Ngoại truyện 1: Chào, tôi là Cao Thần
Đây là tiệc rượu mừng xuân mới do tập đoàn Z thành phố S tổ chức, tiệc rượu tiến hành đến hơn mười một giờ khuya, trong lúc ăn uống linh đình, chén đưa chén đẩy, không ít người đã bắt đầu say sưa.
Cao Thần cầm ly rượu đỏ ngồi tựa vào ghế sô pha ở góc phòng, gã vừa kính rượu mấy vị lãnh đạo thành phố quen biết xong, tạm thời tránh ở đây tỉnh táo lại. Trường hợp thế này, nỗi căng thẳng vào lần đầu tiên một mình đi tham dự đã sớm bị sự hưng phấn khi thành thạo thay thế rồi.
Gã, Cao Thần, đã không có Cố Hàm Ninh, vẫn làm rất tốt!
Tuy là ở góc phòng, nhưng Cao Thần vẫn nở nụ cười yếu ớt trong sáng theo thói quen, nhẹ nhấp một ngụm rượu, ánh mắt dừng lại, rồi tức thì sáng ngời. Gã không chút do dự đứng lên, sửa sang lại quần áo, bưng ly rượu, dùng nụ cười nhàn nhạt pha chút u buồn mà gã mới luyện tập gần đây, bước đi đúng mực tự tin nhất tới gần chỗ cách đó không xa.
Cuối tuần trên một góc tờ báo thương nhân thành phố S nào đó là một tấm ảnh một nam một nữ nâng chén cụm ly, cự ly khá xa, mặt mũi gần như là mờ mờ, nhưng chỉ cần là người thân quen thoáng cái sẽ nhận ra được ngay.
Cao Thần ngồi ở trong phòng làm việc, ngón trỏ cong lên, khẽ vuốt tờ báo thương nhân vừa mới phát hành mà gã sai trợ lý đi mua về ở trên bàn, tươi cười có chút đắc ý. Quả nhiên, chuyện thuận lợi như gã tính toán.
Gã cố ý nghe ngóng rõ ràng, con gái một của thị trưởng Tống vừa từ nước ngoài trở về, ly dị độc thân, vợ chủ tịch tập đoàn Z và vợ thị trưởng là bạn thân, hai nhà vẫn luôn qua lại, xác suất cô Tống tham gia tiệc rượu mừng xuân mới năm nay của tập đoàn Z và vô cùng cao.
Gã nhớ lúc đó mình đi qua, dùng nụ cười vừa phóng khoáng nhưng cũng không quá phận chào hỏi cô Tống: “Chào, tôi là Cao Thần, không biết tôi có vinh hạnh mời quý cô xinh đẹp nhảy một điệu không?”
Thực tế, Tống Tuệ Trân đã ba mươi tám tuổi rồi, còn nhiều tuổi hơn gã, có thể là đồ ăn nước ngoài quá ngậy, bụng của cô ta đã hơi lồi ra, nếp nhăn nơi khóe mắt dù đã có phấn che giấu, nhìn gần lại càng kinh khủng.
Nhưng những thứ này đều không quan trọng, quan trọng là, cô ta, Tống Tuệ Trân, là con gái một của thị trưởng Tống của thành phố S! Nếu không phải mấy năm nay gã đều không lơi lỏng liên hệ với nội bộ chính quyền thành phố, thì sẽ không thể có được ảnh và tư liệu chi tiết về Tống Tuệ Trân từ chỗ trợ lý phó thị trưởng Đỗ cũng chính là em dâu của vợ thị trưởng.
Ngay cả tờ báo thương nhân hôm nay cũng không khai thác được thân phận chân thực của người phụ nữ cụm ly với mình, chỉ có thể suy đoán là phi phú tức quý (không giàu thì sang) mà thôi.
Cao Thần cười càng ngày càng đắc ý, đây là đoạt trước thời cơ!
Cố Hàm Ninh có chú là cục trưởng cục đất đai thành phố tiền nhiệm, phó thị trưởng đương nhiệm làm chỗ dựa vững chắc, gã Cao Thần, cũng có thể đi tiếp trên con đường của mình như thế. Sau lễ tang của Cố Hàm Ninh, gã liền vội vã muốn đi lên lối mới của mình, chú của Cố Hàm Ninh hiện nay cũng không thể mặc kệ, gã nhất định phải giành được công trình di dời tòa thị chính trọng đại!
“Rầm”, Cửa phòng làm việc không có dấu hiệu báo trước bị đập mạnh ra, Cao Thần kinh ngạc ngẩng đầu, đến khi thấy rõ thư ký có vẻ khó xử và Bạch Vũ Hân đứng ở cửa, bình tĩnh lại, phất tay.
“Cô đi ra đi.”
Đến lúc cửa phòng làm việc lần nữa khép lại, Cao Thần mới đứng lên, trừng mắt nhìn Bạch Vũ Hân với sắc mặt vô cùng khó coi.
“Bạch Vũ Hân, em có biết phép tắc không? Anh là chủ tịch, đây là phòng làm việc của chủ tịch!”
Bạch Vũ Hân trước giờ luôn ngoan ngoãn, nhưng hôm nay lại nghiêm mặt nhìn gã, nhìn từ mặt gã chuyển tới tờ báo trên mặt bàn, cô thay đổi sắc mặt, bước nhanh tới trước bàn làm việc, chỉ vào bức ảnh trên tờ báo, run rẩy khó nhận ra: “cô ta là ai?”
Cao Thần liếc nhìn Bạch Vũ Hân, hơi nhíu mi, lòng hơi ảo não, sao không kịp thời cất đi: “cô ta là ai, không liên quan tới em. Hiện tại em xuống dưới đi, làm việc đoàng hoàng, thay vì lãng phí thời gian vào một việc quan trọng không liên quan, không bằng ngẫm nghĩ xem làm sao giúp anh thực sự giành được công trình tòa thị chính lần này.”
“Không liên quan?” Bạch Vũ Hân chán nản buông cánh tay, cúi đầu nhẹ giọng lẩm bẩm, sau đó phút chốc ngẩng đầu, cắn môi, nhìn Cao Thần: “không liên quan gì tới em? Cô ta gần như dựa vào trong lòng anh rồi, anh lại nói không liên quan tới em?” Nói xong lời cuối cùng, giọng Bạch Vũ Hân đã có chút cuồng loạn.
Cao Thần sa sầm mặt, lạnh giọng nói: “Bạch Vũ Hân, cô đây là tới phòng làm việc của tôi phát điên sao?”
“Điên? Đúng vậy, tôi điên rồi?...” Bạch Vũ Hân nở một nụ cười tự giễu: “Cao Thần, tôi mang thang rồi. Bốn tháng rồi. Nếu hiện tại tôi đi nói cho ba mẹ của Ninh Ninh, anh nói bọn họ sẽ làm thế nào?”
“Cô!” Vẻ thản nhiên trên khuôn mặt Cao Thần biến mất không còn sót gì, nắm chặt lòng bàn tay, một lúc lâu gã mới gắng đè nén cơn giận xuống, một lần nữa nở nụ cười: “Vũ Hân, anh cũng là vì tương lai của chúng ta a. Ừm, người phụ nữ này là con gái một của thị trưởng Tống, em cũng biết anh vẫn đang một mực tranh thủ dự án thành phố lần này, trước đó Cố Hàm Ninh nói đã có manh mối rồi, không nắm chắc mười phần thì cũng có bảy phần, nhưng anh vì em… em xem anh vì em, căn bản là không để ý cô ta, mới khiến sự việc trở nên phiền phức như bây giờ. Anh đã ký kết thỏa thuận với các nhà thầu và nhà cung ứng nguyên liệu, đã giao rất nhiều tiền đặt cọc, nếu việc thất bại, vậy phiền phức to! Anh tiếp xúc với cô ta, chẳng qua mà muốn nhờ cô ta kéo quan hệ với thị trưởng Tống. Nói đến cùng, anh đều là vì tương lai của chúng ta a! Em mang thai rồi… nếu không thì anh đưa em về thành phố N, em xin nghỉ về quê? Dưỡng thai cho tốt?”
“Em không muốn…” Bạch Vũ Hân thắt lòng lại, vội vã lắc đầu.
“Đã lâu em không về nhà rồi? Vừa lúc nhân dịp này về đi, nghỉ ngơi thoải mái, thuận tiện bàn bạc chuyện hai ta với ba mẹ em.” Cao Thần lần nữa tươi cười sáng sủa, khi nhìn chăm chú, dịu dàng mà nóng rực.
“Chuyện hai ta?” Bạch Vũ Hân có chút không dám tin.
“Đúng vậy, em xem hiện tại giữa hai chúng ta đã không có chướng ngại rồi, đương nhiên phải hoạch định chuyện tương lai chu đáo rồi. Anh biết, nhiều năm như thế, em vẫn một mực lặng lẽ ở bên anh, rất không dễ dàng. Trước đây là không có cách nào, tương lai anh nhất định muốn bù đắp tất cả cho em. Lần này em về thì bàn bạc với hai ông bà đi.” Cao Thần tất nhiên nhìn ra thái độ của Bạch Vũ Hân đã dao động, đáy lòng âm thầm thả lỏng, đi tới, ôm chầm lấy eo Bạch Vũ Hân, cúi đầu hôn lên má cô ta: “ngày mai hay là ngày kia? Anh bảo Cường Tử đưa em về?”
“Ngày mai quá gấp rồi, đồ đạc gì đó em chưa thu dọn…” Tim đập mãnh liệt, Bạch Vũ Hân quay đầu nhìn gương mặt dịu dàng quen thuộc của Cao Thần, phút chốc trong lòng có phần hoảng hốt.
“Cứ ngày mai đi, đồ đạc tùy tiện thu dọn một ít, tới thành phố N mua cũng được. Ngày kia anh phải họp cả ngày, anh muốn tự mình đưa em lên xe, bằng không anh sẽ lo lắng. Có được không, ngày mai đi, sáng mai?”
“Vậy cũng được…”
Cao Thần tự mình mở cửa phòng làm việc, ôm Bạch Vũ Hân đi tới cửa thang máy, ấn nút xuống, cười nhìn Bạch Vũ Hân đi vào thang máy, lúc này mới quay về phòng làm việc. Thư ký đã đi theo gã rất nhiều năm vẫn cúi đầu, như là bề bộn rất nhiều việc.
Đóng cửa phòng làm việc lại, Cao Thần mới âm trầm mặt đi.
Năm đó khi gây dựng sự nghiệp, phần lớn nguồn vốn của bọn họ đều là do Cố Hàm Ninh vay được, lúc đó gã quá đơn thuần, cho nên quyết định cổ phần công ty chia là bốn sáu, gã bốn, Cố Hàm Ninh sáu phần. Sau lại, công ty làm ăn khá lên, Cố Hàm Ninh ấy vậy mà không bàn bạc với gã đã chuyển nhượng 50% cổ phần công ty cho cha mẹ cô. Hiện tại những thứ có thể coi là di sản, ngoại trừ bất động sản, cũng chỉ có 10% cổ phần công ty thôi. Tính như thế, gã chỉ chiếm có 45% cổ phần!
Cũng may gã vẫn cư xử không tệ trước cha mẹ nhà họ Cố, thời gian gần đây, lại càng ‘đau đớn vô cùng’, cha mẹ của Cố Hàm Ninh đã đồng ý chuyển nhượng toàn bộ cổ phần công ty cho gã rồi, chỉ là còn chưa làm thủ tục.
Nếu hiện tại Bạch Vũ Hân chen ngang làm hỏng chuyện, cho dù là bóp chết cô ta, gã cũng sẽ không nương tay! Dám đe dọa gã, cũng phải suy nghĩ trước trên người mình có mấy lạng thịt!
“Cường Tử, sáng mai lái xe đến tòa nhà Phong Dụ, đưa Bạch Vũ Hân đi thành phố H, người bên kia tôi sẽ sắp xếp ổn thỏa. Cậu coi chặt cho tôi…”
…
Bạch Vũ Hân liều mạng chạy, cô không dám quay đầu lại, chỉ có thể cắn răng, cố gắng chui vào đám đông, tiếng ồn ào xung quanh khiến cô không phân rõ phía sau rốt cuộc còn có người đuổi theo hay không. Cô đau bụng kịch liệt, như có thứ gì đó rách ra muốn rời khỏi thân thể cô. Cô ta lảo đảo ngã sấp xuống bậc thang cửa hàng, không để ý tới ánh mắt kinh ngạc của người qua đường, thở hổn hển dồn dập, run rẩy lấy điện thoại di động ra.
Hiện tại, cô có thể tìm ai? Còn có thể tìm ai? Ánh mắt cô rốt cuộc dừng trên một dãy số vừa quen thuộc vừa xa lạ.
“Mạn Mạn? Thịnh Mạn Mạn? Mình là Bạch Vũ Hân, mau tới cứu mình…”
…
“Cậu nghỉ ngơi cho tốt đi.”
Bạch Vũ Hân tái nhợt mặt, nhìn người vừa xa lạ vừa quen thuộc trước mắt.
Thật ra, các cô vừa mới gặp nhau hai tháng trước, ở trong lễ tang của Cố Hàm Ninh, cô vẫn còn nhớ rõ gương mặt vừa ngạc nhiên vừa giận dữ của Thịnh Mạn Mạn và Thôi Hà Miêu.
“Mạn Mạn, cảm ơn cậu.” Cô suy yếu vô lực nói.
“Không cần cảm ơn tôi. Tôi chỉ là không muốn áy náy với lương tâm của mình.” Thịnh Mạn Mạn mím môi, lạnh nhạt nói: “Tôi đi trước. Tự cậu nghỉ ngơi đi.” Nói xong liền đi khỏi.
Bạch Vũ Hân nhìn cánh cửa phòng bệnh lần nữa đóng lại, trong lòng cô đơn.
Có lẽ, tất cả đều là báo ứng.
Cô nhớ tới buổi sáng khi ra ngoài, trên xe của Cường Tử thấy hai người đàn ông lạ mặt khác. Cường Tử nói là bạn cậu ta, đi thành phố H, tiện đường đi cùng, ông chủ cũng biết.
Cô nghĩ, nếu Cao Thần cũng đồng ý, tuy rằng cô thấy hơi hó chịu, cũng phải nể mặt Cường Tử một chút. Cậu ta là tài xế của Cao Thần, chức vị không cao nhưng lại rất được Cao Thần tín nhiệm, mỗi lần gặp mình đều tỏ thái độ rất tốt.
Nếu như không phải cô bất cẩn nghe được Cường Tử nói chuyện điện thoại ở khu nghỉ ngơi trên đường cao tốc, cô còn chưa ý thức được. Nhưng mà, kết quả đều như nhau cả, cô nghĩ hẳn là Cao Thần sẽ vừa lòng. Gã sắp xếp người ở một phòng khám bệnh tư nhân ở thành phố H khiến cô sảy thai, bây giờ cô đang ở trong một phòng phụ sản, con cũng không giữ được.
Cô ngơ ngác ngoảnh đầu, nhìn cành lá sum xuê ngoài cửa sổ. Không biết thế nào đột nhiên lại nhớ tới ký ức tháng chín nhiều năm trước mà cô cố ý chôn vùi thật ra vẫn luôn nhớ rõ.
“Cậu cũng là người thành phố N à? Mình cũng thế. Mình có thể gọi cậu là Ninh Ninh không? Mình vừa nghe ba mẹ cậu gọi cậu như thế. Mình là Bạch Vũ Hân, cậu có thể gọi mình là Vũ Hân. Thật không ngờ, lại có thể gặp được đồng hương ở trong một phòng ký túc xá! Chúng ta quá có duyên rồi!”
Thời gian đó, cô chỉ đơn thuần là mừng rỡ, ở trong hoàn cảnh lạ lẫm, gặp được người đến từ cùng một thành phố, ngôn ngữ quen thuộc, thói quen ăn uống tương tự, có duyên nhiều thế mà!
Khi đó, cô còn không biết, chỉ qua mấy tiếng sau, số phận lại trêu cợt cô.
Cô lại nghĩ tới Cao Thần khi còn trẻ. Mỗi khi cô sám hối đau đớn muốn quay đầu lại thì lại thấy ánh mắt vừa dịu dàng vừa chuyên chú của Cao Thần cho nên lại hạ được quyết tâm. Cao Thần là thuốc phiện của cô, khiến cô cam tâm tình nguyệt vứt bỏ tất cả đạo đức và lương tâm, cho nên, cô có thể oán ai?
Cô cúi đầu khẽ vuốt ve cái bụng âm ỉ đau nhức của mình, nhớ tới khi Cố Hàm Ninh sảy thai sáu năm trước kia.
Lúc đó Cố Hàm Ninh nằm viện, mặt tái nhợt, mỉm cười xin cô đi tham gia một tiệc rượu cần bạn đi cùng rất quan trọng với Cao Thần tối hôm đó. Khi ấy, đáy lòng cô kinh hoàng nhưng sắc mặt vẫn ấm áp trước sau như một. Chừng ấy năm, cô đã sớm học được che giấu chính mình trước mặt Cố Hàm Ninh rồi.
Cũng là vào tối hôm ấy, lần đầu tiên cô quang minh chính đại làm bạn bên cạnh Cao Thần, khoác tay gã, kích động không kiềm được. Khi uống rượu say khướt, bọn họ trốn ở một góc trên sân thượng, cô nhắm mắt lại, vừa kích động vừa thấp thỏm nghênh đón những nụ hôn của Cao Thần, trong nháy mắt đó, phòng ngự trong lòng cô ầm ầm sụp đỏ, khi ấy, cô hoảng hốt nghĩ, mình đã định trước là vạn kiếp bất phục rồi.
Sáu năm nay, cô sắm vai một tình nhân dịu dàng săn sóc hoàn hảo, ngọt ngào cũng tốt, đau khổ cũng được, ai cũng không thể thổ lộ nỗi lòng.
Cô nhắm mắt, tuyệt vọng trượt xuống giường bệnh màu trắng tinh, nước mắt tí tách rơi.
“Vina, cô giúp tôi viết một đơn từ chức, nói tôi bị bệnh không cách nào đảm nhiệm chức vụ, xin từ chức. Cô đừng hỏi nhiều như vậy, cứ làm theo tôi nói đi. Chờ một chút, cô giao cho Lý quản lý bên phòng nhân sự trước mặt Lộ Lộ, đồng thời phải nói ra ý muốn từ chức của tôi. Sau đó đến nhà tôi, thu dọn mấy thứ thường dùng của tôi. Quần áo gì đó thì thôi. Giấy tờ tôi đều mang theo. Lấy các đồ trong két sắt, mật mã là xxxxxx, chìa khóa ở tận cùng bên trong ngăn kéo thứ hai cạnh tủ lạnh trong phòng bếp, lẫn mới mấy gói nấm hương. Thu dọn xong mấy thứ đó rồi, tôi sẽ tìm cô.”
Bạch Vũ Hân cúp điện thoại, hơi thò người ra, lấy tờ báo thương nhân thành phố S ngày hôm qua từ trong túi xách ra. Đây là cô ngẫu nhiên bỏ vào khi thu dọn bàn làm việc hôm qua. Có lẽ, có thể gửi cho cha mẹ của Cố Hàm Ninh. Thật ra chính cô là bằng chứng tốt nhất, nhưng cô thực không có mặt mũi nào xuất hiện trước mặt hai ông bà rồi.
Hai tháng sau, khi tin tức công trình di dời tòa thị chính thành phố S do công ty Y xây dựng đưa tin thì Bạch Vũ Hân đang ở trong một thị trấn nhỏ phía nam, trời trong nắm ấm, yên tĩnh thong dong, khiến người ta có thôi thúc cứ thế chết già ở chỗ này.
“Vina, cảm ơn cô. Tôi nhận được đồ rồi. Giá nhà tôi rất hài lòng.” Cô cầm di động, khuôn mặt vẫn tái nhợt không một giọt máu, “Cô đã nộp đơn xin từ chức rồi sao? Ừ, qua mấy ngày là có thể đi. Thành phố S cạnh tranh quá kịch liệt, thật ra cô về quê cũng không tồi, có thể tiết kiệm tiền thuê nhà và tiền ăn…”
Cúp điện thoại, cô vẫn nằm trên ghế dựa cũ kỹ nhưng vẫn đủ rắn chắc trên sân thượng, híp mắt, nở nụ cười.
Công ty Y, trước đây cô cũng từng nghe tới, tổng công ty ở Bắc Kinh, không có nhiều dự án ở thành phố S lắm, nhưng thực lực vẫn không thể khinh thường. Rơi vào tay bọn họ, Cao Thần thua thật ra là hợp lý. Nếu mà không có chuyện gã chắc chắn đắc thắng như vậy, đã không có chuyện ném nhiều tiền vốn như thế.
Thu chẳng bằng chi, phá sản, chẳng qua chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi. Nghe nói cuối cùng số cổ phần của cha mẹ nhà họ Cố vẫn vào tay Cao Thần, có điều, không phải là cho, mà là bán cho gã với mức giá còn cao hơn giá thị trường. Khi đó, gã đang qua lại với con gái thị trưởng Tống, trong lòng đang đắc ý, cho nên cắn răng nuốt xuống toàn bộ cổ phần công ty, vì muốn làm người toàn quyền nắm giữ công ty danh chính ngôn thuận.
Như vậy, rất tốt.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top