Chương 161: Tĩnh ca lợi hại.
Chuyện trọng đại ba năm một lần, bọn quan viên tham dự cũng tương đối tích cực. Trước mặc kệ sau đó như thế nào, ngày đầu tiên thì làm sao cũng không thể bỏ lỡ.
Lúc này đã gần bảy giờ sáng. Mùa hè hừng đông sớm, mới hơn 5 giờ đã có thể nhìn rõ tất cả mọi vật. Những đại nhân này có rất nhiều người là thượng triều xong chạy tới, cũng có rất nhiều người điểm mão xong chạy tới.
Một đám người mặc quan phục, lão gia tử bộ mặt nghiêm nghị cùng trung niên đại thúc xuống xe ngựa, đi vào trước giáo trường, đều phải nhìn tấm thẻ bài đính trên cửa kia thêm một cái.
Tròng lòng bọn họ vô cùng tò mò tác dụng của thứ này, nhưng trước công chúng, đi qua hỏi không khỏi có chút mất mặt, cho nên khi đi qua khụ hai tiếng, thanh giọng nói một chút, hy vọng tiểu quan lục phẩm Sở Từ ngồi ở chỗ kia có thể tinh mắt nhìn thấy.
Sở Từ đối với điều này cũng không tỏ vẻ gì, chỉ móc ra một cái ống trúc, rót cho mình một ly nước ô mai. Trước mắt thời tiết quá nóng, thời tiết ở phía Bắc lại khô, thật làm cổ họng nhiều đại nhân khô rát, may mắn hắn sớm đã có chuẩn bị.
"Sở Tư nghiệp, tới sớm như vậy a?" Ôn Hải cùng Ôn Nhiên cùng nhau đi đến bên này, Ôn Hải ăn mặc quan phục, Ôn Nhiên hôm nay lại không có mặc y sam học sinh, một thân hoa phục, làm dung mạo y càng thêm xuất chúng.
"Chào Sở Tư nghiệp." Ôn Nhiên cũng chào hỏi.
"Chào Ôn đại nhân." Sở Từ trước cùng Ôn Hải chào hỏi, sau đó lại nhìn về phía Ôn Nhiên, "Ôn Nhiên, tới ký tên lên, học sinh ngoại viện Quốc Tử Giám chúng ta, ngươi là người đầu tiên đến."
Ôn Nhiên cười cười, sau đó tiếp nhận bút lông từ Sở Từ, mở ra một quyển danh sách thật dày. Trên tờ đầu tiên là Cần Học ban, tờ thứ hai là Bác Học ban. Tên Ôn Nhiên là ở đầu tiên Bác Học ban, y ở trên ô vuông đầu tiên viết mùng 1 kia, viết lên tên của mình.
"Sở Tư nghiệp, đánh dấu này?"
"Cái này a, cũng không khác điểm mão lắm, chẳng qua không có thời gian hạn chế." Sở Từ giải thích.
"Vậy, vì sao phải đánh dấu?"
"Đây là vì bảo đảm học sinh chúng ta có thể tham dự đầy đủ. Hiện giờ thái bình thịnh thế, bá tánh cơm no áo ấm, đã không nạn binh hoả, cũng không nạn trộm cướp, có thể nói là năm đầu tốt nhất. Mọi người có thể sống qua những ngày tốt như vậy, đầu tiên phải cảm tạ Hoàng Thượng của chúng ta thánh minh có cách trị quốc, tiếp theo cảm tạ các đại nhân tọa trấn trong triều cẩn trọng, cuối cùng, chúng ta cũng phải cảm tạ các tướng sĩ thủ vệ biên cương. Nếu không phải bọn họ thủ vệ biên cương, chống lại ngoại địch xâm lấn, chúng ta làm sao có thể có được cuộc sống hạnh phúc như vậy?"
Sở Từ chú ý tới người vây quanh dần dần trở nên rất nhiều, âm điệu cũng gần như không thể phát hiện mà cao hơn một chút.
"Chính phải, bây giờ có một số người, lại quên những ngày tổ tông chúng ta ở trong bùn đất sờ bò lăn lộn, ăn cỏ rễ cây bọc tuyết cầu, chỉ một lòng ham mê hưởng lạc, tùy ý làm bậy. Ta cảm thấy, bọn họ rất cần thiết tới nhìn một trận Toàn Quân Đại Bỉ Võ này, nhìn một cái những người thủ hộ đã kiên cường nghị lực cùng ý chí ngoan cường giao tranh chiến đấu giữ cho chúng ta thái bình thịnh thế, do đó đạt tới mục đích ức khổ tư điềm*, sửa lại tác phong xa hoa phù phiếm, dương cao quốc uy Đại Ngụy ta." Tuyên dương chính là năng lượng tư tưởng, là nội dung khi Sở Từ ở hiện đại mỗi tuần đều sẽ ở dưới quốc kỳ nói chuyện, một chút ở đây, chẳng qua là muối bỏ biển thôi.
*Ức khổ tư điềm: Ý tứ là nhớ lại quá khứ cực khổ, hồi tưởng hôm nay sinh hoạt hạnh phúc.
"Nói rất đúng a!" Nói lời này chính là Minh Uy tướng quân, thụ quan hàm chính tứ phẩm Nghiêm đại nhân, y tiến lên một bước, "Nếu mỗi người đều có thể giống như lời Sở Tư nghiệp, cần gì sầu quốc uy Đại Ngụy ta không thịnh vượng."
Sở Từ lúc trước ở triều đình tự biện, cơ hồ tất cả mọi người đều biết hắn. Hài tử Nghiêm đại nhân này, cũng ở Quốc Tử Giám đi học, thiếu niên văn nhược ở bên người y kia chính là con trai nhỏ y.
"Miểu Nhi, ngươi cũng đi ký tên đi." Y dùng bàn tay lớn đẩy đẩy Nghiêm Miểu bên người.
Mặt Nghiêm Miểu đều đỏ lên, nhỏ giọng nói: "Cha, đây là Sở Tư nghiệp ngoại viện, ta là nội viện, Cố Tư nghiệp không nói phải đánh dấu."
"Cái gì ngoại viện nội viện? Không phải đều là Quốc Tử Giám sao? Sở Tư nghiệp, ngươi nói một chút đây là có chuyện gì?" Nghiêm Đồ hỏi, y chỉ biết hài tử ở Quốc Tử Giám đi học, lại không biết cái chế độ nội ngoại viện gì.
Sở Từ cười nói: "Đây là Quốc Tử Giám chúng ta phân công khác nhau, nội ngoại viện kỳ thật cũng chính là tên thôi, chẳng qua phân biệt do ta cùng Cố Tư nghiệp quản lý thôi."
"Vậy vì sao Cố Tư nghiệp không gọi đánh dấu chứ?" Nghiêm Đồ hỏi, ngoại viện muốn ức khổ tư điềm, nội viện thì không cần sao?
"Này...... Phương pháp dạy học không cố định, thủ đoạn dạy học của mọi người khác nhau mà thôi, nhưng mục đích khẳng định đều là vì muốn tốt cho hài tử, ký hay không ký kỳ thật cũng không có gì khác nhau." Sở Từ không chỉ không thể phá đám ông ta, còn phải giúp ông ta giải thích.
"Ha, ta còn cảm thấy Sở Tư nghiệp ngươi nói có đạo lý hơn. Như vậy, ngươi ở phía sau cho con ta ký tên lên đi, để nó cũng đến ký một cái đi, được chứ?" Nghiêm Đồ vẫn không rõ lắm, nhưng y cảm thấy việc đánh dấu này có một loại cảm giác nói không nên lời, cho nên muốn cho con của y cũng ký một cái.
Sở Từ bất đắc dĩ, cảm giác Tú tài gặp quân đội hắn cuối cùng cũng hiểu được, hắn nhấc tới bút, đem vở lật đến chỗ trang trống cuối cùng, hỏi: "Vị đại nhân này, xin hỏi tên húy của lệnh lang là?"
"Nó tên Nghiêm Miểu 严淼, chính là tự có ba tự thủy kia, lúc nhãi ranh này sinh ra ngũ hành thiếu thủy, cho nên lấy cho nó cái tên này!" Nghiêm Đồ vui tươi hớn hở nói, không nghĩ tới Nghiêm Miểu bên cạnh đã một bộ trạng thái xấu hổ muốn chết.
Sở Từ viết lên tên của y, lại tay không vẽ lên ô vuông, sau đó giao cho Nghiêm Miểu, để y đánh dấu. Sau khi Nghiêm Miểu cúi đầu ký tên xong, vội lôi kéo cha y đi vào. Những gia trưởng nội viện khác vây xem, cũng theo tiến lên, để Sở Từ cũng cho hài tử nhà họ ký tên lên trên.
"Ha ha, Sở Tư nghiệp thật là giỏi tài ăn nói a. Người ở đây nhiều, chúng ta cũng không chậm trễ Sở Tư nghiệp ngươi, đợi lát nữa sau khi đi vào, ta lại tìm Sở Tư nghiệp ngươi tán gẫu một chút." Ôn Hải vây xem toàn bộ quá trình cười nói, Nghiêm Đồ này tính tình táo bạo, đối đãi nhóm quan văn từ trước đến nay là không có sắc mặt tốt, hôm nay lại có thể nói cười vui vẻ đối với Sở Từ, có thể thấy được Sở Tư nghiệp này lợi hại a!
Sở Từ chắp tay tiễn Ôn Hải đi, sau khi giúp mấy học sinh nội viện ký tên, sau đó lại tiếp đón những học sinh ngoại viện khác lại đây đánh dấu. Mọi người ở Quốc Tử Giám đã có thói quen với việc xếp hàng này, người tương đối nhiều, cho nên ở cửa xếp hàng đánh dấu.
Có chút người khó hiểu ý này, còn tưởng rằng tiến vào giáo trường cần thiết phải như vậy, cho nên cũng đi theo xếp hàng phía sau. Xếp đến một nửa mới biết được, đây là nhằm vào học sinh Quốc Tử Giám.
......
Sau khi Ôn Hải đi vào, đi thẳng đến giữa khán đài, nơi đó thiết lập một tòa, hắn cũng là có vị trí.
"Bình Ba huynh, sao đến muộn như vậy?" Hắn vừa lộ diện, đã có người tiếp đón hắn.
"Quảng Nghĩa huynh tới sớm a, ta kỳ thật đã tới một lát rồi, còn không phải con ta Ôn Nhiên phải đánh dấu sao? cho nên đứng cùng y ở bên ngoài thêm một hồi."
"Ồ, chính là tấm thẻ bài kia đi? Đánh dấu này, có dụng ý ra sao a?" Vị Mạnh Thủ Mạnh Quảng Nghĩa đại nhân bởi vì tò mò liền hỏi, giọng ông ta lại lớn, lập tức đã hấp dẫn tầm mắt quan viên chính tam phẩm cùng chính tứ phẩm bên cạnh lại đây, thậm chí ngay cả tòng nhị phẩm bên kia cũng nghe được.
Ôn Hải liền đem những lời trước đó của Sở Từ nói lại một lần. Đám người bọn họ, vốn cũng là từ nhỏ đã nghe chuyện xưa của Thái Tổ cùng Bát vương lớn lên. Toàn Quân Đại Bỉ Võ này lại là việc trọng đại của nhóm võ tướng, những quan văn bọn họ ngồi ở trên địa bàn người khác, cho dù có người trong lòng không cho là đúng, cho rằng võ tướng lỗ mãng, địa vị thấp hèn, cũng sẽ không nói ra ngoài miệng.
Suy nghĩ trong lòng nhóm quan văn ra sao tạm thời không đề cập tới, dù sao thiện cảm của nhóm võ tướng, Sở Từ đã xoát tới rồi. Bởi vì nhóm võ tướng ngồi ở bên kia, Nghiêm Đồ đang nước miếng tung bay cùng người khác nói tới chuyện này đâu!
......
"Đã ký tên gần hết rồi đi?" Sở Từ cầm lấy quyền danh sách ký tên trên bàn mở ra nhìn, phát hiện đa số học sinh đều tới rồi, chỉ có mấy người Sồ Ưng ban bên kia còn chưa có tới.
"Sở Tư nghiệp!"
Nhắc Tào Tháo Tào Tháo tới, Sở Từ còn không có kịp nghĩ bọn họ đang làm gì, đã nghe thấy được tiếng hô của Chúc Phong. Quay đầu nhìn lại, mấy nhãi ranh kia đang chen ở trên một chiếc xe ngựa, đang từ cửa sổ dò đầu ra cùng hắn chào hỏi.
Sau khi xuống xe ngựa, Sở Từ mới phát hiện, hóa ra ngoại trừ năm nhãi ranh kia, còn có thêm một nhãi con tiểu thỏ. Gia hỏa này so những người khác lùn một khúc, trên đỉnh đầu cái bao bao đầu, ăn mặc một thân y sam học sinh sạch sẽ, mặt không cảm xúc nhìn mình.
"Sở Tư nghiệp, quyển đánh dấu đâu, mau để chúng ta đánh dấu đi vào, nếu không sẽ muộn." Chúc Phong là cái tính nôn nóng, một bên nói một bên mở ra quyển đánh dấu trên bàn, lật tới tờ Sồ Ưng ban kia.
Hắn ký xong tên của mình, còn muốn thuận tay ký tên cho những người khác, bị Sở Từ gõ đầu một cái, nói: "Không đồng ý ký thay a!"
"Sở Tư nghiệp, chúng ta không phải đều ở đây sao? Giúp đỡ ký cái tên thì làm sao vậy?" Chu Minh Việt có chút không phục nói, chờ sau khi nhìn đến ánh mắt Sở Từ lại nhịn không được co rúm lại một chút.
"Tên là danh hiệu trước mặt người khác của ngươi, ta cho rằng mỗi người đều phải có trách nhiệm với tên của mình. Lại đây đánh dấu." Sở Từ nói như vậy, những người này chỉ có thể ngoan ngoãn lại đây đánh dấu.
"Này, Cậu nhóc, ngươi có muốn ký cái tên không?" Sở Từ cúi xuống người hỏi, hắn có chút nhớ cháu trai nhỏ cùng Ngọc Nhi.
"Ta không gọi cậu nhóc, ta tên Phó Minh An." Phó Minh An nhăn nhẹ lông mày, nhịn không được sửa lại cho đúng.
"Được, Phó Minh An, ngươi sao sẽ cùng bọn họ lại đây? Ở đây ai là huynh trưởng ngươi?" Sở Từ thấy y giống như ông cụ non cảm thấy còn rất đáng yêu.
"Ta a, Sở Tư nghiệp ngươi xem ta lớn lên có giống y không!" Chu Minh Việt không chịu cô đơn, chỉ vào mặt chính mình nói.
Phó Minh An nhịn không được có chút quái dị mà nhìn Chu Minh Việt liếc mắt một cái, chẳng lẽ mặt mình cũng lớn giống như hắn sao?
"Ta thấy không giống, bộ dáng này ngược lại giống đệ đệ Khương Hiển. Khương Hiển, y có phải đệ đệ ngươi hay không a?" Sở Từ nhìn Khương Hiển vẻ mặt lãnh đạm, cho nên muốn chọc ghẹo y.
"...... Không phải." Khương Hiển nhìn thoáng qua Phó Minh An.
Phó Minh An cũng ngẩng đầu đánh giá Khương Hiển, sau khi nhìn thấy bộ dáng mặt không cảm xúc của y, nhịn không được nhích lại gần bên người Chúc Phong.
"Ha ha, Sở Tư nghiệp ngươi nhưng đã đoán sai, y là hài tử trưởng tỷ của ta, phải kêu ta cữu cữu đó!" Chúc Phong cười ha ha, hắn vừa mới nhìn hai người, phát hiện thật đúng là rất giống.
"Ha, vậy chẳng phải gọi ta là gia gia?" Sở Từ nghĩ, bối phận này cũng thăng đến quá nhanh đi, "Phó Minh An đồng học, ngươi vẫn là kêu ta Sở Tư nghiệp đi."
Phó Minh An có chút kỳ quái mà nhìn hắn, sau đó vẫn kêu một câu.
"Tới, bao viên này tặng cho ngươi, ăn rất ngon nha, là vị đào mới ra lò." Sở Từ móc ra một cái túi gấm đưa qua.
Phó Minh An nhìn nhìn Chúc Phong, thấy hắn gật đầu, mới từ trong tay Sở Từ tiếp nhận, nghiêm trang cảm ơn.
"Được, các ngươi vào đi thôi!" Sở Từ nhìn mấy người đi vào bên trong, sau đó liền cùng Trương Hổ thu dọn đồ vật, ngày mai đánh dấu hắn cũng có thể không tự mình ngồi ở chỗ này.
"Lão gia, ta có thể cùng nhau đi vào xem không?" Trương Hổ thấy nơi này náo nhiệt như vậy, trong lòng sớm đã ngứa ngáy khó nhịn.
"Ngươi đi vào ai xem xe ngựa? Đồ bị trộm thì làm sao bây giờ?" Sở Từ nói.
"Ồ......" Trương Hổ uể oải ỉu xìu cúi đầu.
"Ha ha, nói giỡn, không mang theo ngươi đi vào thì mang ai đi vào. Bên kia có chỗ dừng xe ngựa mà, cho bọn hắn một đồng bạc là có thể dừng một ngày. Mau đi đi, ta ở đây chờ ngươi." Sở Từ cười nói.
Ánh mắt Trương Hổ sáng lên, rồi sau đó lại có chút giãy giụa: "Lão gia, nếu không ta vẫn là không đi vào."
Sở Từ vỗ vỗ bờ vai của y, thở dài: "Đại Hổ, ngươi hiện tại là người có được mấy chục lượng bạc, sao có thể nhỏ mọn như vậy chứ? Còn không phải là một đồng bạc sao? Mau đi giao! Những thứ bên trong khẳng định là đáng giá một đồng bạc!"
Trương Hổ vừa nghe, cũng phải, đang định đi dừng ngựa xe, Sở Từ ném qua cho y một cái túi tiền, "Lấy của lão gia đi trả."
Trương Hổ muốn nói không cần, nhưng Sở Từ đã xoay người đi rồi. Y đành phải đem túi tiền cất vào trong lòng ngực, vội vàng mang xe ngựa đi dừng xe.
Hai người đi vào giáo trường, mới phát hiện cái chỗ này thật là lớn! May mắn một đường đều có người canh, Sở Từ hỏi hai lần, đã đi đến khán đài bên này.
Giữa giáo trường là một khoảng đất trống lớn, đằng trước cùng hai bên đều có thiết lập khán đài, khoảng trống một bên kia chính là nơi lát nữa quân đội đi vào. Chính giữa nhất trên đài tự nhiên là Đại hoàng tử cùng Nhị hoàng tử, Sở Từ ở ngoài, còn có Thái sư Thái bảo, Tả Hữu nhị tướng cùng với tam đại học sĩ. Bọn họ cùng ngồi ở trên đài cao, không biết Nhị hoàng tử lúc này nói gì đó, sắc mặt Đại hoàng tử nhìn qua có chút không tốt.
Sở Từ chỉ nhìn thoáng qua vị hoàng tử tính cách kỳ dị này một cái liền quay đầu, sau đó nhìn qua bên trái đi đến. Vị trí khán đài bên trái này là quan văn cùng người nhà, vị trí bên phải lại là của võ quan.
"Sở Tư nghiệp, ngươi cuối cùng đã tới rồi. Mau mau mau, đến chỗ chúng ta ngồi." Ôn Hải nhiệt tình tiếp đón hắn.
Sở Từ có thể nói cái gì chứ? Chỉ có thể dưới ánh mắt ghen tị cùng hâm mộ của những quan viên tầng chót, đi tới chỗ khán đài quan viên đại quan tòng tam phẩm ngồi xuống.
Một đám gia trưởng sau khi thấy Sở Từ lại hỏi han một phen, cho đến sau khi khi hài tử mỗi người đều được Sở Từ đánh giá, mới chưa đã thèm mà kết thúc cái đề tài này.
Lúc này, thời gian đã gần tới giờ Thìn, cũng chính là 8 giờ đúng.
"Đoàng đoàng đoàng!" Nơi xa đột nhiên truyền đến vài tiếng pháo vang, Sở Từ cảm giác giống như toàn bộ khán đài đều run lên một chút. Những người trước đó nói chuyện đều an tĩnh trở lại, biết đây là sắp bắt đầu rồi.
Đang nhìn chỗ cửa lớn dưới đài, một cái xe gỗ lớn đang chậm rãi từ bên ngoài đẩy tới chính giữa. Bên trên bày tổng cộng chín cái trống, chín đại hán mặc áo ngắn, cả người cơ bắp thịch thịch thịch mà gõ trống.
Tiếng thùng thùng phảng phất như gõ vào trong lòng mọi người, theo thời gian trôi qua, nhịp trống càng ngày càng nhanh, một loại không khí khẩn trương lo âu được xây dựng ra, mọi người thật giống như đi tới chiến trường, tựa hồ giây tiếp theo liền phải hai bên giao chiến.
"Uuuuuu ——"
Tiếng kèn lệnh thổi lên, mang theo một cổ khí thế dũng cảm thê lương, giây tiếp theo, một hàng ước chừng hơn một trăm người, thân xuyên áo giáp quân đội từ ngoài cửa bước vào.
Bọn họ nện bước đều nhịp, ngay cả động tác tay đong đưa đều không lệch chút nào. Loại nện bước này bọn họ trước kia chưa bao giờ thấy qua, nhưng thoạt nhìn lại rất có khí thế, thanh âm đạp lên trên mặt đất giống như tiếng trống trận phía trước đánh thẳng vào lòng người.
Người đi đầu đội ngũ này thân cao chân dài. Trên người y khoác áo giáp màu đen, bên hông mang đao, khuôn mặt tuấn lãng bất phàm, ánh mắt cương nghị, có một loại khí thế vững vàng ổn định dù Thái Sơn sập trước mặt cũng không biến sắc.
Khi quân đội đi đến trung gian quảng trường, người đi đầu kia đột nhiên giơ tay, đội ngũ phía sau y lập tức dừng lại, sau đó đồng thời chuyển về giữa khán đài, lớn tiếng hô:
"Thế hệ chúng ta đời này sẽ chiến đấu vì Đại Ngụy mênh mông, thề sống chết dương cao quốc uy! Quyết không sợ hãi!"
Giọng nói cao vút có lực, loại cảnh tượng chấn động lòng người này, không một người nào ở đây không lộ vẻ xúc động. Cũng không biết tiếng vỗ tay là từ đâu truyền đến, thực mau, đã vang vọng toàn bộ giáo trường, thật lâu không thể dừng lại.
Sở Từ ngồi ở trên khán đài, nhìn bộ dáng trầm ổn kiên nghị người dưới đài kia, tay đã vỗ đến đỏ, Tĩnh Ca thật lợi hại! Thế nhưng lên tới vị trí đội trưởng!.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top