Chương 17: Con Đường Định Mệnh


Sau đêm hỗn loạn, Gemini và Fourth tiếp tục hành trình. Bóng tối của khu rừng dần nhường chỗ cho ánh sáng mờ nhạt khi cả hai tiến gần đến ranh giới giữa khu rừng và vùng đất hoang vu bên ngoài. Họ biết rằng, chỉ khi vượt qua được vùng đất này, họ mới có hy vọng tìm được một nơi an toàn để Fourth có thể sinh nở một cách an toàn.

_________________

Đứa bé trong bụng cậu ngày càng lớn khiến sức khỏe của cậu giảm sút rõ rệt. Mỗi bước đi đều trở thành thử thách với Fourth, nhưng cậu không muốn dừng lại.

"Gem, em không sao," cậu nói khi thấy ánh mắt lo lắng của anh. "Chúng ta không thể dừng lại ngay lúc này."

Gemini dừng bước, quay lại nhìn Fourth. Anh nhận ra cậu đang cố gắng che giấu sự mệt mỏi, nhưng ánh mắt cậu không thể nói dối.

"Chúng ta cần nghỉ một chút. Sức khỏe của em bây giờ quan trọng hơn bất kỳ điều gì khác," anh nói, giọng cứng rắn nhưng đầy dịu dàng.

Fourth mỉm cười, tay đặt lên bụng mình. "Anh luôn lo lắng như vậy. Nhưng được rồi, em sẽ nghe theo anh nhá"

Trong lúc nghỉ ngơi dưới một gốc cây lớn, Fourth thiếp đi. Cậu mơ thấy mình đứng giữa một cánh đồng hoa đỏ rực. Trên bầu trời, một vầng sáng kỳ lạ tỏa ra, chiếu xuống bụng cậu.

"Đứa trẻ này mang trong mình sứ mệnh lớn lao," một giọng nói vang lên, nhưng cậu không nhìn thấy ai.

"Ai đó? Ngươi là ai?" Cậu hỏi, giọng đầy hoảng hốt.

"Ta là một phần của huyết thống mà ngươi đang mang. Đứa bé này sẽ thay đổi thế giới, nhưng đổi lại, các ngươi sẽ phải đối mặt với những thử thách khắc nghiệt hơn cả cái chết."

Trước khi cậu kịp hỏi thêm, giấc mơ mờ dần tan biến trong làn sương mờ ảo, cậu giật mình tỉnh dậy.

"Fourth, em có sao không?" Gemini lập tức hỏi, bàn tay anh đặt lên vai cậu.

Cậulắc đầu, nhưng không kể lại giấc mơ đó. "Chỉ là... một giấc mơ lạ. Không sao đâu."

Gemini không hỏi thêm gì, nhưng trong lòng anh vẫn cảm thấy bất an.

Khi cả hai tiếp tục hành trình, họ chạm trán một nhóm người lạ mặt khác. Những kẻ này không giống như những người từng săn đuổi họ trước đây. Chúng không tỏ ra ác ý ngay lập tức, nhưng ánh mắt sắc lạnh của chúng khiến Gemini cảnh giác.

"Các ngươi đang đi đâu?" Một người trong nhóm lên tiếng, giọng đầy dò xét.

Gemini đặt tay lên chuôi kiếm, không trả lời ngay. Forth đứng sát phía sau anh, tay nắm chặt áo anh.

"Chúng tôi chỉ đi ngang qua," Gemini nói, cố gắng giữ giọng điềm tĩnh.

"Đi ngang qua?" Người đàn ông kia cười lạnh. "Với một hồ ly đang mang thai như vậy sao? Các ngươi nghĩ chúng ta dễ bị qua mặt đến thế à?"

Gemini siết chặt chuôi kiếm, ánh mắt anh tối lại. "Nếu các ngươi muốn gì, thì cứ thử. Nhưng tôi không để bất kỳ ai làm hại Fourth và đứa con của chúng tôi."

Nhóm người lập tức rút vũ khí, nhưng không lao vào ngay. Forth cảm nhận được luồng sát khí dày đặc bao quanh, khiến cậu bất giác run lên.

Đúng lúc Gemini chuẩn bị lao vào chiến đấu, Forth đột nhiên cảm thấy một luồng năng lượng mạnh mẽ trỗi dậy trong cơ thể. Cậu bước lên một bước, đôi mắt phát sáng màu đỏ rực.

"Các ngươi thật sự muốn đối đầu với ta sao?" Cậu cất tiếng nói, giọng cậu trầm hơn bình thường, như không phải của chính mình.

Gemini bất ngờ quay lại, thấy ánh hào quang bao quanh Forth, anh hiểu rằng cậu đang sử dụng một sức mạnh mà ngay cả bản thân cũng chưa từng biết.

"Lui! Chúng ta không phải đối thủ của nó!" Một người hét lên, rồi cả nhóm nhanh chóng rút lui.

Khi họ biến mất, Fourth ngã khuỵu xuống. Gemini lập tức lao tới, đỡ lấy cậu.

"Fourth! Em ổn chứ?" Gemini lo lắng hơn.

Cậu gật đầu yếu ớt, hơi thở gấp gáp. "Em không biết... chuyện gì vừa xảy ra. Nhưng có lẽ, đứa bé... đang bảo vệ chúng ta."

Anh siết chặt tay cậu, ánh mắt tràn đầy quyết tâm. "Dù thế nào đi nữa, dù tôi có phải chết tôi cũng sẽ không để ai làm tổn thương hai người."

Fourth khẽ mỉm cười, đôi mắt cậu lấp lánh như có giọt nước long lanh đọng lại. Cậu đưa tay chạm nhẹ lên má anh, giọng nói dịu dàng nhưng đầy cảm xúc:

"Gem, anh không cần phải làm mọi thứ một mình. Em không yếu đuối như anh nghĩ. Nếu ngươi vì em mà hy sinh, vậy em còn sống có ý nghĩa gì?"

Gemini nắm lấy tay Fourth, siết chặt như thể muốn truyền toàn bộ sức mạnh và tình cảm của mình. "FotFot, em và đứa bé là tất cả đối với tôi. Nếu phải hy sinh để bảo vệ hai người, tôi không hề hối hận. Nhưng tôi hứa, chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua. Tôi sẽ không để em một mình vượt qua mọi thử thách."

Cậu nhìn sâu vào mắt anh, trái tim cậu như thắt lại. Từng lời nói của Gemini như chạm đến tận cùng tâm hồn cậu, khiến cậu vừa cảm động vừa đau lòng.

Fourth khẽ cười, nhưng nước mắt đã chực rơi. "Nếu em có thể lựa chọn, em chỉ cần anh và con chúng ta được bình an là em đã mãn nguyện rồi. Em không cần anh gồng gánh mọi thứ như vậy."

Gemini lặng đi một lúc lâu, ánh mắt anh dịu lại. Anh vươn tay lau đi giọt nước mắt đang rơi trên má cậu, giọng anh mềm mại hơn:

"Fourth, tôi hiểu. Nhưng tôi đã chọn em từ giây phút đầu tiên gặp em, và tôi sẽ bảo vệ em đến cùng. Không có gì thay đổi được điều đó."

Fourth tựa đầu vào ngực Gemini, lắng nghe nhịp tim anh đập mạnh mẽ. "Nếu anh đã chọn em, vậy anh phải để em cùng sẽ chia, sát cánh cùng anh. Chúng ta là một gia đình, Gemini Không ai phải đối mặt với mọi thứ một mình."

Anh cúi đầu hôn nhẹ lên mái tóc cậu, khẽ thì thầm: "Được, vậy chúng ta sẽ cùng nhau. Nhưng em hãy nhớ rằng, tôi sẽ luôn là người đứng chắn trước mọi hiểm nguy, để em và con được bình an."

Cậu không đáp lại, chỉ lặng lẽ gật đầu, để những lời của anh khắc sâu vào trái tim mình. Cả hai ngồi bên nhau, cảm nhận sự ấm áp lan tỏa trong cơn gió lạnh, như thể không gì trên thế gian này có thể chia lìa họ.




Khi mặt trời dần lặn, Gemini và Fourth bước ra khỏi ranh giới khu rừng. Trước mắt họ là một vùng đất rộng lớn với những ngọn đồi thoai thoải và ánh hoàng hôn vàng ươm.

Cậu nhìn về phía trước, ánh mắt cậu ánh lên chút hy vọng. "Chúng ta sẽ tìm thấy nơi an toàn, đúng không, Gem?"

Gemini mỉm cười, nắm chặt tay cậu. "Tôi hứa. Tôi sẽ tìm được một nơi mà không ai có thể làm hại đến gia đình chúng ta."

Sau câu nói đó cả hai tiếp tục bước đi, lòng tràn đầy niềm tin vào tương lai, dù con đường phía trước vẫn đầy rẫy những điều không thể đoán trước.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top