Chương 1: Cô và thiên nga
Cuối tháng chín, cái đuôi của nắng gắt cuối thu lướt qua bầu trời thành phố Tinh, mang đến một tia nhàn nhạt khô nóng.
Chính vào thời gian cơm trưa, Nhạc Hi cùng bạn bè mua cơm ở nhà ăn, theo thường lệ bốn người tìm chỗ gần cửa sổ ngồi xuống, cùng nhau ăn cơm trưa.
Ánh mặt trời tươi sáng ngoài cửa sổ thiêu nướng mặt đất, trong phòng tiếng người như mọi khi ồn ào náo động nhà ăn.
Ngồi đối diện Nhạc Hi là Triệu Tư Tư gắp khối sườn heo chua ngọt, nâng quai hàm hết sức phiền muộn mà kéo một câu điệu vịnh than: "A ~ a ~ rất muốn lúc thanh xuân chuyện trò một hồi tình yêu oanh oanh liệt liệt a ~"
Triệu Tư Tư nhìn ra mặt trái xoan dài, tóc nâu dài xoăn, là một Alpha dáng dấp vô cùng xinh đẹp.
Thật ra nữ Alpha xinh đẹp giống cô như vậy, trường cấp ba ở đây nhiều vô số cô gái, trước giờ không thiếu người theo đuổi. Nhưng cô vừa không thích Beta, cũng không thích Omega, chỉ thích Alpha không hơn không kém đồng tính luyến ái.
Mọi người đều biết, các Alpha tin tức tố ảnh hưởng qua lại, cực kỳ dễ dàng căm thù đồng loại, bởi vậy tại đây cùng muốn một loại người giành được, là cực kỳ gian nan sự tình.
Giống như Triệu Tư Tư người này thích đồng tính nữ Alpha, đúng là hiếm thấy.
Qua đi hai năm, Nhạc Hi đã vô số lần nghe cô nói những lời này. Nhưng vô luận là lần thứ mấy, Nhạc Hi đều sẽ nhoẻn miệng cười, mười phần ôn hòa hỏi: "Cậu lần này lại coi trọng ai? Là Alpha mùi vị gì?"
Triệu Tư Tư vươn hai ngón tay chỉ hướng Nhạc Hi, đôi mắt cong thành trăng non, cười tủm tỉm mà nói: "Cậu hiểu mình, Nhạc Hi!"
"Hì hì, là giáo viên thực tập mới tới, vị nước biển!"
Nghe được cô nói như vậy, ngồi bên cạnh cô vùi đầu chuyên chú ăn cà ri Khổng Minh Tước đột nhiên ngẩng đầu, mang một cái đầu dứa nhìn về phía cô, đôi mắt trừng đến vừa lớn vừa tròn: "Giáo viên thực tập? Giáo viên toán Thượng Tư Văn?"
"Cô ấy không phải dạy cho chúng ta mới một tiết toán học sao? Cậu như vậy liền thích à?"
Đương nhiên, cái này không phải trọng điểm.
Khổng Minh Tước nuốt xuống cơm cà ri trong miệng, vô cùng kinh ngạc hỏi: "Lúc trước cậu không phải đã nói không thích xâm lược Alpha tính khí vị rất mạnh sao?"
"Vị nước biển, đó chính là vị nước biển, mình không phải beta mẫn cảm chỉ nhìn đến cô ấy, đều có gan bị ngâm ở biển sâu ngạt thở xúc cảm, cậu lại còn sẽ thích được nổi?"
"Cậu là một Alpha thành niên ngửi được mùi của cô ấy, sẽ không cảm thấy run rẩy sao? Sẽ không cảm thấy chân mềm sao?"
Triệu Tư Tư có chút ngượng ngùng mà bưng kín mặt, mở hai ngón tay ra, xuyên thấu qua khe hở xem Khổng Minh Tước, làm bộ thẹn thùng mà nói: "Đại Minh Vương cậu lại chán ghét nha, lại là bị nước biển ngâm đến hít thở không thông, lại là run rẩy lại là chân mềm, nhiều làm cho người ta ngượng ngùng nha." Khổng Minh Tước liếc mắt cô một cái, giọng điệu hơi có chút ghét bỏ: "Triệu Tư Tư, cậu còn chưa thành niên, không có bằng lái, không cần tùy tiện ở trên đường lái xe."
Triệu Tư Tư buông tay, một tay như hoa lan chỉ hướng Khổng Minh Tước, mười phần làm ra vẻ mà nói: "A, tư tưởng của cậu thật không thuần khiết."
Khổng Minh Tước nhẹ hà hơi một tiếng, trong ánh mắt tràn ngập miệt thị "Lười phản ứng với cậu".
Nhạc Hi gắp miếng dứa và gà, đặt ở bên miệng nhẹ nhàng gặm, mỉm cười cắt ngang khóe miệng sắp lên của các cô: "Lại nói tiếp mình có chút tò mò, cậu vì cái gì có thể thích tin tức tố Alpha như vậy có lực công kích đây?"
Phải biết rằng đều là Alpha, đại đa số đồng loại đều sẽ bài xích mùi vị tin tức tố cực kỳ có áp bách tính người. Ở bên trong Alpha, cho dù có cùng yêu thích, cũng chỉ sẽ phát sinh một ít mềm mại, thơm ngọt, ôn nhu, tươi mát mùi vị tin tức tố bên trong.
Theo chính Triệu Tư Tư nói, mùi vị của cô là vị khói thuốc súng, xem trọng cho tới nay cũng đều là loại Alpha này có mùi vị tin tức tố tương đối ôn hòa.
Cô vẫn là lần đầu tiên từ lời nói Triệu Tư Tư nghe được cô ấy sẽ xem trọng có công kích tính Alpha như vậy, không khỏi làm người tò mò.
Triệu Tư Tư dùng chính mình mu bàn tay vỗ vỗ một cái lòng bàn tay khác, dùng cực kỳ đau kịch liệt giọng điệu nói: "Mặt nha, đương nhiên là mặt nha bạn tôi!"
"Vị nữ sĩ kia lớn lên khuôn mặt xinh đẹp như vậy, như mẫu đơn ngày xuân nở rộ giống nhau, tuyệt diễm vũ mị. Giọng nói của cô nhu hòa như thế, như là gió xuân như vậy động lòng người, làm người không khỏi không đi lắng nghe!"
"Tiết toán buồn tẻ như vậy, mình nghe giọng nói của cô ấy, đều có thể hết sức chuyên chú mà nghe hết."
Vì tỏ vẻ chính mình nghiêm túc cùng tâm động ở mức rất sâu, Triệu Tư Tư còn đặc biệt cường điệu một câu: "Một tiết học kia, mình như thế mà đều ghi chép bài, cuộc sống hai năm học tập trung học trước, là sự việc hết sức khó có thể tưởng tượng!"
Khổng Minh Tước cười nhạt một tiếng, không chút do dự vạch trần cô: "Cậu bớt đi, đều là cấp ba, cậu lại không học tập cho giỏi, còn có muốn vào đại học hay không?"
Kết quả Triệu Tư Tư bắt tay ấn ở ngực, giống như nhà truyền đạo, thập phần trịnh trọng kỳ sự mà nói: "Lấy thành tích môn khác của mình, mình cần phải suy xét điểm môn toán này sao?"
"Mình cần phải có sao? Mình cần phải có sao?"
"Không, mình không cần!"
"Toán học, kẻ thù chung của học sinh!"
Triệu Tư Tư nói dõng dạc hùng hồn, lòng đầy căm phẫn: "Chính là lúc cái buổi chiều ngắn ngủi kia, vị nữ sĩ kia lại dùng gương mặt xinh đẹp, dáng người nổi bật, lời nói êm tai, khiến cho toàn thân tâm mình ngâm vào ma pháp tình yêu của cô, đánh bại kẻ địch đáng ghét này."
"Vào thời khắc ấy, mình cảm thấy mình có thể chiến thắng kẻ địch ngoan cố này, làm điểm môn toán của mình đạt được tối đa!"
"Cậu phải biết rằng, mẹ mình cùng gia giáo kịch liệt dạy bảo, đều không thể khiến cho mình dâng lên ý nghĩ thế này."
Triệu Tư Tư hai tay thổi phòng suy nghĩ, bắt đầu mười phần xốc nổi mà nổi lên ngâm xướng điệu vịnh than: "A... Tình yêu... Tình yêu vĩ đại lại hèn mọn, khiến cho tôi vượt qua bản năng, vượt qua hết thảy, đạt được tự tin vô biên."
Khổng Minh Tước ở bên thật sự là nghe không nổi nữa, cô nhịn không được duỗi tay, trên trán Triệu Tư Tư dùng sức mà bắn một chút: "Tỉnh tỉnh, cậu là mù quáng tự tin đó."
Triệu Tư Tư giơ tay che lại cái trán, ủy ủy khuất khuất mà nói: "Đau quá nha!"
Làm ra vẻ!
Khổng Minh Tước hướng cô mắt trợn trắng, lười phản ứng với cô.
Triệu Tư Tư ở bên cô đã chịu lạnh nhạt, quay đầu nhìn về phía đối diện Nhạc Hi ôn hòa như nước, hai mắt nước mắt lưng tròng mà tố cáo: "Nhạc Hi, cậu ấy đánh mình!"
Nhạc Hi tính tình tốt cười cười: "Được rồi được rồi, không có việc gì, xoa xoa liền không đau nha."
Nhạc Hi duỗi tay xoa xoa cho cô, thu tay có chút tò mò hỏi: "Nói như vậy, cậu là thích vẻ ngoài giáo viên kia?"
Triệu Tư Tư gật gật đầu, bổ sung một câu: "Tạm thời là vậy."
Nhạc Hi mỉm cười, cười nói một câu: "Xem ra đẹp đối với con người mà nói là vũ khí trí mạng nhất, bất kể là cái vấn đề tình yêu khó khăn dạng gì, đều có thể mượn từ đẹp mà vượt qua."
Khổng Minh Tước một bên gật gật đầu, mười phần tán đồng mà nói: "Nhưng thật ra cái này, mọi người đều có một đôi mắt thưởng thức cái đẹp, cho nên sẽ có nhiều người thích cậu."
Nhạc Hi thu lại mắt cười cười, nhàn nhạt nói: "Mình cảm thấy dạng thích này, so với Tư Tư thích giáo viên, là không giống nhau."
"Rốt cuộc Tư Tư biết mùi vị tin tức tố của cô giáo, như cũ động tâm không chùn bước. Thế nhưng mình lại là một người không có mùi vị..."
"Nếu mà, mình nói là nếu một ngày nào mình có thể phân hoá lần thứ hai thành công, trở thành một Alpha mùi vị một lời khó nói hết, đoán chừng các cậu liền sẽ không thích mình."
"Mình cảm thấy các cậu thích mình, là đối với một tấm giấy trắng không có gì cả, bôi lên tràn ngập tưởng tượng."
"Mà Tư Tư thích cô giáo, thì là một loại thiêu thân lao đầu vào ngọn lửa lãng mạn."
Nhạc Hi cũng là Alpha, chẳng qua cô phân hoá cùng người bình thường không giống nhau, bởi vì bẩm sinh khuyết tật, cô phân hoá tuyến thể phát dục lúc sau không được đầy đủ, không cách nào bài tiết tin tức tố, cũng không cách nào ngửi được tin tức tố của người khác.
Và có thể phân biệt được một chút mùi vị A,O và beta khác nhau, cô tàn tật, không phải người khỏe mạnh. Dạng không khỏe mạnh này, không khác gì có mắt rõ ràng lại nhìn không tới ánh sáng, có miệng lại nói không nói được, có lỗ tai lại nghe không được âm thanh.
Tràn ngập đủ loại kiểu dáng tin tức tố trên thế giới này, mọi thứ đối với cô đều là tối tăm mờ mịt. Tin tức tố đối cô mà nói, là những cái vô dụng khí thể xem tới được lại sờ không tới trong không khí.
Cô không cách nào dùng tin tức tố bổ sung cho người khác, cũng không cách nào thu được từ tin tức tố của người khác an ủi chính mình.
Thế giới của cô, ảm đạm lại yên tĩnh.
Cô là một người tàn tật.
Một yêu cầu tiêm trường kỳ vào cô cảm giác không tới tin tức tố trị liệu Alpha tàn tật.
Nghe cô nhắc tới chuyện này, Triệu Tư Tư cùng Khổng Minh Tước sắc mặt đều có chút xấu hổ. Có thể biểu hiện của Nhạc Hi lại quá tự nhiên, Khổng Minh Tước đành phải giơ tay cào cào mặt, che giấu như thế ấp úng nói: "Mà... Kỳ thật cũng có thể không phải như vậy. Chúng ta không phải cũng là không tiếp cận với tin tức tố của beta sao, còn không phải như vậy sẽ có bạn đời thủy chung."
"Mình tin tưởng cậu cũng sẽ... Phân hóa lần thứ hai thành công!"
Triệu Tư Tư vội vàng nói tiếp, cổ vũ nói: "Đúng đúng đúng, có thể thành công!"
Nhạc Hi chủ ý cũng không phải ở kể ra vận mệnh chính mình hơi mang sắc thái bi kịch, cô nhợt nhạt cười, đổi đề tài: "Tốt, không nói chuyện của mình, mình muốn hỏi một chút bạn học Tư Tư thân ái của chúng ta, chuẩn bị thổ lộ cô ấy vì nhất kiến chung tình sao?"
Triệu Tư Tư hướng cô ném cái đôi mắt quyến rũ đắc ý : "Đương nhiên rồi, thích chắc chắn là phải thổ lộ! Mình quyết định qua tháng đầu kiểm tra, mình còn thích cô ấy, mình liền thổ lộ!"
"Hơn hết trước đó, các cậu đến giúp mình nghĩ cái biện pháp, cách nào tỉnh bơ mà cùng cô giáo trò chuyện riêng đi!"
Mặc dù Khổng Minh Tước đối với cô *"Hoa tâm đại la bặc" cùng với "Thấy sắc nảy lòng tham" hành vi mười phần trơ trẽn, nhưng vẫn là hết sức nhiệt tình mà cùng với Nhạc Hi ở bên nhau cho cô phương án.
*Hoa tâm đại la bặc: kẻ trăng hoa
Nhưng thời gian nghỉ trưa rất nhanh liền tới rồi, ba người không thể không vội vàng ăn cơm trưa, trở lại phòng học nghỉ trưa, hơn nữa thương lượng sau tan học tìm một cửa hàng thức ăn nhanh, một bên viết bài thi một bên thương lượng hỏi phương thức liên lạc đối phó.
Chạng vạng sau tan học, Nhạc Hi ba người đạp xe đạp ở cửa hàng lân cận trường học thêm một đống gà rán ăn, một bên làm bài tập một bên thảo luận như thế nào làm Triệu Tư Tư cùng Thượng Tư Văn lấy được liên lạc cá nhân.
Lề mề đến hơn 9 giờ, sau khi làm xong bài tập, mọi người mới đạp xe đạp từng người về nhà.
Chỗ ở hiện tại của Nhạc Hi, ở gần trường học là một khu biệt thự trong tiểu khu. Cô như là thường ngày như thế, thừa lúc có ánh trăng đạp xe đạp đến đường băng bên tiểu khu thì dừng lại, chạy năm cây số quay lại phía sau chỗ đỗ xe đạp, mới chậm rì rì mà lắc xe đạp về nhà.
Xuyên qua một đường ánh đèn ảm đạm vào cổng lớn biệt thự, Nhạc Hi ấn hạ vân tay tiến vào, nương theo ánh đèn đường đem xe đạp đặt ở sân trong gara, lúc này mới bước chân nhẹ nhàng chậm chạp mà đi đến hướng cửa lớn của nhà.
Khi ấn xuống vân tay mở ra cửa lớn, cô đồng thời để di động thông minh phát xuống mệnh lệnh, mở ra đi về phòng cô có mỗi một chiếc đèn.
Vì thế lúc cô đẩy cửa mà vào một khắc kia, thuộc về "nhà" mờ nhạt ấm áp, nhu hòa mà cùng hướng về phía cô.
Nhạc Hi đứng ở cửa, nhẹ hít một hơi, thả lỏng thân thể, đối với cái vắng lặng này lấy tư thái hoan nghênh với nhà mà nói nhẹ nhàng một câu: "Con đã trở về!"
Đúng vậy, coi như không có người hoan nghênh cô, cô cũng vẫn là muốn cho chính mình có loại cảm giác về đến nhà.
Sau khi theo phép mà làm xong chuyện này, Nhạc Hi đóng lại cửa lớn, xoay người nhìn về phía tủ giày. Khi cô liền lấy ra dép lê của mình trong nhà chuẩn bị thay, một đôi giày hỗn độn màu trắng múa ba lê đế mềm bên cạnh đặt ở tủ giày, hấp dẫn ánh mắt của Nhạc Hi.
Giờ này khắc này, giày múa ba lê màu trắng gạo thường thường không có gì lạ này, giống như là khiến cho trái tim của cô nhảy lên cũng như tế bào nút xoang nhĩ, lôi kéo tim cô đập.
Trong nháy mắt, to lớn kinh hỉ chiếm hữu khắp con ngươi cô.
Tốc độ máu chảy của Nhạc Hi một chút liền nhanh lên, trái tim cô căng ra, hô hấp dồn dập. Tâm tình vội vàng thúc đẩy cô cuống quít mà đổi đi giày, dẫm lên dép lê trong nhà, giống như con hạc nhẹ nhàng một đường chạy lên lầu hai.
Nàng đã trở về, nàng đã trở về!
Ý nghĩ này trong đầu Nhạc Hi điên cuồng vang lên, cô như là chạy về phía người yêu mình của người trẻ tuổi, một đường hoang mang rối loạn, nghiêng ngả lảo đảo mà chạy tới lầu hai.
Đang ở trước bậc thang lầu hai, nương ánh đèn mờ nhạt, cô mơ hồ thấy được mông muội không rõ hình dạng cuộn tròn ở sô pha phòng khách.
Nhạc Hi một tay dừng ở tay vịn cầu thang, nhìn bóng dáng trên sô pha, cấp tốc mà tự bình phục thở dốc dồn dập. Cô hô hấp thật sâu một hồi lâu, tự đè nén tim đập kịch liệt, giơ tay tự vuốt phẳng tóc mái hỗn độn, bước chân chậm dần đi từng bước một mà hướng tới người nằm ở trên sô pha.
Đến gần về sau, Nhạc Hi mới phát hiện người phụ nữ ăn mặc váy múa ba lê màu đen, hai chân cơ thể thả lỏng vùi ở sô pha.
Đang mập mờ mông lung dưới ánh đèn, nữ nhân giống như là một công chúa thiên nga đen ngủ say, mệt mỏi nhắm mắt lại, tựa hồ chính là chờ đợi người yêu nàng đến đánh thức nàng.
Nhạc Hi không khỏi chậm lại hô hấp, cô đem cặp sách của mình trên bả vai tháo xuống, di chuyển bước chân đi tới người phụ nữ bên cạnh.
Cô ngồi xổm xuống, ý muốn lấy một cái ánh mắt tuyệt đối bình đẳng đánh giá nhan sắc khi ngủ của người phụ nữ.
Đôi mắt cô đảo qua đối phương bởi vì quá mức mảnh khảnh do đó có vẻ khuôn mặt có chút lạnh nhạt, đảo qua cái mũi thẳng tắp của nàng, đảo qua cánh môi kia hai cánh như hoa anh đào mềm mại của nàng, cuối cùng đem tầm mắt dừng ở trên lông mi mảnh dài của nàng.
Cô nhìn lông mi nồng đậm của đối phương như bàn chải nhỏ, trái tim cũng như là bị bàn chải quét qua, lòng ngứa ngáy khó nhịn.
Cuối cùng, Nhạc Hi ngo ngoe rục rịch tay mình vẫn là không nhịn được vươn xuống, giống như đứa nhỏ nhẹ nhàng đụng vào tay đối phương rũ ở bên cạnh sô pha.
Nhiệt độ cơ thể lạnh lẽo của đối phương từ đầu ngón tay truyền tới, Nhạc Hi bỗng nhiên cảm giác được một loại Omega tin tức tố tiêm vào thường ngày nên mới run rẩy.
Nhiệt độ cơ thể của nàng, nắm giữ ma lực.
Nhạc Hi suy nghĩ một chút như vậy, tự mình nuốt xuống những cái bí ẩn đó trong lòng, không muốn người biết làm cô cảm thấy ghê tởm vừa vui sướng, chán ghét lại cảm thấy sung sướng, nhẹ nhàng mà cầm ngón tay đối phương.
Cô nắm ngón tay đối phương, nhiệt độ cơ thể nhỏ nhoi tiếp xúc, giống tính trẻ con quơ quơ, nhỏ nhỏ thanh kêu: "Trì Sơ Tễ... Trì Sơ Tễ..."
Cô từ từ nhìn đến, người phụ nữ trước lời kêu gọi của cô có phản ứng.
Đầu ngón tay của người phụ nữ khẽ run, lông mi như cánh bướm rung một cái, Nhạc Hi liền biết nàng đã muốn tỉnh.
Vì thế đứa trẻ ngoan ngoãn lui về tại chỗ, thay đổi một cái xưng hô ổn thỏa nhất: "Dì Sơ Tễ... Dì Sơ Tễ..."
Bên trong mờ tối, người phụ nữ mở bừng mắt. Đôi mắt nàng như là sông băng lạnh nhạt hàng vạn năm, hướng Nhạc Hi quăng tới thoáng nhìn lãnh đạm.
Nhạc Hi giương môi, cho đối phương một cái tươi cười ôn hòa: "Ghế sô pha lạnh, ngài muốn ngủ, đừng ngủ ở nơi này."
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top