Chiến dịch ly hôn (Divorce Campaign)_Chapter 1.1
CHAPTER 1
/Part 1/
Đây là lần thứ tám Trần Lập Nông và Lâm Ngạn Tuấn đánh nhau trong năm nay.
Lâm Ngạn Tuấn lau máu từ khóe miệng, cầm chiếc cốc Trần Lập Nông yêu thích nhất trên bàn cà phê đập xuống đất.
"Anh, mẹ nó..." Trần Lập Nông giơ nắm đấm lao đến, Lâm Ngạn Tuấn tránh không kịp bị đánh vào tai. Một trận ù tai kịch liệt dâng lên khiến y choáng váng cả đầu óc, giơ tay xoay người đánh lại. Trần Lập Nông loạng choạng lùi về phía sau vài bước, va bụng vào mép tủ giày và quỳ xuống đất đau đớn.
Lâm Ngạn Tuấn thở hổn hển và nhìn chằm chằm đối phương, nhưng không còn sức lực để động thủ tiếp. Y suy sút về phía sau ngồi phịch xuống ghế sofa và nhìn xung quanh căn phòng lộn xộn. Ù tai vẫn từng đợt dâng lên không buông tha, chỗ màng tai đau đớn liên tiếp tấn công thần kinh, làm y có chút buồn nôn. Trần Lập Nông dựa vào tủ giày, bực mình kéo cà vạt trên cổ và ném xuống đất. Hắn không ngờ rằng trận chiến ngày hôm nay thực sự bắt đầu quá nhanh, đến nỗi hắn còn không có thời gian để thay quần áo.
Cả hai im lặng trong không gian nhỏ bé một lúc lâu, cho đến khi bên ngoài mặt trời từ từ lặn xuống đỉnh núi, chỉ còn lại ánh trăng lạnh lẽo trong phòng.
Trần Lập Nông thở dài, đi đến bàn cà phê ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng nhặt những mảnh cốc vỡ trên mặt đất. Xung quanh những đồ vật khác đổ nát ngổn ngang, nhưng hắn chỉ nhìn chăm chăm vào những mảnh gốm trong tay đến phát ngốc.
"Ly hôn đi," Lâm Ngạn Tuấn nói.
Trần Lập Nông ngẩn người không trả lời.
Lâm Ngạn Tuấn đứng dậy, mới phát hiện thấy cả chân mình tê nhức , cánh tay đau đến nâng không được. Y nhìn vào bộ quần áo dính bẩn trên người, chẳng thèm vuốt phẳng, xoay người mà đi một mạch ra cửa.
"Bang ——"
Tiếng đóng cửa lớn đến nỗi đánh thức Trần Lập Nông ra khỏi cơn mơ. Hắn ngốc ngốc mà quay đầu, lòng bàn tay đau đớn rốt cuộc cũng theo dây thần kinh truyền đến đại não. Chất lỏng màu đỏ tươi từ mảnh gốm sắc nhọn chảy ra, thảm lúc này đã bị máu thấm đỏ một mảng.
Trần Lập Nông khẽ mỉm cười: "Được."
Trong căn phòng im lặng, chỉ còn tiếng đồng hồ treo tường lắc lư.
000
Sau khi Lâm Ngạn Tuấn chuyển đồ đạc đi, Trần Lập Nông liền liên hệ người môi giới thuê nhà. Hắn không muốn sống ở nơi này nữa. Nhìn căn phòng bị đập phá đến hỗn độn đột nhiên được dọn dẹp sạch sẽ, chỉ còn lại một bàn chải đánh răng trong phòng tắm và kệ sách gần như trống rỗng. Hắn thở dài nói vào điện thoại: "Tìm cho tôi một căn khác, căn hiện tại, tôi không thuê nữa." Cuối cùng hắn chẳng cầm theo gì và khóa cửa đi ra.
Trợ lý Tiểu Bạch đợi trong xe rất lâu mới thấy ông chủ ra ngoài, liền hỏi với vẻ mặt lo lắng: "Sếp, anh ổn chứ?"
"Không sao." Trần Lập Nông ném một phong bì tài liệu ra ghế phía sau, mặt vô biểu tình mà ngồi xuống. Tiểu Bạch trộm liếc nhìn tài liệu, không cần nói cũng biết đó là giấy thỏa thuận ly hôn.
"Sếp, lịch trình của ngày mai vẫn đi chứ?" Tiểu Bạch lần đầu tiên nhìn thấy ông chủ của mình như thế, từng lời nói ra đều rất cẩn thận.
"Ngày mai?" Trần Lập Nông cau mày nghĩ một lúc, "Ồ, đi chứ, tại sao không đi?"
Tiểu Bạch nơm nớp lo sợ mà nuốt một ngụm nước bọt, nhanh chóng báo người đại diện Oánh tỷ xác nhận lịch trình. Có cái vấn đề nghẹn ở trong lòng, hắn dọc theo đường đi muốn hỏi lại không dám mở miệng, cả người như đang ngồi trên đống than, đứng trong đống lửa.
Trần Lập Nông sốt ruột nói, "Chuyện gì xảy ra với cậu hôm nay vậy? Muốn gì thì nói đi."
"Ah ... sự kiện ngày mai là hoạt động nhóm, sếp, anh có thực sự muốn đi không? Thật ra có thể bỏ qua được."
"Tôi cảm thấy chẳng việc gì mà không đi cả." Trần Lập Nông trả lời, từ trong giọng nói nghe không ra cảm xúc nào. Tiểu Bạch còn muốn hỏi nữa, nhưng Trần Lập Nông đã nhắm mắt lại nghỉ ngơi, hắn đành phải đem lời nói lại nuốt trở về.
000
"Ẩn hôn còn chưa đủ sao? Hiện tại còn nháo lên đòi ly hôn, cứ làm như vậy đi, tôi cho hai người ra khỏi nhóm, đừng làm liên lụy tôi cùng những người khác!" Oánh tỷ cắn răng đem giấy thỏa thuận ly hôn dùng sức đập lên mặt bàn, thanh âm cao chót vót, "Các người có biết năm đó để che giấu tình yêu của hai người phải tốn bao nhiêu sức lực không? Kết quả các người trực tiếp về Đài Loan đi đăng kí kết hôn, chi phí xã giao ẩn hôn phải tốn bao nhiêu tiền các người biết không? Hiện tại lại đòi ly hôn, cái này tôi giải quyết không nổi, các người tự mình đi ra ngoài giải thích với truyền thông và fan đi!"
Lâm Ngạn Tuấn nhìn ra ngoài cửa sổ không nói một lời, còn Trần Lập Nông vẻ mặt cũng bình thản không chút bối rối, thật sự là không còn lời nào để nói.
Oánh tỷ tức giận đến nỗi không thể đứng vững. Lúc mới ra mắt, cả hai đều rất ngoan ngoãn. Tại sao qua nhiều năm như vậy lại không trưởng thành, càng lúc lại càng trở nên vô lý ương ngạnh. Oánh tỷ cảm thấy chính mình ở cùng hai đứa quỷ này thêm một lúc nữa chắc phát điên lên mất, vì vậy nhanh chóng rời khỏi phòng.
Không khí trong phòng ngại ngùng tới cực điểm, hai người đều không muốn nói chuyện, cũng đều không buồn đứng lên, liền như vậy im lặng mà ngồi trong phòng với vị trí cách xa nhau nhất có thể, cả người vẫn không nhúc nhích.
Tiểu Bạch cùng Tiểu Hắc đứng ở ngoài phòng trộm nhìn vào trong, ai cũng không dám mở cửa trước, rối rắm đến sắp trán nở hoa rồi.
Cuối cùng vẫn là Lâm Ngạn Tuấn đứng dậy trước, lập tức mở cửa ra, khiến hai tiểu trợ lý đang rình bên ngoài sợ tới mức thiếu chút nữa ngồi bệt xuống mặt đất. Tiểu Hắc vội đuổi theo Lâm Ngạn Tuấn, khẩn trương hỏi: "Vừa rồi Oánh tỷ nổi giận đến như vậy, sẽ không thật sự muốn hai người rời khỏi nhóm chứ?"
Lâm Ngạn Tuấn giương mắt nhìn quanh công ty một vòng, mặt trưng ra vẻ không sao cả nói: "Cái nhóm Tiểu Hồ, không có hai chúng ta có thể làm gì? Có phần nào trong cơ ngơi của công ty này không phải do bọn tôi làm ra, yên tâm đi."
Tiểu Hắc bối rối. Hắn muốn hỏi một câu hỏi từ lâu. Nếu đã chán ghét đi cùng nhóm đến vậy, tại sao bao nhiêu năm nay Lâm Ngạn Tuấn không tách ra solo? Cho dù tới hôm nay y cùng Trần Lập Nông mâu thuẫn đến xé rách mặt nhau, hai người đều không có nhân cơ hội yêu cầu rời nhóm, thật là quá kỳ quái.
"Cái kia, bác sĩ nói anh tốt nhất hôm nay vẫn nên đến bệnh viện kiểm tra một chút, màng tai bị thương không thích hợp đeo tai nghe lên sân khấu đâu."
"Vậy không đeo tai nghe." Lâm Ngạn Tuấn sải bước về phía trước.
Tiểu Bạch bước vào phòng, nhìn bộ dáng Trần Lập Nông thật sự không có cảm xúc gì mới dám nói: "Giám đốc Lý nhờ tôi nói với anh rằng hoạt động ngày hôm nay ngàn vạn ngàn vạn lần không được thể hiện sự bất hòa, hàng chục kênh truyền thông đang nhìn vào, quan hệ công chúng vẫn sẽ làm tốt công việc, nhưng tuyệt đối không thể để giới truyền thông nghi ngờ."
"Tôi biết."
Tiểu Bạch liếc nhìn tay phải quấn gạc trắng của Trần Lập Nông và nói, "Vết thương trên tay, Giám đốc Lý nói là vết thương do diễn tập."
"Ừm, đã biết." Trần Lập Nông đứng lên, không thể không nói, hôm trước hai người đánh nhau kịch liệt đến nỗi qua hai ngày toàn thân vẫn bầm tím. Hắn không biết liệu điều đó có ảnh hưởng đến việc trình diễn hay không. Bất quá nếu công ty đã nguyện ý an bài cái nồi huấn luyện quá độ kia, cũng không nên quá lo lắng.
000
Chuyên gia trang điểm đã sử dụng rất nhiều kem che khuyết điểm và phấn nền để che đi những vết bầm trên khóe miệng của Lâm Ngạn Tuấn. Cô ở trong lòng cảm khái, dường như thực sự tức giận đến mặt cũng dám đánh vào. Nếu nghiêm trọng hơn, e rằng trang điểm đến mấy cũng không thể che đậy được.
Lâm Ngạn Tuấn ngồi như thế nào đều không cảm thấy thoải mái, y hiện tại cũng là cả người đau nhức, đành phải nhắm mắt lại nghỉ ngơi trong chốc lát.
Lâm Ngạn Tuấn đem tai nghe đổi thành mic cầm tay cũng không gặp vấn đề nhiều lắm, bất quá cùng đạo diễn thương lượng hồi lâu mới được cho phép không đeo tai nghe lên sân khấu. Đạo diễn Hoàng có chút bất đắc dĩ vì y đổ mồ hôi, không biết tiểu tử này rốt cuộc cứng đầu cái gì, bị thương tới như vậy còn nhất quyết đòi lên sân khấu.
Toàn bộ phòng hóa trang đều bị Trần Lập Nông cùng Lâm Ngạn Tuấn khiến cho cực kỳ ngại ngùng, ba đồng đội còn lại đều thức thời mà trang điểm xong liền nhanh chân rời đi, ở lại thêm một giây sẽ bị đông chết ở chỗ này. Tỷ tỷ chuẩn bị đồ trang điểm và trang phục cho họ xong, mỗi người đều kiếm cớ rời khỏi nơi thị phi này, còn lại mỗi Tiểu Hắc và Tiểu Bạch đối mặt nhìn nhau, toàn thân run bần bật, thậm chí cảm thấy bản thân nuốt nước miếng hơi lớn tiếng một chút đều sẽ bị chết thực thảm.
Lâm Ngạn Tuấn cúi đầu chơi di động, Trần Lập Nông đeo tai nghe nhắm mắt nghe nhạc, thoạt nhìn hài hòa thật sự, nhưng hai người luôn cảm thấy sẽ có chuyện gì đó xảy ra.
Một tiếng ù tai ập đến, Lâm Ngạn Tuấn bực bội nắm chặt tai trái, nhưng không đỡ hơn, ngược lại càng ngày càng nghiêm trọng. Y vốn dĩ chẳng có hứng thú xem điện thoại, thậm chí bây giờ còn cảm thấy bực tức hơn. Cuối cùng lý trí vẫn không thể chiến thắng sự đau đớn của cơ thể, y ném mạnh điện thoại xuống đất cho hả giận, chiếc điện thoại di động trong nháy mắt vỡ tan thành nhiều mảnh.
Trần Lập Nông bị đánh thức bởi tiếng ồn lớn này. Hắn nhìn vào gương thấy Lâm Ngạn Tuấn đứng lên ôm tai trái, đi quanh phòng với khuôn mặt hầm hầm. Hắn cũng chẳng còn tâm trạng nghe nhạc, đem tai nghe tháo xuống xoa xoa đôi mắt. Hai ngày liên tiếp mất ngủ, hiện hắn đang trong trạng thái rất kém, kiệt sức về cả thể chất lẫn tinh thần. Tiểu Bạch nhanh tay đưa cho hắn thuốc nhỏ mắt khẩn cấp. Trần Lập Nông nhỏ xong vẫn cảm thấy đau mắt, tơ máu đỏ trong nhãn cầu không thể loại bỏ, nhưng cũng không còn cách nào. Để mí mắt bớt sưng, hắn đã phải chườm nước đá suốt buổi sáng.
Tiểu Hắc bộ dạng đáng thương vô cùng mà nhặt mảnh vỡ điện thoại lên, nhìn màn hình vỡ vụn, trong lòng liên tục tự hỏi đời mình vì cái gì thảm như vậy? Hai người này khi nào có thể hòa hảo đây??? Hay ai trong hai người có thể ra solo trước đây???
"Chuẩn bị lên sân khấu!"
Nghe điều này, Tiểu Hắc và Tiểu Bạch ngay lập tức nhìn thấy niềm hy vọng của cuộc sống, hai người họ nắm chặt tay nhau hai mắt đẫm lệ thế nhưng cứng họng không nói nên lời, như là Bồ Tát đã cứu khổ chúng sinh nhanh chóng đem hai ông chủ kia tiễn đi, mới rốt cuộc có thể rảnh mà thở dốc. Cuộc sống này, thật quá khó khăn mà!
Mặc dù chỉ là một màn trình diễn ngắn, nhóm Tiểu Hồ chỉ cần biểu diễn hai bài hát, nhưng khán giả bên dưới gần như là fan của hai người, một khu vực rộng lớn của khán phòng tràn ngập màu xanh biển và màu hồng phấn, ba anh em khác đều bất đắc dĩ cảm khái —— vẫn là muốn cố lên, muốn đuổi kịp hai đồng đội đã kết hôn cũng thật lao lực mà!
Bài hát đầu tiên là bài hát làm nên tên tuổi họ, gần như là điều bắt buộc đối với hoạt động thương mại, vì vậy ngay cả khi không có tai nghe, Lâm Ngạn Tuấn vẫn có thể hoàn toàn diễn tốt được, nhưng bài hát thứ hai là bài hát chủ đề của album mới, tính cả sân khấu sắp tới cũng chỉ mới biểu diễn ba lần mà thôi. Chỉ ba lần. Y thực sự có chút lo lắng.
Sau khi bài hát đầu tiên kết thúc, người dẫn chương trình lên sân khấu, cả nhóm trò chuyện sau đó quảng bá album mới. Hai người vẫn đứng ở vị trí trước đây của họ, ba em trai đứng hai bên một cách ngoan ngoãn, nhưng tại sao hôm nay có điều gì đó không ổn, vội lặng lẽ thăm dò liếc mắt một cái, phát hiện hai người hôm nay như thể cách nhau cả Thái Bình Dương. Xong đời, hôm nay fan cùng truyền thông chắc chắn sẽ không tha đâu, hai ca ca này sao lại không biết đường mà khống chế?
"Mấy ngày này Thượng Hải rất nóng. Nông Nông hôm nay mặc áo sơmi dài tay có cảm thấy ổn không?"
Trần Lập Nông cười nói: "Tôi luôn đổ mồ hôi nhiều, cho nên thật sự cũng có chút không ổn rồi."
Người dẫn chương trình lại đặt câu hỏi cho Lâm Ngạn Tuấn: "Thực sự tương phản với ai đó. Mọi người xem Ngạn Tuấn còn mặc thêm một áo khoác cũng không cảm thấy gì."
Lâm Ngạn Tuấn mím môi: "Tôi không sợ nóng, toàn bộ mùa hè như vậy đều OK."
"Wow, chắc Nông nông phải ghen tị với thể chất của Ngạn Tuấn lắm?"
Trần Lập Nông nở một nụ cười đúng chất thương mại và trả lời: "Không sao."
Lâm Ngạn Tuấn mỉm cười và không nói gì.
Người dẫn chương trình có chút lúng túng. Cô đã nghe các đồng nghiệp của mình kể rằng nhóm này bán hủ tốt nhất là nhắc đến tên người này khi hỏi người kia, chỉ cần dùng cách này dẫn đường, tùy tiện nói thế nào đều cũng sẽ có bạo điểm, vậy mà hôm nay hình như bị lừa rồi.
"Haha ... ah, tay Nông Nông sao lại quấn băng vậy?"
Trần Lập Nông sử dụng câu công ty đã chỉ cho trước vờ ngượng ngùng trả lời: "Luyện tập không cẩn thận bị thương, chỉ là vết thương nhỏ thôi, không cần lo lắng."
Người dẫn chương trình trưng ra một biểu cảm đau khổ, âm lượng người hâm mộ phía dưới đột nhiên tăng lên, nỗi buồn lên đến đỉnh điểm. Lâm Ngạn Tuấn miễn cưỡng vặn cổ tay, ù tai lại xuất hiện, khiến cho đầu óc y hiện tại ong ong, xung quanh bắt đầu mờ ảo. May mắn thay, người dẫn chương trình không tiếp tục nói chuyện với hai người, các em trai thay phiên trả lời một vài câu hỏi khác và chuẩn bị cho bài hát thứ hai.
Lâm Ngạn Tuấn có chút hối hận khi lên sân khấu, thật không nên tận tâm như vậy. Quá tự tin dẫn đến kết cục là hiện tại nhạc dạo y nghe không rõ, trong đầu đều là tạp âm ù tai, đầu váng mắt hoa, chỉ có nhìn chằm chằm những người khác mới có thể miễn cưỡng không nhảy sai tiết tấu. Thái dương chảy ra mồ hôi lạnh, nếu hiện tại đeo tai nghe, không chừng đã sớm bị đạo diễn mắng chết rồi.
Chắc chắn hiệu suất biểu diễn của bài hát thứ hai rất tệ. Lâm Ngạn Tuấn đã nhảy sai động tác nhiều lần, ngay cả việc quản lí biểu cảm ngày thường tuyệt đối không có vấn đề cũng thất bại. Cứ như vậy bốn phút trên sân khấu, trạng thái dày vò này khiến thời gian như kéo dài vô tận, một giây dài bằng một năm.
Cuối cùng cũng đến ending pose, Lâm Ngạn Tuấn bước tới phía trước quỳ một gối xuống đất, rốt cuộc cũng kết thúc.
"Á – !!!!"
Người hâm mộ bên dưới đột nhiên hét lên chói tai trong hỗn loạn, Lâm Ngạn Tuấn nghe thấy một tiếng động phía sau, y nhanh chóng quay lại và thấy Trần Lập Nông ngất xỉu xuống đất. Đột nhiên não y trống rỗng, một cơn đau nhói truyền đến huyệt thái dương, trong nháy mắt giống như tất cả dây thần kinh đều đình công, thậm chí tay cũng không thể nhấc lên. Trong tầm nhìn mờ ảo, đồng đội và nhân viên nhanh chóng khiêng Trần Lập Nông ra khỏi sân khấu, trợ lý và giám đốc vẻ mặt kinh hoảng, và tâm trí y hoàn toàn bị nhấn chìm trong tiếng la hét của người hâm mộ.
TBC.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top