Chương 148: Lấy một ví dụ.

Sở Từ đang tự kiểm điểm bản thân, hắn thật không biết Cố Tư nghiệp này có chứng bệnh dương kháng, bệnh trạng này chính là huyết hư thể nhược, khi tức giận sẽ dễ dàng tái phát.

Nếu hắn sớm biết người này có  bệnh này, hắn sẽ hạ miệng lưu tình, làm sao sẽ kích thích y như vậy. Lúc này, Cố Tư nghiệp đã bị nâng về nhà tu dưỡng.

Chuyện Sở Từ làm Cố Tư nghiệp "Ngất xĩu" đã lan truyền nhanh chóng, không đến buổi chiều, toàn bộ Quốc Tử Giám đều đã biết, làm cho Uông Tế tửu lại vội vàng gọi Sở Từ tới, nói chút đạo lý vạn sự dĩ hòa vi quý.

Sở Từ chỉ có thể gật đầu, tỏ vẻ hết thảy đều nghe Tế tửu. Xem ra lần sau trước khi hắn lại nói chuyện đòi công đạo, phải ước lượng một chút tố chất thân thể đối phương.

......

Đảo mắt, đã đến ngày mười bốn tháng năm, hôm nay các học sinh đều tinh thần tăng vọt, bởi vì buổi chiều sẽ tan học sớm, sau khi tan học là có thể về nhà.

Đến buổi chiều, phía dưới cổng núi Quốc Tử Giám dừng đầy xe ngựa của các nhà. Có chút vô cùng hoa lệ, có chút nhìn thanh nhã, nhưng  không ngoại lệ đều là quan phủ đặc chế, loại chế thức xe ngựa này, bình thường đều sẽ ở trên đỉnh đầu xe ngựa, làm một dấu hiệu đặc thù.

Sau khi tiếng chuông tan học gõ vang lên, các học sinh liền như chim sổ lồng, xách theo túi sách lao ra phòng học, chạy về phía cổng núi, nhảy lên xe ngựa, theo đuổi khát vọng tự do của bọn họ.

Có một người, lại ngừng ở chỗ ngã rẻ cổng núi, thỉnh thoảng quay đầu nhìn lại bên trên.

"Ôn Nhiên, ngươi ở đây làm gì vậy? Ngươi muốn ngồi xe ngựa nhà ta trở về hay không?" Chúc Phong đang kề vai sát cánh cùng mấy kẻ từ phía sau lại đây, bởi vì thấy Ôn Nhiên không có đi xuống ngồi xe, liền cho rằng là xe ngựa nhà y còn không có tới, thiện ý mở miệng mời.

"Không được, ta đang đợi người, ngươi đi trước đi." Ôn Nhiên trả lời.

"Đợi người?" Chúc Phong có chút kỳ quái, Ôn Nhiên này từ nhỏ đến lớn đều thực độc, luôn một mình  độc lai độc vãng, y từ đâu ra bằng hữu?

"Ta chờ Sở Tư nghiệp, hắn nói đi nhà ta thăm hỏi gia đình."

Mấy người kia nháy mắt không lên tiếng, sau khi cùng Ôn Nhiên chào hỏi  vội vàng chạy về hướng dưới chân núi, sợ bị Sở Từ bắt được, sau đó cũng đến nhà bọn họ đi thăm hỏi gia đình.

Ôn Nhiên cười nhạo một tiếng, sau đó tiếp tục đứng ở bên này chờ. Y ngược lại muốn xem, Sở Tư nghiệp này rốt cuộc có dám cùng y về nhà hay không.

Sở Từ bởi vì có việc trì hoãn trong chốc lát, khi ra cửa các học sinh đã đi gần hết. Sau khi hắn thu thập xong mọi thứ, cầm theo túi sách chậm rãi đi ra Quốc Tử Giám.

Dưới cổng núi Quốc Tử Giám, một bóng hình đứng ở chỗ đó, thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn bên trên một cái.

"Chúng ta đi thôi." Sở Từ nhanh chóng đi vài bước tới bên người Ôn Nhiên, vỗ vỗ bờ vai của y, sau đó nói.

"Đi đâu?" Ôn Nhiên ngược lại có chút kỳ quái.

"Ngươi đứng ở chỗ này, chẳng lẽ không phải cố ý chờ ta cùng ngươi về nhà sao?" Sở Từ hỏi lại y.

"Hừ." Ôn Nhiên hừ một tiếng, đi xuống núi. Nếu mà việc này do  y mở miệng nói, y còn cảm thấy có vài phần thú vị, nhưng Sở Tư nghiệp này một bộ dáng vẻ ta sớm đã có tính toán, khiến cho trong lòng y thực không vui.

Xe ngựa nhà Ôn Nhiên đã sớm chờ ở phía dưới, mã phu thấy Ôn Nhiên xuống núi, lập tức hô câu tiểu thiếu gia. Ôn Nhiên  đi tới phía phát ra tiếng, còn chưa tới gần, một gã sai vặt đã đi tới, chân chó tiếp nhận túi sách trong tay y, nói: "Tiểu thiếu gia, phu nhân để cho ta tới đón ngài về nhà."

"Đã biết." Ôn Nhiên gật gật đầu, "Phía sau ta còn có khách nhân, đợi lát nữa sau khi xuống xe, ngươi đi trước cùng bọn họ thông báo một tiếng."

"Vâng." Gã sai vặt đáp lại thực vang dội, sau khi gã đỡ Ôn Nhiên lên xe ngựa, sau đó ngồi ở vị trí bên cạnh mã phu.

Xe ngựa đi về phía trước, gã sai vặt này quay đầu lại nhìn, chỉ thấy một chiếc xe ngựa khác đại khái cách bọn họ khoảng hai người, không chút hoang mang đi theo ở phía sau. Người đánh xe kia nhìn qua còn rất hàm hậu thành thật, thấy gã sai vặt này liên tục quay đầu lại, liền nhìn gã cười cười.

Ôn phủ nằm ở trên đường gần hoàng cung, người ra vào nơi này không phúc tức quý, tầm thường bá tánh là không dám tới gần nơi này.

Sau khi tới Ôn phủ, gã sai vặt này liền dựa theo lời Ôn Nhiên công đạo, đi vào viện trước, nói Ôn Nhiên mang về một người đồng môn.

Ôn phu nhân có chút tò mò: "Nhưng thấy rõ ràng là công tử nhà ai sao?"

"Tiểu nhân không thấy rõ, nhưng mà không phải là người mấy nhà phủ chúng ta quen biết kia."

"Được, ngươi lui xuống đi, thuận tiện đi phòng bếp một chuyến, căn dặn bọn họ hôm nay làm nhiều thêm hai món đồ ăn."

"Vâng."

Bên này, Ôn Nhiên đang lãnh Sở Từ đi vào trong. Y nói: "Sở Tư nghiệp, ngài thật xác định muốn lưu lại sao? Tổ phụ ta còn chưa có trở về, phụ thân cũng còn chưa rời nha môn, ngươi muốn rời khỏi còn kịp."

"Ta làm gì phải rời khỏi a? Nói muốn đến nhà ngươi thăm hỏi gia đình, hiểu biết tình huống ở nhà của ngươi." Sở Từ cười nói.

"......" Ôn Nhiên trong lòng hừ lạnh một tiếng, hy vọng hắn lát nữa cũng có thể nói như vậy.

Ôn Nhiên đưa Sở Từ tới phòng tiếp khách ngồi, sau đó liền đi vào cùng thỉnh an nương y.

Ôn phu nhân gọi Ôn Nhiên đến bên người, lôi kéo y nhìn nhìn một trận, sau đó hỏi: "Nhiên Nhi, nghe nói ngươi mang đồng môn về nhà? Sao còn không mang hắn lại đây cho nương nhìn xem? Là tiểu công tử nhà ai a?"

"Nương, hắn không phải đồng môn ta, hắn là Tư nghiệp của chúng ta."

"Tư nghiệp? Tư nghiệp sao sẽ đến nhà của chúng ta? Ngươi nói thật với nương, có phải ngươi ở Quốc Tử Giám phạm vào chuyện gì, cho nên y tới cửa cáo trạng hay không? Không được, ta phải đi ra ngoài nhìn xem."

Ôn Nhiên giữ chặt tay nương y: "Nương, đừng đi, đợi lát nữa tổ phụ cùng phụ thân sẽ trở lại, để cho bọn họ nói đi thôi." Nương y mềm lòng, Sở Tư nghiệp kia lại biết ăn nói, vạn nhất xúi giục nương y, vậy không xong. "Này...... Cũng đúng, ta sai người đi cửa ngăn đón phụ thân ngươi, chờ ông ấy trở về, để cho ông ấy đi  gặp Tư nghiệp các ngươi một lần trước." Ôn phu nhân nói, sau đó gọi tỳ nữ bên người tới, phân phó vài câu.

"Nương, cần phải như vậy sao? Hắn chẳng qua là lục phẩm Tư nghiệp, phụ thân là đại quan tòng tam phẩm, luận phẩm cấp so với hắn cao hơn thật nhiều, vì sao phải đối với hắn khách khí như vậy?" Ôn Nhiên có chút không rõ.

"Ngươi a," Ôn phu nhân đưa ngón tay nhỏ dài chọc một cái trên trán Ôn Nhiên, "Ngươi đã quên tổ phụ ngươi là ai sao? Nếu nhà chúng ta còn không tôn sư trọng đạo, cản hắn ngoài cửa hoặc là lạnh nhạt hắn, ngày mai sổ con Ngự Sử Đài buộc tội hẳn là có thể chất đầy đại điện. Nếu hắn là quan lục phẩm bình thường, vậy hắn ngay cả bậc thang nhà chúng ta cũng bước không tới. Nhưng hắn là Tư nghiệp Quốc Tử Giám, là tiên sinh trên danh nghĩa của ngươi. Người nhà chúng ta, càng phải chú ý những việc này hơn mới phải. Ngươi nhớ kỹ chưa?"

Ôn Nhiên gật gật đầu, vẻ măth có chút cổ quái, không biết suy nghĩ cái gì.

Không bao lâu, Ôn Hải đã từ nha môn trở lại, y còn ở ngoài cổng lớn, đã bị người của Ôn phu nhân phái tới ngăn lại, nói với y vài câu như vậy. Ôn Hải gật gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu, sau đó lập tức đi đến phòng tiếp khách.

Phòng tiếp khách, sau khi Sở Từ uống lên một chén trà nhỏ, liền ngồi ở nơi đó ăn không ngồi rồi quan sát bố cục chung quanh.

Nơi này không hổ là Thái phó gia đương triều, cho dù là thứ gì, đều tỏa ra nồng đậm mùi thư hương, còn có một loại khí khái đặc thù đã trải qua thời gian mài mòn lắng đọng, đây có lẽ chính là mị lực dòng dõi thư hương đi.

Phía sau lại có tiếng bước chân truyền đến, Sở Từ quay đầu nhìn lại, người nọ ăn mặc bổ tử quan phục có thêu khổng tước, lập tức đã đè bẹp hắn bổ tử cò trắng.

Hắn khom mình hành lễ, nói: "Hạ quan Sở Từ, tham kiến đại nhân."

"Miễn lễ, Sở Tư nghiệp mời ngồi đi." Ôn Hải đi đến vị trí trên ngồi xuống, hạ nhân một bên lập tức bưng một ly trà đi lên, y bưng lên chén trà, dùng cái nắp khẽ vuốt vài cái trên mặt nước, sau đó chậm rãi uống lên.

Y không nói lời nào, Sở Từ tự nhiên cũng không thể nói chuyện. Hắn biết Ôn Hải này đại khái là muốn lạnh nhạt hắn một chút, dù sao mới vừa tan tầm trở về, đã phải đối mặt với một phu tử hư hư thực thực tới cáo trạng, đổi lại là ai cũng sẽ cảm thấy sốt ruột.

Sau khi chờ y uống xong một chén trà nhỏ, mới cười nhìn Sở Từ nói: "Bản quan một ngày bận rộn công vụ, hiện tại mới có thể an tĩnh mà uống một ly nước trà, nếu như có chỗ chậm trễ, còn mong thông cảm nhiều hơn."

"Đại nhân nói quá lời. Hạ quan không thỉnh tự đến, làm ác khách, hẳn là cáo tội với đại nhân trước mới phải." Sở Từ cũng cười nói, trên mặt không có một chút không kiên nhẫn vì bị thờ ơ hồi lâu.

"Không ngại, hôm nay ngươi đến đây, có phải con ta ở Quốc Tử Giám phạm vào chuyện gì, cho nên ngươi đặc biệt tới cửa báo cho hay không?" Không đợi Sở Từ đáp lời, y lại trầm mặt phân phó với gã sai vặt nói, "Đi gọi thiếu gia tới, ta muốn cho nó giáp mặt thỉnh tội với Sở Tư nghiệp."

"Đại nhân đừng vội, lần này hạ quan tiến đến, chỉ là vì muốn hiểu biết một chút biểu hiện trong nhà của Ôn Nhiên, cùng với phản hồi cùng các ngươi làm trưởng bối một chút biểu hiện ở trường của cậu ấy."

"Ồ, là như thế này a." Ôn Hải sắc mặt khá hơn, y vừa rồi thiếu chút nữa cho rằng Sở tư nghiệp này là tới khai trừ Ôn Nhiên.

"Đúng. Đứa nhỏ Ôn Nhiên này, ngày thường thoạt nhìn có chút cao ngạo, không có thích cùng nhóm đồng môn chơi với nhau, ngày thường luôn một mình an tĩnh ngây ngẩn. Y ở trên việc học vô cùng nỗ lực, thường xuyên đọc sách đến lúc ăn cơm chiều mới đi. Nhóm Tiến sĩ Quốc Tử Giám đều nói, đứa nhỏ Ôn Nhiên này đã vừa thông minh lại vừa nỗ lực, tương lai nhất định sẽ có một phen đại thành tựu." Bản thân Sở Từ thoạt nhìn bộ dáng mới hai mươi xuất đầu, nghe hắn một câu một đứa nhỏ này, thật là có vài phần cảm giác vui vẻ.

Ôn Nhiên từ ngoài cửa sổ đi qua, mới tới đã nghe thấy một đoạn như vậy, lúc ấy đã làm y kinh ngạc  không thôi. Sở Tư nghiệp này, là đang khen y?

Ôn Hải cũng nhịn không được nhìn Sở Từ vài lần, chẳng lẽ Ôn Nhiên ở Quốc Tử Giám biểu hiện đến thật sự vô cùng tốt?

"Bài tập y cũng hoàn thành thực không tồi, khi nhóm trợ giáo phê chữa, thì số vòng họa trên bài tập của y là nhiều nhất. Ta sưu tập mấy bài, hôm nay đều đã mang lại đây, còn mời ngài xem qua." Sở Từ đem đồ đã chuẩn bị tốt trong túi sách đưa cho Ôn Hải.

Ôn Hải tiếp nhận, rất có hứng thú lật lên. Đứa nhỏ này khi còn nhỏ là tổ phụ y dạy, hắn căn bản là không có đường nhúng tay. Sau khi lớn lên, hắn công vụ bận rộn, càng chưa từng chú ý qua việc học của y. Không nghĩ tới, chữ viết đứa bé kia viết cũng không tệ, rất có phong cách của tổ phụ hắn. Văn chương viết ra tuy rằng có chút non nớt, nhưng quan điểm nhất châm kiến huyết, là có chỗ đáng khen.

Hắn cầm những tờ giấy đó, từng tờ từng tờ nghiêm túc mà nhìn xuống. Ôn Nhiên đứng ở bên ngoài cửa sổ, nhìn phụ thân đối với việc học của mình lộ ra biểu tình tán dương, toàn bộ tư vị nảy lên trong lòng, có một loại cảm giác nói không nên lời.

"Làm phiền Sở tư nghiệp lo lắng. Đứa nhỏ này tính tình không tốt, ở Quốc Tử Giám nếu có chỗ không ổn, còn mong Sở Tư nghiệp bao dung nhiều hơn." Những lời này của hắn, so với những lời vừa rồi, nhiều một phân thiệt tình thực lòng.

"Đây là tự nhiên. Y ở Quốc Tử Giám, hết thảy chúng ta đều sẽ dựa theo quy củ hoặc thưởng hoặc phạt. Vừa rồi đại nhân nói Ôn Nhiên ở nhà tính tình không tốt, ngài có thể đề ra một vài ví dụ hay không, nói một chút y không tốt như thế nào, cũng để cho hạ quan rõ ràng, để phòng ngừa loại chuyện này lại lần nữa phát sinh."

"Này......" Ôn Hải vẻ mặt sửng sốt, đây không phải là lời nói khách sáo sao? Sao còn muốn kêu hắn đề ra một ví dụ chuyện này?

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top