Chương 7: Ná chơi rất vui.
"Tiểu thúc, ăn cơm!" Sở Tiểu Viễn đứng ở cửa nhẹ nhàng kêu Sở Từ, sợ quấy rầy hắn vẽ tranh.
"Được, tới liền." Sở Từ hạ nét vẽ cuối cùng, sau đó đem bút gác ở trên giá bút, theo Sở Tiểu Viễn cùng nhau đi vào nhà ăn.
Hôm đó hắn cùng Lục chưởng quầy thỏa thuận, một bộ tranh minh hoạ mười văn, họa xong một quyển chính là năm mươi văn. Lấy tốc độ của Sở Từ, một ngày đại khái có thể họa được hai cuốn, nói cách khác, một ngày hắn có thể kiếm một trăm văn tiền.
So với trước kia Sở Từ họa một bức họa có thể có được mấy vạn mà nói, giá này thật sự quá thấp. Nhưng một quyển thoại bản cũng chỉ có mấy trăm văn, nếu giá lại cao thêm chút, chưởng quầy liền phải mua bán thua lỗ.
Sở Từ lãnh mười cuốn thoại bản trở về, quyết định năm ngày sau giao hàng. Người Sở gia biết hắn nhận công việc này, mấy ngày này cho dù làm gì, động tác cũng đều thực nhẹ. Đối với bọn họ mà nói, một ngày ngồi ở trong nhà vẽ tranh là có thể có một trăm văn, tiền này quả thực giống như từ trên trời rơi xuống. Xem ra vẫn là đọc sách tốt, kiếm được tiền so với bọn họ chăm chỉ làm việc cố gắng hết sức muốn nhẹ nhàng hơn nhiều.
Trên bàn ngoại trừ một xấp nhỏ thịt lợn rừng hấp, đã không còn nhìn thấy một chút thức ăn mặn, trên cơ bản đều được làm từ rau dại phơi khô từ mùa xuân.
Cơm cũng là cơm gạo lức, bên trong thỉnh thoảng còn ăn trúng cám gạo, còn chưa kể rát cổ họng. Sở Từ tình nguyện uống một chút cháo, cũng không muốn ăn kiểu cơm khô này.
Khi hắn sinh bệnh ăn gạo trắng là lấy gạo lức đổi, hiện giờ đã hết sạch. Không chỉ có như thế, nếu lại không có thu nhập, nhà bọn họ có thể ngay cả gạo lức cũng ăn không được.
Sở gia sinh hoạt đơn giản, cũng không giống như những nhà khác có quy củ gì nữ tử không được lên bàn linh tinh, người một nhà ngồi quây quần ở bên nhau, cho dù thức ăn không phải thực ngon cũng vui vẻ chịu đựng.
Kết thúc một buổi trưa giống như chịu cực hình, Sở Từ trở về phòng, hắn thầm hạ quyết tâm nhất định phải nhanh chóng họa cho xong tranh minh họa của mười cuốn thoại bản này, nếu không quá chịu tội.
Thời gian không phụ lòng người, buổi chiều ngày thứ tư, Sở Từ liền đã họa xong toàn bộ. Hắn duỗi người, thư giãn gân cốt, sau đó xoay cổ vài cái, mới đem thân thể cứng ngắt này cứu trở về.
Sở Từ đẩy cửa ra, thấy Sở Tiểu Viễn đang ngồi ở trên một cục đá đùa nghịch thứ gì, đến gần nhìn, phát hiện vẫn là hai thanh gậy gỗ kia.
"Tiểu Viễn, ngươi đây chơi cái gì vậy?"
"Tiểu thúc, ta không chơi cái gì." Sở Tiểu Viễn mặt đỏ hồng, bộ dáng nhìn qua có chút thẹn thùng.
"Ta thấy ngươi đùa nghịch mấy ngày, ngươi là muốn dùng cái này làm cái gì sao?" Sở Từ ngồi xuống bên cạnh nó, nhặt lên hai thanh gậy gỗ, ngó trái ngó phải cũng không phát hiện chúng nó có chổ nào đặc biệt.
"Ta không......" Sở Tiểu Viễn mỉm cười nhìn Sở Từ, cuối cùng vẫn là sờ sờ cái mũi, ngượng ngùng nói: "Ta muốn tự mình làm môt thanh kiếm, chính là cái loại kiếm giống như đại anh hùng sử dụng trong chuyện xưa."
Trên thực tế, Sở Tiểu Viễn là từ trong tay một tiểu hài tử cùng thôn nhìn thấy. Bảo kiếm nhìn qua vô cùng uy phong, nếu ai có một thanh kiếm như vậy chính là đại anh hùng.
Nhiều hài tử trong thôn cũng thèm đến phát khóc, nhao nhao về nhà cầu gia gia cáo nãi nãi muốn mua một thanh kiếm như vậy. Nhưng mà trong thôn cũng chỉ có hai ba đứa thực hiện được, những đứa khác đều bị tóm lại đánh mông một trận, quá thảm.
Sở Tiểu Viễn cũng muốn, nhưng mà nó biết tình huống trong nhà, cho nên nó căn bản là không có mở miệng nói chuyện này, mà lơ đãng tiếp cận những hài tử kia cẩn thận quan sát hình dáng những thanh kiếm đó, ý đồ muốn tự làm cho mình một cái.
Sở Từ nghe nó biệt nữu mở miệng, lại nhớ đến đám mao hài tử (nhóc con) mỗi lần ra ngoài nhìn thấy, trong lòng ngay lập tức cảm thấy thực hụt hẫng.
Đứa nhỏ này cũng quá hiểu chuyện đi? Rõ ràng cũng chỉ mới bảy tám tuổi, lại so với những đứa trẻ 17-18 tuổi ở hiện đại còn hiểu chuyện hơn. Nếu như đem Sở Tiểu Viễn đặt ở hiện đại, những bậc cha mẹ đó sẽ không còn cần phải khóc đi?
"Tiểu thúc làm cho ngươi." Hắn nói năng hùng hồn, nhìn qua vô cùng tự tin, làm Sở Tiểu Viễn cũng nhịn không được mà chờ mong.
Không bao lâu, hai người chết lặng nhìn hai thanh gỗ bị gãy thành bốn đoạn.
Sở Từ thầm nghĩ không xong, phải nhanh chóng cứu vớt lại chút hình tượng cao lớn của mình. Hắn vội vàng nói trước khi Sở Tiểu Viễn mở miệng, "Thanh kiếm gỗ này chơi có gì vui? Ngươi cùng tiểu thúc đi ra ngoài, ta làm cho ngươi cái này, chắc chắn so với kiếm gỗ chơi càng vui hơn."
Sở Tiểu Viễn có chút tiếc nuối, nhưng vì cổ vũ cho tiểu thúc nó, vẫn làm ra bộ dáng rất có hứng thú theo hỏi, "Là cái gì a tiểu thúc? Thật sự chơi vui hơn kiếm gỗ sao......"
Sở Từ một bên trả lời, một bên đi tới phòng bếp mò một cái dao đốn củi đi ra. Hắn mang theo Sở Tiểu Viễn đi vào sau núi, chọn một cành cây nhỏ, chém một đoạn cành cây hình chữ Y xuống, sau đó gọt đi bộ phận thừa, lại đem vỏ cây bên ngoài lột xuống.
"Tiểu thúc, như vậy là được sao?"
"Đương nhiên không được, còn phải trở về làm thêm một chút." Sở Từ dám cam đoan, khẳng định là không thành vấn đề.
Bọn họ về đến nhà, Sở Từ dùng kéo trộm phá khăn trải giường ở trên giường cắt xuống một miếng làm như cái đệm, rồi sau đó lại từ phòng bếp làm ra một thứ gì đó giống như gân bò xuyên qua.
Khó nhất là khoét lỗ cho cành cây, Sở Từ dùng cái dùi lộng đã lâu, trong lòng nhịn không được nhớ tới chỗ tốt của máy khoan điện, nếu là ở hiện đại, tuyệt đối mấy giây liền khoan xong rồi.
Ai, quả nhiên khoa học kỹ thuật mới là sức mạnh sản xuất đứng đầu. Sớm biết sẽ xuyên qua, hắn sao lại không học khoa học tự nhiên đâu?
Sở Tiểu Viễn nhìn tiểu thúc nó thở dài, cho rằng thứ này làm không được, lập tức có chút khẩn trương. Khi nó biết là tiểu thúc chỉ là cảm thấy đục lỗ có chút khó, lập tức giải quyết việc này.
Người nó tuy nhỏ sức lực lại mạnh, chỉ chốc lát sau liền đem một bên đục thông, nó lại tương tự như vậy bắt đầu đục ở mặt bên kia.
Đợi hai bên đều đã chuẩn bị tốt, Sở Từ đem dây mới cột chắc kia một bên trói lên.
Một cái ná mới mẻ ra lò, Sở Từ cầm ở trên tay ước lượng, sau đó sai Sở Tiểu Viễn đi tìm cho hắn mấy hòn đá nhỏ.
"Vèo" một tiếng, một cái hòn đá nhỏ từ trong ná bay ra, chuẩn xác đập vào trên thân cây cách đó vài mét, lưu lại một dấu vết nho nhỏ.
Sở Tiểu Viễn trợn to hai mắt, miệng cũng há thành chữ O, "Tiểu thúc, này này, này cũng quá lợi hại đi!"
Sở Từ hơi hơi mỉm cười, giả bộ thành công. Kỳ thật chỉ có chính hắn biết, thứ vừa rồi hắn nhắm đến kỳ thật là con chim sẻ nhỏ trên cành cây.
"Ngươi tới thử xem, tay nắm chặt, mắt nhìn theo đầu viên đá tới mục tiêu muốn bắn ra, đúng, chính là như vậy —— chết tiệt!"
Con chim sẻ nhỏ vừa rồi theo tiếng rơi xuống đất, chân hướng lên trên không run rẩy hai cái sau đó liền đã chết.
Sở Từ nhìn hai mắt Sở Tiểu Viễn sáng lên, trong lòng vô cùng chịu đả kích. Hắn nỗ lực tìm lấy cái cớ an ủi chính mình, đừng nói, thật đúng là hắn tìm được một cái cớ.
Sở Từ cho rằng, mấy ngày nay hắn vẫn luôn ghé vào trên bàn vẽ tranh, hai mắt dùng quá độ không có được bảo dưỡng, thế cho nên nhìn không rõ lắm, cho nên mới bắn trật.
Hắn lại tưởng tượng, ở cổ đại không có cửa hàng mắt kính, nếu không bảo dưỡng hai mắt thật tốt thì hậu quả rất là nghiêm trọng, lập tức ngồi ở một bên tập cho mình một bài tập vật lý trị liệu cho đôi mắt.
Sở Tiểu Viễn có món đồ chơi mới tên "Ná" này, lập tức liền chạy đi ra ngoài. Đến chạng vạng, nó dùng rơm rạ treo một chuỗi chim sẻ nhỏ trở về.
"Tiểu thúc ngươi xem nhiều như vậy, buổi tối chúng ta liền nướng đi! Trước kia ta đã từng ăn qua, ăn rất ngon."
Trong lòng Sở Từ nghĩ, hùng hài tử (nhóc đầu gấu) này quá tạo nghiệt, trong miệng lại không tự chủ được mà tuôn ra một chút nước miếng, kỳ thật hắn cũng từng ăn qua, xác thật là ăn khá ngon!
Thẩm Tú Nương không dám giết, nhà nàng cho dù là giết gà hay là giết vịt đều là Sở Quảng xuống tay. Sở Quảng là người dung túng hài tử, cho dù mệt mỏi một ngày, vẫn là cầm con dao nhỏ ôm bồn gỗ đem Sở Tiểu Viễn đi làm thịt chim sẻ.
Đêm đó, trong chén mỗi người đều có một con chim sẻ nhỏ được nướng trong bếp lò, bởi vì Sở Tiểu Viễn là đại công thần cho nên nó có hai con.
Loại chim sẻ này chỉ thả một chút muối nướng lên ăn lại rất thơm, chỉ chốc lát sau trước bàn mọi người đều chỉ còn một đống xương nho nhỏ.
Sau khi ăn xong, Sở Từ đem Sở Tiểu Viễn gọi vào bên người, "Tiểu Viễn, Ná này chơi vui không?"
"Vâng!" Sở Tiểu Viễn mặt trướng hồng hồng, đôi mắt cũng sáng lấp lánh, nó còn chưa từng có ngày nào chơi vui giống như hôm nay. Nó có một món đồ chơi mới, lập tức so với mấy thanh kiếm gỗ bọn họ mua với giá năm văn tiền như bùn trong đất, mọi người đều vây quanh nó muốn nhìn một cái.
"Muốn tiếp tục chơi không?"
"Muốn!"
"Vậy được, ngươi phải đồng ý với tiểu thúc mấy cái điều kiện, ta mới đồng ý cho ngươi tiếp tục chơi nó."
Sở Tiểu Viễn nhanh chóng đem Ná giấu đến sau lưng, sau đó thật cẩn thận ngẩng đầu, nhìn tiểu thúc nó mang theo ý cười nhưng biểu tình lại cự tuyệt không dung túng.
"Thứ nhất, không được dùng Ná khi dễ người khác."
"Thứ hai, không được dùng Ná đi đánh những động vật nhỏ có ích đối với hoa màu.
"Thứ ba, không được lén đem Ná chạy đến trong núi chơi."
"Những chuyện này, đều có thể làm được sao?"
Sở Tiểu Viễn lén thở phào nhẹ nhõm, nó vỗ ngực nhìn Sở Từ bảo đảm nói: "Tiểu thúc người yên tâm đi, những chuyện này ta đều có thể làm được!"
"Vậy được, tiểu thúc xem biểu hiện của ngươi, phạm phải hai lần liền phải tịch thu, hiểu chưa?"
"Vâng!" Sở Tiểu Viễn gật đầu, sau đó lại có chút khó xử mà nhìn Sở Từ.
"Làm sao vậy?"
"Tiểu thúc, ta có thể sử dụng Ná đánh mẹ mìn không?" (Mẹ mìn: Người đàn bà chuyên dụ dỗ người đem đi bán.)
"Được a."
"Cường đạo thì sao?"
"Có thể."
"Thổ phỉ thì sao?"
"......"
"Hỗn tiểu tử nhà ngươi thiếu đòn phải không?" Sở Từ giả vờ muốn đánh nó.
Sở Tiểu Viễn cười giảo hoạt, giống như một con cá chạch nhỏ trốn đi. Lúc này nhìn qua nó ngược lại là giống một tiểu hài tử bảy tám tuổi.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top