Chương 1: Nhạc dạo
Khi máy bay xuyên qua tầng bình lưu, Pháp Kiều đang chìm vào một giấc mơ.
Trong mơ, thế giới bị nhấn chìm trong bóng tối vô tận. Em đứng nơi hậu trường, phía xa là một cánh cửa nhỏ, nơi ánh sáng duy nhất len lỏi qua, rực lên như lời mời gọi.
Từ bên kia cánh cửa, một bản hòa tấu vang lên, hào hùng, mạnh mẽ, dội lại những nhịp đập sâu lắng của linh hồn.
Là Moderato C thứ (1).
Giai điệu cất lên như một ngọn lửa rực cháy trong đêm đông, vừa bi thương vừa kiêu hãnh. Tiếng nhạc Nga cuộn trào như sóng dữ, mạnh mẽ như cơn bão hoang dại, nhưng cũng đẹp đẽ và u uẩn đến lạ lùng. Đó là khúc dạo đầu của Concerto số 2 cho piano (2) của Rachmaninoff.
Rồi đột nhiên...
Im lặng.
Tất cả ngưng đọng.
Dàn nhạc dừng lại. Hơi thở đông cứng. Hàng trăm nhạc công lặng như tượng đá.
Mọi ánh mắt đổ dồn vào một khoảng trống trên sân khấu.
Piano đâu?
Piano đâu?
Phần Piano mang tất cả cảm xúc của nhạc chương này, lẽ ra nên xuất hiện tuyệt vời ở phần dạo nhạc, từ PP (3) đến FF (4), dùng hợp âm tuyệt đẹp và âm sắc biến hoá phong phú, diễn giải nổi cô đơn sâu thẳm của âm nhạc và hy vọng rực rỡ đến mức tối đa.
Pháp Kiều cứng đờ, lòng bàn tay lạnh toát. Em cảm nhận được hơi thở của hàng nghìn khán giả, tiếng xì xào nặng nề như những cơn sóng ngầm. Dàn hợp xướng này không thể tồn tại nếu thiếu đi thanh âm của piano, thứ mang trong nó mọi cung bậc cảm xúc, từ nhẹ nhàng như hơi thở đến cuồng nhiệt như thác đổ.
Nhưng âm thanh đó không vang lên.
"Pháp Kiều!"
"Kiều! Cậu ở đâu?"
"Piano đâu?"
Tim em thắt lại. Ngón tay run rẩy. Một giọt mồ hôi lạnh lăn dài trên trán.
Trong khoảng không im lặng đến nghẹt thở, em chậm rãi bước lên bậc thang, tiến về phía ánh sáng.
Tiếng vỗ tay đột ngột vang lên như sóng trào, nhưng cảnh tượng trước mắt lại không ngừng thay đổi.
Khi thì là ánh đèn sân khấu chói lóa, khi thì là một đêm tĩnh lặng dưới bầu trời sao mờ ảo.
Giai điệu Rachmaninoff một lần nữa vang lên, nhưng lần này, nó không còn cuộn trào như sóng biển, mà hóa thành những thanh âm mong manh, xa xăm.
Nửa cung (5). Đó là kèn Harmonica.
Những giai điệu ngày trước từng hùng vĩ, rộng lớn, giờ đây chỉ còn là tiếng vọng cô đơn, trôi chảy trong không gian tĩnh lặng như màn sương mỏng tang.
Ánh sao lấp lánh xuyên qua bóng cây, phản chiếu trên mặt hồ xa lạ nào đó, rồi dừng lại trên gương mặt một người đàn ông.
Anh đứng đó, giữa màn đêm giá rét, bị băng tuyết bao phủ.
Anh đang thổi kèn Harmonica.
Pháp Kiều lặng lẽ nhìn anh, vươn tay ra...
Chỉ một chút nữa thôi, là có thể chạm đến.
---
Chú thích:
(1) Moderato nghĩa là (nhịp độ của một bản nhạc) vừa phải, C thứ hay còn được gọi là Đô thứ.
Moderato C thứ: Chương thứ 1 của Concerto số 2 cho piano của Rachmaninoff.
(2) Concerto số 2 cho piano của Rachmaninoff: là bản concerto tiêu biểu và thành công nhất của nhà soạn nhạc người Nga Sergei Vasilievich Rachmaninoff.
(3) Pianissimo (PP): Đây là một chỉ dẫn về cường độ âm thanh, yêu cầu nhạc công chơi với âm lượng cực kỳ nhẹ nhàng và tinh tế.
(4) Fortissimo (FF): là một thuật ngữ trong âm nhạc, có nghĩa là rất to, rất mạnh. Đây là một chỉ dẫn về cường độ âm thanh, yêu cầu nhạc công chơi với âm lượng lớn và đầy năng lượng.
(5) Nửa cung, còn được gọi nửa âm, là khoảng âm nhạc nhỏ nhất thường được sử dụng trong âm nhạc phương Tây, và nó được coi là bất hòa nhất khi âm thanh hài hòa. Nó được định nghĩa là khoảng giữa hai nốt liền nhau trong thang 12 âm.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top