Chương 4 : Lần đầu tham gia câu lạc bộ

   Hành lang trường vắng vẻ. Trong không gian yên tĩnh mọi thứ dường như được khuếch đại rõ ràng hơn, thậm chí cả tiếng thở nhẹ cũng trở nên thật nặng nề. Bạch Tiểu Dương cẩn thận núp sau góc khuất của bức tường, cô có cảm giác bản thân chưa bao giờ đổ mồ hôi nhiều như lúc này. Nhưng mặc kệ, cô không có thì giờ để mà lau mồ hôi. Ngay lúc này chỉ cần sơ hở một chút thôi thì coi như cả bọn tiêu đời.

   "Chết tiệt!" - Cô nghiến răng mắng thầm. Không thể tin được nơi này có quá nhiều ác linh, lẽ ra ngay từ đầu cô không nên tham gia trò chơi này mới đúng, tham chi cho thâm nè trời, ở nhà chăn ấm đệm êm không ham, mà đi đứng giữa bày hồn ma vất vưởng chờ làm mồi cho chúng nó...Cô không muốn chết! Có chết cũng phải chết ở nơi tốt hơn, chứ không bao giờ muốn bị hút sạch linh hồn để rồi trở thành một cái xác rỗng cho "bọn nó" muốn nhập thì nhập, muốn ăn thì ăn aaa!!!!

Rốp!

   Éc... chết cha đạp vào vỏ chai nước rồi, ai chơi ác uống xong không bỏ vào thùng rác dị trời, bà mà tìm ra thì đừng hòng mà thấy mặt trời nhé con! Tất nhiên điều đó chỉ xảy ra nếu cô còn sống...

   Đầu óc Tiểu Dương căng như dây đàn, cẩn thận nhìn về phía mấy linh hồn đằng xa, thấy bọn chúng không phát hiện cô mới thở phào nhẹ nhõm, chợt một luồng hơi lạnh phả vào sau lưng cô... "Không phải chứ." – Tiểu Dương nghĩ thầm, cô từ từ xoay lưng lại cố gắng bình tĩnh làm một động tác trừ tà đơn giản...Trống không, không có thứ gì khác ngoài hành lang dài thườn thượt được bao trùm bởi màn đêm vắng lặng.

   "Mình đa nghi quá chăng?" – Cô tự hỏi, thả lỏng toàn thân cứng đờ như tượng từ nãy giờ.

   Tỏng.. tỏng... tiếng chất lỏng nhỏ giọt. Tiểu Dương nghe thấy, cô cũng cảm nhận được thứ chất lỏng sền sệt, âm ấm và thoang thoảng đầy mùi tanh tưởi đó. Lấy tay chạm thử lên mặt, cô há hốc mồm khi nhìn thấy màu đỏ thẫm trên ngón tay mình. Máu! Ngay lập tức Bạch Tiểu Dương ngẩng phắt đầu lên nhìn "cái đống" bầy nhầy thịt máu lẫn lộn trên trần nhà. 

   Cô thề, cô rất muốn ói nhưng mà phải cố nuốt xuống trở lại khi thấy hai chấm đỏ như con mắt, trên phần hơi nhô ra như cái đầu của con yêu quái đang sáng lấp lánh nhìn về phía cô. Giờ mà không chạy cho nó giết à! Nghĩ là làm, Tiểu Dương ngay lập tức vận động tất cả dây thần kinh trong đầu để mà chạy. Tất nhiên con quái vật đang đói làm sao có thể tha cho con mồi dễ dàng như thế. Nó đuổi theo. Tốc độ trườn lê la lết của nó còn nhanh hơn tốc độ chạy bằng hai chân trên mặt đất của Tiểu Dương. Cô khóc không ra nước mắt mà la lên:

- Tô Thiên Mỹ tôi hận côôô..!!!

... Bình tĩnh, chuyện gì cũng có nguyên nhân của nó, nào hãy cùng quay lại 2 ngày trước khi Tiểu Dương vào học nào.

.......................................................................................................

   Ngày đầu đi học.

   Tiểu Dương đến trễ, không những thế cô còn được lớp trưởng nổi danh đẹp trai, mặt lạnh đích thân đi đón làm bao cô gái hâm mộ, trầm trồ. Ồ trời hôm nay có bão hoàng tử lạnh giá đích thân mở cửa cho một cô gái kìa.

   Bạch Tiểu Dương khó hiểu hết ngó mọi người lại liếc về phía Vũ Huyền. Bộ có gì lạ lắm à, chỉ là cô đi sau nên cậu ấy mới tiện tay mở cửa giúp thôi, có cần ngạc nhiên đến thế không?

   Và xin trân trọng nhắc lại, chuyện gì cũng có nguyên nhân của nó Tiểu Dương à.

   Trường cấp 3 Lam Thiên từ xưa đến nay được biết đến là một ngôi trường liên thông từ cấp 1 đến cấp 3 và hiện nay sắp mở cả trường đại học Lam Thiên. Tất cả học sinh của trường đều chỉ tham gia kì thi đầu vào duy nhất, những em đạt thành tích cao đều được nhà trường chuyển thẳng lên cấp 2 Lam Thiên, sau đó là cấp 3 và cứ tiếp tục như thế. Nên hiếm khi có chuyện học sinh chuyển trường được nhận vào học, hay trong trường hợp của Tiểu Dương là tới năm cấp 3 mới đăng kí vào học. Và lí do vì sao cô được thông qua vẫn là điều bí ẩn với toàn bộ học sinh trường Lam Thiên, nhưng ai đó lại không hề hay biết điều gì, vẫn cứ nhởn nhơ tưởng rằng Lam Thiên chỉ là một trường phổ thông bình thường.

   Lớp 10A2 là một lớp đặc biệt, hội tụ đủ mọi cái nhất toàn trường. Từ hot boy đào hoa nhất, hot boy lạnh lùng nhất, hot girl lập dị nhất đến hot dog đầu gấu nhất. Như các bạn đã thấy, cái tên lạnh lùng nổi tiếng toàn trường, lạnh đến nỗi mà gái không dám lại gần chỉ dám đứng xa xa mà ngắm cho đỡ thèm, lại đi mở cửa giùm một cô gái mới quen đã là một sự kiện chấn động cỡ nào.

   Vũ Huyền im lặng quét mắt một lượt, mọi người trong lớp không hẹn mà làm lập tức im thin thít không dám hé nửa lời nào. Còn về Tiểu Dương cô đã sớm chẳng thèm quan tâm, chỉ nhìn xuống đất lấy mũi chân vẽ vòng tròn cho đỡ chán. 

   "Cạch" cửa lại mở. Thầy giáo bước vào. Thầy mặc một bộ đồ vét bên trong, bên ngoài thì khoác một cái áo blouse trắng của bác sĩ, Tiểu Dương khá thích phong cách đầu tổ quạ quái dị của thầy.

   Đinh Phong uể oải bước vào lớp. Như mọi ngày anh vẫn đi trễ, hình như cả lớp hôm nay hơi lạ nhỉ? À phải rồi, học sinh mới, tên là gì nhỉ...Bạch...à Bạch Tiểu Dương. Đúng rồi, vậy cô nhóc con này là nhân vật chính trong lời đồn của trường Lam Thiên đấy sao? Đinh Phong ngó Tiểu Dương từ đầu đến chân không sót chỗ nào, làm cho cô cũng phải ớn lạnh trước cái nhìn "quái gở" của thầy, còn ai kia thì đang tận lực bắn sát khí mù mịt về phía anh.

   "E hèm" – anh hắng giọng vài cái lấy lại hình tượng thanh niên nghiêm túc, mỉm cười thật tươi dang hai tay làm ra vẻ "chào mừng" Bạch Tiểu Dương đến với lớp học do anh chủ nhiệm.

- Ái chà chà, được rồi em là Dương Dương phải không, chúng ta dành chút thời gian để làm quen với nhau nhé? À khoan... phải tìm chỗ ngồi cho em chứ! Để coi ngồi đâu thì được nào...ưm... A có rồi! Em ngồi gần Mặc Nguyệt he, chỗ đó tốt lắm đấy gần hot boy kia mà... - Đinh Phong vừa nói vừa cười giọng quái gở.

   Tiểu Dương nhìn theo ngón tay chỉ cái bàn còn trống cuối lớp cạnh cửa sổ của thầy giáo. Ngay lập tức cô nheo mắt lại. Hình như người ngồi cạnh cô khá là quen, nhất là đôi mắt màu xanh kia...khoan đã chẳng phải là hắn sao!!? Tên biến...

- Sao thế Tiểu Dương? Em không khỏe à, hay không thích ngồi chỗ đó?- Đinh Phong cắt ngang suy nghĩ của cô.

   Thú thật khi nhìn thấy cái mặt kiêu căng đang hất càm ra vẻ ta đây không coi ai ra gì của Mặc Nguyệt cũng đủ để Tiểu Dương muốn trốn rồi. Đùa à, cái biểu cảm đó chẳng phải muốn nói " tôi sẽ không tha cho cô đâu" sao. Bây giờ cô thực sự đổ mồ hôi rồi đấy.

   " Mình nhớ là hồi sáng có xin lỗi hắn rồi thì phải...chỉ là không được chân thành lắm thôi." – Tiểu Dương mặt xanh mét chậm rì đi về chỗ ngồi trong tiếng trầm trồ, ghen tị của các bạn nữ. Đinh Phong cười rạng rỡ trước ánh mắt ai oán của Dương Dương và cái nhìn băng lãnh của Vũ Huyền.

...

Mặc Nguyệt: "Này! Đừng lạnh lùng như thế chứ nói gì đi~"

Tiểu Dương: "..." – Đừng nói chuyện với ta, đừng nói chuyện với ta.

Mặc Nguyệt: " Hồi sáng xin lỗi rồi mà, cô vẫn còn giận sao?"

Tiểu Dương: " Đâu, đâu có chỉ là đang trong giờ học chúng ta không nên nói chuyện thôi...mà tôi cũng quên chuyện đó lâu rồi..." – Hắn tha cho mình rồi, hắn cho qua vụ đó rồi phải không!? Ôi đức mẹ toàn năng, lạy thánh Alan con cảm ơn người.

Mặc Nguyệt: "..." – Nhỏ đó mắc cười thật. Vậy ra cũng có người có thể vừa cười vừa khóc sao?

   Tiết chủ nhiệm của thầy Đinh Phong ai nấy cũng chăm chú lắng nghe giảng bài, ngoại trừ hai con người cuối lớp hết đưa giấy lại thì thầm to nhỏ với nhau. Tất nhiên dưới sức hút quá mãnh liệt của hot boy Mặc Nguyệt thì mấy cái rađa tốc độ cao nhanh chóng bắt được tín hiệu thất thường ở cuối lớp. Cả bọn lâu lâu lại quay xuống nhìn nhìn, rồi lại quay lên thì thì thầm thầm, to nhỏ chẳng thua gì hai người (lớp bà 8 dễ sợ.).

Học sinh A: " Ê bà, không chỉ Vũ Huyền không đâu mà Mặc Nguyệt hình như cũng có quen biết với học sinh mới hay sao ấy?"

Học sinh B: "Tất nhiên rồi nhỏ dễ thương thế mà."

Học sinh C: " Mày đừng có làm như Mặc Nguyệt với Vũ Huyền mê gái lắm ấy, Tô Thiên Mỹ lớp ta dù sao cũng là hot girl chứ bộ!"

Học sinh D: "Đẹp thì có đẹp chỉ tội quá kì quái đi, nhìn kìa cô ấy lại chúi đầu vào mấy quyển sách kinh dị nữa rồi."

...Blad...blad...Vâng Vâng và mây mây...

   Nghe các bạn ở trong lớp thì thầm Tiểu Dương mới để ý thấy cô bạn ngồi trên mình một bàn đúng là xinh đẹp thật! Da trắng, tóc nâu xoăn nhẹ, khuôn mặt nhìn nghiêng thì khỏi chê, cứ như là một con búp bê á. Bạch Tiểu Dương cảm thấy mình thật hạnh phúc khi được ngồi gần cô bạn xinh như thế.

   Có lẽ do ánh mắt Dương Dương quá "nóng bỏng"(!?) đi, cô bạn ngồi trên bất ngờ quay xuống nhìn Tiểu Dương. Khoảnh khắc mắt hai người chạm nhau thời gian dường như ngưng đọng trong chốc lát, Tiểu Dương có cảm giác mình đã gặp cô bạn này ở đâu rồi, cái mùi bạc hà dìu dịu trong lành đó như quấn lấy khứu giác của cô. Thật dễ chịu!

   Tô Thiên Mỹ từ đầu cũng đã có nghe qua về việc học sinh mới không học liên thông nhưng vẫn được nhận vào trường Lam Thiên nổi tiếng nhất thành phố, giây phút nghe được thông tin này cô cảm thấy người này nhất định không bình thường, giờ nhìn thấy tận mắt cô dám khẳng định một lần nữa. Bạch Tiểu Dương đúng là không bình thường!! Vì sao cô dám chắc như thế ư? Trực giác! Đúng, trực giác của một người ham mê thế giới tâm linh như cô không bao giờ sai...à đôi khi cũng có trường hợp ngoại lệ đi..Nhưng không đáng nói. Tóm lại Thiên Mỹ cảm thấy cô bạn này rất...thú vị, lại có thể cho cô cảm giác thân thuộc, gần gũi như thế. Tiểu Mỹ nở nụ cười thật tươi chào Tiểu Dương.

- Chào, mình là Tô Thiên Mỹ rất vui được gặp bạn.

- Xin chào, mình là Bạch Tiểu Dương. – Tiểu Dương trả lễ bằng một nụ cười hết sức ấm áp, cô như đang tỏa ra ánh nắng nhẹ dịu giữa trời thu se lạnh vậy. Thật thu hút ánh nhìn.

- Từ giờ là bạn thân nhé! Tuy là lần đầu tiên gặp bạn nhưng mình cứ có cảm giác bạn quen thuộc như người thân của mình vậy. – Lời nói thật tùy hứng nhưng cũng rất chân thành.

   Bạch Tiểu Dương cảm thấy như có một dòng suối ấm áp đang chảy trong lòng ngực mình. Nhè nhẹ, dịu dàng. Sơ ơi, Dương Dương có bạn rồi, người bạn đầu tiên ở thành phố nhộn nhịp này.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top