Chương 93: Ta gia giáo cực nghiêm..!
Hóa ra hôm nay, Phương Tấn Dương cùng Trần Tử Phương cùng tới tìm đám người Trương Văn Hải đàm luận thời sự, mọi người cũng đều ở nhà ngột ngạt mấy ngày, lúc này vừa gặp nhau, tự nhiên có rất nhiều lời muốn nói.
Bởi vì chỗ ở không có người nấu ăn, mấy ngày nay bọn họ đều là bỏ tiền mời tửu lầu bên cạnh đưa đồ ăn lại đây. Đồ ăn đưa tới dù sao cũng không nóng hôi hổi như mới vừa bưng lên, vì thế có người đề nghị, không bằng mọi người cùng đi bên ngoài vừa ăn vừa học. Lúc này sắp tới Thi Hương, bên ngoài tửu lầu không khí học tập cũng vô cùng nặng nề.
Gần đường phía Tây tửu lầu tiệm cơm san sát, nhưng được các học sinh thích nhất, vẫn là gian Trạng Nguyên Lâu này. Không gì khác, tên quá may mắn, phàm là người đọc sách ai mà không ôm giấc mộng đẹp thi đậu Trạng Nguyên, cưỡi ngựa dạo phố.
Sau khi bọn họ đi vào, phát hiện bên trong quả nhiên đều là những người ăn mặc như học sinh. Văn nhân nhà thơ tụ tập với nhau, tự nhiên là đàm luận chút văn chương cùng thời sự.
Mấy người bọn họ lập tức đã bị bầu không khí nồng đậm này cảm nhiễm, cũng chọn một bàn dựa cửa sổ ngồi xuống, bắt đầu thảo luận.
Một lát sau, bọn họ gọi chút rượu và thức ăn lên, mọi người liền sửa sang lại sách vở trên bàn một chút, Trương Văn Hải có chút không cẩn thận, làm rớt một tờ giấy của mình đang kẹp trong sách.
Tờ giấy hơi mỏng bị gió bên cửa sổ thổi qua, liền bay tới dưới chân học sinh ở bàn cách đó không xa. Người nọ hình như cảm thấy, khom lưng nhặt lên tờ giấy nhìn.
Trương Văn Hải có chút không vui, nhưng vẫn cười đi qua, nói: "Đa tạ vị huynh đài này, tờ giấy này là vừa rồi bị gió thổi qua, còn mong huynh đài trả lại cho tiểu sinh."
Sau khi người nọ xem xong, cười cười, không có đem giấy còn đưa cho Trương Văn Hải, ngược lại còn đưa nó cho những người khác trên bàn.
Có một người đồng bạn của y sau khi xem xong văn chương, bỗng nhiên cười to ra tiếng: "Ha ha ha, các ngươi mau đến xem một chút, đây mà cũng coi là văn chương sao, cười chết ta."
Có một kẻ không chê lớn chuyện còn đọc ra: "...... Hãy còn nhớ cây liễu già đầu thôn, ta thuở còn bé thường leo lên khi không được vui vẻ, bây giờ không biết cành lá có còn hay không? Tấm lòng dốc lòng cầu học của ta, giống như cây liễu già đầu thôn này, tuy lực có không bằng, nhưng vẫn một lòng hướng về phía trước, không sợ gì cả......"
Những người khác nghe thấy cũng nở nụ cười, học sinh phần lớn đều tự so với mấy loại thực vật mai lan cúc trúc cao nhã, chưa từng có người sẽ tự so mình với loại cây như cây liễu. Ngoại trừ đồ vật so sánh, viết văn cũng có vài chỗ không thông, như là người mới vừa học viết văn chương viết ra.
Này kỳ thật là thời điểm Trương Văn Hải học hành mệt mỏi viết ra cổ vũ cho chính mình, bởi vì hắn cảm thấy không phải làm văn, cho nên tiện tay viết xuống những lời này.
Trương gia cũng không phải ngay từ đầu đã giàu có, thời điểm năm sáu tuổi, hắn cũng giống như những người khác, ở trong thôn, mỗi ngày đều ở trên cây liễu già đầu thôn leo tới leo lui.
Có một lần sấm sét đánh xuống, cây này lập tức nổi lửa lên, thiêu đến cháy đen. Lúc ấy mọi người đều nói, cây này tuổi cũng đã già vài thập niên hẳn là giữ không nổi. Ai biết, năm thứ hai nó lại sinh ra lá mới. Sinh mệnh ngoan cường như vậy, là một màn để lại cho hắn ấn tượng sâu sắc nhất trong thôn.
Bị người khác cười nhạo không lưu tình chút nào như vậy, Trương Văn Hải tự nhiên thực xấu hổ và giận dữ. Nhưng mà hắn viết xác thực không tốt lắm, cho nên sau khi bọn họ cười xong hắn chỉ hỏi một câu: "Xin hỏi các vị có thể trả lại cho ta không?"
Thư sinh kia bĩu môi, cảm thấy không thú vị, cuối cùng vẫn trả cho hắn.
"Này, sao lại ra vẻ uất ức như vậy?"
Trương Văn Hải làm như không nghe thấy, cầm giấy trở về bên bàn bên này, Phương Tấn Dương hỏi hắn: "Khoát Chi, sao đi lâu như vậy?"
"Không gì, tìm một chút." Trương Văn Hải không muốn nhiều chuyện, cho nên cười che giấu.
Những người khác cũng không có chú ý tới chuyện vừa mới phát sinh, thấy rượu và thức ăn dọn lên, liền tiếp đón mọi người nhanh chóng ăn uống, một trận cụng ly đẩy cốc, làm buồn bực vừa rồi trong lòng Trương Văn Hải tiêu tán đi một chút.
Sau khi ăn xong, mọi người lại bảo tiểu nhị thu thập cái bàn, thay mấy bình trà xanh, một lần nữa đem những chuyện vừa rồi thảo luận chưa xong ra tiếp tục thảo luận.
Đang lúc mọi người thảo luận kịch liệt, bỗng nhiên nghe thấy bên cạnh truyền đến vài tiếng cười nhạo. Trương Văn Hải ngẩng đầu nhìn, lại là thư sinh vừa rồi bàn bên kia, bọn họ đứng lặng bên cạnh bàn, không biết đã nghe bao lâu.
"Các hạ cũng biết bốn chữ phi lễ chớ nghe giải thích thế nào?" Giang Hoài không vui nhìn mấy người đang mang vẻ mặt châm chọc.
"A, là bản thân các ngươi ở trước công chúng lớn tiếng thảo luận, người khác đó là không muốn nghe cũng làm không được, làm sao lại nói phi lễ chớ nghe?" Lữ Khâm nói, đây là người đầu tiên vừa rồi cười nhạo Trương Văn Hải.
"Không được người khác cho phép tùy tiện nghe lén chính là phi lễ chớ nghe, không để bụng là chỗ công khai hay là riêng tư. Huống chi các vị sau khi nghe xong, còn phát ra tiếng cười nhạo, thật sự là vô lễ." Chu Thừa Viễn nhíu mày, đối với mấy người này lưu lại ấn tượng rất kém.
"Chúng ta không phải cố ý nghe lén, chỉ là muốn ra cửa, đây là chổ nhất định phải đi qua. Chúng ta vừa lúc nghe thấy các ngươi đang thảo luận, nghe lời ngươi nói làm người thấy buồn cười, cho nên không tự chủ được mà cười ra tiếng. Nếu muốn trách, cũng chỉ có thể trách bản thân các ngươi." Dư Dạ Trì trả lời lại một cách mỉa mai, đây là kẻ vừa rồi đọc văn chương của Trương Văn Hải.
"Cưỡng từ đoạt lí!* Lời nói của bọn ta vì sao lại làm cho người khác bật cười?"
*Cưỡng từ đoạt lí: Chỉ vô lý cãi chày cãi cối, không lý cũng nói thành có lý.
"Các ngươi vừa rồi nói đến cái điển cố kia, ở trên tập chú mới nhất Tứ Thư đã tu chỉnh, ý tứ so với trước đây sai một li đi một dặm, ta cười các ngươi ngay cả Tứ Thư cũng không có đọc thuộc, còn học người khác ba hoa khoác lác, chẳng phải buồn cười hay sao?" Vương Thành Nghĩa nói, đây là kẻ ban đầu nhặt được trang giấy kia.
Mấy người hai mặt nhìn nhau, tập chú Tứ Thư này mỗi năm đều sẽ sửa mới, thông thường chỉ là chỉnh sửa câu văn cùng ngắt câu có chút khác biệt, không nghĩ tới ngay cả điển cố hàm nghĩa cũng sửa đổi? Này xác thật là bọn họ sai lầm thiếu xót, cũng không thể trách người khác bật cười.
Vì thế Trần Tử Phương hơi chắp tay, nói: "Đa tạ huynh đài chỉ ra, chúng ta trở về nhất định sẽ dốc sức nghiên cứu đọc lại, chỉ là lời nói của huynh đài, không khỏi có chút khắc nghiệt."
"Ta nghe khẩu âm các ngươi, đại khái là tới từ Cam Châu phủ bên kia đi? Các ngươi là Phủ Học, hay là Huyện Học?" Vương Thành Nghĩa đột nhiên hỏi.
"Chúng ta chính là học sinh Viên Sơn Huyện Học, huynh đài hỏi thăm điều này là vì sao?"
"Ồ, này cũng khó trách, một cái Huyện Học nho nhỏ, kiến thức hạn hẹp một chút cũng chẳng có gì lạ. Chỉ sợ ngay cả sơn trưởng phu tử các ngươi cũng không biết, làm sao có thể làm khó các ngươi chứ?" Vương Thành Nghĩa cười cười.
"Đúng vậy, địa phương nhỏ tới, chỉ sợ tập chú Tứ Thư mới nhất còn mua không được đi? Muốn chúng ta đưa cho các ngươi mấy quyển hay không?" Lữ Khâm Quân cũng nói theo.
"Ai, mấy năm gần đây trình độ của học sinh cũng quá kém đi, cố tình đám nào đám nấy đều lòng cao tận trời, cũng không biết là hủ nho thế nào mới có thể dạy ra một đám học sinh như vậy." Dư Dạ Trì cố ý lớn tiếng thở dài.
Những người khác ở Trạng Nguyên Lâu đều đã quen thuộc loại cảnh tượng này. Trước khi tới Thi Hương, đều sẽ có vô số thư sinh tụ ở chổ này. Từ xưa văn nhân khinh nhau, khắc khẩu cải nhau chẳng qua là bình thường.
Nghe mấy thư sinh này bắt lấy một cái nhược điểm của bọn họ thì không kiêng nể gì mà cười nhạo, Trương Văn Hải rất là tức giận, lường trước là bởi vì hắn mới có thể làm hại những người khác cũng bị khinh thường, cho nên lập tức liền nói: "Ngươi nói ta học nghệ không tinh cũng thôi đi, dựa vào cái gì nói phu tử chúng ta!"
"Có thể dạy ra người viết văn chương rắm chó không kêu như ngươi vậy, nhất định cũng không phải phu tử tốt gì, kẻ giống như ngươi cũng có thể thi đậu Tú tài, quả thực làm bẩn thanh danh Tú tài. Ta không thể không hoài nghi, toàn bộ Viên Sơn huyện các ngươi có phải không có nhân tài hay không?" Lữ Khâm Quân châm chọc nói.
Phương Tấn Dương thấy Trương Văn Hải bị buộc hỏi mà hốc mắt đỏ lên, cũng rốt cuộc nhịn không được, ra khỏi miệng đó là đoạn lời nói Sở Từ vừa mới nghe thấy kia.
......
"Viên Sơn huyện các ngươi có nhân tài? Người nào là người Viên Sơn huyện các ngươi? Trong triều quan viên tứ phẩm trở lên, nhưng có nhân sĩ Viên Sơn huyện? Đại nho nổi tiếng triều dã, nhưng có nhân sĩ Viên Sơn huyện? Nếu không phải hôm nay nghe lời các ngươi nói, ta còn chưa bao giờ nghe qua tên này đâu." Dư Dạ Trì nhìn mấy người thư sinh này, quả thực không biết tự lượng sức mình, vừa lúc hôm nay bọn họ có chút không thoải mái, vừa vặn trút ở trên đầu mấy người này.
"Chậc chậc chậc, lời nói của vị huynh đài này có chút không ổn a." Sở Từ mỉm cười từ cửa bước vào, trong nháy mắt đã hấp dẫn ánh mắt của mọi người.
"Sở huynh?!"
"Sở huynh?!!"
"Sở huynh ngươi đã tới!!" Trương Văn Hải muốn khóc.
"Cái gì không ổn? Ngươi lại là người nào?" Ánh mắt Dư Dạ Trì không tốt.
"Hắn chính là Sở Từ học sinh Viên Sơn huyện, mười bốn tuổi thi đậu Tú tài, năm nay vừa mới được ban tấm biển Hiền Lương Phương Chính! Ngươi đã nghe nói qua?" Trương Văn Hải ưỡn ngực giới thiệu, kiêu ngạo giống như đang nói chính mình.
"A, cái gì Sở Từ, một kẻ vô danh tiểu tốt, căn bản là không có nghe nói qua!" Lữ Khâm Quân hừ một tiếng, nghe qua thì thế nào?
"Vậy xin hỏi các hạ là?" Sở Từ cũng không tức giận, tò mò hỏi.
"Ta là giám sinh Quốc Tử Giám Tây Giang tỉnh Lữ Khâm Quân." Đầu của y ngẩng cao lên, tựa hồ chuẩn bị tiếp thu ánh mắt sùng bái của mọi người.
"Ồ, là Lữ huynh a. Cửu ngưỡng đại danh, hạnh ngộ hạnh ngộ!" Sở Từ vẻ mặt bừng tỉnh đại ngộ, hơi hơi chắp tay nói.
Những người khác cảm thấy kỳ quái, chẳng lẽ Lữ Khâm Quân này thật là người có gì khó lường?
Lữ Khâm cũng có chút nghi hoặc: "Ngươi đã từng nghe danh của ta?"
"Không có a. Nhưng tiểu sinh trước nay luôn gia giáo cực nghiêm, đối với hạng người vô danh cũng phải khách sáo một chút, như thế mới hợp lễ nghĩa." Sở Từ khẽ cười một tiếng, chậm rãi giải thích.
Mọi người đang ngồi sau khi phản ứng lại, lập tức cố gắng kìm lại tiếng cười. Lữ Khâm Quân cũng lập tức giận đến mặt đỏ tai hồng, Sở Từ này ngụ ý, chính là nói y không có giáo dưỡng? Y lập tức muốn đáp trả, lại bị Dư Dạ Trì ngăn cản một chút, đã cho người mượn cớ, cũng không cần lại bởi vì tức giận dẫn tới bị người nhặt được của hời.
"Vị Sở huynh này, tại hạ thỉnh giáo một chút, ngươi vừa mới nói lời nói của ta có chổ không ổn, nguyên nhân vì sao?"
"Ngươi vừa mới nói Viên Sơn huyện không có nhân tài, tiêu chuẩn bình phán thế nhưng là Viên Sơn huyện ở trong triều không có một vị quan viên tứ phẩm đúng không? Ta cũng không biết, nếu không thể bái quan tứ phẩm, thì không được coi là nhân tài. Nói như thế, trong bổn tỉnh ngay cả Tri phủ đại nhân cũng không coi là nhân tài, dù sao ông ấy chỉ là quan viên tòng tứ phầm. Ồ, đúng rồi, quan Tế tửu thuộc bổn tỉnh ngay cả tòng tứ phẩm cũng không phải, chỉ là quan ngũ phẩm, đương nhiên cũng không tính là nhân tài. Nếu như thế, Quốc Tử Giám các ngươi cùng Viên Sơn huyện chúng ta lại có gì khác nhau?"
"Ngươi nói hươu nói vượn! Cũng dám bôi nhọ Tri phủ cùng Tế tửu đại nhân!"
"Ở đây đều có thể làm chứng, lời này rõ ràng xuất từ miệng ngươi, sao có thể nói là ta bôi nhọ đâu? Muốn bôi nhọ cũng là ngươi bôi nhọ mới đúng chứ!" Sở Từ thực ủy khuất.
"Vị Sở huynh này, hà tất cố ý xuyên tạc lời nói của Dư huynh? Y không phải có ý tứ này. Ngươi chẳng lẽ dám nói, trình độ học sinh Viên Sơn huyện có thể so sánh với Quốc Tử Giám?"
"Văn đạo hữu tiên hậu, thuật nghiệp hữu chuyên công. (Đã giải thích ở C16) Ai có thể nói học sinh Quốc Tử Giám các ngươi lúc nào cũng mọi chuyện đều có thể đứng đầu?" Sở Từ cũng không mắc mưu, nhàn nhạt nói ra một câu này, lập tức làm cho mọi người trầm trồ khen ngợi. Hôm nay ở trong tửu lầu, lại có mấy người học sinh Quốc Tử Giám?
Này liền giống như học sinh trường 985* ở hiện đại đối với học sinh các trường khác đều nói các ngươi đều là đệ đệ, ai có thể chịu phục đâu?
*Dự án 985 là quyết định lớn của Đảng Cộng sản Trung Quốc và Hội đồng Nhà nước Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa vào đầu thế kỷ để xây dựng một trường đại học đẳng cấp thế giới với các tiêu chuẩn hàng đầu thế giới.
"Nhóm Tiến sĩ Quốc Tử Giám thì sao? Chẳng lẽ phu tử Huyện Học các ngươi, học thức còn cao hơn so với bọn họ sao?" Lần này Vương Thành Nghĩa chuyên chỉ học thức, nếu hắn nói đúng, đó là dõng dạc, nếu hắn nói không phải, đó là thừa nhận không bằng bọn họ.
"Tục ngữ nói, sư phó dẫn vào cửa, tu hành tại bản thân. Cho dù tiên sinh học thức có cao, dạy ra học sinh xuẩn độn cũng là đàn gảy tai trâu, chỉ lấy học thức của tiên sinh luận đệ tử, không khỏi quá mức hẹp hòi. Hơn nữa nhóm phu tử Huyện Học chúng ta, có rất nhiều người cũng là hiếu liêm lão gia có công danh trong triều đình, chẳng qua bọn họ quen thói gửi gắm tình cảm ở nơi sông núi, cho nên mới ẩn cư trong đó. Lựa chọn của mọi người con đường khác nhau, lại có gì có thể so."
Một phen lời nói của Sở Từ nói có sách mách có chứng, Vương Thành Nghĩa kia cứng họng, cũng không biết nói lại cái gì mới được.
"Nếu ngươi một mực chắc chắn Viên Sơn Huyện Học tốt hơn so với Quốc Tử Giám, như vậy ngươi dám cùng chúng ta tỷ thí một chút hay không? Nếu như thua, ngươi phải quỳ xuống ngay tại chỗ này, thừa nhận Viên Sơn Huyện Học không bằng Quốc Tử Giám!" Lữ Khâm Quân đột nhiên mở miệng.
Mấy người khác giống như được nhắc nhở, cũng nói: "Đúng vậy, có bản lĩnh thì tỷ thí một hồi, chỉ luận công phu ngoài miệng có ích lợi gì?" Bọn họ hoàn toàn đã quên, mới vừa rồi bọn họ đã khoe mẻ miệng lưỡi hùng hổ doạ người như thế nào.
Sở Từ cười lạnh một tiếng: "Sở Từ ta chỉ là một tiểu bối bừa bãi vô danh, lại làm sao dám đem toàn bộ thanh danh Huyện Học đặt ở trên người? Cho dù ta thua, chẳng qua cũng chỉ là chứng minh ta tài không bằng người thôi, lại có liên quan gì đến những học sinh khác ở Huyện Học? Nhưng mà các vị, chẳng lẽ là học sinh xuất chúng nhất Quốc Tử Giám mới dám lấy thanh danh Quốc Tử Giám làm tiền đặt cược? Hôm nay là đụng phải ta không so đo với các ngươi, nếu ngày nào đó gặp phải người tính toán chi li, các ngươi lại bất hạnh thua, có phải muốn đem thanh danh Quốc Tử Giám hai tay dâng lên, để người dẫm trên mặt đất hay không?"
Đám người Vương Dư sắc mặt trắng bệch, những lời này của Sở Từ có thể nói là những lời vạch trần tội trạng. Bọn họ thân là học sinh, không màng thanh danh học viện mặc người giẫm đạp, nếu như nói ra ngoài, cho dù là Tế tửu hay là Tiến sĩ đều sẽ không tha cho bọn họ.
Hôm nay một bụng buồn bực không có phát ra được, ngược lại thiếu chút nữa chặt đứt tiền đồ chính mình. Mấy người lấy tay áo che mặt, nhanh chóng từ trong đám người chen đi ra ngoài, lại không dám quay đầu lại một cái.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top