Chương 3: Ánh sáng trong bóng tối

Yukata siết chặt thanh kiếm trong tay, cảm nhận sự kỳ diệu và mạnh mẽ đang lan tỏa khắp cơ thể. Bộ trang phục tối cao bao phủ người cậu, như một lá chắn thần thánh, nâng niu sức mạnh vừa được khai phá. Ánh sáng từ thanh kiếm lấp lánh trong bóng tối, phản chiếu sự thay đổi sâu thẳm trong cậu – cậu không còn chỉ là một cậu bé bình thường, mà giờ đây là một người dẫn đường giữa hai thế giới.

Bỗng, một cơn gió lạnh lẽo thổi qua, và từ bóng tối dày đặc, con quái vật linh hồn xuất hiện. Nó vươn ra với kích thước khổng lồ, bóng đen bao trùm, và những xúc tu đen ngòm như những cánh tay của sự hủy diệt. Mọi thứ xung quanh bỗng chốc chìm trong nỗi lo âu và sợ hãi. Nhưng trong lòng Yukata, chỉ còn niềm kiên định mạnh mẽ. Cậu không còn sợ hãi trước con quái vật này nữa; cậu đã sẵn sàng.

“Đừng chỉ phòng thủ, Yukata!” Fumihito gọi to từ phía sau, giọng nói đầy mệt mỏi nhưng vẫn tràn ngập hy vọng. Cậu ấy, dù đang phải chiến đấu với cơn đau đớn từ vết thương, vẫn tiếp tục dõi theo từng động tác của Yukata. "Hãy tấn công, đừng chỉ đứng im!"

Lời của Fumihito như một lời thôi thúc, khiến Yukata cảm nhận sâu sắc hơn trách nhiệm của mình. Cậu hít một hơi thật sâu, để thanh âm của gió và sự tĩnh lặng trong tâm hồn nối kết với sức mạnh trong cơ thể. Cậu không chỉ chiến đấu vì bản thân, mà vì tất cả những linh hồn đang bị giam cầm trong bóng tối.

Yukata lao lên, với thanh kiếm sáng lấp lánh như tia chớp trong đêm. Những xúc tu vung ra dữ dội, nhưng cậu không lùi bước. Mỗi nhát kiếm vung lên, không phải để tấn công, mà là để ngăn chặn sự tấn công của bóng tối. Mỗi cú chém như một bài ca, một giai điệu trừu tượng, mang đến sự thanh thản cho những linh hồn đang lạc lối.

Cậu không cần phải hủy diệt con quái vật, mà chỉ cần giúp nó tìm lại tự do. Cảm giác đau đớn trong mỗi cú tấn công từ nó không làm cậu chùn bước; ngược lại, mỗi lần kiếm vung lên, trái tim Yukata lại càng mạnh mẽ hơn. Một ánh sáng nhẹ nhàng, không phải từ thanh kiếm, mà từ chính trái tim cậu, chiếu rọi vào bóng tối.

Khi con quái vật cuối cùng ngừng lại, những xúc tu rụng xuống như những mảnh vỡ của một cơn ác mộng sắp tan biến, Yukata đứng đó, nhìn vào khoảng không trước mặt. Con quái vật không còn nữa, chỉ còn lại những linh hồn nhẹ nhàng bay lên, như làn khói tan biến vào không gian vô tận.

Fumihito, dù mệt mỏi và thương tích nặng nề, tiến lại gần, đôi mắt cậu ánh lên sự ngưỡng mộ và kính trọng. “Cậu đã làm được điều mà không ai tưởng tượng được. Cậu không chỉ đánh bại nó, mà còn thấu hiểu nó, và khiến nó được giải thoát.”

Yukata nhìn vào những đám mây mờ mờ nơi con quái vật đã biến mất, trái tim cậu tràn ngập cảm giác thanh thản. Cậu nhận ra rằng chiến thắng không phải là đánh bại kẻ thù, mà là hiểu được chúng, giải thoát chúng khỏi đau khổ. Cậu không phải là một người đơn giản, cậu là một người dẫn đường, người giúp đỡ những linh hồn lạc lối tìm về bình yên.

“Cảm ơn, Fumihito. Cậu đã dạy tôi một bài học lớn." Yukata mỉm cười, ánh mắt đầy sự biết ơn. Cậu không chỉ học cách chiến đấu, mà còn học cách chiến thắng bằng lòng nhân ái và sự hiểu biết. Trận chiến này không kết thúc bằng sự tàn bạo, mà bằng sự thấu hiểu, một bước đi vững chãi vào thế giới của những linh hồn

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top