#14
Thứ hai, một ngày mà đa số sinh viên sắp ra trường chẳng mấy đón chờ, ở một phòng trọ riêng nhỏ, ánh nắng len qua cửa sổ, chiếu hẳn vào gương mặt mớ mớ ngủ say kia, cùng lúc tiếng chuông báo thức cũng reo lên, cô nhăn mặt lăn người về phía chiếc đồng hồ, quăng bàn tay mình lên cho âm thanh kia tắt ngủm. Ngồi dậy mới mái tóc hơi rối, giãn người rồi bước ra khỏi giường. Cô bật bài hát yêu thích của mình lên, ngân nga theo điệu nhạc, chuẩn bị để đến trường.
Khóa chiếc cửa cũ, lần nào cũng thế 3 nấc khóa, 1 nấc, 2 nấc, đến nấc thứ ba, phải dồn hết sức lực đạp chân vào tường để kéo tay nắm cửa để nó sát vào và *tạch*, một âm thanh vô cùng thỏa mãn đối với cô phát ra.
_Ôi trời ạ! Xong rồi!
_Ah Hello Diệp Anh! Vẫn gặp rắc rối với cái cửa chết tiệt đó sao? - Lục An, một người bạn sống kế bên thường ngày chạy bộ từ sáng sớm, hầu như ngày nào cũng vậy, cứ đến lúc Diệp Anh khóa được chiếc cửa thì cậu ấy đều về đến.
_Ừm! Tớ vẫn chưa nhờ được bác sửa chữa bên kia đường vì vừa rồi có người đã đập phá đồ của ông ấy, nghi rằng là học sinh trong khu trọ sinh viên này nên đối với sinh viên bọn mình, tớ thấy bác ấy không còn thiện cảm gì mấy....
_Ồ.... sáng nay tớ chạy bộ, có thấy vài con đường mới, để tớ dò hộ cậu nếu được tớ sẽ nhờ họ đến sửa chiếc cửa hộ cậu nhé!
_Ừm! Cảm ơn cậu! Tớ đi đây! Bai bai!
Đôi chân có chút vội vã, Diệp Anh đeo đôi tai nghe vào và rời đi, xuống đến phía dưới rồi ra trạm xe buýt. Đợi chiếc xe tuyến 39 đến và xuất phát, vui vẻ chào hỏi bác tài thân thuộc, quẹt chiếc thẻ xe buýt sinh viên rồi ngồi đúng chiếc ghế mình hay ngồi suốt 3 năm nay, nhìn ra phía cửa bên ngoài, thầm nghĩ về tương lai của mình, đây đã là năm cuối rồi, vẫn còn làm ở cửa hàng tiện lợi, đồ án, kế hoạch, lịch thực tập nay càng nhiều, thật mệt mỏi! Chán cảnh phố phường bên ngoài, cô mở chiếc điện thoại lên và lướt mạng xã hội, thật lạ, mọi thứ xung quanh hôm nay sao lại nhợt nhạt, buồn tẻ quá, chẳng có gì mới lạ khiến cho tâm trạng tốt lên được.
Tắt điện thoại, Diệp Anh thở dài buồn chán... Bỗng khi đó ở khóe mắt nhận thấy có một người từ khi nào ngồi nhìn chằm chằm về phía mình. Tỏ vẻ khó chịu và đưa mắt qua nhìn người đó, chủ yếu là để hắn đừng nhìn nữa, nhưng không, con người với một phong cách ăn mặc có chút lạ, đeo kính râm, áo tay dài đen khoác ngoài là một chiếc áo khoác jean xanh bạc màu, quần kaki xám, tất một bên là sọc xanh vàng, bên kia lại là sọc đỏ đen, rồi theo đó là đôi vans cùng màu với chiếc áo khoác, vẫn không thèm nhìn sang hướng khác. Chẳng thể hiểu nổi mắt thẩm mĩ của người này thấp cỡ nào mà có thể ăn mặc như thế để ra đường, nay còn thêm sự vô duyên này nữa, thật hết chỗ nói! Diệp Anh định mở lời, bỗng dưng hắn ta bóp tay, mím môi lại rồi thở hắt ra một hơi, cậu ta đưa tay đẩy chiếc kính lên rồi dụi dụi con mắt, bỗng sau đó, cô thấy mũi hắn rồi hai bên tai ửng đỏ.
_Là nóng giận sao? - cô thầm nghĩ.
_Hôm nay thật khó chịu! Tôi ghét chiếc xe buýt này, sự rung rắc, mùi hương kì lạ đó, hôm nay liệu có thấy được màu sắc? Không biết ta có tới được hiệu sách? Hay lại lạc? Rồi khi nào mới về được? Sách lỡ như không thể đọc được? Lỡ như ai đó hiểu nhầm?
_Cậu có thể im lặng đi được không? Tớ quá mệt mỏi rồi!
Chiếc xe buýt thắng khựng lại, à đã đến trạm của mình rồi, Diệp Anh bước xuống cũng không quên chào bác tài xế. Tiếp bước đến một cửa hàng tiện lợi nhỏ, mua một chút gì đó để ăn sáng, ngồi một chút, tầm 50 phút nữa sẽ đến tiết học đầu của ngày. Ngay lúc này, có một cảm giác gì đó thôi thúc khiến cô có chút không thoải mái, thật khó để bỏ suy nghĩ đó khỏi đầu mình.
*ting*
-Tin nhắn từ Annie- "Này cậu ghé thư viện lấy hộ tớ cuốn sách này nhé"
-Annie gửi một hình ảnh-
-Diệp Anh- "Oke! Cậu uống macc không? Đang tiện..."
-Annie-" có! Đồ án của chúng ta sắp xong rồi đấy! Còn một chút chỉnh sửa nữa...."
-Diệp Anh- " ừm! Tớ đi nhé!"
-Annie-"oke"
Diệp Anh uống nốt phần cà phê còn lại, rồi rời đi. Đến thư viện lấy cuốn sách cho Annie và vào tiết học đầu tiên. 6 tiết học sau, tiếng chuông cuối cùng của ngày, với nhiều học sinh khác, họ hò reo vì đó là lúc họ đi đi chơi thỏa khuây, vui vẻ trong khi đối với Diệp Anh, cô phải trở lại làm việc ở một cửa hàng tiện lợi...
_Xin chào quý khách, chào mừng đến với XXX
_Ơ! Là người đó?
Khi thấy con người kì lạ đó bước vào, suốt ca làm hầu như cậu ta đều không rời khỏi tầm mắt của cô. Không những kì lạ ở cách ăn mặc, hành động, những thứ hắn mua toàn là màu vàng. Các bước chân thì lờ đờ như zombie vậy, tay thì vuốt dọc theo những kệ đồ, kể cả khi thanh toán cậu ta chỉ để thẻ ngân hàng và đưa tay ra để cô tận tay đưa đồ cho mình.
Thật lạ khi trên đời lại có con người kì lạ như thế, ở nơi công cộng thì ngồi nhìn chằm chằm vào người khác, sự thân thiện thì không có, hành động thì kì quặc đáng nghi, cô thầm nghĩ trong đầu. Hắn ra ngoài rồi lại đứng ở trước cửa, rồi uống thứ nước gì đó màu đỏ.
_Uống siro sao?
_Cái gì mà siro? Này đừng thế nữa, nãy giờ chắc cậu làm anh ta khó chịu lắm đấy? - Thuyên người bạn làm chung ca làm với cô nói.
_Cái gì mà khó chịu? Lúc sáng tên kì quặc ngồi đối diện tớ ở bên cạnh trái rồi ngồi nhìn tớ chằm chằm còn bóp tay mím môi nữa.
_Uhm! Sao cũng được! Tớ sẽ đoán anh ta đang uống nước ngọt có ga!
_Tùy cậu!
_20p nữa hết ca rồi! Cậu thoải mái chút đi!
Thấm thoát 20 phút trôi qua cũng nhanh thật, chờ đợi người ca sau đến rồi Diệp Anh ra về, cùng với người bạn đồng nghiệp. Hai người nói chuyện rất vui vẻ với nhau một đoạn, rồi người đồng nghiệp kia phải đi về hướng khác. Đi thêm tầm chục bước, cuối cùng không thể nhịn được nữa, Diệp Anh quay phắt người và thét vào mặt con người nãy giờ đi theo cô.
_Này cái đồ kì quặc, anh đi theo tôi như vậy là đủ rồi đấy? Anh muốn gì? Cướp tôi? Cưỡng tôi? Anh đi theo tôi với mục đích gì vậy? Tôi gọi cảnh sát đấy!
_..... Tôi....
_Sao hả? Đồ kì dị? Tối mịt rồi anh vẫn đeo kính mát?
Cậu ta không phản ứng gì, đưa tay lên tháo chiếc kính xuống.
_Cảm ơn cậu!
_Gì.... gì?
_Tôi không biết trời tối - cậu ta đưa tay chỉ lên mắt mình - mắt tôi không nhìn thấy gì cả! Trừ mấy thứ màu vàng, ví dụ như cái móc khóa trên balo của cậu.
_Ờ...ờm.... tôi xin lỗi!
_Không sao cả! Bởi vì hôm nay là ngày thứ 7 kể từ lần đầu tiên tôi bước ra khỏi căn nhà đó! Tôi đi lang thang 7 ngày rồi đấy haha!
_.....
_Ơ đi mất rồi à?
_Không có, tôi vẫn đứng trước mặt cậu.
_Vì không có những cái gì đó cho người khiếm thị nên tôi chỉ có thể đi theo ai đó hay biển hiệu có màu vàng rồi cứ thế nghe lời nói của người khác để biết ngày giờ và nơi chốn - cậu ta cười gượng rồi đưa tay gãi đầu.
_Vậy tối cậu ngủ ở đâu?
_Vệ đường thôi!
Chẳng nghĩ nhiều, Diệp Anh chộp lấy tay cậu rồi đặt lên vai mình.
_Oái! Tay cậu nóng vậy? - tên kì lạ này rụt tay lại.
_Nóng?
_Đúng? Nóng như lửa vậy!
_Tay cậu mới lạnh đấy! Nhiệt độ ngoài trời là 29 mà cậu còn mặc quần áo dày như vậy! - cô nói rồi quay phắt đi, giật bàn tay cậu đặt lên vai mình rồi bước đi.
Cậu ta chẳng nói gì nữa mà chỉ lẳng lặng bước theo. Về đến phòng trọ của mình, bỗng dưng cô dừng bước, chần chừ gì đó, rồi gỡ tay cậu ta khỏi vai mình.
_Cậu đưa tớ đi đâu vậy?
_Không.... không được.....
_Cái gì không được?
_Đây là khu trọ sinh viên nữ....còn cậu...
_Tớ....là nữ.....
_Thật?
_Thật.....
_Ừm! Thế thì được! Đi theo cái móc khóa của tôi đi !
Dẫn cậu ta lên đến phòng của mình, lại tốn một đống sức để mở chiếc cửa chết tiệt đó. Sau đó cả hai cũng đi vào.
_Cậu có thể bỏ giày ở đây!
_Ờ... ừm!
_Cậu cần đi tắm đấy! Thật sự! Rất may là phòng tắm của tôi có bồn tắm lẫn bình nước nóng....
_không! Tớ cần.... đá.... rất nhiều đá...
_Để làm gì?
_Ừm...... uống nước.
_Đùa à! Tôi đuổi cậu ra ngoài
_ Nếu cậu muốn tớ rời đi đây!
_Không! Tùy cậu! Đá có trong tủ lạnh cậu tự mò lấy.
_Làm sao tớ đến đó được?
_Trời ạ quên mất! Đây nhé!
Vừa nói cô chộp lấy tệp giấy note màu vàng chanh, xé từng miếng dán xuống sàn nhà thành một đường nét đứt dẫn tới căn bếp.
_Thấy chứ? Đến giấy note cuối quay một góc 90 độ, giơ tay ra quơ quơ một chút, cậu sẽ tìm thấy tay cầm của cánh tủ lạnh. Cùng chỗ đó phía sau lưng cậu là bàn ghế có để sẵn khay cốc và bình nước trên đó thế nhé tôi đi ngủ đây!
_Nhưng....
*rầm* Dứt lời cô đóng sầm cửa mình lại khiến cậu ta càng hoang mang hơn.
_......cậu chưa chỉ tớ phòng tắm.... - cậu lí nhí.
Giờ có hàng giấy chỉ đường sẵn, cậu tháo giày ra và từ từ bước theo vì trong mắt chỉ thấy mấy thứ vàng vàng mờ mờ tạo thành đường đi đó, cậu vẫn sợ sẽ va phải gì đó và ngã, tệ hơn, là làm hỏng đồ vật mà cậu va phải.
_Này cẩn thận chút được không? Cậu mà va phải thứ gì đó, làm sao mà ta đưa nó trở về chỗ cũ được?
_Này bước theo tờ giấy vàng đi! Phải bước đúng đấy, cậu mà làm sai thì....
_Hình như có người đang nhìn, họ đang ở gần lắm, họ sẽ vồ lấy ta mất, trốn trốn mau đi.....
_Nào!
_Nào!
Tiếng nói cất lên làm cậu giật thẳng người, sau tiếng nói đó là điệu cười khúc khích, cậu xoay bên trái rồi bên phải, điệu cười đó ngày càng rộn rã hơn.
_Ai đấy? Ai?
_Là tôi! Hahaha, từ trước đến giờ tôi chưa bao giờ thấy ai có kiểu đi đứng lạ như vậy! - Diệp Anh cười lớn.
Cậu quay đầu về hướng giọng nói phát ra, nhau mày khó chịu, đưa tay gãi đầu. Vừa tức mà vừa xấu hổ, lần đầu tiên bị một người con gái cười nhạo, tức mà chẳng làm gì được, "giá mà mình có thể nhìn thấy được thì tốt rồi?" Cậu nghĩ trong đầu vậy. Nhưng nói thế với dáng đi đó không thể không cười, cậu ta bước từng bước bước, càng lúc càng khụy gối, lưng gù xuống, tay lại đưa ra phía trước quơ quơ như dò vàng vậy.
_Cậu.... cậu theo dõi tôi nãy giờ à?
_Này nhé đừng có mà vớ vẩn, nếu như cái mặt khó ưa của cậu không vô tình nhìn như kiểu cậu đang nhìn chằm chằm tôi có ý định mờ ám gì đó trên xe buýt đó thì..... thôi!bỏ đi!
_Thấy chưa? Tớ đúng! Rõ ràng là mọi chuyện không ổn? Ta chẳng bình thường tý nào, đến người khác cũng phải nghi ngờ, ta không nên rời nơi đó, ta không nên đến đây, không....
_Mày có im mẹ mồm đi không?
_Vì tớ không thấy đường, tớ sợ sẽ va phải thứ gì đó....
_Trời ạ!Ngốc à! Tôi dán giấy dẫn đường thì dại gì tôi dán đường để cậu va vào đồ của tôi. Phòng tắm ở hướng ngược lại khi cậu đi đến tấm giấy cuối được chưa?
_Cảm ơn.
_Cậu ngủ ở sofa đấy! Tôi đi ngủ đây!
_Ừm.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top