Bé ơi từ từ....

Lúc Trần Đăng Dương về được tới nhà, cũng đã là hơn mười một rưỡi đêm. Hắn cẩn thận mở cửa thật chậm rãi để không gây ra những tiếng động chói tai, rón rén kéo chiếc vali nặng trịch của mình qua thềm cửa, và thở phào nhẹ nhõm khi tất cả các công đoạn chỉ kết thúc bằng một tiếng cách lúc cửa tự động được chốt lại. Lịch trình chuyến công tác hai tuần có một số thay đổi nên hắn đã được thả về nhà sớm hơn dự kiến, thành ra hẹn với bạn cùng nhà sáng ngày kia sẽ về làm một nồi lẩu ăn mừng thì chưa gì đêm nay đã bay về. Mà nói tới bạn cùng nhà, thực ra chỉ là trên danh nghĩa, còn trong trái tim của Đăng Dương, người đó sớm đã chiếm một vị trí đặc biệt hơn rất nhiều.

Đăng Dương thích bạn cùng nhà của mình, ấy là chuyện mà trời biết, đất biết, bạn bè của hắn biết, còn chỉ riêng Lê Quang Hùng là không biết. Mọi chuyện đều bắt nguồn từ lúc hắn lên trang web tìm kiếm người thuê nhà chung để có thể chia sẻ phí thuê đắt đỏ của thủ đô Hà Nội xa hoa tráng lệ mà đồng lương còm viết báo của hắn nếu gom hết vào thì coi như chẳng còn gì. Miệng chửi tư bản nhưng thân xác héo mòn vẫn phải cống hiến cho nó, Đăng Dương cũng khổ tâm hết sức. Thế nhưng sự bực bội khi nhìn giá nhà cao lên từng ngày chợt hóa thành bong bóng hết khi hắn gặp mặt người đồng ý tới xem nhà lần tiên. Đăng Dương thề, suốt hai mươi tám năm từ lúc cha sinh mẹ đẻ tới giờ, hắn chưa bao giờ gặp được một ai dễ thương như Lê Quang Hùng. Lần đầu tiên trúng tiếng sét ái tình, và chắc cũng là lần duy nhất, chỉ gặp mỗi một trở ngại nho nhỏ là không biết em có thích hắn như cái cách mà hắn thích em hay không.

Đăng Dương không phải là một kẻ tự ti hay đánh giá thấp bản thân mình, dù sao thì hắn cũng rất đẹp trai, nấu ăn cũng giỏi mà làm việc nhà cũng thạo, lại còn khéo ăn khéo nói, vậy nhưng mỗi lần đứng trước em bé xinh đẹp ngoan ngoãn, hắn cứ thấy sao mình chẳng xứng với em chút nào. Thằng Vũ, bạn đồng nghiệp của hắn đã nói với hắn bao lần rằng không có chuyện Quang Hùng không thể nhận ra mấy chữ "Anh yêu em vl Hùng ơi" trên trán hắn được, song hắn vẫn cảm thấy chẳng có gì chắc chắn cả. Bởi vì Quang Hùng không tỏ ra yêu thích hay có ý đưa đẩy gì mỗi lần hắn ngấm ngầm tán tỉnh, lại cũng không ghét bỏ tránh né, thành thử Đăng Dương cũng không rõ được là mình phải làm gì tiếp theo.

Cơ mà cái chuyện mập mờ đơn phương này sẽ sớm kết thúc thôi, vì ngay khi Đăng Dương vừa mới rón rén đi ngang qua cửa phòng Quang Hùng, hắn đã nghe được một vài âm thanh mà nếu không phải do sự tình cờ được về nhà sớm này thì chắc còn phải chờ thêm lâu lắm nữa. Cánh cửa phòng Quang Hùng khép hờ, tiếng nỉ non khẽ khàng cùng với tiếng nước lép nhép ướt nhẹp vọng ra từ chiếc giường giữa phòng làm hắn không khỏi tò mò ghé mắt nhìn vào. Quang Hùng đang nằm lăn lộn trên chiếc giường với tông màu hồng mà em yêu thích, trên người chỉ độc một chiếc sơ mi mỏng mảnh dài chưa qua nửa đùi, và đặc biệt hơn nữa, phía dưới của em hoàn toàn không có một miếng đồ lót nào.

Thế nhưng đấy không phải trọng điểm, trọng điểm nằm ở chỗ, hai ngón tay thon dài của em đang đâm rút trong lỗ nhỏ giữa hai cánh mông cong mẩy, có chút thô bạo nên miệng huyệt cứ thế căng ra đỏ lừ. Và chắc như vậy vẫn còn chưa đủ khiến Đăng Dương lên cơn đau tim, Quang Hùng còn không ngưng rên rỉ tên của hắn
"Đăng Dương....." giọng em mềm mại và ngọt ngào, vẻ nũng nịu nửa dễ thương lại nửa dâm đãng "Đăng Dương...mau đâm vào... em muốn miệng nhỏ được ăn no..."

Đăng Dương hóa đá toàn phần, tay chân cứng đờ, đầu óc mờ mịt và hỗn loạn, trong hắn là một con thú hoang đang rú lên từng hồi đầy thèm khát, rằng hãy bỏ qua tất cả những xiềng xích đang tự đặt ra cho chính mình đi. Cái chuyện Quang Hùng vừa thủ dâm vừa gọi tên hắn, có lẽ là chuyện cả đời này có nằm mơ hắn cũng không dám tưởng tượng ra. Lẽ bởi thả thính, tán tỉnh, chọc ghẹo, ẩn ý thì còn có thể khiến người ta phân vân là thích thật hay muốn trêu đùa, chứ tự xử rồi tưởng tượng mình đang làm tình với một người chỉ có duy nhất một ý nghĩa thôi, ấy là cực kỳ cực kỳ yêu thích người đó. Cơ mà tảng đá tâm lý đè nặng trong lòng Đăng Dương chưa được tháo xuống bao lâu thì đã có một tảng đá khác chồng đè lên, tảng đá của sự bối rối xấu hổ vì hình như mình đang làm chuyện không đứng đắn. Chẳng là đôi tay run run của hắn lúc đang muốn đẩy cửa hé ra thêm một chút nữa thì đã vô tình gạt phải tay kéo của vali, khiến nó đổ cái rầm, đẩy luôn cả cánh cửa từ khép hờ thành toang hoác.

Quang Hùng giật mình co chân lại, che đi hạ bộ dâm đãng ướt át, đôi mắt ngạc nhiên pha lẫn hoảng sợ chòng chọc hướng về phía hắn. Cơ thể cùng khuôn mặt đã đỏ nay lại càng đỏ hơn, và khi Đăng Dương vẫn còn ú ớ chưa biết nên mở lời như thế nào, người kia đã khóc nấc lên. Quang Hùng co ro ngồi vào trong góc, mặt úp vào đầu gối, nức nở từng tiếng nhỏ xíu, cả người đều run rẩy mãi không thôi. Mặc dù chẳng biết nên nói điều gì để trông mình bớt giống một kẻ biến thái đi rình trộm con nhà người ta, Đăng Dương vẫn nương theo bản năng đầu tiên khi nhìn thấy bộ dạng yếu đuối sợ hãi của em, ấy là tới dỗ dành em. Hắn vội vàng tới bên cạnh giường, dịu giọng trấn an

"Quang Hùng, đừng khóc, đừng khóc mà...."

"Anh không, anh không nhìn thấy gì hết." một câu nói ra chỉ càng khiến tiếng rấm rứt của Quang Hùng tăng thêm âm lượng, bởi vì nói ra câu đấy nghĩa là anh đã thấy hết rồi còn gì. Không chỉ vô liêm sỉ bày ra dáng vẻ dâm đãng gợi tình và tự thủ dâm, còn gọi tên người ta rất tự nhiên như thể là yêu nhau mặn nồng một tuần phải chịch xoạc tới bốn năm cữ mới chịu. Trời ơi, Đăng Dương sẽ ghê tởm em đến suốt cả quãng đời còn lại mất. Hàng loạt những câu hỏi cũng như nỗi lo về việc người mình thích sẽ cảm thấy kinh tởm mình như thể nào ồ ạt trào lên như một cơn sóng thần, khiến trái tim em thắt lại, đau đến tức ngực khó thở.

"Em xin lỗi, em xin lỗi, Đăng Dương.." Quang Hùng nức nở, giọng em nghẹn lại "Mai em sẽ dọn ra khỏi đây, em sẽ không làm phiền anh nữa."

Ơ, dọn ra, dọn ra là dọn ra thế nào, Đăng Dương hốt hoảng. Từ dè dặt thanh minh, hắn liền chồm người lên để ôm lấy em, ghì sát mái đầu vàng hoe bông xù vào lồng ngực, dù Quang Hùng đang dùng hết chút sức lực yếu ớt còn lại để giãy ra khỏi hắn.

"Hùng, anh thích em, anh thích em nhất trên đời." hắn nhanh nhảu mở miệng, nói ra những lời mà hắn biết sẽ khiến cho em bình tĩnh lại một cách nhanh chóng "Anh thích em, nên sẽ không có chuyện anh sợ hãi hay ghét bỏ em đâu."

Mấy chữ anh thích em quả nhiên là có ma lực, vì chỉ cần mấy từ đã khiến Quang Hùng chuyển từ nức nở sang thút thít. Thế nhưng giống như đã từng có một vết thương lòng trong quá khứ không thể nói ra, nên Quang Hùng vẫn không dám cho mình thêm nhiều hy vọng
"Em....em đã làm ra loại chuyện....như thế" em mếu máo tự nhận xét, dù mỗi lời nói ra đều chỉ khiến bản thân cảm thấy xấu hổ tới mức ngứa ngáy râm ran khắp cả tứ chi "Em không biết nữa, anh không, anh không cảm thấy ghê sợ việc đó sao?"

Việc đó, là việc vừa tự thỏa mãn vừa gọi tên hắn sao, Đăng Dương thầm nghĩ trong lòng, làm gì có chuyện hắn ghét bỏ hay kinh tởm được bất cứ điều gì của Quang Hùng. Nói ra thì nghe dê xồm biến thái, chứ quả thực người muốn được vùi mặt vào động nhỏ ướt át kia ngay lúc này đây mà không phải hắn thì hắn sẽ uất hận tới chết cho mà coi.

"Anh không, chuyện đó sao có thể khiến anh ghê sợ được cơ chứ?" hắn thành thật nói ra suy nghĩ của chính mình, ánh mắt dịu dàng chân thành tới độ không muốn tin cũng phải tin mười mươi trong đó đều là sự thật "Hùng, anh thích em, thích em nhiều lắm ."

"Thế nên khi biết em gọi tên anh, em muốn anh chứ không phải ai khác, anh thật sự đã mừng tới phát khóc luôn đó."

Quang Hùng ngước mắt lên nhìn hắn, đôi mắt long lanh ướt nước, như muốn xoáy sâu vào tâm can hắn để hỏi một câu rằng, có thật là như vậy không?

"Anh thề với em, anh mà có nửa lời gian dối, sẽ bị Thiên Lôi đánh cho thành con mèo thui, cháy cho không còn cọng lông nào mà mọc."

Quang Hùng nghe hắn thề độc thì hốt hoảng bịt miệng hắn lại, gắt lên "Anh bị điên à, Thiên Lôi không phải là người để anh muốn lôi ra nói gì thì nói được đâu." Đáp lại em là một tràng cười hềnh hệch, nom ngốc nghếch vô cùng. Thế rồi chắc vì thấy ánh mắt và nụ cười của hắn vừa đẹp trai lại vừa chân thành quá, em liền không nhịn được mà vươn người, đôi môi ấm mềm chạm khẽ vào đôi môi bị gió tạt cho khô khốc của hắn. Đăng Dương một lần nữa bị dọa cho tim nhảy lambada, nhưng thay vì đứng im như phỗng, lần này, hắn quyết định chủ động đáp lại. Môi lưỡi ấm nóng cứ như thế quấn lấy nhau, Đăng Dương cẩn thận kéo người kia nằm xuống dưới thân mình, khẽ nghiêng đầu để có thể vói lưỡi vào sâu hơn trong khoang miệng ngọt ngào. Quang Hùng há miệng, để cho hắn mặc sức liếm láp, hết cắn rồi lại mút đầu lưỡi đỏ hồng. Bàn tay nghịch ngợm không an phận bắt đầu mò xuống, sờ soàng trên khắp cơ thể mềm mại xinh đẹp, và cuối cùng là chạm tới địa phương bí mật kia. Hắn tách môi mình ra khỏi môi em, hơi thở trở nên gấp gáp và ánh mắt cũng đã vài phần tối đi vì dục vọng, song vẫn rất dịu dàng mở lời với em trước. Dù có ham muốn cái miệng đáng yêu này tới mức nào, cũng phải xem chủ nhân của nó có thoải mái không đã

"Anh muốn..chạm vào nó...có được không?"

Trước câu hỏi quá đỗi nóng bỏng mà lại ân cần đó, Quang Hùng chỉ biết có gật đầu, và dạng chân mình ra để hắn có thể nhìn cho rõ miệng huyệt xinh đẹp ướt đẫm. Đăng Dương khẽ nuốt nước bọt, chậm rãi quan sát lỗ nhỏ đang tham lam co bóp không ngừng của em, tự hỏi kiếp trước mình đã giải cứu thế giới hay sao để có cơ may được sở hữu nó. Ngón tay thô ráp xoa đều một vòng xung quanh, rồi lại chọc nhẹ vào, một đốt ngón tay cứ thế lọt thỏm trong hang động chật hẹp. Quang Hùng ứ lên một tiếng, cơ thể run rẩy mềm nhũn, xấu hổ đỏ bừng mặt vì bản thân tự chạm vào mình còn chẳng khiến mình ra nước nhanh như một cái chọc khẽ của Đăng Dương. Miệng huyệt run rẩy ứa nước, một dòng dịch trong suốt cứ thế rịn ra, chảy dọc theo khe đào xuống tấm ga giường vốn dĩ đã sớm nhăn nhúm vì dịch thể thấm đẫm. Những tưởng hắn phải bắt đầu từ việc từ từ đưa vào để mở rộng, nào ngờ, hai ngón tay bất ngờ đẩy sâu, đâm đến lút cán vào trong lỗ nhỏ đỏ au ướt đẫm, thành công khiến người nằm dưới giật nảy lên như có dòng điện chạy qua.
Bắt đầu từ đầu
"Á, Dương.. Dương...đừng đừng mà..." em chới với gọi tên hắn trong cơn khoái cảm bất ngờ đánh úp, hai tay níu chặt lấy cánh tay rắn chắc đang mò mẫm giữa hai chân mình. Nhưng Đăng Dương biết, giờ phút này, hắn đã không thể dừng lại được nữa rồi. Tràng đạo mềm mại nóng rực đang cắn chặt lấy những ngón tay chai sần của hắn, có cảm giác như đang được sờ lên một lớp thạch mịn màng. Hắn càng đâm thọc mạnh bạo thì nước dâm càng tuôn ra lênh láng, đặc biệt là khi hắn còn tàn nhẫn móc ngược lên, day mạnh vào một điểm mà chắc chắn sẽ khiến bé con này sướng tới mờ mắt. Móc ngoáy trong cái động nhỏ xinh đẹp chưa xong, mái đầu nâu đỏ đáng ghét đã cúi xuống, há miệng, thuận tiện ngậm cả một bên thịt ngực lẫn đầu vú đang nhô cao vào trong miệng. Hắn vừa mút vừa liếm, mạnh bạo lại mong chờ, như thể muốn hút ra cả sữa từ bộ ngực trắng trẻo non mềm như bánh bao này. Bầu ngực chẳng mấy chốc mà ướt nhoẹt trong dịch vị của kẻ săn mồi, còn nhũ hoa thì sưng húp vì bị day cắn lẫn mút mát quá nhiều, Quang Hùng vặn vẹo không thôi, nhưng ngoài rên rỉ ê a từng chữ đứt đoạn, và mở chân để hắn vừa móc vừa xoa, em thật sự không biết mình phải làm gì nữa.

"Bé ngoan, miệng dưới của em ướt quá." Đăng Dương thản nhiên nhận xét, trên khóe miệng còn treo một nụ cười lưu manh phát ghét. Hắn ghé sát vào tai em, hơi ấm phả lên vành tai đỏ bừng nay càng khiến nó đỏ tợn, thì thầm những lời không hề đứng đắn một chút nào

"Là em tự chơi sướng hơn hay anh móc sướng hơn, em mau nói đi nào."

Câu hỏi được đặt ra, dẫu không nói nhưng đã biết rõ mười mươi đáp án. Quang Hùng không dám đáp, đôi môi em mím chặt, dáng vẻ đáng thương như đang bị ai đó bắt nạt. Ừ thì làm sao em lại có đủ can đảm để thừa nhận rằng so với việc tự mò mẫm sờ soạng trên cơ thể mình thì ngón tay điêu luyện và thô to của hắn vẫn là thứ tốt hơn nhiều chứ. Lúc hắn chỉ mới lướt nhẹ qua miệng huyệt bóng loáng, em đã biết mình không xong rồi, vậy mà tới khi thật sự bị những nốt chai trên ngón tay cọ sát day nắn qua từng tầng thịt huyệt, em vẫn có cảm giác như mình vừa mới trôi dạt tới một miền cực lạc nào đó, như thể tất thảy những điều này vốn chỉ là một giấc mơ hoang dại nảy sinh từ ham muốn sâu thẳm nhất trong tâm hồn.

"Đăng.. Đăng Dương....ư...aa...ưm." Quang Hùng không đưa ra cho hắn một câu trả lời đúng nghĩa, song chỉ cần nhìn qua ánh mắt mê man của em là hiểu em cần gì. Chẳng nói chẳng rằng, Đăng Dương lại một lần nữa thọc sâu vào trong động nhỏ háu ăn, động tác ra vào vừa mạnh vừa nhanh, làm nước dâm cũng vì thế mà văng ra tung tóe, tưới ướt mèm cả một mảng đùi trong trắng ngần. Quang Hùng thở dốc, tiếng rên gợi tình nhanh chóng bị hắn chặn lại bằng một nụ hôn ướt át nóng rực, và rồi kết thúc bằng vật nhỏ trước bụng đã bị kìm nén quá lâu của em không nhịn được mà bắn ra, chất dịch trắng đục dính nhớp trên áo sơ mi công sở của hắn.

"Em bé thật là hư." hắn phỉnh phờ buông một câu, trong chất giọng không giấu được sự hài lòng khi nhìn thấy bộ dạng tê dại vì bị móc ngoáy của Quang Hùng "Em sung sướng một mình vậy sao mà được, phải cho anh chơi cùng em nữa chứ."

"Chính miệng em đã nói, là muốn lỗ nhỏ của em được ăn no cơ mà."

Hắn hôn xuống cần cổ em, cắn mút từng chút một da thịt mềm mại hớ hênh, và cũng vô cùng thích thú khi nhận ra có một bàn tay nhỏ nhắn đang lần mò tới hạ bộ cương cứng của hắn. Đầu óc Quang Hùng lúc này không bất cứ một ý niệm gì khác, em ngây ngốc lôi ra từ trong lớp vải quần chật chội dương vật to lớn và hung dữ, xoa nắn nó một cách mê mẩn bằng bàn tay vẫn còn dính nhớp nước dâm của mình.
"Nó...to quá..." em khẽ nuốt nước bọt nhận xét, lòng bàn tay ấm mềm không nhanh không chậm sục lên sục xuống vật khủng bố, khiến nó lớn thêm mấy vòng, đầu khấc rỉ dịch bóng nhờn, gân xanh nổi lên giần giật, trông vô cùng mất kiên nhẫn.

"Vậy sao?" Đăng Dương cong môi, không giấu được dáng vẻ tự mãn khi em bé có vẻ rất yêu thích niềm kiêu hãnh của mình. Hắn cầm lấy dương vật mình, cọ qua cọ lại miệng huyệt mấp máy, vừa hôn vừa thì thầm những lời không đứng đắn

"Thế tại sao, em không thử cảm nhận độ lớn của nó, bằng động nhỏ của mình xem?" chẳng đợi Quang Hùng kịp trả lời, côn thịt cứng ngắc đã rướn tới, một đường chen thẳng vào con đường chật hẹp ướt đẫm. Mấy ngón tay dẫu có đâm sâu hay móc ngoáy mạnh mẽ như thế nào, quả nhiên là vẫn không so được với cây hàng của Đăng Dương. Dương vật thô to chen qua từng tầng thịt mềm, nong căng hang động ướt át thành hình dáng của nó, càng cắm sâu thì đôi chân thon thả đang bị hắn banh ra càng co giật mạnh.

Đăng Dương chỉ nhấp nhẹ vài cái lúc đầu để em quen dần, và rồi khi hắn nhận thấy chính mình cũng không còn có thể tỉnh táo vì tràng bích nóng hổi đang thít chặt lấy hắn, hắn bắt đầu tăng tốc. Từng cú thúc dồn dập gấp gáp, dương vật chôn sâu trong huyệt khẩu rồi lại rút ra, chưa kịp để nó thích nghi với cảm giác trống vắng đã lại đâm ngược trở lại, đầu khấc nghiến thật sâu vào trong chỗ thịt mềm nhất, nhạy cảm nhất. Bên trong tràng đạo non nớt như có hàng vạn cái miệng nhỏ đang hút lấy thằng nhỏ của hắn, tỉ mẩn mân mê mút mát, đường gân nổi cộm ma sát với vách tràng, từng cơn co thắt lại siết hắn chặt thêm, cảm tưởng như muốn rút ra cũng chẳng nỡ. Bên ngoài cửa huyệt có vẻ cũng chẳng khá khẩm hơn, khi mà nước dâm ọc ra đã bị dập cho ra bọt trắng xóa, dính đầy quanh nơi kết hợp của hai người, miệng huyệt đỏ au bị ép mở căng tròn để ngậm dương vật hắn chặt cứng, và còn cả bờ mông vốn dĩ trắng mềm đã bị hắn cấu véo nhào nặn, tét vào bôm bốp tới đỏ lằn nữa chứ.

Thịt huyệt bị giã tới tê rần, khoái cảm như điện giật chạy dọc toàn bộ cơ thể xinh đẹp gợi cảm. Quang Hùng muốn kiềm nén những thanh âm đầy xấu hổ mà mình đang phát ra, song vẫn là không thể, nhất là khi tiếng òm ọp do va chạm với miệng huyệt ướt nhẹp vẫn đang vang lên một cách rất rõ ràng.

"Em thích mà đúng không, lỗ nhỏ của em đang ăn rất ngon miệng đó." Đăng Dương gắt gao ôm lấy vòng eo nhỏ xíu của em, giã càng lúc càng hăng "Mẹ nó...thít anh chặt thế này cơ mà." hắn rít lên khe khẽ khi điểm dâm của em bị nghiến qua và từng vòng thịt mềm theo bản năng bóp vào như muốn nuốt chửng thằng em của hắn.

"Aa....aaa. ư..ưm.." Quang Hùng bị đụ đến xóc nảy cả người, hai tay nắm chặt ga giường, yếu ớt níu giữ lấy một tia lý trí, song có lẽ nỗ lực này vẫn không thể chống lại được cảm giác đê mê đã đánh gục hoàn toàn đại não "Ư...ư,,, hức... bên trong của em... tê quá..."

Rõ ràng là nói mấy lời dâm dục, vậy mà thanh âm lại mềm mại đỏng đảnh, cùng với nước mắt lấp lánh ứa ra trên bờ mi dài cong vút, Đăng Dương không nhịn được, lại một lần nữa cúi xuống, chen lưỡi vào trong khoang miệng đang hé ra một cách đầy thèm khát của em. Thế nhưng bên dưới cũng không vì thế mà dừng lại, hắn càng chịch càng hăng, côn thịt đẫy đà đụ bành bạch vào động nhỏ ngập nước.

Sau một hồi điên cuồng đưa đẩy, nông sâu loạn cả, huyệt động không chịu được liền giật giật lên đỉnh. Nước dâm xối ra tưới đẫm cây hàng khủng bố của hắn, từng vòng thịt huyệt lại lần nữa xoắn chặt, khiến cho thứ đó của Đăng Dương phải đầu hàng, hung bạo cứng đanh, xả tinh xối xả vào trong vách tràng mềm nhũn.

Đăng Dương cuối cùng cũng chịu dừng lại, hơi thở của hắn dồn dập như vừa bước ra khỏi một cuộc thi chạy việt dã. Hắn chầm chậm rút thằng em của mình ra, thích thú chiêm ngưỡng khung cảnh mãn nhãn khi đầu khấc vẫn được nối với miệng huyệt bằng một dòng dịch thể trắng đục nhớp nháp, chảy tong tỏng từng giọt xuống đệm giường, mảnh dần cho tới khi đứt hẳn.

Những tưởng lần đầu tiên của hai đứa sẽ cứ như vậy mà kết thúc, nào ngờ, khi Đăng Dương còn chưa kịp xuống khỏi cơn cực khoái vẫn đang khiến thằng em của hắn co giật nhẹ, Quang Hùng đã xoay người quỳ gối trước mặt hắn, cái mông trắng mềm vểnh cao, hai ngón tay nghịch ngợm vạch ra vách thịt đỏ au, khiến cho cả một cụm tinh dịch đặc quánh cứ thế ọc ra khỏi cửa huyệt vẫn còn đang điên cuồng cắn nhả như chưa quen với sự trống vắng quá bất ngờ này, bày ra bộ dạng như đợi chờ hắn sẽ đến chơi em thêm hiệp nữa.

Cái miệng phía dưới đã hư hỏng, cái miệng phía trên cũng không hề kém cạnh

"Đăng Dương...ông xã...mau tới cho em ăn tiếp đi nào ~"

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top