6.
Sau cái sự cố không mong muốn ấy, Harry lại một lần nữa thấy mình tiếp tục trốn chui trốn lủi trong tháp Gryffindor. Nhưng khác với lần trước, Harry không trốn đi vì cậu nghi ngờ rằng cậu đã bị ểm bùa, mà cậu trốn đi vì xấu hổ. Bị bắt quả tang ngay khi Harry nghĩ rằng kế hoạch của cậu sắp thành công, đó quả thật là một nỗi ô nhục mà cậu nghĩ là mình sẽ phải mang theo đến suốt đời. Có trời mới biết tại sao cậu lại hành xử hấp tấp như vậy. Đáng lẽ cậu nên nhớ mang theo Áo choàng Tàng hình hoặc Tấm bản đồ Đạo tặc mới phải...
Harry lại một lần nữa nằm ườn trên chiếc ghế bành yêu thích của mình và để mặc cho hơi ấm của ngọn lửa tí tách nhảy múa trên da thịt cậu. Harry nhìn chằm chằm vào khoảng không, và dần dần chìm đắm vào những suy tư của riêng mình. Dạo gần đây, luôn bị phân tâm bởi cái ký ức xấu hổ về Malfoy và không thể tập trung vào bất cứ việc gì, Harry không còn việc gì khác để làm ngoài việc suy nghĩ. Và đó cũng là cách mà cậu bắt đầu ngờ ngợ nhận ra bản thân mình hành xử vô cùng khác thường. Chuyện gì đang xảy ra với chính Harry vậy?
Mặc dù đã trải qua rất nhiều chuyện bất thường và kì lạ trong đời mình, nhưng bây giờ cậu vẫn cảm thấy hoang mang hơn bao giờ hết, cứ như một con thú bị lạc trong màn đêm tối mịt mù vậy. Như Harry đã nói, dạo này cậu hành xử vô cùng kỳ lạ, đặc biệt là trước mặt Malfoy. Ý cậu là, tất cả mấy cái cái cảm giác lâng lâng và rộn ràng ấy là tượng trưng cho cái quái gì vậy? Hơn hết nữa, Harry vốn không phải là một người hay lẩn trốn, thế mà khi gặp Malfoy, tại sao cậu lại hành xử theo cái cách hoàn toàn ngược lại?... Sẵn tiện luôn, nhắc đến cuộc gặp gỡ đó, Harry vẫn cảm thấy nhẹ nhõm khi mà cậu không gặp phải chuyện gì bất trắc. Nhưng điều đó cũng có nghĩa là lần sau cậu phải cẩn thận hơn, bởi vì có Merlin mới biết rằng cái kế hoạch quỷ quái của hắn đã hoàn thành được đến đâu rồi...
*-*-*
Tối hôm đó, Harry lại tìm thấy mình đứng trước bức tường dẫn đến căn phòng Cần thiết. Trên mình trùm lên chiếc Áo choàng tàng hình và trên tay cầm tấm bản đồ Đạo tặc, cậu ngó vào nó, cau mày. Đã hơn mười phút từ khi giờ ăn tối kết thúc, nhưng cái chấm mang tên Drao Malfoy vẫn cứ ở lì trong Đại sảnh. Harry vừa ngó vừa cảm thấy bực bội. Cầu Merlin cho hắn di chuyển lên đây lẹ lẹ đi với. Bởi vì Harry đã sốt ruột và nóng lòng lắm rồi, và cậu không thể chờ đợi việc này lâu hơn được nữa.
Cuối cùng, trước sự mừng rỡ của cậu, hắn ta cũng chịu di chuyển từ Đại sảnh ra hành lang. Harry nhìn mà cảm thấy tim mình như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực vậy. Cậu lặp đi lặp lại, gần như cầu xin rằng hắn đừng có mà đi về Phòng Sinh hoạt chung...
Và, thật may mắn làm sao, Harry thấy hắn rẽ từ hành lang đến chỗ cầu thang cẩm thạch dẫ lên lầu một, lầu hai, và lầu ba, một lúc càng gần hơn, và càng về sau, Harry càng thấy nụ cười đắc thắng trên môi mình nở rộng ra thêm...
Sau đó, khi cậu thấy bóng người cao và gầy của hắn xuất hiện trên tầng tám, Harry ngay lập tức vội lùi lại môt khoảng cách xa để tránh việc hắn tình cờ đụng phải cậu. Harry đứng đó, phải cố gắng lắm để không phá ra một tiếng cười khúc khích, đặc biệt là khi mà hắn lướt qua cậu một cách vô cùng dễ dàng mà không hề phát hiện ra bất cứ điều gì lạ thường. Ngay sau đó, hắn đến chỗ bức tường mà Harry vừa mới đứng lúc này, đi qua đi lại ba lần, miệng lẩm bẩm một điều gì đó rất chăm chú.
Trước sự trông mong của Harry, một cánh cửa dần dần hiện lên trước bức tường mà trước đó chỉ có một màu sơn trắng xóa, và nhân cơ hội Draco chuẩn bị cầm cái tay nắm cửa, Harry vội vã bước ra đằng sau hắn với một nỗ lực vô cùng lớn để tà của chiếc áo choàng không bị đụng phải thân hình của hắn.
Nhưng rồi đột nhiên, nắm tay của Malfoy khựng lại trong một giây, và Harry chột dạ nghĩ rằng không biết có phải là cậu đã gây ra quá nhiều tiếng động rồi không. Và như thể trả lời cho câu hỏi của Harry, hắn từ từ quay đầu lại và nhìn chằm chằm vào cái khoảng không mà cậu đang đứng một cách nghi ngờ. Nhưng tại sao Malfoy lại nhìn như vậy? Về cơ bản thì không ai có thể nhìn thấu qua chiếc Áo choàng Tàng hình mà phải không? Và Harry cố gắng lùi lại với tất cả kỹ năng để giữ im lặng mà cậu có khi cánh tay của hắn bắt đầu nhấc lên. Nhưng đã quá muộn, bởi Malfoy đã nắm được một mảnh của chiếc áo choàng, và Harry cảm thấy trống trải khi cái cảm giác trơn trượt mát lạnh quen thuộc dần trượt ra khỏi người cậu khi hắn tay hắn bắt đầu kéo xuống...
Đối mặt với một Draco Malfoy đang nhìn Harry chằm chằm như thể muốn ăn tươi nuốt sống cậu như vậy, Harry thấy mình lườm lại hắn, trong lòng có chút cảm giác muốn trút giận. Bởi vì bằng một cách nào đó, Malfoy luôn biết khi cậu bám đuôi theo hắn. Và Harry rất ghét cái cảm giác bất lực khi bị người khác nắm thóp, rằng họ luôn biết cậu sẽ hành xử như thế nào nhưng mọi tình huống. Dù sao đó chẳng phải là cách mà cụ Dumbledore đã dụ cậu vào tròng đó sao, và bây giờ thì lại đến Malfoy. Harry lườm Malfoy đầy ghét bỏ, gần như ước gì mình đừng có hành động một cách dễ đoán như vậy. Nhưng hắn, hoàn toàn trái ngược với cậu bây giờ, đang nhìn Harry với một thái độ bình tĩnh đến lạ thường. Song, Harry vẫn có thể thấy được đó là một vẻ mặt bất lực, như thể hắn đã biết cậu quá rõ... Và xen lẫn trong đó một chút thích thú? Harry không chắc lắm, nhưng trước khi cậu có thể kịp phán đoán thêm thì Malfoy đã vươn tay ra và siết lấy cổ tay cậu thật chặt...
"Ồ Potter. Thật là một bất ngờ lớn cho tao khi thấy mày ở đây " Malfoy thì thào đầy đắc thắng, giọng trầm và khàn, chỉ to hơn tiếng thì thầm mốt chút. "Vẫn đang rình mò và theo dõi tao à? Còn lời gì muốn nói không?"
Sẽ là nói dối nếu Harry bảo là cái giọng trầm và khàn ấy của hắn đã không hề dọa cậu sợ hãi một phen. Tệ hơn nữa, cậu bắt đầu thấy mình có hơi thích nó, vô cùng thích nữa là đằng khác. Bất chấp sự sợ hãi mà Harry đang cảm thấy ngay bây giờ, ngay cái khoảnh khắc này đây, Harry vẫn nhất quyết nhìn thẳng vào ánh mắt màu xám bạc của hắn, bởi vì chỉ có những kẻ yếu mới không nhìn vào mắt người khác khi nói chuyện.
"Ai bảo với mày là tao đang theo dõi mày? Tao chỉ là tình cờ thấy mày ở đây thôi." Vẫn lườm hắn, Harry chống chế. "Hay là mày đã tự đánh giá bản thân mày hơi cao quá rồi hở Malfoy? Giờ thì trả lại Áo choàng Tàng hình cho tao. Cảm ơn mày rất nhiều, bởi tao đang cần nó. Ngay bây giờ."
"Chắc hẳn là mày phải ngu lắm mới nghĩ rằng tao sẽ tin cái lời nói dối tệ hại của mày." Nói đoạn, Malfoy quăng phắt tám áo choàng xuống dưới đất và nhanh như cắt, hắn đã vòng cái tay còn lại để cố nắm lấy tấm Bản đồ Đạo tặc của Harry. "Tao sẽ trả lại cho mày cái tấm áo nực cười đó. Nhưng đó là với điều kiện mày chịu-" Giọng hắn đột nhiên ngắt quãng khi buông cái tay còn lại ra khỏi cổ tay cậu nhắm giật lấy tấm bản đồ khi Harry làm một cử chỉ chống trả khác. "-đưa cái tờ giấy mắc dịch đó cho tao coi!"
Sau đó là một cuộc đấm nhanh chóng chưa từng thấy và hoàn toàn im lặng- nếu không kể đến cái tiếng gầm rú quen thuộc của bão tuyết đang thổi ào bên ngoài bầu trời đầy mưa gió- và chỉ kết thúc sau khi Malfoy thành công giật lấy tấm bản đồ từ tay Harry với một tiếng cười nhỏ đầy đắc thắng. Và âm thanh duy nhất được tạo ra trong suốt quá trình giằng co này đó chính là tiếng rên rỉ của Harry khi tấm Bản đồ bị giật lấy một cách mạnh bạo ra khỏi tay cậu. Và bây giờ, Harry đang phải bất đắc dĩ nhìn cái vẻ mặt đắc thắng của Malfoy khi hắn lướt mắt qua tấm Bản đồ Đạo tặc.
"Ờ, vậy hóa ra đây là cái cách mà mày luôn có thể xuất hiện một cách đúng lúc như vậy. Thế mà mày còn bảo tao rằng mày không theo dõi tao, cái Tấm bản đồ này-"
"Mày đã thấy quá nhiều rồi Malfoy!" Harry rít lên, và cậu không còn cách nào khác ngoài việc cố gắng một lần nữa. "Mau trả lại tao cái áo choàng và tấm bản đồ." Cậu lại nhấn mạnh một lần nữa. "Làm ơn làm phước, trả đồ lại cho tao đi Malfoy!"
"Chỉ khi nào mà mày thừa nhận là mày đã bám đuôi tao đến đây, thì tao sẽ trả."
"Tao đã bảo là tao không có theo dõi mày!"
"Ồ, phải thế không?" Hắn hờ hững đáp, và liếm môi."Ai cũng biết là mày dường như đang bị tao làm cho ám ảnh, nên mày cũng không cần phải phủ nhận nó làm gì."
Nói đoạn, Malfoy bước lại gần Harry, mặt hắn áp sát vào cậu, gần đến mức hai đôi môi sắp chạm nhau. Harry cũng có thể cảm nhận dược từng hơi thở của hắn râm ran trên da cậu, cũng có thể đếm và nhìn chi tiết từng cọng lông mi dài à cong của hắn... Mặt Harry dần nóng lên, và tự nhủ thầm rằng có lẽ mình sẽ bị tên khốn này quyến rũ đến chết mât. Nhưng Harry không lùi lại. Và Malfoy bắt đầu cúi xuống...
Trước nỗi thất vọng của Harry, khi môi họ đã sắp chạm vào nhau rồi, Malfoy ngay lập tức ngẩng đầu lên, dường như đang cân nhắc một điều gì đó. Và Harry thì cảm thấy vô cùng hụt hẫng. Nhưng tại sao cậu lại có những cảm xúc như này?
Rồi cả hai đứng đó, trong một khoảng lặng, rất lâu và ngượng ngùng. Và nó chỉ bị phá vỡ khi hắn lại nắm lấy cổ tay cậu và bảo:
"Tao muốn cho mày xem cái này."
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top