Chương 10: Khả năng phản biện
Edit + Beta: Tris
Vừa dứt lời, Thái ma ma cùng mấy cung nữ trực tiếp duỗi tay muốn bắt Thẩm Lạc lạc.
Cẩm Tâm thấy thế muốn nâng cánh tay lên.
"Cẩm Tâm!" Thẩm Lạc Lạc quát lớn một tiếng: "Ngốc."
Cẩm Tâm giật giật miệng, gấp đến độ nước mắt đã đảo quanh hốc mắt rồi.
Thẩm Lạc Lạc ngẩng đầu, ánh mắt nhìn Hoàng hậu đã không còn nửa phần cung kính.
Nàng lạnh lùng nói: "Mẫu hậu không khỏi có chút khinh người quá đáng. Tốt xấu gì ta cũng là công chúa Cẩm Thịnh, một thân trong sạch gả vào phủ thái tử, cớ gì mẫu hậu phải dùng lời như vậy tới bôi nhọ ta?"
Hoàng Hậu thấy thế, ngoài cười nhưng trong không cười nhếch nhếch khóe miệng: "Quả nhiên, bổn cung không có nhìn lầm. Nghe đồn công chúa Cẩm Thịnh đơn thuần như đứa trẻ, hôm nay vừa thấy ngươi, ta liền biết ngươi không đơn giản."
Hoàng Hậu rũ xuống mắt, ý cười bên miệng càng lạnh hơn: "Tiểu quốc như Cẩm Thịnh của ngươi có gì đáng sợ, sớm hay muộn cũng thuộc quyền sở hữu của Nam Hạ ta, không phải sao?"
Thẩm Lạc Lạc căm tức nhìn Hoàng Hậu, tay đã nắm chặt thành quyền.
Một lúc lâu sau lại chậm rãi buông ra.
Thẩm Lạc Lạc cười khẽ: "Mẫu hậu, chúng ta đều là người trong hậu cung. Mẫu hậu đã nói trong bụng ta có cái gì thì chỉ nên nói về cái này thôi. Chứ nữ tử hậu cung nghị luận quốc sự chính là trọng tội. Cho dù nhi thần không sợ chết thì cũng không thể liên lụy đến mẫu hậu được."
Nghe xong lời nàng nói, ánh mắt Hoàng hậu bỗng chốc trở nên tàn nhẫn.
Nhưng chỉ trong chớp mắt, ánh mắt tàn nhẫn biến mất, lại trở về phong phạm của bậc mẫu nghi thiên hạ thong dong, bình tĩnh.
Bà nói: "Được, vậy chúng ta chỉ nói về cái bụng. Nếu không lòng ngươi không có quỷ, tại sao lại sợ nghiệm thân."
"Nghiệm thân là không hợp quy củ." Thẩm Lạc Lạc nhìn Hoàng Hậu, không kiêu ngạo không siểm nịnh, nói: "Nếu mẫu hậu có chứng cứ, ta tình nguyện nghiệm thân. Nhưng mẫu hậu vu khống ta như thế vì sao ta phải nghe mệnh lệnh mẫu hậu?"
Hoàng Hậu giương khóe miệng lên, ánh mắt tối lại một chút: "Tốt thôi. Công chúa Cẩm Thịnh, ăn cay uống đắng, miệng lưỡi thật sắc bén ; đúng là con dâu tốt của bổn cung."
"Gặp qua thái tử điện hạ!"
Ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến tiếng các cung nữ.
Hoàng hậu đang ngồi bên trên, lập tức thay đổi sắc mặt.
"Sanh Nhi, sao không bồi phụ hoàng ngươi trò chuyện, sao lại tới đây vậy." Hoàng hậu được nâng dậy, ánh mắt yêu thương nhìn Mục Liên Sanh.
Mục Liên Sanh vừa vào cửa, liền thấy Thẩm Lạc Lạc quỳ trên mặt đất, sắc mặt lập tức khó coi.
Tỳ nữ bên người nàng, hốc mắt đã hồng, chịu đựng không cho nước mắt rơi xuống. Khẳng định đã xảy ra chuyện. Không khí trong phòng rất căng thẳng.
"Phụ hoàng kêu nhi tử tới bồi thê tử."Mục Liên Sanh cười đáp.
Thẩm Lạc Lạc đang quỳ trên mặt đất trong lòng cười lạnh.
Lại còn thê tử cơ à.
Hai mẹ con, người này so với người kia còn biết diễn hơn.
Mục Liên Sanh nhìn Thẩm Lạc Lạc rồi lại nhìn về phía Hoàng Hậu, chưng bộ dáng khó hiểu, hỏi: "Mẫu hậu, thê tử phạm lỗi sao?"
Hoàng Hậu có chút khẩn trương kéo kéo khóe miệng: "Đâu có. Đứa nhỏ này vừa vào cửa, ta mới cùng nàng nói về chuyện hoàng tôn. nàng đã quỳ xuống bồi tội."
Hoàng Hậu tỏ vẻ nghi hoặc nhìn thoáng qua Mục Liên Sanh: "Mẫu hậu cũng rất khó hiểu, các con còn chưa..."
Mục Liên Sanh nhanh chóng nhìn qua Thẩm Lạc lạc.
Chỉ thấy nàng cười lạnh liếc hắn một cái, trong mắt toàn là bất đắc dĩ.
Mục Liên Sanh đi đến trước mặt Thẩm Lạc Lạc, vẻ mặt xuân phong ấm áp vươn tay về phía nàng.
Đây là làm gì.
Thẩm Lạc Lạc kinh ngạc nhìn Mục Liên Sanh.
Quỷ nhập?
"Mau đứng lên đi. Nàng với ta vừa mới thành thân, sao mẫu hậu lại trách nàng đến đây 2-3 ngày chưa có thai được."
Hắn quay đầu cười nói với Hoàng Hậu: "Tức phụ nhát gan, có lẽ là sợ mẫu hậu tức giận nên mới quỳ xuống trước."
Hoàng Hậu liếc Mục Liên Sanh một cái rồi lại lạnh lùng lướt qua Thẩm Lạc lạc.
Nhát gan, bà cho rằng đây là cái hình dung nực cười nhất đối với đứa con dâu này.
Nữ tử này nhất định muốn giở trò hồ ly tinh hoặc dùng mặt hê hoặc nhi tử ngốc của bà, rồi xoay nó vòng vòng.
"Ọe——" Thẩm Lạc Lạc mới vừa đứng dậy, đột nhiên che miệng, sắc mặt tái nhợt.
"Tức phụ!" Mục Liên Sanh bên cạnh "vẻ mặt khẩn trương" duỗi tay ôm lấy Thẩm Lạc lạc.
Thẩm Lạc Lạc nâng tay lên nhẹ nhàng đẩy Mục Liên Sanh ra, quay đầu hô với Cẩm Tâm: "Đi lấy thùng."
"Mau đi mau đi! Thái ma ma, mang thái tử phi đi tìm thùng!" Hoàng Hậu cũng là bộ dáng sốt ruột.
Thẩm Lạc Lạc đi theo Thái ma ma đến một gian nhà ở, Cẩm Tâm không khách khí trực tiếp đuổi Thái ma ma ra ngoài.
"Công chúa, công chúa, người sao rồi?" Cẩm Tâm quay đầu, lo lắng nhìn Thẩm Lạc lạc.
Thẩm Lạc Lạc lấy tay đỡ thùng, nhìn thoáng qua ngoài cửa còn có bóng người lấp ló.
Nàng đem ngón trỏ để trên môi, nhỏ giọng nói bên tai Cẩm Tâm: "Muội quay đi đi, ta phải đem đồ trong bụng nhổ ra, nếu không chuyện này không nói rõ được."
Cẩm Tâm phiền muộn vô cùng: "Có thể nhổ ra sao?"
Thẩm Lạc Lạc gật đầu, dùng tay quay quay vòng tròn, ý bảo Cẩm Tâm xoay người.
Thấy muội ấy đã quay đi, nàng bắt đầu lại nhìn chiếc thùng lớn này, đồ vật trong bụng đúng là không thoải mái.
Nàng há miệng thở dốc, dùng sức nôn, trút hết mọi thứ trong bụng rara.
Một lúc sau.
Đồ trong bụng liền phun ra gần hết.
Thẩm Lạc Lạc nằm liệt trên mặt đất, một lớp mồ hôi mỏng che kín khuôn mặt tái nhợt, nàng thở phì phò từng ngụm.
"Nước! Mau đưa nước cho công chúa chúng ta!" Cẩm Tâm vội vàng chạy ra cửa, nói với Thái ma ma canh giữ bên ngoài.
Sau khi súc miệng xong, Thẩm Lạc Lạc đứng lên, quả nhiên trong bụng không còn gì thì xẹp hơn nhiều so với lúc nãy.
Nàng vỗ vỗ chiếc bụng trống không, nhướng mày với Cẩm Tâm: "Đi thôi, cho bọn họ xem thành quả nào."
***
Bên trong.
Hoàng Hậu một bên cúi đầu điều hương, một bên dùng ánh mắt thản nhiên nhìn Mục Liên Sanh: "Đừng trách mẫu hậu lắm lời, đứa con dâu này mặc dù mang khăn che mặt nhưng vẫn có thể nhìn ra đằng sau là mỹ nhân vạn dặm khó tìm."
Mục Liên Sanh gật gật đầu: "Vâng, đúng vậy ạ."
Một bên Hoàng Hậu dùng tay đun nước, một lúc sau lại nói: "Dù sao cũng là công chúa địch quốc, đừng làm hỏng việc lớn."
"Vâng, mẫu hậu."
"Mẫu hậu hỏi con, ngày đại hôn đó, con có cùng nàng ta viên phòng không? Bụng của nàng giống như là mang thai vậy, nếu chứng thực chuyện này; Nam Hạ liền có cớ thu phục Cẩm Thịnh ngay lập tức."
Trong phòng đang nói tới đây, đúng lúc Thẩm Lạc Lạc đi tới cửa.
Nàng dừng bước.
Cẩm Tâm càng hiểu chuyện hơn, một tay bưng kín miệng Thái ma ma, một tay kéo cánh tay bà, để bà không thể động đậy.
Thu phục?
Thẩm Lạc Lạc nghe được hai chữ này thì thật sự muốn cười.
Cẩm Thịnh chưa bao giờ động đến ranh giới của Nam Hạ thế nhưng bà ta lại không biết xấu hổ lớn mặt nói thu phục Cẩm Thịnh?
Không phải nên nói là xâm lược sao?
Chẳng lẽ Nam Hạ là đại quốc thì các tiểu quốc còn lại đều phải quy phục bọn họ.
Buồn cười.
Phòng trong âm thanh thanh lãnh của Mục Liên Sanh truyền đến: "Khăn trắng (*) vẫn còn giữ, đúng là đã viên phòng. Tức phụ tham ăn, hôm nay chỉ một mình nàng ăn hết một đĩa điểm tâm, hai đĩa đồ ăn, lại uống 3 bình nước; trên đường tới vẫn luôn nấc không ngừng; vừa tiến cung đã bị dọa hết nấc luôn."
"Buông nàng ra đi." Thẩm Lạc Lạc nhẹ giọng nói rồi nàng nâng lên tay, đẩy cửa mà vào.
"Như thế nào?" Mục Liên Sanh nhìn thấy Thẩm Lạc Lạc sắc mặt khó coi từ ngoài tiến vào, trực tiếp đón nàng, tay đặt trên mặt nàng, một bộ dáng thâm tình, quan tâm đến cực điểm.
"Kêu nàng ngày thường ăn ít chút, nàng muốn ăn gì liền bảo người trong phủ làm cho nàng; sao phải ăn nhiều như vậy, không tốt cho thân thể."
Mục Liên Sanh tỏ vẻ khẩn trương và đau lòng, khiến Thẩm Lạc Lạc không biết nên khóc hay cười.
Nàng ăn nhiều?
Lúc ấy là ai nhất quyết phải xem nàng ăn hết cả bàn?
Cái bộ dạng thâm tình này sợ rằng đến chính hắn nhìn thấy cũng phải tin là thật mất.
------------
TRUYỆN ĐƯỢC ĐĂNG TẠI WATTPAD: TRISTEARIN / NHÓM KÍN FB: TRUYỆN NHÀ TRIS
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top