Chương 106: Tam sinh hữu hạnh.

Thời điểm Khấu Tĩnh đi cũng mang theo Hứa Kiều Nam cùng đi.

Hứa Kiều Nam vui sướng cõng theo một cái tay nải, đi theo phía sau Khấu Tĩnh, trong nhà chuẩn bị cho y một con ngựa đỏ nhỏ, lát nữa y sẽ cưỡi con ngựa này đi theo Khấu Tĩnh cùng tiến đến quân doanh.

Đáng tiếc nhất chính là người hầu của y A Văn cùng A Võ không thể đi theo y, bởi vì quân doanh không cho phép có người hầu hạ.

Khấu Tĩnh vẻ mặt phức tạp, bởi vì trước khi đi, Hứa sư mẫu đã đặc biệt gọi hắn vào trong phòng, nói với hắn rất nhiều.

Hắn vốn tưởng rằng Hứa sư mẫu là muốn hắn chăm sóc Hứa Kiều Nam một chút, ai biết Hứa sư mẫu nói chính là, bảo hắn mang Hứa Kiều Nam ném vào trên tay trưởng quan nghiêm khắc nhất, để y nếm thử đau khổ.

Sở Từ lưu luyến không rời tới đưa tiễn, lần này Khấu Tĩnh đi, không biết khi nào mới có thể gặp lại nhau. Hắn sắp phải tới Kinh Sư đi thi, mà Khấu Tĩnh vẫn còn phải ở Dương Tín phủ.

Sau khi hắn đi thi, nếu thi đậu, vậy chỉ có hai con đường lưu lại Kinh Sư hoặc đi ra ngoài. Dựa theo quy củ triều đình cho tới nay, quan viên hộ tịch ở bổn tỉnh không được quay về nguyên quán làm quan. Giống tiên sinh hắn, từ rất sớm đã dời hộ tịch tới kinh thành rồi, cho nên lần này mới có thể đảm nhiệm tri châu Dương Tín phủ.

Bởi vì nghĩ đến không biết khi nào mới có thể gặp lại, Sở Từ có chút rầu rĩ không vui. Khấu Tĩnh cũng vô cùng không nỡ, hai người yên lặng tương đối lâu, lâu đến Hứa Kiều Nam nhịn không được dùng sức ho khan vài tiếng, Khấu Tĩnh mới nói:

"Từ đệ, vào đi thôi, chạng vạng gió lớn, cẩn thận cảm lạnh."

"Mặc Chi huynh, trên đường cưỡi chậm một chút. Gió lớn, nhớ phải khóa lại áo choàng trước người...... À, đúng rồi, thế chất cũng vậy." Sở Từ lải nhải nói thật lâu, cuối cùng mới nói thêm một câu kia.

Hứa Kiều Nam bĩu môi bực bội, cái gì gọi là thế chất cũng vậy? Đây là lời người làm thúc thúc nên nói sao?

......

Ngày hôm qua khi Khấu Tĩnh tới, không chỉ có chuẩn bị lễ vật, ăn mừng hắn đề danh Quế Bảng, còn tặng luôn cả quà lễ sinh thần cùng lễ cập quan cho hắn.

Sinh thần Sở Từ ở hai mươi tháng chín, lần này trở về vừa vặn có thể kịp sinh thần, cùng với cử hành gia quan lễ. Sở Từ không nghĩ tới, hắn thế nhưng còn có thể trải qua sinh thần tuổi hai mươi.

Lúc ở hiện đại, sinh nhật hai mươi tuổi của hắn là tổ chức ở đại học. Lúc ấy đa phần mọi người đều tới chúc mừng sinh nhật hắn. Đáng tiếc chính là, cha mẹ hắn lại bởi vì một cái hạng mục khảo cổ đột nhiên có tiến triển, cho nên đưa hắn tới trước cửa khách sạn, rồi vội vàng chạy đi.

Lần này, có lẽ sẽ vô cùng long trọng đi.

Sau khi đưa tiễn Khấu Tĩnh, Sở Từ đi tìm Hứa Chinh, cáo từ với y. Hơn nữa uyển chuyển nói chuyện mình sắp ăn sinh thần.

Hứa Chinh nhìn hắn một cái, sau đó nói: "Hạ lễ ta đã sớm chuẩn bị tốt, đến lúc đó ngươi sẽ biết. Chỉ tiếc, không thể lấy tự."

Hứa Chinh có chút tiếc nuối, ai biết y thật vất vả thu một đồ đệ, thế nhưng là sài chung với người khác. Hơn nữa người kia còn là bạn lâu năm, không thể dùng thủ đoạn đi tranh.

"Hì hì, ta còn sợ tiên sinh đã quên mất. Chỉ tiếc tiên sinh công vụ bận rộn, không thể tự mình đến, thật là làm người tiếc nuối."

"Ta thấy bộ dáng của ngươi thật cao hứng, nào có một chút xíu tiếc nuối gì? Thôi, lần này ngươi trở về, ta lại nhắc nhở ngươi một chuyện. Không vì nhất thời phong cảnh vinh quang, mà đánh mất đi bản tâm chính mình." Hứa Chinh nghiêm túc nói.

Vẻ mặt Sở Từ cũng nghiêm túc trở lại: "Cẩn tuân tiên sinh dạy bảo, đệ tử tuyệt không dám quên."

"Hiện giờ ngươi nổi danh bên ngoài, người muốn cậy nhờ quan hệ đông đảo, chỉ ở chổ này của ta, mấy ngày nay đã thu mấy chục phần bái thiếp." Hứa Chinh lấy ra một cái hộp gỗ, bên trong đầy bái thiếp.

"Thế nhưng nhiều như vậy?" Sở Từ có chút kinh ngạc.

"Nhiều như vậy? Không chỉ vậy đâu, còn một số người địa vị không cao, nhưng mà cũng tìm hiểu bản tính ngươi, chuẩn bị để ngẫu nhiên gặp ngươi ở đủ mọi trường hợp!" 

"Đệ tử chỉ là một Giải Nguyên Lang nho nhỏ, vì sao sẽ đưa tới nhiều ánh mắt nhìn ngó như vậy chứ?" Sở Từ có chút khó hiểu.

"Lời này ngươi chỉ nói cho ta nghe thì cũng thôi. Cái gì gọi là một Giải Nguyên Lang nho nhỏ? Trên dưới cả nước tổng cộng mười ba cái tỉnh, mỗi tỉnh một Giải Nguyên Lang, khó khăn lắm mới có thể đứng đầu hai vị trí, sau này nhất định là phong quang vô hạn. Hơn nữa, năm nay là Thiên Hòa nguyên niên (năm thứ nhất). Ngươi biết tiến sĩ trong khoa Gia Hữu nguyên niên, có được bao nhiêu đại thần vào Nội Các không?" Lông mày Hứa Chinh dựng lên, bắt đầu mắng chửi người.

"Học sinh ngu dốt." Sở Từ ngượng ngùng nói, có chút gánh không được.

"Biết là tốt. Đúng rồi, ngươi có ý trung nhân chưa?"

Sở Từ không biết tiên sinh vì sao đột nhiên hỏi điều này, thành thật lắc đầu: "Đệ tử một lòng chỉ nghĩ tới việc học, hoàn toàn chưa tính toán cưới vợ sinh con."

"Vậy là tốt rồi. Bên trong những bái thiếp này, có một nửa người đều muốn gả nữ nhi bọn họ cho ngươi."

"Các nàng không phải nói, thà chết không gả cho con trai Sở gia? Sao lúc này lại nguyện ý?" Sở Từ bĩu môi. Hắn không biết chính là, người ở vũ phường lúc trước truyền lời nói bậy về hắn kia, đã bị người ta ném rau thối rất nhiều lần.

"Nay đã khác xưa, các nàng tự nhiên nguyện ý. Có sẵn Cáo Mệnh phu nhân chờ các nàng làm mà. Nhưng mà ngươi ngàn vạn đừng để sắc đẹp làm mê hoặc, giống như ta, lúc ấy đến ba mươi tuổi còn chưa có cưới vợ, chung quy là để ta chờ được người tốt nhất. Bộ dạng của ngươi so với lão phu còn tuấn tiếu hơn vài phần, nói không chừng cưới công chúa cũng chưa chắc không thể."

Sở Từ liên tục xua tay: "Hưởng thụ không nổi, hưởng thụ không nổi."

Hứa Chinh nở nụ cười.

Hai thầy trò vẫn luôn nói chuyện tới khi khuya khoắt mới dừng. Sáng sớm ngày hôm sau, Người Hứa gia ra cửa đưa tiễn Sở Từ. Hứa sư mẫu đã chuẩn bị cho hắn rất nhiều đồ, Sở Từ vội vàng nói lời cảm tạ. Từ sau khi biết Hứa sư mẫu là hổ nữ nhà tướng, hắn nhìn Hứa sư mẫu thế nào, cũng cảm thấy có một khí tức cổ sát phạt quyết đoán xoay quanh thân nàng.

Đoàn xe Viên Sơn huyện đã chờ ở giao lộ, cho nên bọn họ cũng không nói thêm cái gì, sau khi nói với nhau vài tiếng trân trọng, liền rời đi.

Trên đường trở về, bốn người Sở Từ cùng Phương Tấn Dương, Trương Văn Hải, Giang Hoài ngồi ở trong cùng một chiếc xe ngựa. Trần Tử Phương nhà ở Dương Tín phủ, cho nên y sẽ không quay lại Viên Sơn huyện đi, tất cả đồ ở nơi đó, đều sẽ có người đi tiếp nhận.

Từ sau khi y trở thành lão gia cử nhân, địa vị ở trong nhà nháy mắt thăng lên, không còn có người dám ở trước mặt y nói ra nói vào. Những ngày tháng sau này của nương y, cũng so với trước kia tốt hơn rất nhiều.

......

Ngay trong lúc đám người Sở Từ nhích người, cũng có vài người tới Viên Sơn huyện.

Khi mấy người này đến, thì trực tiếp tới cửa huyện nha. Người gác cổng tinh mắt, nhận ra bọn họ hẳn là một đám người bận áo quan, lập tức tiến lên đón chào.

Sau khi người gác cổng cẩn thận hỏi rõ ràng, biết là người tới báo tin vui Thi Hương, thì lập tức làm chủ mời bọn họ đi vào, sau đó phái một tạp dịch chân cẳng mau lẹ nhanh chóng đi tới Huyện thái gia thông báo.

Dương huyện lệnh vốn đang ở trong phòng nghỉ ngơi, nghe vậy vội vàng thay quan phục từ trong phòng đi ra, hơn nữa sai người truyền lời, lệnh quan viên trong huyện nha cho dù là chức vị lớn nhỏ, đều phải đi tới trước đại đường nghênh đón.

"Không biết các vị đường xa đi đến, không có từ xa tiếp đón, chậm trễ khách quý, các vị mau mời ngồi xuống nghỉ ngơi." Dương huyện lệnh đối với nha sai ở tỉnh vô cùng thân thiện.

"Dương huyện lệnh khách khí, chúng ta cũng là được tuần phủ đại nhân phân phó, xuống dưới đem tình huống Thi Hương địa phương báo cho các vị." Nói xong, gã từ trong lòng ngực móc ra một quyển sổ con, đem tình hình trúng cử ở địa phương đọc ra không xót một chữ.

Sau khi nghe gã nói xong, cả người Dương huyện lệnh đều lâm vào trạng thái mừng như điên. Lần này Giải Nguyên Lang thế nhưng là ở huyện bọn họ!

Hơn nữa, chính là Sở Từ. Vốn dĩ y chỉ cảm thấy học sinh này không giống bình thường, thời điểm người khác còn đang liều mạng tiến học, hắn đã có thể ra tập đề mục, hơn nữa một quyển đề mục đã có thể được rất nhiều tú tài. Không nghĩ tới lần này lại một lần đoạt giải nhất, thật sự là hậu sinh khả uý a.

Ngoại trừ hắn, còn có hai học sinh cũng trúng cử, Trần Tử Phương kia tuy rằng hộ tịch là sau đó mới dời lại đây, nhưng mà công tích cũng sẽ ghi tạc trên đầu y, còn có Giang Hoài kia, chính là nhân sĩ sinh trưởng ở địa phương Viên Sơn huyện. Lúc này trong huyện thế nhưng có ba người đậu cửu nhân, đây chính là chuyện xưa nay chưa từng có a!

Ngoại trừ y, còn có một người cũng không kìm nén được vui mừng, nhịn không được kêu ra tiếng.

"Ai ở chổ này ồn ào?" Mấy người tới báo tin vui kia có chút không vui, bọn họ ngàn dặm xa xôi đuổi tới đây, dĩ nhiên là muốn bày ra một chút quan uy.

Dương huyện lệnh đang muốn giận mắng, đợi sau khi thấy rõ ràng người ồn ào là ai, y lại đổi lại vẻ mặt ôn hoà.

"Các vị chớ trách, vị này chính là thân dượng Sở Giải Nguyên, hiện giờ nhậm quản thương huyện nha. Y có lẽ là mới nghe tin vui, vô cùng vui mừng, cho nên mới rối loạn bối rối."

Người báo tin vui kia cũng cười: "Hóa ra là trưởng bối Giải Nguyên Lang. Dương huyện lệnh cũng thật là, sao không mời y lên đây ngồi chứ? Bên ngoài gió lớn, nhỡ đâu bị phong hàn, chẳng phải là không đẹp? Ít ngày nữa Giải Nguyên Lang liền phải trở lại, đến lúc đó dượng không thể đích thân nghênh đón, sẽ khó nói."

"Rất đúng rất đúng, cái kia......" Huyện thái gia căn bản không nhớ rõ một tên quản thương gọi là gì. Sau khi sư gia ở bên nhỏ giọng nhắc nhở, mới kêu lên: "An công, mau mau đến nội đường ngồi đi, lệnh chất đậu Giải Nguyên, ngày sau nhất định liên  tục đậu Tam Nguyên, thẳng lấy Kim Bảng."

An Văn Tài đã bao giờ thấy Huyện thái gia nói chuyện khách khí như vậy chứ? Nhất thời trong lòng vừa mừng vừa sợ, này có lẽ chính là "Một người đắc đạo, gà chó lên trời" đi? Đời này của y cưới được Vân Nương, thật là tam sinh hữu hạnh a!

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top