Chương 37: Bỏ lỡ thương tiếc cả đời.

Người trong nước giao lưu cảm tình phần lớn đều là ở trên bàn cơm. Đổi chén đẩy ly, sau khi rượu quá tam tuần, bầu không khí sôi nổi lên. Mấy người khác trò chuyện một ít việc trong nha môn, Lục chưởng quầy cũng tiến đến bên người Hoàng quản sự dò hỏi tháng sau sắp sửa in ấn thư tịch.

Từ lão gia lúc này mượn cơ hội tới gần Sở Từ, hỏi chút vấn đề, như là từ đâu tới, đi học ở đâu linh tinh. Một khuôn mặt trước sau cười tủm tỉm, tựa như một đóa hoa cúc đang nở rộ.

Sở từ cùng y nói mấy chuyện râu ria, Từ lão gia cũng là người thức thời, không hỏi gì quá đáng. Nhưng chỉ như vậy cũng đủ để làm Sở Từ không quá thoải mái.

Hắn biết Từ lão gia chính là người lần trước mua bức họa của hắn, lần này có thể duyệt thư hào trình lên cũng có y trợ giúp ở trong đó.

Chẳng lẽ là hắn vẽ tranh quá đẹp, làm Từ lão gia vẫn luôn hâm bộ bức tranh, tiến tới bắt đầu hâm mộ người vẽ tranh? Nhưng mà y là một nam nhân lớn tuổi, làm ra loại hành động như thế này dù sao cũng có chút quỷ dị, giống như có chút quá nhiệt tình, Sở Từ luôn cảm giác trong lòng có chút nổi da gà, chẳng lẽ là đã xem hắn trở thành cái loại này người? Sở Từ không tự giác mà ngồi xa một chút, miễn cho làm người khác hiểu lầm.

Tiệc rượu khoảng một canh giờ, thức ăn trên bàn cũng thay đổi nhiều lần. Lần này tượu trên bàn uống là Lê Hoa Bạch Trương thư biện tuyển chọn, mùi rượu nồng đậm, uống lên có cổ hương vị ngọt thanh, rất giống mùi rượu đóng hộp, nhưng tác dụng đặc biệt chậm. Thân là vãn bối duy nhất trên bàn, Sở Từ không thể không một mình giải quyết hơn phân nửa.

Sau khi tiệc rượu tan, Sở Từ được Hổ Tử đỡ về Trương gia, tuy rằng thần trí đã không rõ lắm, nhưng hắn vẫn kiên trì đi thư phòng.

Sở Từ trong ánh mắt kinh ngạc hai người Trương Phương, nhấc bút viết mấy câu trên giấy, sau khi viết xong, hắn vừa lòng gật gật đầu, sau đó không coi ai ra gì mà đi ra thư phòng, trở lại phòng, ngã đầu ở trên giường.

Hai người trong phòng vốn dĩ mang tâm thái phi lễ chớ nhìn, dù sao văn tự có thể hiện ra rõ ràng nội tâm của người khác. Nhưng trong lòng tò mò lại trước sau đè nén không được, bọn họ rất muốn biết, quân tử khiêm nhường như Sở huynh, ngày thường bình tĩnh tự giữ mình sau khi say sẽ phun ra Chân Ngôn gì?

Đầu tiên là Trương Văn Hải liên tiếp đứng dậy, hoặc uống nước hoặc đi ngoài, lúc đứng dậy đều nhịn không được nhìn lên bàn Sở Từ một cái, nhưng mà y nhìn nửa ngày cũng không hiểu được. Cuối cùng cắn răng một cái, vẫn là trực tiếp đi qua nhìn, nếu như nhìn thấy cái gì không nên thấy, cũng nhất định thối rữa ở trong lòng, tuyệt không nói ra ngoài miệng, ngay cả Tấn Dương cũng không nói cho! Ai kêu y chịu theo cùng nhau xem!

"Ồ?"

Phương Tấn Dương vốn dĩ dựng lỗ tai chờ nghe, y biết Trương Văn Hải có cái tật xấu, gặp được thứ cảm thấy hứng thú sẽ không tự giác niệm ra, nhưng mà đợi hồi lâu, lại chỉ có một tự ồ, cái này, lòng hiếu kỳ của y cũng đè nén không được.

"Đây là cái gì?" Y đứng dậy đi qua.

Chỉ thấy chữ trên giấy Tuyên Thành trắng tinh giống như là mấy con rồng bay quanh ở bên nhau, nói là chữ còn không bằng nói là vẽ lên. Trách không được Trương Văn Hải không niệm, bởi vì thật sự xem không hiểu a!

"Tấn Dương, ta đã hiểu!" Trương Văn Hải đập mạnh một cái, "Ngươi trước kia đã từng đi Thượng Thanh Quan cầu phù chú chưa?"

Phương Tấn Dương lắc lắc đầu, y không quá tin cái này.

Thượng Thanh Quan ở ngoài Huyện thành trên một tòa núi cao, là một đạo quan nổi danh, nghe nói nơi đó đặc biệt linh nghiệm, cầu thê được thê, cầu tử được tử. Cho nên mỗi năm trong lúc khoa cử, đều có rất nhiều thư sinh lén lút mà đi cầu lá phù chú, gửi hy vọng với quỷ thần, cầu chính mình có thể đạt được tâm nguyện.

"Ta hoài nghi, đây là cái loại bùa này!" Trương Văn Hải nói thực chắc chắn. Trước kia y ở trên túi gấm người khác nhìn thấy một góc lộ ra, cũng là xiêu xiêu vẹo vẹo như thế này.

"Trách không được văn chương Sở huynh nổi bật như vậy, hóa ra chính hắn biết vẽ bùa!" Trương Văn Hải thổn thức không thôi, lần đầu tiên nhận thức được sự quan trọng của việc nắm giữ nhiều loại kỹ năng.

"Phải không?" Phương Tấn Dương vẫn cảm thấy rất kỳ quái, nhưng y cũng xem không rõ, chỉ có thể chờ sau khi Sở Từ tỉnh lại rồi nói tiếp.

Sau khi Sở Từ tỉnh lại, nhìn bên ngoài mờ nhạt ánh sáng, biết mình đại khái là ngủ một buổi trưa. Hắn đổi đi quần áo ám mùi rượu, sau đó một lần nữa rửa mặt chải đầu, lại khôi phục bộ dáng phong độ nhẹ nhàng.

Hắn đi vào thư phòng, phát hiện Trương Văn Hải cùng Phương Tấn Dương đều ở trước bàn học tập, trong lòng rất là vui mừng. Nhưng ánh mắt hai người lại lộ ra vài phần quỷ dị, làm Sở Từ vô cùng khó hiểu.

Chờ khi bị hai người kẹp đi vào án thư, Sở Từ mới hiểu được vừa rồi.

Trên giấy viết mấy cái chữ cuồng Thảo to, "Lão biến thái, cách xa ca một chút"! Chắc là từ ngữ thô bạo làm hai người không thoải mái, Sở Từ đang muốn giải thích một chút, liền nghe Trương Văn Hải hỏi: "Sở huynh, đây chính là một loại bùa chú?"

Xong rồi? Nhìn không hiểu, vậy thật tốt quá!

Hắn bình tĩnh đem tờ giấy trên bàn cuộn lại trong tay, sau đó nói: "Đây đúng là một loại bùa chú, ta cũng là tình cờ nghe nói qua loại bùa này có thể giải rượu, cho nên mới sau khi say vẽ một bức. Đáng tiếc a, ngươi cũng thấy, ta còn là say rối tinh rối mù, có thể thấy được loại biện pháp này cũng không dùng được."

Trương Văn Hải vội gật đầu, thuận tiện đánh mất ý tưởng đi Thượng Thanh Quan một chuyến. Phương Tấn Dương vẫn còn cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng vẻ mặt Sở Từ quá mức tự nhiên, y cũng tìm không thấy sơ hở gì.

Cầm lịch sử đen tối trở về phòng, Sở Từ vội vàng đặt ở trong chậu than đốt đi. Hắn mới vừa tổng kết một chút, may mắn hắn vừa mới viết chính là bản chữ hoành giản thể, lại là thể cuồng thảo khó nhận ra nhất, cho nên bọn họ mới nhận không ra, nếu như trước đó viết chính là bản chữ phồn thể, phỏng chừng liền phải ngàn năm công đức một sớm tan, vậy còn làm sao vui sướng mà giả bộ?

...........

Từ quản gia hồn nhiên không biết hành vi lôi kéo làm quen của mình làm cho trong lòng Sở Từ  sinh cảnh giác với y.

Y chỉ là cảm thấy quá trùng hợp.

Lần trước thiếu gia đi Huyện Học xử lý chuyện nhập học của tiểu thiếu gia, sau khi trở về trên mặt hiếm khi mang theo chút tươi cười, làm tiểu thiếu gia có chút sợ hãi cũng bạo gan chút.

Khi đó thiếu gia nói, hắn ở Huyện Học quen được một thư sinh, tên gọi Sở Từ, làm người chính nghĩa lẫm liệt, năng ngôn thiện biện. Hắn đã nói rõ với Sở Từ kia, chờ sau khi nhập học coi chừng Chung Ly Ngọc một chút, đến lúc đó Từ quản gia bọn họ nhất định phải đối với người khác tốt một chút.

Chỉ là không nghĩ tới, Sở Từ thế nhưng chính là Thiên Ngoại Lai Khách họa bức họa tiểu thư! May mắn y giúp đỡ làm thư hào, về sau Sở tú tài nhất định sẽ đối với tiểu thiếu gia tốt hơn một chút.

Từ quản gia một mảnh nhiệt tình không chỗ phóng thích, liền muốn hiểu thêm về Sở Từ một chút, để cho tiểu thiếu gia sau này khi cùng người ở chung không phạm vào kiêng kị. Nhưng y cảm thấy thư sinh này tựa hồ đối với y hơi xa cách, Từ quản gia có chút buồn bực, rõ ràng lão nhân gia y thoạt nhìn thực dễ gần a!

Trở lại Khấu phủ, sắc trời đã tối. Dưới ánh nến trong thư phòng, tiểu thiếu gia đang ngồi viết chữ, vừa viết trong miệng còn thì thầm nói nói gì đó. Từ khi có bức họa tiểu thư, tiểu thiếu gia tựa hồ đã tìm được chổ ký thác, hơn nữa toàn bộ mọi người trong phủ đều sủng hắn, lại không có những chuyện dơ bẩn kia, cả người hắn đều cởi mở hơn không ít so với trước đây.

"Từ gia gia, người đã về rồi! Ta làm xong bài tập rồi, hiện tại đang viết thư cho cữu cữu!" Chung Ly Ngọc giơ lên giấy trên tay cho Từ quản gia xem.

"Tốt tốt tốt, tiểu thiếu gia ngươi từ từ viết. Viên Viên các nàng đã chuẩn bị cơm canh cho ngươi chưa?"

"Ừm! Ta ăn một cái đùi gà lớn, còn có hai miếng thịt, còn có một miếng cá, còn có...... Một chút rau xanh." Chung Ly Ngọc trộm nhìn Từ gia gia, muốn quan sát một chút phản ứng của y đối với chuyện nó chỉ ăn một chút rau xanh.

Từ quản gia lại cảm thấy còn được, từ điểm đó cho thấy, tiểu thiếu gia là di truyền Khấu gia bọn họ, từ cao nhất lão gia đến ở dưới tiểu thư thiếu gia, đều chỉ thích ăn thịt.

Y xoa xoa đầu Chung Ly Ngọc, bảo nó tiếp tục viết, chính mình cũng ngồi ở một bên, đề bút viết cho thiếu gia một phong thơ, cũng đem những việc hôm nay chứng kiến viết lên.

Khi Khấu Tĩnh nhận được tin, trước đem phong thư tiểu cháu ngoại trai xem xong, ngôn ngữ trĩ đồng bên trong làm lòng hắn ấm áp, làm trên mặt hắn hiện ra một nụ cười nhẹ. Hắn sờ sờ ngọc ấm trên cổ, còn may không chỉ đem khối ngọc này trở về.

Hắn lại mở ra thư Từ quản gia, xem xong cũng cảm thán một câu thật là quá trùng hợp.

Thư sinh kia thế nhưng chính là người vẽ tranh, thật đúng là ngoài dự đoán của mọi người. Hắn vốn tưởng rằng y là tính tình liệt hỏa, lúc tức giận lên cả người đều mạnh bạo, lại không nghĩ rằng y cũng có một mặt kiên nhẫn như vậy.

Khấu Tĩnh ngồi ở trong doanh trướng, đầu tiên là hồi âm thư cho hai người. Sau khi nghĩ một chút, hắn lại nhấc bút, cũng viết cho Sở Từ một phong.

Nhờ người làm việc, tự tay viết tin hẳn là có có vẻ có thành ý hơn một chút.

......

Hai bốn tháng giêng, tiệm sách Hàn Mặc tới một mớ thư. Lục chưởng quầy sai người đem bảng gỗ trong tiệm chuẩn bị tốt mang ra, bày ở một vị trí thực dễ thấy.

bên trên viết: Đề tập mới 《 Từ Hải 》 200 bộ, lão phụ mẫu tự mình mang đội biên soạn kiểm duyệt, Đặc biệt xuất bản vì Thi Huyện. Đi ngang qua dạo ngang qua không nên bỏ lỡ. Bỏ lỡ thương tiếc cả đời, cơ hội chỉ có một lần này. Ngươi còn đang đợi cái gì, mau mau tiến vào mua đi!

Khẩu hiệu quảng cáo hiện đại ở cổ đại thoạt nhìn mới mẻ độc đáo như vậy, dân chúng sau khi nghe người ta đọc nội dung trên bảng gỗ, sôi nổi chạy đi bẩm báo, để những người đọc sách quen biết nhanh chóng đi mua.

Cũng có những thư sinh cuồng vọng khinh thường nhìn lại, cho rằng bọn họ chỉ là đánh chiêu bài Huyện lệnh làm buôn bán. Phải biết rằng Huyện lệnh đại nhân công sự bận rộn, nào có nhiều thời gian rãnh soạn sách như vậy chứ? Không thể không nói, y nói đúng là sự thật.

Nhưng mà ngoài miệng tuy rằng nói như vậy, y vẫn là trộm sai gia phó đi mua một quyển trở về. Sau khi lật xem sơ qua, y lập tức cầm sách đi thư phòng.

Không đến một lúc, y lại từ thư phòng lao ra: "Mau mau, lại đi mua, có bao nhiêu cuốn đều mua hết trở về!"

Sách này trên trang đầu tiên viết chủ biên thật là tên Huyện lệnh, sau đó ngoại trừ Sở Từ ở vị trí phó chủ biên  không quá biết, còn những người khác đều là thủ lĩnh trong huyện.

Chẳng lẽ Huyện lệnh đại nhân thật sự vì Thi Huyện tự mình ra một quyển sách sao? Từ điểm này, y lập tức muốn cho gia phó đi độc chiếm những quyển sách đó, người khác nếu ít đi cơ hội, cơ hội của y dĩ nhiên sẽ nhiều lên!

"Nhưng mà, thiếu gia, chưởng quầy có lệnh hạn chế mua hàng với nam tử, mỗi người chỉ cho mua một quyển." Gia phó vẻ mặt đau khổ nói.

"Vậy còn chờ cái gì, kêu tất cả mọi người đi mua! Đúng rồi, cháu trai của quản gia cũng ôm đi mua một quyển!" Có thể ít đi một quyển thì là một quyển, tổng cộng cũng chỉ hai trăm quyển!

Trong lòng  gia phó nói thầm, cháu trái của quản gia mới hơn một tuổi, có thể xem hiểu sách sao?

Trong lúc y mang theo rất nhiều người đi tới tiệm sách, lại ở trên đường gặp một đám khác. Đó là đối thủ một mất một còn của thiểu gia nhà y, thoạt nhìn cũng là đi mua sách!

Hai bên phân cao thấp chạy đến tiệm sách, lại phát hiện Lục chưởng quầy đang ở bên ngoài.

"Bán xong rồi thật sự bán xong rồi! Tiểu lão nhân thật sự không có giấu giếm! Không tin ngươi lục soát một chút đi!"

"Thật không có! Thật không có! Ngày mai xin hãy đến sớm, đến lúc đó lại có 200 quyển!"

"Ai ai ai, kia vốn là ta để lại cho cháu trai! Không thể động a!"

Lục chưởng quầy nhìn thấy người nọ ném xuống một lượng bạc tử ở trên bàn, sau đó ôm sách vội vàng rời đi, trên mặt chỉ còn lại có cười khổ.

Mệt y còn nghĩ 200 cuốn hẳn là có thể bán mấy ngày rồi, ai biết chỉ có hai cái canh giờ, đều đã bị đoạt đi hết toàn bộ rồi.

Nhìn trong tiệm một mảnh hỗn độn, Lục chưởng quầy phân phó mọi người đem những sách khác gỡ xuống, ở trong hai tháng đầu năm, toàn bộ sửa bán 《 Từ Hải 》.

Trương Văn Hải cùng Phương Tấn Dương cũng đoạt được một quyển, khi bọn hắn thấy trên trang thứ hai viết tên Sở Từ, hai mắt đều phải trừng ra.

Đám người Trương Văn Hải là biết Sở Từ đang làm mấy thứ này, nhưng bọn hắn chỉ cho rằng đó là tùy ý làm ra, không nghĩ tới nhân gia thế nhưng đã cùng Huyện lệnh đại nhân đi chung đường, liên hợp xuất bản một quyển sách.

Đa số đề mục ở đây bọn họ đều đã quét qua, ngẫm lại những học sinh đó bây giờ ôm phân đề tập này như thu hoạch được bảo vật, lúc này lại nhìn lại, trong lòng khó tránh khỏi có một ít cảm giác hào hùng được ở trên người khác, có chút thầm sảng khoái, dù sao bản nhân người biên tập đang tự mình phụ đạo cho bọn họ.

"Ồ, các ngươi đã mua? Ta còn nói đưa cho các ngươi hai quyển đâu." Sở Từ ôm một đống sách đi đến.

Trương Văn Hải cùng Phương Tấn Dương nhìn sách trên tay Sở Từ, mắt phát ra một luồn ánh sáng như sói thấy thịt.

"Sở huynh, ngươi còn có bao nhiêu, chúng ta mua hết!!! Chính bọn họ không cần, còn có thể đưa cho bạn bè thân thích a.

Sở Từ sở dĩ không bị hạn chế số lượng mua, đương nhiên thân là đặc quyền tác giả, sách ra tự nhiên là phải gửi cho hắn một phần. Hơn mười quyển này vốn chính là từ chổ của Lục chưởng quầy đưa tới.

Suy xét đến gia cảnh một ít học sinh, sách này định giá cũng không tính là đắt, một quyển chỉ cần 288 văn. Nếu ngay cả số tiền này cũng đưa ra không được, vậy thì chép năm quyển, công một quyển đáp án.

Sở Từ đối với định giá này không có ý kiến gì, lãi thấp tiêu thụ mạnh cũng là một loại biện pháp kinh doanh. Nói thật ra, so với hiện đại động một chút mười mấy tệ một quyển đề luyện tập, thì sách này của hắn xem như bán ra với giá trên trời. Do đó cũng có thể thấy phản ứng xuất hiện ở người đọc sách là không dễ dàng thay đổi.

Khi cầm được sách, thấy tên của mình ở vị trí thứ hai, trong lòng Sở Từ còn có chút không dám tin tưởng. Hắn vốn dĩ cho rằng tên mình có thể sẽ treo ở cuối cùng. Hiện tại xem ra bọn họ vẫn rất đúng mực, vậy về sau còn có thể tiếp tục giao thiệp.

Tình hình trấn khác so với có Sở Từ tự tay đề quảng cáo cho tiệm sách Hàn Mặc mà nói có chút không đủ, nhưng vàng thì luôn sáng, tới buổi chiều, 《 Từ Hải 》 đã bị đoạt đi không còn một quyển.

Những chưởng quầy này tầm nhìn không bằng Lục chưởng quầy, bọn họ nhập không phải rất nhiều, ít thì ba bốn mươi quyển, nhiều thì 112 quyển, chờ đến khi bọn họ vội vã chạy đến hiệu sách Huyện thành, lại thấy Lục chưởng quầy mướn ba chiếc xe ngựa ở ngoài hiệu sách, vui vẻ hân hoan mà sai bọn tiểu nhị dọn sách ra.

"Không cần đi nhìn, ta đã nhập toàn bộ chổ này, các ngươi chờ đợt tiếp theo ba ngày sau đi, đến lúc đó phải nhanh một chút a ha ha ha."

"Âm hiểm tiểu nhân", "Vô sỉ bại hoại"! Lời chửi mẳng như vậy nhiều vô kể.

Có vài chưởng quầy còn dùng chiêu bài cảm tình, kể ra học sinh địa phương thật không dễ dàng.

Lục chưởng quầy tựa hồ có chút cảm động. Y sờ sờ chòm râu bên môi, sau đó nói: "Như vậy đi, trước khi lô sách tiếp theo xuất bản, ta sẽ đi trấn trên các ngươi bày quán nhỏ bán đi, để tránh trì hoãn các học sinh ôn tập. Đến lúc đó còn xin các vị chưởng quầy không cần ỷ vào cửa hàng lớn ma cũ bắt nạt ma mới a."

Y dụng tâm âm hiểm làm cho mọi người cùng nhau chửi mắng, chung quanh nội trong một thước vuông tràn đầy vụn nước bọt mọi người phỉ nhổ.

Lục chưởng quầy trong lòng đắc ý, ai bảo các ngươi trước kia ỷ vào sinh ý tốt nói móc ta!

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top