao? Anh không ăn sáng. Em muốn ngồi cùng anh dâu."
Trịnh Thiếu Diệp: "Đừng náo loạn."
Tề Ngôn kéo tay Trịnh Thiếu Diệp ra: "Anh mới đừng nháo, làm rối tóc em."
Dương Ý ăn không vào nữa, y buông đũa, đứng lên: "Tôi ăn no rồi, các cậu từ từ ăn."
Tề Ngôn: "Sao mới ăn có chút ít như thế"
Dương Ý lên tầng, chỉ nghe thấy Tề Ngôn nói với Trịnh Thiếu Diệp: "Đều tại anh, anh dâu đi rồi, anh cùng em cơm."
Dương Ý bước nhanh hơn, lại suýt té ngã ở bậc thang cuối cùng.
Đầu gối đập thật mạnh vào cầu thang cứng, y thiếu chút nữa kêu lên đau đớn, may mà nhịn xuống.
Y không muốn xấu hổ, cũng không bị nghĩ rằng y đang tranh thủ lấy lòng.
Thà rằng đứa nhỏ này mất đi sớm thì tốt rồi, ngày đó...nếu y không đi đến ghế lô đó thì đã không có chuyện gì.
Cùng Trịnh Thiếu Diệp phát sinh quan hệ, là ngoài ý muốn.
Ngày đó Trịnh Thiếu Diệp gọi cho y, nam nhân ở trong điện thoại ủy khuất hỏi y vì sao không cần hắn.
Dương Ý không hiểu tại sao Trịnh Thiếu Diệp lại gọi cho y, y chỉ cho rằng đối phương say rồi.
Y treo điện thoại ở đó, nhưng đối phương gọi đi gọi lại.
Cuối cùng thật sự lo lắng Trịnh Thiếu Diệp xảy ra chuyện, Dương Ý vẫn đi tìm Trịnh Thiếu Diệp.
Đến y vào trong ghế lô, bị tin tức tố mãnh liệt của Alpha động dục vây quanh, y mới biết được có chuyện không ổn.
May mắn thay, ngay cả khi mất đi lí trí, dưới lời cầu xin kịch liệt của y đã không đem y dấu hiệu hoàn toàn.
Xong việc Dương Ý đỡ lấy thân thể đau đớn, mặc lại quần áo cho Trịnh Thiếu Diệp, xóa nhật kí cuộc gọi của hắn, cũng gọi điện thoại cho bệnh viện, sau đó mới rời khỏi ghế lô.
Y tính toán, nếu Trịnh Thiếu Diệp tới chất vấn y, y liền khẳng định mình không hề tới đó.
Dù sao,lúc đó Trịnh Thiếu Diệp cũng không tỉnh táo.
Nhưng mọi thứ tốt hơn y nghĩ, Trịnh Thiếu Diệp dường như không nhớ gì cả.
Chỉ có y nhớ, cũng như trong người y lưu lại kết quả của đêm hoang đường đó.
Dương Ý cho rằng, y đã chọn Trịnh Thiếu Chân, y cùng Trịnh Thiếu Diệp liền không khả năng.
Cho nên Trịnh Thiếu Diệp tìm bạn trai, đoạn quá khứ này được giải thoát, cũng thực tốt.
Y hẳn là nên thở phào nhẹ nhõm mới phải, cũng nên chúc phúc cho Trịnh Thiếu Diệp.
Quả nhiên vẫn là do đứa nhỏ này, bằng không giờ phút này y sẽ không khổ sở.
Rõ ràng y là người không tư cách khổ sở nhất và không nên ghen tị với người.
Trịnh Thiếu Diệp cuối cùng tìm được Omega mà hắn có thể tùy ý sờ đầu, ôn nhu nói đừng nháo.
Không giống như y, sẽ chỉ làm tổn thương Trịnh Thiếu Diệp, một Omega thực khốn nạn.
*ghế lô: các chỗ ngồi trong phòng đơn được thiết lập đặc biệt tại các hí viên, kịch trường, một phòng có sáu hoặc bảy chỗ ngồi. Hầu hết chúng đều ở tầng trên hoặc phía trước.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top