Chap 18

Sáng sớm, Trần Đăng Dương đi cùng Hồ Bân ra ngoài làm việc, còn Kiều Nguyên Kỳ thì được giao nhiệm vụ đến chăm sóc bệnh nhân.

Cậu ta đi một vòng khắp nhà, cuối cùng kéo ra một thứ gì đó từ nhà kho nhỏ.
Thanh Pháp ho sặc sụa giữa làn bụi mịt mù bay thẳng vào mặt, nhìn kỹ lại thì thấy đó là một chiếc tủ lạnh mini bỏ đi.

Bộ óc thiên tài về vật lý của Kiều Nguyên Kỳ lập tức sáng bừng lên, cậu ta tìm một cái tua vít, tháo rời tấm lưng của tủ lạnh, bắt đầu nghiên cứu mạch điện bên trong.

Kiều Nguyên Kỳ ngồi ở góc phòng cặm cụi hai tiếng đồng hồ, cuối cùng cắm phích điện vào, chiếc tủ lạnh nhỏ "rè rè" hoạt động trở lại.

Thanh Pháp kinh ngạc: "Mày thật sự sửa được nó rồi à?"

"Mọi thứ đều ổn cả, chỉ có đường dây điện bị cũ thôi." Kiều Nguyên Kỳ nói. "Để xem nào..."

Rồi cậu ta rút ra một cái thước dây: "50 cm, 70 cm, ừm, còn chiều dài nữa... giả sử xếp toàn là lon Coca, để tao tính thử, lớp trên cùng chắc phải xếp nằm ngang..."

Cửa hàng tạp hóa nhỏ trong thị trấn có rất ít mặt hàng, dự trữ không đủ. Mỗi năm vào tháng tám, khi học sinh đến, nhu cầu vượt quá nguồn cung. Những người nhanh trí sẽ ngồi xổm bên cạnh chờ ông chủ mở cửa, lao vào mua đồ uống lạnh trong tủ đông ngay lập tức. Thậm chí có kẻ còn tranh thủ tăng giá gấp 1,5 lần để bán lại, kiếm được một khoản kha khá. Rõ ràng là Kiều Nguyên Kỳ đã để mắt đến việc kinh doanh này.

Kiều Nguyên Kỳ nói: "Tao không kiếm nhiều, mỗi lon Coca lời một đồng, cái tủ này có thể chứa khoảng 150 lon. Giả sử thời gian cần thiết để mỗi lon Coca từ nhiệt độ bình thường làm lạnh xuống dưới 10 độ là..."

"..."

Thanh Pháp bị cậu ta lải nhải đến phát cáu, đưa ra 200 tệ: "Được rồi... đừng nghiên cứu cái kế hoạch làm giàu từ Coca của mày nữa. Tìm giúp tao xem ở thị trấn này có tiệm bánh gato nào không?"

"Được thôi!" Kiều Nguyên Kỳ thấy tiền lập tức sáng mắt, nhận lấy hai tờ tiền rồi chuẩn bị đi dò la tình hình.

Tuy nhiên, khi đang ngồi xỏ giày, cậu ta chợt nhớ ra: "Khoan đã, mày mua bánh gato làm gì? Đừng bảo mày vẫn muốn tổ chức sinh nhật cho anh Dương đấy nhá?"

"Ừ." Thanh Pháp gật đầu, "Tao cảm thấy... tao... dù sao thì... ừ, vẫn muốn làm."

Tối qua cơn bộc phát của Trần Đăng Dương rất lạ, nên sau đó Thanh Pháp đã suy nghĩ kỹ càng và cảm thấy mọi chuyện đều liên quan đến một thời điểm cụ thể - sinh nhật của Trần Đăng Dương.

Thanh Pháp đã hỏi Thiện Vũ về việc tổ chức sinh nhật, Thiện Vũ nói cậu ta nghĩ Trần Đăng Dương không phải là ghét tổ chức sinh nhật, ngược lại, đó là một thời điểm mà hắn vừa mong đợi vừa sợ hãi, nên cuối cùng chỉ có thể chọn cách trốn tránh.

Thiện Vũ còn nhớ hôm sinh nhật năm ngoái, cậu ta đã mang một miếng bánh nhỏ về ký túc xá cho Trần Đăng Dương, vốn tưởng hắn sẽ không nhận. Nhưng sáng hôm sau khi tỉnh dậy, cậu ta lại thấy Trần Đăng Dương đứng một mình ở ban công ăn miếng bánh đó.

Chính nhờ miếng bánh này, Thiện Vũ và Trần Đăng Dương mới thực sự trở thành bạn bè.

Vì vậy, có lẽ sâu thẳm trong lòng, Trần Đăng Dương vẫn khao khát được nhận tình yêu vào một ngày có ý nghĩa như vậy.

"Nhỡ đâu phản tác dụng, cậu ấy lại không vui thì sao?" Kiều Nguyên Kỳ lo lắng.

"Sẽ không đâu." Thanh Pháp nói, "Tin tao đi... tin vào trực giác của tao."

Kiều Nguyên Kỳ rời đi, nửa tiếng sau quay lại báo cáo: "Tao hỏi rồi, không có tiệm bánh kem, chỉ có tiệm bán bánh mì, lại còn là loại bánh mì thủ công kiểu cũ nữa chứ."

Thanh Pháp gật đầu, có chút tiếc nuối nhưng không muốn bỏ cuộc. Sau một hồi suy nghĩ, cậu kéo Kiều Nguyên Kỳ lại hỏi: "Thế nguyên liệu chắc phải có chứ? Trứng, bột mì số 8, sữa... Tao nhớ bên nhà của Đàm Đường có lò nướng. Cái tủ lạnh của mày cũng cho tao mượn luôn nhé!"

Thế là Thiện Vũ đang nằm trên giường cùng Tô Việt Đình chinh chiến trong game, bỗng nhiên nhận ra mình cùng với một nhóm người khác đã bị Thanh Pháp kéo vào một nhóm chat tạm thời, chỉ có duy nhất nhân vật chính là Trần Đăng Dương bị loại ra.

Buổi chiều, Trần Đăng Dương và Hồ Bân cùng quay lại thị trấn, bước vào nhà thì bất ngờ phát hiện không thấy Thanh Pháp đâu.

Trần Đăng Dương nhíu mày, rút điện thoại ra gọi cho Thanh Pháp, nhưng cậu không bắt máy. Thế là hắn gọi cuộc thứ hai, rồi cuộc thứ ba...Khi Thanh Pháp vẫn không nghe máy, Trần Đăng Dương cảm thấy sự bất an lại một lần nữa ập đến, nhấn chìm hắn, kèm theo những tiếng ù tai chập chờn.

Hắn chợt nghĩ, mình cần phải cài định vị vào điện thoại của Thanh Pháp.

Trần Đăng Dương hiếm khi mở nhóm chat trên WeChat, hắn hỏi xem có ai nhìn thấy Thanh Pháp không. Không ai trả lời, nên hắn chuyển sang nhắn riêng cho Thiện Vũ.

Khi thấy tin nhắn riêng của Đấng Dương hiện lên, Thiện Vũ lập tức nước mắt ròng ròng, rất muốn thú nhận ngay. Nhưng vì bị tên chủ mưu bên cạnh nhe răng trợn mắt đe dọa, cậu ta chỉ có thể run rẩy gõ chữ trả lời không biết.

Mặt trời dần lặn, Trần Đăng Dương không muốn đợi nữa, quyết định ra ngoài tìm Thanh Pháp, nhưng đúng lúc đó thì cậu gọi điện đến.

Trần Đăng Dương bắt máy, không nói một lời nào, nhưng sự lạnh lẽo đã truyền qua tín hiệu đến người ở đầu dây bên kia.

Thanh Pháp lập tức im bặt.

Điện thoại yên lặng trong khoảng một phút, cuối cùng Trần Đăng Dương lạnh lùng nói: "Thanh Pháp, cậu muốn ăn đòn phải không?"

Thanh Pháp: "..."

Thầy Dương cuối cùng cũng chịu lên tiếng, Thanh Pháp lập tức nắm lấy cơ hội. Cậu làm nũng, mè nheo, nói hết chuyện này đến chuyện khác. Cuối cùng bảo rằng mình và bọn Kiều Nguyên Kỳ ra ngoài chơi, đang ở bờ hồ nơi họ đã đạp xe đến hôm trước, trời lạnh quá, chân đau quá, mặt trời sắp lặn rồi, anh Dương ơi cậu có thể đến đón tớ không?

Trần Đăng Dương lạnh lùng đáp: "Cậu giỏi lắm mà, tự đi bộ về đi."

Nhưng hắn không hề cúp máy.

Thanh Pháp đã hiểu rõ tính tình của Trần Đăng Dương từ lâu, nghe thế thì lập tức nhận ra ngụ ý, tiếp tục làm nũng với hắn.

Cuối cùng Trần Đăng Dương bất lực nói: "Ở đó chờ tớ."

Rồi cúp điện thoại.

Trần Đăng Dương lái xe điện đi, trên đường chợt nhận ra có gì đó không đúng. Hắn nghĩ, với tính cách của Thanh Pháp, cậu có thể đi chơi với Kiều Nguyên Kỳ thật sao? Lại còn tự mình nhảy đến bờ hồ xa như thế?

Quả nhiên, khi đến bên hồ dưới ánh chiều tà rực rỡ, hắn chẳng thấy bóng dáng ai. Trần Đăng Dương thầm nghĩ: Thanh Pháp, đồ lừa đảo.

Trần Đăng Dương đang định gọi cho Thanh Pháp thì tai hắn nghe thấy một âm thanh sột soạt từ trong rừng cây.

Giây tiếp theo, bài hát "Happy birthday" đồng loạt vang lên từ khắp nơi, và kẻ lừa đảo thì đang ôm một chiếc bánh kem nhỏ, vừa nhảy vừa đi về phía hắn.

"Happy birthday to you, happy birthday to you! Happy birthday to you... Happy birthday to you!"

"Chúc mừng sinh nhật anh Dương!" Thanh Pháp hát xong, đúng lúc nhảy đến trước mặt Trần Đăng Dương. Cậu đưa chiếc bánh lên, ánh mắt vừa mong chờ vừa lo lắng nhìn hắn.

Trần Đăng Dương nhìn xuống, thấy trong tay Thanh Pháp đang nâng niu một chiếc bánh kem đơn sơ. Trên bánh cắm một cây nến nhỏ đang run rẩy trong gió, dường như có thể tắt bất cứ lúc nào.

"Thị trấn không có tiệm bánh, nên đây là bánh tự làm." Thanh Pháp nói, "Xin lỗi nha, tớ biết nó hơi xấu, nhưng tớ thực sự đã cố gắng hết sức rồi, cậu tạm chấp nhận nhé."

Đó là một chiếc bánh nhỏ tròn tròn, lớp kem phủ không đều, xung quanh bánh được gắn đầy các loại trái cây đủ màu mà tối qua Trần Đăng Dương đã mua. Trên lớp kem còn có mứt việt quất được bóp nặn lung tung, viết tên Trần Đăng Dương một cách xiêu vẹo, và trên thanh chocolate bên cạnh thì chen chúc ghi tên viết tắt của tất cả những người đã tham gia kế hoạch này.

Trần Đăng Dương liếc nhìn Thanh Pháp, ánh mắt rõ ràng như đang nói: Giấu tớ để làm cái này đấy à?

"Ừm." Thanh Pháp gật đầu, nói: "Xin cậu đấy, nể mặt thổi nến đi."

Tất cả mọi ánh mắt lập tức đổ dồn về phía Trần Đăng Dương, vô cùng hồi hộp nhìn hắn, hy vọng rằng sự chuẩn bị công phu này không phản tác dụng, không khiến chủ nhân bữa tiệc phật lòng trong ngày quan trọng.

Trần Đăng Dương không nhúc nhích một lúc lâu, chỉ nhìn Thanh Pháp, cậu cũng nhìn hắn.

Cuối cùng Trần Đăng Dương thở dài, cúi người xuống gần, dường như khẽ cười, nhẹ nhàng thổi tắt ngọn nến.

Bốn phía bỗng vang lên tiếng reo hò, các học sinh ào ào chạy ra từ trong rừng cây.

Trần Đăng Dương phát hiện số người có mặt còn đông hơn hắn tưởng, bao gồm Thiện Vũ, Kiều Nguyên Kỳ, Hoắc Siêu, Tôn Ức Minh, Tô Việt Đình, Dư Nguyên, Triệu Thanh Đồng, Đàm Đường, Hạ Tân Hòa... gần như nửa lớp A5 đều đến cả.

Thiện Vũ là người đầu tiên lên tiếng: "Hôm nay chúng ta tụ họp ở đây là để chúc mừng người bạn tốt của chúng ta, ư ư ư ư ư - họ Tô kia đừng có bịt miệng tao!"

Tô Việt Đình nói: "Vào thời khắc quan trọng thế này cấm đùa nhạt nhẽo. Sinh nhật vui vẻ, Đăng Dương."

Cả đám cùng nhau hét lên: "Chúc mừng sinh nhật anh Dương!"

Trần Đăng Dương hơi lúng túng, chần chừ một lúc rồi chỉ khẽ gật đầu đáp lại. May mắn thay mọi người ở đây đã quen với tính cách lạnh lùng của hắn, nên sau khi chúc mừng sinh nhật qua loa cho chủ nhân bữa tiệc, họ bắt đầu nhóm lửa bên hồ, chuẩn bị cho buổi tiệc lửa trại sắp tới.

Thanh Pháp bảo Trần Đăng Dương cắt bánh, rồi đặt miếng chocolate lên phần bánh to nhất và đưa cho hắn. Cả hai cùng ngồi bên bờ hồ.

Tiếng sóng vỗ vào bờ liên tục, gió chiều thổi nhẹ, làm tóc hai người bay bay.

"Ngon không?" Thanh Pháp nhìn Trần Đăng Dương đầy mong đợi. "Tớ làm hỏng hai, ba cái rồi, có mỗi cái này nhìn tạm ổn. Mà thời gian cũng không còn nhiều, nên vội vàng mang đến cho cậu."

"...Ừm." Trần Đăng Dương nếm một miếng, từ từ nuốt xuống. "Ngon."

Thấy vậy, Thanh Pháp cũng xúc một miếng cho mình. Nhưng vừa bỏ vào miệng, mặt cậu lập tức nhăn lại như quả táo tàu: "Vãi, vị giác của cậu có vấn đề à! Hơi có vị tanh, chắc là tớ đã làm sai ở bước đánh bông trứng rồi. Nhưng thôi cũng tạm ổn, không đến nỗi không ăn được..." Cậu cố tự an ủi bản thân.

Cuối cùng, Thanh Pháp ỉu xìu thừa nhận thất bại: "Thôi, lần sau tớ sẽ làm cho cậu một cái ngon hơn."

Nghe vậy, Trần Đăng Dương mỉm cười, nhẹ nhàng đáp "Được."

"Cậu lên kế hoạch từ khi nào rồi?" Trần Đăng Dương phớt lờ sự ngăn cản của Thanh Pháp, tiếp tục chậm rãi xúc từng miếng bánh, từng miếng một, và chẳng mấy chốc đã ăn hết.

Thanh Pháp nói: "Sáng nay, đây là quyết định bất chợt. Không phải tớ cố tình không nghe điện thoại của cậu đâu, chỉ vì diễn xuất của tớ quá tệ, sợ lộ mất."

Trần Đăng Dương gật đầu: "Đưa điện thoại đây."

"Làm gì vậy?" Thanh Pháp nghi ngờ nhưng vẫn ngoan ngoãn đưa điện thoại cho hắn.

Trần Đăng Dương cúi đầu nghịch một lúc, rồi trả lại điện thoại cho Thanh Pháp. Cậu chẳng quan tâm lắm, thuận tay bỏ vào túi.

Thanh Pháp dè dặt hỏi: "Cậu không vui à?"

Trần Đăng Dương nói: "Tại sao tớ phải không vui."

Thanh Pháp ngừng lại một lát rồi thuật lại cho Trần Đăng Dương những lời Tô Việt Đình nói về bữa tiệc sinh nhật năm ngoái: "Mọi người đều nghĩ rằng cậu không thích tổ chức sinh nhật."

Trần Đăng Dương suy nghĩ một lúc, lắc đầu: "Không phải kiểu không thích đó."

"Vậy thì, là vì sao?" Thanh Pháp nhẹ giọng hỏi, "Chuyện hôm qua, có liên quan đến việc sinh nhật cậu sắp đến không?"

Trần Đăng Dương im lặng hồi lâu, rồi nói: "Mẹ tớ phát hiện ba tớ ngoại tình đúng vào ngày sinh nhật tớ."

Trần Đăng Dương nói tiếp: "Có lẽ bà ấy đã nghi ngờ từ lâu rồi, nhưng không có bằng chứng. Cuối cùng, bà ấy nghĩ ra một cách, dùng một số thủ đoạn để tra lịch trình của ba tớ, lấy cớ con trai muốn ba cùng tổ chức sinh nhật, bà ấy đã đưa tớ đến thẳng khách sạn đó..."

"Và rồi là cảnh hai người phụ nữ, vốn là nạn nhân, đang phát rồ. Trong khi người đàn ông, rõ ràng là thủ phạm, lại đứng cạnh đó im lặng không nói một lời."

"Điều khiến mẹ tớ tức giận nhất là, họ đã có một đứa con. Đứa trẻ đó còn lớn hơn tớ ba tuổi, là anh trai cùng cha khác mẹ của tớ. Người phụ nữ kia còn nói rằng, thực ra mẹ tớ mới là kẻ thứ ba, ba chỉ kết hôn với mẹ tớ vì tiền. Câu nói đó khiến mẹ suy sụp hoàn toàn, bà lập tức đòi ly hôn."

"Nhưng ly hôn không có nghĩa là buông bỏ." Trần Đăng Dương nói. "Thực tế, đó là một cái gai trong lòng bà ấy. Từ đó về sau, mẹ sống trong sự ám ảnh, không ngừng so sánh bản thân với người phụ nữ đó, so sánh tớ với con trai của bà ta. Bà ấy không chỉ yêu cầu bản thân, mà còn yêu cầu tớ phải làm tốt nhất, tốt hơn nữa. Mọi người đều nghĩ rằng bà ấy làm vậy để trả thù ba tớ, để chứng tỏ bản thân. Nhưng tớ biết, sâu thẳm bên trong, mẹ vẫn còn nuôi hy vọng. Hy vọng rằng nếu làm tốt hơn, có thể khiến ông ấy quay đầu, và bà sẽ được yêu."

Giọng của Trần Đăng Dương rất bình thản.

"Chuyện đó đã ảnh hưởng rất lớn đến mẹ, khiến tinh thần của bà ấy không còn ổn định. Trong một thời gian dài, cứ đến sinh nhật tớ, mẹ lại nhớ về ngày hôm đó, lại lên cơn, và lấy tớ ra làm nơi trút giận." Trần Đăng Dương ngừng lại, không tiếp tục miêu tả thêm. "Sau khi tỉnh táo lại, bà ấy sẽ đưa tớ đến bệnh viện, ôm tớ mà khóc."

Thanh Pháp sững người.

"Vậy nên, tớ không thích tổ chức sinh nhật, vì nó gợi lại những kỷ niệm không vui."

"Nhưng tớ nghĩ, từ giờ sẽ không như vậy nữa." Trần Đăng Dương nhìn biểu cảm của Thanh Pháp và nhẹ nhàng nói thêm.

"Có đau không?" Một lúc lâu sau, Thanh Pháp hỏi.

Trần Đăng Dương lắc đầu: "Không nhớ nữa."

Nói dối, Thanh Pháp nghĩ thầm.

Nếu không nhớ, tại sao lại cứ chìm vào cơn ác mộng đêm đêm? Tại sao cứ đến thời điểm này, Trần Đăng Dương lại không thể kiểm soát được nỗi lo lắng, căng thẳng và sợ hãi, đến mức cơ thể cứng đờ, không thể thở được?

"Cậu khóc làm gì?" Trần Đăng Dương bất lực nhìn thấy hốc mắt Thanh Pháp đột nhiên đỏ lên, "Không được khóc."

"Tớ không khóc." Thanh Pháp biện minh cho mình. "Tớ chỉ đang rất giận, đó đâu phải lỗi của cậu, bà ấy dựa vào cái gì mà..."

Trần Đăng Dương chỉ im lặng nhìn cậu.

"Vì vậy, tớ đã nói, từ giờ sẽ không như vậy nữa." Trần Đăng Dương đột nhiên ngắt lời Thanh Pháp, giọng rất dịu dàng. "Bởi vì từ bây giờ trở đi, những ký ức không vui trước kia sẽ được thay thế bằng hôm nay."

"Cảm ơn cậu... Thanh Pháp." Trần Đăng Dương dường như mỉm cười. "Đây là lần đầu tiên có người làm bánh cho tớ."

"Sẽ còn lần thứ hai, thứ ba nữa." Thanh Pháp cũng cười, nói: "Sẽ còn rất nhiều sinh nhật nữa."

Trần Đăng Dương không nói gì, chỉ gật đầu.

Gió chiều thổi nhè nhẹ qua mặt hồ, những ngôi sao bắt đầu xuất hiện trên đỉnh núi. Họ ngồi cạnh nhau bên bờ hồ, thế giới thật dịu dàng và bình yên.

Củi đã được nhóm, lửa bùng lên. Những tia lửa bị gió thổi bay tán loạn, mùi thịt nướng thơm phức dần dần lan tỏa.

Chẳng mấy chốc, Thiện Vũ chạy tới gọi cả hai đi ăn thịt nướng. Thấy Trần Đăng Dương đã ăn hết bánh, Thiện Vũ vô cùng thán phục.

Mọi người tụ tập quanh đống lửa, vừa uống rượu vừa ăn thịt nướng. Thanh Pháp cũng nhấp vài ngụm, mặt nhanh chóng đỏ bừng, rồi ly rượu bị Trần Đăng Dương lấy đi và thay bằng nước ép táo an toàn vô hại.

Hôm nay là ngày cuối cùng của chuyến học làm nông, ngày mai họ sẽ lên đường trở về trường. Tô Việt Đình đã báo cáo hoạt động lần này với cô Hứa Anh và xin phép về muộn. Cô Hứa rộng lượng cho phép họ tự do một đêm. Thế là học sinh bắt đầu hát hò, tán gẫu, chơi trò chơi bên hồ cho đến tận tối muộn.

Các học sinh nằm rải rác trên bãi cỏ, mỗi nhóm trò chuyện riêng.

Đột nhiên, Thiện Vũ bật dậy từ bãi cỏ, chạy đến thúc giục Thanh Pháp: "Nhanh lên, nhanh lên, sắp đến giờ rồi!"

Nói xong, cậu ta lùa Tôn Ức Minh, Hoắc Siêu và vài người khác vào bụi cỏ, lục đục chuẩn bị gì đó.

Trần Đăng Dương vẫn còn đang mơ hồ, Thanh Pháp thốt lên một tiếng "Á", kéo hắn dậy và dẫn hắn đến bờ hồ.

Trần Đăng Dương hơi nhướng mày, tỏ vẻ thắc mắc, nhưng Thanh Pháp chỉ cười nói: "Chờ một chút, rồi cậu sẽ biết."

Gần đến 0 giờ ngày 30 tháng 8, đứng bên bờ hồ, Thanh Pháp khẽ hỏi Trần Đăng Dương: "Cậu có thể nhắm mắt lại không?"

Trần Đăng Dương đáp: "Không thể."

Thanh Pháp mỉm cười, nhưng không hề nản lòng, nhón chân lên dùng tay che mắt hắn lại, Trần Đăng Dương không phản kháng.

Từ xa vọng lại tiếng đếm ngược của Thiện Vũ: "Mười, chín, tám..."

Lông mi của Trần Đăng Dương khẽ chạm vào lòng bàn tay của Thanh Pháp.

Ngay khoảnh khắc đếm ngược đến "một", Thanh Pháp buông tay ra, Trần Đăng Dương mở mắt, nhìn thấy hàng trăm hàng ngàn con đom đóm lấp lánh bay lên từ trong bụi cỏ.

Những đốm sáng màu xanh nhạt ấy bay lượn khắp nơi trong làn gió nhẹ. Chúng giống như những ngôi sao rơi xuống nhân gian, nhưng cũng tựa như một dòng sông lấp lánh chảy trong màn đêm, từ từ trào dâng, bao bọc lấy Thanh Pháp và Trần Đăng Dương trong sự êm đềm.

Giọng của Thanh Pháp vọng lại từ một nơi xa xôi: "Chúc mừng sinh nhật, Đăng Dương, cậu đã mười bảy tuổi rồi. Tớ mong cậu luôn vui vẻ mỗi ngày."

"Đăng Dương. Cậu là một người tốt, rất tốt, vô cùng tốt." Thanh Pháp nói, "Dù không phải lúc nào cũng đạt đến sự hoàn hảo, dù có những khoảnh khắc mất kiểm soát, yếu đuối hay suy sụp, cậu vẫn xứng đáng được yêu thương."

"Vì vậy, đừng tự mình gánh chịu tất cả," Thanh Pháp nói với vẻ nghiêm túc, giọng dịu dàng nhưng kiên định như một lời thề, "Hãy thử tìm đến tớ, nói với tớ, tin tưởng tớ. Dù có chuyện gì xảy ra, tớ vẫn sẽ ở bên cậu."

Đom đóm mùa hạ, bầu trời sao và ánh trăng đêm.
Món quà sinh nhật tuổi mười bảy của Trần Đăng Dương là một lời hứa từ Thanh Pháp.

Trần Đăng Dương im lặng hồi lâu, dời mắt đi, dường như không dám nhìn Thanh Pháp thêm nữa, mãi sau mới khẽ cất lời: "Bắt chúng thế nào vậy?"

Thanh Pháp cười nói: "Không nói cho cậu đâu. Cậu thích chứ?"

Trần Đăng Dương khẽ gật đầu.

Lúc này, cả bầu trời đầy sao phản chiếu trong mắt họ, thế giới yên tĩnh đến mức chỉ còn tiếng gió xa xăm, và tiếng thở cùng nhịp tim của cả hai.

Hai người không nói gì, đứng cạnh nhau, lặng lẽ ngắm nhìn.
Thanh Pháp lấy điện thoại ra quay video, trong khi Trần Đăng Dương nghiêng đầu, chăm chú nhìn vào khuôn mặt nghiêng nghiêng của cậu.

Gió đêm thổi tung mái tóc của cậu thiếu niên, gương mặt khẽ mang nụ cười, dưới ánh sáng mờ ảo của những con đom đóm, được bao phủ bởi một lớp ánh sáng dịu dàng.
Những đốm sáng lấp lánh trong mắt cậu, rực rỡ như ngôi sao sáng nhất trên đời, thu hút Trần Đăng Dương một cách sâu sắc.

Trong khoảnh khắc ấy, Trần Đăng Dương một lần nữa nghe thấy nhịp tim của chính mình.

Tiếng tim đập vang dội, nhưng Trần Đăng Dương chắc chắn rằng, nó không dành cho bất kỳ ai hay bất kỳ điều gì khác, tiếng tim hắn chỉ đập vì Thanh Pháp mà thôi.

Không phải là sự bốc đồng, không phải là ham muốn, cũng không phải là tiếng kêu cứu tuyệt vọng của một kẻ sắp chết đuối.

Khoảnh khắc này, Trần Đăng Dương vô cùng chắc chắn...Trần Đăng Dương vươn tay, đặt lên đầu Thanh Pháp, nhẹ nhàng xoa mái tóc mềm mại của cậu, khiến Thanh Pháp bối rối nhìn hắn.

Trần Đăng Dương nói: "Có con bọ."

Thanh Pháp giật nảy mình, lập tức đưa tay phủi đi, phát hiện chẳng có gì, bèn tức giận nói: "Cậu lại lừa tớ nữa rồi!"

Trần Đăng Dương bật cười, sau đó nghiêm túc nói: "Cảm ơn cậu."

Khoảnh khắc này, nhìn vào gương mặt Thanh Pháp, Trần Đăng Dương vô cùng chắc chắn rằng — Hắn thích Thanh Pháp.

Một con đom đóm đang cận kề cái chết, bỗng gặp được một con đom đóm khác. Con đom đóm kia giống như nó, đầy những vết thương, nhưng vẫn không hề ngần ngại, dang rộng đôi cánh yếu ớt sưởi ấm cho nó.

Và thế là giữa đêm đen và núi non bao la, con đom đóm ấy thắp sáng, vỗ cánh bay đi, quyết định đi theo người bạn ấy, sẵn sàng dành cả cuộc đời cho sự theo đuổi mù quáng không biết hồi kết này—Đom đóm bay xa, lửa trại cũng tàn, các học sinh túm năm tụm ba đi về phía làng.

Thanh Pháp ngồi trên xe điện vẫy tay với Trần Đăng Dương: "Đi nào, anh Dương, về thôi!"

Trần Đăng Dương bước tới, Thanh Pháp vòng tay ôm eo hắn.— Cũng như đêm nay, một đêm với những đốm sáng đom đóm tựa sao trời, Trần Đăng Dương quyết định nắm lấy sợi dây đó.

Trần Đăng Dương quyết định đến bên Thanh Pháp. Nắm lấy cậu, ôm chặt và không bao giờ buông tay.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top