oneshort 9

POV: Ngọt đắng

Quang Anh ngồi trên chiếc ghế gỗ cũ trong quán café ven đường, ánh đèn vàng mờ ảo như một bức tranh tĩnh lặng. Đức Duy bước vào, khuôn mặt đầy vẻ mệt mỏi sau một ngày dài. Anh nhìn xung quanh rồi ánh mắt chạm vào Quang Anh, nụ cười nở nhẹ trên môi, ấm áp như mùa xuân.

"Em đã chờ lâu chưa?" Đức Duy nhẹ nhàng hỏi, giọng nói vẫn ấm áp, không có chút gì xa lạ.

Quang Anh mỉm cười, nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của người đối diện. “Không lâu đâu. Anh đến là tốt rồi.”

Họ đã trải qua quá nhiều tháng ngày giông bão. Những lần xa cách, những cuộc gặp gỡ vội vã trong bóng tối, và những cảm xúc không bao giờ có thể gọi tên. Nhưng giờ đây, mọi thứ đã thay đổi.

"Em hỡi! Nếu mà ta gặp gỡ
Giữa mùa trăng sáng với hoa tươi
Anh sẽ cắn vào đôi môi đỏ
Cho hồn mê mệt đến tơi bời."

Quang Anh đứng dậy, bước về phía Đức Duy. Anh không còn sợ hãi, không còn cảm thấy thiếu thốn. Anh biết, giờ đây tình yêu của họ không còn là mật đắng nữa mà là hương vị ngọt ngào, là sự bình yên mà cả hai đã tìm thấy sau những năm tháng dằng dặc.

Đức Duy mỉm cười, không cần lời nói, anh kéo Quang Anh vào lòng. Những cơn sóng trong lòng anh dường như đã ngừng lại, thay vào đó là một cảm giác lặng yên, hạnh phúc.

"Nhưng mà trời hỡi! Trời ôi hỡi!
Đường trần đâu phải của nhau đâu?"

Bây giờ, mọi thứ đã khác. Con đường mà họ đi chung không còn là những ngã rẽ mờ mịt mà là một con đường thẳng tắp, dẫn họ về phía tương lai. Không còn đau đớn, không còn u uất, chỉ còn lại tình yêu chân thành.

Quang Anh nhìn vào đôi mắt của Đức Duy, cầm lấy tay anh và thì thầm: "Chúng ta không cần phải đi tìm một con đường khác. Đường này là của chúng ta."

"Nên anh rũ sạch ân tình ấy,
Và để hồn đau, để lệ sầu..."

Không còn những nỗi buồn, không còn những giọt lệ. Tình yêu của họ đã vượt qua tất cả. Đức Duy hôn lên trán Quang Anh, dịu dàng, như một lời khẳng định rằng tình yêu của họ sẽ mãi vững bền, không bao giờ rời xa.

Chỉ còn lại niềm hạnh phúc ngọt ngào, nở rộ như những đóa hoa tươi dưới ánh trăng sáng.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top