Chương 45: Quốc tang.
"Khấu huynh thân khải, thấy thư như thấy mặt. Từ biệt mấy ngày, Khấu huynh có mạnh khỏe? Vùng An Thành, địa thế rộng mà bằng phẳng, ở nơi này, lòng dạ tất nhiên trống trải, lòng ta hướng tới lâu rồi...... Nghe nói Khấu huynh ở trong quân công việc bận rộn, quấy rầy lâu ngày, thật sự không nên. Khấu huynh nếu không rảnh rỗi, cũng không cần hồi âm. Từ tự tay viết."
Sở Từ dùng giọng điệu hơi mang chút thân thiết viết một phong thơ, trong thơ không hề có cảm giác xa lạ, giống như cùng bằng hữu tùy ý thảo luận trời Nam biển bắc, làm người xem xem đến trong lòng ấm áp.
Khấu Tĩnh không nghĩ tới Sở Từ thế nhưng sẽ chủ động viết thư cho hắn, trong lòng vô cùng cao hứng, cũng nhấc bút viết một phong thơ, phỏng theo ngữ khí Sở Từ, trước nhớ một phen cảnh đẹp quê nhà, lại giới thiệu một chút phong thổ An Thành, dùng từ tinh mỹ hoa lệ, lại lộ ra đúng trọng tâm, viết đến giống như là một bài ghi chép du lịch tuyệt đẹp, lúc Sở Từ nhận được, ít nhất nhìn ba lần.
Trong lòng hắn cảm thấy càng thêm tiếc nuối với vết thương trên mặt Khấu Tĩnh, một thư sinh văn chương nổi bật như vậy, nếu ở trên quan trường không ngoài suy đoán nhất định là dần dần trở thành một ngôi sao sáng. Chỉ tiếc, y đầu quân quân doanh, lại không có khả năng vào nội các.
......
"Tin chiến thắng quý phủ lão gia Trương Văn Hải, Mông Cam Châu phủ Đề Học Đạo đậu Thi Viện vị trí thứ 23. Chúc mừng tân nhiệm Tú tài công a!" Người báo tin mừng thi đậu diễn tấu sáo và trống vào cửa, trong lúc nhất thời trong hẻm hàng xóm láng giềng đều tới cửa Trương gia xem náo nhiệt.
Trương lão gia cùng Trương phu nhân mặt mày hồng hào, phái người đi đem tiền đồng sớm đã chuẩn bị lấy ra, ném xuống cho đại gia dính chút không khí vui mừng.
Mấy người báo tin mừng thi đậu bắt được hồng bao, cảm thấy mỹ mãn mà đi rồi, lúc sau nhị báo tam báo cũng tới, đại gia vui mừng mà náo loạn cả một buổi sáng mới tan. Trương phủ cũng đã ném bảy tám ngàn tiền đồng.
Nhà Phương Tấn Dương càng náo nhiệt hơn, y Thi Viện phát huy ổn định, không ngờ lại đứng đầu, này không khỏi làm người càng thêm đáng tiếc y lúc đó Thi Huyện, nếu cũng lấy được vị trí đầu bảng, thanh danh tiểu tam nguyên truyền đi, có rất nhiều phủ thành Thư Viện tới cầu y nhập học.
Phương Tấn Dương đã thực thỏa mãn. Lúc này, trong lòng y đặc biệt cảm kích một người, nếu không phải Sở Từ nói, y làm sao có thể có thành tựu như vậy?
Nói như vậy, tiệc chiêu đãi các học sinh thi đậu cũng sắp xếp theo thứ tự có trước có sau. Mọi người đều chờ người đứng đầu tổ chức, những người khác mới có thể xuống tay chuẩn bị.
Phương gia cũng không để mọi người chờ lâu lắm, phát thiệp mời rộng rãi mời mọi người vào ngày 25 đến dự tiệc.
Sở Từ an bài cho Sở Tiểu Viễn cùng Chung Ly Ngọc xong, sau đó mang theo lễ vật đi Phương phủ dự tiệc. Hắn cũng không mua cái gì quá quý giá, chính là mua một khối nghiên mực Huyện Hấp tốt đưa cho Phương Tấn Dương.
Sở Từ mới vừa vào cửa, đã được gia phó Phương phủ mang lên chủ bàn, vị trí ở dưới Phương phụ. Dựa theo sắp xếp vị trí thiên địa tôn thân sư của cổ nhân mà nói, Phương gia đã đem Sở Từ đặt ở trên vị trí Sư giả.
Sở Từ cảm thấy có chút sợ hãi, vài lần đứng dậy đều bị mọi người khuyên ngăn, hắn cũng chỉ có thể từ bỏ. Đương nhiên, đây chỉ là làm cho người khác nhìn, không cho người khác có cơ hội bắt được nhược điểm hắn.
Phương gia gia vốn dĩ là một vị sư gia, y đi theo cấp trên vào Nam ra Bắc, từng một lần ngồi xuống vị trí sư gia tri phủ. Sau nay y vì tuổi già mà từ nhiệm, nhưng con trai thứ hai của y lại tiếp bước. Tri phủ đại nhân sau khi đi kinh thành nhậm chức, cảm nhớ chổ tốt của y, vì thế dìu dắt y, để y nhậm chức Huyện thừa cửu phẩm. Quan tuy không lớn, nhưng huyện kia lại là huyện giàu có nổi danh cả nước, những năm gần đây, cho dù không có cố ý đi kiếm tiền, tài sản cũng sớm đã không bình thường.
Lần này chất nhi đậu Tú tài, vị Huyện thừa này tuy không có kịp trở về, nhưng hạ lễ lại đã tặng mấy gánh lại đây. Những vị thúc thúc khác Phương gia cùng dượng ở quan trường cũng đều có thành tựu, cho nên hôm nay Phương Tấn Dương thu lễ vật thu đến mỏi tay.
Vào tiệc, ăn uống linh đình, mọi người uống rượu nói cười, Phương Tấn Dương cũng sửa lại ngày thường rụt rè, chỉ cần kính rượu thì ai đến cũng không cự tuyệt. Hơn nữa y trước sau mấy chén kính trưởng bối, sau đó lập tức kính Sở Từ, liên tiếp ba ly xuống bụng, tuy là rượu này nồng độ không cao, cũng làm người có chút say.
Trương Văn Hải cũng đang ngồi ở trên bàn tiệc, y nhìn bộ dáng Phương Tấn Dương, cảm thán nói: "Hôm sau nhà ta mở tiệc đãi khách, tất sẽ không giống như Tấn Dương hôm nay uống mạnh như vậy."
Sở Từ nghiêng mắt liếc y một cái, thầm nghĩ: Một mình ngươi phát điên, chỉ sợ người khác không kính rượu ngươi ngươi cũng phải tự mình rót cho chính mình. Càng ở chung với Trương Văn Hải, Sở Từ liền càng cảm thấy y vô cùng giống Husky, đều đặc biệt ngáo.
Sau khi tan tiệc, Phương Tấn Dương được người đỡ mơ mơ hồ hồ mà trở về phòng. Sở Từ cũng chuẩn bị cáo từ, người hầu lại nói lão thái gia cho mời, mời Sở Từ đi thư phòng một chút.
Sở Từ mới vừa tiến vào thư phòng, liền thấy Phương gia lão thái gia cùng Phương lão gia đồng thời hành lễ với hắn, Sở Từ sợ tới mức chân mềm nhũn thiếu chút nữa muốn quỳ xuống.
Hắn mỗi tay đỡ một người, cuối cùng cắt ngang cái lễ này.
"Tiểu sinh sợ hãi, lão thái gia cùng Phương lão gia vì cớ gì đến nỗi này?"
"Sở Tú tài có ân tái tạo với tôn nhi ta, chịu cái lễ này có tính là cái gì đâu? Những năm gần đây, Tấn Dương y vẫn luôn buồn bực không vui, chúng ta đều thấy ở trong mắt, đặt ở trong lòng, lại không có chút biện pháp. Cố tình một nhà chúng ta ngu muội đến cực điểm, bị hai người đàn bà đùa bỡn, suýt nữa chặt đứt một mạch tiền đồ Phương gia. Ngươi đối với Tấn Dương có ân thụ nghiệp, lại có nghĩa tố giác, sau lại bênh vực lẽ phải cứu vãn danh dự cho y, lão phu cùng phụ thân y vô cùng cảm kích."
"Lão thái gia nói quá lời, ta cùng Tấn Dương huynh tình như thủ túc, những điều này đều là ta nên làm. Sau này chúng ta cùng ở quan trường, không tránh được nâng đỡ cho nhau, nói không chừng ngày nào đó còn phải nhờ Tấn Dương huynh giúp ta."
Người Phương gia tuy không có người nào ở địa vị cao, nhưng mà đều phân bố ở trong nha môn có thực quyền, vài thập niên kinh doanh, giao hữu không thể nói không rộng. Phải biết "Diêm Vương dễ dỗ, tiểu quỷ khó chơi", từ cổ chí kim nhiều ít đại nhân vật đều là thua ở trong tay vô danh tiểu tốt.
"Lời tuy như thế, nhưng chúng ta dù sao cũng không phải hạng người vong ân phụ nghĩa, nếu giống như lời này, không có tâm tư hồi báo, ngày sau sợ bị thế nhân cười nhạo. Sở Tú tài là người đọc sách, vàng bạc đối với ngươi mà nói quá mức tục tằng, lúc trước từ sau khi Tấn Dương học thành trở về, phụ thân y liền đã đến chỗ này chổ kia nhìn xem một chút, cuối cùng ở chung quanh Trường Khê thôn mua được mười mấy mẫu ruộng tốt, mong Sở Tú tài không cần từ chối, bằng không lão phu cùng phụ thân y lại không có mặt mũi đi ra ngoài gặp người."
Mười mấy mẫu ruộng tốt, nghe lên hẳn còn là liền ở một khối, căn cứ theo thị trường ít nhất hơn hai trăm ba - bốn mươi lượng còn hơn thế nữa, đây thật sự chính là một phần đại lễ a!
Sở Từ làm bộ suy nghĩ, tay cũng không đi tiếp nhận. Phương phụ ngược lại vẫn giơ nó ra, cũng chưa từng thu hồi.
Sở Từ thở dài, cuối cùng vẫn là tiếp nhận: "Lão thái gia cùng Phương lão gia thịnh tình như vậy, tiểu tử từ chối thì bất kính, chỉ có thể nhận lấy."
"Như vậy mới đúng chứ! Sau này Tấn Dương chúng ta còn muốn nhờ Sở tú tài ngươi chiếu cố nhiều hơn, nếu chỉ là việc nhỏ đều phải phân đến rõ ràng như vậy, ngược lại là có vẻ xa lạ." Phương lão thái gia cười nói.
Mấy người lại nói nói mấy câu, sau đó Phương phụ tự mình sắp xếp xe ngựa, đưa Sở Từ quay về Huyện Học.
Dọc trên đường đi, Sở Từ nghĩ thầm: Phương gia ra tay hào phóng như vậy. Trương gia chỉ sợ ở ngày mở tiệc nhất định cũng sẽ tỏ vẻ, thương nhân giống như Trương lão gia, lúc ấy bị hắn nói mấy câu liền khuyên lui về năm mươi lượng bạc, chắc là còn có hậu chiêu đi.
Quả nhiên, hai ngày sau, sau khi yến hội Trương gia tan đi, Trương lão gia cũng mời Sở Từ vào thư phòng một chút, đưa cho Sở Từ một cái hộp, bên trong là một khế nhà ở Viên Sơn Huyện thành, hai hậu viện, không có hai ba trăm lượng bạc căn bản bắt không được.
Sở Từ muốn từ chối, Trương lão gia liền thở ngắn than dài, chỉ nói bản thân mình chỉ là một giới thương nhân, thật sự không biết tặng lễ, nếu Sở Từ không vui, y liền đem phòng ở này cũng đổi thành ruộng tốt đưa cho hắn.
Sở Từ liền biết những lão cáo già này đã thông đồng với nhau, một người đưa nhà, một người đưa đồng ruộng, làm Sở Từ thoát khỏi nghèo khó đột ngột bước lên con đường khá giả. Đây còn chỉ là mang theo hai học sinh trong nhà có tiền. Nếu như lại thêm mấy đứa, chỉ sợ hắn sắp nhảy lên trở thành người giàu có số một Trường Khê thôn. Ách, nói không chừng lúc này đã được cũng chưa biết được.
......
Lần này Viên Sơn huyện tổng cộng có mười sáu Tú tài, làm Huyện lệnh cao hứng đến hỏng rồi!
Đây đều là những thành tích chói lọi a! Nghĩ đến Khúc huyện lệnh tiền nhiệm, ở Viên Sơn huyện gần mười năm, cũng chính là lần đó mười bốn tuổi trúng tú tài Sở Từ làm y có thể ở trước mặt các Huyện lệnh khác rạng rỡ. Không nghĩ tới chính là, lần này Viên Sơn huyện có thể từ trong đó lấy một phần ba tú tài, cũng là dựa vào Sở Từ.
Đề tập kia đã làm đám học sinh được rèn luyện rất nhiều, đặc biệt là Cửu Chương đề trong đó, càng chỉ điểm cho rất nhiều người. Lần này đề Thi Viện là tri phủ Cam Châu phủ tự mình nghĩ ra, vị đại nhân này yêu thích Cửu Chương, lúc trước thiếu chút nữa đã thành toán học tiến sĩ Quốc Tử Giám, cho nên y ra đề mục đều là tương đối hiếm lạ, lần này trong Thi Viện không đậu, đa số đều là làm sai hai đề Cửu Chương.
Sau khi y chờ các học sinh trong nhà mở tiệc xong, mới đưa thiếp mời mời bọn họ đi đến huyện nha dự tiệc. Trong bữa tiệc y cố gắng bảo mọi người cố gắng học tập, ba năm sau lên Thi Hương tiếp tục tỏa sáng.
Yến hội cử hành đến giữa chừng, đột nhiên một phong cấp báo truyền đến, Huyện lệnh đại nhân lập tức sửa sang lại y quan đi tiếp nhận, lại nhận được một tin như sét đánh giữa trời quang.
Gia Hữu Đế thượng vị 42 năm, băng hà!
Tất cả đồ ăn trên bàn tiệc nhanh chóng hủy bỏ, huyện nha cũng dùng tốc độ nhanh nhất bố trí màn màu trắng, đem hết thảy những thứ đại biểu cho vui mừng đều cất giấu.
Rồi sau đó huyện nha gõ vang Đăng Văn Cổ, thông báo tin tức này xuống cho dân chúng, hơn nữa yêu cầu bọn họ nội trong ngày mai bố trí ổn thỏa, cần phải toàn thành đồ trắng, mọi người đều mặc áo tang, vì tiên đế giữ đạo hiếu mười lăm ngày.
Trong mười lăm ngày này, đồ ăn không được xuất hiện thức ăn mặn cùng gia vị gừng tỏi linh tinh, không được uống rượu mua vui, không thể lớn tiếng đùa dỡn, phu thê không được đôn luân (việc phòng the), hết thảy tiệc mừng cưới gả cũng cần chọn lại ngày cử hành.
Sau khi Trương Văn Hải cùng Phương Tấn Dương dự tiệc trở về, lập tức sai người nhà đi mua vải bố trắng cùng vải ma, thừa dịp mọi người còn không biết tình hình mua sớm trước, bằng không chậm liền sẽ mua không được. Nếu là bởi vì việc này bị người có tâm tố giác, vậy đối với con đường làm quan cũng là một đả kích trầm trọng.
Ngoại trừ chuẩn bị cho nhà mình, bọn họ không hẹn mà cùng nghĩ tới Sở Từ.
Nhìn người gác cổng trước Huyện Học thông tri, Sở Từ đi theo y đi cửa, vẻ mặt sửng sốt mà nhìn hai đống đồ lớn trên mặt đất vải bố trắng cùng vải ma.
"Sở tú tài, thiếu gia nhà ta sai ta chuyển tới ngươi một câu, trời sập." Thạch Đầu chỉ chỉ trên không nói. Tiểu Chanh Tử cũng không cam lòng yếu thế, "Thiếu gia nhà ta cũng có một câu muốn nói."
Y tới gần Sở Từ, sau đó ở bên tai hắn nói một câu "Bệ hạ đã chết".
Sở Từ đầy đầu hắc tuyến, may Trương Văn Hải còn nhớ rõ dặn dò Tiểu Chanh Tử không cần lớn tiếng ồn ào, bằng không tội bất kính là không thoát. Chẳng lẽ y cho rằng không nói trắng ra như vậy, mình sẽ không hiểu sao? Nhìn người nhà Tấn Dương ngắn gọn mà hàm súc cỡ nào.
Nhưng mà, trong lòng hắn sao lại ấm áp như vậy?
Nếu nói người nhà cùng phu tử đối tốt với hắn còn có chút nguyên nhân vì nguyên chủ, còn Trương Văn Hải cùng Phương Tấn Dương chính là thật sự vì hắn phát triển mà thành. Có bằng hữu như thế, còn cầu gì thêm đâu?
Còn không đợi Sở Từ dọn đồ đi, Từ quản gia cũng vội vàng tới, "Sở tú tài, ngươi ở đây vừa lúc, chổ ta có một ít vải bố cùng áo tang, ngày mai các ngươi nhớ rõ tròng lên, trong phòng cũng phải treo lên a."
Sở Từ bất đắc dĩ mà chỉ chỉ trên mặt đất, Từ quản gia mới thấy rõ hai đống đồ lớn kia.
"Không sao, những thứ này đều là còn nguyên, các ngươi không biết cắt, có thể đưa cho người khác. Ở chổ ta đều là dựa theo thân hình các ngươi cắt sẵn, vải bố trắng cũng cắt thành mảnh vải, có thể trực tiếp treo lên. Ta còn phải về phủ bố trí, xin cứ tự nhiên."
Từ quản gia vội vội vàng vàng mà tới, lại hấp ta hấp tấp mà chạy trở về. Sở Từ nhìn chằm chằm mấy thứ này, yên lặng quay đầu nhìn người gác cổng.
Người gác cổng gầy yếu bị ánh mắt nóng rực của hắn nhìn chằm chằm, cũng yên lặng mà xoay người, bóng dáng tràn ngập hai cái chữ to đen cứng, Từ Chối.
Không đợi Sở Từ dùng lợi ích dụ dỗ, ngoài cửa liền truyền đến tiếng do dự: "Vị huynh đài này chính là...... Sở huynh?"
Sở Từ nhìn qua có chút xa lạ, lại nhìn một cái lập tức lôi ký ức trở lại, đây không phải là Trần Tử Phương lần đó cùng bọn họ cùng nhau nghe thuyết thư uống rượu sao? Đúng rồi, y đã từng nói qua mình muốn chuyển tới Huyện Học cầu học.
"Đúng là tại hạ, ngày đó từ biệt, đã mấy ngày không gặp, Trung Hành huynh càng thêm tuấn lãng, thật sự làm tiểu sinh xấu hổ a." Sở Từ hiếm khi nhiệt tình dào dạt, chỉ thiếu điều đi tới bắt tay, làm Trần Tử Phương có chút thụ sủng nhược kinh.
Sau đó, khi biết được ý đồ của Sở Từ, mới phát hiện cảm động ngay lúc đó đều có lẽ là đem đi cho chó ăn, bởi vì Sở Từ lúc ấy biểu hiện như vậy chẳng qua chính là vì dụ y giúp đỡ bê đồ thôi!
Nhưng mà lúc này, nhìn Sở Từ nhíu mày nói ra khốn cảnh trước mắt, trong lòng Trần Tử Phương không khỏi dâng lên một cổ hào khí, y giúp đỡ Sở Từ nhấc lên hai bao đồ lớn, lảo đảo lắc lư mà đi ở đằng trước. Sở Từ xách theo mấy bộ xiêm y Từ quản gia đưa tới, bước chân nhẹ nhàng mà đi theo phía sau.
Sở Từ nghĩ: Trần Tử Phương này cũng quá nhiệt tình chút, hắn kỳ thật chỉ là muốn nhờ y giúp đỡ đồ nhẹ nhàng, không nghĩ tới y lại trượng nghĩa như vậy, không tồi không tồi.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top