Chương 124: Nhân gian Trạng Nguyên lang!

Niệm xong mười vị trí đầu, những người khác đều không cần lại niệm.

Ba vị trí đầu tiên bao gồm Trạng Nguyên, Bảng Nhãn, Thám Hoa là nhất giáp. Đệ tứ đến đệ thập là nhị giáp Tiến sĩ. Những người khác toàn ban xuất thân đồng Tiến sĩ.

Thiên Hòa Đế ngồi ở trên đầu, ba vị trí đầu tiến lên yết kiến.

Sở Từ cùng hai người khác cùng tiến lên hành lễ, Thiên Hòa Đế nhìn mặt Sở Từ, lại nhìn mặt hai người khác, sau đó cười nói: "Trẫm lần này đã chọn Trạng Nguyên sớm, lấy tài mạo của Sở ái khanh, nên ban danh Thám Hoa Lang."

Những người khác vừa thấy, xác thật! Vị trí đầu Sở Từ lớn lên văn nhã tuấn tú, mặt mày như họa. Đứng thứ hai Bảng Nhãn là một đại thúc hơn bốn mươi tuổi, không đẹp cũng không xấu. Đứng thứ ba Thám Hoa lại cũng là một người trẻ tuổi, nhưng y là học sinh phương Bắc, thân hình cao lớn, mi khoan mắt rộng, liên hệ với hai chữ Thám Hoa này, cứ làm người cảm thấy có chút không ổn.

Trên thực tế, nếu những người đó không làm rối loạn thao tác. Hoàng Thượng sẽ đem mười vị trí đầu gọi tới gần nhìn kỹ, nếu trong đó có người tướng mạo và xuất sắc, như vậy cho dù văn chương dù kém chút cũng không quan trọng. Dù sao ở trong lòng Hoàng Thượng, cho dù đứng nhất hay đứng thứ mười, đều là tay mới, đều yêu cầu từ từ rèn luyện mới có thể thành tài.

Nhưng mà vừa rồi y vừa thấy trong mười bài đứng đầu này lại không có bài văn chương trước đó xem qua, lập tức liền nổi giận. Người bày ra chuyện này, còn cho là vẫn còn ở thời điểm phụ hoàng y sao? Chỉ có thể sống nhìn bằng mắt, còn lại cái gì cũng đều không làm hay sao! 

Gần đây một cái huyện Khê nho nhỏ gặp thủy tai, điều lệ được thương nghị ngày này qua ngày khác, hết phong sổ con này tới phong sổ con khác được lên, nhưng lại một chút lời hữu dụng cũng đều không có, lời đường đường chính chính thì ngược lại nói một sọt to.

Y đem việc này thiết làm đề thi, muốn nhìn một chút những người phía dưới này là nghĩ như thế nào, ai ngờ mới vừa xem bài đầu tiên đã tốt như vậy. Y lại nghĩ tới những quan viên đó trong triều đình vì việc này đã tranh luận vài ngày, trong lòng càng thêm hụt hẫng. Người ta chỉ một hai cái canh giờ, ngược lại so với một đám người kia mấy ngày nghĩ ra biện pháp còn tốt hơn, cho nên lập tức lạnh mặt.

Có lẽ chính là lão thất phu Ngô Khang kia đúng lúc nhìn thấy, sau đó tự phỏng đoán thánh ý, trở về nhất định khiển ông ta cáo lão hồi hương!

Sở Từ đứng ở dưới, nghe Hoàng Thượng nói một câu như vậy, trong lòng lập tức không vui. Ca là dựa vào giá trị nhan sắc ăn cơm sao? Ca rõ ràng dựa vào là tài hoa nha! Hắn rất sợ những người khác tiến lên đây lắm miệng vài câu, thật đem hắn từ Trạng Nguyên quét xuống, ban cái danh Thám Hoa Lang kia.

"Hoàng Thượng dung bẩm, theo như thần thấy, ngài ban hắn danh Trạng Nguyên, là ban đúng thời điểm. Nếu thật ban Thám Hoa, ngược lại không đẹp." Đại Học Sĩ Bảo Hòa Điện tên là Chương Minh, tự Hòa Quang, năm nay đã 70 tuổi. Ở đây người sống thất thập cổ lai hi, cho dù là hoàng đế, cũng là phải cho ông ta vài phần bạc diện. Cho nên thời điểm ông ta thong thả ung dung nói ra lời này, Hoàng Thượng không chỉ có không có sinh khí, còn rất hứng thú mà bảo ông ta nói rõ nguyên nhân.

"Năm nay lý lịch học sinh Thi Đình, thần đều đã xem qua một lần. Thi Hương Thiên Hòa nguyên niên triều Đại Ngụy ta, Giải Nguyên Lang mười ba tỉnh, ngoại trừ Điền Nam tỉnh chưa tham dự Thi Hội, mười hai tỉnh khác người đều vào Thi Đình." Lão gia tử nói chuyện thật chậm, những người khác căn bản không biết lời này của ông ta là có ý tứ gì.

"Giải Nguyên trongmười hai tỉnh này, lại chọn Giải Nguyên Tây Giang tỉnh xuất sắc nhất, trong Thi Hội lại đoạt được vị trí đầu, đó là Hội Nguyên. Hiện giờ lại được Thánh Thượng khâm điểm, bút son ngự phê là Trạng Nguyên chi tài, đó chính là liên đậu Tam Nguyên nha!"

Lão gia tử từ từ nói tới, ngón tay còn vươn ra so một cái số ba.

"Đại Ngụy ta từ khi dựng nước tới nay, đã có 260 Xuân Thu, trong thời gian này chưa bao giờ có người thi đậu Tam Nguyên. Năm nay ngài vừa kế vị, đã có một người thi đậu Tam Nguyên, còn là bệ hạ ngài chính miệng chọn hắn từ phía dưới lên, đây là điềm lành hiện ra. Có thể thấy được trời phù hộ Đại Ngụy ta, ngài chính là chân long thiên tử được trời cao chiếu cố! Nguyên nhân thần mới nói, hắn là Trạng Nguyên, là thiên mệnh mang tới, phải vì bệ hạ ngài làm rạng rỡ thêm vinh dự nha!"

Mẹ ơi! Sở Từ nhịn không được, lão gia tử này thật biết vuốt mông ngựa! Hắn cực cực khổ khổ thi đậu được Tam Nguyên, ở trong miệng ông ta, hoàn toàn biến thành công tích Thiên Hòa Đế. Đẳng cấp hùng biện này, bội phục bội phục!

Thiên Hòa Đế trầm mặc một hồi, bỗng nhiên cười to: "Lời nói Chương nói thật đúng a, xem ra hết thảy là vận mệnh đều đã được định sẵn, muốn cho triều đại của ta xuất ra một vị đại tài liên đậu Tam Nguyên."

Hoàng Thượng hiển nhiên nghe hiểu nhiều hơn Sở Từ chút. Lão gia tử này nói những lời này, cái gì chính miệng chọn, đơn giản chính là muốn vì lão thất phu Ngô Khang giải vây thôi. Bỏ đi, y nghe xong những lời này cũng thật sự làm người tâm tình sung sướng, liền tạm thời trước tha cho lão thất phu kia đi!

Sau khi Ngô Khang nghe xong lời của Thiên Hòa Đế, nhịn không được nhìn Chương Minh một ánh mắt cảm kích. Tự sau khi chọn ra Trạng Nguyên, ông ta vẫn luôn đang chảy mồ hôi lạnh, sau lưng quần áo chỉ sợ đều có thể vắt ra nước.

Sau khi Thi Đình, các học sinh cùng rời cung. Ngày thứ hai mới là nghi thức thụ phong, khi đó xếp hạng của mọi người sẽ đều có.

Sau khi ra cửa cung, Thẩm Tòng Phi tiến lên chúc mừng.

"Chúc mừng Sở huynh Tam Nguyên Cập Đệ, trở thành người đầu tiên của triều Đại Ngụy ta đạt được."

"Cũng không dám nói như vậy! Ta chẳng qua là may mắn thôi, nào dám xưng cái gì người đầu tiên, nếu người khác nghe thấy, sẽ nói ta khinh cuồng." Sở Từ vội vàng ngăn cản.

"Là tại hạ suy nghĩ không chu toàn." Thẩm Tòng Phi trên mặt có chút xin lỗi, y là người chính nhân quân tử, trước nay nghĩ sao nói vậy.

"Thẩm huynh không cần chú ý, ta biết ngươi là thiệt tình vì ta cao hứng. Chỉ sợ miệng người đáng sợ a." Sở Từ thở dài. Giống Trương Càn lần đó, còn không phải là bởi vì đồn đãi quá mức thái quá mà trên bảng vô danh sao? Nghe nói y chịu nhục nhã này, sau khi trở về hành vi phóng đãng, lại không đọc sách.

Lệ Thượng Ân đi ở phía sau bọn họ, nghe xong lời Sở Từ nói trong lòng hụt hẫng, nhịn không được tiến lên nói: "Sở huynh, ta xin lỗi ngươi vì tất cả những chuyện trước đó. Ngươi đem về mặt mũi cho Tây Giang tỉnh chúng ta, ta về sau không bao giờ sẽ ở phía sau nói ngươi nhàn thoại! Cũng mong ngươi chớ có lại nói lời người đáng sợ!"

Y nói xong, liền vội vàng rời đi.

Lưu lại hai người Sở Từ trợn mắt há hốc mồm mà đứng ở tại chỗ, thật lâu sau, hắn nói với Thẩm Tòng Phi: "Này...... ý của y có phải là trước kia đã không ít lần đã nói bậy về ta hay không a?"

......

Buổi sáng ngày hôm sau, nhóm học sinh cùng nhau đi tới ngoài cửa trường thi, nghe quan xướng danh xướng danh ở trước mặt mọi người.

Sở Từ nghe được mấy cái người quen, Lệ Thượng Ân kia là đứng vị trí 250, theo như Sở Từ thấy, y xác thật rất ngáo, ngày hôm qua không đầu không đuôi mà nói những lời này đó. Người lần trước tổ chức Mai Hoa Xã kia La Tây, đứng vị trí 232. Tên Mập từng cùng Sở Từ cự cãi, thế nhưng đứng vị trí thứ 187, hắn thật đúng là nhìn không ra.

Thiệu Thụy ở Mai Hoa Xã kết giao kia, đứng vị trí 163. Lương Bổn Xương ở Tây Giang hội quán đã làm dẫn đường cho hắn lần này rốt cuộc đậu, đứng vị trí 134. Thẩm Tòng Phi là đứng vị trí thứ 96. 

Xem ra bên ngoài nhân tài vẫn là rất nhiều nha!

Sau khi xướng danh xong, đó là mang lên mũ cánh chuồn, mặc vào đại hồng bào, cưỡi ngựa dạo phố. Bọn họ phải từ đường vòng cửa trường đi, lại đi qua mấy cái đường phố lớn trong kinh thành, sau đó đi tới Kim Loan Điện khấu tạ hoàng ân.

Dựa theo lẽ thường, Thám Hoa Lang còn phải ở trường thi trồng trọt "Kim triền yêu" trong hoa thược dược, chọn một đóa cắm ở bên mũ, trâm hoa dạo phố.

Thám Hoa Lang tên là Tả Thế Quyền, y bất đắc dĩ đi đến trường thi, chọn một đóa nở nhỏ nhất đế cắm hoa ở bên mũ, rồi sau đó sải bước lên ngựa, theo Trạng Nguyên cùng Bảng Nhãn cùng nhau dạo phố.

Sở Từ cưỡi ở trên ngựa dẫn đầu, trong lòng cũng không khỏi kích động, chân chính cảm nhận được cảm giác "Tích nhật ác xúc bất túc khoa, kim triều phóng đãng tư vô nhai." Như vậy kế tiếp, chính là "Xuân phong đắc ý mã đề tật, nhất nhật khán tẫn Trường An hoa"!*

【 *Xuất từ:《 Đăng Khoa Hậu của Mạnh Giao.

Tích nhật ác xúc bất túc khoa,

Kim triều phóng đãng tứ vô nhai.

Xuân phong đắc ý mã đề tật,

Nhất nhật khán tẫn Trường An hoa.

Giải thích: Cuộc sống khốn đốn cay đắng trước đây không đáng nhắc tới, sáng nay kim bảng đề danh hờn dỗi tích tụ trong lòng đã thổi tan thực không còn gì câu thúc. Vui sướng tràn trề tâm hoa nộ phóng lên lưng ngựa, ngắm hết toàn bộ hoa nở ở thành Trường An. (Khoa cử yết bảng lúc mùa Xuân chính là thời điểm xuân hoa nở rộ.)

Quan viên Lại Bộ cùng Lễ Bộ tay cầm khâm điểm thánh chỉ đi ở đằng trước, lại như làm nha dịch, có dẫn ngựa, có cầm thẻ bài yên lặng lảng tránh ở hai bên, quả nhiên thanh thế to lớn.

Chính cái gọi là "Thiên thượng Kì Lân Tử, nhân gian Trạng Nguyên Lang". Mọi người đối với Trạng Nguyên đầu tiên là tò mò nhất. Khi Sở Từ cưỡi ngựa đi ở trên đầu, người mặc áo đỏ, mặt như quan ngọc xuất hiện trước mặt người khác, dân chúng trong kinh thành đều điên rồi. Trong lúc nhất thời, tất cả hoa tươi hoa quả tươi ngọc bội khăn lụa sôi nổi ném tới trên người hắn, làm cho Sở Từ hoảng sợ không thôi. May mắn đường phố tương đối rộng lớn, đồ các nàng ném không đến trên người hắn.

Sau khi dân chúng nhìn Sở Từ, nghĩ thầm: Trời ạ! Trạng Nguyên Lang đã đẹp như vậy, Thám Hoa Lang chẳng phải là Phan An tái thế, Tống Ngọc chuyển sinh sao?

【 Phan An và Tống Ngọc: Hai đại mỹ nam thời cổ đại.

Vì thế bọn họ duỗi dài cổ, nhìn mặt người cưỡi ngựa phía sau. Bảng Nhãn từ xưa đến nay đều đáng giá thưởng thức, lược qua! Trước mắt đại hán này thoạt nhìn rất tháo vát, lược qua! Nhưng mà, lại nhìn về phía sau, phía sau lại không có ai a.

Dân chúng trong lòng hô to mắc mưu, một đám lại phóng lên phía trước, muốn lại xem Trạng Nguyên Lang rửa mắt một chút.

Khi tới cửa lớn hoàng cung, chỉ có ba người Trạng Nguyên Bảng Nhãn Thám Hoa có thể từ cửa chính tiến vào, những người khác đều phải đi vòng quanh cửa.

Lúc ba người Sở Từ đến đó, những sĩ tử khác đều đứng ở trước điện chờ đợi Sở Từ, chờ Trạng Nguyên Lang lãnh bọn họ đi tạ ơn.

Sau khi Sở Từ nhìn đại gia chắp tay, việc nhân đức không nhường ai mà đi ở phía trước. Lần này, không bao giờ sẽ giống như lần trước Thi Hương, có người dám can đảm đi ở phía trước hắn.

......

Ngoài cung, Trương Hổ đang định ở trong phòng làm vằn thắn. Đột nhiên cửa lớn bị người "Phanh phanh phanh" mà gõ vang lên.

Y buông sủi cảo, xoa xoa tay sau đó đi ra ngoài nhìn, hóa ra là gã sai vặt trước đó chơi cùng với y Thành Quý.

"Đại Hổ ca, lão gia nhà ngươi đậu Trạng Nguyên! Ngươi vừa rồi sao không ra đi xem bọn họ dạo phố a?"

Trương Hổ nhìn Thành Quý, người này lần trước còn mắng bọn họ là ngốc tử, sao hôm nay kêu y Đại Hổ ca?

Thành Quý thấy Trương Hổ trừng mắt nhìn mình không nói lời nào, liên tục cười làm lành: "Đại Hổ ca, lần trước là ta trong miệng phun phân, ta nhai dòi nói lung tung. Ngài đại nhân không chấp tiểu nhân, nhưng ngàn vạn đừng cùng ta chấp nhặt!"

"Vậy ngươi còn nói lão gia nhà của chúng ta ngốc sao?" Trương Hổ nổi giận đùng đùng hỏi.

Thành Quý "Bang" đến một tiếng đánh lên miệng của mình, sợ hãi nói: "Ai da, Đại Hổ ca, ngài nhưng ngàn vạn đừng nhắc lại việc này! Ngài không có nhắc tới với Trạng Nguyên Lang đi? Ta ngày đó bị ma nhập, ngoài miệng cũng không có giữ cửa, ngài cần phải tha thứ cho lỗi lầm này của ta nha!"

"Hừ! Ngươi biết sai rồi thì tốt, ta đã nói lão gia nhà của chúng ta có thể đậu Trạng Nguyên! Ta còn đặt cược một lượng hai đồng bạc đó!"

"Phải phải phải, ta biết sai rồi. Hay là, ta ở Xuân Hỉ Lâu bày một bàn, mong ngài ngàn vạn phải hãnh diện đi ăn một bữa. Thuận tiện lại đi lãnh tiền thắng cược trở về!"

"Nhưng...... Ta còn muốn làm sủi cảo."

"Gói sủi cảo cái gì a! Chờ trở về ta giúp ngươi cùng nhau gói, đúng rồi, A Văn bọn họ cũng ở chổ đó, Đại Hổ ca, ngươi phải cho ta chút mặt mũi nha?"

Trương Hổ nghe xong, trước nhìn nhìn sủi cảo trên bàn đã gói hơn phân nửa. Y lại đi trong phòng cầm mảnh giấy, sau đó đóng cửa kỹ lại đi theo Thành Quý.

Lão gia nhà y nói, thắng được tiền toàn bộ cho y mua đồ ăn vặt! Y tính tính, giống như có rất nhiều tiền, y cũng không thể xài hết, còn muốn gửi chút trở về cho cha, để ông ấy cầm đi cho tiểu cháu trai đọc sách, sau đó giống như lão gia thi đậu Trạng Nguyên mới được!

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top