Chương 23: Chiếm lấy
Chương 23 :Chiếm lấy
Đêm đã tàn, bình minh dần ló rạng ngoài khơi xa. Biển vẫn nhấp nhô, gió thổi lồng lộng, nhưng không còn sự yên bình nữa. Gã trai cao lớn thức dậy, nhìn về phía giường trống. Hơi ấm của người cậu yêu đã biến mất từ lâu, để lại trong lòng Dương một khoảng trống khó tả. Ánh mắt gã rời rạc, dường như không còn bất cứ điều gì có thể níu giữ gã vào thực tại.
Gã xuống giường, đôi chân nặng nề bước ra bãi biển phía trước căn nhà nhỏ. Gió biển thổi mạnh vào mặt, nhưng nó chẳng thể nào làm dịu đi cơn giận đang bùng cháy trong lòng. Ánh nắng đầu ngày nhẹ nhàng chiếu rọi khắp nơi, nhưng trái tim Dương lại đang phủ đầy mây đen.
Từ xa, hình dáng Kiều thấp thoáng cùng một bóng người quen thuộc – Ogenus. Cảnh tượng trước mắt khiến gã như muốn nổi điên. Kiều đang đứng nói chuyện cùng Ogenus, ánh mắt cậu sáng rực, nụ cười trên môi cậu tươi tắn tự nhiên với ai như thể họ mới là một đôi ,dáng người em nhỏ nhắn bị ogenus che lắp , mắt em như vì sao nhìn người làm gã bức bối. Cảm giác như Dương đang đứng ngoài cuộc đời của chính mình, chẳng khác nào một kẻ xa lạ. Gió biển càng lúc càng mạnh, thổi tung mái tóc bạc của Dương, lấp loáng ánh sáng nhợt nhạt của buổi sớm. Khuôn mặt gã góc cạnh, sắc sảo nay lại hiện lên sự lạnh lùng đến tê dại, như một bức tượng hoàn mỹ, nhưng lại đang dần nứt vỡ. Đôi môi mỏng của gã mím chặt lại, cả khuôn mặt căng cứng, nhưng không che giấu nổi sự đau đớn ngấm ngầm. Mọi đường nét điển trai của gã trở nên sắc nhọn còn kèm.theo chút ưu buồn mà gã chưa từng có, như một con thú bị thương đang tìm cách trả thù, khiến bất kỳ ai đối diện cũng cảm nhận được luồng khí lạnh lẽo tỏa ra từ gã.
Đôi mắt đen thẳm của Dương vốn đầy sự thu hút, ấm áp khi nhìn Kiều giờ đây trở nên u tối, sắc bén, tựa như lưỡi dao đang xoáy sâu vào tim người khác. Ánh mắt ấy chất chứa cả sự tổn thương, ghen tuông lẫn chiếm hữu, làm cho gương mặt vốn đẹp đẽ của gã giờ càng thêm đáng sợ. Gã nhìn Kiều không chớp mắt, nhưng không phải là cái nhìn dịu dàng hay tràn đầy yêu thương như trước, mà là một ánh mắt đắm chìm trong nỗi đau, sự thất vọng và cơn giận đang âm ỉ.Gương mặt gã trước giờ đều rất sắc sảo, ngũ quan rất đẹp , nay ngũ quan lại càng đẹp hơn bởi vẻ ưu sầu .
Mỗi lần Ogenus hiện diện trong tầm mắt, đôi mắt Dương càng tối lại. Nhưng thay vì để bàn tay mình kéo Kiều về phía gã, Dương chỉ đứng đó, đôi mắt sâu hun hút như muốn khóa chặt cậu lại. Đôi tay gã đã từng nâng niu, che chở cho Kiều, nay siết chặt lại, run lên vì cố gắng kiềm chế. Dương không thể chạm vào cậu, nhưng ánh mắt gã lại như đang khẩn thiết cầu xin em đừng gặp tên kia , gã không biết gã sẽ làm gì, gã không muốn làm đau em nhưng em cứ gặp ogenus thì gã không đảm bảo được..
"Kiều..." gã thì thầm, giọng khàn khàn vang lên giữa gió biển. Gã đang yêu bằng ánh mắt, những gì không thể nói thành lời, không thể thể hiện bằng hành động, gã dồn hết vào đôi mắt ấy. Ánh mắt ấy vừa là lời trách móc, vừa là tiếng kêu cứu, như thể chỉ cần Kiều chịu nhìn lại và thấu hiểu, mọi nỗi đau trong lòng gã sẽ tan biến. Nhưng dù thế nào, nó vẫn không che giấu nổi sự bão tố cuộn trào trong tâm hồn gã.
Ogenus đứng ngay đó, vẫn là cái bóng đang vô tình hay cố ý chen vào giữa gã và Kiều. Nhưng thay vì nổi giận hay hành động bốc đồng, Dương đứng im, sự kiềm chế khiến gã càng thêm đáng sợ. Sự ghen tuông như một cơn sóng ngầm, cuốn lấy gã từ bên trong, nhưng Dương không muốn làm Kiều sợ hãi, không muốn đẩy cậu ra xa thêm nữa. Gã chỉ có thể nhìn, dùng ánh mắt để yêu thương, để giữ lại chút gì đó của cậu.
Dương không thể rời mắt khỏi cảnh tượng ấy. Gã cố kìm nén cảm xúc trong lòng nhưng nỗi ghen tuông cứ dâng trào như cơn sóng biển vỗ mạnh vào tim gã,nó rì rào nó đau âm ỉ. Gã biết rõ, dù gã có cố gắng yêu thương đến nhường nào, có chiều chuộng đến bao nhiêu, thì vẫn luôn có một Ogenus xuất hiện trong cuộc sống của Kiều – người mang đến cho cậu sự thoải mái mà Dương không bao giờ có thể.
Ánh mắt của Dương tối sầm lại. Gã siết chặt bàn tay mình đến mức các khớp kêu răng rắc. Gió biển rít lên từng hồi, hòa lẫn với những tiếng thở nặng nề của gã như bản hòa ca thê lương
Khi Ogenus xoay người bỏ đi, Dương không chần chừ thêm một giây nào, bước đến kéo mạnh tay Kiều lại. Đôi mắt gã tràn đầy sự đau đớn xen lẫn sự chiếm hữu. Kiều nhìn Dương, hơi giật mình nhưng chưa kịp nói gì thì đã bị gã kéo sát vào người.
"Hay nhỉ?" Dương lạnh lùng nói, giọng gã khàn đặc. "Em không sợ anh ghen à?"
Kiều mở to mắt, không tin nổi vào những gì vừa nghe. Gã ghen rồi , gã lại sắp không kiềm.chế được nay gã thể hiện sự bất an một cách trần trụi báo hiệu cho em biết mảnh ký ức vụng đó lại quay về. Kiều nhìn sâu vào đôi mắt của Dương, thấy rõ những cơn sóng lòng đang cuộn trào trong đó. Sự giận dữ, tổn thương, và nỗi sợ mất đi người mình yêu thương.
"Anh đang nói gì vậy?" Kiều cố gắng bình tĩnh, nhưng cậu cảm thấy tim mình cũng đập loạn nhịp. "Em chỉ nói chuyện thôi mà..."
"Chỉ nói chuyện?"
Dương nhíu mày, đôi mắt đen sâu hun hút như muốn xé nát tâm trí của Kiều.
"Em có biết anh đã đọc được gì không? Em có biết anh đã phải cố gắng thế nào để kiềm chế cơn giận không?"
Kiều đứng lặng, không biết phải nói gì. Trong khoảnh khắc ấy, cậu có thể cảm nhận được tất cả những gì Dương đang chịu đựng. Gã yêu cậu đến mức bị ám ảnh, sẵn sàng làm mọi thứ để giữ cậu bên mình, nhưng đồng thời cũng không thể nào buông tay khỏi cảm giác chiếm hữu đang đốt cháy trái tim gã.
Dương buông tay Kiều ra, ánh mắt gã dần trở nên lạnh lẽo hơn.
"Nếu em không thể tự nguyện yêu anh, thì chỉ đành ép buộc thôi"gã nhún vai tỏ vẻ thản nhiên , dáng vẻ của gã lúc này mới thật sự làm em sợ
Lời nói ấy như một lời tuyên chiến, khiến Kiều cảm thấy nghẹt thở. Gã không chỉ yêu, mà còn sẵn sàng ép buộc nếu cần. Từng lời nói của Dương như đâm thẳng vào lòng cậu, dù biết rõ cảm giác của gã, Kiều vẫn không thể tránh khỏi cơn sóng gió đang chuẩn bị ập đến giữa cả hai.
"Anh nghĩ em là thứ gì? Món đồ hả? Muốn là có không muốn là biến mất." Kiều khẽ nhếch môi, nhưng ánh mắt cậu không còn nụ cười nào nữa
Dương không trả lời, chỉ nhìn sâu vào mắt Kiều, nơi sự bất lực và sự quyết tâm xen lẫn. Gã đã đi quá xa, gã biết mình không thể quay lại nữa. Gã mặc kệ khóa môi em lại , gã không muốn nghe lời nói đau lòng đó từ miệng nhỏ của em , ngoan xinh yêu của gã làm gã đau quá , đâu âm ỉ luôn đó , sao em cứ gặp ogenus làm chi , sao em có thể giải thích mà? Sao em lại im lặng ,nghĩ đến đây nụ hôn gã trở nên cuồng bạo , gã chút nỗi lòng vào nụ hôn , gã cắn môi em.đến rỉ máu còn tay gã bóp chặt eo em ,chiếc eo nhỏ hằng lên vết đỏ ,gã bóp chặt đến mặt em nhăn nhó , em và gã lúc này người ngoài nhìn vào không khác cặp đôi trẻ đang thể hiện tình cảm ,nhưng nào biết cảm xúc của ai đang hỗn loạn , gió cứ lùa qua tóc em cuốn cả giọt nước mắt mấp mé chưa rơi , gã buông em ra chỉ có thể nhìn đôi mắt em , lúc nào cũng đẹp, đặc biệt là khi buồn , sao mỗi lần bên gã chưa bao giờ em cười tươi , dù em có cười nó cũng chất chứa điều gì đó não lòng , đôi mắt gã nheo lại cố kiềm chế nước mắt , giờ đây cả hai chỉ nhìn nhau rơi vào khoảng lặng áp cả tiếng sóng rì rào , gã không đợi nữa dứt khoát xốc em lên vai , ném em lên chiếc giường , tay gã mở cà vạt đè em trên giường , còn em nhìn gã không nói nhưng đôi mắt em thì có , đôi mắt em như hồ nước sâu chất chứa thứ cảm xúc rối ren , em vừa muốn buông xuôi yêu gã nhưng lại bị cuộc sống đè dập , em sợ rất sợ , sợ cảm giác bị ruồng bỏ như trước kia nên em chọn cách rời đi .
Gã nhìn em chỉ thấy đôi mắt em hằng chứa thứ cảm xúc mà gã không bao giờ hiểu được , biểu hiện của em thật lạ , em chán ghét gã đến không muốn phản kháng ?
Tạm nha mí bà ,bữa giừo tui bận quá
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top