04
Pháp Kiều đặt tách trà xuống, ánh mắt lướt qua bà Trần một lần nữa, giọng nhẹ nhàng nhưng đầy ẩn ý:
— Mẹ à, con hiểu quy củ gia đình, nhưng đôi khi, làm quá sẽ khiến mọi thứ trở nên nặng nề, không thoải mái.
Bà Trần nhếch môi, ánh mắt sắc lạnh như dao:
— Con nói đúng, không phải mọi thứ đều cần phải nặng nề, nhưng cũng đừng quên là có những thứ không thể dễ dàng bỏ qua.
Pháp Kiều mỉm cười, ngẩng lên nhìn bà Trần, đáp lại không một chút sợ hãi:
— Dĩ nhiên, mẹ ạ. Con không quên đâu. Mọi người đều có cái giá trị riêng của mình mà.
Lúc này, Trần Đăng Dương ngồi im lặng, mắt nhìn chằm chằm vào Pháp Kiều, như thể đang suy nghĩ về những lời cậu vừa nói. Cuối cùng, hắn lên tiếng, giọng trầm:
— Thôi, hai người đừng nói nhiều nữa. Mẹ, Kiều cũng chỉ muốn mọi thứ nhẹ nhàng thôi mà.
Bà Trần quay sang nhìn hắn, nét mặt vẫn chưa hoàn toàn hòa hoãn:
— Con cũng phải hiểu, gia đình này có những nguyên tắc riêng. Không thể để cậu ta quá dễ dàng phá vỡ.
Pháp Kiều ngước lên, cười nhẹ, giọng kiên quyết nhưng lại như không:
— Con sẽ không phá vỡ gì đâu, mẹ. Chỉ là đôi khi, việc không nói quá nhiều lại làm người khác hiểu rõ hơn mà thôi.
Không khí trong phòng lắng xuống, một sự im lặng như bao trùm lên tất cả, nhưng trong lòng bà Trần, sự khó chịu không hề giảm đi. Trần Đăng Dương liếc nhìn Pháp Kiều một lần nữa, rồi đứng dậy, ra hiệu cho không khí trong phòng trở lại bình thường:
— Thôi, mọi người cứ vậy đi. Con đi làm đây.
Pháp Kiều nhẹ nhàng gật đầu, mỉm cười với hắn, trong khi bà Trần vẫn ngồi đó, nửa giận, nửa đắn đo.
Khi Trần Đăng Dương bước ra khỏi phòng, tiếng bước chân hắn vang nhẹ trên sàn gỗ, để lại phía sau một không gian nặng nề. Pháp Kiều ngồi yên, ánh mắt bình thản nhìn theo bóng lưng hắn cho đến khi khuất hẳn. Cậu cầm tách trà lên, nhấp một ngụm nhỏ, rồi bất chợt quay sang bà Trần, ánh mắt không còn dịu dàng như trước, mà sáng lên nét sắc sảo:
— Mẹ, con biết mẹ không thích con. Nhưng chẳng lẽ mẹ không nhận ra, mọi cố gắng của con là vì gia đình này sao?
Bà Trần khẽ nhíu mày, ánh mắt hiện lên sự ngạc nhiên pha lẫn sự không tin:
— Vì gia đình này? Cậu nghĩ làm vài ba việc nhỏ nhặt là có thể chứng minh điều đó ư? Tôi sống đến từng này tuổi, không dễ để bị cậu qua mặt đâu.
Pháp Kiều đặt tách trà xuống, giọng vẫn nhẹ nhàng nhưng lạnh lùng hơn:
— Con không mong muốn qua mặt mẹ, con chỉ hy vọng mẹ nhìn nhận sự thật. Có những chuyện, không cần phải dùng ánh mắt nghi ngờ để đánh giá tất cả.
Bà Trần im lặng, ánh mắt bà như muốn xuyên thấu tâm can của Pháp Kiều. Nhưng cậu không né tránh, không cúi đầu. Cậu nhìn thẳng vào mắt bà, như muốn khẳng định rằng cậu không sợ hãi.
Cuối cùng, bà Trần nhếch môi cười khẩy, giọng đầy châm chọc:
— Tự tin lắm. Nhưng hãy nhớ, tự tin mà không biết giới hạn thì chỉ là kiêu ngạo. Tôi sẽ chờ xem, cậu làm được gì.
Pháp Kiều mỉm cười nhạt, không nói gì thêm. Cậu đứng dậy, cúi đầu chào bà Trần một cách lịch sự, nhưng ánh mắt vẫn ánh lên nét cứng rắn:
— Con sẽ không làm mẹ thất vọng, hay đúng hơn, mẹ sẽ không còn cơ hội để thất vọng về con.
Nói xong, cậu quay người rời khỏi phòng, bước đi chậm rãi nhưng vững chãi, để lại bà Trần ngồi đó với ánh mắt đầy toan tính và suy tư. Trong lòng bà, sự dè chừng với Pháp Kiều lại càng sâu sắc hơn, nhưng đồng thời, bà không thể phủ nhận rằng cậu không hề dễ đối phó như bà từng nghĩ.
Pháp Kiều bước ra khỏi phòng khách, lòng nhẹ nhàng như thể vừa thoát khỏi một trận chiến căng thẳng. Nhưng khi cánh cửa khép lại sau lưng, cậu lại khẽ thở dài. Từ ngày bước chân vào nhà họ Trần, làm dâu của Trần Đăng Dương, cậu chưa một lần cảm nhận được sự ấm áp của cái gọi là gia đình.
Đăng Dương, người chồng trên danh nghĩa, luôn giữ thái độ điềm đạm, nhưng cậu biết rõ đó chỉ là cái vỏ bọc. Giữa hai người, chẳng có lấy một giây phút nào thực sự mặn nồng. Nếu không phải vì hôn nhân sắp đặt, cậu chắc chắn Đăng Dương sẽ chẳng bao giờ để mắt đến cậu.
Đêm ấy, trong phòng ngủ rộng lớn, Pháp Kiều ngồi tựa vào thành giường, ánh mắt đăm chiêu nhìn ra cửa sổ. Đăng Dương bước vào, áo sơ mi đã cởi bỏ, chỉ còn lại chiếc áo thun trắng đơn giản. Hắn không nhìn cậu, cũng chẳng nói lời nào. Mỗi người đều chìm trong thế giới của riêng mình.
— Anh về rồi à? – Pháp Kiều lên tiếng, phá tan không khí lạnh lẽo.
Đăng Dương dừng lại, ánh mắt lướt qua cậu, không có cảm xúc:
— Ừ. Em ngủ trước đi.
Cậu mỉm cười nhạt, cúi đầu nhìn xuống đôi tay đan vào nhau:
— Đăng Dương, anh không thấy mệt khi sống thế này sao?
Hắn hơi khựng lại, nhưng rất nhanh lấy lại vẻ bình thản:
— Em đang nói gì?
Pháp Kiều ngẩng lên, đôi mắt chứa đựng một nỗi buồn khó tả:
— Từ ngày cưới nhau, chúng ta chưa bao giờ giống như vợ chồng. Ngay cả một cuộc trò chuyện tử tế cũng không có. Chúng ta cứ như hai người lạ sống chung dưới một mái nhà, anh không thấy điều đó vô nghĩa sao?
Đăng Dương im lặng. Hắn không trả lời, chỉ lẳng lặng cởi đồng hồ, đặt lên bàn, rồi quay lưng lại với cậu:
— Anh mệt rồi, mai nói chuyện sau.
Câu trả lời ấy như một gáo nước lạnh dội vào lòng Pháp Kiều. Cậu cười khẩy, tự giễu bản thân mình. Có lẽ cậu đã quá ngu ngốc khi nghĩ rằng, giữa hai người, sẽ có lúc nào đó mọi thứ thay đổi.
Cậu đứng dậy, cầm lấy chiếc gối của mình và đi ra ghế sofa trong phòng. Trước khi rời giường, cậu để lại một câu nói nhẹ nhàng, nhưng mang theo nỗi chua xót sâu sắc:
— Anh mệt, em cũng mệt. Thôi thì để cả hai được yên.
Đăng Dương không quay lại, cũng không đáp. Trong lòng hắn, có một thứ cảm giác mơ hồ nào đó vừa trỗi dậy, nhưng hắn không đủ can đảm để đối diện. Hắn chỉ biết, giữa hắn và Pháp Kiều, khoảng cách ngày càng xa đến mức khó có thể kéo lại gần.
Pháp Kiều nằm trên chiếc sofa lạnh lẽo, nhìn ánh đèn ngủ le lói trong phòng. Cậu khẽ cười chua xót, tự hỏi, rốt cuộc những gì mình đang chịu đựng có đáng không. Mang danh là vợ của Trần Đăng Dương, cậu cả nổi tiếng của vùng, người mà ai cũng kính nể, ai cũng ngưỡng mộ. Nhưng đằng sau cánh cửa hào nhoáng của nhà họ Trần, cuộc sống của cậu chẳng khác gì địa ngục.
Ban ngày, cậu phải giữ vẻ ngoài hoàn hảo, mỉm cười trước mặt những người trong nhà và các mối quan hệ xã hội. Làm dâu nhà họ Trần đồng nghĩa với việc cậu phải tuân theo từng quy tắc, từng ánh mắt xét nét của bà Trần – người mẹ chồng luôn xem cậu như cái gai trong mắt. Mỗi hành động của cậu, dù là nhỏ nhất, cũng đều bị soi xét, đánh giá.
— Con phải nhớ, làm dâu nhà họ Trần không phải chuyện dễ dàng. Chúng ta không cần một người đẹp mặt, mà cần một người biết giữ thể diện cho gia đình. – Bà Trần từng nói với cậu ngay trong ngày đầu bước chân vào nhà.
Và Đăng Dương, người mà đáng lẽ ra phải là chỗ dựa của cậu, lại hoàn toàn thờ ơ. Hắn chẳng hề quan tâm cậu sống ra sao, cảm thấy thế nào. Hắn chỉ im lặng, đóng vai trò người chồng trên danh nghĩa, và để cậu tự mình chống chọi với tất cả. Những lúc cậu bị mẹ chồng trách mắng, hắn chưa bao giờ đứng ra bảo vệ. Những bữa cơm gia đình lạnh lẽo, cậu ngồi đó như một người vô hình, trong khi Đăng Dương chỉ cúi đầu ăn, không thèm ngẩng lên nhìn cậu lấy một lần.
Buổi tối, khi cánh cửa phòng khép lại, cậu và Đăng Dương chỉ như hai kẻ xa lạ. Không một lời hỏi han, không một ánh mắt ấm áp. Đôi khi, Pháp Kiều tự hỏi, liệu hắn có bao giờ coi cậu là vợ, hay đơn giản, chỉ là một con cờ trong kế hoạch của gia đình.
Cậu kéo tấm chăn mỏng quàng qua người, ánh mắt trống rỗng nhìn lên trần nhà. Sống trong căn nhà này, thứ duy nhất mà cậu sở hữu chỉ là sự cô đơn và những tổn thương không ai thấu hiểu.
Làm dâu nhà họ Trần, người ngoài nhìn vào chỉ thấy sự hào nhoáng: là "vợ" của cậu cả Trần Đăng Dương – người đàn ông đẹp trai, tài giỏi, lại sở hữu gia sản khổng lồ. Nhưng sự thật đằng sau đó, không ai biết rằng, cậu phải sống trong sự cô lập, bị xem thường bởi chính những người thân của chồng mình.
Mỗi ngày, bà Trần đều tìm cách nhắc nhở cậu về vị trí của mình:
— Cậu chỉ là người ngoài bước chân vào gia đình này, đừng ảo tưởng mình có thể chiếm được vị trí quan trọng.
Những lời đó không chỉ là nhát dao cứa vào lòng cậu, mà còn như một lời khẳng định rằng, dù cậu có cố gắng đến đâu, cậu mãi mãi chỉ là một người thừa.
Còn Đăng Dương, cậu chẳng mong đợi gì hơn từ hắn. Hắn chưa bao giờ hỏi cậu có ổn không, cũng không buồn quan tâm cậu chịu đựng những gì. Thậm chí, có những lần, chính hắn còn vô tình khiến cậu đau lòng hơn.
— Anh nghĩ em quan tâm quá nhiều rồi đấy, Pháp Kiều. Cứ sống theo ý em, nhưng đừng mong anh đứng về phía em. Gia đình này có quy tắc của nó.
Câu nói ấy, như một nhát búa đập tan mọi hy vọng của cậu về việc có thể nhận được chút ấm áp từ người gọi là chồng mình.
Pháp Kiều thở dài, quay người về phía cửa sổ. Ánh trăng bên ngoài chiếu vào nhàn nhạt, tựa như sự lạnh lẽo bao phủ cả cuộc đời cậu. Có lẽ, nếu không phải vì danh dự của gia đình cậu, vì áp lực từ mọi phía, cậu đã không bước vào cuộc hôn nhân này.
Cậu biết rõ, mình không còn đường lui. Nhưng đồng thời, cậu cũng tự hứa với bản thân, sẽ không để ai – kể cả Đăng Dương hay bà Trần – biến mình thành một con rối mãi mãi. "Nếu sống trong địa ngục," cậu nghĩ, "thì ít nhất, mình phải tự thắp sáng con đường để tồn tại."
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top