Chương 30: Gãi đúng chỗ ngứa.
Mùng một tháng mười hai, toàn bộ Tú tài đều phải đi huyện nha, đem công văn của mình đến chỗ phòng học quan nhận cái ấn, sau đó mới tham gia Thi Tuế ngày ba tháng mười hai.
Sở Từ dậy rất sớm, sau khi hắn cùng Trương Văn Hải, Phương Tấn Dương ba người đánh qua một bộ Ngũ Cầm Hí, liền tắm gội thay quần áo, sau đó cầm công văn tú tài đi đến huyện nha.
Huyện nha ở trong hẻm, lúc này còn chưa có mở cửa. Sở Từ rảnh rỗi không có việc gì, liền bắt đầu nghiên cứu tòa huyện nha này.
Dưới hiên huyện nha có treo một tấm biển đen, bên trên viết bốn chữ "Viên Sơn huyện thự". Phía dưới là hai cánh cửa lớn, bên trên sơn lớp sơn đen, mặt sơn loang lổ, nhìn qua có chút cũ xưa, cẩn thận phẩm một chút, lại càng có một loại cảm giác lắng đọng lịch sử.
Hai bên trái phải là hàng rào, một bên đặt một tôn Bệ Ngạn*, một bên đặt một cái Đăng Văn Cổ. (Trống trước cửa nha môn.)
*狴犴 Bệ Ngạn, một trong chín đứa con của Rồng trong thuyết Long sinh cửu tử. Đặc điểm của đồ án này là hình dạng đầu hổ, mắt trợn, nanh nhe, miệng há trông rất hung dữ. Xưa kia trước công đường, hay chốn ngục tù thường có đắp nổi hình này.
Bệ ngạn:
Đăng Văn Cổ này sử dụng cũng không phải rất nhiều, giống trong phim truyền hình hiện đại bởi vì một ít việc nhỏ lông gà vỏ tỏi đi đánh trống này là trăm triệu không có khả năng. Triều đình có lệnh, phàm là người gõ vang Đăng Văn Cổ, không hỏi nguyên do, trước đánh ba mươi trượng.
Nếu không phải có oan khuất trọng đại lại cầu cứu không được, cũng sẽ không đánh trống kêu oan. Phương pháp xử lý bình thường là, trước do thôn trưởng hoặc lão nhân lí chính đức cao vọng trọng trong thôn thương thảo biện pháp giải quyết, nếu như liên quan đến kiện án hình sự, như vậy liền phải do Tú tài trong thôn đi nha môn đưa mẫu đơn kiện, đợi huyện nha tiếp nhận mới có thể chọn ngày mở công đường.
Sở Từ đang hứng thú bừng bừng nghiên cứu, bỗng nhiên nghe thấy sau lưng có người gọi hắn, hắn quay đầu nhìn lại, hóa ra là vị bày sạp viết thư từ trước kia Trần Húc Trần tú tài.
"Trần niên huynh có lễ, tiểu sinh vừa mới nhìn quá mức nhập thần cho nên có điều chậm trễ, còn xin tha thứ cho."
"Sở niên đệ quá khách khí, ta vốn tưởng rằng ta tới đã đủ sớm, ai ngờ ngươi thế nhưng còn sớm hơn ta một chút."
"Tiểu sinh năm trước chen chúc sợ hãi, cho nên năm nay tới sớm chút." Sở Từ nhớ tới Tu La tràng trong ký ức nguyên chủ, không khỏi đánh rùng mình, chen tới rớt giày rớt vớ gì đó, thật sự là quá đáng thương.
"Ha ha, người cùng ý tưởng."
Đang nói chuyện, cửa lớn huyện nha đã được mở ra, một nha dịch từ bên trong đi ra, thấy hai người bọn họ, liền nói: "Hai vị Tú tài công chính là tới nhận ấn? Học quan lập tức sẽ tới ngay."
Bọn họ đi vào nha môn, sau đó lại ở trước cửa sổ phòng xếp hàng. Như thể chỉ trong chốc lát, phía sau đã xếp hàng dài. Sở Từ quay đầu lại nhìn, phát hiện các tuổi tác đều có một ít, già nhất đã đầu đầy tóc bạc, người nhỏ nhất nhìn qua chỉ mười sáu mười bảy tuổi, có vẻ đặc biệt non nớt.
Trong đám người có một lão nhân, đầu tóc hoa râm, hẳn là già nhất trong đó. Tầm mắt y cùng Sở Từ giao nhau một khắc, tức giận "Hừ" một tiếng, sau đó xoay đầu qua.
Sở Từ không biết lão nhân ngạo kiều này là ai, nhưng người khác như vậy khẳng định là có nguyên do, hắn từ trong trí nhớ tìm một chút, sau đó mới biết được, hóa ra vị này trước đây chính là tiên sinh dạy hắn vỡ lòng Tư Thục tiên sinh Trương lão gia tử.
Trách không được y sẽ nhìn hắn như vậy, từ sau khi nguyên chủ rời khỏi Khải Sơn Thư Viện, Trương lão gia tử liền đem hắn trở thành là kẻ vong ân phụ nghĩa, ở trong thôn nếu như có thể không chạm mặt thì tận lực không chạm mặt.
Hơn nữa, Sở Tiểu Viễn hiện tại còn không có đi học, chính là bởi vì Trương lão phu tử không chịu thu nhận nó. Xem ra vấn đề này phải nhanh giải quyết một chút, bằng không nó liền phải bỏ lỡ thời cơ học tập tốt nhất.
Trong lúc Sở Từ như đi vào cõi thần tiên, vị quan huyện học kia tới. Y ăn mặc một thân áo dài màu xanh đen, nhàn nhạt quét mắt nhìn đám người xếp thành hàng một cái, sau đó mở cửa đi vào, ngồi ở bên trên cửa sổ, lấy ra một quyển sách.
Sở Từ xếp vị trí đầu tiên, duỗi tay từ cửa sổ đem công văn tú tài đưa đi vào. Người nọ tiếp nhận mở ra nhìn, hỏi:
"Bình An trấn Trường Khê thôn Sở Từ?"
"Đúng là tiểu sinh."
Người nọ cầm lên quyển sách, lật đến mỗi một tờ, đem tin tức phía trên đối chiếu một chút, sau đó liền lấy ra một con dấu hình vuông, ở cuối tờ công văn đóng ấn xuống, phía trên đã có bốn cái ấn.
Sau khi ấn xong y đem công văn trả lại cho Sở Từ, bắt đầu gọi người tiếp theo. Sở Từ tiếp nhận công văn, thối lui đến một bên, chỉ thấy phía trên ấn in chữ mùa đông Gia Hữu năm 42. Xem ra đây là mỗi năm đổi một cái, cũng miễn cho có vài người làm giả gian lận.
Lúc Sở Từ từ trong đám người lui ra, hắn phát hiện đội ngũ đã xếp rất dài. Ngoài cửa nha môn còn vây quanh một đám người lớn, bị nha dịch ngăn đón tạm thời không có cho đi vào.
Thô sơ giản lược nhìn lại, Tú tài huyện bọn họ đại khái có hai ba trăm người. Nghe lên có vẻ rất nhiều, nhưng trên thực tế đây là nhiều năm tích lũy mới được, trong huyện mỗi năm có thể thi đậu nhân số cũng sẽ không vượt qua năm người.
Trong lòng Sở Từ sinh ra một chút cảm giác khủng hoảng, xem ra hắn không thể lại uổng phí khinh suất bản thân mình. Từ tỉ lệ tú tài liền có thể nhìn ra thi cử nhân khó như thế nào, vạn nhất hắn cũng thi cử nhiều lần không đậu, toàn bộ kế hoạch trước kia hết thảy liền tan thành bọt nước.
Sau khi từ huyện nha trở về, Sở Từ bắt đầu đóng cửa khổ đọc, sách sắp sửa dùng đến đều đem ra xem lại một lần, sách chú giải cũng ôn tập, để khắc sâu vào tâm trí.
Hành động này của hắn vô cùng ảnh hưởng đến Trương Văn Hải. Trương Văn Hải vốn dĩ đem chuyện cùng Sở Từ tới Huyện thành dự thi này trở thành kỳ nghỉ, mấy ngày nay cũng không có chạm qua sách vở. Điều này làm y thấy người này lợi hại hơn y nhiều như vậy nhưng vẫn còn nỗ lực, cho nên cũng vội vàng trở lại thư phòng, bắt đầu dụng công.
Ngày ba tháng mười hai, cửa lớn giáo sĩ quán Viên Sơn huyện mở ra. Giáo sĩ quán chính là trường thi huyện thành, nó dựa theo hình thức trường thi xây dựng, phía trước là lều thi, phân số dựa theo trường thi Thiên Địa Huyền Hoàng, phía sau lại là nơi quan viên giám thị nghỉ ngơi cùng chấm bài thi.
Thi Tuế chỉ thi một hồi, dùng mất hai cái canh giờ. Cho nên bọn họ không cần mang đồ ăn uống đi vào, chỉ cần đem bút mực nghiên mực chuẩn bị tốt là được, bài thi sẽ được trường phát xuống.
Sở Từ cầm theo rổ đi theo đội ngũ đi tới, hắn nhìn nha sai canh giữ ở trường thi cẩn thận kiểm tra xong đồ mọi người mang theo liền cho đi, cũng không cần cởi quần áo, cùng khoa cử chính thức không quá giống nhau.
Khi đến phiên Sở Từ, nha sai lớn tuổi kia tiếp nhận công văn của hắn nhìn, tùy ý mà lay rổ hắn một chút, sau đó kêu lên: "Trường Khê thôn Sở tú tài, phòng thi số ba chữ Thiên trường thi."
Giáo sĩ quán theo Thiên Địa Huyền Hoàng phân chia trường thi, số phòng chữ Thiên tổng cộng 30 phòng, số phòng chữ Địa là 60 phòng, chữ Huyền 90 phòng , chữ Hoàng 180 phòng.
Càng phía trước thì hoàn cảnh đương nhiên là càng tốt, xếp hạng hôm nay chính là dựa theo thành tích lần Thi Tuế trước đó.
Sở Từ đi từ phía sau đi tới phía trước, rốt cuộc đi tới gần nơi đại đường tìm được số phòng, trước đại đường đã ngồi mấy vị quan giám thị, chỉ còn chủ vị Huyện lệnh còn chưa có tới.
Sở Từ kéo ra tấm ván gỗ che ở phía trước ngồi xuống. Hắn phát hiện bên trong phòng số này chỉ có một cái bàn, một cái ghế dài, hoàn cảnh chật chội hẹp hòi, làm người đi vào liền có cảm giác không thoải mái.
Bởi vì thời gian rất lâu không có sử dụng qua, hôm qua huyện nha liền phái chút tạp dịch tới quét tước, nhưng bọn họ quét xong số chữ Thiên cùng số chữ Địa liền đã đi rồi, bên trong hai phòng số Huyền Hoàng tro bụi chồng chất, thậm chí còn có mạng nhện kết ở bên trên.
Loại áp chế cấp bậc này không có lúc nào là không tồn tại, thật là làm người rất khó có thể không tiến lên.
Đợi toàn bộ mọi người ổn thỏa vị trí, bên ngoài vang lên một tiếng la, Huyện lệnh Viên Sơn huyện đi đến trước mắt mọi người. Y mặc một thân màu xanh lá uyên ương bổ phục, đầu đội mũ cánh chuồn, thân người cao thẳng, mặt vuông tai to, nhìn qua rất uy nghiêm.
"Các vị đều là nhân tài Viên Sơn huyện, hôm nay hội tụ một đường, có thể bồng tất sinh huy*. Bản quan nhậm chức từ đầu năm tới nay, chỉ thấy qua một vài vị trong đó, hôm nay nhìn thấy mọi người, cũng là vinh hạnh của bản quan. Hy vọng các vị giữ nghiêm kỷ luật trường thi, chớ có để phát hiện chuyện bí mật mang theo tài liệu. Một khi phát hiện, từ bỏ công danh Tú tài, đánh thêm mười trượng!"
*Bồng tất sinh huy: Điểm thêm rực rỡ cho nhà nghèo.
"Cẩn tuân lão phụ mẫu khuyên nhủ, chúng vãn sinh tất nghe lệnh." Sở Từ theo mọi người cùng nhau phát ra tiếng.
Sau khi huyện lệnh nói xong hình thức, liền vẫy vẫy tay ý bảo có thể bắt đầu thi. Có một người gõ ba lần thanh la, lại có một người lấy ra một cây hương dài bậc lửa, dùng để tính giờ.
Bọn nha dịch ôm trang giấy phát xuống dưới , tổng cộng là ba tờ giấy, hai tờ chuẩn bị bản thảo, một tờ dùng để sao chép.
Sau khi phát giấy xong, liền có mấy nha dịch tay giơ đề thi đi qua đi lại.
Sở Từ tập trung nhìn vào, phía trên viết một hàng chữ: Cẩu nhật tân, nhật nhật tân, hựu nhật tân.*
*Nếu ngày nay đổi mới, thì ngày ngày sẽ mới, càng ngày lại càng mới.
Không phải đề cắt nghĩa cũng không phải đề tách biệt, nhận được là một câu trong《 Đại Học 》 chương 3, một câu của vua Thương Thang khắc trong chậu tắm, ý muốn người phải kịp thời tỉnh lại cùng không ngừng đổi mới.
Hắn nhanh chóng đem đề mục chép xuống, sau đó bảng đề thứ hai cũng đưa lên, đề này dựa trên chủ đề cây cỏ, viết một bài Luật Thi ngũ ngôn.
Trong đầu Sở Từ trước tiên hiện ra 《 Phú Đắc Cổ Nguyên Thảo Tống Biệt 》năm đó khi Bạch Cư Dị dự thi viết, có thể nói là thiên cổ lưu truyền a.
Hắn cũng đem cái đề mục này chép xuống, sau đó bắt đầu tìm kiếm phương pháp giải đề.
Biến pháp cách tân hẳn là mỗi cái triều đại phát triển đến trung hậu kỳ đều sẽ làm một lần. Có vài người có thể biến pháp thành công, có vài người lại thất bại thảm hại.
Tần tiên sinh cũng từng cùng hắn phân tích qua hình thức triều đình hiện tại, lấy Tả tướng cầm đầu là phái bảo thủ, lấy Hữu tướng cầm đầu chính là phái cách tân.
Dương huyện lệnh hiện tại nghe nói chính là bởi vì các phái tranh chấp trong triều đình mà bị biếm xuống, cùng với, y là đứng cùng phe Hữu tướng.
Sở Từ đề bút trên giấy viết: "Tác tân dân, thị cố quân tử vô sở bất dụng kỳ cực*." Đây là nguyên câu trong sách, ý nghĩa của đề bài.
*Làm mới dân, quân tử dùng bất cứ thủ đoạn nào.
"Phàm quân tử, mỗi nhật tất tam tỉnh kỳ thân, hữu quá nhi cải chi, bất quá tắc miễn chi.*《 Kinh Thi 》 có nói: 'Chu tuy cựu triều, thụ thiên mệnh dĩ duy tân'**. Quân vương cũng như thế, huống chi bá tánh chăng? Thế sự hay thay đổi, nếu mọi việc cố chấp bảo thủ, tất tự nó làm tăng thêm sự hỗn loạn, lại có ích gì đâu......"
*Phàm là quân tử, mỗi ngày đều xuy xét bản thân ba điều, nếu từng có thì phải sửa đổi, nếu chưa có thì nỗ lực cổ vũ chính mình. (Editor: Chỗ này là câu cắt nghĩa, câu đầy đủ trước đó trong văn đã có nhắc đến, trong quá trình đọc lại thấy có nhiều cmt không hiểu nên sẽ chú thích thêm bên dưới.)
**Chu Văn Vương bẩm chịu thiên mệnh, tỏ rõ thiên hạ: Chu cho dù là bang quốc cũ, nhưng sứ mệnh này ở cách tân.
Sở Từ theo chỗ tốt của biến pháp cách tân bắt đầu trình bày, lưu loát viết xuống mấy trăm chữ. Sau khi viết xong, hắn lại bắt đầu cân nhắc từng câu từng chữ, với mong muốn dùng từ thập toàn thập mỹ.
Thật vất vả đem áng văn chương này chỉnh sửa xong, thời gian đã qua hơn phân nửa.
Sở Từ không có chọn làm thơ trước, mà là bắt đầu sao chép văn chương. Phải biết rằng giấy thì chỉ có một tờ như vậy, nếu như vội vội vàng vàng viết lên, chỉ sợ sẽ có thể làm bẩn, đến lúc đó sẽ bị đánh dấu, xếp hạng liền sẽ giảm xuống, vậy không đẹp.
Sau khi chép xong văn chương, Sở Từ nhẹ nhàng thở ra, bắt đầu trên giấy làm thơ.
Viết thơ về cây cỏ từ xưa đến nay rất nhiều, trên cơ bản đều là ca tụng sự sống ngoan cường cứng cỏi của cây cỏ, nếu không chính là kể rõ ý cảnh thê lương hoang vu.
Nếu Sở Từ là người bốn năm chục tuổi, thật ra có thể viết một chút tâm cảnh, nhưng hắn là người trẻ tuổi, nếu quá thê lương thật ra làm người không vui.
Hắn trước đem vần chân điền ra, sau đó nỗ lực tìm tòi thật lâu, mới đem bài thơ ngũ ngôn Luật Thi điền xong.
Đợi sau khi hắn đem thơ sao chép xong, hương trong trường thi cũng sắp châm hết.
"Đương đương đương", ba tiếng la vang lên, bọn nha dịch xuống dưới thu bài thi. Ngồi ở phía trước phòng số dĩ nhiên không sợ gì cả, đều thoải mái hào phóng mà giao ra.
Nha sai càng đi về sau, tiếng lại càng lớn, cẩn thận nghe, còn có giọng nức nở truyền đến.
Sở Từ lắc đầu thở dài, thu thập mọi thứ xong, theo đám người đi ra ngoài.
......
"Án văn này của ngươi viết không tồi, hơn nữa gãi đúng chỗ ngứa, nghĩ đến lần này Thi Tuế hẳn là có thể giữ được vị trí." Tần phu tử nhìn Sở Từ viết ra bài văn, tỏ vẻ còn rất vừa lòng.
"Vậy có khả năng đứng đầu hay không?" Sở Từ thật cẩn thận hỏi.
"Điều này còn phải xem văn có tốt hay không." Tần phu tử trừng mắt nhìn hắn liếc một cái, sau đó buông xuống bài văn trong tay, đi đến bên giá sách, rút ra một quyển sách đưa cho Sở Từ.
"Đây là ——《 Hoàng Châu Hàn Thực Thiếp 》!" Sở Từ đại hỉ, "Tiên sinh ngài đây là làm sao mà mượn được? Thật cừ!" (Nguyên văn là: 棒 Thật cừ, tuyệt giỏi từ hiện đại.)
"Cừ?"
"Ta là nói ngài lợi hại! Khổng sơn trưởng thái độ kiên quyết như vậy, ngài vẫn có thể mượn được, thật sự là quá lợi hại!" Sở Từ ôm bảng chữ mẫu yêu thích không buông tay, hai mắt đều không nỡ nhìn chỗ khác.
Tần phu tử cười khổ, lợi hại cái gì? Còn không phải gãi đúng chỗ ngứa sao!
Ai, đáng thương khối mực Lý Đình y trân quý kia, chắc là không trở về được.
........
*Phàm là quân tử, mỗi ngày đêu xuy xét bản thân ba điều ——làm việc vì người khác có tận tâm tận lực hay không, cùng bằng hữu kết giao có thành tâm thành ý hay không, lão sư truyền thụ bài học có ôn tập hay không . Nói ngắn gọn, chính là tự xét lại ba điều "Trung" , "Tín" , "Tập".
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top