Chương 199: Bất phá bất lập.
Tự ngày ấy thượng triều đã qua vài ngày, trong khoảng thời gian này, Sở Từ vẫn luôn đang bận rộn một chuyện hợp lại hai viện nội ngoại.
Nếu muốn đem nội viện cùng ngoại viện hợp hai làm một, tự nhiên không phải nói một tiếng đơn giản như vậy. Hai viện nội ngoại trải qua thời gian dài tách rời như vậy, nội tâm sớm đã có ngăn cách, nếu như không thận trọng hành sự, sợ sẽ sinh rắc rối, đặc biệt là sau khi bọn họ ở thi quý lần trước đánh một trận.
Sở Từ nghĩ tới nghĩ lui, vẫn cứ không thể quyết định chủ ý, liền triệu tập lại hai viện nội ngoại cộng lại hơn 60 người phu tử cùng nhau lại đây thương nghị. Bởi vì cái phòng ở thiên viện Tư Nghiệp Thính không đủ để cất chứa nhiều người như vậy, cho nên Sở Từ khiến cho người đem một cái phòng lớn trong thiên viện Hoằng Văn Quán quét tước sạch sẽ, bố trí xong bàn ghế, dùng làm phòng họp.
Mọi người ngoại viện sớm đã thành thói quen chuyện mở họp, sau khi tan học liền cầm theo đồ của mình đi qua. Mà những người nội viện lại có chút thấp thỏm bất an.
Tự sau hôm thường triều đó, bọn họ nghe nói Cố Tư nghiệp bị hoàng thượng hạ chỉ biếm làm thất phẩm Giám thừa, đều có chút kinh ngạc. Sau lại biết được hai viện nội ngoại hợp hai làm một, càng có chút chân tay luống cuống. Đặc biệt là vài người lúc trước từ ngoại viện điều đến nội viện, trong lòng càng là kêu khổ không ngừng. Sớm biết sẽ có một ngày hai viện nội ngoại hợp hai làm một, vậy bọn họ cần gì phải gánh trên lưng kẻ tiểu nhân phản chủ này đâu?
Có câu thường nói, quan mới nhậm chức thắp ba đốm lửa. Bọn họ vốn tưởng rằng, sau khi Sở Từ tiếp nhận chức vụ công vụ nội viện, tất sẽ thi hành dùng thủ đoạn lôi đình, đại triển quan uy. Nhưng không nghĩ tới, hắn thế nhưng ước chừng đã năm ngày chưa từng hỏi một câu liên quan đến việc nội viện, này ngược lại làm mọi người có một loại cảm giác bình yên trước bão táp. Nghẹn càng lâu, thủ đoạn càng lợi hại.
Hôm nay, sợ là phải thấy kết quả.
Lúc trên đường đi Hoằng Văn Quán, nhóm phu tử nội viện vội vàng lại phía ngoại viện tìm hiểu tin tức. Phu tử ở ngoại viện cười khổ một tiếng, cũng đều đem những gì mình biết đến thực sự nói ra.
Bởi vì tham dự nhân số tương đối nhiều, cho nên Sở Từ không có lại giống như trước đây sắp xếp hình thức hội nghị kiểu mẫu mặt đối mặt, mà là nhóm phu tử ngồi ở phía dưới, đám người Sở Từ ngồi ở phía trên.
Sở Từ trước đó đã xin chỉ thị Uông Tế tửu, muốn cho y cũng cùng tham dự, dù sao đây là hội nghị lần đầu tiên hai viện nội ngoại xác nhập. Nhưng mà Uông Tế tửu không biết có phải bởi vì chuyện Cố Tư nghiệp bị biếm chức quan, kinh sợ đan xen, thân thể càng thêm suy yếu, chưa nói mấy câu đã khụ không ngừng, còn nói cho Sở Từ nói y đã trình sổ con nghỉ bệnh ở Lại Bộ, thỉnh cầu về nhà tu dưỡng, trong khoảng thời gian này toàn bộ công việc Quốc Tử Giám, đều giao cho một mình Sở Từ xử trí.
Sở Từ có chút bất đắc dĩ, nhưng mà Uông Tế tửu tuổi già nua, y xin từ chức bị tiên đế giữ lại lúc sau mới phục nhậm, một lòng chỉ muốn an ổn tuổi già, đối với người có khát vọng như Sở Từ không thích lắm. Hiện giờ y thấy Sở Từ nổi bật chính thịnh, thế nhưng nổi lên ý nghĩ muốn mượn cớ ốm thoái nhượng, làm người không thể không có chút cảm khái.
"Cách ngày đó Thánh Thượng hạ lệnh đã qua năm ngày, năm ngày nay, bản quan vẫn luôn suy nghĩ một vấn đề, làm thế nào mới có thể làm các học sinh hai viện nội ngoại không hề khúc mắc mà dung hợp với nhau? Nghĩ tới nghĩ lui, trong lòng bản quan cũng không có định luận, cho nên triệu tập mọi người tiến đến cùng nhau thương nghị, không biết các vị đồng nghiệp có biện pháp nào, xin cứ nói thoải mái, nếu kiến nghị được tiếp thu, liền có thể lãnh một tờ giấy, cuối tháng đi đến chỗ Vương điển bộ lĩnh tiền thưởng."
Sở Từ vừa nói xong, mọi người ngoại viện liền bắt đầu thấp giọng thảo luận, làm phu tử giống như bọn họ ở Quốc Tử Giám, ngoại trừ một phần ít ỏi bổng lộc, lại không có nguồn thu nhập khác. Đối mặt với kinh thành giá cả cao ngất ngưỡng cùng nhân tình lui tới toàn bộ đều phải tiêu phí, khó tránh khỏi có chút cảm giác trong túi ngượng ngùng. Từ sau khi Sở Tư nghiệp này nhậm chức, túi tiền của bọn họ cũng lung lay càng nhiều. Tuy nói tiền bạc này nói đến thì quá tục khí, nhưng chính là người ở thế tục, ai có thể không đem thứ này để vào mắt đâu?
Phụ tử nội viện ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, không biết nên phản ứng như thế nào. Sao việc này không phải nên là do Tư nghiệp tự mình quyết định sau đó lại thông tri xuống dưới sao?
Lục bọn họ buồn bực, ngoại viện đã có người giơ lên cao tay phải, Sở Từ gọi y lên, cẩn thận nghe ý kiến của y cùng dùng bút ghi chép xuống, sau đó sai Hà Bình đưa một tờ giấy có dấu ấn cho vị kia.
Kế tiếp lại có những người khác nhấc tay lên tiếng, ý kiến có chỗ được tiếp thu đều được đến tờ giấy. Một vị học chính nội viện nhìn, cũng có chút động tâm, trong lòng y cân nhắc một ý tưởng, cũng không biết có được hay không.
Nghĩ, y cũng học người ngoại viện giơ lên tay phải.
"Ồ, vị này chính là Mạnh Học chính đi? Ngươi có cao kiến gì a?" Sở Từ cười tủm tỉm hỏi.
"Hạ quan nghĩ, nếu muốn làm hai viện nội ngoại chung sống hoà bình, không bằng đưa bọn họ lấy gia tộc phân chia, trong học sinh hai viện, có rất nhiều người xuất từ một nhà, hay là từ quan hệ họ hàng, bọn họ ở cùng nhau, tất nhiên là sẽ không gặp phải tai họa." Mạnh Học chính nói, y kỳ thật rất kỳ quái, cũng không biết Sở Tư nghiệp này làm sao có thể buột miệng thốt ra thân phận của y.
"Hà Bình, đem tờ này đưa qua cho Mạnh Học chính một tờ đi." Sở Từ ghi chép lời y nói, sau đó phân phó Hà Bình.
"Đa tạ đại nhân." Mạnh Học chính bắt được tờ giấy, trên đó viết đổi bạc một lần, bên trên còn có nửa cái vết đỏ, chắc là sợ người giả tạo.
"Các vị đồng nghiệp còn có cách nhìn nào khác hay không?"
Phía dưới tức khắc lại có người giơ tay lên.
Tới người cuối cùng, ngoại trừ một số tương đối cẩn thận, đa số người nội viện đều có đứng lên phát biểu qua ý kiến. Sau này chú định là phải ở đây làm làm việc dưới trướng Sở Tư nghiệp, lần đầu gặp mặt, đương nhiên phải lưu lại cho hắn một cái ấn tượng tốt.
Sở Từ lại hỏi qua một lần, phát hiện không còn có người muốn lên tiếng, hắn liền đem vở khép lại, nói: "Hôm nay hiếm khi hiền tài hai viện nội ngoại tập hợp đầy đủ, đêm nay mọi người cũng đừng đi trở về, do bản quan làm ông chủ, mời mọi người đi ra ngoài ăn một bữa."
Cấp trên mời ăn cơm, người phía dưới lại làm sao không cho mặt mũi đâu? Người có gia thất chạy nhanh phân phó hạ nhân trở về truyền đạt một tiếng, không có gia thất, trực tiếp liền vỗ vỗ quần áo đi theo lên. Sở Từ phân phó Hà Bình, cũng mời đám người Khấu Tĩnh cùng nhau ăn cơm.
Tiền nhuận bút của Sở Từ tháng này đã kết, gian trà lâu kia tuy không phải đứng đầu, nhưng lượng người vô cùng nhiều, cho nên kết cho Sở Từ tiền nhuận bút cũng vô cùng khả quan. Nhưng hôm nay hắn mời khách, mấy chục người ngồi sáu bảy bàn, rượu thức ăn cộng lại với nhau, chỉ sợ tiền của hắn vừa vặn có thể dùng hết.
Ăn đến một nửa, Sở Từ mượn danh nghĩa đi vệ sinh, đi vào quầy, dò hỏi tiền cơm bao nhiêu, lại nghe chưởng quầy nói, tiền này vừa mới có một vị khách nhân trên mặt có sẹo đã tới trả tiền.
Sở Từ vừa nghe, liền biết là ai. Hắn cảm tạ chưởng quầy, trở lại phòng, nhìn thoáng qua Khấu Tĩnh bên bàn bên kia. Bởi vì bọn họ là quân hộ, liền một mình mở một bàn. Cũng không biết bọn họ đang nói cái gì, trên mặt Khấu Tĩnh đột nhiên hiện ra một chút ý cười nhàn nhạt, tuy giây lát lướt qua, nhưng nhìn qua lại là thấy người thật tình cao hứng.
Sở Từ nhìn đến sửng sốt, hắn luôn cảm thấy, chính mình đã lâu không thấy Khấu Tĩnh cười như vậy.
"Sở Tư nghiệp, ngài để chúng ta chờ lâu nào! Mau mau, bọn hạ quan còn chờ kính ngài một ly đây!" Không đợi Sở Từ tiếp tục suy nghĩ, liền có người lôi kéo hắn đi uống rượu. Sở Từ cười đáp, ngẩng lên lại nhìn thoáng qua Khấu Tĩnh. Khấu Tĩnh có điều phát hiện, quay đầu lại nhìn thoáng qua, lại chỉ nhìn thấy bóng dáng Sở Từ bị mọi người vây quanh.
"Thiên hộ, ngài đang nhìn cái gì? Là đang nhìn thế thúc ta sao?" Hứa Kiều Nam thăm dò nhìn qua bên kia.
"Không có gì." Khấu Tĩnh quay đầu, rót cho chính mình một chén rượu, sau đó uống liền một hơi.
Hứa Kiều Nam cùng Tần Chiêu liếc nhau, sau đó nhún vai, Thiên hộ lại không vui, nhưng mà ai cũng không biết vì sao, cũng không cho người ta nói, nói sẽ dựa theo quân pháp xử trí.
......
Trên bàn cơm giao lưu cảm tình là mau hơn một chút so với chỗ khác, một bữa cơm qua đi, đem khoảng cách phu tử nội ngoại viện đều kéo gần lại một chút. Sở Từ tác phong bình dị gần gũi, càng đạt được đại gia nhất trí tán thành.
Nhưng trong đó cũng có người không biết tốt xấu, cơm ăn xong còn ở trong cổ họng, quay đầu liền chạy tới trong viện Cố Thành, đối với Cố Thành cũng cáo ốm ở nhà nói ra nói vào.
"Ngươi hiện giờ cùng ta nói những chuyện này còn có ích lợi gì?" Cố Thành lắc đầu cười khổ một tiếng.
"Cố Tư nghiệp, ngài nhưng ngàn vạn phải tỉnh lại chút a. Luận tư lịch, ngài ở nội viện đã mấy chục năm, nhưng ngàn vạn không thể bị một tên nhóc con tóc vàng làm cho suy sụp a!"
"Người ta có chỗ dựa, có tài học, năng ngôn thiện biện, hiểu được thấy rõ lòng người, ta lấy cái gì cùng hắn so sánh? Cho đến giờ này ngày này ta mới phát hiện, Trạng Nguyên Lang này a, cùng người bình thường chính là không giống nhau, huống chi, hắn còn là Tam Nguyên Cập Đệ, Đại Ngụy tiền vô cổ nhân, chỉ sợ cũng là hậu vô lai giả*. Ngươi sau này cũng đừng gọi ta Tư nghiệp, ta hiện giờ chỉ là một Giám thừa, chỉ sợ cả đời này, cũng chỉ là một Giám thừa."
*Tiền vô cổ nhân, hậu vô lai giả: Trước đây không có ai, sau này cũng không có ai như vậy.
Cố Thành ở trên kim điện bị trách cứ một trận, lúc này đã là nản lòng thoái chí, y cuối cùng cũng minh bạch, ngày xưa Lưu Tư nghiệp ngoại viện vì sao phải cầu gia gia cáo nãi nãi để điều khỏi Quốc Tử Giám, thật sự là không qua được mặt mũi a! Sở Từ này, quả nhiên hiểu được lung lạc lòng người, chỉ sợ chờ sau khi y "Khỏi bệnh" trở lại Quốc Tử Giám, nơi đó đã trở thành thiên hạ của Sở Từ.
Người này thấy trêu chọc không được cảm xúc y, tự thấy không thú vị, nói vài câu lời khách sáo sau đó liền rời đi.
Cố Thành nhìn bóng dáng người này, cười lạnh một tiếng. Người này lời trong lời ngoài ý tứ châm ngòi đừng tưởng rằng y nghe không hiểu, chẳng lẽ là y ngã một lần liền xem hắn trở thành kẻ ngu dốt hay sao? Hơn nữa, Sở Từ kia quỷ kế đa đoan, cũng không phải là nhóc con tóc vàng gì a! Mọi người xem thường hắn, tất nhiên là phải bị té nhào, Cố Thành y, còn không phải là một ví dụ điển hình sao?
......
Ngày kế, các học sinh đang đi học, đột nhiên một tiếng vang lớn, giống như thứ gì sập. Một tiếng này dẫn tới các học sinh vô tâm dốc lòng cầu học, một đám đều duỗi cổ to mắt, muốn nhìn một chút bên ngoài đã xảy ra chuyện gì. Nhóm phu tử trước bục giảng cũng phát hiện, liền thanh thanh giọng nói "E hèm" hai lần, lại cân nhắc thước trong tay. Các học sinh nhìn thấy, tức khắc thành thật hơn nhiều.
Bên ngoài, mấy Tiến sĩ đứng ở chỗ tiếp giáp nội ngoại viện, nhìn tường viện sập trước mắt, trong lòng có cảm giác nói không nên lời.
Sở Từ nhìn nhìn thần sắc bọn họ, nói: "Chính cái gọi là không phá thì không xây được. Tường viện này chính là lúc trước thời điểm mới phân viện dựng lên, vì chính là ngăn cách hai bên lui tới. Chỉ cần có một bức tường như vậy ở đây, vậy ngăn cách sẽ luôn vĩnh viễn tồn tại. Hôm nay ta sai người đem tường này dỡ bỏ, vì chính là để học sinh Quốc Tử Giám có thể thông suốt giao lưu. Trước phá tường ngoài, lại trừ tâm tường, như thế mới có thể dung hợp bọn họ lại với nhau."
"Đại nhân nói chính phải, là chúng ta hẹp hòi." Hay cho một câu không phá thì không xây được a!
Sau khi tan học, các học sinh đều vội vàng ra xem náo nhiệt, ai ngờ vừa ra khỏi cửa, liền cùng học sinh đối diện tường viện bốn mắt nhìn nhau. Lúc này những viên gạch đất đó đã bị dọn sạch đi rồi, bức tưởng ngăn cách hai viện nội ngoài nhiều năm đã bị dở bỏ chỉ còn lại lớp nền móng không tới một tất còn lộ ở bên ngoài, thế nhưng giống như trước nay đều không có tồn tại.
Sau khi dỡ bỏ tường viện, Sở Từ lại nghĩ một tờ thông cáo, dán ở trên đường trở về học xá nhất định phải đi qua.
"Phụng Thánh Thượng khẩu dụ, Quốc Tử Giám từ nay về sau không phân biệt hai viện nội ngoại. Vì để học sinh hai viện có thể hòa hợp ở chung, bản quan quyết định, năm ngày sau tiến hành thử nghiệm, đến lúc đó căn cứ vào thành tích phân cấp phân ban, mong các vị học sinh chuyển cáo cho nhau, nhân đây thông báo."
"Sở Tư nghiệp này lại là làm cái quỷ gì vậy? Cái gì phân cấp phân ban? Sẽ không kêu chúng ta cùng đám con mọt sách kia ở cùng một cái ban đi?" Một học sinh ngoại viện kêu to lên.
Học sinh nội viện nghe thấy được, hừ một tiếng nói: "Yên tâm đi, chúng ta cũng không muốn cùng đám người bất học vô thuật ăn chơi trác táng các ngươi trở thành đồng môn."
Các học sinh ngoại viện vừa nghe, lập tức tức giận bất bình cãi lại, học sinh nội viện trả lời lại một cách mỉa mai, ồn ào đến túi bụi.
Sở Từ cũng không biết các học sinh này đối với điều này ý kiến rất lớn, hắn lúc này đang trên đường đi tới hiệu sách Đại Hưng, trong lòng ngực lấy ra mấy phân bài thi, nghĩ làm sao mới có thể lừa gạt chưởng quầy ở trong vòng năm ngày ấn xong cho hắn bài thi này.
Chưởng quầy hiệu sách Đại Hưng đánh cái hắt xì, cả người phát lạnh, luôn cảm thấy có chút chuyện không tốt lắm sắp xảy ra.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top