bốn

Tôi ở bệnh viện suốt hai ngày, hai ngày này Taehyung luôn túc trực bên cạnh tôi chăm nom. Cậu chỉ về nhà khi mẹ tôi đóng cửa tiệm và đến bệnh viện lúc mười giờ tối, mẹ đem cho cậu một hộp cà mèn sáng bóng. Bên trong là món cậu thích ăn, kèm theo vài chiếc bánh ngọt. Mẹ tôi quý Taehyung rất lâu rồi, đối xử chẳng khác gì con trai. Nên hàng xóm gần kề thi thoảng trêu chọc mẹ tôi mấy câu, bảo sớm muộn Jungkook cũng tị nạnh cho xem.

"Jungkook, con tiễn bạn về đi. Người ta chăm con kĩ như thế, phải biết trả ơn chứ." Mẹ xốc tôi đứng dậy, dùng tay đẩy lưng tôi về phía Taehyung nhẹ giọng nói tạm biệt với cậu.

Đêm hè cô liêu, bầu trời phủ đầy sao sáng. Nhìn thế nào cũng không so được với con ngươi xinh đẹp của Taehyung, đôi mắt cậu đặc biệt đến nỗi tựa như chứa đựng ngân hà mênh mông đang ngụp lặn dưới đại dương bạt ngàn. Thi thoảng tôi không rõ, mình đang phiêu du giữa hàng vạn ngôi sao hay đang chết chìm trong lòng biển sâu của đôi mắt người kia nữa. Dù rằng cùng nhau lớn lên nhưng thực tế giữa chúng tôi, quá nhiều bí mật được chôn sâu khiến cả hai từ lâu đã trở nên xa cách. Chẳng qua có phơi bày cho đối phương thấy hay không thôi.

Khu bệnh của tôi phải đi qua khuôn viên ở sảnh trước mới đến được cổng lớn, chúng tôi sóng vai cạnh nhau không nói tiếng nào. Taehyung một tay cầm cà mèn mẹ tôi đưa, tay còn lại đút vào túi quần tiêu sái bước đi. Gương mặt sắc sảo chưa từng quay sang nhìn tôi lấy một lần, trông như đang giận dỗi. Tôi không biết bản thân nên nói gì vào lúc này, cảm thấy cổ họng bị chặn lại nghẹn đắng. Một câu cũng chẳng cất lên.

Cứ im lặng như thế, chúng tôi bào mòn lẫn nhau trong tự tôn xa xỉ của chính mình.

"Cậu về cẩn thận nhé. Cảm ơn vì ở cạnh tôi."  Tôi đánh tiếng với Taehyung trước, giọng có chút nhỏ.

Taehyung không rời đi ngay, cậu đứng trước mặt tôi một lúc lâu mới chậm rãi mở miệng: "Rốt cuộc trong lòng cậu, đã từng có tôi hay chưa?"

Lòng tôi giật thót, trái tim ban nãy vẫn còn vương đầy sương lạnh bất giác vì một câu nói mà như được nắng hè chiếu soi, trở nên bỏng rát vô cùng. Tôi cúi đầu, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi. Mất rất lâu mới ngẩng mặt cùng cậu đối mắt nhưng rồi lại quay về vòng lặp ban nãy, tiếp tục cúi thấp đầu.

Dường như mỗi khi bắt gặp bóng hình mình phản chiếu trong đôi ngươi đen tuyền đầy mãnh liệt của Taehyung, con người tôi trở nên trần trụi không giấu giếm. Mọi bí mật, tâm tư thầm kín đều vì một lần đối mắt mà dễ dàng phơi này. Quả thật như Shim Nok nói, lời tố cáo mĩ mãn của lừa dối là đôi mắt.

"Jungkook, nhìn tôi." Taehyung hạ thấp giọng, hơi thở ấm nóng của cậu quanh quẩn trên đỉnh đầu tôi. Da đầu tôi tê rần, mạch máu như bị ai siết lấy đau đến không thở nổi. Cậu chưa từng dùng thanh âm ấy nói với tôi, từ bé đến lớn chưa từng như thế bao giờ.

Tôi như bị thôi miên trong thoáng chốc, mơ màng ngẩng đầu lên. Taehyung từ trên cao nhìn xuống, xoáy sâu trong ánh mắt tôi là gương mặt hằn học chứa vô vàn suy tư. Cậu nhìn tôi chăm chú, từng chân tơ kẽ tóc của tôi đều đang run lên sợ hãi. Giống như chỉ trong phút chốc trôi qua, tôi có thể trở nên hèn mọn yếu đuối, biến thành bộ dạng bản thân dùng vô vàn câu từ viết nên trên vài dòng nhật ký vậy.

"Tôi hỏi cậu, đã bao giờ trong lòng cậu có tôi hay chưa?"

"Cậu mong tôi trả lời là gì?" Giọng tôi sắc lẹm, miệng lưỡi khô đắng khiến tôi rất khó khăn trong việc trả lời một câu hỏi thiếu kiên nhẫn. Tôi nghĩ mình điên rồi nên mới hỏi ngược lại như thế, nhưng nhờ vậy tôi mới có cơ hội dò tìm xem đối với Taehyung tôi có phải chỉ đơn thuần là bạn tốt hay không.

"Tôi mong cậu nói có, nói dối cũng được." Giọng cậu trầm khàn át cả tiếng gió rít và dưới bầu trời phủ đầy sao sáng, cậu đặt tay lên gáy tôi kéo lại gần.

Taehyung nhìn tôi chăm chú, ánh mắt cậu nóng như nham thạch và bỏng như mặt trời ban trưa, càng nhìn càng muốn mau chóng thoát khỏi. Tôi không trả lời ngay, dồn lực chú ý vào môi mỏng mấp máy. Ngay sau đó vài giây, tôi nghe tiếng Taehyung khàn khàn: "Nếu bây giờ tôi hôn cậu, chúng ta không tránh mặt nhau chứ?"

Tiếng tim tôi đập vang đều bên tai, không thể che giấu cũng chẳng cách nào giấu giếm. Tôi mặc cho đêm dần trôi, để phút giây hai cánh môi kề cạnh sát gần trong thoáng chốc trở nên chân thực hơn chút ít. Tôi rũ mắt, cắn chặt răng không nói gì. Taehyung kiên nhẫn đợi tôi, từ bao giờ cậu để tôi tựa lên thân cây sồi dùng vóc dáng cao lớn che lấp thân tôi.

"Ba phút, tôi chỉ chờ đợi cậu ba phút." Cậu cất giọng, hơi thở ấm nóng phủ lên tai tôi một mảng đỏ hồng. Giá như chúng tôi đều đang say thì việc này ít ra còn có lời biện minh chính đáng nào đó, nhưng đến cả say Taehyung cũng chẳng cho tôi cơ hội. Cậu bắt tôi trả lời trong trạng thái tỉnh táo, bởi cậu muốn những hành động tiếp theo của hai đứa đều xuất phát từ quyết định chắc chắn của bản thân, chứ chẳng hề bị kích thích bởi điều gì khác.

"Cậu không sợ sao?" Tôi cố gắng xác nhận với Taehyung lần thứ hai, giọng tôi hoà vào bản ca lạc điệu của bọn dế mèn râm ran trong bụi cây. Tay vò vạt áo đến nát bấy.

"Nếu tôi sợ thì đã không làm như vậy với cậu rồi. Jungkook, tôi không đùa giỡn." Cậu gục mặt vào hõm cổ tôi, giọng đều đều.

Tay Taehyung rất lạnh, từng ngón tay thon dài của cậu luồn sâu vào lớp áo bệnh nhân của tôi, mang theo hơi lạnh quấn quít nơi thắt lưng. Tôi khẽ run lên, tựa cằm lên đỉnh đầu cậu: "Cậu không sợ nhưng tôi thì có."

Taehyung không động đậy, hơi thở cậu ổn định trên hõm cổ tôi nhẹ giọng cảnh báo: "Cậu chỉ còn một phút thôi."

"Cậu có người trong lòng rồi mà lại muốn hôn tôi sao? Không thấy có lỗi với người ta à?" Tôi đặt tay lên gáy Taehyung, cất giọng nhẹ như tơ.

Thú thật, tôi rất sợ. Sợ Taehyung chỉ muốn thử những điều mới mẻ vì cậu là người khao khát bay nhảy tự do, lí tưởng này cậu kể với tôi vô số lần khi chúng tôi kề cạnh ở bất cứ đâu. Liệu rằng cậu chỉ đơn thuần là muốn trải nghiệm cảm giác hay một điều gì khác cậu muốn bộc bạch với tôi, thông qua hành động ám muội như thế chăng? Tôi đều rất sợ để chọn lựa. Bởi vì tôi đã không còn khối óc, những gì tôi có thể làm là phó mặc cho vận mệnh. Và dù rằng kết quả có thể khiến tim tôi nát bấy, thì đó ắt hẳn là những gì tôi đáng được nhận.

Taehyung không phải là cuốn sách tôi có thể lật tìm từng trang để moi móc những bí mật. Cậu như sương như khói, muôn hình vạn trạng khiến người ta không thể nắm bắt. Cậu khó đoán, cậu xa vời. Giống như bây giờ vậy. Cậu không trao tôi câu trả lời nào thoả đáng nhưng lại tặng tôi một khúc ca:

trong cơn mơ người nắm lấy tay tôi,

có phải chăng chỉ mình tôi như thế?

chúng ta đều biết rõ mà, đúng không?

nói với tôi rằng, người ơi người ơi

giống như tôi, yêu đến lạc lối tâm can

tựa như mây, yêu đến bạt ngàn sâu thẳm.

Bản ca đi đến hồi kết, cậu ôm sát eo tôi khẽ khàng đặt môi hôn lên trên. Khoảnh khoắc ấy, dường như chìa khoá mở chiếc hộp cũ tôi dùng ba năm che giấu lần đầu được mở ra. Bên trong, ấy thế mà lại đặt một túi kẹo thỏ trắng.

"Jungkook, từ đầu tới cuối vẫn là cậu kia mà." Taehyung nói với tôi giữa nụ hôn vụng về của trẻ dại, cậu cắn lên môi tôi như trút giận. Giận rằng, tôi chưa từng đem bản thân mình đặt vào chỗ trống trong vô vàn suy đoán "ai đó" của Kim Taehyung lấy một lần.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top