Phần 5
Kinh thành.
Ma Kết nhận được tin, nhưng sợ bị phát hiện chỉ có thể lẳng lặng đợi trước cửa cung phía Bắc.
Từ xa, đoàn xe của Bạch Dương tiến tới gần. Ma Kết mừng rỡ, không chờ xe tới đã chạy vội tới tận nơi.
"Thiên Yết, Thiên Yết . . . "
"Đệ đây" Thiên Yết vén màn cửa, bước xuống, thần sắc mệt mỏi.
"Đệ vẫn ổn chứ" Ma Kết sờ soạng khắp người Thiên Yết.
"Yết đệ vẫn ổn, nhưng Mã đệ xảy ra chuyện rồi" Bạch Dương cõng Nhân Mã ra khỏi xe.
Ma Kết ngạc nhiên "Làm sao lại ra nông nổi này . . ."
"Không phải thời gian để hỏi thăm đâu, mau chóng đưa Tiểu Mã vào trong chữa trị đi" Bảo Bình ngắt lời Ma Kết, vẻ mặt nàng lo lắng.
"Bảo Bảo . . .?"
"Bạch huynh đưa Mã đệ về tiểu viện đi, còn Ma Kết, huynh đưa Bảo Bình đi lấy thảo dược" Thiên Yết phân phó.
"Được, theo ta" Ma Kết gật đầu, ra hiệu cho Bảo Bình đi theo.
Thiên Yết tuy mệt mỏi, nhưng vẫn dùng khinh công bay về phía Lam Dương viện.
. . .
Lam Dương viện.
"Cạch!" Tiếng mở cửa vang lên.
Thiên Yết bước vào bên trong, khung cảnh hỗn độn vô cùng, bàn ghế nằm nghiêng ngả, ấm tách đều đã bị vỡ.
Thiên Yết có chút dự cảm không tốt, từng bước cẩn thận bước vào bên trong.
"Đánh ả cho ta" Tiếng của Thục phi đanh đá vang lên.
Tiếp đó là tiếng vâng dạ của đám cung nữ, Song Ngư kêu gào không dứt.
"Đừng đánh nữa"
Thiên Yết hiểu ra mọi chuyện, xông thẳng vào phòng trong. Hắn tiến tới, bắt lấy tay của Thục phi đang giơ lên định đánh Song Ngư, dùng lực vứt nàng ngã sõng xoài trên mặt đất.
Thục phi tính mở miệng chửi rủa kẻ nào to gan mạo phạm nàng, nhưng liền bắt gặp thấy ánh mắt đầy sát khí của Thiên Yết, lời chưa nói đã vội nuốt vào.
"Hoàng . . ."
"Tiện nhân!!!!!!" Thiên Yết gằn giọng.
Đám cung nữ giật mình, hoảng sợ quỳ mọp xuống đất, run rẩy không dám ngẩng mặt lên.
"Cút ra ngoài!!"
Thục phi cùng đám cung nữ giật mình bởi tiếng hét của Thiên Yết, run rẩy đứng dậy, chạy nhanh ra ngoài.
Song Ngư co người vào một góc giường, mặt vùi vào hai đầu gối, hai vai nàng run rẩy, tiếng thút thít nhỏ nhỏ bật ra.
Thiên Yết đau lòng nhìn nữ nhân đang co ro ấy. Hắn tiến gần hơn, đưa tay chạm vào vai Song Ngư.
Song Ngư càng co mình "Làm ơn, tha cho ta"
Thiên Yết dùng hai tay, nâng khuôn mặt nàng lên, đối diện với hắn.
Khuôn mặt hồng hào trước đây không còn, nàng dường như gầy hơn trước, tóc tai nàng rối tung, trên mặt và khắp người đầy vết thương, hai gò má giàn dụa nước mắt, ánh mắt nàng thất thần.
Khóe mắt Thiên Yết ánh lên vẻ bi thương, môi hắn mím chặt, ngồi xuống ôm nàng vào trong lòng.
Song Ngư giãy dụa, đánh "bình bịch" vào lồng ngực của Thiên Yết.
"Buông ra, đừng đánh ta nữa"
Thiên Yết bắt lấy hai tay của nàng, một tay vuốt ve khuôn mặt đẫm nước mắt.
"Là trẫm, Tiểu Yết của nàng đây . . . " Hắn nghẹn giọng nói.
Song Ngư ngẩn người, nhìn thật kỹ nam nhân trước mặt, nàng hít lấy mùi Long Tiên hương quen thuộc nơi hắn, hai tay run rẩy chạm vào khuôn mặt của nam nhân ấy, vuốt ve lông mày, hàng mi đen, cùng bạc môi mỏng của hắn.
"Tiểu Yết . . .Tiểu Yết" Song Ngư lẩm bẩm.
"Phải, Tiểu Yết" Thiên Yết cười đau đớn, ôm lấy nàng vào lòng.
Song Ngư vẫn cứ lẩm bẩm, cho tới khi tiếng nói nàng tắt dần.
Thiên Yết bế thốc nàng lên, ôm nàng thật chặt, rồi cất bước về Long Ngâm điện.
. . .
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top