Chương 4: Cô và bữa sáng
Một đêm xao động, Nhạc Hi tỉnh đã nhanh được 7 giờ.
Cái này so với thời gian cô rời giường thường ngày đại khái trễ nửa giờ, sau khi bừng tỉnh từ trên giường, cô vội không ngừng mà nhanh xuống giường, vội vàng thay xong quần áo liền vặn ra cửa phòng hoảng loạn mà chạy hướng về phía phòng bếp ở lầu một.
Sau khi chạy đến phòng bếp, mới phát hiện phòng bếp quạnh quẽ từ trước đến nay đã có người. Người phụ nữ thân hình mặc trang phục luyện múa cuộn lại tóc dài đứng nấu ăn trước quầy, đang cầm nồi chiên không quá thuần thục mà chiên trứng gà.
Sáng sớm ánh nắng màu cam hồng tiến vào từ cửa sổ, chiếu vào trên người phụ nữ, bịt kín tựa như một loại sắc thái ảo mộng.
Nhạc Hi đứng ở cửa phòng bếp, nhìn thân ảnh Trì Sơ Tễ nắng sớm chiếu vào, một chút liền ngơ ngẩn.
Đang mông lung trong chốc lát này, trong đầu cô mơ hồ hiện lên một cái hình ảnh như thế: Bên trong nắng sớm ái muội mông lung, đều là nữ diễn viên múa ba lê, cũng đã từng trong sáng sớm như vậy, làm bữa sáng cho đứa nhỏ chưa đầy tám tuổi của mình...
Cô ghé vào cửa, một đầu tóc rối nhìn trộm người phụ nữ hết thảy ôn nhu. Người phụ nữ đang chiên trứng đã nhận ra tầm mắt cô, quay đầu hướng cô ôn nhu nở nụ cười: "Tiểu Hi mau đi đánh răng rửa mặt, một hồi là có thể ăn bữa sáng nha ~ "
Cô ghé vào cửa, đôi mắt không chớp, hết sức chăm chú mà đem tầm mắt dừng ở trên người phụ nữ.
Đúng lúc này, một nữ Alpha dáng người cao gầy từ phía sau đi đến bên người Nhạc Hi, giơ tay xoa xoa đầu nhỏ cô, cười dỗ cô: "Tóc lộn xộn, còn không mau đi thay quần áo, một hồi đã có thể bị muộn rồi..."
Tiểu Nhạc Hi giơ tay, đè xuống đầu tóc mình bị người phụ nữ Alpha vò rối, đôi mắt nhỏ tràn ngập bất mãn. Giây tiếp theo, cô liền nhìn đến người phụ nữ Alpha lướt qua cô, hướng người phụ nữ trong phòng bếp đi đến.
Alpha từ phía sau ôm chặt người phụ nữ, hôn một cái mềm nhẹ ở trên mặt nàng.
Rất kỳ quái, bởi vì trận biến cố kia, Nhạc Hi đã không có thể nhớ tới sự việc có quan hệ cùng hai người mẹ. Nhưng ngay khi bên trong bảy giờ nắng sớm mềm mại thế này, cô rồi lại một lần nhớ tới cái hôn kia.
Một cái kia, cái hôn phát sinh giữa hai mẹ của cô.
Nhạc Hi giơ tay vịn khung cửa phòng bếp, nhìn Trì Sơ Tễ trong phòng bếp, đôi mắt không chớp mắt.
Trì Sơ Tễ đã nhận ra tiếng động của cô, quay đầu nhìn về phía cô, vẻ mặt nhàn nhạt: "Dậy rồi?"
Âm thanh lạnh lẽo của đối phương giống như nước thu trong thời tiết lạnh, một chút liền đánh thức đại não hôn mê của Nhạc Hi. Nhạc Hi giơ tay xoa xoa mặt, trên mặt gạt ra một cái cười ngượng ngùng: "Dạ, dậy rồi..."
Nhạc Hi nói, cất bước hướng phòng bếp đi tới: "Xin lỗi, hôm nay ngài ở nhà, vốn dĩ hẳn là con dậy sớm nấu cơm, nhưng con đã dậy muộn..."
Cô đi đến bên người Trì Sơ Tễ, muốn tiếp nhận nồi chiên trong tay nàng, nhẹ nhàng nói: "Vẫn là để cho con làm đi."
Trì Sơ Tễ lắc đầu, đảo mặt trứng gà chiên khô vàng trong nồi chiên, chuyển mắt nhìn về phía cô vẻ mặt đạm mạc mà nói: "Rửa mặt rồi?"
Nhạc Hi chớp chớp mắt, trả lời: "Không có."
Trì Sơ Tễ nhìn cô bay loạn ổ lông trên đầu đến ngốc, khóe miệng như thể thoáng ánh lên nụ cười: "Đi chuẩn bị một chút, con đi học sắp muộn."
Mặt Nhạc Hi mang do dự: "Chính là..." Trứng của ngài tựa hồ liền cháy nha.
Trì Sơ Tễ quét cô liếc mắt một cái, trong mắt ẩn chứa đáng tin chân thật mà uy nghiêm: "Mau đi."
"Dạ." Nhạc Hi gật đầu, đứng dậy đi ra ngoài. Khi đi đến cửa phòng bếp, cô quay đầu nhìn về phía thân ảnh ôn nhu lau chùi đến có chút hư ảo trong phòng bếp kia, cong mặt mày cười: "Vậy vất vả ngài."
Nhạc Hi nói xong, dẫm lên bước chân sung sướng, nhẹ nhàng mà hướng trên lầu đi đến.
Sau một phen rửa mặt, Nhạc Hi đem tóc đen bay loạn của mình chải đến chỉnh chỉnh tề tề, rối tung ở đầu vai. Cô cầm lấy cặp sách, duy trì dĩ vãng hình tượng bé ngoan, ngồi ngay ngắn ở đầu bàn ăn còn lại, nhìn về phía Trì Sơ Tễ đối diện.
Cô quét mắt dĩa đồ ăn trứng chiên hơi có chút cháy đen, bánh mì nướng... Duỗi tay cầm lấy bánh mì, đem trứng chiên kẹp trong bánh mì, nhẹ nhàng cắn một ngụm, chịu đựng nướng cháy vị đắng dần về sau, cùng với vị muối quá liều lượng, thật cẩn thận mà nhìn Trì Sơ Tễ liếc mắt một cái: "Ngài hôm nay nghĩ như thế nào mà làm bữa sáng?"
Ngồi đối diện cô Trì Sơ Tễ eo lưng thẳng thắn, trong tay cầm dĩa thịt trâu chậm chạp, một bên chậm rãi uống, một bên hồi âm tin nhắn di động.
Nghe được Nhạc Hi hỏi chuyện, Trì Sơ Tễ ngước nhìn liếc mắt cô một cái, nhàn nhạt nói: "Con so bình thường chậm nửa giờ, dì đói bụng."
Bởi vì khi mới vừa lên sơ trung đã xảy ra một chút việc, Nhạc Hi cũng không thích ứng trong nhà đặc biệt có người phụ nữ beta lớn tuổi. Bắt đầu từ mười hai tuổi, cô liền tự mình học làm bữa sáng.
Cho dù đã lui đoàn, Trì Sơ Tễ như cũ mỗi ngày buổi sáng 6 giờ sẽ đi lên phòng luyện nhảy ở lầu hai ép chân tập luyện, duy trì toàn thân của mình ở trạng thái mềm mại.
Thời gian luyện tập của nàng giống nhau sẽ liên tục trong một giờ, mà Nhạc Hi thông thường sẽ 6 giờ rưỡi rời giường, thời điểm 7 giờ làm xong bữa sáng, hai người cùng nhau ăn xong bữa sáng sau đó từng người vội rời nhà.
Nhạc Hi vốn nên dậy sớm, bởi vì "Một ít chuyện" dậy đã muộn, làm Trì Sơ Tễ làm công chuyện của cô, cái sự thay đổi này làm người trẻ tuổi đầy ắp xấu hổ càng thêm xấu hổ.
Nhạc Hi cầm lấy di động và bánh mì, cúi đầu cắn một miếng, cực kỳ ngượng ngùng mà nói: "Thực xin lỗi, lần sau con sẽ không như vậy."
Trì Sơ Tễ ngước mắt, nhìn đến bộ dáng Nhạc Hi tự ân hận ngượng ngùng, trong cặp mắt kia luôn thoạt nhìn thực lạnh nhạt cao ngạo hiện lên dường như ý cười: "Không liên quan, năm nay đối với con mà nói tương đối đặc thù, con có thể ngủ nhiều giờ."
"Dì cũng không phải muốn con làm điểm tâm mới được."
Nhạc Hi ngước mắt một chút, thẳng tắp mà nhìn về phía Trì Sơ Tễ, thực nghiêm túc mà nói: "Vẫn là để cho con làm đi, lúc trước ngài không phải cũng đã đáp ứng sao, nói sẽ cho phép con vì ngài làm chút gì đó."
"Cho nên về sau, con sẽ thực hiện tốt chức trách của con."
Tuy rằng Trì Sơ Tễ nguyện ý vì cô làm bữa sáng làm cô thực vui vẻ, nhưng cô càng hy vọng ở phương diện nào đó có thể thể hiện chính mình "Tác dụng", "Trợ giúp" Trì Sơ Tễ.
Trong mắt Trì Sơ Tễ hiện lên một tia kinh ngạc, nhưng thực mau đã bị quanh năm đạm mạc che giấu. Nàng có cũng được mà không có cũng không sao gật đầu, nhẹ giọng đáp một chữ: "Ừm."
Nhạc Hi khóe miệng hơi hơi giơ lên, cúi đầu tiếp tục ăn bánh mì nướng đến khô cằn.
Trì Sơ Tễ buông di động xuống, nhìn về phía người trẻ tuổi giấu không được mừng thầm, ánh mắt hơi có chút mềm mại, dừng một chút nói: "Nhưng mà con về sau, không cần ngủ muộn như vậy."
"Buổi tối hôm qua thời điểm rạng sáng hai giờ, dì nhìn thấy đèn phòng con có lẽ còn sáng, con về sau học tập chú ý thời gian nhiều một chút."
Nhạc Hi sửng sốt một cái.
Cô cắn bánh mì, đáy lòng cảm thấy thẹn hóa thành sắc mặt ửng đỏ, từ lồng ngực trào ra, một đường lên tới đến cổ, mặt, vành tai... Không bao lâu, cô cả người đều đỏ đến như tôm bự chưng chín, chật vật lại đáng yêu.
Cô chịu đựng nhiệt nóng hổi cả người, vội vàng cắn miếng bánh mì, duỗi tay lấy sữa bò một bên, ọc ọc uống mấy miệng về sau, mới hoảng hốt gật gật đầu, ấp úng nói: "Dạ... Dạ được..."
Trì Sơ Tễ nhìn trên làn da trắng nõn của cô chợt toát ra tới hồng nhạt, không khỏi mỉm cười, cười khẽ một chút. Nụ cười kia cực kỳ ngắn ngủi, như bông tuyết rơi vào đầu ngón tay, thoáng qua liền mất.
Nhạc Hi không có bỏ qua cái tươi cười đã xóa đi này, cô vì thế mà vui trong lòng, cùng lúc đó đáy lòng càng thêm rõ ràng cảm thấy thẹn thùng.
Cô vội vàng uống xong sữa bò, liếm liếm môi, nhìn về phía dĩa đồ ăn trước mặt Trì Sơ Tễ, đỏ mặt hỏi: "Ngài bữa sáng còn tiếp tục ăn sao? Nếu mà không ăn, con có thể hay không ăn hết nó?"
"Đêm qua... " Nhạc Hi dừng một chút, một câu tiếp theo cắn môi đến đặc biệt mạnh nói: "Học tập tiêu hao vô cùng lớn, con cảm thấy rất đói bụng."
Trì Sơ Tễ không sao cả gật đầu: "Đương nhiên có thể."
Nàng duỗi tay, đem bữa sáng tùy ý ăn một miếng của mình đẩy đến trước mặt Nhạc Hi, nhàn nhạt nói: "Ăn nhiều một chút."
Nhạc Hi mười phần trịnh trọng mà tiếp nhận dĩa đồ ăn, sau khi thực cung kính mà nói cảm ơn, kế tiếp đem đồ ăn còn thừa của Trì Sơ Tễ đều ăn xong rồi.
Đây không thể nghi ngờ là cùng nhau với bữa sáng hết sức "Mỹ vị", thế nên Nhạc Hi suýt nữa quên mất thời gian đi học, không ngoài dự liệu mà đến muộn.
Lúc cô đạp xe đạp vội vàng chạy tới trường học, tiết đọc sách buổi sáng đã sắp kết thúc.
Đang ngồi hàng cuối cùng Triệu Tư Tư chính là cầm lấy sách Anh ngữ đến lượt đọc hiểu ABC, sau khi nhìn thấy Nhạc Hi đeo cặp sách vội vàng từ phòng học đi vào, cô một cái chớp mắt mà mở to hai mắt nhìn.
Sau khi Nhạc Hi đang nhẹ nhàng kéo ghế dựa ra ngồi xuống, Triệu Tư Tư đem sách che mặt, trong tay kéo lấy cái ghế nghiêng về phía bên phải chỗ ngồi gần cửa sổ của Nhạc Hi, kiềm chế không được lòng hiếu kỳ của mình bắt đầu đặt câu hỏi: "Hôm nay cậu tại sao đến muộn?"
Nhạc Hi buông cặp sách, đem tư liệu học tập cùng bài thi mang về ngày hôm qua lấy ra, lúc này mới từ trên mặt bàn rút ra sách Anh ngữ cho tiết đọc hôm nay đã gần hết, một bên mở sách ra, một bên quay đầu trả lời Triệu Tư Tư: "Ngủ quên."
Triệu Tư Tư cầm sách hướng Nhạc Hi chớp chớp mắt, rầm rì một tiếng: "Mình còn cùng Đại Minh Vương đánh cược, nói cậu là người tốt làm chuyện tốt không chậm trễ đi học đâu."
Nhạc Hi nhàn nhạt cười một chút, nho nhỏ âm thanh hỏi cô: "Đánh cược cái gì?"
Triệu Tư Tư cười hì hì trả lời: "Một lần trực nhật." Cô nói, chỉ chỉ bên cạnh chỗ Khổng Minh Tước giữa phòng học dựa vào tường thứ hai vị trí từ dưới lên nói: "Cậu ta đánh cược là cậu buổi sáng hôm nay xe đạp của cậu có lẽ bị tuột xích!"
Cách vài vị trí, Khổng Minh Tước vẫn cảm nhận được đến từ tầm mắt phía sau. Cô quay đầu, khi phát hiện Nhạc Hi hai mắt sáng ngời, nâng nâng sách giáo khoa cùng cô chào hỏi.
Nhạc Hi đối với cô cười một chút, kết quả không bao lầu liền nhìn đến Khổng Minh Tước hướng Triệu Tư Tư trừng mắt liếc một cái, ý bảo cô không cần nói hươu nói vượn. Triệu Tư Tư hướng cô nhe răng, hiện ra một tư thế không sợ cô.
Tiếng đọc sách râm ran, hai người bắt đầu làm mặt quỷ, cậu trừng mình đến mình trừng cậu.
Nhạc Hi cảm thấy cực kỳ buồn cười, khóe miệng nhịn không được giơ lên. Đúng lúc này, ngoài cửa sổ hiện lên một thân ảnh màu đen, Nhạc Hi theo bản năng quay đầu, liếc mắt một cái liền thấy được chủ nhiệm lớp ghé vào cửa sổ nhìn chằm chằm các cô.
Thời điểm tầm mắt đối đầu, Nhạc Hi yên lặng quay đầu, nâng lên sách Anh ngữ dựa theo ký ức theo các bạn học đọc tiếp theo. Cô đang quay đầu giây tiếp theo, chủ nhiệm lớp ghé vào cửa sổ ngắm nhìn bước vào phòng học từ cửa sau, đi tới bên cái bàn của Triệu Tư Tư, giơ tay gõ gõ mặt bàn của cô, ho nhẹ một tiếng.
Triệu Tư Tư nghe được âm thanh đột nhiên quay đầu, khi nhìn đến Thái Vân thường có danh xưng khẩu phật tâm xà, sợ tới mức hồn cũng mất. Cô cố gắng mà gạt ra một cái tươi cười, ý đồ lừa dối qua ải: "Cô Thái, good morning~"
Thái Vân cười tủm tỉm mà nhìn cô một cái, hòa ái dễ gần mà nói: "Good morning~ bạn học Tiểu Triệu, cô hôm nay xem như đã hiểu, đôi mắt em lớn như vậy, thường xuyên như thế nào có thể thành *mắt gà chọi~"
*Mắt gà chọi: mắt lác
"Cô hôm nay thật đúng là biết thêm kiến thức."
Triệu Tư Tư: "..."
Nhạc Hi bên cạnh không nhịn được, phụt một tiếng bật cười.
Thái Vân hừ lạnh một tiếng, quay đầu nhìn về phía cô, gõ gõ mặt bàn cô nhàn nhạt nói: "Thời gian nghỉ giữa giờ tới văn phòng cô một chuyến."
Nhạc Hi bỗng chốc liền thu liễm tươi cười, ánh mắt trở nên không vui không buồn: "Dạ thưa cô."
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top