Chương 1: Cậu hạ cổ trên người tôi đúng không?
Trường học WC phòng thứ nhất, Chu Ninh đang hút thuốc nhả khói, cửa nhà vệ sinh bị một người một cước đá văng, Tống Thần khí thế hung hăng bước vào.
"Lại nữa, lần sau có thể hay không động tác nhỏ lại, ông đây con mẹ nó thiếu chút nữa đem khói thuốc nuốt."
Chu Ninh tiếc nuối nhìn trên mặt đất còn lại nửa cây thuốc lá chưa hút xong, đá vào bồn vệ sinh, ấn nước trôi rớt.
"Cậu hút thuốc hay xông hơi, không biết thì có người cho là cậu ở bên trong thăng thiên."
"A, nếu là tớ thăng thiên, cái thứ nhất trước hết đem cậu đánh vào địa ngục." Chu Ninh hướng trong miệng ném viên kẹo bạc hà, vui sướng khi thấy người gặp họa nhìn cậu, "Lúc này hạng hai lại bại bởi Trần Lãng ha, sớm kêu cậu chớ cùng hắn tranh, người ta cái danh số một thành phố không phải để gọi chơi."
Tống Thần mở vòi nước rửa mặt, "Ai còn không có qua cái đứng nhất, nếu tôi có thể, tôi liền có thành tích đứng thứ nhất thành phố."
Tống Thần hồi vẫn còn ở thành phố bên cạnh cũng là đứng thứ nhất hằng năm, sau đó ba cậu lên chức thì cả nhà liền dọn tới nơi này, hắn vào tam trung cùng Trần Lãng làm bạn học cùng lớp, Tống Thần chưa từng được đệ nhất danh hào.
Quay đi quay lại muôn đời làm lão nhị *
(*) Hồi hồi vạn niên lão nhị.
Mỗi môn cũng kém hắn mấy phần, ngày cả tiếng Anh cậu am hiểu nhất còn thua cả cuốn.
Giáo viên tiếng Anh cầm bài luận văn vừa lòng đưa cho hắn, nhìn độ cong trên khóe miệng của giáo viên, hoàn mỹ.
Diễn đàn Tieba của trường học còn đặc biệt thảo luận, đặt câu hỏi liệu Tống Thần trước kì thi tốt nghiệp trung học có thể hay không vượt qua Trần Lãng.
Hai phe xé nhau tới mấy vạn lầu từ đây mà ra.
Tống Thần một lần mất ngủ còn muốn khẳng định mình đời trước đoạt vợ Trần Lãng, đời này mới có thể bị hắn lấn áp đến như vậy.
Chu Ninh ngồi cùng bàn cùng cậu 6 năm học tiểu học, đối cậu tính tình rõ như lòng bàn tay, lập tức hống cậu, "Bất quá vẫn là Thần Thần nhà ta thành tích đứng nhất, có thể ngọt có thể mặn chân lại dài, người đẹp tâm thiện tính tình tốt."
Tống Thần: "..."
Cảm ơn, có bị ghê tởm tới.
"A Thần, cậu có phải hay không sau lưng tôi ăn trộm kẹo, sao thơm như vậy?"
"Mũi heo sao, trong nhà vệ sinh thì có thể ăn cái gì."
Tống Thần rút ra khăn giấy, ung dung thong thả lau sạch tay, xoay người đi.
Chu Ninh hít mũi một cái, đi theo ra cửa, thật sự có cổ mùi thơm a.
Trở về phòng học mới vừa ngồi xuống, Tống Thần mở ra bài thi xem đề, bên cạnh Tống Linh cúi đầu cười hắc hắc.
Tống Thần cả người nổi da gà, "Lão Mặc tới."
Tống Linh chợt ngẩng đầu liền đập đầu vào ngăn kéo bên trên, hai mắt đảo qua lại trong phòng học.
Lão Mặc đâu?
"Anh sao anh lại lừa em."
Tống Linh hô. Nàng cùng Tống Thần không có quan hệ huyết thống, thuần túy là có duyên 500 năm trước là người cùng một nhà cùng họ mà thôi, bất quá Tống Linh là người nhanh chóng quen thuộc, kêu một tiếng ca không hề có chút áp lực.
"Cậu đang xem cái gì? Cười đáng khinh như vậy?"
Tống Linh trên mặt lộ ra nụ cười si ngốc, "Cái gì đáng khinh, tui là đang thưởng thức thân thể con người nghệ thuật."
Tống Thần: "..."
Cậu quả nhiên vẫn là không hiểu nữ sinh lắm.
Tống Linh vẻ mặt thần bí đem điện thoại di động đưa đến bên cạnh cậu, một cái kêu【 Các lão bà của Lãng ca 】trong diễn đàn, liền mở mấy tấm ảnh Trần Lãng đá banh.
"Nhìn xem Lãng ca của chúng ta cái này giá trị nhan sắc, này chân dài, này cơ bụng! Tui ngất! "
Tống Thần: "Cậu sao còn biết hắn có cơ bụng."
"Lại bảo không" Tống Linh phóng to ảnh, chỉ vào Trần Lãng sở hữu bắp tay đầy đặn có lực, ra vẻ thông thạo, "Nhìn một cái cánh tay này thôi chứ đừng nói đến cơ bụng, tui ngay cả có mấy khối cơ, có cứng hay không cũng nghĩ xong."
Tống Thần 'a' một cái, tiếp tục xem đề.
So với Trần Lãng, giải đề xem ra còn đáng xem hơn.
Cửa sau của phòng học bị đá văng, Trần Lãng ôm bóng rổ đi vào, ở giữa một đám học sinh thiếu niên mặc đồng phục tinh thần phấn chấn bồng bột, hắn người cao lớn đĩnh bạt đã có khí chất cùng mị lực của người trưởng thành.
Mi mắt thâm thúy, đường cong sườn mặt hùng hổ dọa người.
Sau khi vận động hắn cả người liền tản ra đầy hormone nam tính.
Tống Thần nghiếng đầu liếc mắt nhìn, trách không được Tống Linh mê tới tìm không ra phương hướng.
Thật giống cẩu đội lốt người.
Khương Vũ đi theo phía sau xách một ly trà sữa, hô to, "Lãng ca, trà sữa có uống hay không a, tốt xấu cũng là mảnh tâm ý của giáo hoa người ta."
Trong lớp ồn ào hẳn lên.
Trần Lãng buông bóng rổ, lười biếng đáp lời, "Ai nhận lấy, ai hả?."
Khương Vũ chờ hắn nói những lời này, cắm tốt ống hút liền uống.
Chu Ninh vỗ sau lưng Tống Thần một cái, hỏi: "A Thần nhìn bộ dáng cậu xem, mặt thật là đỏ, có phải hay không phát sốt? Bồi cậu đi phòng y tế nhìn một chút?"
Tống Thần chống đầu, "Có chút oi bức mà thôi."
Nhắm hai mắt, lại mở mắt thì phát hiện đỉnh đầu rơi xuống một bóng đen, một luồng khí tức như cơn mưa mát mẻ truyền vào trong mũi.
Trong nháy mắt đem mặt khác hơi thở trong không khí lui tản ra, làm người ta thần thanh khí sảng, Tống Thần nhấc mi mắt nhìn lên, là Trần Lãng.
"Làm gì?"
"Không làm sao, tới cảm tạ cậu thụ hạ lưu tình lại cho tôi lấy hạng thứ nhất"
"..."
"Quà cám ơn."
Trần Lãng thả viên chocolater ở trên bàn, sau đó dứt khoát xoay người rời đi.
Tống Thần tức giận tâm tình liền rớt.
Bình thường hai người bọn họ là không thể nào tiếp lời nhau, trừ Tống Thần lúc vừa mới chuyến tới không phục, một lòng quấn lấy Trần Lãng so môn, không thể so chính là kinh sợ không dám.
So với trước đó còn muốn ở diễn đàn Tieba phát một cái khiêu chiến sát.
Sau đó.
Tống Thần rốt cuộc không có lên diễn đàn Tieba trường học.
Trần Lãng trở về chỗ ngồi phía sau, Khương Vũ cắn ống hút đụng cùi chỏ vào hắn, cười: "Trước đó em luôn thấy cậu ta trốn ở WC đi, kết quả vẫn bị tóm được trào phúng, Lãng ca không hổ là Lãng ca."
"Thật có ý tứ."
Trần Lãng cả người mệt mỏi sớm bay mất, chính là cảm thấy mỗi lần xem Tống Thần bộ dáng uể oải hảo ngoạn, giống như một đứa trẻ không được cho kẹo ngọt.
Buổi sáng Tống Thần thân thể không được thoải mái, mềm nhũn không có khí lực. Cậu cả đêm mơ giấc mơ không thể miêu tả, tỉnh lại cả người đều chột dạ.
Dứt khoát xin nghỉ tiết tự học buổi tối, đem quần lót ở WC rửa sạch mới chậm rãi ngồi xe tới trường học.
"A Thần, cậu thật sự không ăn vụng đồ ngọt? Trên người một hương ngọt" Chu Ninh xích lại gần cậu, con ngươi đen nhanh nhìn chằm chằm gò má trắng nõn sáng bóng của Tống Thần, đột nhiên cảm giác rất khát.
Tống Thần bất động thanh sắc lấy sách vở ra, "Tớ có thể đưa cậu cái bánh kem, để cho cậu cảm thụ cả người đều là vị ngọt."
Chu Ninh không chút suy nghĩ liền cự tuyệt, không cần phải nói khẳng định là đem đầu hắn ấn vào bánh kem.
Bất quá Chu Ninh nhắc tới chuyện này, Tống Thần có chút để ý, hơn nữa hai ngày này cậu đối với mùi phi thường mẫn giác, luôn cảm thấy trong không khí đều tràn ngập hương vị làm cậu khó chịu.
Nếu trên người mình có mùi, đạo lý gì mà cậu không ngửi thấy a.
Cậu hỏi Tống Linh, "Trên người tớ có mùi gì sao?"
Tống Linh suy nghĩ một chút, nghiêm túc tìm từ, "Có...thành thục nam nhân vị"
Tống Thần "..."
Chu Ninh phía sau nghe lén cười như thần kinh.
Không nói đúng câu hỏi được sao?
Tống Linh nói: "Chờ một lát, cho tui thêm một lần cơ hội."
Nàng nghiêm túc tới gần Tống Thần ngửi một cái, mê mê hoặc hoặc trừng to mắt, "Tui biết rồi, cậu buổi sáng ăn sáng ở quán trước cổng trường uống sữa táo đúng hay không!"
Tống Thần "..."
Cậu nhớ tới ngày hôm qua trên người Trần Lãng ngửi được khí tức mát lạnh như sau cơn mưa, liền quay qua hỏi Tống Linh, "Vậy cậu có ngửi được trên người Trần Lãng mùi sao?"
Nghe tới Trần Lãng, Tống Linh nhất thời cũng không rụt rè, bưng mặt trả lời.
"Có, mùi làm người ta không khép được chân"
"???"
Cậu quả nhiên không hiểu nữ sinh.
Tống Thần nhéo nhéo mũi, khứu giác cậu đại khái có vấn đề đi.
Nếu không làm sao sẽ cảm thấy trên người Trần Lãng hương vị nghe thoải mái như vậy.
Tam trung lúc giảng dạy rất trọng sức khỏe, trừ bỏ tuần đầu làm nghi thức kéo cờ thì sau đó đều phải xuống thao trường nhảy vũ điệu con thỏ cùng đánh năm bước quyền.
Trung tâm thao trường người đông đúc đồng thời nhảy, tình cảnh trông cực kỳ nguy nga.
Từ xa nhìn lại đơn giản là quần ma loạn vũ.
"Lại đến thời gian mất mặt nhất của trong ngày, Thần cậu đi đâu vậy, muốn chạy trốn sao? Mang tớ đi với."
"Phòng y tế." Nhìn cái mũi.
"Quá tốt rồi, tớ bồi cậu a."
Chân còn chưa bước ra một bước, chủ nhiệm lớp Chu Tuyết ở sau lưng yếu ớt lên tiếng, "Bạn học Chu Ninh muốn bồi ai a?"
Chu Ninh yên lặng thu hồi chân, cười nói: "Này không phải em thấy Tống Thần có bệnh trong người, bơ vơ không nơi nương tựa, em bồi cậu ấy đi phòng y tế mà, lão sư em đây là làm chuyện tốt a, người phải nhớ cho em một phân."
Chu Tuyết hừ một tiếng, sắc mặt nhu hòa nhìn về phía Tống Thần, "Một người có thể được không?"
Tống Thần làm lơ Chu Ninh đang liều mạng nháy mắt, ngoan ngoãn gật đầu một cái rồi đi.
Chu Tuyết xoay người lại khôi phục dáng vẻ nghiêm túc, "Đừng đứng bất động nữa, bự con như vậy ngăn trở bạn học phía sau."
Chu Ninh? "...Dựa vào."
Đối đãi nhau quá khác biệt rồi!
Tống Thần đi tới phòng y tế phát hiện bên trong không có người nào, tam trung là trường tư lập nổi danh nhất thành phố, tư bản hùng hậu, không riêng gì bồi dưỡng nhân tài, trường còn phải chiếu cố học sinh có gia đình bất phàm như Tống Thần.
Vì vậy ngay cả phòng y tế cũng trang trí như một mô hình bệnh viện nhỏ.
Y tá ngồi trước cửa, ngẩng đầu nhìn sắc mặt của Tống Thần, hỏi: "Cơm sáng sáng nay chưa ăn đi?"
Tống Thần mở to mắt, chuyện này mà cũng biết.
Y tá ném cho cậu một ổ bánh mì, "Ăn đi rồi vào tìm bác sĩ."
Còn có quy củ như vậy?
Tống Thần trước kia thân thể khỏe khoắn, chưa từng tới phòng y tế của trường học, nghe y tá nói như vậy, cũng chỉ đứng xé ra túi đựng, miệng nhỏ ăn xong bánh mì.
Có chút khô, ăn không ngon.
Y tá giương mắt, cậu nhóc này như thế nào dưa hề hề.
Khoảng thời gian này rảnh rỗi, bác sĩ trực chỉ có một người, Tống Thần thấy có người đang khám, liền đi tới giường trong phòng trước ngồi một lát.
Vén màn ngăn cách lên, hai giường nằm song song nhau trong đó một giường đã có người nằm.
Cùng lúc đó người trên giường ngẩng đầu lên.
Là khuôn mặt đẹp trai quen thuộc.
Tuấn mi tinh mục, anh tuấn soái khí niên cấp đệ nhất.
Hàng này không phải còn bận nhảy vũ điệu con thỏ ngu xuẩn sao?
"Cậu trốn giờ lên lớp chạy tới nơi này lười biếng!"
Trần Lãng nhìn bộ dáng kiêu ngạo của cậu liền nhịn không được muốn cười, hắn ngồi nửa người, ấn xuống cơ trên tay, nói: "Chú ý lười nói của cậu, tôi là quang minh chính đại tới nơi này nghỉ ngơi."
"Dựa vào cái gì nha?"
"Tụt huyết áp, bác sĩ nói tôi dậy sớm thì phải nghỉ ngơi nhiều."
Tống Thần đánh giá đường cong cơ bắp rõ ràng trên cánh tay hắn, khuôn mặt tinh thần no đủ.
Yên lặng.
Cậu nghiêng đầu liếc màn hình điện thoại của Trần Lãng.
Tứ Xuyên mạt chược, cảm xúc mạnh liệt tại tuyến.
Tống Thần thần sắc phức tạp.
Trước tiên phòng bị lão niên si ngốc a.
"Cậu tới làm gì, bởi vì ngày hôm qua thứ tự thấp hơn liền tức giận đến khó thở?" Trần Lãng sờ sờ cái mũi, mùi nước sát trùng giống như mang theo một tia vị ngọt.
Tống Thần ngồi xếp bằng trên giường, ánh mắt soi mói, "Ai như cậu tiếng Anh lòe loẹt? Làm màu."
"Cũng đúng, cậu cũng đã quen rồi, có phải hay không a Tống nhị."
Tống nhị là trong diễn đàn đặt cho Tống Thần, tức thể hiện thân phận của cậu cũng như là Tống Thần kiên cường , càng thua càng quyết tâm.
Bất quá Tống Thần cự tuyệt cái danh xưng này, lập tức liền nổ, "Không cho phép kêu tôi như vậy."
Cậu đi một bước đã đến giường Trần Lãng ngồi, duỗi tay túm cổ áo Trần Lãng, bị Trần Lãng nhẹ nhàng nắm lấy tay, một tay khác thành thạo ở trên điện thoại đánh mạt chược.
Trên người đối phương sạch sẽ lại mát mẻ khí tức dọc theo từng mạch máu đụng truyền vào khắp người.
Tống Thần nguyên bản thân thể có chút khó chịu lập tức thần thanh khí sảng, mặt khác sau cổ vì sinh động nóng nảy phần tử trong thân thể ngảy động, phần gáy càng là vô hình ngứa ngáy.
Khiến cho cậu....rất muốn
Đến gần Trần Lãng.
Cậu đột nhiên nghĩ tới lời của Tống Linh, chỉ cần đến gần Trần Lãng, sự chú ý của các nàng vô điều kiện đều bị Trần Lãng hấp dẫn.
Con mẹ nó Trần Lãng ở trên người cậu hạ cổ đi.
--------
Editor: Có lỗi sai thì mọi người có thể cmt nhắc nhở tớ nha!!!
Xưng hô (với Tống Thần):
Tống Linh: Tui - cậu, em - anh; Tống Thần: Tớ - cậu (cặp này hơi loạn)
Chu Ninh: Tớ - cậu
Trần Lãng: Tôi - cậu
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top