Chương 4. Có được không anh?


Kí ức luôn hằn sâu nơi đáy tim cứ miên man ùa về. Canh ba, Tiêu Chiến mới dần thiếp đi vì mệt.

------------------------------------

- Hắt xì! Hắt xì!

Ánh dương nhẹ nhàng rọi vào phòng qua ô cửa sổ giấy chiếu lên gò má chàng thanh niên tuấn tú vì hắt hơi mà tỉnh. Vương Nhất Bác mở mắt, đầu nặng trịch như đeo cả tạ sắt, vỗ vỗ đầu vài cái, chưa kịp gọi gia nhân vào hầu hạ thì đã có người đẩy cửa vào, cậu chống người ngồi dậy dựa vào đầu giường nhìn bóng dáng người phụ nữ qua bức bình phong Đào Hoa Điểu Thủy

- Tối hôm qua trời mưa lớn, con lại về muộn khó tránh khỏi cảm mạo. Sáng nay tiểu Quy đến thưa với ta gọi con mãi không dậy quả nhiên là bị ốm rồi.

Vương Tuyết Chi áp lòng bàn tay mềm mại lên trán hắn, quả nhiên là nóng hầm hập. Hắn để yên cho bà kiểm tra nhiệt độ, lại dùng giọng khàn đặc hỏi bà

- Bây giờ đã là bao nhiêu giờ rồi thưa dì?

- Diệu Nhi đã đi học được một canh giờ rồi, đã là giờ Thìn rồi. Nào ta đã kêu nấu cháo cho con rồi, thuốc đang sắc, con ăn xong rồi thuốc sẽ đến.

- Ờ......con làm phiền gì quá rồi - Nhất Bác gãi gãi đầu nói

- Con là cháu của ta, ta xem con như hài tử của chính mình không có gì là phiền cả. Nào tiểu Quy mau bưng cháu qua đây cho thiếu gia kẻo nguội mất.

- Đa tạ dì!

Vương Nhất Bác cười nhẹ, gật đầu một cái rồi ngoan ngoãn nghe lời ngồi ăn hết bát cháo và uống thuốc. Mùi thuốc Bắc ngai ngái khiến đôi mày kiếm thoáng nhíu lại

- Ở Tây phương uống thuốc tây dạng viên nhiều rồi nên thuốc này khó uống lắm phải không?

- Dạ không sao, dần dần rồi sẽ quen ạ.

- Ừm, không phải vội, cứ làm quen từ từ. Nhưng mà có gì thì cũng nhớ đừng giấu, như vậy khó chịu lắm. Nào, ăn một miếng đi cho bớt đắng đi, mơ này là trước tết dì phu con làm đó.

- Dạ cảm ơn dì ạ, mơ ngon lắm ạ.

Mơ khô vị chua chua ngọt ngọt, tuy đã khô nhưng hương vị vẫn thơm thơm dịu, chính là kiểu phải cho vào miệng mới có thể ngửi rõ được mùi thơm. Lại giống ai đó vẻ ngoài đoan chính, nho nhã động vào rồi mới biết cũng sẽ xù lông đầy đáng yêu nhưng có lúc lại quyến rũ đến kiều mị. Hắn cúi đầu, môi khẽ nhếch nhẹ. Trong bụng nghĩ không biết người ấy như thế nào rồi.

- Nếu thích thì dì sẽ cho người đem qua thêm cho con ăn, còn rất nhiều.

- Dạ vâng con rất thích ăn thưa dì.

Nhìn thấy ánh mắt của đứa cháu trai này tươi sáng hẳn, Vương Tuyết Chi cười mỉm vui mừng, đoạn, lại dặn người đi lấy thêm một lọ đến cho hắn ăn bao nhiêu tùy thích, bà còn dặn hôm nay ở nhà nghỉ ngơi cho tốt đừng đi đâu cả, về chuyện công việc bà sẽ nói lại với Vương lão gia cho hắn.

-------------------------------

Thanh Kiều sau khi tiễn hiệu trưởng và đại phu đi thì nhanh chóng quay vào nhà lấy nước lau mặt và tay cho Tiêu Chiến đang nằm mê man trên giường.

Ngọc Ngọc đặc biệt thích cô, cứ quấn lấy chân cô mãi, miệng nhỏ cứ liên tục kêu "ngheo ngheo" đầu nó ngẩng lên trên hướng đôi đồng tử mở rộng to tròn về phía cô. Suốt quá trình cô chăm sóc Tiêu Chiến nó đều như vậy. Cô cũng đành bất lực mà ôm nó ra bếp rồi thổi lửa nấu cháo và thuốc.

Cũng phải thôi, mỗi lần cô sang chơi đều mua bánh cho Ngọc Ngọc lại ôm lấy nó vuốt ve, khen ngợi với nó không ngừng. Ngọc Ngọc chảnh chọe kiêu kỳ sau vài lần được người đẹp cho ăn rồi ôm ôm thì cũng gục đổ trước nhan sắc này, nguyện rũ bỏ hết hình tượng mà nguẩy đuôi bám dính lấy Thanh Kiều.

Thanh Kiều là đồng nghiệp của Tiêu lão sư dạy cùng trường với anh và cũng được tính là thanh mai trúc mã của Tiêu Chiến. Năm cô tám tuổi bắt gặp Tiêu Chiến đến giúp việc ở nhà cô, bao lần tam Lý phu nhân giúp đỡ đều là nhờ cô lén đưa đồ cho Tiêu Chiến và mẹ Tiêu.

Sau này lục Lý tiểu thư bị cha phạt quỳ vì dám tự ý yêu cầu chuyển công tác giảng dạy từ Thượng Hải đến cái nơi nghèo nàn này' để chịu thiệt.

Tay thon dài trắng sứ nâng tay lên vén tóc để thổi lửa, tay kia lại ôm con mèo ngủ lười áp vào lòng, chỉ có như vậy thôi nhưng cũng tạo nên mỹ cảnh hiếm thấy. Lúc còn học đại học cô là hoa khôi của trường, hiện giờ cũng là một mỹ nhân nức tiếng Giang Nam.

Mẹ cô vốn là tiểu thư xinh đẹp có tiếng nên cha cô mới nhất quyết bỏ ra nhiều của cải như vậy để cưới mẹ cô về mặc kệ chủ mẫu và nhị phu nhân tức đỏ mắt đến nỗi bỏ bữa cả tháng, bản thân cô cũng là lục tiểu thư Lý gia, là con út trong nhà nên được cha cưng chiều hết mực, bao nhiêu lời hay ý đẹp, đồ tốt món ngon đều có phần ưu tiên cho cô. Mẹ cô bên cạnh dạy cô quy tắc, lễ, đạo còn dạy cô rất nhiệt cách làm đẹp.

Da trắng, môi đỏ, mày liễu, mặt trái xoan, má lúm, eo thon và đôi con ngươi đen hút hồn, nét đẹp sắc sảo của một mỹ nhân, danh tiếng vang xa còn có cả tài năng, học thức của cô cho nên từ năm 16 cửa nhà họ Lý đã muốn bị đạp bể đến nơi vì mấy công tử thế gia đều tranh nhau đến đưa sính lễ mong được cưới Lý Thanh Kiều tiểu thư về làm vợ.

Đến nay cô đã 21, bông hồng tuyệt đẹp vẫn luôn có ong bướm vây quanh vo ve nhưng dạo gần đây đã ít đi bớt bởi tin đồn " Tiêu-Lý lão sư, tiên đồng ngọc nữ" ngày càng lan rộng. Cũng đúng thôi, khi nhỏ anh ở bên cô làm bạn, làm kẻ hầu, khi nhỏ mẹ con cô giúp anh rất nhiều, lớn lên cũng giúp đỡ cô nhiều thứ. Anh làm được những điều mà những người theo đuổi cô không làm được, anh có khí chất mà không ai trong số họ có được nên lưới tình này cho cô chọn lại trăm ngàn lần cô vẫn sẽ nguyện ý rơi vào dù cho Tiêu Chiến đối với cô một chút tình ý cũng chẳng có.

Thực ra thì từ cái ngày nhìn thấy chàng thiếu niên nhỏ tuổi đến đòi giúp mẹ làm việc cô đã nhung nhớ anh, sau này anh luôn bên cô an ủi cô mỗi lúc cô buồn, chọc cho cô vui vẻ, ân cần chăm sóc cô, bảo vệ cô, thay cô nhận tội với cha thì Thanh Kiều đã định đời này sẽ chỉ yêu mình anh, chỉ muốn gả cho một mình Tiêu Chiến.

Những tin đồn kiểu này quả thực là khiến cô vui vẻ, đắc ý nhưng cũng vì vậy mà Tiêu Chiến từ chối sự quan tâm của cô, khiến khoảng cách giữa cô và anh ngày càng xa.

Thôi thì anh không muốn nhận cô cũng chẳng thể ép, bát cháo cô vụng về loay hoay nấu ờ bếp cả buổi, bê bỏng cả tay từ phòng bếp đến phòng anh cuối cùng nhận được một câu "Muộn rồi, cô là nữ nhân hơn nữa lại là quý nữ nên về sớm thôi kẻo ảnh hưởng thanh danh, mặt trời sắp lặn rồi.". Khuôn mặt sắc sảo đông cứng lại chốc lát rồi cô cũng cười nhẹ, đầu cúi xuống theo hướng của ánh mắt nhẹ nhàng "Vâng" một tiếng quay người đi.

Đến cửa cô lại muốn quay lại, Thanh Kiều không nỡ để anh một mình như vậy. Lý tiểu thư dứt khoát quay đầu nói vọng vào.

- Chiến ca, em không sao nhưng mà anh bệnh như vậy không thể ở một mình được, thuốc anh còn chưa uống. Chuyện của em mai em sẽ tự giải quyết sau, để em chăm sóc cho anh... Có được không anh?

Tiêu Chiến bệnh đến hô hấp khó khăn, giọng nói yếu ớt chưa kịp hồi đáp cô thì cánh cửa trước mặt thiếu nữ đã mở ra kèm theo giọng nói có phần trầm khàn, lãnh đạm của nam nhân

- Để tôi chăm sóc anh ấy là được rồi, cô mau về đi.

_____________________________

' Tại nơi đây không được tính thành phố lớn nên Lý lão gia mới có ý nghĩ như vậy.

Sau bao ngày lăn lê bò trườn lết thết thì cuối cùng cũng hoàn được chương bốn r 😭. Tối qua tui đã nghĩ lại rùi cái dự tính viết mười mấy chap thôi thực sự là k đủ, nó k chứa hết đc mấy tình tiết phát sinh của Nv, đã thế thêm mấy cái lùng bùng NV phụ nữa thì thực sự phải kéo dài ra thêm, chắc là tầm 20-30 chap cũng nên, tui k hứa chắc đc.

*1/9/2022. Mai mụi ngừi có đi đâu chơi hem. Tui đã thề mai tui ở nhà để viết ba chap, ba chap một ngày đối với tui quá nhìu, quá thách thức luôn nhưng mà vì sự nghiệp văn học tưởng tượng cao cả tui sẽ cố gắng vượt qua. Mấy cô ủng hộ tui để có thêm động lực đi 🥺

Ảnh trên là tình địch của Yí Bó-Thanh Kìu ó mn. Đối thủ mạnh dữ dằn. Cái ảnh này mình nhặt trên FB, là của một nhóm bạn người Việt gen Z vẽ. Chèn ơi là mụt bức họa đó! Họ giỏi quá trời quá đất luôn!

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top