Hiểu Lầm [2]

Một năm chính thức hẹn họ, An Thanh cuối cùng cũng tốt nghiệp đại học, Quân Di thì lại bắt đầu vào năm hai. Anh ấy bắt đầu đi học nghề rồi cô cũng đi tìm việc làm thêm để lo cho bản thân.

Đến tận sau khi tôi tốt nghiệp thi hai đứa mới quyết định dọn vô ở chung. Vì công việc của anh ấy đã ổn định phần nào, cô cũng xin vào làm tại một bệnh viện tư có mức lương khá ổn nên đã đủ vốn mua một căn nhà nhỏ.

Trong bốn năm hẹn hò này, hai đứa cũng đã có vô số lần giận nhau. Đa số vì hài người không hiểu nhau.

Với quan điểm của Quân Di thì An Thanh quá hiền nên dễ bị người khác ăn hiếp nhưng đối với anh ấy, chuyện ấy là chuyện nhờ vã lẫn nhau. Khi nói về chuyện ấy thì hai bên lại không cùng chung quan điểm nên điều tốt nhất là đợi để hai người ngủi giận rồi mới nói chuyện lại.

Việc hai đứa cải vả gần nhất cũng là vì chuyện này. Một cô đồng nghiệp đã lợi dụng sự ngây thơ của anh ấy, ngồi sát anh ấy mà dùng những cử chỉ không chuyên nghiệp tiếp cận. Chiều ấy, khi anh ấy về nhà, tôi đang viết một bài luận, không quá để ý An Thanh.

Sau khi vào nhà, An Thanh từ từ đi tới sau lưng tôi rồi ôm chầm lấy tôi. "Em không nhớ anh?"

Khi người được sưởi ấm bởi nhiệt dộ cơ thể của An Thanh, Quân Di cũng ngừng đánh mấy, ngước mặt lên hôn lên càm anh. "Làm gì có."

*******

Khi hai đứa đang vui cười với nhau thì tôi ngửi thây một mùi hương lạ trên người anh. An Thanh là một người thường xuyên tiếp xúc với nhiều người ở công ty nên việc có hương lạ trên người tôi thường không quen tâm mấy nhưng hôm nay nó lại rất nòng.

Không nói gì, tôi làm thinh rồi từ từ khoát khỏi vòng tay của anh. Thấy hành động tôi có chút kỳ lạ, An Thanh nhíu mày lại.

"Anh đi tắm đi. Tắm xong rồi xuống ăn cơm."

Anh cũng không nói gì, im lặng lên lầu tắm rữa.

Tôi lúc này cũng không quen tâm, cứ nghĩ là hôm nay có tiếp xúc tây chân một xíu nên để lại mùi.

Suy nghĩ này thay đỗi khi cái mùi này dính lên người anh 5 ngày liên tục.

Tuy là tôi muốn tôn trọng chuyện đời tư của anh ấy, nhưng với cái hương dầu thơm quyến rủ rẻ tiền này thì hôn tôi còn không muốn nói chi những chuyện khác.

"Dạo này có nhân viên mới tới làm hả anh."

Anh ấy ngồi đói diện tôi đang ăn cơm, nhìn tôi khi nghe câu hỏi này. "Đâu có, sao em nghĩ vậy?"

"À không có gì, chỉ là em tưởng anh đảm nhiệm vị trí tiền bối dẫn giắc đàn em mới chứ."

"Không có."

Tôi không nói gì, quay lại với việc ăn nhưng trong đầu đang suy nghĩ rất nhiều thứ.

Tối đó, hai chúng tôi cũng như mọi ngày ngủ trung một giường. Nhưng vì có quá nhiều thứ trong đầu nên tôi chọn quay lưng lại anh.

Thấy biểu hiện tôi lạ thường, An Thanh ngồi lại gần tôi, nhẹ nhàng đặt tay lên eo tôi. "Em hôm nay có chuyện gì hả?"

Tôi im lặng, nhẹ nhàng đẩy tay anh ra, đắp mền lại. "Không có gì, hôm nay em mệt."

Cảm giác có chút hụt hẫng, An Thanh gật đầu chúc tôi ngủ ngon. Trước khi ngủ, còn nằm lại gần tôi.

Đêm đó, ai đứa đều hông biết, người kia không thể nào nhắm mắt nghỉ ngơi được.

*******

"Anh à, mùi hương trên người anh là sao?"

Mấy ngày đã qua nhưng câu hỏi này vẫn ở trong đầu tôi.

An Thanh đang ngồi làm việc tại bàn ăn thì ngưng đánh mấy, nhấc đôi mắt lên nhìn tôi. "Mùi gì?"

Tôi co mày, cảm thấy bực bội về sự ngay thơ của anh. "Mùi trên đồ anh ấy."

"Em đang nói gì vậy?"

"Anh thật sự không biết?"

Thấy biểu cảm khó hiểu của anh ấy thì tôi lập tức đứng lên đi lấy áo công sở anh ấy đã mặc sáng nay.

Một khi cầm lên, mùi hương nồng nặc xộc vào mũi tôi. Tôi tự hỏi bản thân, làm sao mà anh ấy không ngửi được chứ?

Quay lại phòng khách, tôi đưa cho anh ấy ngửi. "Đây là mùi gì?"

Khác với biểu cảm hậm hực của tôi, thì anh ấy vô cùng thản nhiên trà lời, "Chắc là mùi của Bạch Hoà bị dính lên ấy. Hôm nay cô ấy có tới tìm anh giúp đỡ."

Nghe anh ấy trả lời như vậy, tôi có chút không nói nên lời, chỉ lẳng lặng quay lại ăn cơm.

"Em biết giờ vì cái này mà khó chịu với anh sao?"

Tôi không trả lời vì nếu tôi nói lên suy nghỉ của mình chỉ sợ là sẽ có chuyện không hay.

"Cô ấy là đồng nghiệp của anh, chuyện va chạm một chút như vậy thì có gì lạ thường?"

Đúng, chuyện mùi hương của người khác dính lên quần áo mình thì không quá đáng nhưng nếu nó liên tục bị dính lên thì sao?

"Em mau trả lời anh!"

Chỉ khi anh ấy đập đôi đũa mình xuống thì tôi mới nhìn lên. Sau này tôi thấy khá nực cười với phản ứng của hai đứa nhưng lúc ấy, tôi không thể tin An Thanh lại có bản mặt giận dữ như vậy.

"Quân Di!"

Tôi cũng hết kiên nhẫn đập chén cơm đang ăn xuống bàn. "Anh có thể không nói về chuyện này khi em đang ăn được không?"

"Ý em là gì? Em tỏ thái độ này với anh cả tuần rồi?"

"Em đã ngửi được mùi cô ấy trên người anh cả tuần rồi! Anh không lẽ nói với em cô ấy tới văn phòng anh hỏi việc mỗi ngày à?"

Chúng tôi cãi qua cãi lại đến nỗi không để ý đến thời gian. Hai người đều không nhường nhịn ai, An Thanh bất lực thốt ra một câu.

"Tại sao em lại trẻ con như vậy!!"

Đột nhiên, cả phòng im lặng một cách lạ thường. An Thanh đau khi hét những lời đó ra, bất ngờ nhất thời không nói nên lời. Tôi thì lại trợn mắt nhìn anh.

"Di à, a-anh không cố ý."

Tôi không nói gì, chỉ im lặng đi đến phòng.

Trong thời gian hai người quen biết nhau, chỉ có duy nhất một lần anh ấy nói tôi trẻ con. Đối với tôi, việc bị người khác nói mình như một đứa con nít là một điều xuất phạm. Từ nhỏ, tôi đã luôn luôn tự hào mình chỉnh chạc hơn so với bạn cùng lứa và rất hiểu chuyện.

An Thanh biết điều này nhưng lại vì một người khác vi phạm nó.

"Di, em đang làm gì vậy!"

Tôi không nhìn anh, tiếp tục nhìn vào tủ đồ. "Hôm nay em nhớ có cuộc hẹn với bạn. Anh đừng lo, em tối nay qua nhà bạn ấy ngủ qua đêm."

"Không, không. Chúng ta chưa nói chuyện xong mà!"

Sau khi dọn xong, tôi quăng hết vào một cái túi nhỏ. "Đừng lo em không có dự định để chia tay anh đâu, nhưng chỉ khi đó là điều anh cũng muốn."

Khi tôi quay người lại, An Thanh đang đứng ở cửa với một vẻ mặt khó tả.

Khi bước lại gần, anh ấy không chịu cho tôi qua. "Anh đang làm gì vậy?"

An Thanh lắc đầu, dường như muốn dùng thân thể làm một rào cản không cho cô đi tiếp. "Không được đi."

Tôi bước lại gần anh, nhận ra đôi mắt đã lóng lánh nước mắt. Tôi xót xa vuốt má anh, chùi đi những giọt nước mắt đã chạy xuống. "Ngoan, em chỉ ở nhà bạn. Ngày mai sẽ về."

Anh ấy nắm chặt bàn tay đang đặt trên má anh, nhìn tôi như là một lời khấn cầu trong bóng tối.

Cố ý làm ngơ, tôi đẩy anh ấy ra để có thể bước ra phòng. Thấy tôi vẫn cố chấp rời đi, nước mát anh ấy đang cố gắng kiềm chế cũng theo đó mà thi nhau chạy xuống.

Mặc dù nghe tiếng thút thít của An Thanh, tôi không dám quay lại nhìn, sợ một khi nhìn thấy bộ dạng đang thương của anh thì sẽ ở lại.

Nhưng trong đầu tôi lúc đó chỉ nghĩ hai đứa cần yên tĩnh suy nghĩ rồi mới có thể tiếp tục quan hệ này. Đây không phải là lần đầu tiên chúng tôi có cuộc nói chuyện này nhưng tôi khẳng định, đây cũng không phải là cuộc nói chuyện cuối cùng của hai đứa.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top