Chương 122: Mục tiêu.

Thời điểm Trương Hổ đi mua, xếp hạng Sở Từ lại giảm xuống vài vị, bồi suất cũng biến thành một bồi mười bảy.

"Đại Hổ, ngươi sao lại đặt cược cho lão gia nhà ngươi ít như vậy a?" Gã sai vặt lần trước khuyến khích Trương Hổ đi sòng bạc kia hỏi.

"Đây là lão gia bảo ta mua, ngươi mua bao nhiêu?"

Gã sai vặt kia cầm một thỏi nguyên bảo ra, vẻ mặt đắc ý: "Năm lượng, hơn nữa là mỗi nhà tửu lầu năm lượng."

"Nhiều như vậy, nếu như thiếu gia nhà ngươi không ——" Trương Hổ có chút lo lắng, nhưng lời nói còn chưa nói xong, đã bị cắt ngang.

"Phi phi phi, đừng nói bừa! Thiếu gia nhà chúng ta nói, lần này y nhất định có thể đậu Trạng Nguyên!" Gã sai vặt kia vẻ mặt đen đủi mà phi mấy khẩu.

"Lão gia nhà ta làm sao bây giờ?" Trương Hổ nóng nảy, lão gia nhà y cũng tới thi Trạng Nguyên!

"Bảo hắn ở chỗ nào mát mẻ đợi đi thôi! Ngươi ngay cả đặt cuộc cũng chỉ dám đặt ít như vậy, còn dám nói lão gia nhà ngươi có thể đậu Trạng Nguyên? Lão gia nhà ngươi ở thi thử mới đứng vị trí hơn 300, đừng nói Trạng Nguyên, hắn cái gì cũng đều không đậu."

"Ngươi nói bậy! Lão gia nhà ta nhất định có thể thi đậu!" Trương Hổ đẩy người nọ ra lảo đảo, sau đó nổi giận đùng đùng mà chạy đi, khi rời đi còn nghe thấy người nọ tức muốn hộc máu mà mắng y: "Cũng chính là lão gia nhà ngươi phải chịu một tên ngốc tử hầu hạ! Nô tài ngốc, lão gia cũng ngốc!"

Lão gia nhà y thông minh nhất! Không chỉ có cứu cha y, còn giải oan uổng cho Uyên Nhi tỷ tỷ. Kỳ thật Uyên Nhi là muội muội, nhưng nàng muốn làm tỷ tỷ, Trương Hổ để cho nàng làm. Nhớ tới khi đó Uyên Nhi sắc mặt trắng bệch được người vớt ra từ trong giếng, Trương Hổ lại lau nước mắt.

Sở Từ đang ngồi ở trong viện đọc sách, thấy Trương Hổ cộp cộp cộp mà chạy vào phòng, sau đó lại ôm thứ gì xông ra ngoài.

"Đại Hổ, ngươi làm gì vậy?!"

"Lão gia ngài yên tâm, ta nhất định giúp ngài đậu Trạng Nguyên!" Trương Hổ vừa chạy vừa nói, trên mặt thần sắc tràn đầy kiên định.

Sở Từ cầm sách vẻ mặt dấu chấm hỏi: Đây là đi bắt cóc Hoàng Thượng?

Trương Hổ chạy đến tửu lầu, đem túi tiền bang một tiếng chụp ở trên bàn: "Tất cả mua lão gia nhà ta!"

"Lão gia nhà ngươi là vị nào a?" Nhà cái nhìn túi tiền nặng trĩu của y cười đến cao hứng không thôi.

"Tây Giang tỉnh Sở Từ!"

"Ồ, được, mua bao nhiêu? Chúng ta một lần chỉ có thể mua năm lượng. Đương nhiên, nếu ngươi muốn mua nhiều một chút, giá cũng có thể thương lượng, chỉ là phải cho huynh đệ ta một chút chỗ tốt." Nhà cái làm mặt quỷ, gã ngoại trừ một cái sòng công khai, còn có một cái sòng ngầm.

"Mua hết!" Trương Hổ hào khí nói. Nhưng mà khi y mở ra túi tiền, lúc lộ ra bên trong sâu lớn tiền đồng cùng bạc vụn, nhà cái liền muốn mắng người, mẹ, cộng toàn bộ chỗ này có được một lượng bạc không?

Trương Hổ nghĩ nghĩ, lại móc ra đồng bạc Sở Từ cho y kia.

Được, lúc này mới nhìn đủ một lượng.

Nhà cái bĩu môi đếm trong chốc lát, hữu khí vô lực nói: "Một lượng hai đồng bạc, mua hết sao?"

"Ừm!" Trương Hổ nhìn gã mở ra một tờ giấy có con dấu tửu lầu đưa lại đây, cẩn thận thổi thổi, sau đó bỏ vào trong lòng ngực cất kĩ.

Mùng một tháng tư, kinh thành có rất nhiều học sinh tụ lại cùng nhau mở xã, lần này dẫn đầu chính là học sinh Quốc Tử Giám.

Quốc Tử Giám Kinh Sư so với Quốc Tử Giám thuộc tỉnh mà nói, phong cách cao hơn rất nhiều. Học sinh bọn họ mở xã, dĩ nhiên là có thật nhiều người đi cổ động.

Ban đêm ngày hôm qua Sở Từ cảm thấy thực nóng, cho nên xốc lên chăn lộ ra một chút không khí, bất hạnh nhiễm lạnh, chóng mặt nặng nề nằm ở trên giường nghỉ ngơi, dĩ nhiên là không có thể đi.

Sáng sớm hôm sau, thơ từ văn chương ngày hôm qua Đào Hoa Xã kia làm ra đã được lan truyền rộng rãi, phố lớn ngõ nhỏ mỗi người đều đọc.

Cơ hồ cùng thời gian, những vị trí xếp hạng những học sinh đó cọ cọ cọ leo lên trên, bồi suất cũng giảm xuống không ít. Có chút người mua bọn họ, vừa vui sướng vừa là thở dài. Vui sướng là vì bọn họ càng có khả năng đậu Trạng Nguyên, thở dài lại là so sánh với những bồi suất khác, nếu như đột ngột xuất hiện, bọn họ kiếm có thể không chỉ có một chút như vậy.

Có người giảm xuống, tự nhiên có người tăng lên. Bồi suất của Sở Từ ngược lại một đường tăng lên, đã biến thành 1 bồi 35.

Trương Hổ mỗi ngày đều đi ra ngoài nghe người ta phân tích, mỗi lần trở về đều là một bộ dáng vẻ lo lắng sốt ruột, sợ lão gia nhà y thi không đậu Trạng Nguyên.

Trái lại lão gia Sở Từ nhà y, bộ dáng căn bản là không lo lắng như vậy. Sau khi hắn khỏi bệnh, vẫn là mỗi ngày đọc sách, hoặc là đi Tây Giang hội quán tìm những học sinh đồng hương kia giao lưu tâm đắc.

Ngày mười ba tháng tư, những tửu lầu đều dừng đặt cuộc. Sở Từ nghe Trương Hổ nói, bồi suất của hắn hiện giờ, ngừng ở 1 bồi 42. Bồi suất càng cao, khả năng đậu sẽ càng thấp.

Nhìn mặt Trương Hổ sắp khóc ra, Sở Từ cười: "Ai nói với ngươi vận mệnh lão gia được nắm giữ ở trong tay bọn họ? Bọn họ nói ta không đậu được, ta càng muốn đậu cho bọn họ nhìn xem!"

Lần này quan chủ khảo Thi Hội tuy nói là Hoàng Thượng, nhưng ngài chỉ là trên danh nghĩa, không tham dự phán cuốn. Quan chủ khảo chân chính hẳn là đại học sĩ Hàn Lâm Viện phái Hữu tướng.

Vị học sĩ này đúng là vị tiếp theo ban học sĩ năm trước kia. Vị năm trước kia bởi vì từ chối không chấm đậu Trương Càn, bị rất nhiều học sinh thóa mạ, còn bị rất nhiều người làm thơ viết thoại bản châm chọc y không có phẩm vị, có thể nói là đã chịu "Toàn kinh hắc". Lão nhân này bởi vì tức giận, nổi lên bệnh tim, sau khi khỏi bệnh liền giận dỗi muốn cáo lão hồi hương.

Lúc ấy chính là tân đế thượng vị không lâu, mọi việc phức tạp, ngày đêm phê duyệt tấu chương chất đống ở chổ đó, dưới cơn buồn ngủ, không có nhìn kỹ, liền trực tiếp ở bên trên viết một cái tự chuẩn, bút son rơi xuống lão nhân này liền mặt mày xám xịt mà về quê.

Vốn dĩ dựa theo trình tự bình thường, là phải tam thỉnh tam lưu, nếu lúc sau còn muốn từ quan, Hoàng Thượng mới có thể phê chuẩn. Chức quan của lão nhân này, có thể nói vứt thực oan.

Phái Hữu tướng thừa dịp cơ hội này, nhanh chóng đề bạt một học sĩ Hàn Lâm Viện thành đại học sĩ, chặt đứt một cánh tay của Tả tướng.

Có thể nói, năm trước Trương Càn cùng vị đại nhân kia, đều là hai quân cờ phế hai bên tả hữu.

Năm nay vị đại học sĩ họ Quan này, hắn lo liệu tư tưởng phái Hữu tướng, văn chương muốn chọn trên cơ bản đều là kiên quyết tiến thủ, lấy biến pháp cách tân là chủ.

Đương nhiên, này cũng không phải là bí mật, vốn dĩ học sinh tham gia đều có thể dựa theo hướng này đi viết. Chính là, hỏng ở chổ, năm nay quan chủ khảo là Hoàng Đế, quan đại nhân ở bên ngoài chỉ có thể tham gia chấm thi với danh nghĩa phó chủ khảo. Ngoài y ra phó chủ khảo còn có ba người, trong đó một người là Tả tướng bên kia, còn có hai người thái độ ái muội không rõ ràng, làm người không rõ lai lịch.

Tuy nói do y toàn quyền phụ trách việc này, nhưng ba người kia lại cũng không phải không có quyền lên tiếng. Giống như bài Thi Hội lần này, viết quá mức, sĩ tử bộc lộ mũi nhọn cách tân phái, đều bị đè đầu xuống. Mà những người viết quá mức bảo thủ, thiên hướng phục cổ phái, tự nhiên cũng bị quan đại nhân một phiếu phủ quyết.

Hai bên cùng nhau đẩy, là một bài văn chương lập ý rất là mới lạ. Những văn chương bình thường khác, cho dù mịt mờ như thế nào, đều có thể nhìn ra thứ tác giả chân chính muốn biểu đạt, mà áng văn chương này, lại đứng ở góc độ của người đứng xem mà phân tích lợi và hại, không nghiêng không lệch, có thể nói là vô cùng công bằng.

Đầu tiên là quan viên trung lập tương đối xem trọng một bài này. Những năm gần đây, lực lượng hai phe lông cánh đầy đủ*, thường xuyên đấu đến túi bụi. Mà bọn họ chưa tỏ rõ thái độ, thường xuyên là buổi sáng đi tiệc Đông gia, buổi tối lại muốn đi Tây gia, tuy hai bên đều không thân thiết, nhưng hai bên cũng không dám đắc tội. Thường xuyên qua lại như thế, vòng eo cũng không biết đã mập ra vài vòng.

*Vũ dực phong mãn: Ý tứ là chim nhỏ cánh đã dài chắc, so sánh lực lượng đã củng cố.

Mấy ngày qua, bọn họ sửa văn chương không phải bộc lộ mũi nhọn, thì chính là vô cùng bảo thủ đoan chính, làm người nhìn thật sự đau đầu.

Áng văn chương này vừa ra, bọn họ lập tức đẩy lên trên. Hai bên kia xem xong cũng liếc nhau, cảm thấy người này tuy không phải phía mình, nhưng có thể phát triển một chút, vẫn tốt hơn là tiến cử quá xuất sắc dễ dàng bị đối phương quét xuống.

Cứ như vậy, ở trong Thi Hội lần này, Sở Từ cuối cùng đuổi theo đạo Trung Dung, đột nhiên không kịp phòng ngừa mà trở thành Hội Nguyên Thi Hội lần này.

"Hội Nguyên Lang, chúc mừng." Quan xướng danh nhìn Sở Từ bị bọn họ gọi vào gần còn có chút ngốc, đáp lại một nụ cười vô cùng hiền lành.

"Đa tạ đại nhân." Sở Từ phục lại hồi tinh thần, chắp tay cười nói. Trước Thi Hội hắn âm thầm phân tích thế cục, cẩn thận hỏi thăm gút mắt nhóm giám khảo lần này, thật đúng là làm hắn đánh bậy đánh bạ được vị trí đầu.

Cái loại tranh đấu đảng phái này, kẻ nào dám ngoi đầu kẻ đó chính là pháo hôi, như gần như xa trung lập mà an toàn. Hắn đoán được mình có thể đậu, nhưng cũng không biết có thể được vị trí đầu!

Thi Hội vốn là cũng cần bái tòa sư, nhưng lần này tòa sư là Hoàng Thượng, ai còn dám thay mặt Hoàng Thượng chịu lễ học sinh chứ? Cho nên, sau khi xướng danh xong, mọi người đều từng người đi về nhà.

Bởi vì tân đế đăng cơ, các nơi chỗ trống khá nhiều, cho nên lần này Thi Hội tổng cộng lấy 278 người. Tỉ lệ đậu gần như đạt tới sáu lấy một, so với khi Thi Hương 60 -70 lấy một mà nói, Thi Hội xác thật dễ hơn nhiều.

Người Hội Nguyên vừa được chọn ra, những người không đặt cược cho hắn không khỏi siết tay thở dài, người đặt cược cho hắn lại cao hứng vô cùng, nếu Sở Từ ở Thi Đình biểu hiện xuất sắc, được phong làm Trạng Nguyên Lang, như vậy năm nay lại phải có kết quả bất ngờ!

Sở Từ không biết nhất cử nhất động của mình còn tác động tâm tư nhiều người như vậy, hắn chỉ biết, Thi Đình ở ngày 21 cử hành, hắn nên cẩn thận suy nghĩ một chút, trên Thi Đình bệ hạ khả năng sẽ ra đề gì.

Thi Đình chỉ có một ngày, cử hành ở trong Bảo Hòa Điện. Vốn dĩ là đặt ở trên quảng trường, nhưng mà phương Bắc gió lớn, thổi đến giấy Tuyên Thành lách cách lách cách vang không ngừng, vì thế sau lại liền sửa thành cử hành ở trong điện.

Đề mục thi đình do Hoàng đế bệ hạ ở tại chổ ra, mọi người từ đề mục Hoàng Thượng ra viết một thiên sách luận là được.

Sách luận này sau khi trình lên, trước từ Nội Các bình cuốn, cũng chính là hai vị tướng gia cùng đại học sĩ Bảo Hòa Điện, Văn Hoa Điện, Võ Anh Điện tạo thành. Sau khi bình ra mười người ưu tú nhất, giao cho bệ hạ bình phán ra ba vị trí đầu bảng.

Nói cách khác, muốn cho Hoàng Thượng nhìn đến văn chương của ngươi, đầu tiên phải đứng vị trí mười người đứng đầu. Bình cuốn năm người, ít nhất phải được ba người tán thành ngươi mới được. Hơn nữa năm nay Thi Hội lấy người tương đối nhiều, khả năng còn có phó thủ hỗ trợ, làm sao mới có thể ở trong những người này trổ hết tài năng, đứng ba vị trí đầu, thậm chí là vì trí đầu chứ?

Thời điểm mới vừa bắt đầu, Sở Từ kỳ thật cũng không có dã tâm đậu Trạng Nguyên. Hắn chỉ hy vọng có thể thi đậu tiến sĩ, kết thúc kiếp sống khổ cực khoa cử, mở ra một chương mới trong cuộc đời.

Nhưng mà, hắn đạu Hội Nguyên, hết thảy lại không giống nhau.

Khi Thi Hương, hắn là Giải Nguyên Lang một tỉnh. Sau khi Thi Hội, hắn lại là Hội Nguyên Lang. Nếu trên Thi Đình lấy được Trạng Nguyên Lang, như vậy liền có thể đạt thành thành tựu "Tam Nguyên cập đệ".

Nhìn chung trong dòng chảy Trung Hoa trên dưới 5000 năm, có thể "Tam Nguyên cập đệ" lại có mấy người? Sở Từ lúc ở hiện đại đã từng tìm hiểu qua, từ triều đại nhà Tùy bắt đầu có chế độ khoa cử, được thù vinh này, tổng cộng chỉ có mười sáu người.

Sở Từ là một người đọc sách, có người đọc sách nào chưa từng mơ mộng chính mình có thể đậu Tam Nguyên, Kim Bảng đề danh? Huống chi, hắn cũng không phải không có năng lực cạnh tranh.

Thế giới này tuy rằng hắn biết đang ở hậu kỳ rẻ ngang của lịch sử, nhưng mà đối với Sở Từ mà nói, này chưa chắc không phải là một chuyện tốt.

Có lẽ, hắn cũng có thể ở trong lịch sử lâu dài này, viết xuống một nét bút nồng đậm rực rỡ. Hắn muốn cho người đời sau ghi nhớ, trên thế giới đã từng xuất hiện một người gọi là Sở Từ, hắn chính là từ khi Đại Ngụy dựng nước tới nay, người đầu tiên "Tam Nguyên cập đệ" Trạng Nguyên Lang!

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top