Chương 108: Hồi thôn.

Cả Trường Khê thôn hiện giờ đã rực rỡ hẳn lên.

Ngắn ngủn thơn gian hơn mười ngày, đường từ cửa thôn đến trấn trên, cũng đã tu sửa qua toàn bộ. Những nơi vốn dĩ không bằng phẳng, gồ ghề lồi lõm cũng đều được lấp đất, mặt đường còn mở rộng ra hai bên không ít, đường nhỏ vốn dĩ chỉ có thể chứa một chiếc xe ngựa đi qua, sớm đã trở nên rộng lớn bằng phẳng.

Nếu như có ai đột nhiên đến chỗ này, còn sẽ cho rằng nơi này mới xây một cái quan đạo đi phủ khác nữa.

Lại nói tiếp, nơi này so với quan đạo nhìn qua còn tốt hơn một chút. Bởi vì cỏ dại hai bên con đường đều được dọn dẹp sạch sẽ, nếu không phải hiện giờ đã là cuối mùa thu, chỉ sợ bọn họ còn muốn đi cấy một ít hoa tươi cỏ đẹp ở bên đường để cho người lui tới thưởng thức.

Vào cửa thôn, đi đến trước mặt chính là hai tòa đền thờ cao lớn, một lần là lần trước khi Sở Từ được bầu thành "Hiền Lương Phương Chính", trong huyện lập cho thôn bọn họ một cái đền thờ "Nhân Thiện Chi Thôn".

Lần này đền thờ mới làm so lần trước còn lớn hơn một chút. Bên trên bắt đầu giới thiệu từ khi Sở Từ sinh ra, đến sau khi hắn trở thành cử nhân, nội dung tường tận, tình cảm rõ ràng, giống như tận mắt nhìn thấy, tự mình trải qua, có lẽ bản nhân Sở Từ xem cũng sẽ xấu hổ. Người ở trên đền thờ này, căn bản chính là thiên tài không có thật trong thoại bản mới có thể xuất hiện! 

Cái gì "Lúc sắp sinh, chân trời hiện lên ngũ sắc ráng màu, trên có tiên hạc xoay quanh, véo von không ngừng bên tai, đợi đến khi sinh ra, mới từ từ tan đi" cũng đều viết ra.

Đây là Huyện lệnh tìm một lão nhân chuyên môn viết ra sự tích cuộc đời người, vận dụng đều là thủ pháp viết thoại bản, nên khoa trương như thế nào thì khoa trương như thế đó, nhưng cố tình những người này chỉ tiêu thụ bộ này, thậm chí khi người khác hoài nghi, còn sẽ có người trong thôn bước ra chứng minh, Sở Từ xác thật chính là từ nhỏ thông minh hơn người, giống như thần đồng giáng thế.

Có hai tòa đền thờ lớn này dựng ở cửa thôn, người bình thường đi qua, đều sẽ ôm kính ý cao thượng, lại đây nghe một đoạn lão nhân ngồi ở dưới đền thờ giảng về cuộc đời Sở Từ.

Lão nhân này chuyên môn phụ trách ở đây tuyên truyền sự tích Giải Nguyên Lang, một tháng còn có thể ở chổ thôn trưởng lãnh một trăm văn tiền, đây chính là cái gì cũng không làm chỉ cần trò chuyện là có thể được.

Mấy cái thôn này bình thường còn sẽ có du côn lưu manh linh tinh lại đây đánh tống tiền, từ khi lập đền thờ, bọn họ lại chưa từng dám tới Trường Khê thôn, hiện tại lại đặt thêm một tòa, bên cạnh thôn có lẽ cũng không ai dám đi.

Bởi vì việc này, thôn trưởng Trường Khê thôn nhưng dành lại về được không ít mặt mũi, địa vị của y hiện tại áp đảo hơn cả trưởng Bình An trấn, mặc kệ bọn họ đi làm gì, các thôn trưởng khác đều sẽ kính cẩn nịnh nọt, sợ đắc tội trước mặt hồng nhân trấn trưởng. Dù sao thôn trưởng hiện giờ đi lên trấn trên làm việc, chính là không cần người gác cổng thông báo, trực tiếp đi vào là được. 

Ngoại trừ thôn trưởng trở nên có mặt mũi, những người khác trong thôn cũng hưởng thụ được rất nhiều lợi ích thực tế. Này còn phải bắt đầu nói từ nạp thuế vụ thu hoạch năm nay. 

Trước đây khi những bọn nha dịch trong huyện tới thu thuế lương, từng nhà đều phải đem lương thực nhà mình chồng chất đến trong cái sọt của bọn họ. Cái sọt của bọn họ rõ ràng có thể đặt năm đấu thóc, nhưng chứa đầy lại chỉ tính bốn đấu rưỡi. Hơn nữa cần phải đổ đầy đến có ngọn, lúc sau bọn họ lại một chân đá qua đá lại, lay đến ngọn hạt thóc trong sọt rơi xuống chiếu bên dưới, sau khi lặp lại hai ba lần mới cảm thấy mỹ mãn. Có vài người không cẩn thận đắc tội những nha dịch đó, đá bốn năm lần còn không thỏa mãn đâu!

Khi đó, cơ hồ mỗi nhà mỗi hộ đều phải nhiều ra hai ba đấu thóc mới có thể đuổi đi được những con châu chấu này.

Nhưng từ sau khi Dương huyện lệnh đến đây ăn một bữa cơm, bọn họ phát hiện, năm nay khi nạp lương thu hoạch vụ thu, đám người đó đều trở nên hòa ái dễ gần. Cái sọt cũ cũng quẳng đi không cần, ngược lại có bao nhiêu thì tính bấy nhiêu, cũng không cần chất đống thành ngọn.

Có được những điều này thật sự làm các thôn dân nhận thức được có chỗ dựa tốt, vốn dĩ khả năng chỉ là mặt ngoài, cũng biến thành tự tận đáy lòng thật sự tôn kính người Sở gia.

Bọn họ cũng học những người khác đi khen tặng người Sở gia, nhưng mà dân quê dù sao vẫn là người thật thà, cho dù có khen tặng, cũng chỉ là nói một ít lời thực giản dị, hoặc là từ vườn rau nhà mình, từ trên núi hái xuống một ít thổ sản vùng núi đưa cho người Sở gia, cũng không đến mức hình tượng quá khó coi.

Lại nói Sở gia, vốn dĩ phòng ở nhà hắn chính là tốt nhất trong cả thôn. Từ sau khi Sở Từ trở thành Giải Nguyên, ngạch cửa Sở gia cũng được nâng lên nửa thước, ngoài cửa lớn treo tấm bảng cũng từ Sở trạch biến thành Sở phủ.

Những người bình thường lại không thể vào nhà hắn từ cửa lớn, mà là phải vào từ cửa hông mới mở bên cạnh cửa lớn. Cửa lớn chỉ có thể dùng để nghênh đón khách quý có công danh trong người. Đây là lễ nghĩa, cho dù người Sở gia không muốn phân chia bằng hữu ra ba bảy loại, cũng cần phải làm theo, bởi vì một khi không cẩn thận, liền sẽ làm Sở Từ rước lấy phiền toái. Vị trí càng cao, thời khắc ngươi bị người nhìn chăm chú cũng sẽ càng nhiều.

Sở mẫu ăn mặc một thân gấm vóc dệt thành xiêm y, trên đầu cắm bốn cây trâm bạc, ngoại trừ một cây Sở Từ mua cho nàng, những cái đó đều là trong huyện chế tạo xong đưa tới, để thể hiện ưu đãi đối với người nhà cử tử.

Vừa mới bắt đầu Sở mẫu thực luyến tiếc, nàng muốn bảo quản thật tốt, về sau để lại cho con dâu cùng cháu dâu, đáng tiếc chính là, con dâu thôn trưởng nói với nàng, nếu như không mang thứ này, sẽ làm cho Sở Từ mất mặt, lúc này nàng mới chịu cắm ở trên đầu.

Nhưng mà, nàng vẫn là lần đầu cắm ở trên đầu nhiều bạc như vậy, cứ đi vài bước lại đi sờ một cái, sợ không cẩn thận làm rớt, vậy thì sẽ đau lòng muốn chết. Một thời gian, nàng cũng từ từ thả lỏng lại.

Sở Quảng cùng Thẩm Tú Nương cũng một thân xiêm y mới tinh, người gặp việc vui tâm tình sảng khoái, từ khi Sở Từ bắt đầu được coi trọng, toàn bộ tinh thần diện mạo Sở gia đều không còn như trước. Bởi vì cho dù đi đến chổ nào, mọi người đối với bọn họ đều vẻ mặt ôn hoà. Sở Quảng cũng không có bay lên, y vẫn bình thường như trước đây, kiên trì tự mình xuống ruộng trồng trọt. Cùng lắm chính là có người giúp đỡ làm một chút, cuộc sống nhẹ nhàng hơn không ít.

......

"Giải Nguyên Lang sắp tới rồi! Giải Nguyên Lang sắp tới rồi." Sau khi tin tức Sở Từ ít ngày nữa liền sẽ về thôn, đã có người trong thôn tự giác ở giao lộ chờ hắn. Sau khi nhìn thấy xe giá từ xa, lập tức kêu lên.

Lần này Sở Từ về một mình, nhưng đồ của hắn lại xếp đầy hai xe lớn mới hết. Một đường hắn đều sợ hãi cái cảnh đi trên đường không bằng phẳng, ộ bộ trà cụ sang quý trên xe kia đều sẽ bị lắc hỏng mất. Không nghĩ tới, sau khi ra thị trấn, đường ngược lại càng thêm dễ đi.

Chờ khi xe hắn đi tới cửa thôn, Sở Từ bị một màn màu đỏ trước mắt làm sợ ngây người. Pháo thật dài mở ra, đầu đuôi nối liền, từ cửa thôn trải dài đến nhà Sở Từ.

Cảm thấy hôm nay Trường Khê thôn so với năm mới còn náo nhiệt hơn chút, tiểu hài tử hôm nay không có đi học, mà chờ ở ven đường chờ dính dính phúc khí Văn Khúc Tinh. Các gia trưởng vốn dĩ nghĩ đọc sách vô dụng cũng thay đổi tư tưởng, cho dù thế nào, cũng muốn thử một lần xem hài tử có thiên phú đọc sách hay không trước mới được, nếu không có thiên phú, chẳng qua cũng chỉ là lãng phí mấy trăm văn tiền mà thôi, nếu như có thiên phú, ai có thể  trực tiếp khẳng định nó có phải một Sở Từ tiếp theo hay không?

Thôn trưởng mang theo một đoàn nhóm hương thân phụ lão đứng ở dưới đền, những thôn dân khác đứng ở phía sau, Sở Quảng vốn dĩ cũng muốn đến, nhưng thôn trưởng nói người Sở gia phải ở trong nhà chờ, không cho bọn họ lại đây.

Sở Từ mới vừa xuống xe ngựa, tiếng pháo rung trời lập tức vang lên. Tiếng bùm bùm át đi toàn bộ lời Sở Từ muốn nói trở về, hắn chỉ có thể đứng ở cửa thôn, trên mặt bày ra khuôn mặt tươi cười cứng đờ.

Hắn nghĩ, nếu hoàn cảnh nơi này trở nên tệ hơn, nhất định là bởi vì do hắn. Hắn không nghĩ tới người trong thôn thế nhưng sẽ long trọng như vậy.

Nhưng mà hắn cũng không nghĩ, hắn là cử nhân đầu tiên trong toàn bộ Trường Khê thôn từ khi thành lập tới nay, hơn nữa còn là cử nhân đứng đầu Giải Nguyên Lang, đây là vinh quang cỡ nào a! Việc này đương nhiên phải tuyên truyền khắp nơi một chút, nếu không thể tuyên truyền khắp nơi, Sở Từ đạt thành tích tốt như vậy, lại có ý nghĩa gì đâu?

Sở Từ đánh giá đám người một chút, không có phát hiện bóng dáng ca tẩu cùng mẫu thân hắn, lường trước bọn họ nhất định là chờ ở trong nhà.

Đợi tiếng pháo xa dần, Sở Từ lập tức chắp tay nói: "Đa tạ thôn trưởng cùng các vị phụ lão hương thân đón chào. Sở Từ ở đây có lễ."

Hắn đang muốn khom lưng hành lễ, sắc mặt thôn trưởng biến đổi, xông lên trước nâng dậy thân thể hắn đã cong non nửa.

"Cũng không dám như vậy, ngươi hiện giờ là lão gia, là người tôn quý ở trên, sao có thể hành lễ với chúng ta bình dân áo vải, vậy không phải là giảm thọ chúng ta sao?"

"Cũng không phải, Sở Từ có thể có hôm nay, toàn dựa vào các vị phụ lão hương thân giúp đỡ ta thật nhiều. Năm đó nhà ta gặp phải đại nạn, toàn dựa các hương thân một bó củi một nắm gạo cứu tế. Ân tình của các vị đối với nhà ta, đời này Sở Từ ta cũng không dám quên. Hiện giờ chỉ là trúng cử, cho dù đó là sau này Tiến sĩ cập đệ, các ngươi cũng đều là các hương thân Sở mỗ tôn kính.

Thôn trưởng cùng những lão nhân khác "Ô ô" khóc lên, sau khi thân phận cao nhân nhất đẳng, còn có thể cùng bọn họ nói những lời như vậy, không hổ là học sinh xuất thân Trường Khê thôn bọn họ nha!

Đứng ở cửa thôn cùng mọi người hàn huyên một lúc sau, thôn trưởng nói: "Giải Nguyên lão gia nhất định là rất muốn về nhà gặp thân nhân, chúng ta không cần lại ngăn đón hắn. Chờ hắn nghỉ ngơi mấy ngày, chúng ta lại tới cửa đi, tin tưởng Giải Nguyên lão gia nhất định sẽ không ngăn chúng ta ở bên ngoài."

Sở Từ cười nói "Không dám", trong lòng đối với thôn trưởng cẩn thận cảm thấy rất có ý tứ.

Sở Từ đi ở phía trước, người bên cạnh đều đi theo bên cạnh hắn, hơi lui lại phía sau hắn một bước.

Người trẻ tuổi  trong thôn đều dùng một loại ánh mắt vô cùng hâm mộ nhìn Sở Từ, đều là gia cảnh giống nhau, sao lúc trước thời điểm người ta đọc sách, bọn họ lại không chăm chỉ giống như người ta vậy chứ? Bằng không phong cảnh hôm nay chính là bọn họ.

Các nữ hài tử trong thôn cũng vô cùng hối hận, thời điểm còn nhỏ cùng nhau chơi đùa chê người ta lớn lên lùn, nếu như lúc ấy chịu cùng hắn ở chung vui vẻ, nói không chừng hiện tại cũng thành thanh mai trúc mã của hắn a, không cần làm gì cũng có thể được một vị hôn phu là cử nhân lão gia, thật tốt a!

Đoạn đường ngắn ngủn đi hồi lâu, Sở Từ phát hiện, trong thôn ngoại trừ tu sửa đường cái, nhà cửa trong thông giống như cũng một lần nửa được tu sửa một chút, tinh thần diện mạo toàn bộ cùng trước đây khác nhau rất lớn, từ một cái thôn bần cùng lạc hậu, dần dần phát triển thành một cái thôn hương phong phong cách học tập tốt đẹp.

"Tiểu đệ, ngươi đã về rồi!" Sở Quảng chờ ở cửa nghênh đón hắn, từ cửa thôn truyền đến tiếng pháo, y đã không ngừng ở tại chỗ đi tới đi lui, thường thường nhón chân lên nhìn phía nơi xa, muốn thấy bóng dáng Sở Từ.

"Đại ca, tiểu nhị không có cô phụ mọi người kỳ vọng, ta đã trở về." Sở Từ hành lễ với y.

"Trở về là tốt, trở về là tốt! Ôi chao, cảm thấy sao lại gầy hơn một chút so với trước đây? Có phải thi cử quá vất vả hay không?"  Sở Quảng vội vàng nâng hắn dậy, y cẩn thận đánh giá Sở Từ một chút, sau đó nói.

Trong lòng Sở Từ cảm thấy vô cùng ấm áp, lúc mọi người đều đang chú ý thành tích của hắn tốt bao nhiêu, chú ý hắn có thể mang đến cho bọn họ bao nhiêu vinh quang, chỉ có người nhà quan tâm hắn rốt cuộc có mệt hay không, một đường có ăn ngon uống tốt hay không.

"Đại ca, yên tâm đi, ta được tiên sinh sư mẫu chiếu cố, cuộc sống tốt vô cùng, đây cũng chính là khi trở về đường xe mệt nhọc gây ra, chỉ cần ở nhà ăn mấy bữa đồ ăn nương cùng đại tẩu nấu, ta lập tức lại có thể mập lên rồi."

"Có có có! Ngươi muốn ăn đều có! Ta trước đó đã bắt được mấy con gà tre trở về, treo ở trên xà nhà huân chỉ chờ ngươi trở về ăn thôi, ta nhớ rõ ngươi thích ăn nhất! Đúng rồi, nương lão nhân gia vẫn luôn ở trong phòng chờ đó, chỉ sợ lúc này hai mắt đã sắp dài ra, ngươi mau cùng ta đi vào."

Sở Quảng vừa nói vừa lôi kéo Sở Từ đi vào bên trong, thế nhưng đã quên phía sau còn có nhiều người đi theo.

Những người đó cũng hoàn toàn không cảm thấy bị chậm trễ, mà vẫn luôn khen ngợi Sở Quảng thật tình, chỉ có gia đình chất phác như vậy, mới có thể nuôi được Sở Từ tính cách nhân hậu như vậy.

Không thể không nói, kính lọc của bọn họ đối với Sở Từ, chỉ sợ đã chạy đến bội số tối cao.

Sở mẫu ngồi ngay ngắn ở trên đầu, hai mắt xác thật sắp nhìn đến dài ra. Nếu không phải tức phụ thôn trưởng vẫn luôn ở bên dặn dò, chỉ sợ nàng chỉ muốn chạy ra đến ngoài cửa đi chờ.

"Hài nhi bái kiến mẫu thân, thời gian dài như vậy không thể ở bên người mẫu thân phụng dưỡng, cực nhọc mẫu thân ngày mong đêm nhớ, hài nhi thật sự vô cùng bất hiếu. May mắn hài nhi không có cô phụ sự kỳ vọng của mẫu thân trước nay, hiện giờ cuối cùng lấy được một chút thành tích, mong rằng mẫu thân có thể thứ lỗi."

"Mau! Mau đứng lên! Con ta chịu khổ, nhìn mặt đã gầy đi rồi!" Tức phụ thôn trưởng rốt cuộc kéo không được nàng, Sở mẫu lập tức đã vọt tới phía dưới, kéo Sở Từ nhìn lại xem. Nàng cùng Sở Quảng không có khác nhau, đầu tiên đều là chú ý thân thể hắn khỏe mạnh.

"Nương, ta khỏe lắm! Tuy rằng gầy, nhưng cũng là do đang dậy thì. Chỉ cần ngài cùng đại tẩu nấu cho ta mấy bữa cơm ngon, ta lập tức sẽ có thể trở lại như trước." Nói xong lời nói khách sáo, Sở Từ nhịn không được làm nũng với nương hắn.


Ở trong lòng hắn sớm đã xem bọn họ trở thành người nhà thật sự của mình, cho dù là ngày hôm qua thấy Sở Tiểu Viễn, hay là hôm nay nhìn thấy đại ca cùng mẫu thân, trong lòng đều tự nhiên mà trào ra một cổ cảm giác thân cận.

"Đúng rồi, đại tẩu cùng San San đâu?" Sở Từ kỳ quái hỏi.

"Ta sợ San San bị pháo làm kinh sợ, cho nên bảo Tú Nương mang nó đến hậu viện trốn một chút. Tiểu hài tử bát tự nhẹ, còn không có chịu qua kinh hách, đến lúc đó sẽ sinh bệnh." Sở mẫu chăm sóc hài tử tự nhiên có phương pháp của nàng, tuy rằng có chút ở Sở Từ xem ra rất mê tín, nhưng lại rất hữu dụng.

"Tiểu thúc."

Đang nói chuyện, Thẩm Tú Nương bên kia đã ôm Sở San San lại đây.

Mặt nàng mang mỉm cười, nhìn Sở Từ, Sở Từ cũng cười đi qua, nói: "Khoảng thời gian ta không ở nhà, làm phiền đại tẩu chăm sóc mẫu thân cùng xử lý chuyện vặt vãnh trong nhà. Hồi lâu không thấy San San, thế nhưng lớn như vậy. San San, ngươi có nhớ tiểu thúc hay không?"

Sở Từ trêu đùa tiểu cô nương, em bé lớn hơn bốn tháng bị trêu đùa một chút đã cười, là cho Sở Từ mặt mũi. Thẩm Tú Nương cũng nhẹ nhàng thở ra, nàng còn sợ San San sẽ khóc, đến lúc đó sợ đụng đến xui xẻo.

Bởi vì Sở Từ nói qua mấy lần muốn ăn đồ ăn nương hắn cùng tẩu tử nấu, cho nên Thẩm Tú Nương cùng Sở mẫu từng người đi phòng bếp nấu hai món đồ ăn đi ra.

Đồ ăn còn lại, đều là do nhóm tức phụ lớn nhỏ trong thôn nấu. Hôm nay người trong thôn đều phải ở Sở gia ăn cơm, cũng coi như là vì Sở Từ đón gió tẩy trần. Tiền này là nha môn trấn trên xuất ra, thôn trưởng một phân cũng không có cất vào túi mình, toàn bộ đều dùng lấy mua rượu ngon cùng đồ ăn.

Quy mô tiệc rượu là lớn nhất trong thôn từ xưa tới nay, tổng cộng 28 cái bồn chén chồng ở trên bàn, mùi hương tỏa ra đầy trời, khiến cho mọi người đều nuốt nước miếng.

Có chút người thậm chí không biết nên động đũa như thế nào mới tốt, bởi vì mỗi một món đồ ăn đều thơm như vậy.

Trong bữa tiệc, Sở Từ cùng các trưởng bối trong thôn ngồi ở một bàn, mọi người đều tới kính hắn rượu. Sở Từ nhớ tới tình huống say rượu bối rối trước đó không lâu, vốn định từ chối nói thân thể không khoẻ, lại không nghĩ rằng Sở Quảng thế nhưng ra hiệu một ánh mắt với hắn, ý bảo hắn uống một ngụm.

Sở Từ bưng lên cái ly nhấp một ngụm, sau đó phát hiện bên trong căn bản là không có bao nhiêu rượu, trên cơ bản đều là nước, chẳng qua mùi rượu tương đối nồng thôi. Hắn mặt không đổi sắc mà đem chén nước này uống một hơi cạn sạch, sau đó đánh đòn phủ đầu, bắt đầu tới kính người khác. Sở Quảng cười hiền lành, không ngừng giúp đệ đệ mình rót rượu, không chịu đem chuyện lặt vặt này mượn tay người khác.

Mọi người đều không nghĩ tới, một người thành thật như vậy thế nhưng cũng sẽ làm chuyện như này, Sở Từ đối với Sở Quảng cũng thay đổi cái nhìn. Lần này trở về gặp ca hắn, trên người Sở Quảng có cái loại tự tin từ bên trong tỏa ra làm hắn nhìn cũng cảm thấy vô cùng vui mừng.

Xem ra tiền quyền giúp người ta có gan hơn là sự thật, một người tâm lý tự ti phần lớn đều là bởi vì gia thế bề ngoài cùng các phương diện không bằng người. Nếu bọn họ có được thân gia tốt đẹp, tướng mạo hơn người, lại làm sao sẽ sinh ra cảm giác tự ti chứ?

Cảm giác tự ti của Sở Quảng, đến từ hoàn cảnh gia đình mình bần cùng ở bên ngoài không được người tôn trọng, đến từ sự đối lập bản thân với một đệ đệ ưu tú. Hiện tại trong nhà dựng căn phòng lớn, có được nhiều đồng ruộng như vậy, đệ đệ cũng có lòng với y, người bên ngoài càng là mọi cách chiếu cố y, tâm thái y tự nhiên sẽ phát sinh biến hóa rất lớn.

Một bữa cơm ăn thật lâu mới tan đi, sau khi Sở Từ rửa mặt, nằm ở trong phòng của mình, rốt cuộc có thể nặng nề đi ngủ.

Lần này hắn vừa nằm xuống ngủ đã ngủ tới khi mặt trời lên cao mới dậy, trong nhà không ai lại đây quấy rầy hắn, đều để hắn thỏa sức mà ngủ.

......

Sở Từ duỗi người, cảm thấy đây là một giấc ngon nhất từ sau khi biết mở ân khoa tới nay. Hắn ở trong nhà sư mẫu tuy rằng cũng rất tốt, nhưng mà dù sao cũng không thể so được với ở nhà, làm thân lẫn tâm đều có thể hoàn toàn thả lỏng, không có một chút khẩn trương.

Sở mẫu ôm Sở San San ngồi ở ngoài viện Sở Từ phơi nắng, thấy Sở Từ đi ra, liền nói: "Trong phòng bếp có nước ấm, ngươi chuẩn bị nước rửa mặt một chút trước. Bên trong có cơm sáng nóng, nương đi sang mang tới cho ngươi."

"Nương, không cần. Ngài ôm tiểu chất nữ, ta tự mình đi là được." Nói xong, không đợi Sở mẫu nói chuyện, đã đi phòng bếp lấy nước rửa mặt, sau đó đem một cái nồi cháo đặt ở phía sau bưng ra.

Cháo hỗn loạn một ít thứ vàng vàng mềm mềm, ngửi lên thơm thơm ngọt ngọt. Sở Từ múc ra một chén, sau đó lại từ tủ bát mang sang mấy đĩa dưa muối, bày ở trên bàn đá trước mặt Sở mẫu, vui sướng mà hưởng dụng dậy sớm cơm tới.

Trong nhà không có người ngoài, hắn mới có thể tùy ý như vậy, nếu không, khó tránh khỏi cho người mượn cớ, cho rằng hắn như vậy làm nhục văn nhã.

"Nương, đây là cháo gì, ăn lên rất không tồi." Sở Từ lại đưa vào trong miệng ăn một miếng, gần đây mỗi ngày đều xã giao, vào miệng đều là đồ ăn dầu mỡ, bỗng dưng ăn lên một chén cháo ngon miệng như vậy, thật làm người thoải mái từ trong bụng ra ngoài.

"Đây là cháo khoai lang đỏ,  nếu như ngươi thích ăn, ta mỗi ngày đều nấu cho ngươi ăn." Sở mẫu hiền từ  nhìn Sở Từ uống lên từng ngụm từng ngụm cháo, trên đời còn có chuyện nào hạnh phúc hơn so với chuyện hài tử thích ăn đồ ăn ngươi làm sao?

"Đúng rồi, ngươi không phải thích ăn dưa muối sao? Trong nhà năm nay muối một ít đồ ăn, cái gì dưa chuột chua, đậu que cay linh tinh. Nghe nói ngươi thích a, những cái đó thím đều đã đem bí quyết muối dưa trong nhà mình nói với đại tẩu ngươi, ngươi muốn ăn thứ gì cũng đều được."

"Vâng!" Sở Từ gật gật đầu, ăn đồ ăn trong nhà, chẳng lẽ không phải một loại hưởng thụ sao?

Sở Từ cơm nước xong, hơi đi lại một hồi, liền cầm thư đi "Đào Hoa Nguyên" của hắn. Từ khi hắn thi đậu cử nhân, đã không còn có cơ hội đọc qua một ngày sách, trên cơ bản mỗi ngày đều xã giao. Hiện tại thật vất vả mới được thanh tịnh, hẳn là lúc đọc sách.

Hậu viện trên sườn núi phủ kín lá rụng, Sở Từ ngồi ở trên ghế đá, chuyên tâm mà xem sách. Thỉnh thoảng bay xuống dưới một mảnh lá vàng rớt ở trên sách hắn, hắn cũng chỉ là nhẹ nhàng phủi đi.

Hắn đang xem chính là bản sao chép Đường nhân thủ 《 Chiến Quốc Sách 》, xem xong một quyển này, còn có một cái rương sách chờ hắn đi đọc. Một rương thư này đều là Khấu Tĩnh sưu tập cho hắn, ngoại trừ liên quan đến Xuân Thu, còn có các loại danh nhân truyện ký. Những cuốn sách này trên thị trường cũng không lưu thông, trên cơ bản đều giấu trong thư phòng nhà người khác, cũng không biết Khấu Tĩnh đã dùng cái phương pháp gì kiếm ra.

Làm học vấn, đều có một loại cảm xúc lo âu tồn tại như vậy. Đó chính là, xem càng nhiều, liền càng cảm thấy chính mình ánh mắt thiển cận.

Hàn Dũ từng viết qua một câu thơ như vậy: Thư sơn hữu lộ cần vi kính, học hải vô nhai khổ tác chu*. Ngay cả lão Trang thánh nhân cũng phát ra cảm khái như thế này "Ngô sinh dã hữu nhai, nhi tri dã vô nhai. Dĩ hữu nhai tùy vô nhai, đãi dĩ!"**.

*Thư sơn hữu lộ cần vi kính, học hải vô nhai khổ tác chu: Núi sách có đường biết cần cù sẽ tìm được con đường ấy, biển học vấn vô bờ bến phải lấy sự gian khổ làm thuyền mới có thể vượt qua được.

** Ngô sinh dã hữu nhai, nhi tri dã vô nhai. Dĩ hữu nhai tùy vô nhai, đãi dĩ!: Nhân sinh là hữu hạn, nhưng tri thức là vô hạn. Lấy cái hữu hạn truy cầu cái vô hạn, nguy thay! Xuất từ 《 Trang Tử · nội thiên · dưỡng sinh chủ đệ tam 》.

Sở Từ thân là người xuyên việt, vốn dĩ khó tránh khỏi có chút nắm giữ tri thức tiên tiến mà cảm thấy kiêu ngạo. Nhưng theo hắn càng ngày càng thâm nhập học tập trên sách cổ văn hóa này, hắn liền càng vì ý nghĩ của chính mình mà cảm thấy hổ thẹn.

Hắn không còn đem việc đọc sách xem như bậc thang đi thông con đường làm quan, mà là chân chính bắt đầu nghiên cứu học vấn. Hắn cũng muốn giống như những vị tiên hiền, viết sách lập đạo, làm gương tốt cho muôn đời.

Tuy rằng nguyện vọng này có khả năng rất khó đạt thành, nhưng mà hắn sẽ nỗ lực theo cái phương hướng này. Mộng tưởng luôn phải có, nhỡ đâu thực hiện được thì sao?

Đương nhiên, khoa cử cũng vẫn phải tiếp tục thi. Sách của một cử nhân có mấy người sẽ đi xem chứ? Muốn đạt thành nguyện vọng, nhất định phải nổi danh thiên hạ mới được.

Sở Từ hiểu biết một chút Thi Hội thi cái gì, kỳ thật cũng giống như Thi Hương. Chẳng qua đối thủ cạnh tranh khác nhau mà thôi.

Ngẫm lại những cử nhân này, giống như là đãi vàng đào ra nhân tài. Nếu trong đầu không có chút thứ gì là thật, căn bản là sờ không được đến cánh cửa lớn này.

Người hắn muốn cùng cạnh tranh, là mấy ngàn nhân tài ưu tú trên dưới cả nước. Bọn họ có tuổi rất lớn, ở trên con đường học vấn, tuổi càng lớn liền đại biểu cho tích lũy tri thức kinh nghiệm cũng càng nhiều, đương nhiên, những thiên tài tuổi trẻ truyền thừa người trên, tình huống như vậy cũng có thể phát sinh.

Rất nhiều con cháu thế gia, trong nhà đều có tộc học. Bọn họ sẽ không đi học ở bên ngoài Thư Viện, nhưng tri thức kinh nghiệm lại là do trưởng bối trong nhà tự mình truyền thụ, bọn họ cũng không thể khinh thường.

Con đường phía trước, dài đằng đẵng mà đầy trở ngại a!

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top