Quyển 3 C26-C40 End

Chương 26:

  Từ lão đầu đã mất tích lâu như vậy, nếu còn không tìm ra, Tịch Tích Chi thật sợ nửa yêu đó sẽ giết con tin.

"Việc này. . . . . ." Hình như vô cùng xấu hổ, Phùng chân nhân lắc đầunói: "Lúc ấy sau khi lão phu phát hiện là Giao Long này làm loạn, vẫn ởlại chỗ này đối phó nó. Đáng tiếc đạo hạnh của lão phu không phải là đối thủ của nó, chỉ có thể không ngừng tăng sức mạnh lên cây cầu, tạm thờidựa vào cây cầu kia trấn áp Giao Long, không cho nó cơ hội ra ngoài. Sau đó không lâu lắm, liền gặp vị Tịch tiền bối kia, đạo hạnh của ông caohơn lão phu nhiều, mấy ngày nay nhờ có ông giúp một tay, nếu không. . . . . ."

Ánh mắt Phùng chân nhân dừng lại ở trên mặt Tịch Tích Chi, không có nhớlầm, mới vừa rồi nữ tử này gọi Tịch tiền bối là ' sư phụ '.

"Ngươi là. . . . . . ?" Người thiếu nữ này cho Phùng chân nhân một loại cảm giác quen thuộc, giống như là từng quen biết.

Nhưng trong khoảng thời gian ngắn, ông lại không nhớ nổi, mình đã từng gặp qua nàng chưa?

"Phùng chân nhân không nhớ ta sao? Trước kia chúng ta còn cùng nhau bắt Bạch Hồ đó". Không có ý định gạt Phùng chân nhân, sớmmuộn gì cũng sẽ bại lộ, khoé miệng Tịch Tích Chi treo lên một nụ cười nhạt nhoà.

Phùng chân nhân nhìn khoé miệng thiếu nữ hiện lên má lúm đồngtiền, lại nhớ tới một người họ Tịch lúc trước, trong đầu lập tức hiện ra một con Vân Chồn mũm mĩm.

"Thì ra là ngươi, không ngờ trong thời gian ngắn như thế, ngươilại có thể kết xuất nội đan, còn thay đổi hình dáng, càngthêm không ngờ sư phụ của ngươi có lai lịch lớn như thế". Phùngchân nhân vuốt râu, cười vài tiếng.

Mặc dù cho tới bây giờ Tịch tiền bối không nhắc tu vi của bảnthân với ông, nhưng Phùng chân nhân dám khẳng đinh thực lực củangười này tuyệt đối vượt qua mình không chỉ gấp hai lần.

Ánh mắt An Hoằng Hàn vẫn nhìn cây cầu kia, trong lòng có một nghi quấy nhiễu hắn.

"Cây cầu kia có chỗ nào đặc biệt? Dựa vào thực lực Giao Long, cây cầu kia hẳn không ngăn được nó mới đúng".

Phùng chân nhân lại vuốt râu lần nữa, "Không phải tại cây cầu,do cây đao phía dưới cây cầu. Cây đao hẳn là vũ khí của một cao nhân nào đó sử dụng, là pháp bảo tuyệt hảo đối phó yêu vật. Mà vị trí cây đao kia, đúng lúc nằm ở trên đầu Giao Long."

Đây chính là nguyên nhân lúc trước Giao Long không dám dễ dàng vọng độnng.

Tịch Tích Chivà An Hoằng Hàn cũng lẳng lặng nghe, Tịch TíchChi càng nghe càng mơ hồ, "Như vậy theo lẽ thường, Giao Long nàysẽ không va đập vào cây cầu, tự tìm đường chết ư?"

Phùng chân nhân sâu xa lắc đầu, "Cũng không phải như ngươi nghĩ,Giao Long này sắp ứng kiếp rồi, lúc này pháp lực cường thịnhnhất, thân thể cũng kiên cố nhất. Liều mạng một phen, cứng rắn chịu một đao kia, chỉ cần có thể lưu được một hơi, bình an độ qua Thiên kiếp, tự nhiên có thể qua được của ải này".

Nghĩ đến Giao Long này là ôm tín niệm cửu tử nhất sinh rồi.........

An Hoằng Hàn đột nhiên hiểu ý tứ trong đó, "Giao Long này khôngcam lòng bị đè dưới cây cầu, cả đời không xoay người được, chỉ có thể mược cơ hội này mới có thể có một tia hi vọng phithăng...."

Như vậy.... người áp chế Giao Long ở dưới cầu, chẳng phải là cố ý sao?

Nếu Giao Long không bị áp chế, có thể bình an Độ Kiếp, sao lại cố ý nhấc lên sóng lớn, giết hại dân chúng?

"Đáng ghét, khẳng định không thoát được quan hệ với nửa yêu!"Vô luận nửa yêu mang mục đích như thế nào, mọi chuyện hắn làmra, quả thật làm hại vô số dân chúng vô tội bỏ mạng.

Phùng chân nhân vừa nghe giọng điệu Tịch Tích Chi liền đoánđược người cố ý áp chế Giao Long ở dưới cây cầu làai...........

Điều này cũng khó trách Giao Long thống hận loài người như vậy.

Nếu không phải loài người xây dựng cây cầu, cố ý dẫn nó tới nơi này, nó làm sao có thể sẽ bị áp chế?

Long và Giao, một chánh một tà. Giao là sinh vật cực kỳ nhớthù, nếu trong lòng Giao Long đã sinh hận ý, khẳng định xoákhông được rồi. Vì thế kế hoạch hôm nay, chỉ có thể cứng đốicứng với Giao Long thôi.

"Phùng đạo sĩ, tới đây thay ta môt lúc, ta có lời muốn nói với hai người bọn họ". Một đạo tiếng nói vô cùng hùng hồ lên từtrong miệng Tịch Chân, truyền về phía bọn họ.

Mấy người hơi sững sờ, Phùng chân nhân chắp tay một cái với AnHoằng Hàn, "Bệ hạ, chuyện lão phu biết chỉ có chừng đó, ta đi sang cầu bên kia trước".

Nói xong, Phùng chân nhân liền phi thân đi.

Không lâu sau, người ngồi trên cây cầu, từ Tịch Chân đổi thànhPhùng chân nhân. Có lẽ bởi vì công lực không bằng Tịch Chân, sau khi hai người thay nhau, tầng ánh sáng kia trở nên phai nhạt hơnmột chút.

Xung quanh cây cầu kia rất nhiều đợt sóng, Tịch Chân ở nơi nàygiằng co với Giao Long, y phục trên người đã sớm ướt.

Y phục một thân ** dán ở trên người, Tịch Chân hiển nhiên cảmthấy rất không dễ chịu. Điều động một đạo linh lực, không đếnmột lúc, y phục vốn là **, đã hong khô.

Còn chưa đi đến trước mặt hai người, Tịch Chân liền móc ra mộtbình sứ nhỏ từ trong túi áo ra, ném về phía An Hoằng Hàn.

An Hoằng Hàn đưa tay tiếp được, mở nắp bình ra ngửi một cái, một cỗ mùi thơm vô cùng nồng đậm.

"Đây là tiên dược ta lấy được từ trên thiên giới, ngươi cầm ănđi". Tịch Chân có chút đau lòng nhìn bình đan dược này, đó làông mất không ít công phu mới có được. Lúc này lại chắp taytặng cho người ngoài.

Tịch Tích Chi mở trừng hai mắt, "Sư phụ, có thứ tốt sao không đưa cho đồ đệ của người".

Nghe giọng nói hâm mộ của Tịch Tích Chi, An Hoằng Hàn nhìnbình nhỏ mấy lần, đậy nắp bình lại, đưa cho Tịch Tích Chi,"Nếu như nàng muốn ăn, trẫm liền cho nàng".

"Không được cho nó, nó ăn cũng là lãng phí". Tịch Chân liền thò tay đẩy bình nhỏ về trong tay An Hoằng Hàn.

Tịch Tích Chi tức giận rồi, lòng nói, rốt cuộc ai là đồ đệc của người hả? Thiên vị như vậy.  

Chương 27:

  Ánh mắt Tịch Chân chuyển sang Tịch Tích Chi, thật ra thì bình đan dược nàyban đầu là chuẩn bị cho Tịch Tích Chi. Bởi vì ông và Tịch Tích Chi trờinam đất bắc, ông lo lắng lấy tính tình lười biếng của Tịch Tích Chi, tốc độ tu luyện không nhanh, mới cố ý chuẩn bị mang bình đan dược này đến.

Vậy mà khi gặp mặt một lần nữa, Tịch Tích Chi lại cho ông một kinh hỉthật lớn. Kinh là đứa bé một tay mình nuôi lớn, đảo mắt biến thành mộtcon sủng vật lông lá; vui chính là nha đầu này rốt cuộc biết chăm chỉ tu luyện, đã kết xuất được nội đan rồi.

Ông liếc mắt một cái liền có thể nhìn thấu tu vi Tịch Tích Chi, chỉ cầnnàng kết xuất nội đan, sau này tốc độ tu luyện liền tăng nhanh hơn trước kia rất nhiều. Tin tưởng không lâu nữa, tu vi của nàng có thể khôi phục lại dáng vẻ trước kia.

Bình tiên dược này đối với tu luyện của Tịch Tích Chi cũng chỉ là thứyếu thôi, ăn vào bụng cũng không có quá nhiều tác dụng. Ngược lại đốivới An Hoằng Hàn lại là một trợ lực không nhỏ.

"Nếu như mà ta không có đoán sai, thân thể của ngươi đang dung hợp vớiLong Châu, ngươi ăn những đan dược này, mới thật sự có lợi." Đôi mắtTịch Chân khóa chặt

Đôi mắt Tịch Chân khóa chặt An Hoằng Hàn, giống như đang đánh chủ ý gì.

An Hoằng Hàn đã trải qua quan trường, loại người nào mà chưa từng thấyqua? Vừa nhìn thấy bộ dáng muốn nói lại thôi của Tịch Chân, liền biếtông có lời quan trọng muốn nói với mình. Hắn cũng không thúc giục, vôcùng nhẫn nại chờ đợi, vuốt vuốt bình nhỏ trong tay mấy cái, cuối cùngbỏ vào trong túi áo của mình.

Cuối cùng vẫn là Tịch Chân bại trận, trong lòng nói người trước mắt nàylà người không có chút tò mò nào sao? Dưới tình huống này, không phảihắn nên mở miệng hỏi thăm trước ư?

"Chúng ta muốn đánh bại Giao Long, chỉ có một biện pháp". Vẻ mặt Tịch Chân hiếm khi nghiêm túc.

Tịch Tích Chi khẩn trương dẫm chân tại chỗ nghe, mặc dù sư phụ không cónói rõ, nhưng nàng biết.....chuyện này nhất định sẽ dính líu tới An HoằngHàn.

"Cần như trẫm làm gì?" An Hoằng Hàn giơ tay, nhẹ nhàng vén mái tóc nhưtơ ở bên tai Tịch Tích Chi lên, cỗ cảm giác mềm mại quen thuộc này khiến cho hắn không nỡ buông tay.

Tịch Chân nhìn cử động thân mật của hai người, hỏa khí lên cao một chút, nhưng lại không thể không áp xuống. Trong lòng nghĩ đứa bé lớn, cánhcứng cáp rồi, sớm muộn cũng muốn bay đi! Nữ nhi đã gả ra ngoài chính lànước đã tát ra ngoài.

Lại nói dựa theo quan sát của ông, An Hoằng Hàn cũng coi như là một đối tượng có thể giao phó.

"Giao vĩnh viễn thấp hơn Long một bậc, đây là sự thực xưa nay khôngđổi". Tựu giống thỏ, hồ ly nhìn thấy cọp, từ trong đáy lòng sẽ sinh ramột cỗ thần phục. Giao gặp Long, cũng giống như vậy.

An Hoằng Hàn và Tịch Tích Chi không nói gì, mơ hồ hiểu được ý Tịch Chân muốn nói.

Quả nhiên, Tịch Chân tiếp tục nói tiếp: "Ngươi phải vào lúc trước khiGiao Long độ kiếp, hoàn toàn khống chế được Long Châu, dung hợp với Long Châu. Chỉ có như vậy, ngươi mới có thể thừa kế đầy đủ lực lượng củaLong Châu. Hiện tại, đây là biện pháp cuối cùng của chúng ta. Nhưng nếungươi không thể hoàn thành, như vậy Giao Long sẽ bao phủ tất cả PhongChâu." Nói không chừng Giao Long tà ác kia còn có thể vươn ma chưởng vềphía nhưng địa phương khác.

Đến lúc đó, cũng không chỉ là tai nạn của một Phong Châu, mà là cả Phong Trấn quốc.

Tình thế nghiêm trọng cỡ nào, người có chút đầu óc liền có thể suy nghĩ ra.

Nhưng.......chuyện này nói thì đơn giản, làm lại rất khó khăn.

Cũng giống như một người tu tiên, tất cả đều phải nhìn kỳ ngộ của hắn,nếu vận khí không tốt, có lẽ cả đời cũng không thể có thành tựu.

Muốn An Hoằng Hàn trong thời gian thật ngắn hoàn toàn sử dụng được LongChâu, Tịch Tích Chi cảm thấy đây là một vấn đề cực kỳ khó khăn.

Hai lông mày thanh tú nhíu lại một chỗ, nếu không phải hiểu rõ tính tình sư phụ mình, có lẽ Tịch Tích Chi còn có thể cho là ông cố ý làm khó AnHoằng Hàn.

"Không có biện pháp khác sao? Chỉ có thời gian mấy ngày, làm sao cóthể......" Nàng chỉ là bước cơ bản đã mất rất nhiều thời gian, chớ nói chilà An Hoằng Hàn mới vừa bước vào lĩnh vực không rõ này.

Sức lực bên hông đột nhiên gia tăng, Tịch Tích Chi cảm giác được nhiệtđộ truyền tới từ bàn tay của An Hoằng Hàn, biết đó là hắn đang an ủimình.

Tịch Chân bất đắc dĩ thở dài, lắc đầu mà nói: "Chỉ có một phương pháp, có được hay không đều phải xem tạo hóa của ngươi rồi."

Ông vốn không phải người ở đây, sớm muộn gì cũng sẽ về Thiên giới, lầnnày tới chỉ vì đặc biệt tìm kiếm đồ đề của mình. Tai họa ở Phong Châu,ông cũng chỉ là nghe những người khác nghị luận mới muốn tới đây thamgia náo nhiệt. Có thể giúp, dĩ nhiên đã giúp, nhưng nếu không thể rasức, đó là trời đã định.

Suy nghĩ vừa chuyển, Tịch Tích Chi liền nghĩ đến đây cũng là việc Phùngchân nhân cầu xin An Hoằng Hàn làm ư? Nếu không làm sao ông ta sẽ nói bí mật Thanh Nguyên Trì cho An Hoằng Hàn.

"Trẫm sẽ làm hết sức." An Hoằng Hàn vẫn nhíu lông mày núi, không cóbuông ra. Lúc nói lời này, hắn không nắm chắc bao nhiêu đây là chuyệnrất ít gặp trong cuộc đời hắn.

Suy nghĩ một chút trước kia, vô luận làm chuyện gì, hắn đều đã nắm chắc. Mà duy chỉ có chuyện này, An Hoằng Hàn không dám tin chắc liệu mình cóthể làm được hay không?

Hắn thật sự biết thân thể của mình đang không ngừng biến hóa.

Nhưng tốc độ đó lại vô cùng chậm chạp.

"Ta tin chàng." Tịch Tích Chi nắm lòng bàn tay của hắn lên, chậm rãi viết xuống ba chữ này.

Đến tận bây giờ, An Hoằng Hàn chưa từng khiến mình thất vọng! Lần này khẳng định cũng sẽ không ngoại lệ.

Tịch Chân cố ý coi thường mờ ám giữa hai người, xoay người nhìn về phíacây cầu kia. Trước đó, Phùng chân nhân đã ở nơi này giằng co một ngàymột đêm với Giao Long, Tịch Chân là giữa trưa hôm nay mới chạy tới nơinày thay phiên, sợ ông ta kiên trì không nổi, Tịch Châncất bước chạy như bay về phía bên kia, không bao lâu lại thay thế Phùng chân nhân.  

Chương 28:

  "An Hoằng Hàn, ta muốn thương lượng với chàng một chuyện." Ánh mắt Tịch Tích Chi nhìn bọt sóng của sóng lớn mãnh liệt.

An Hoằng Hàn trầm mặc đi theo nàng, chờ đợi câu nói tiếp theo của nàng.

"Ta muốn ở lại chỗ này bồi sư phụ, ông và Phùng chân nhân thay phiên coi chừng cây cầu kia đã rất mệt nhọc. Ta nghĩ, ta cũng có thể giúp đỡ bọnhọ trông coi một chút." Ít nhất sau khi có sự gia nhập của nàng, sư phụvà Phùng chân nhân nhất định sẽ nhẹ nhõm không ít.

Mặc dù thực lực của nàng không bằng Phùng chân nhân và sư phụ, tuy nhiên nó có thể tranh thủ một đoạn thời gian để cho bọn họ nghỉ ngơi.

Không khí càng thêm trầm mặc.

Tịch Tích Chi cảm giác được, bàn tay đối phương đặt ở trên eo nàng nắm

Trải qua hơn nửa năm chung đụng, Tịch Tích Chi hiểu vô cùng rõ tính tình người ở trước mắt này, vừa nhìn thấy môi hắn khẽ nhúc nhích, lập tứcphỏng đoán ra tiếp theo hắn sẽ nói cái gì.

Không đợi An Hoằng Hàn nói ra một chữ, Tịch Tích Chiđột nhiên ngẩng đầulên, tiến tới trước miệng An Hoằng Hàn, hôn nhẹ một chút.

Cánh môi gần như là lướt qua.

Nhưng bộ dáng chủ động hôn như vậy, ở trong trí nhớ của An Hoằng Hàn là vô cùng hiếm thấy.

Đặc biệt là ngay trước mặt sư phụ Tịch Tích Chi, nụ hôn này không thểnghi ngờ tỏ rõ Tịch Tích Chi đã thuộc về hắn, hơn nữa còn là nàng camtâm tình nguyện.

Quả nhiên, mặc dù cự ly cách rất xa, ánh mắt Tịch Chânlại nhìn chằm chằm về phía bọn họ.

"Ta chỉ muốn ra một phần lực." Tịch Tích Chi mở miệng lần nữa khuyên AnHoằng Hàn, nàng không muốn cả đời chỉ có thể trốn ở sau lưng người khác.

Người đó đã thật lòng đối đãi nàng, nàng như thế nào có thể khoanh tay đứng nhìn ở thời điểm xảy ra tai họa này?

An Hoằng Hàn không nói gì một lúc lâu, ánh mắt trở nên càng thêm tĩnhmịch. Cuối cùng bất đắc dĩ liếc mắt nhìn Tịch Tích Chi một cái, sau đónói với Phùng chân nhân nơi xa: "Chăm sóc nàng thật tốt, nếu nàng thiếumột cọng lông tơ, trẫm hỏi tội ngươi."

Lời nói của An Hoằng Hàn rất lạnh lẽo, ánh mắt càng thêm băng hàn, dung không được một vật.

Sau khi nói xong câu đó, An Hoằng Hàn xoay người nhanh chóng rời đi, giống như sợ mình đổi ý.

Lúc này Phùng chân nhân mới đi tới đây, đứng ở bên người Tịch Tích Chi, "Bệ hạ là nghiêm túc với đoạn tình cảm này."

Số lần ông và An Hoằng Hàn gặp mặt không nhiều, nhưng cái này cũng không làm trở ngại hiểu biết của ông về hắn. Về phần bệ hạ là người thế nào,sợ rằng Phong Châu quốc không có người nào không biết. Người có thể đểcho An Hoằng Hàn buông tư thái xuống, tỉ mỉ che chở, có lẽ thế gian nàychỉ có một mình Tịch Tích Chi.

Trong ngày thường Tịch Tích Chi quả thật hơi ngốc nghếch, thế nhưngkhông có nghĩa là nàng không có cảm giác được phần tình cảm kia của AnHoằng Hàn, nàng chỉ cố ý không them nghĩ thôi. Bắt đầu từ ngày nàngxuyên qua đến thế giới này, liền hiểu sớm muộn có một ngày nàng sẽ rờiđi. Cho nên ở trong mấy ngày đó, nàng luôn sống không tim không phổi,không muốn lưu lại tình cảm cho người của thế giới này. Nhưng nàng càngmuốn trốn tránh, An Hoằng Hàn càng không cho nàng cơ hội.

Cuối cùng ở tình huống ỡm ờ, bị An Hoằng Hàn hủy ăn vào bụng rồi.

Nếu nàng đã bước ra bước đầu tiên, vậy sẽ không lưu lại nữa.

"Ta cũng là nghiêm túc." Một lát sau, Tịch Tích Chi kiênđịnh nói với Phùng chân nhân.

Phùng chân nhân khẽ thở dài một hơi, không có nói bất luận cái gì nữa.Mặc dù ông là người tu đạo, nhưng đầu óc còn không đến mức ngoan cốkhông đổi, sẽ không bởi vì người yêu khác đường mà cố ý đi dùng gậy đánh uyên ương. Huống chi coi như ông muốn gậy đánh uyên ương, cũng không có bản lãnh kia. Ngươi cho bệ hạ Phong Trấn quốc của bọn họ là người ngồikhông sao? Nổi bão lên, nhất định là máu chảy thành sông.

"Chờ sau hai canh giờ, ngươi đi thay ca với Tịch tiền bối." Hiếm khi cókhổ sai tự động đưa tới cửa, há có thể không cần? Phùng chân nhân tĩnhtọa ngay tại chỗ, nhắm mắt lại giống như tiến vào nghỉ ngơi.

Chung quanh tràn đầy tiếng điên cuồng hét lên của Giao Long, thính lựccủa Tịch Tích Chi tốt hơn người bình thường nhiều, bị quấy nhiễu đếnkhông chịu nổi. Xé vải chỗ váy xuống, nhét vào tận trong lỗ tai, âmthanh kia mới giảm bớ một chút.

An Hoằng Hàn thừa dịp bóng đêm đen nhánh, lặng yên không tiếng động trởlại ngọn núi kia, không làm kinh động đến bất luận kẻ nào.

Con chồn kia vẫn quen dựa vào mình, khi nàng vừa rời đi, trong ngực nhưthiếu một thứ gì, An Hoằng Hàn cảm thấy rất không tự tại. Mỗi khi nhớtới nụ cười đáng yêu má lúm đồng tiền của Tịch Tích Chi, trong lòng liền giống như bị móng vuốt của con chồn nào đó không ngừng gãi, không đau,lại vô cùng nhột.

Cứ như vậy suy nghĩ cả đêm, An Hoằng Hàn thủy chung không có biện pháp ngủ.

Người có tình huống không khác gì với hắn lắm, đương nhiên là Tịch Tích Chi rồi!

Tịch Tích Chi vẫn trôi lơ lửng ở trên mặt nước, đến chỗ ngủ cũng khôngcó. Suy nghĩ một chút trước kia, nàng trực tiếp ngã vào trong ngực củamột nam nhân nào đó, chuyện gì đều không cần chú ý, chỉ lo thở to ngủ là được rồi. Mà bây giờ bên cạnh không có ai, không có đệm thịt ấm lô, cóchút không quen.

Sáng sớm ngày hôm sau, Lâm Ân liền phát hiện không thấy nữ tử kia, ngay cả Vân Chồn cũng không có tung tích.

Xét thấy Vân Chồn tự mình chạy trốn qua rất nhiều lần, cho nên Lâm Ânkhông có chút lo lắng nào. Dù sao sau một thời gian dài, con chồn nàyđều sẽ biết đường trở về.

Trời vừa sáng không bao lâu, một chiếc xe ngựa đè nát cành lá khô, dần dần chạy về phía bọn họ.  

Chương 29:

  Âm thanh bánh xe ở trong sáng sớm yên tĩnh vô cùng vang dội.

Rất nhiều dân chạy nạn tỉnh dậy, ánh mắt đều dời về phía chiếc xe ngựakia. Cũng không biết gần đây xảy ra chuyện gì, nơi Phong Châu này củabọn họ rõ ràng đang phát nước lũ, người khác tránh cũng còn không kịp,những người này cố tình hết một lại một tới nơi này.

Một người công tử mặc cẩm phục màu trắng, từ từ đi ra từ buồng xe. Cảngười hắn tản ra một cỗ khí chất tôn quý, chỉ là liếc mắt nhìn liền cóthể nhìn ra hắn là người sống trong nhung lụa thời gian dài.

Lâm Ân tinh mắt, sau khi nhìn thấy người nọ, phất tay chào hỏi, "Thái tử điện hạ."

Người tới chính là Đông Phương Vưu Dục, thái tử Luật Vân quốc.

An Hoằng Hàn lạnh lùng liếc mắt nhìn, gật đầu với hắn, không hề đi chàohỏi. Từ trước đến giờ, hắn không thích hỏi thăm chuyện riêng của ngườikhác, đối với việc tại sao Đông Phương Vưu Dục lại tới trễ một ngày,cũng không có chút ý tò mò.

"Tham kiến bệ hạ." Đông Phương Vưu Dục rất chú trọng lễ tiết, mặc dùbiết được bệ hạ không nhất định nguyện ý quan tâm đến hắn, nhưng hắn vẫn không thể vứt bỏ cấp bậc lễ nghĩa.

Khóe miệng hắn vĩnh viễn mang theo một nụ cười nhạt, cả người nhìn quavô cùng ấm áp, vậy mà người biết hắn lại biết tính tình của Đông PhươngVưu Dục là tiếu lý tàng đao.

"Thái tử điện hạ đi đường mệt nhọc, đi nghỉ trước một lúc đi, đợi cótung tích của Từ quốc sư, trẫm sẽ thông báo ngươi trước tiên." An HoằngHàn nói mấy câu liền đuổi đối phương đi mất.

Đông Phương Vưu Dục quả thật cũng có chút mệt mỏi,

vì sớm đuổi theo đám người An Hoằng Hàn, bọn họ một đườngchạy xe ngựa, chưa từng nghỉ ngơi qua. Nói xong mấy câu kháchsáo, Đông Phương Vưu Dục liền tìm một chỗ nghỉ ngơi.

Thời gian rất nhanh, một sớm một chiều liền qua ba ngày.

Sóng lớn cuồn cuộn xung quanh, một đám tiếp một đám bọt sóng màu trắng.

Tất cả bốn phía đều là nước lạnh như băng, chỉ có một câycầu lộ ra khỏi mặt nước, ở trong nước cực kỳ dễ thấy. Sóngnước càng ngày càng mãnh liệt, mặt nước cũng theo đó càngngày càng cao. Vốn là bị chìm ngập một nửa cây cầu, hôm naychỉ chừa có một phần ba ở bên ngoài.

Tịch Tích Chi ngồi xếp bằng, hai cánh tay dựng thẳng lên trên,linh lực liên tục không ngừng tuôn ra từ bàn tay, không ngừng cốgắng dùng kết giưới bao trùm lấy cây cầu.

Tu vi của Tịch Tích Chi thấp hơn Phùng chân nhân và sư phụ rấtnhiều, lại mới vừa kết đan không lâu, cho nên trình độ khốngchế linh lực cũng không như bọn họ. Vì chống đỡ cây cầu, TịchTích Chi lên mười hai phần tinh thần, không có dám buông lỏngchút nào. Đôi môi cắn chặt, mặc dù hai tay giơ đến tê dại, cũng không nói qua một tiếng khổ mệt.

"Ha ha ha..." Một chuỗi tiếng cười quanh quẩn ở trên mặt nước, âmthanh kia ngân nga hùng hậu, "Xem ba người các ngươi ngăn cản tanhư thế nào ... Thiên kiếp buông xuống, các ngươi một người cũngtrốn không thoát!"

Đám sóng biển đánh úp về phía cây cầu, kịch liệt đánh thẳngvào, không ngừng đánh tới tầng ánh sáng kết giới nhàn nhạt.

Càng đến gần ngày Thiên kiếp, sức lực của Giao Long lại càng lớn.

Tiếng cười đắc ý của hắn không ngừng truyền vào trong lỗ tai ba người bọn họ.

Sắc mặt hai người Tịch Chân và Phùng chân nhân rất khó coi,nhìn thấy tầng ánh sáng kết giới kia, dưới sự va chạm củacuộn sóng càng phát ra ảm đạm.

Phùng chân nhân hoảng sợ lắc đầu, kích động chỉ vào cây cầu,"Không được... sắp không chống đỡ nổi nữa, ngươi xem .... cây cầu đã xuất hiện vết nứt rồi!"

Phùng chân nhân vừa hô vừa chạy như bay về phía cây cầu kia. Vừa mới đến gần cây cầu, Phùng chân nhân liền ngồi xuống bên cạnhTịch Tích Chi, đôi tay kết ấn, điều động tu vi của mình, trợgiúp Tịch Tích Chi đang giằng co với Giao Long.

Tịch Chân nhìn đê đập ở phía xa, bi thương thở dài một hơi, "Chẳng lẽ ý trời là như thế?"

Một khi không giữ được cây cầu, đê đập sẽ bị lũ lụt cuốn sập, lúc đó chính là tai nạn bắt đầu.

Dù chỉ có thể tranh thủ một chút thời gian, Tịch Chân cũng sẽ canh giữ đến cuối cùng! Phi thân nhảy một cái, trong chớp mắtông đã dời đến trên cây cầu, "Giao Long đáng chết, lão tử liềucái mạng già này cũng sẽ không để cho ngươi có ngày tốtlành."

Tia sáng chói mắt hiện ra, từng chùm ánh sáng bắn ra từ trong cơ thể Tịch Chân, rót vào trong kết giới.

Nhưng mặc dù ba người bọn họ hợp lực lại cũng không có biệnpháp ngăn cản vết nứt của cây cầu càng lúc càng lớn, âm thanhrắc rắc, giống như tiếng nhạc mở đầu của sự tử vong, khiếnlòng Tịch Tích Chi căng thẳng, tốc độ phát ra linh lực cànglúc càng nhanh.

Nàng tin tưởng An Hoằng Hàn sẽ không làm mình thất vọng! Chỉcần mình kiên trì, nàng nhất định có thể đợi hắn đến.

"Tịch tiền bối, làm sao bây giờ!" Tiếp tục như vậy nữa, cây cầu không đến một lúc sẽ bị phá huỷ.

Tịch Chân cũng lộ vẻ mặt khó khăn, căn răng nói ra: "Phùng chânnhân, ngươi ở nơi này chống. Đồ đệ, con trở về nói với AnHoằng Hàn, để cho hắn rút toàn bộ người tu bổ đê đập về đi.Bằng không một khi đê đập sụp đổ, những binh lính kia một người cũng không sống được."

Vì giảm bớt thương vong, chỉ có thể như thế.

Về phần ông .. . trong mắt Tịch Chân chợt loé rồi biến mất ánh sáng ngoan độc, "Lão tử không tin con Giao Long này có thể lậttrời rồi! Lão tử đi xuống đánh với nó!"

Không cho Tịch Tích Chi cơ hội phản bác, Tịch Chân nói xong liền rút người ra nhảy vào trong nước. Văng lên một đám bọt sóngkhổng lồ, tưới lên mặt Tịch Tích Chi, lạnhđến nỗi Tịch TíchChi sợ run cả người.

Trong lòng Tịch Tích Chi nói không ra tư vị gì, trong con ngươinhiễm một tầng ánh nước nhàn nhạt. Nàng và sư phụ cùng nhausinh sống hơn mươi năm, muốn nhìn thấu tâm tư của đối phương,không có chút khó khăn nào. Kỹ năng bơi của sư phụ còn khôngbằng mình, đi vào nước đánh nhau với Giao Long, không thể nghingờ là được ăn cả ngã về không!

"Ngươi nhanh đi đi..." Phùng chân nhân cố gắng chống dỡ kết giới,thúc giục Tịch Tích Chi, "Chớ cô phụ một phen tâm ý của sư phụ ngươi, hắn là vì tranh thủ thời gian cho ngươi và An HoằngHàn."

Tịch Tích Chi thu bàn tay về, đứng lên, "Ta sẽ đi nhanh về nhanh."

Tịch Tích Chi dùng tốc độ nhanh nhất xông ra ngoài.

Trong lòng không ngừng cảnh cáo mình, vô luận như thế nào đều muốn ngăn cản hành động của Giao Long.  

Chương 30:

  "Ha ha ha. . . . . . Các ngươi không có biện pháp. . . . . . Chờ ta đira ngoài, các ngươi sẽ rơi vào vực sâu tử vong." Từng đợt bọt sóng đánhthẳng vào cây cầu, một cái đuôi màu đen khổng lồ chui ra mặt nước, nhấclên sóng biển.

Trong chớp mắt, nhiều đợt sóng lớn liên tục nhấc lên không dứt, mặt nước giống như một cái nồi sôi sục, sóng nước không ngừng đánh thẳng vào.

Hình như phát hiện có người muốn đi, dưới đáy nước, một đôi mắt tỏa sáng màu đỏ nhìn chằm chằm phương hướng Tịch Tích Chi rời đi. Cặp mắt kiagiống như là đèn lồng cỡ nhỏ, bên trong nhiễm vẻ ác độc.

"Muốn đi mật báo? Không dễ dàng như vậy!" Theo tiếng rống giận điêncuồng của Giao Long, một đạo sóng nước cao mấy chục mét bổ nhào về phíaTịch Tích Chi.

Tịch Tích Chi trước chống đỡ kết giới, đã hao phí không ít linh lực. Một đường chạy về phía trước, bỏ quên nguy hiểm sau lưng. Khi phát giác sau lưng có một cỗ khí ép đánh tới, tất cả đều đã muộn.

Sóng lớn tới cuồn cuộn, đánh tới sau lưng Tịch Tích Chi vào trong nước.

Khi sóng nước tập trung công kích vào một chỗ nào đó, lực va đập khônghề tầm thường. Mới vừa đụng vào sau lưng của Tịch Tích Chi, liền khiếnnàng phun ra một ngụm máu tươi.

Chung quanh đều là nước lạnh lẽo, không ngừng chui vào miệng, mũi của Tịch Tích Chi, Tịch Tích Chi sặc đến không ngừng ho khan.

Tay nắm thành quyền, Tịch Tích Chi giơ tay lên lau vết máu bên miệng.Nàng không thể không có tiền đồ như vậy, đương đầu đại nạn, nàng khôngthể lùi bước. Cố nén đau đớn truyền tới từ sau lưng, Tịch Tích Chi huyđộng hai tay, ở trong nước bơi về phía đê đập.

Hai ngày gần đây, ban ngày An Hoằng Hàn đều ở đê đập giám sát. Vết nứtcủa đê đập càng ngày càng nhiều, tốc độ binh lính tu bổ không sánh nổitốc độ nứt ra do sóng nước đánh sâu vào. Dưới tình hình như thế, càngngày càng nhiều dòng nước chảy xuống theo khe hở.

Đê đập đã đến hỏng đến không còn trình độ....

Kể từ sau khi Đông Phương Vưu Dục tới Phong Châu, vẫn đi theo An HoằngHàn. Thấy ngày nào An Hoàng Hàn cũng đi đê đập, hắn và hai thừa tướng dĩ nhiên cũng đi theo.

An Hoằng Hàn ngắm nhìn phương xa, trong lòng cực kỳ không cam lòng. Hắnnghĩ hết mọi biện pháp muốn đột phá lằn ranh kia, dùng hợp thành một thể với Long Châu trong cơ thể, nhưng tốc độ không có chút tiến triển thựctế nào.

Đan dược Tịch Chân cho hắn, quả thật có thể thúc giục tốc độ dung hợp Long Châu, nhưng lại chỉ có thể thúc giục một phần nhỏ.

Chân mày càng nhíu càng sâu, An Hoằng Hàn càng lo lắng tình huống bên kia.

"Tại sao hôm nay sóng lớn càng lúc càng lớn vậy!" Mỗi ngày Đàm Hải đềuquan sát khuynh hướng sóng lớn, liếc mắt liền nhìn ra sóng lớn có điềukhác thường.

Kể từ sau khi biết hồng tai là Giao Long tác quái, Lưu Phó Thanh và TưĐồ Phi Du cũng không có cảm giác ngủ ngon lần nào. Vừa nghe Đàm Hải nóinhư thế, lập tức phát hiện kỳ hoặc trong đó.

Rất nhiều binh lính không kịp giơ tảng đá và túi bùn lên nữa, ôm quyếttâm liều chết, trực tiếp sử dụng thân thể đi ngăn trở vết nứt đê đập.

Nhìn một màn này, ai dám nói không lộ vẻ xúc động?

Những binh lính này đều là thủ hạ của Đàm Hải, hắn càng thêm đau lòng.

"Bệ hạ, đê đập sắp...." Sụp, một chữ này, Đàm Hải không thể nói ra khỏi miệng.

Vẻ mặt An Hoằng Hàn nghiêm trọng, âm trầm nhìn đê đập.

Đúng lúc này, đột nhiên trong một đạo sóng lớn lao ra một bóng dáng màu xám trắng.

Trong lòng An Hoằng Hàn giật mình, thân thể đã di động sang bên kia. Tốc độ nhanh làm cho người ta nhìn không rõ, hắn tự tay chụp tới, cuối cùng trước lúc bóng dáng màu xám trắng đó rơi xuống đất liền tiếp được.

Lưu Phó Thanh và Tư Đồ Phi Du lập tức đi tới, khi nhìn thấy người bệ hạ ôm trong ngực thì đều lộ ra vẻ kinh ngạc.

Tịch Tích Chi ho khan mấy tiếng, phun ra mấy ngụm nước, vừa nhìn thấy An Hoằng Hàn, ngón tay liền nắm chặt cánh tay của hắn, "Mau..... Mau rút lui nhân mã, cầu không kiên trì nổi rồi."

An Hoằng Hàn ôm nàng, xoay người đi về nơi xa, lạnh giọng hạ lệnh: "ĐàmHải, đều để cho bọn họ lui trở về, nhanh lên.... Thừa dịp trước khi đê đập chưa ngã sập, có thể lui bao xa thì lui xa bấy nhiêu."

Ở trong nước bơi rất lâu, khuôn mặt nhỏ nhắn của Tịch Tích Chi bị ngâmđến trắng bệch. Nếu như xem nhẹ vết thương sau lưng, tinh thần của nàngngược lại không tệ.

An Hoằng Hàn ôm Tịch Tích Chi lên ngựa, cánh tay khó tránh khỏi sẽ đụng phải phía sau lưng của nàng.

Đau đến Tịch Tích Chi nhe răng một tiếng.

An Hoằng Hàn phát giác người trong ngực hình như không thoải mái, gật đầu hỏi "Có phải bị thương rồi không?"

Hắn cũng không có quên.... mới vừa rồi lúc Tịch Tích Chi trở lại là laoxuống theo dòng nước. Nếu mình không có tiếp được nàng, như vậy chẳngphải nàng sẽ bị ngã rất thảm.

Nghĩ đến đây, sắc mặt của An Hoằng Hàn càng thêm âm hàn.

Tịch Tích Chi cắn môi, lắc đầu, "Ta không sao, mau mau rút đi."

Binh lính nơi này ít nhất cũng có mấy ngàn, nếu tốc độ không nhanh, rất dễ bị tiêu diệt toàn quân.

Đông Phương Vưu Dục ném ra ánh mắt, nhìn thiếu nữ trong ngực An HoằngHàn, lộ ra suy nghĩ sâu xa. Mới nửa tháng không gặp, bệ hạ đi chỗ nàotìm được một tiểu mỹ nhân như vậy? Hắn sống ở bên cạnh An Hoằng Hàn bangày rồi, vẫn không nhìn thấy Vân Chồn, điều này làm cho hắn rất là nghi hoặc.

Không phải từ trước đến giờ bệ hạ ôm con Vân Chồn không buông tay sao? Sao lúc này lại không thấy?  

Chương 31:

Vào lúc Đông Phương Vưu Dục đang cảm thấy nghi hoặc, chớp mắt một cái,hắn lại nhìn thấy dấu ấn màu đỏ trên trán tiểu mỹ nhân bị nhạt đi mộtchút, mơ hồ lộ ra dấu ấn hình thoi màu đỏ.

Sự phát hiện này khiến cho hắn thất kinh.

Ánh mắt không khỏi nhìn chằm chằm tròng mắt của tiểu mỹ nhân, cũng làmàu trạch lam. Trừ tóc là màu đen, những điểm đặc biệt khác gần nhưgiống y như Tịch cô nương.

Trong lòng ít nhiều toát ra chút suy nghĩ, ánh mắt Đông Phương Vưu Dục nhìn nàng trở nên bất đồng.

An Hoằng Hàn thật nhìn chăm chú Tịch Tích Chi, vốn định xé vạt áo TịchTích Chi ra nhìn một chút thương thế của nàng nặng bao nhiêu, lại bịnhững ánh mắt quét tới kia cắt đứt.

"Ta thật sự không có việc gì, không đi nữa sẽ không kịp." Thấy An HoằngHàn sững sờ tại chỗ không có động tĩnh, Tịch Tích Chi khẽ kéo vạt áo của hắn thúc giục.

Hôm nay Giao Long còn chưa ra ngoài, sư phụ ở dưới đáy nước đọ sức vớinó nên còn trụ nổi. Nhưng dù sao trong nước cũng là thiên hạ của GiaoLong, sư phụ cũng không chiếm được chỗ tốt. Bọn họ phải nhanh một chútrời khỏi đê đập, nếu không hậu quả khó mà lường được.

An Hoằng Hàn vừa kéo roi ngựa, vung lên , "Giá. . . . . ."

Con ngựa nhanh chóng xông ra ngoài.

Xung quanh đê đập buộc không nhiều ngựa lắm, có lẽ chỉ có một hơn ngàncon, đại đa số binh lính đều là hai người cùng cưỡi một con ngựa.

Sau khi An Hoằng Hàn dẫn đầu rời đi, mọi người lập tức cưỡi ngựa đuổi theo.

Không có ai tiếp tục tu bổ đê đập, vết nứt đê đập nhanh chóng trở nên lớn hơn.

Nếu như bọn họ không có đoán sai, có lẽ sau nửa canh giờ, đê đập này sẽ hóa thành hư không.

Vào lúc sống còn, loài người luôn có thể bộc phát ra tiềm lực vô hạn.Đám người binh lính kia đều là trải qua huấn luyện nghiêm khắc, tố chấtthân thể vượt xa người bình thường. Bên trong đại đội ngũ đang chạytrốn, tất cả đều ngay ngắn trật tự.

Lúc cưỡi ngựa, trên dưới thân thể đều xóc nảy khiến cho vết thương saulưng của Tịch Tích Chi càng thêm đau đớn, cái miệng nhỏ nhắn cắn đếntrắng bệch. Cũng may cả người An Hoằng Hàn ấm nóng, cho nàng một cỗ cảmgiác vô cùng ấm áp. Giống như chỉ cần có An Hoằng Hàn ở bên cạnh, nàngliền không sợ gì hết.

Tiếng huyên náo xung quanh hình như cách mình rất xa, Tịch Tích Chi hơinghiêng người nhìn An Hoằng Hàn, càng phát giác An Hoằng Hàn là một namnhân đầy sức quyến rũ. Mặc dù gương mặt đó rất ít lộ ra một khuôn mặttươi cười, vĩnh viễn đều là vẻ mặt lạnh lẽo, nhưng cố tình làm cho người ta lâm vào mê muội.

Hơn ngàn con ngựa đồng thời chạy đi, hình như mặt đất cũng đang rungchuyển, tro bụi nổi lên cuồn cuộn, giống như là khói thuốc súng trênchiến trường, làm mờ tầm mắt của mọi người.

Bọn họ ra roi thúc ngựa, từng con ngựa phóng nhanh như gió về phía trước.

Ngay lúc bọn họ còn kém một phần tư lộ trình là sẽ đến nơi đóng quân,một tiếng ầm vang lên, đột nhiên trời đất bắt đầu rung chuyển.

Cảm xúc con ngựa bắt đầu khó chịu, lo lắng điên cuồng giẫm chân.

"Người phía sau nhanh đuổi theo, đê đập sụp rồi!" Đàm Hải như lâm đại địch, tiếng hô quanh quẩn cả sơn cốc

Sắc mặt của mọi người cũng trở nên vô cùng nặng nề, roi ngựa quất đếnphát ra từng tiếng bốp bốp, một đám lại một lần nữa tăng tốc chạy lênnúi.

Không tới thời gian một nén nhang, lũ lụt mãnh liệt lao nhanh tới.

Sóng lớn phía sau điên cuồng cuốn tới, Tịch Tích Chi chống thân lên,quay đầu vừa nhìn ra phía sau, vẫn còn có một phần ba binh lính chưa lên núi.

Tịch Tích Chi lại gần gò má của An Hoằng Hàn, hôn một cái, khóe miệngtreo lên một nụ cười, "Ta đi giúp bọn họ một chút, bọn họ đều không nênbỏ mạng ở chỗ này."

Thừa dịp An Hoằng Hàn còn chưa kịp phản ứng, Tịch Tích Chi nhanh chónglật người, rời khỏi ôm ấp của hắn, vận công bay về phía sóng lớn

Chờ trong ngực không còn người, An Hoằng Hàn mới phát giác Tịch Tích Chi muốn làm cái gì! Tròng mắt giống như bao trùm một tầng hàn băng, nếukhông phải Tịch Tích Chi đã bay ra ngoài thật lâu, hắn nhất định sẽkhông chút do dự kéo lấy y phục của nàng, lôi nàng trở lại.

Cho dù hy sinh đám binh lính kia, An Hoằng Hàn cũng không nguyện ý nhìnthấy nàng đi mạo hiểm. Người là ích kỷ, đặc biệt là hắn! Quyết không cho phép Tịch Tích Chi có

"Cac ngươi đều lên núi đi, trẫm tự có chừng mực:. Không chonhững người khác cơ hội phản bác, An Hoằng Hàn đã cưỡi ngựađi xa.

Lâm An vừa nhìn tình thế này, cũng muốn cưỡi ngữa đuổi theo.

Nhưng Lưu Phó Thanh không cho ông cơ hội, huơ roi ra quất mông ngựacủa ông, vừa ra sức kéo. Con ngựa chở Lâm Ân bị đau, điên cuồngchạy lên núi.

"Bệ hạ thật sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?" Đàm Hải vẫn không yên lòng.

Lưu Phó Thanh lắc đầu nói: "Lúc ở dưới đê đập, ngươi không thấy tốc độ bệ hạ tiếp được nữ tử kia sao?"

Tóc độ đó, người bình thường có thể làm được sao? Hiểu rõtính tình của bệ hạ, cũng biết bệ hạ không đánh trận đấukhông nắm chắc. Cho nên, bọn họ tin tưởng hắn.

Lưu Phó Thanh cưỡi ngựa tiếp tục gấp rút lên đường, thúc giục những người khác cấp tốc lên núi.

Đường núi không thể so với đường bằng dễ đi, tốc độ ngựa chạy lên trên chậm lại một nửa. Tích Tịch Chi cố gắng chống đỡtinh thần, duy trì kết giới.

Chợt, bên cạnh có nhiều hơn một người.

"Trẫm giúp cho nàng". Bốn chữ khiến Tích Tịch Chi run lên một cái.

Không nói ra được cảm động tràn ngập trong lòng Tích Tịch Chi,có An Hoằng Hàn, Tích Tịch Chi liền có cảm giác an tâm.

Thời gian giống như dừng lại hình ảnh này, hai người bọn họđều không nhúc nhích, nếu không phải có lũ lụt xông cuổn cuộnở bên ngoài kết giới, bức hoạ này tuyệt đối được xưng là duymỹ.

Từng phút từng giây trôi qua, đợi sau khi phần lớn người ngựa leo lên núi.

An Hoằng Hàn nói: "Thời gian vậy là đủ rồi, có thể thu tay lại".

Tay chân Tích Tịch Chi đã sớm tê dại, toàn bộ dựa vào một tiachấp niệm để chống đỡ. Sau khi nghe An Hoằng Hàn nói ra nhữnglời này, cả người mềm nhũn, thân thể ngã về phía sau. Kếtgiới liền biến mất trong nháy mắt, nước lũ ùn ùn kéo đến,đánh úp lại về phía hai người.

Nước lũ nhanh chóng tuôn trào, An Hoằng Hàn dùng tốc độ nhanhnhất bơi đến bên cạnh Tích Tịch Chi, ôm thật chặt hông của nàng mới không có bị dòng nước tách ra.

Những dòng nước này không có chút lực cản trở với An Hoằng Hàn, hắn kéo Tích Tịch Chi bơi lên núi.

Giờ phút này, ngọn núi này đã bị nước lũ bao phủ một phần ba.

Thế tới của nước lũ mãnh liệt hơn tưởng tượng rất nhiều lầnvới tưởng tượng của bọn họ. Phàm là nơi nước lũ đi qua, câycối gần như bị xông ngã. Vài cây đại thụ thậm chí bị bẻ gãy, rất nhiều lá cây, cành cây gãy nổ lơ lửng trong hồng thuỷ.

Nước lũ rất lạnh, lạnh đến Tích Tịch Chi không nhin được rùng mình.

An Hoằng Hàn phát hiện người trong ngực có động tác, sức lực ôm nàng lại chặt thêm mấy phần.

Người trên núi đã sớm gấp đến độ lộn xộn, từng người nhìn nước lũ bao la nơi xa, đều cảm thấy bi thương

LÂm Ân đỏ mắt, nhìn chằm chằm chân núi, "Lưu đại nhân, bê hạ......."

"Ngươi đừng lo lắng, bệ hạ hồng phúc tề thiện, không dễ dàngcó chuyện như vậy". Tư Đồ Phi Du trừng mắt nhìn hắn, hình nhưtrách cứ Lâm Ân cứ nói lung tung.

Ai cũng biết được an nguy của bệ hạ liên quan đến hưng vong củaPhong Trạch quốc. Nhưng nếu An Hoằng Hàn thật đã xảy ra chuyện, thiên hạ nhất định đại loạn.

Đàm Hải vỗ vỗ bả vai Lâm Ân, "Yên tâm đi, chuyện bây giờ chúng ta có thể làm, chỉ là chờ đợi"

Trong nước có rất nhiều đồ tạp nham, nhánh cây, tảng đá đềubị nước lũ cuốn đến khắp nơi, hơi không cẩn thận sẽ bị nhưngthứ đó quẹt làm bị thương

An Hoằng Hàn vì che chở Tích Tịch Chi, để cho nàng tránh khỏikiếp này, đều tự mình làm đệm thịt, ngăn trở những thứ đócho nàng.

Trong nước cũng không dễ dàng hoạt động tứ chi, chờ An HoằngHàn ôm Tích Tịch Chi lao ra mặt nước, đã tốn không ít thờigian.

"Bệ hạ...... Bệ hạ" Vừa nhìn thấy hai người chui ra từ trong nước, Lâm Ân kích động la to nói lớn.

An Hoằng Hàn không để ý đến ông, nửa ôm Tích Tịch Chi, kiểm tra xem trên người nàng có quẹt bị thương hay không? Cuối cùng chỉnhìn thấy cái lỗ nhỏ ở trên mu bàn tay. Lượng máu ra cũngkhông nhiều, không phải nghiêm trọng.

So với Tích Tịch Chi hoàn hảo không chút tổn hại, An Hoằng Hàn mới tương đối nhếch nhác. Toàn thân có không ít lỗ nhỏ, dàinhất là một cái ở trên cánh tay dài chừng năm tấc.

Nhìn ánh mắt lo lắng của Tích Tịch Chi, An Hoằng Hàn sờ đầucủa nàng lên tiếng an ủi: "Chỉ là một ít vết thương, thoa chút thuốc trị thương liền hết chuện".

An Hoằng Hàn đỡ Tích Tịch Chi, đi từng bước một lên núi.

Dòng nước càng lúc càng lớn, mức nước đang từ từ lên cao.

Đám người bọn họ đều lên trên núi, chỉ có thể mong chờ ngọn núi này đủ cao, sẽ không bị nước lũ bao phủ.

Rất nhanh, bọn họ sẽ đến giữa sườn núi, chỗ dân chạy nạn đang ở.

Các nạn dân nhìn thấy nước lũ bao vây cả toà núi, lại thấylượng lớn binh lính xông lên núi, đã hiểu đê đập nhất định đãsập.

Binh lính hoặc nhiều hoặc ít đều mang ánh mắt nghi hoặc, haimắt thỉnh thoảng nhìn Tích Tịch Chi. Bọn họ không có quên, mới vừa rời chính là thiếu nữ như nhược này dùng biện pháp kỳquái tạo ra một tầng kết giới giúp bọn họ tránh được mộtkiếp.

An Hoằng Hàn thấy người trong ngực lạnh đến nổi da gà, vì vậy ôm nàng trở lại bên trong xe ngựa của bọn họ. Lục ra vài món y phục của mình, ném cho Tích Tịch Chi, để cho nàng mặc vào.

"Quá lớn". Trong tay nắm bộ cẩm bào màu xanh dương đậm, Tích Tịch Chi ngẩng đầu nói.

An Hoằng Hàn cởi xuống y phục ướt nhẹp trên người, đang đổimột bộ khác, vừa mặc vừa ứng tiếng nói, "Loại thời điểm này sẽ có y phục vừa người cho nàng chọn sao? Mau mau thay, bằngkhông đợi lát nữa lại lạnh"

Nghĩ tới còn có chánh sự phải làm, Tích Tịch Chi không thểlàm gì khác hơn là bũi môi chậm chạp mặc quần áo.

Nhưng cái đầu của nàng làm sao có thể so sánh với An HoằngHàn? Nhìn vạt áo kéo tên đất Tích Tịch Chi chỉ sợ đi bộ không cẩn thận té ngã.

Chương 32:

  Nhiều lần đều dẫm lên vạt áo kéo trên đất, nhờ có An Hoằng Hàn đỡ cho nàng, nếu không Tịch Tích Chi chính xác sẽ ngã úp mặt.

An Hoằng Hàn ngồi xổm người xuống, nắm lên một đoạn vạt áo quá dài của Tịch Tích Chi, roẹt một tiếng liền xé rách.

"Hiện tại sẽ không dẫm xuống nữa." An Hoằng Hàn ném mảnh vải vụn trong tay ra, lôi kéo Tịch Tích Chi đi ra ngoài.

Tư Đồ Phi Du và Lưu Phó Thanh đều đã chờ ở bên ngoài rồi, vừa nhìn thấybệ hạ ra ngoài, vội vã nghênh đón, "Bệ hạ, bây giờ nên làm gì?"

"Còn có thể làm sao? Chúng ta không có biện pháp ngăn cản nước lũ tràn lan." An Hoằng Hàn sửa sang lại vạt áo cho Tịch Tích Chi.

Bộ quần áo này thật sự là quá lớn, Tịch Tích Chi mặc lên người, tựa nhưmột tiểu hài tử trộm mặc y phục của người lớn, nhìn có chút tức cười.

"Vị cô nương này là . . . . . ?" Tư Đồ Phi Du nói lên nghi vấn, tin tưởng có rất nhiều người muốn biết đáp án này.

Ánh mắt đám binh lính kia gần như cũng nhìn chằm chằm bên này.

Bệ hạ rất sủng ái với người thiếu nữ này, ngay cả y phục của mình cũngcho đối phương mặc, nếu như nói hai người không có quan hệ, ai sẽ tintưởng?

"Nàng là đệ tử của một vị đạo trưởng, đồng thời cũng là nữ nhân của trẫm." An Hoằng Hàn sóng nước chẳng xao nói.

Vậy mà lời này lại làm mọi người bị đả kích cực lớn, khó trách mới vừarồi nàng có thể sử dụng pháp thuật, đoán chừng còn có chút đạo hạnh. Vềphần câu nói phía sau kia, ánh mắt của mọi người không khỏi bắt đầu quan sát mặt của Tịch Tích Chi, xác thật là một tiểu mỹ nhân, bệ hạ coitrọng nàng cũng không có gì là lạ.

"Xin hỏi danh tính của vị cô nương này?" Đã gặp mặt vài lần rồi, Lưu Phó Thanh vẫn không có nói chuyện nghiêm túc với Tịch Tích Chi, nếu khôngphải mới vừa rồi nhìn thấy Tịch Tích Chi cứu đám binh lính kia, đoánchừng ông còn chưa liếc mắt nhìn nàng một cái.

Tên? Tịch Tích Chi nháy mắt mấy cái, không dám báo ra tên thật của mình. Vừa định nói bừa một cái tên, đột nhiên An Hoằng Hàn bên cạnh đoạt lờinói: "Nàng là cô nhi, không có họ, chỉ có tên, gọi là Tương Tích."

An Hoằng Hàn vén một nhánh tóc của Tịch Tích Chi lên, ở trong tay vuốtvuốt. Trong lòng lại nghĩ thầm, dù sao không lâu sau, trên tên của nàngcũng sẽ có họ của mình, tạm thời không cần họ cũng được.

Nghe An Hoằng Hàn thuận miệng nói ra tên kia, Tịch Tích Chi âm thầm nghiến răng, ai muốn cùng chàng tương tri tương tích(1)!

Cái tên này ngụ ý cũng quá trực tiếp đi.

"Thì ra là Tương Tích cô nương, xin hỏi sư phụ ngươi là vị cao nhân đắcđạo nào?" Trong mắt Tư Đồ Phi Du lóe qua một đạo tinh quang, đã đánh chủ ý tới trên đầu sư phụ của nàng.

Chuyện cho tới bây giờ, Tịch Tích Chi cũng không muốn tiếp tục lừa gạt,"Ông ấy chính là Tịch đại phu giúp người trị bệnh ở mấy ngọn núi gầnđây. Chẳng qua hiện nay . . . . . . ông ấy còn có chút việc bận, khôngphân thân ra được."

Trừ chuyện Giao Long kia, còn có chuyện gì có thể cuốn lấy sư phụ?

Nghĩ tới không biết tình huống bên kia thế nào, Tịch Tích Chi có chútnóng nảy, tiến tới bên tai An Hoằng Hàn, nhỏ giọng nói: "Ta muốn đi xemmột chút."

Thật ra thì trong lòng An Hoằng Hàn cũng nghĩ như vậy, mặc dù Long Châutrong cơ thể hắn còn chưa có dung hợp, nhưng chỉ cần có thể tận dụngnăng lực suy yếu của hắn, hắn sẽ không tiếc.

Làm ra một dấu tay với Tư Đồ Phi Du và Lưu Phó Thanh, gọi hai người nàyđến một nơi cách xa đám người kia, bắt đầu nói một ít lời không muốnngười biết.

"Trẫm và Tương Tích đi tòa cầu kia xem một chút, đoán chừng Giao Longsắp đi ra. Nếu như mực nước vẫn còn lên cao, các ngươi liền triệu tậptoàn bộ nhân mã tiếp tục đi lên núi, hiểu chưa?"

Tư Đồ Phi Du gật đầu đáp lời: "Vi thần tuân lệnh."

"Có thể mời sư phụ của vị cô nương này rời núi, giúp trị Giao Long mộttay không?" Theo quan sát của Lưu Phó Thanh, người thiếu nữ trước mắtnày nhất định là có chút công phu. Như vậy sư phụ của nàng nhất định sẽcàng lợi hại hơn, nói không chừng có thể chống lại Giao Long.

Tịch Tích Chi nói thẳng, "Sư phụ ta đang giao đấu với Giao Long rồi, cho nên ta và An Hoằng Hàn mới muốn nhanh chạy tới đó."

"Chuyện nơi đây liền giao cho hai người các ngươi rồi." An Hoằng Hàncuối cùng dặn dò xong những lời này, liền muốn mang theo Tịch Tích Chirời đi.

Không ngờ chuyện đột nhiên xảy ra thay đổi vào lúc gặp chuyện khôngmay, như vậy không phải bản thân mất nhiều hơn được ư?

Nhưng Tích Tịch Chi lại không muốn lãng phí thời gian nữa, di chuey63n nhanh chóng chạy về hướng kia

An Hoằng Hàn không yên lòng, gọi một đội nhân mã phân phó bọnhọ đuổi thep bước chân của Tích Tịch Chi, cố gắng bảo vệ antoàn của nàng

Từ trước đến giờ Đông Phương Vưu Dực thận trọng như châm, nhìnthấy bệ hạ an bài, bước nhanh tới, "Bệ hạ, có phát hiện cáigì không?"

"Có tung tích Từ quốc sư, nếu bắt được con Bạch Hồ kia, liềncó thể tìm được Từ quốc sư" An Hoằng Hàn nhìn phía xa nóiviệc này cho hắn biết

Đông Phương Vưu Dục kích động đến vui run rẩy hai cái, liền không ngừng nói: "Bệ hạ, để bổn điện hạ đi theo đi. Từ quốc sư đối với Luật Vân quốc ta trọng yếu bực nào, tin tưởng ngài cũngbiết"

"Nhưng nếu ngươi muốn đi, liền tự mỉnh đi theo sau, trẫm còn cóchuyện phải làm, liền rời đi trước đây". An Hoằng Hàn xoayngười đi xuống núi

Đông Phương Vưu Dục mang theo mấy thị vệ của mình, cùng nhau đi kiếm con Bạch Hồ kia

Không biết chuyện gì, hình như con Bạch Hồ kia cũng không nónglòng chạy trốn, chạy một chút liền cố ý quay đầu lại nhìnTích Tịch Chi có đuổi theo hay không?

Phía sau Tích Tịch Chi mang theo rất nhiều binh lính, binh línhcũng biết bệ hạ coi trọng vị cô nương trước mắt này, đi theomột tấc không dám rời, e sợ lạc mất người

Đông Phương Vưu Dục đi theo đại đội ngũ, hai mắt thỉnh thoảngnhìn người thiếu nữ, càng xem càng khẳng định suy đoán tronglòng mình.

Giống như là cố ý mang theo bọn hắn đi vòng vèo, Bạch Hồ chạy loạn xung quanh, vẫn chưa từng dừng lại.

Lòng Đông Phương Vưu Dục đầy hoài nghi, trong đầu nảy ra một kế, sau khi đi đến bên cạnh Tích Tịch Chi, cố ý nhỏ giọng kêu mộtcâu: "Tịch cô nương..."

Tích Tịch Chi còn chưa thích ứng tên mới An Hoằng Hàn cho nàng, nghe xưng hô này, theo thói quen quay đầu lại nhìn về phía ĐôngPhương Vưu Dục, thuận miệng đáp lại: "Có chuyện gì?"

Chờ nói ba chữ này ra khỏi miệng thì Tích Tịch Chi mới ýthức được mình làm ra chuyện sai lầm gì. Gương mặt kìm nénđến đỏ bừng, cũng không dám nhìn Đông Phương Vưu Dục nữa.

Rốt cuộc từ lúc nào, mình đã đưa tới sự hoài nghi của hắn

Đối với Tích Tịch Chi làm như không thấy, thực hiện có tai nhưđiếc, Đông Phương Vưu Dục không có đi truy cứu, dù thế nào đinữa hắn cũng đã tháo bỏ nỗi băn khoăn trong lòng rồi. Khótrách bệ hạ sẽ coi trong người thiếu nữ này như thế, thì ralà như vậy sao?

Phía chân trời đột nhiên vang lên tiếng ầm ầm, không đến một lát mây đen che trời, tia chớp cắt ngang bầu trời

Tích Tịch Chi rất giật mình, nhìn về phía chân trời vừa rồi còn sáng ngời, trong nháy mắt mây đen bao trùm.

Là Giao Long xuất hiện sao? Xem ra Thiên kiếp sắp đến

Binh lính chung quanh cũng cảm thấy sắc trời biến đổi quánhanh, cũng cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng lại nói không rachút không ổn nào.

"Con Bạch Hồ kia chạy rồi, nhanh đuổi theo"

Không biết là người nào kêu một câu, gọi tỉnh Tích Tịch Chi từ trong mạch suy nghĩ. Nàng phải nhanh một chút tìm được vị trí Từ lão đầu, sau đó đi sang chỗ sư phụ!

Về phần nửa yêu đó............

Khẳng định có quan hệ thiên ty vạn lũ với chuyện Giao Long, thật không biết rốt cuộc nửa yêu kia muốn làm gỉ

Bạch Hồ thay đổi dáng vẻ nhàn nhã vừa rồi, dùng một cỗ thần khí nhanh chóng chạy lên phía trước

Tích Tịch Chi đuổi theo không rời, cho đến khi Bạch Hồ chui vào trong một cái sơn động, mới dừng bước

Cửa động rộng khoảng hai thước, chung quanh có cỏ cây tươi tốt

"Mấy người các ngươi cùng đi vào với ta". Tích Tịch Chi ngoắcngoắc tay với binh lính phía sau, dẫn đầu bước vào sơn động

Sơn động tối đen, đám người Tích Tịch Chi móc ra hoả chiết tử, chiếu sang cả sơn động, thận trọng đi tới.

Trong động an tĩnh đến đáng sợ, một chút âm thanh cũng không có

Cái sơn động này cũng không phải rất sâu, trong nháy mắt, đámngười Tích Tịch Chi liền đi tới điểm cuối. Ngoài dự tínhchính là cái sơn động này không có bất kỳ cơ quan. Vốn TíchTịch Chi đã chuẩn bị sẵn sàng, tính gặp chiêu phá chiêu, vậymà lần này hoàn toàn khiến nàng càng thêm đầu óc rối mù

Rầm.......... Đột nhiên có vật gì đó rơi xuống đất

Âm thanh truyền tới từ chỗ sâu nhất trong huyệt động, Tích Tịch Chi lập tức lên tinh thần, chuẩn bị ứng phó tất cả tìnhhuống đột nhiên phát sinh trong bóng tối

"Các người là ai? Một tiếng nói chói tai từ một nữ tử, lấygiọng điệu chất vấn hô về phía mấy người Tích Tịch Chi.

Lỗ mũi Tích Tịch Chi ngửi ngửi, không có chút yêu khí nào từtrên thân người kia. Cầm hoả chiết tử, Tích Tịch Chi nhảy haibước về phía trước, lập tức phát hiện chỗ sâu nhất tronghuyệt động, thế nhưng có đứng một thiếu nữ

Mà người thiếu nữ kia ......... còn là một người quen

Khăn nằm trong tay của nàng đã rơi xuống đất, dính đầy bụibậm. Gương mặt xinh đẹp trước kia trở nên bẩn tủi, hình như tóc cũng chưa chải chuốt vài ngày rồi.

"Thập Tứ công chúa......." Mặc dù người thiếu nữ kia rất nhếch nhác, nhưng Tích Tịch Chi liếc mắt một cái liền nhận ra nàng. Nhìn đến phía sau nàng, Tích Tịch Chi liển phát hiện Từ lãođầi mất tích đã lâu.

Hai tay, hai chân của Từ lão đầu đều bị trói, trong miệng nhétmột khối vải, nhìn thấy có người tới, kích động giãy giụamấy cáo, hình như muốn nói.

"Bắt nàng ta lại". Đối phó một Thập Tứ công chúa tay trói gàkhông chặt, còn không đến mức Tích Tịch Chi tự mình ra tay.

Hai binh lính tiến lên vài bước, dễ như trở bàn tau bắt Thập Tứ công chúa lại.

"Các người buông ta ra,các người là ai, lại dám xông vào sơnđộng này! Chờ chủ nhân trở lại nhất định không bỏ qua cho đámcác ngươi". An Vân Y lập tức hoảng hốt trơ mắt nhìn bọn họtrói chặt mình.

Chú thích:

(1)Tương tri Tương Tích: hiểu nhau tiếc nhau  

Chương 33:

"Chủ nhân? Có phải là nửa yêu không?" Tịch Tích Chi cởi dây thừng cho Từ lão đầu. Mấy tháng không thấy, Từ lão đầu đã gầy đến da bọc xương, trên người không có mấy lượng thịt.

"Đúng thì sao?" Thập Tứ công chúa trừng mắt nhìn Tịch Tích Chi, khôngnhận ra vị thiếu nữ trước mặt, cũng chưa từng gặp qua nàng ở trong hoàng cung. Nhưng binh lính sau lưng nàng, không thể nghi ngờ là người củaPhong Trạch quốc.

Từ lão đầu kích động bắt lấy thiếu nữ trước mắt, "Mau. . . . . . Maungăn cản hắn, ngàn vạn lần không thể để cho hắn làm chuyện điên rồ!"

Một câu không đầu không đuôi khiến Tịch Tích Chi sững sờ tại chỗ, thậmchí hoài nghi Từ lão đầu mất tích trong khoảng thời gian này, có phảitinh thần đã xảy ra vấn đề rồi không?

"Không ai làm chuyện điên rồ, Từ lão đầu, ông đừng kích động như vậy,ông nắm đau tay của ta." Tịch Tích Chi hít vào một hơi, nhìn cổ tay củamình, bị ông nắm ra một vòng dấu đỏ.

Toàn bộ lực chú ý của Từ lão đầu đều tập trung ở ba chữ 'Từ lão đầu'.Cho đến bây giờ, vẫn chưa có người nào gọi ông như vậy. Có ai dám khôngtôn kính gọi ông một tiếng 'Từ quốc sư' chứ? Đặc biệt là hành động, cửchỉ của đối phương rất quen thuộc, khiến ông cảm thấy có một loại cảmgiác như đã từng quen biết.

Trong nội tâm khẽ động, Từ lão đầu âm thầm bói một quẻ cho nàng. Sau khi ông xem xong quẻ tượng, cả kinh đến không khép miệng được. Thì ra thiếu nữ này lại là con chồn kia biến thành?

Ho khan hai tiếng, Từ lão đầu bình phục tâm tình kinh ngạc của mình, đứng lên từ dưới đất.

Mặc dù ông cố gắng để cho mình nhìn qua có vài phần khí độ một chút,nhưng bị nhốt mấy tháng, sớm làm ông chật vật không chịu nổi. Mặc dù khí độ siêu nhiên, nhưng cũng không có tiêu sái thanh nhàn như lúc trước

Tịch Tích Chi đi dạo trong sơn động một vòng, phát hiện bên trên thạchbích ở phía bên phải có đục một lổ nhỏ. Có lẽ sau khi Bạch Hồ tiến vàosơn động, đã trốn từ nơi lỗ nhỏ này. Muốn bắt được nó lần nữa, sẽ khókhăn hơn nhiều. Cũng may đã giải quyết được an nguy của Từ lão đầu, conBạch Hồ kia sẽ không tạo nổi bao nhiêu sóng gió, mặc cho nó chạy cũngkhông sao.

Chỉ là Bạch Hồ cố ý dẫn bọn họ đến đây là vì cái gì? Trước thì trămphương ngàn kế không để cho bọn họ tìm được Từ lão đầu, vậy mà hôm naylại chắp tay nhường cho?! Đây là có ý tứ gì?

Hình như có lời khó nói, con ngươi Từ lão đầu không ngừng chuyển động,một hồi nhìn mấy người lính kia một chút, một hồi lại nhìn chằm chằmTịch Tích Chi đang lúng túng.

Mắt Tịch Tích Chi nhìn đối phương như là có lời muốn nói, nghiêng ngườinói với mấy người lính kia: "Mấy người các ngươi trước áp giải Thập Tứcông chúa đi ra ngoài, phải thật cẩn thận, nàng là đào phạm của triềuđình."

Nói 'đào phạm' là không sai, lúc ấy không phải là nửa yêu cướp ngục, mang nàng ta đi sao?

Cho tới bây giờ, trên hoàng bảng trong hoàng đô vẫn còn dán bức họa của An Vân Y, cùng với lệnh truy nã.

Binh lính mới vừa đi ra, Từ lão đầu liền không nhịn nổi nữa, dùng sức vỗ mạnh đùi, một bộ dáng đau đớn muốn chết, khóe mắt dần dần thấm ra mộttầng ánh nước.

Tịch Tích Chi vừa nhìn cử động khác thường của ông, bị sợ đến sững sờkinh hãi một hồi, bắt lấy tay ông, tránh cho ông tự đánh đấm bản thânmình

"Phát hiện chuyện gì rồi hả? Từ lão đầu, ông đừng kích động."

Ông giơ tay áo bị xé nát lên, xoa xoa vệt nước mắt nơi khóe mắt, "Đềutại ta. . . . . . Nếu không phải ta thay hắn coi bói, hắn cũng sẽ khôngphạm phải nhiều chuyện tội ác ngập trời như vậy. Đều do lão phu khôngtốt, đều tại ta không tốt."

Ông nói chuyện lộn xộn, Tịch Tích Chi nghe đến một đầu mờ mịt. Nhưngtheo trực giác, Từ lão đầu khẳng định biết bí mật trọng yếu gì đó.

"Ông từ từ nói, bất cứ việc gì cũng có thể có biện pháp giải quyết, tựtrách mình là vô dụng." Tịch Tích Chi không sống lâu bằng Từ lão đầunhưng không có nghĩa là đạo lý nàng hiểu có thể ít hơn đối phương.

Cảm xúc Từ lão đầu thỉnh thoảng hơi kích động, tỉnh thoảng lại yên tĩnh, hung hăng quệt nước mắt rơi xuống từ khóe mắt, "Thật ra thì, nửa yêutrong miệng ngươi nói, ta biết người đó."

Khi ông nói câu nói này, Tịch Tích Chi đã khẳng định ông đã đoán ra được thân phận của mình rồi.

"Là ai? Có lẽ ông không biết, tên nửa yêu kia làm hại dân chúng PhongChâu trôi giạt khắp nơi, rất nhiều người cũng bởi vì tai nạn trong thờigian dài này mà mất đi người thân nhất." Tịch Tích Chi căm thù đến tậnxương tủy nói.

"Cuối cùng, những chuyện này đều là lỗi của lão phu, không thể trách hắn, hắn cũng chỉ là......" Từ lão đầu chậm rãi thở dài.

Tịch Tích Chi lại càng thêm nghi hoặc, "Nói tóm tắt đi, Từ lão đầu."

Thời gian cấp bách, Tịch Tích Chi còn phải vội vàng qua bên kia xem một chút tình huống như thế nào.

"Lão phu chính là quốc sư Luật Vân quốc, chuyện này bệ hạ nhất định nóiqua cho ngươi rồi." Từ lão đầu dừng một chút, giống như cả người bị rúthết hơi sức, nửa dựa vào thạch bích, "Mười ba năm trước, quốc chủ đưamột hoàng tử đến bên cạnh lão phu, hi vọng lão phu có thể tự mình dạyhắn. Những năm gần đây, ta và đứa bé kia vừa là thầy vừa là bạn, thậmchí tình cảm còn vượt qua rất nhiều so với tình cảm của hắn và quốc."

Mặc dù hoàng tử và quân chủ có liên hệ máu mủ, nhưng hai người rất ítkhi ở chung một chỗ bồi dưỡng tình cảm. Đại đa số hoàng tử là do phi tần nuôi dưỡng lớn lên, hoặc chính là tư chất siêu phàm, bị đưa đến gần một vài danh nhân học tập.

Trong lòng Tịch Tích Chi 'lộp bộp' một tiếng, trong đầu đột nhiên hiện ra bóng dáng một người.

"Yêu thương quá sâu, sẽ càng quan tâm. Vào một ngày ở rất nhiều nămtrước, lão phu len lén tính một quẻ cho đứa bé kia. Quẻ tượng cho thấy,cả đời đứa bé kia sẽ vinh hoa phú quý, quyền cao chức trọng, nhưng tướng đoản mệnh, cuối cùng sống không quá hai mươi lăm tuổi."

Nói tới chỗ này, Từ lão đầu đã rơi lệ đầy mặt.

"Ta thật sự không biết lúc ấy hắn trốn ở phía sau bình phong, càng thêmkhông biết đứa bé đó lại nhớ toàn bộ những lời này vào trong lòng." Từlão đầu khóc lóc nức nở, không ngừng lau nước mắt, "Ta cho là, nói không chừng nguyên nhân của đứa nhỏ này là thân thể, mới có thể sống khôngquá hai mươi lăm, cho nên phàm có thuốc bổ gì tốt, tất cả đều đưa tớichỗ hắn. Nhưng ngoài dự đoán chính là thân thể đứa bé kia rất khỏe mạnh, ta vẫn mong hắn có thể sống thêm vài năm, có lẽ trên đời còn có kỳtích, vì vậy ta rời khỏi Luật Vân quốc, tìm kiếm kỳ nhân dị sĩ khắp nơi, muốn có thể tìm được cho hắn một biện pháp nghịch thiên cải mệnh."

"Nhưng..... nhưng vào mấy tháng trước, ta mới pháT hiện...... Nếu không phảido quẻ bói đó của lão phu, nói không chừng đứa nhỏ này sẽ không có mệnhnhư vậy!" Từ lão đầu càng nói càng kích động, hai tay đều run nhè nhẹ,giống như ngay sau đó sẽ bởi vì kích động mà té xíu.

Phản ứng của Tịch Tích Chi không khá hơn ông bao nhiêu, run giọng nói: "Sau đó thì sao?....."

"Sau đó lão phu đi tới Phong Trạch quốc, vì nhìn thấy một con Vân Chồnxinh đẹp, giả trang thành thấy thuốc thú y vào cung. Những chuyện này,ngươi cũng đã biết." Ánh mắt của Từ lão đầu giống như che một lớp bụi,rất vẩn đục, mấy ngày này trong lòng ông nhất định không dễ chịu, "Saunày đứa bé kia liền tìm tới....."

Những lời này hoàn toàn khiến Tịch Tích Chi lâm vào suy nghĩ sâu xa, mà thân phận của người kia, cũng quá sức tưởng tượng rồi.

Ấn tượng người nọ cho Tịch Tích Chi vẫn luôn là cảm giác ấm áp, cùng với bộ dáng cả người đều là hơi thở âm lãnh của nửa yêu, hoàn toàn khácbiệt...

"Ta không muốn bị hắn tìm về Luật Vân quốc, không có nghĩa là ta khôngnhớ nhung đứa bé kia. Sau khi biết được hắn tới Phong Trạch quốc, chuyện đầu tiên ta nghĩ đến là mau chóng rời đi, đừng để cho hắn phát hiện.Nhưng mà trước khi đi, ta muốn đi nhìn hắn một lần."

Từ lão đầu nhắm chặt mắt lại, hình như đây mới là đoạn bắt đầu củachuyện xưa, thở ra một hơi thật sâu mới tiếp tục nói: "Làm ta không ngờđến chính là, ta đứng ở ngoài cửa sổ, lại nhìn thấy hắn đang cắn nuốtnội đan của một tiểu yêu tinh!"


Chương 34:

  Cắn nuốt nội đan của yêu tinh là chuyện cực kỳ tà ác. chi khi nuốt vào nội đan yêu tinh, vậy có nghĩa là người này shi từ từ phát triển thành yêu tinh.

"Năm nay đứa bé kia hai mươi bốn tuổi, qua chi tháng nữa chính là sinh thần tuổi hai mươi lăm của hắn".

Nghe xong những lời này của Từ lão đầu, toàn thân Tịch Tích Chi chấn động, "hắn cắn nuốt nội đan yêu tinh là vì mạng sống!"

Trước đó Tịch Tích Chi đã phát hiện nửa yêu cắn nuốt quá nhiều nội đan, làm cho cả người yêu khí ngất trời. Mà người * hoàn toàn không có biện pháp chịu được quá nhiều yêu khí như vậy, hắn sớm muộn gì cũng shi bị yêu khí phản phệ, vì vậy mà bỏ mạng.

Mới đầu Tịch Tích Chi cho là nửa yêu muốn có yêu lực cường đại của yêu tinh, cho nên muốn đi đường tắt. Nhưng Tịch Tích Chi quên mất chi chuyện, đó chính là còn có chi lý do có thể khiến người muốn chân chính hóa thành yêu ma. Tuổi thọ của yêu quái rất dài, lão yêu quái sống hơn nghìn năm nhiều không kể xiết.

Có lẽ, so với yêu lực cường đại, hắn càng thêm coi trọng chính là kỳ hạn sinh mạng của yêu ma!

Nhưng mà người biến thành yêu, cũng không phải là chuyện dễ dàng. Cần nuốt vào 7749 viên nội đan, mà viên nội đan cuối cùng kia đặc biệt khó có được. Phải tìm chi yêu vật sắp gặp tai kiếp, vào lúc yêu vật đó độ kiếp, giết nó rồi lấy nội đan ra nuốt vào.

Pháp lực yêu vật kia phải cường thịnh, nếu không dù nuốt trọn nội đan yêu vật cũng không làm nên chuyện gì.

Tịch Tích Chi hiểu eikakuna ràng mọi chuyện, sana giọng cười tự giễu chi tiếng. không ngờ bọn họ đau khổ tìm kiếm nửa yêu, hắn lại ở ngay dưới mí mắt của bọn họ.

Đông Phương Vưu Dục. . . . . . Ngươi trốn thật kỹ!

"Cho nên. . . . . . hắn muốn mượn tay An Hoằng Hàn trợ giúp, chém giết Giao Long, ngồi ngư ông đắc lợi sao?" Cái mưu kế này thật không chê vào đâu được! Chỉ là, lại hại vô số tính mạng của dân chúng!

Khó trách nửa yêu shi cố ý áp chế giao long ở dưới cầu. Tất cả chỉ vì kích thích thù hận của giao long với loài người, tiếp đó khiến cho giao long nhập ma.

Giọng nói của Từ lão đầu vô cùng nặng nề, đứt quãng, giống như nói mỗi chữ cũng hết sức khó khăn, "Ta đang suy nghĩ, nếu như năm đó không có bỏi chi quẻ cho hắn, như vậy hắn shi không biết được tuổi thọ của mình chỉ đến hai mươi lăm tuổi, càng shi không đi cắn nuốt nội đan yêu tinh, cũng shi không phạm phải nhiều tội ác như vậy. . ."

"Có lẽ hắn không biết quẻ tượng, còn có thể sống qua hai mươi lăm tuổi. . . . . ."

Nước mắt Từ lão đầu trong nháy mắt trào ra, tinh thần đã sụp đổ đến cực điểm.

"Ông đừng tự trách nữa, ông cũng không sai." Tịch Tích Chi thở dài chi hơi thật sâu.

"không, đây chính là lỗi của ta. Nhưng nếu hắn không biết mệnh số của mình, làm sao có thể lại đi tìm biện pháp tà ác như vậy để cải mệnh cho mình!"

Tinh thần của Từ lão đầu rất không tốt, đã chạy tới cực đoan, chui vào ngõ cụt không ra được.

Tịch Tích Chi sợ ông shi tiếp tục suy nghĩ lung tung, shi vùi lấp mình, không rút ra được nữa. Lòng bàn tay dần dần ngưng kết linh lực, Tịch Tích Chi giơ tay đặt lên trán của ông, giúp ông thư giãn thần kinh căng thẳng, ikari nhàng nói: "Ngủ đi, ngủ chi giấc, tất cả đều đã qua."

"không......... đều do ta sai............"

"Ông không sai......." Tịch Tích Chi ghé vào lỗ tai ông nói lặp lại.

"không, là lỗi của ta................"

Tiếng nói của Từ lão đầu dần dần sana đi, mí mắt trở nên nặng nề, cuối cùng từ từ nhắm mắt lại ngủ thiếp đi.

Rốt cuộc Tịch Tích Chi đã buông đã khối đá lớn đang treo trong lòng, mới vừa thở phào chi hơi, lại kinh sợ đứng lên từ dưới đất.

"Nguy rồi!" chi tiếng than sợ hãi, Tịch Tích Chi vội vã chạy ra ngoài.

Trước khi vào sơn động, Tịch Tích Chi bị Đông Phương Vưu Dục vạch trần thân phận, cố ý coi thường sự hiện hữu của hắn. Nào có thể đoán được chính là bởi vì như thế, ngược lại khiến cho hắn thừa dịp hỗn loạn chạy trốn!

Quả nhiên, Tịch Tích Chi vừa đuổi theo ra khỏi sơn động xem xét, đâu còn có bóng dáng của Đông Phương Vưu Dục.

Bạch Hồ cố ý dẫn bọn họ tới nơi này, hơn phân nửa là kế điệu hổ ly sơn!

Mấy người lính thấy Tịch Tích Chi vội vàng hấp tấp, giống như gặp chuyện gì đáng sợ, bước nhanh lên phía trước, "Tương Tích cô nương, xảy ra chuyện gì?"

Tịch Tích Chi không dám nói chân tướng cho bọn hắn biết, để tránh tạo thành khủng hoảng không đáng, chỉ nói: "Người trong sơn động đã ngủ mê man rồi, các ngươi chăm sóc ông ấy thật tốt, ta có chút việc gấp phải đi làm các ngươi đi về trước đi."

Binh lính nào dám để Tịch Tích Chi rời đi? Bệ hạ đã hạ tử lệnh, yêu cầu bọn họ đi theo bên cạnh Tịch Tích Chi. Nếu Tịch Tích Chi gặp chuyện không may, mỗi người bọn họ đều không có quả ngon để ăn.

Bọn họ còn chưa kịp mở miệng khuyên, chỉ thấy bóng dáng của Tịch Tích Chi đã hóa thành chi tàn ảnh, lao ra phía bên kia của rừng cây.

"Tốc độ thật nhanh....." chi người binh lính trong đó thở dài nói.

Bọn họ cất bước muốn đuổi theo, lại phát hiện cự ly của nàng và bọn họ đã sớm kéo ra rất xa, hi vọng có thể đuổi theo là cực kỳ mong manh. Cuối cùng, bọn họ chỉ có thể đi trở về phủ, theo phân phó của Tịch Tích Chi dẫn người đến nơi binh lính đóng quân.

Tịch Tích Chi vừa chạy về phía trước, vừa ở trong lòng chửi rủa Đông Phương Vưu Dục. không nghĩ tới trước mặt là người khiêm tốn, sau lưng lại là chi người xấu xa vô lương tâm! Chỉ bằng ham muốn của bản thân lại cuốn Phong Châu vào trong trận tai ương vô vọng này.

Nhưng Tịch Tích Chi lại không có biện pháp thật sự thống hận hắn. Bởi vì chi người có tâm nguyện muốn sống mãnh liệt cũng không sai. Chân chính sai, là hắn dùng sai biện pháp.

Lúc Tịch Tích Chi chạy vội tới chân núi, phát hiện mực nước vẫn tiếp tục tăng lên như cũ. Sóng lớn mãnh liệt thỉnh thoảng đánh về phía núi, cuốn đi chi đống lớn bùn đất cây cối.

Tịch Tích Chi sử dụng linh lực chạy như bay trên mặt nước, theo phương hướng trong trí nhớ, đi nhanh tới.

Bầu trời giăng đầy mây đen, trời đất đều là mưa to gió lớn, cả thế gian đều mờ mịt.

Sóng to gió lớn không ngừng nhấc lên, vào giờ khắc này, tại chi nơi nào đấy trong nước, vọt lên chi cột nước cao tới tận trời.

Cột nước vọt tới giữa không trung, nổ tung, nước ầm ầm tưới tung tóe khắp xung quanh, mặt nước rung chuyển không ngừng.

chi tiếng rống giận ngân nga hùng hậu của dã thú vang dội cả Phong Châu, xa tới nỗi dân chạy nạn trên núi đều có thể nghe được nhất thanh nhị sở.

Tịch Tích Chi đang đi đường chợt ngừng lại, kinh hãi, Giao Long đi ra rồi......

Giống như là để nghiệm chứng suy nghĩ trong lòng nàng, sóng lớn trên mặt nước lại lần nữa cuốn lên cuồn cuộn, tựa hồ đang nghênh đón người nào đến.

"Rốt cuộc các ngươi cũng không ngăn cản được ta nữa, ta muốn các ngươi chết không được tử tế, shi trả giá đắt cho hành vi ngu xuẩn của các ngươi."

Tịch Tích Chi trôi lơ lửng ở trên mặt nước, đã cách chỗ đó không xa, eikakuna ràng có thể nghe Giao Long nói ra.

Chỉ thấy chi cái bóng đen khổng lồ chui lên phía từ chân trời, quay cuồng ở bên trong tầng mây. So sánh tương đối với long, giao là động vật không có sừng, bề ngoài giống với xà hơn,

Cùng Giao Long chui ra từ dưới đáy nước, còn có sư phụ. trên người sự phụ giống như bị thương, cánh tay dính rất nhiều máu. Máu giọt vào trong nước, nhuộm đỏ thành chi mảng.  

Chương 35:

  "Ha ha. . . . . . Ta bị nhốt lâu như vậy, hôm nay cuối cùng lại thấy ánh mặt trời. Kỳ chết của các ngươi tới rồi, ta muốn các ngươi chết không được tử tế." Giao Long ngước đầu, chi đôi mắt đỏ bừng nhiễm ánh sáng ác độc.

Toàn thân phủ đầy vảy tối đen như mực, ở sau lưng còn cắm chi thanh kiếm. Xung quanh thanh kiếm kia quấn quýt từng đợt khí đen, phàm là người tu tiên nhìn thấy, cũng biết đây là chi thanh Tà Kiếm. Có lẽ là bởi vì lý do bị thương, mặc dù tốc độ Giao Long khá nhanh, nhưng cũng không linh hoạt.

Thanh kiếm này chính là thanh kiếm treo dưới thành cây cầu chi thời gian mà nửa yêu lưu lại.

Nửa người nó bao phủ ở trong nước, thân thể cong xuống, thỉnh thoảng vung đuôi vài cái, nổi lên chi hồi sóng lớn cuồn cuộn.

"Rốt cuộc là ai chết, còn chưa biết chắc đâu? nói khoác lác thì ai không biết!" Tịch Chân la lớn về phía Giao Long, bàn tay ôm đầu vai. Đầu vai không ngừng chảy máu, hẳn là bị trọng thương.

Phùng chân nhân và An Hoằng Hàn đứng các góc, lấy hình tam giác bao bọc vây quanh Giao Long.

Mặc dù thực lực Giao Long vượt xa bất kỳ người nào trong bọn họ, nhưng Tịch Chân phi thăng nhiều năm như vậy, thực lực cũng không thể coi thường. Đơn đả độc đấu không thắng được Giao Long, không có nghĩa là không thể dùng những biện pháp khác.

"Còn nhớ eikakuna trận pháp ta nói với các ngươi không? Bày trận!" Tịch Chân thét to chi tiếng, đôi tay kết ấn ở trước ngực. Từng chùm ánh sáng bắn ra từ giữa hai tay ông, bay về phía Giao Long.

An Hoằng Hàn và Phùng chân nhân kết ấn theo sát phía sau, tia sáng dần dần xuất hiện ở trong tay bọn họ, có vài tơ sáng gắt gao bao trùm Giao Long, vây Giao Long ở bên trong.

Những tơ sáng mảnh này nhìn như mềm mại dễ vỡ, kì thực cứng rắn không thôi. Mặc cho Giao Long ra sức giãy giụa, cũng không có biện pháp tránh thoát.

"Các ngươi cho là như vậy liền có thể vây khốn ta sao? Quá khinh thường ta rồi." Giao Long vẫy động thân thể, đập mạnh ở trong nước, chi đôi mắt đỏ đến tỏa sáng. Theo sức vung vẩy kịch liệt của nó, ba người đang nắm giữ sợi tơ mỏng đều theo động tác của nó mà đung đưa xung quanh.

Sắc mặt ba người đều không quá tốt, âm trầm đến đáng sợ.

Mặc dù bọn họ có biện pháp kiềm chế giữ chặt hành động Giao Long, nhưng lại không có cách nào thật sự chế phục nó. Đặc biệt là thân thể cường hãn này của Giao Long, tùy tiện động chi cái liền có thể giày vò bọn họ.

Thân thể mấy người ở giữa không trung, không ngừng bị Giao Long ném đi.

Tịch Chân đã sớm phát hiện đồ đệ chạy tới, thấy nàng đứng sững sờ, lớn tiếng quát mắng chi câu, "Còn không nhanh thừa cơ hội này đánh nó trọng thương! Ngây ngốc nhìn cuộc vui sao?"

Tịch Tích Chi bị mắng đến đỏ mặt lên, nàng xác thật là muốn giúp chi tay, nhưng đây không phải là không chen vào lọt sao?

Từ từ ngưng tụ linh lực, hóa thành chi mảnh gió sắc bén. Khi Tịch Tích Chi phất tay, vô số cơn gió sắc bén bắn về phía Giao Long trong trận pháp.

Toàn thân Giao Long bị tơ sáng mỏng quấn quanh, hành động bị hạn chế. Nhìn thấy vô số cơn gió sắc bén đánh về phía mình nhưng không thể né tránh, chi đôi mắt đỏ hồng tỏa sáng, hung hăng khóa chặt Tịch Tích Chi.

Hận ý trong mắt khiến Tịch Tích Chi sợ đến run tay, có mấy cơn gió sắc bén bắn chệch vị trí.

Từ trước đến giờ thị lực của Tịch Tích Chi rất chính xác, nhìn thấy đại đa số cơn gió sắc bén đều bắn ở trên người Giao Long, còn chưa kịp vui mừng liền tức đen mặt. Bởi vì gió sắc bén đều bắn về phía vảy màu đen quanh thân Giao Long, hoàn toàn không có thương tổn tới nó chút nào.

"Ha ha. . . . . . Dựa vào bộ dáng công kích này mà muốn tổn thương ta. Ngu xuẩn, quá ngu xuẩn!" Giao Long cất tiếng cười to, trong mắt đều là giễu cợt.

Tịch Tích Chi tức giận hung hăng trừng mắt, cẩn thận phát hiện, Giao Long cũng không phải hoàn hảo không chút tổn hại. Mấy cơn gió sắc bén bắn chệch đó vừa lúc bắn tới khóe mắt Giao Long, nơi đó chảy ra chút máu tươi.

Thiếu chút nữa liền bị con Giao Long này lừa gạt rồi!

Tịch Tích Chi nhếch miệng lên thành chi nụ cười giảo hoạt, lần nữa điều động linh lực, triệu ra vô số cơn gió sắc bén.

Trong lúc nhất thời, sau lưng Tịch Tích Chi đều là gió sắc bén dày đặc ngay ngắn chỉnh tề.

Sóng lớn xông thẳng về phía Tịch Tích Chi. . .

"Ta nhất định phải giết ngươi!" Tiếng nói ác độc của Giao Long truyền vào trong lỗ tai Tịch Tích Chi.

Tịch Tích Chi sợ hãi xoay người liền muốn chạy, nhưng tốc độ sóng lớn tới vô cùng nhanh, không đợi Tịch Tích Chi chạy được mấy bước, liền bị sóng lớn va chạm bao phủ dưới nước.

Lực đánh vào rất mạnh, lại lần nữa khiến cho vết thương ở phần lưng của Tịch Tích Chi càng nạng hơn.

Bị chi trận đột kích như vậy, linh lực Tịch Tích Chi tạm thời không tụ tập lại được. Nước lạnh như băng vây quanh nàng, trong cổ họng nàng phun ra chi ngụm máu tươi, không ngừng ho khan.

không có linh lực hộ thể, lúc Tịch Tích Chi ở trong nước, không khác người thường là bao nhiêu.

Dòng nước liên tục không ngừng tụ tập về phía mình, cảm giác hít thở không thông càng ngày càng mãnh liệt, tứ chi không nghe sai khiến, giống như bị cự thạch ngàn chân ngăn chận, ngay cả ngón tay cũng không nhúc nhích được.

Ưmh...... Tịch Tích Chi lại sặc chi ngụm nước.

Lý trí nhắc nhở mình, lúc này nên nhanh bơi lên, nhưng thân thể lại không nghe mình khống chế, dần dần chìm xuống.

Sau đôi mắt của Giao Long bị mù, phẫn nộ cuốn lên sóng lớn xung quanh, toàn bộ mặt nước đều điên cuồng lay động, không ngừng.

Tịch Tích Chi không có linh lực chống đỡ, gió sắc xuyên vào mắt Giao Long từ từ hóa thành hư không. Dù vậy, tổn thương do gióa sắc tạo thành cho Giao Long lại không có biến mắt, chỉ thấy trong hai mắt Giao Long tràn đầy lỗ thủng, giống như chi tổ ong vò vẽ, nhìn thấy đặc biệt kinh người.

Thời gian trôi qua từng giây từng phút, thật lâu vẫn không nhìn thấy Tịch Tích Chi nổi lên. Trong ong An Hoằng Hàn rất là lo lắng, chi đôi mắt nhìn chăm chú nơi vừa bị sóng to tập kích nhưng nơi đó ngược lại chậm chạp không có động tĩnh gì.

không được, không thể chờ đợi thêm nữa.

An Hoằng Hàn nhìn lướt qua Tịch Chân, lại nhìn thoáng qua Phùng chân nhân. Bất luận như thế nào, hắn đều không thể nhìn Tịch Tích Chi xảy ra ngoài ý muốn! Dù trả giá cao hơn nữa, hắn cũng không cho chép nàng có chuyện.

Toàn bộ cảm xúc lo lắng chiếm đóng trong đầu của hắn. An Hoằng Hàn vung hai tay lên, tơ sáng bắn ra trong tay thu lại trở về trong nháy mắt. không có An Hoằng Hàn chống đỡ, cả trận pháp thiếu hụt chi phần cực ký quan trọng, trong nháy mắt bắt đầu tan rã.

Giao Long thừa dịp lúc này, tìm đúng cửa đột phá, xông ra ngoài.

Tịch Chân phát hiện khác thường đầu tiên, tức giận quay đầu, quát với An Hoằng Hàn: "Ngươi làm cái gì vậy?! Giao Long chạy rồi!"

An Hoằng Hàn mắt điếc tai ngơ, trực tiếp bay về phía Tịch Tích Chi biến mất, sau đó 'bùm bùm' chi tiếng chui vào trong nước.

không khí bị nước lạnh cướp đoạt, cảm giác hít thở không thông khiến Tịch Tích Chi cực kỳ khó chịu, cả khuôn mặt sana nhắn bởi vì kìm nén mà đỏ bừng. Ngay khi Tịch Tích Chi sắp không kiên trì nổi, chi thân thể ấm áp ôm nàng vào trong ngực.

Tầm mắt trong nước không tốt, nhưng vừa chạm tới nhiệt độ ấm áp này, Tịch Tích Chi liền đoán được người đến là ai, cũng chỉ có hắn mới có thể khiến cho mình cảm thấy an tâm.

Cánh môi man mát lành lạnh chạm lên.

An Hoằng Hàn cạy hàm răng Tịch Tích Chi ra, truyền không khí trong miệng cho Tịch Tích Chi.

không khí trong miệng nhất thời khiến Tịch Tích Chi bớt cảm giác khó chịu, chậm rãi nhận lấy.

An Hoằng Hàn dùng chi tay ôm hông của nàng, chi tay rẻ nước, bơi lên mặt nước.

Mặt nước bị Giao Long làm cho long trời lở đất, sóng lớn từng đợt liên tiếp nhau, không ngừng tản ra tít bên cạnh Giao Long

Phốc.... Hai người vọt ra khỏi mặt nước.

Tịch Tích Chi tham lam hô hấp không khí mới mẻ, bàn tay vỗ nhè ikari lên lồng ngực của mình. Nếu vừa rồi An Hoằng Hàn không tới cứu mình, có lẽ hôm nay nàng đã là chi cỗ thi thể lạnh lẽo.

Vừa nghĩ đến điểm này, Tịch Tích Chi không khỏi cảm thấy có An Hoằng Hàn ở bên cạnh thật là tốt.

Tịch Chân đã giận đến dựng râu trợn mắt nói, "Ngươi có biết ngươi làm chuyện ngu xuẩn gì không?! Ngươi nghĩ rằng chúng ta còn có cơ hội có thể lần nữa vây khốn Giao Long sao?"

Cặp mắt An Hoằng Hàn tràn đầy hàn băng, khí thế lạnh lùng nhìn về phía Tịch Chân, "Đối với trẫm, nàng quan trọng hơn trận pháp."

Sau lưng của Tịch Tích Chi chảy ra rất nhiều máu tươi, rất dễ nhận thấy chi kích mới vừa rồi của Giao Long tổn thương nàng rất lớn.

Lúc này Tịch Chân mới chuyển ánh mắt qua trên người của đồ đệ, vừa nhìn thương thế của nàng, toàn bộ tức giận lúc trước đều tiêu tán mất không thấy.

"Sư phụ, thật xin lỗi, nếu không phải tại con..... trận pháp cũng shi không bị phá." Tịch Tích Chi không muốn sư phụ trách cứ An Hoằng Hàn, muốn trách thì trách chính nàng không có tiền đồ.

Lời này vô luận người nào nghe, đều nghe ra ý thiên vị trong đó.

Cho dù Tịch Chân muốn tức cũng không tức giận được. Lòng nói, rốt cuộc An Hoằng Hàn này cho đồ đệ của mình uống canh gì! Còn chưa có gả đi đâu, tâm liền hướng về phía hắn rồi.

Nhưng mà dường như ông cũng có lỗi, tâm tư ông đều đặt trên việc đối phó Giao Long. Ngược lại không có chú ý tới đồ đệ mình, thậm chí có thể nguy hiểm đến tánh mạng.....

"Thôi thôi!" Tịch Chân khoát khoát tay.

âm thanh ầm ầm vang lên, bầu trời bắt đầu đổ mưa từng giọt tí tách. Hạt mưa lớn chừng hạt đậu nện vào mặt nước, dẫn tới từng trận gợn sóng.

Bầu trời giăng đầy mây đen, tia chớp đan xen.

Trong đó chi đạo kình lôi màu tím chợt thoáng qua ở tầng mây.

Phùng chân nhân vừa lúc chú ý tới, cực kỳ giật mình nói: "Thiên kiếp của Giao Long đến rồi!"

Theo những lời này, kinh lôi lập tức bổ về phía Giao Long.

Giao Long dựa vào kiên cường dẻo dai *, không chút nào lao lực đón lấy chi kích này.

"thật hy vọng thiên lôi đánh chết nó." Tịch Chân ác độc hung ác mắng.

Phùng chân nhân bất đắc dĩ cười chi tiếng, "Có câu nói, tai họa do trời, sợ rằng không dễ dàng như vậy."

nói xong, Giao Long lần nữa đón nhận Thiên lôi thứ hai.  

Chương 36:

Mặc dù Giao Long bị thương nặng, nhưng thực lực không thể coi thường, cứng rắn đón nhận hai đạo thiên lôi, tinh thần vẫn sáng láng như cũ. Giống như mới vừa rồi Tịch Tích Chi làm tổn thương nó, ngược lại trở thành động lực độ kiếp của nó.

Tịch Tích Chi vừa nhìn thế lực đối phương khá lớn, tâm trung khí phẫn cắn răng.

Sư phụ otte từng nói, phàm là khi còn sống phạm vào tội nghiệt càng lớn, về sau shi gặp phải thiên kiếp có uy lực càng lớn. Dựa theo thiên kiếp của Giao Long, xác thật lợi hại hơn người bình thường rất nhiều lần. Nhưng những thứ này còn lâu mới đủ để bồi thường dân chúng vô tội bị nó hại chết.

"Thực lực Giao Long cường hãn, cũng không phải là người bình thường có thể so sánh." Nhìn ra suy nghĩ trong lòng đồ đệ mình, Tịch Chân bắt đắc dĩ lắc đầu nói.

Dựa theo hình thức này, Giao Long thật có thể độ kiếp thành công.

Chợt nhớ tới chuyện của Từ lão đầu, Tịch Tích Chi bóp bóp nắm tay, gian nan mở miệng nói: "Nửa yêu là Đông Phương Vưu Dục, sau khi Từ lão đầu không cẩn thận biết chuyện này, liền bị hắn nhốt lại. Sau đó lấy chuyện này làm mồi nhử, dẫn chúng ta từng bước chi vào bẫy."

Nhìn chuyện như đơn giản, chi vòng lại thêm chi vòng, tâm kế bậc này không thể không khiến người bội phục.

"Là thái tử Luật Vân quốc kia sao?" Phùng chân nhân lên tiếng nói, ông không quan tâm chánh sự triều đình, nhưng cũng otte nghe nói qua đại danh của 'Đông Phương Vưu Dục'. không ngờ người có bề ngoài ấm áp như thế, lại ẩn chứa chi dã tâm như vậy.

Tịch Chân vừa mới hạ giới không bao lâu, tự nhiên không biết Đông Phương Vưu Dục là nhân vật nào. Chỉ là vừa nhìn bộ dáng đau đầu của ba người, cũng otte đoán được nhất định là tên mặt người dạ thú.

"hắn muốn lấy nội đan Giao Long, mới cố ý đặt bẫy." nói cho cùng, hắn chỉ vì sinh tồn.

Tịch Tích Chi nói toàn bộ mọi chuyện thấy ở trong sơn động cho ba người kia.

Từ đầu đến cuối, An Hoằng Hàn không có nói qua chi câu, sắc mặt cực kỳ âm trầm, giống như có thể bộc phát bất cứ lúc nào. Đây là lần đầu tiên có người dám lộ liễu tính toán hắn! hắn khi nào thì bị người nắm mũi dẫn đi như vậy đâu?

Bất tri bất giác, bốn người bọn họ đều trở thành con cờ của Đông Phương Vưu Dục, hơn nữa còn không thể nói thối lui liền thối lui. Nhưng nếu thối lui, Giao Long độ kiếp thành công, chẳng phải là sanh linh đồ thán. Nhưng nếu tiếp tục, chẳng phải shi để Đông Phương Vưu Dục đắc ý!

Ngao cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi. thật là chi âm mưu không chê vào đâu được!

Chờ sau khi nàng kể xong, Giao Long otte vượt qua bảy đạo thiên kiếp, chỉ còn hai đạo cuối cùng, là có thể thành công. . . . . .

Cả người Giao Long đều là vết thương chồng chất, nhưng tinh thần lại vô cùng tốt. Thỉnh thoảng ngửa mặt cười mấy tiếng, mang theo dương dương tự đắc.

Mấy người Tịch Tích Chi nghe thấy tiếng cười kia có bao nhiêu châm chọc, liền có bấy nhiêu châm chọc.

"thật không cam lòng." Tịch Tích Chi tựa vào trong ngực An Hoằng Hàn, sana giọng lẩm bẩm nói.

Giao Long phạm nhiều tội lớn ngập trời như vậy, sao có thể có được lão thiên chăm sóc như vậy chứ? Tại sao thiên lôi không trực tiếp đánh chết nó đi!

không chỉ chi mình Tịch Tích Chi không cam lòng, trong bốn người nơi này, có ai dám nói trong lòng sảng khoái?

"Trẫm shi không để cho nó được như ý." không khí ngột ngạt, hồi lâu sau, An Hoằng Hàn vừa mở miệng, chính là những lời này.

Tịch Tích Chi còn chưa kịp hỏi hắn hôm nay chúng ta còn có biện pháp gì có thể ngăn Giao Long lại, liền bị cảm xúc lạnh lẽo thình lình phát sinh đông lạnh. Tịch Tích Chi cách An Hoằng Hàn gần nhất, phát hiện sự khác thường của hắn đầu tiên.

Phần lưng bị thương, cảm giác trở nên đặc biệt bén nhạy. Từng tia lạnh lẽo chui vào trong thân thể Tịch Tích Chi, làm khuôn mặt vốn tái nhợt của nàng càng thêm trở nên không khỏe mạnh.

Đột nhiên cảm giác cánh tay An Hoằng Hàn ôm mình không đúng lắm, vừa nhìn, Tịch Tích Chi liền cả kinh trợn tròn cặp mắt. không biết từ lúc nào, cánh tay An Hoằng Hàn dần dần mọc ra chi tầng vảy màu vàng óng, từng phiến tản ra kim quang thần thánh, nhìn thần thánh đến không thể xâm phạm.

Những hơi lạnh kia chính là đến từ tầng vảy này.

Tịch Tích Chi vừa định há mồm kêu sư phụ nhanh nhìn tình huống của An Hoằng Hàn chi chút, không ngờ sư phụ của nàng otte sớm nhìn chằm chằm tình huống ở bên này rồi, ngón tay nâng lên trước miệng, ý bảo Tịch Tích Chi đừng có lộn xộn.

Có vài cơ hội, chi khi mất đi, rất có thể cả đời cũng không chờ được.

Tịch Tích Chi cũng biết cơ hội quý giá này rất khó khăn, lần nữa an tĩnh lại. Mặc cho hơi lạnh tùy ý chui vào thân thể, vẫn không nhúc nhích chút nào.

Ánh mắt của An Hoằng Hàn otte sớm chậm rãi nhắm lại, giống như đang cảm thụ thứ gì phá thể mà ra.

Những chiếc vảy này.... lần trước khi hơi thở An Hoằng Hàn không ổn định, nàng cũng otte từng nhìn thấy qua. Nhưng vảy vào lúc này, ánh sáng càng thêm sáng chói, đến mức người ta không mở mắt ra được.

Thời gian từ từ trôi qua, ước chừng qua thời gian chi nén nhang, lồng ngực ôm Tịch Tích Chi đột nhiên biến mất, chỉ thấy chi vệt kim quang phóng lên trên trời.

không có chỗ dựa, Tịch Tích Chi suýt ngã xuống, nhờ có sư phụ đỡ nàng chi phen, mới không có rơi vào trong nước.

Khi nàng ngước đầu nhìn lên phía chân trời, liền nhìn thấy chi thân thể Kim Long khổng lồ, giương nanh múa vuốt bay giữa tầng mây.

"hắn là Ngũ Trảo Kim Long sao!" Tịch Chân si ngốc than thở chi câu.

Ông otte sớm dự liệu đến tình huống An Hoằng Hàn shi hóa rồng, chỉ là không nghĩ tới đối phương cho ông rung động lớn như vậy. Phải biết rằng phỏng mắt cả thiên giới, Ngũ Trảo Kim Long cũng chỉ là chi truyền thuyết, loại rồng này ngay từ hơn chi ngàn năm trước otte không còn tồn tại nữa.

không ngờ Tịch Chân ông lại vẫn có thể may mắn nhìn thấy.

Cự long xuyên qua giữa tầng mây, hiệu quả thị giác cho người ta tuyệt không phải loại thường. Thân thể màu vàng kim giống như bao trùm chi tầng huỳnh quang nhàn nhạt, khiến Cự Long nhìn qua khí phách không thể xâm phạm. Đây không phải là vật chết hình rồng điêu khắc, mà là tồn tại sống sờ sờ!

Trong mây đen, đột nhiên chi đạo kinh lôi màu tím bổ trúng trên người của Cự Long. Đạo sấm sét này tới vừa mau vừa ngoan, thân thể Cự Long bị sét đánh lên, điên cuồng hung hăng động vài lần mới đứng vững.

Tịch Chân nhìn đạo sấm sét, cả khuôn mặt đều đen rồi. Rất eikakuna ràng nhìn ra được, đạo sấm sét này cũng không kém chút nào so với bảy đạo của Giao Long. Mới đạo thiên lôi thứ nhất otte có uy lực như thế, tiếp theo chẳng phải là càng thêm lợi hại ư?!

Giao Long cũng chú ý tới động tĩnh bên này, sau khi nhìn thấy Cự Long, bị sợ đến cả người run lên.

Long tồn tại cao hơn Giao chi đẳng, chỉ cần nơi có Long, liền không phải do Giao tới phô trương.

Nhưng Giao Long sống hơn mấy trăm năm, mấy ngàn năm cũng không phải là nhân vật dễ đối phó. Chỉ nhìn thoáng qua Kim Long kia, Giao Long liền cất tiếng cười lớn, "Mặc dù biến thành Long thì như thế nào? Có thể sống qua thiên kiếp hay không còn chưa biết đâu? Cuối cùng các ngươi cũng không ngăn cản được ta."

Những lời này khiến tâm Tịch Tích Chi rất không thoải mái, sau khi quay đầu nhìn thấy sắc mặt sư phụ, càng thêm lo lắng trong lòng, "Sư phụ, lời nói của Giao Long có ý gì?"

Sắc mặt Tịch Chân khó coi, hình như không muốn mở miệng.

Ngược lại Phùng chân nhân nhận lấy nói: "An Hoằng Hàn là ngoài ý muốn lấy được Long Châu, thừa kế huyết mạch của rồng. Tình huống độ kiếp như thế, còn khó hơn người bình thường rất nhiều, có thể chống đỡ được cũng không nhiều."

Thậm chí có thể nói là rất ít ỏi.

Tịch Tích Chi mơ hồ cảm thấy thân thể đứng không vững, sắc mặt tái nhợt đáng sợ, liều mạng cắn môi. Trong thiên lôi, uy lực của từ lôi là lớn nhất. Mới vừa rồi nếu nàng không có nhìn lầm, đạo lôi kia có chi chút xíu màu tím.

Vẻ mặt Tịch Tích Chi đau buồn, hận không thể bắt An Hoằng Hàn trở lại, không để cho hắn độ kiếp. Nhưng loại ý nghĩ này rất eikakuna ràng là không thể nào, thiên kiếp chi khi phủ xuống, liền không thể dừng lại giữa chừng.

Ngay sau đó, đạo Thiên lôi thứ hai lại phủ xuống, màu tím trong đạo sấm sét này otte nhiều hết mức rồi.

Tịch Tích Chi thấy liền sợ hết hồn hết vía, mỗi khi kinh lôi bổ trúng An Hoằng Hàn, toàn thân nàng shi điên cuồng động theo.

Tịch Chân thấy không đành lòng, vỗ vỗ đầu vai đồ đệ, "hắn chắc chắn không phải người dễ dàng chết như vậy, chớ buồn lo vô cớ!"

Tịch Tích Chi rất muốn mắng lại, nói mình mới không phải cái gì buồn lo vô cớ! Mà là nhìn kinh lôi bổ vào trên người hắn, tim của mình liền không khống chế được co rút đau đớn. Cuối cùng Tịch Tích Chi otte hiểu, tại sao đám người trong tình yêu cuồng nhiệt kia luôn thích nói 'thương ở thân người, đau lòng ở ta', hóa ra thật sự có chuyện như vậy.

Lúc trước Tịch Tích Chi còn tưởng rằng những thứ buồn nôn này đều là chó má, không thể tin, không nghĩ tới có chi ngày loại cảm giác này cũng shi xuất hiện ở trên người của mình.

Toàn tâm toàn ý của Tịch Tích Chi đều đạt trên việc quan sát độ kiếp của Kim Long, đột nhiên phía chân trời vang lên hàng loạt tiếng gầm rú.

chi đạo kinh lôi mang theo màu tím đậm xuất hiện ở phía chân trời, từ trên không đánh xuống Giao Long.

Tịch Tích Chi hồi hồn hỏi "Đạo thứ mấy rồi?"

"Đạo thứ chín......" Giọng nói Phùng chân nhân có chút nặng nề.

Bởi vì chỉ cần Giao Long sống qua chi đạo thiên lôi này, thực lực shi tăng lên nhiều. Nếu An Hoằng Hàn không thể sống qua thiên kiếp, trong bọn họ không có ai là đối thủ của Giao Long.

"Vậy làm sao bây giờ!" Chỉ có thể trơ mắt nhìn Giao Long độ kiếp thành công sao?

Mặc dù đây là âm mưu của Đông Phương Vưu Dục, bọn họ cũng không có lựa chọn!

Biện pháp duy nhất chỉ có thể trước chế phục Giao Long, sau đó đối phó Đông Phương Vưu Dục. Chỉ cần nội đan của Giao Long không rơi vào trong tay Đông Phương Vưu Dục, hắn cũng không có biện pháp để hoàn toàn hóa thành yêu quái. Coi như đám người Tịch Tích Chi không tìm hắn gây phiền toái, chi ngày nào đó ông trời cũng shi muốn mạng của hắn.

"Ha ha ha...... Các ngươi chờ xem ta khiến Phong Châu bị lũ lụt bao phủ như thế nào đi!" Tiếng cười đắc ý của Giao Long phiêu đãng khắp cả phía chân trời.

Cho dù tiếng sấm cuồn cuộn ầm ỹ rất lớn, đạo tiếng nói này lại eikakuna ràng truyền vào lỗ tai mọi người.

chi loại cảm giác bi thương leo lên trái tim mọi người. Muốn ngăn cản, lại có tâm vô lực.

Giao long lăn lộn thân thể mấy cái, nghênh đón đạo thiên lôi thứ chín.

Đột biến xuất hiện vào thời khắc này, chỉ thấy vốn Kim Long ở chi đầu khác, thế nhưng nhanh chóng lao tới bên cạnh Giao Long.

chi đen chi vàng va chạm vào nhau, âm thanh va chạm vô cùng nặng nề. Mặt nước nhất thời nhấc lên mấy đạo sóng to cao mấy trăm trượng, bọt sóng bắn ra bốn phía, tiếng động rất lớn, thiếu chút nữa khiến toàn bộ đám người Tịch Tích Chi ngã vào nước. Mặt nước rung chuyển gay gắt, nhất thời không có chi chỗ đặt chân.

"An Hoằng Hàn điên rồi, hắn rốt cuộc có biết mình đang làm cái gì hay không?!" Tịch Chân tức đến nói tục đầu tiên.

Giao Long cũng bị hành động liều mạng của đối phương hù sợ. Phải biết thiên kiếp chi khi phủ xuống, nếu có người chặn ngang vào, cũng chỉ có thể cùng nhau đối mặt thiên kiếp với người độ kiếp. An Hoằng Hàn cũng không phải là huynh đệ vào sanh ra tử của nó, muốn cùng nó cùng nhau độ kiếp, nhất định là có âm mưu gì đó!

không đợi Giao Long nghĩ ra nguyên nhân, phía chân trời vang lên từng trận âm thanh ầm ầm, tuyệt không êm tai.

Vào giờ phút này, toàn bộ mọi người hiểu được An Hoằng Hàn đánh chủ ý gì!

Nếu hắn không có biện pháp ngăn cản Giao Long độ kiếp như vậy.... nếu hai đạo thiên lôi cùng nhau phủ xuống? Uy lực chính là chồng lên gấp bội.

hắn đây là đang đánh cược sinh mệnh!

Chương 37:


  Tịch Tích Chi gấp đến độ đầu đầy mồ hôi, hai cái tay không ngừng rẽ nước, bơi lên trên mặt nước, mắt không chớp nhìn chằm chằm phía chân trời.

Âm thanh ầm ầm liên miên không ngừng.

Hai đạo kinh lôi chồng lên chung một chỗ, đồng thời bổ vào trên người Giao Long và Kim Long.

Từng đạo tiếng dã thú truyền vào lỗ tai, dù Giao Long và Kim Long * có mạnh mẽ hơn nữa, ở dưới uy lực hai đạo kinh lôi, trong nháy mắt bị chém quay cuồng rơi vào trong nước. Hai đạo sấm sét này đều dài hơn mấy trượng, đánh lên trên người Giao Long và Kim Long, làm cho bọn họ đồng thời quay cuồng, nhấc lên* một cột sóng lớn.

Một loạt tiếng kêu thảm thiết, nghe vô cùng kinh người. Mưa to gió lớn quay cuồng, cả mặt nước rung chuyển không ổn định.

Toàn bộ tâm Tịch Tích Chi đều co rút lại, hận không được đi qua xem một chút tình huống của An Hoằng Hàn. Nhưng cánh tay lại bị sư phụ kéo lại thật chặt, nhất thời khiến Tịch Tích Chi tránh không thoát.

"Con ít gây thêm phiền phức đi, lấy uy lực hai đạo thiên lôi, bất luận người nào trong chúng ta đi qua, lập tức sẽ tan thành mây khói!" Tịch Chân trực tiếp rống giận về phía Tịch Tích Chi.

Khiến tâm lo lắng của Tịch Tích Chi từ từ lấy được bình tĩnh. Hiện tại nàng không thể gây thêm phiền phức cho An Hoằng Hàn!

"Nhưng An Hoằng Hàn. . . . . ." Nhìn hắn bị giày vò, lòng Tịch Tích Chi như bị dao cắt.

Thì ra bất tri bất giác, mình đã sớm xem trọng An Hoằng Hàn như vậy.

"Hắn có thể vượt qua, chúng ta chỉ có thể tin tưởng hắn." Tịch Chân an ủi đồ đệ mình, thật ra thì chính trong lòng ông cũng không có nắm chắc.

Nhìn bộ dáng thất hồn lạc phách của đồ đệ mình, Tịch Chân thậm chí nghĩ, nếu như An Hoằng Hàn không cẩn thận chết đi, có lẽ cũng không giữ được đồ đệ ông rồi.

Thiên lôi cuồn cuộn, thiên địa mờ ám, không khí vô cùng đè nén.

Thời gian giống như trở nên rất lâu, mỗi một phút, mỗi một giây đều là hành hạ.

Vốn hai Giao Long và Kim Long đang quay cuồng, hiện nay đều nổi lơ lửng ở trên mặt nước, không nhúc nhích. Sóng lớn gào thét dần dần bình ổn, tất cả đều trở nên yên lặng.

Sau khi hô mấy tiếng An Hoằng Hàn mà vẫn không được đối phương đáp lại, Tịch Tích Chi không nhịn nổi nữa, một phen hất tay sư phụ ra, phóng tới bên cạnh Kim Long.

"An Hoằng Hàn. . . . . ." Lúc đến gần đầu rồng, Tịch Tích Chi nhào qua, muốn ôm chặt đầu rồng của đối phương. Chỉ tiếc thân thể kim long quá mức khổng lồ, khiến cử động 'ôm' này của Tịch Tích Chi ngược lại càng giống như là dán lên.

Trên thân thể Kim Long gần như đều là vết thương, một mảng lớn đen như mực, chọc người đau lòng.

Nước mắt Tịch Tích Chi không kiềm nén được liền chảy xuống, nhỏ xuống dọc theo khuôn mặt, một giọt trong đó đúng lúc rơi vào trên lân phiến của kim long.

Vốn Kim Long đang nhắm mắt lại, vào giờ phút này chậm rãi mở mắt ra, con ngươi màu vàng vòng vo hai vòng, cuối cùng rơi vào trên người của Tịch Tích Chi.

"Trẫm không có việc gì." Giọng nói cực kỳ nhỏ, nếu không phải Tịch Tích Chi dựa vào rất gần, có lẽ cũng không nghe thấy rõ ràng.

"Chàng lừa gạt ai đó?" Tịch Tích Chi khóc chửi một câu.

Trên thân thể nhiều vết thương như vậy, còn dám nói không có việc gì? Chỉ cần là người có mắt, sau khi nhìn thấy thương thế của An Hoằng Hàn cũng sẽ không tin tưởng.

Tình huống của Giao Long càn tệ hơn An Hoằng Hàn, lúc ấy phần lớn thiên lôi gần như đều là bổ vào trên người nó, khiến nó bị thương nghiêm trọng hơn An Hoằng Hàn rất nhiều. Nó nhắm mắt, nếu không phải dưới cánh mũi còn có hơi thở dốc yếu ớt, bọn họ sớm cho là nó đã chết trên cây cầu rồi. Vốn một đạo thiên lôi đã làm cho Giao Long tự lo không xong, lại thêm một đạo của An Hoằng Hàn, khiến tổn hại lớn thực lực của Giao Long.

Tịch Chân phi thân giẫm ở trên lưng của Giao Long, tốc độ lành vết thương của Giao Long có thể dùng mắt thường thấy được, mắng to một câu: "Nguy rồi! Giao Long vượt qua thiên kiếp rồi!"

Phàm là kẻ đã vượt qua thiên kiếp, toàn bộ vết thương chịu vào thời gian trước sẽ khỏi hẳn, thậm chí vết thương của Giao Long cũng đang dần dần khôi phục.

"Phùng chân chân nhanh qua đây, thừa dịp nó còn chưa khôi phục, chúng ta giải quyết nó cho xong!" Tịch Chân giơ bàn tay lên, một thanh đao sắc bén liền xuất hiện ở trong tay ông. Ông không do dự chút nào, nhắm ngay trái tim Giao Long cắm vào.

Nhưng da thịt Giao Long bền chắc, ông tốn hết sức lực cũng chỉ xuyên phá da thịt hắn.

Giao Long bị đau, tức giận gào thét một tiếng, hai mắt nhắm chặt đột nhiên mở ra.

"Ta muốn các ngươi đẹp mặt! Nhân loại vô sỉ, lại lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn." Giao Long dùng sức vung đuôi, Tịch Chân và Phùng chân nhân đứng ở trên người nó đều ngã nhào xuống.

Tịch Tích Chi vừa nhìn thấy tình huống như vậy, do dự có nên đi hỗ trợ hay không, nhưng nhìn bộ dáng yếu đuối của An Hoằng Hàn, lại không bỏ đi được.

"Nàng đi giúp bọn hắn, trẫm chịu được." Đầu rồng thân mật cọ xát một vị thiếu nữ, đồng tử màu vàng của An Hoằng Hàn mang theo tia cưng chiều, "Trẫm còn chưa thực hiện lời hứa phụ trách với nàng, làm sao có thể nỡ bỏ nàng lại?"

Gò má Tịch Tích Chi đỏ lên, ngay sau đó nhớ tới lời của mình đã nói vào đêm đó.

Thấy An Hoằng Hàn còn rảnh rổi liếc mắt đưa tình, vì vậy liền bay về phía đám người sư phụ.

Sau khi Tịch Tích Chi rời khỏi đó không lâu, phía chân trời vang lên một tiếng ầm ầm, đạo thiên lôi thứ sáu của An Hoằng Hàn đã đến.

Tịch Tích Chi nghe âm thanh này, bị sợ lập tức quay đầu, thiếu chút nữa quên mất. Mặc dù Giao Long chịu đựng được rồi, nhưng thiên lôi của An Hoằng Hàn vẫn còn tiếp tục! Lấy trạng thái hôm nay của hắn, làm sao có thể?

Cặp mắt trừng lớn, trong mắt Tịch Tích Chi đều là cảm xúc phức tạp.

Nắm tay nắm chặt vang lên tiếng răng rắc, Tịch Tích Chi nhìn về phía Cự Long nơi chân trời, không chịu quay đầu lại.

Tịch Chân nhìn đồ đệ thất thần, tức giận mắng: "Có phu quân rồi nên quên sư phụ đúng không?! Không tới, sư phụ ngươi sẽ phải đi gặp Diêm Vương rồi."

Tịch Tích Chi vạn bất đắc dĩ xoay người lại, vừa nhìn tấy Tịch Chân và Phùng chân nhân cùng nhau chết nắm lưỡi đao, lắc lư ở trên người Giao Long. Gỉa như Giao Long tiếp tục giày vò như vậy, hai lão già khọm bọn họ đều sẽ nát xương hết.

Linh lực toàn thân Tịch Tích Chi hầu như đều bị Giao Long đánh tan. Nói thật, mặc dù hiện tại đi liều mạng với Giao Long, cũng không thêm được bao nhiêu tác dụng.

Còn chưa đợi Tịch Tích Chi xông lên, một đạo ánh sáng màu đen đột nhiên đánh tới về phía bọn họ.

Ánh sáng màu đen dần dần hoá thành bóng dáng một người, hắn mang theo mặt nạ màu bạc, mũi chân điểm một cái, nhẹ nhàng đạp lên sau lưng của Giao Long, đưa tay nhổ thanh tà kiếm trước kia từ trong thân thể của Giao Long ra.

Tà kiếm uống máu càng nhiều, uy lực lại càng lớn.

Hắn giơ tay lau máu tươi trên thanh tà kiếm, lạnh giọng nói: "Chuyện tiếp theo, liền giao cho bổn tôn đi."

Giao cho người?! Nằm mơ.

Tịch Tích Chi bực tức mắng: "Đông Phương Vưu Dục, hại chết nhiều dân chúng vô tội như vậy, sao ngươi còn có thể yên tâm thoải mái?"

Nam tử mặc cầm bào hắc vừa nghe thấy cái tên đó liền hơi sững sờ, ánh mắt nhìn về phía Tịch Tích Chi, "Vì sống sót, ngươi không có chuyện gì là không thể làm."

Không tiếp tục che giấu thân phận của mình, Đông Phương Vưu Dục nâng tay kéo rớt mặt nạ che mặt, lộ ra ngũ quan khuôn mặt vô cùng quen thuộc.

Sau khi lấy được sự thừa nhận của đối phương, Tịch Tích Chi nói không ra được là tư vị gì.

Đông Phương Vưu Dục đi từng bước đến vị trí trái tim Giao Long ....

Giao Long sau khi nhìn thấy hắn, cảm xúc lập tức kích động, "Là người .... chính là ngươi áp chế ta ở dưới cây cầu, ta liều mạng với ngươi!"

Giao Long vừa trải qua độ kiếp, toàn thân đều là vết thương, vẫn còn ở trong giai đoạn hồi phục. Hắn vung vẩy thân thể, muốn vỗ về phía Đông Phương Vưu Dục. Nhưng bởi vì bị tổn thương khá lớn ở trong thiên kiếp, nhất thời còn chưa khôi phục được thể lực, tốc độ một kích này lao đi chậm hơn trước kia mấy phần.

Đông Phương Vưu Dục lại dựa vào bước chân mạnh mẽ tránh khỏi. Hắc kiếm trong tay 'phập' một tiếng ghim vào trái tim Giao Long. Một tiếng tru bi phẫn kéo dài khiến màng nhĩ người ta phát đau. Bởi vì đau đớn, cái đuôi Giao Long kịch liệt vung vẩy, nhấc lên hàng loạt sóng lớn. Một lát sau, cái đuôi kia giơ lên trời, đột nhiên không hề có điềm báo trước nện vào trong nước, văng lên một cột nước.

Lúc này vẻ mặt Đông Phương Vưu Dục rất ấm áp, thật giống như hắn trước kia, nhưng ngoan ý nơi đáy mắt lại khiến người ta cảm thấy xa lạ.

Mắt thấy tay của hắn muốn cắm vào trái tim Giao Long, muốn lấy nội đan ra, Tịch Tích Chi điều động linh lực, phi thân tới.

"Người nghĩ cũng đừng nghĩ!" Tịch Tích Chi liền đưa tay chặn lại tay của Đông Phương Vưu Dục.

Ngay sau đó sư phụ của nàng cũng giơ tay lên cắm vào trái tim Giao Long, lấy viên nội đan của Giao Long ra. Nội đan chính là kết tinh tu vi cả đời của yêu vật, tu vi của Giao Long càng lợi hại hơn yêu vật bình thường rất nhiều, một viên nội đan từ từ tản ra ánh sáng lục.

"Chính là vì vật này mà ngươi lại làm hại Phong Châu bị lũ lụt sao!" Trong tay Tịch Chân cầm nội đan to bằng trứng ngỗng, một bộ dáng cắn răng nghiến lợi, "Lão tử bóp vỡ nó, xem ngươi làm thế nào!"

Đông Phương Vưu Dục nghe xong lời này, lập tức luống cuống trận cước. Giờ khắc này, toàn bộ yêu khí đều toát ra ngoài, trong lúc nhất thời trong mấy dặm xung quanh dâng lên một tầng sương mù màu đen, mơ hồ tầm mắt mọi người.

Trong sương mù màu đen, phạm vi tầm mắt Tịch Tích Chi có hạn.

Đông Phương Vưu Dục đột nhiên đẩy Tịch Tích Chi cản trở hắn ra, xông về Tịch Chân muốn đoạt lại nội đan.

Không có ai biết hắn vì viên nội đan này đã chuẩn bị bao nhiêu. Từ lúc bước ra khỏi Luật Vân Quốc, hắn liền thiết kế tốt toàn bộ kế hạoch. Đến lúc thu hoạch rất không dễ dàng, tại sao có thể để người khác phá hư!

"Ngươi đừng mơ tưởng!" Đông Phương Vưu Dục giơ kiếm chém về phía Tịch Chân.

Ở bên trong sương mù màu đen, Tịch Tích Chi chỉ nghe thấy âm thanh đao kiếm giao nhau, nhưng không nhìn thấyhai người đang đánh nhau.

Rống ....

Một tiếng gào thét khiếp người hấp dẫn sự chú ý của Tịch Tích Chi, là âm thanh An Hoằng Hàn phát ra! Tịch Tích Chi theo bản năng cảm thấy trong âm thanh đầy ắp khổ sở, mọi người nghe đến trong lòng đều sinh ra đồng cảm.

Toàn thân Tịch Tích Chi cả kinh chấn động, vội vã muốn đi ra khỏi sương mù màu đen, lại nhất thời không tìm được phương hướng.

Ầm ầm một tiếng, giống như có thứ gì rơi từ trên trời cao vào trong nước.

Cả trái tim Tịch Tích Chi cũng treo lên rồi, lập tức cái gì cũng không chú ý, khởi động toàn bộ linh lực còn sót lại, gạt bỏ sương mù màu đen tạo ra một con đường.

Bùm một tiếng, Tịch Tích Chi chui vào trong nước, bơi về phía nơi cuối cùng của tiếng vang.

Trong nước tràn đầy bùn cát, tầm mắt cũng không quá rõ ràng. Chỉ là An Hoằng Hàn hoá thân thành hình rồng, vô cùng khổng lồ, rất dễ dàng tìm được ở trong nước.

Sau khi Tịch Tích Chi nhìn thấy một màu hoàng kim ở nơi xa, lập tức bơi về phía đó.

Cự Long khổng lồ đang nhanh chóng chìm xuống dưới nước, Tịch Tích Chi vừa nhìn thấy, liền phát hiện trên người Kim Long đã sớm vết thương chồng chất, nơi tầm mắt nhìn thấy được, gần như không có một chỗ lành lặn, tất cả đều là vết thương nghiêm trọng.  

Chương 38:

  "An Hoằng Hàn. . . . . ." Tịch Tích Chi bơi đến gần đầu rồng trôi lơ lửng ở trong nước, ùng ục hai tiếng, sặc một ngụm nước.

Kim long nhắm mắt thật chặt, hình như không có nghe thấy động tĩnh bên ngoài.

Yên lặng trầm mặc khiến trái tim Tịch Tích Chi chợt co rút nhanh chóng, đau đến ngay cả thở cũng khó khăn. Nàng từ từ bơi tới cánh mũi kim long, một cỗ hơi thở yếu lay động, rất ấm áp. Mặc dù hơi thở vô cùng yếu ớt, nhưng lại nói rõ cho Tịch Tích Chi biết, An Hoằng Hàn thật sự đã chịu đựng được rồi.

Chàng làm được rồi!

Kim Long mới vừa trải qua hết Thiên kiếp, còn chưa hồi phục lại sức lực, thân thể cũng không nhúc nhích, tiếp tục chìm xuống đáy nước.

Tịch Tích Chi bơi theo nó, Kim Long chìm xuống, nàng cũng bơi xuống theo.

Nàng vây quanh thân thể An Hoằng Hàn, quan sát được vết thương bên ngoài của Kim Long đang từ từ khép lại. Vốn bởi vì bị thương nên khiến vảy đen như mực, từ từ biến trở về màu sắc trước kia, càng sáng rọi hơn lúc trước.

Theo vết thương khép lại, hơi thở kim long càng lúc càng mạnh, giống như đã tỉnh táo lại.

Kim Long mới vừa mở mắt ra, liền nhìn thấy thiếu nữ bơi ở trước mắt mình. Y phục của thiếu nữ bởi vì sức nổi trong nước, trở nên trướng phình, sợi tóc tán ở trong nước, càng lộ vẻ mềm mại.

"Trẫm đã nói không có việc gì." Giống như là vì an ủi thiếu nữ, Kim Long nhấn rõ từng chữ, khó khăn nói.

"Chịu đựng được là tốt rồi." Chuyện lúc trước, tất cả đều không quan trọng.

Cách hồi lâu sau, Kim long có thể chuyển động thân thể, cái đuôi lắc lư, sau đó từ từ quấn lấy thiếu nữ ở trong nước.

"Chúng ta đi lên xem một chút." Mới vừa rồi toàn bộ lực chú ý của An Hoằng Hàn đều tập trung ở độ thiên kiếp, cho nên cũng không hiểu rõ lắm tình huống bên kia của đám người Tịch Tích Chi. Mặc dù bọn họ chìm ở nơi rất sâu dưới đáy nước, lại vẫn có thể nghe thấy tiếng đánh nhau ở phía trên.

Dường như còn rất kịch liệt. . . . . .

Mặt nước văng lên sóng lớn khổng lồ, Kim Long và Tịch Tích Chi vọt ra khỏi mặt nước.

Sương mù màu đen bao trùm ở trên mặt nước, ở một khắc An Hoằng Hàn chui ra mặt nước, bị kim quang chiếu xạ, từ từ thối lui.

Ba người đánh nhau trong sương mù màu đen dần dần hiện ra.

Tịch Chân và Phùng chân nhân hai mặt giáp công Đông Phương Vưu Dục, mặc dù yêu lực của Đông Phương Vưu Dục cường thịnh, nhưng ở trong tay Tịch Chân cũng không chiếm được chỗ tốt. Tịch Chân tu tiên mấy chục năm, kinh nghiệm phong phú, đặc biệt giỏi về dùng trận pháp, thường đánh cho Đông Phương Vưu Dục không biết làm sao.

Cộng thêm có Phùng chân nhân hiệp trợ, Tịch Chân chiếm phần thắng rất cao.

Rống. . . . . . Một tiếng hô vô cùng uy nghiêm, khiến ba người đang đánh nhau sửng sốt.

Kim Long lao ra mặt nước, bay lên tầng mây, toàn bộ thân thể màu vàng kim đều hiện ra ở trước mắt mọi người.

Tịch Chân nhìn đối phương không có việc gì, ha ha cười nói: "Ta quả nhiên không nhìn lầm người, người trẻ tuổi này thật sự có tài."

Phùng chân nhân vừa cùng Đông Phương Vưu Dục gặp chiêu phá chiêu, vừa cười ra tiếng, "Bệ hạ tự nhiên sẽ không làm chúng ta thất vọng."

Người duy nhất có sắc mặt khó coi chỉ có Đông Phương Vưu Dục, bởi vì hắn hiểu rõ, nếu như hắn không nhanh lấy được nội đan, sau khi Kim Long tới đây giúp một tay, mình sẽ không có cơ hội nữa. Tịch Chân xuất hiện là chuyện Đông Phương Vưu Dục không có dự liệu đến, ở trong phạm vi nhận thức của hắn, hoàn toàn không có vị cao nhân này. Bằng không vào thời điểm này, nếu hắn đơn độc đối phó Phùng chân nhân, nội đan đã sớm đến tay rồi.

Tà kiếm lần nữa đánh úp về phía Tịch Chân, một kích này của Đông Phương Vưu Dục rất dùng sức, tiếng gió vù vù theo tà kiếm lao đến, tốc độ cực nhanh. Tà kiếm mang theo yêu lực, càng làm cho người ta không có cách nào chống cự.

Đừng xem Đông Phương Vưu Dục chỉ là nửa yêu, nhưng bởi vì sau khi cắn nuốt nội đan yêu tinh, yêu lực tăng lên rất nhiều.

Thực lực còn cao hơn Tịch Chân một đoạn, chỉ tiếc người này không dùng đúng cách tu hành, yêu lực này cũng sẽ không lâu dài.

Ngay lúc trước khi tà kiếm sắp đến trước mặt Tịch Chân, một cỗ hơi thở cực nóng đập vào mặt, lại thổi trúng toàn bộ đám người, khiến họ lắc lư. Sau khi thanh tà kiếm bị lệch phương hướng, cuối cùng bắn vào đáy nước, 'bùm' một tiếng, biến mất không thấy gì nữa.

Kim Long dừng cách bọn họ không xa, thổi một hơi về phía bọn họ.

Hơi thở của rồng mang theo nhiệt độ nóng rực, bỏng đến Tịch Chân oa một tiếng kêu to, ngã vào trong nước.

"Tìm đường chết hả! Muốn nóng rơi da ta sao?" Tịch Chân lộ đầu ra từ trong nước, mắng to một trận với An Hoằng Hàn.

Tịch Tích Chi không nể mặt cười ra tiếng, "Sư phụ, cuối cùng nhìn thấy người biến thành bộ dáng ướt sũng rồi."

Trước kia luôn là nàng nhếch nhác, bị sư phụ cười nhạo. Không nghĩ tới sẽ có một ngày, nàng cũng có thể trả thù ngược lại.

Đông Phương Vưu Dục nhìn tình thế đã nghịch chuyển, nhìn chằm chằm hạt châu xanh lục trong tay Tịch Chân, do dự có nên tiếp tục cướp đoạt hay không.

Nhưng là. . . . . .

Ánh mắt của hắn chuyển sang Cự Long bay trên bầu trời, hắn không phải là đối thủ của hắn ta.

Từ trước đến giờ, Đông Phương Vưu Dục là một người tiếc mạng, dưới tình huống đánh không lại đối phương, sẽ dùng biện pháp ít tổn thương nhất để bảo toàn tánh mạng của mình. Cho nên dưới tình huống này, đánh không lại, chỉ có thể rút lui trước.

Không cam lòng nhìn viên nội đan kia một lần, Đông Phương Vưu Dục xoay người liền bay về một hướng khác.

Tịch Tích Chi vừa nhìn thấy đối phương muốn chạy, la lớn: "Nhanh ngăn hắn lại!"

Phạm phải nhiều tội nghiệt như vậy, tại sao có thể nói đi là đi?

Không cần Tịch Tích Chi nhắc nhở, cái đuôi to lớn của An Hoằng Hàn liền ngăn lại, quạt cho Đông Phương Vưu Dục đang bay ra ngoài trở lại.

Bùm một tiếng, Đông Phương Vưu Dục rơi vào trong nước.

"Ở trong Phong Trạch quốc ta, tổn thương dân chúng nước ta, chuyện này sao có thể dễ dàng chấm dứt như vậy được? Đông Phương Vưu Dục, ngươi coi trẫm là loại người gì?" Từ trước đến giờ, hắn ghét ác như cừu, phàm là người chọc giận hắn không vui, không có một người có thể có kết quả tốt.

Huống chi người này nhiều lần khiến cho con chồn nào đó lâm vào trong nguy hiểm, sao có thể không giải quyết những chuyện này được? Từ trước đến giờ, hắn không phải là người chịu để yên.

Lúc này Đông Phương Vưu Dục bị cái đuôi to lớn đánh bay ra ngoài rất xa, khóe miệng tràn ra máu tươi, hắn giơ tay xoa xoa, "Mặc dù ta làm nhiều như vậy, cũng không đạt được mục đích, không phải sao?"

Chết sớm hay chết muộn, đối với hắn còn có cái gì quan trọng? Chỉ là vấn đề thời gian.

Đông Phương Vưu Dục biết rõ tính tình An Hoằng Hàn, tuyệt đối không cho phép có yêu ma làm loạn trong nước của hắn. Cho nên Đông Phương Vưu Dục liền to gan tính toán An Hoằng Hàn. Lòng nghĩ để cho bọn họ đồng quy vu tận với Giao Long, như vậy mình có thể ngồi ngư ông đắc lợi.

Chỉ là, hắn không có nghĩ tới chính là ở thời khắc quan trọng nhất, thậm chí có Tịch Chân xuất hiện, cùng với..... An Hoằng Hàn có thể hóa thân thành rồng. Vốn tưởng rằng An Hoằng Hàn sau khi từ trong miệng Phùng chân nhân biết được là Giao Long tác quái, nhất định sẽ mời kỳ nhân dị sĩ khắp nơi cùng tiêu diệt Giao Long, lại không nghĩ rằng cuối cùng 'kỳ nhân dị sĩ' lại chính An Hoằng Hàn.

Lúc mới bắt đầu, từng bước một trong mưu kế đều là dựa theo hắn an bài mà tiếp tục. Cho đến sau khi hắn tới Phong Châu, mới biết hắn nghĩ sai rồi. Tình huống cuối cùng xuất hiện vượt ra ngoài phạm vi an bài của hắn.

Đáy mắt hắn là một mảnh bi thương, nhận thua ngẩng đầu lên nói: "Muốn chém giết, muốn róc thịt thì cứ tự nhiên, muốn làm gì cũng được."

Sau khi không có Giao Long cố ý tạo nước lũ gây khó dễ, lũ lụt đang từ từ thối lui. Mây đen trên bầu trời dần dần tản ra, lộ ra một mảnh quang đãng. Mưa to gió lớn đã dừng lại, mặt nước không còn có sóng lớn nhấc lên.

"Trẫm tạm thời sẽ không giết ngươi, bởi vì trẫm sẽ không để cho ngươi được chết dễ dàng như vậy" Vung đuôi một lần nữa, đuôi rồng khổng lồ vốn ở trên người của Đông Phương Vưu Dục, lực đánh mạnh mẽ khiến hắn văng ra rất xa.

Lần này, thương thế Đông Phương Vưu Dục càng nặng hơn, trực tiếp phun ra một ngụm máu. Lơ lửng ở trên mặt nước, không bò dậy nổi nữa.

Tịch Chân suy nghĩ lấy nội đan trong tay ra, giơ tay lên ném cho An Hoằng Hàn.

"Vật này ngươi xem xử lý đi, ta cầm cũng thấy ghét."

An Hoằng Hàn duỗi móng vuốt rồng, chính xác không lầm tiếp được nội đan, dùng sức bóp một cái, nội đan vỡ thành bột.

Nhìn tất cả hi vọng của mình tan biến trong tay An Hoằng Hàn, mắt Đông Phương Vưu Dục toát ra vẻ thất vọng. Xem ra, cuối cùng mình vẫn không thoát khỏi số chết. Lúc còn rất nhỏ, hắn liền biết được, tuổi thọ của hắn có hạn.

Hắn hoang mang sợ hãi tìm kiếm biện pháp khắp nơi, lật xem vô số cổ thư mới nghĩ ra một biện pháp cắn nuốt nội đan. Sau khi biến thành yêu loại, liền có thể khiến cho chính mình sống sót.

Thời điểm đó hắn thật rất không cam tâm. Từ khi ra đời đến này, hắn liền được phong làm thái tử, cả đời vinh hoa phú quý. Dựa vào cố gắng của mình, thật vất vả lấy được khẳng định của dân chúng, lấy được địa vị của hôm nay.

Mà thời hạn của tất cả thứ này, lại chỉ có hai mươi lăm năm!

Tương lai của mình rõ ràng có thể càng tươi đẹp, thế nhưng hắn lại không cách nào hưởng thụ, cho nên vì có thể tiếp tục sống nữa, hắn chỉ có một biện pháp duy nhất. Cho dù mình phụ thiên hạ, hại chết vô số dân chúng vô tội, hắn cũng sẽ không tiếc.

Đáng tiếc sống nữa thật rất khó.

Có lẽ bị tuyệt vọng trong mắt Đông Phương Vưu Dục, Tịch Tích Chi cảm giác được người ở trước mắt này có lẽ cũng không phải là quá xấu. Muốn thay đổi số mạng, không có sai, sai là ở hắn trong lúc nghịch thiên cải mệnh, hại chết nhiều mạng sống của người vô tội như vậy.

Tịch Tích Chi đột nhiên nhớ đến thuật sĩ thường nói một câu, không thể tính ra trước được số mạng, lại không biết rằng tất cả đều sẽ tùy thời sinh ra biến hóa. Nhưng nếu nhất định biết thiên mệnh, nói như vậy số mạng nhất định sẽ không thể đổi nữa.

"Trước tiên giải hắn về đã." An Hoằng Hàn phun khí rồng, mở miệng nói.

Thân phận của Đông Phương Vưu Dục khá đặc biệt, nếu vô duyên vô cớ chết ở trong Phong Trạch quốc sẽ gây phiền toái không cần thiết, đặc biệt là Đông Phương Vưu Dục lại là nhi tử được yêu thích nhất của Luật Vân quốc.

Ở trong nước thời gian dài, Tịch Tích Chi cảm thấy cả người bị trương phình lên rồi, đã sớm muốn trở về đất bằng.

Nhưng An Hoằng Hàn cũng không thể lấy hình rồng đi ra ngoài gặp người chứ?

"Ta có mang theo y phục để thay, ở trên đỉnh núi phía xa. Nếu bệ hạ không ngại thì mặc quần áo của ta đi." Phùng chân nhân nói.

Lúc này làm sao có thể để ý? Có y phục mặc, dù sao cũng tốt hơn trần truồng đi trở về.

"Sau khi vượt qua thiên kiếp, ngươi liền chân chính thừa kế huyết mạch của rồng rồi. Bên trong cơ thể ngươi có được lực lượng cường đại, thậm chí lợi hại hơn chúng ta rất nhiều. Huống chi vượt qua thiên kiếp, liền có thể phi thăng." Ánh mắt của Tịch Chân nhìn An Hoằng Hàn khác hẳn, lòng nói vận số người này thật là đặc biệt tốt. Người có thể có cơ hội như An Hoằng Hàn, ít lại càng ít.

Chỉ có thể nắm chắc cơ hội vượt qua thiên kiếp, tất cả đều dựa vào ý chí và thực lực của hắn. Ở thời điểm hai đạo thiên lôi chồng lên, nếu đổi thành người bình thường, đã sớm tan thành mây khói rồi.

Cho nên, ít nhiều gì Tịch Chân cũng tán thưởng An Hoằng Hàn.

Phùng chân nhân lấy dây thừng dùng riêng cho yêu vật ra, trói chặt Đông Phương Vưu Dục, lần này cũng đã không thể để cho hắn trốn nữa. Tuy nói hắn không thể tạo sóng gió nữa, nhưng cũng không thể phớt lờ.  

CHương 39:

  Mấy người Tịch Tích Chi trở về đỉnh núi nơi dân chúng đang ở, Từ lão đầu đã được bọn lính an trí ở nơi đó rồi.

Khi bọn hắn trở về, Lưu Phó Thanh và Tư Đồ Phi Du lập tức chào đón, lo lắng trùng trùng hỏi: "Bệ hạ, chuyện kia thế nào rồi?"

An Hoằng Hàn mới vừa độ kiếp xong, sức lực và thân thể đang ở thời kỳ cường thịnh, tinh thần cả người đều sảng khoái, lạnh lùng nói: "Nguy hiểm đã qua, lũ lụt rất nhanh sẽ rút đi. Hai người các ngươi tạm thời ở lại Phong Châu, xử lý chuyện hồng tai. Trẫm rời Hoàng Đô đã nửa tháng, đúng lúc nên trở về."

Nếu không, trong triều đình không có ai nắm giữ, rất dễ dàng xảy ra sơ suất.

Lưu Phó Thanh và Tư Đồ Phi Du dĩ nhiên cũng hiểu đạo lý này, hiếm khi không có tranh cãi với nhau, cùng nhau đồng ý.

Ánh mắt ngược lại nhìn về phía Phùng chân nhân áp giải thái tử luật Vân quốc, đầu hai người đều có chút không hiểu gì, "Bệ hạ, sao ngài lại trói thái tử điện hạ?"

Dù gì Đông Phương Vưu Dục cũng là sứ giả Luật Vân quốc, trói hắn như vậy, có phải không hợp lí lắm không? Sắc mặt của An Hoằng Hàn lập tức âm trầm, "Chẳng lẽ người tập kích trẫm không nên bị đối xử như vậy? Nếu không phải bởi vì hắn là thái tử Luật Vân quốc, trẫm đã sớm muốn tính mạng hắn rồi."

Tập kích. . . . . . ?

Hai chữ này khiến bọn họ không thể tin, nhưng nhìn vẻ mặt bệ hạ lại không giống nói dối.

Chuyện ập lên đầu, Đông Phương Vưu Dục cũng lười giải thích, tội danh này còn đỡ hơn tội thiết kế khiến Phong Châu lâm vào trong hồng tai.

Chỉ là từ bên trong câu trả lời của An Hoằng Hàn, hắn liền biết An Hoằng Hàn không muốn quá nhiều người biết về chuyện của Giao Long. Hắn làm nhiều chuyện như vậy, cuối cùng là công dã tràng.

Từ lão đầu nghe nói bọn họ trở lại, dùng một cây gậy gỗ chống đỡ, run rẩy đi tới. Vừa nhìn thấy Đông Phương Vưu Dục, liền mang theo giọng mũi nói một câu: "Làm sao ngươi ngu như vậy, làm mấy chuyện này không phải là hại mình ư?"

Sắc mặt Đông Phương Vưu Dục mềm xuống, vẻ mặt xấu hổ, "Quốc sư, con thực xin lỗi người."

Âm mưu này cũng đã tính toán người rồi, hai tháng này còn làm hại thân thể của người càng ngày càng suy sụp.

"Ngươi không có lỗi với ta, là có lỗi với chính ngươi!" Bởi vì cảm xúc kích động, Từ lão đầu gõ gậy gỗ vài cái, "Hủy hết thanh danh một đời, đáng giá không?"

Ở Luật Vân quốc, uy danh của Đông Phương Vưu Dục gần như là nhà nhà đều biết. Ai không biết thái tử điện hạ bọn họ văn võ song toàn, đặc biệt là trình độ đối với âm luật, không người theo kịp. Mà cuối cùng, hắn lại cô phụ kỳ vọng của bọn họ.

Đông Phương Vưu Dục im lặng không lên tiếng, nhưng mặc dù như thế, hắn cũng không hối hận.

Sau khi đám người An Hoằng Hàn ở trên núi ăn đơn giản xong một bữa cơm, liền ngồi vào xe ngựa lên đường. Tịch Chân và Phùng chân nhân tự nhiên đi theo đám bọn họ, bọn họ còn mang theo mấy người lính, phụ trách tạm giam Đông Phương Vưu Dục và An Vân Y.

Khi An Vân Y biết được người trong lòng của mình lại là Đông Phương Vưu Dục thì không nói ra được kinh ngạc, chỉ tiếc trong miệng chận một khối vải, khiến nàng không có cách nào mở miệng.

Bên trong một gian xe ngựa khác, An Hoằng Hàn, Tịch Tích Chi còn có Tịch Chân ngồi ở chung một chỗ.

Tịch Chân trừng mắt nhìn hai người đối diện đang ôm chung một chỗ, hắng giọng một cái, ho khan hai tiếng nói: "Đồ đệ, con muốn trở về với ta hay không?"

Về chỗ nào? Tất cả mọi người đều hiểu rõ.

Mới vừa rồi không khí còn thoải mái, lập tức trở nên yên lặng.

Tịch Tích Chi bỗng chốc không quyết định chắc chắn được, một hồi nhìn sư phụ một chút, một hồi lại nhìn An Hoằng Hàn. Trở lại thế giới cũ luôn là hi vọng của Tịch Tích Chi, vậy mà khi đối mặt với đôi mắt của An Hoằng Hàn, Tịch Tích Chi lại không thể nói ra lời. Huống chi, mình cũng không bỏ được hắn.

"Trẫm sẽ không cho phép nàng rời đi." An Hoằng Hàn kéo bàn tay Tịch Tích Chi, nắm thật chặt.

"Ngươi không cho phép thì không thể đi sao? Lão tử cũng không có bán đồ đệ cho ngươi!" Tịch Chân tức đến dựng râu trợn mắt, vừa nhìn ánh mắt bá đạo của An Hoằng Hàn, càng cảm thấy lo lắng cho tương lai của đồ đệ mình. Lòng nói, làm gì cũng dựa theo tâm tư An Hoằng Hàn, chẳng may người này thay lòng, đồ đệ mình đi nơi nào khóc đây? Nơi này không có đến một người nhà mẹ để làm chỗ dựa.

Ông lại không thể lưu lại ở nơi này quá lâu, dù sao thượng giới có quy củ của thượng giới. Len lén thả ông xuống tìm đồ đệ, đã là phá lệ rồi.

"Trẫm biết ngươi lo lắng cái gì, chỉ là chuyện kia vĩnh viễn sẽ không xảy ra. Lần này trẫm trở về, liền cưới nàng làm hậu. Nếu ngươi không yên tâm, tham gia xong điển lễ đại hôn rồi đi cũng không muộn."

Tịch Tích Chi chợt trợn to mắt, gắt gao nhìn An Hoằng Hàn, "Ai nói muốn thành thân với chàng."

Mày kiếm An Hoằng Hàn khẽ nhíu, trong mắt mang theo một tia trêu chọc, "Không phải nàng luôn miệng nói trẫm phụ trách ư? Trẫm nhất định sẽ thực hiện lời hứa."

Tịch Chân nhìn cử động giữa hai người, khẽ thở dài, thì ra là đồ đệ này của ông đã sớm bán mình cho An Hoằng Hàn rồi! Thua thiệt ông còn phải lo lắng.

Chỉ là lấy ánh mắt của ông nhìn thấy, An Hoằng Hàn là một người nam nhân có thể phó thác cả đời. Loại người như thế, hoặc là lạnh lùng tuyệt tình, nhưng nếu gặp được người mình yêu thì sẽ chấp nhất cả đời, cho dù chết cũng không chịu buông tay.

Lên đường mấy đêm liên tiếp, bọn họ trải qua nửa tháng, cuối cùng đến được ngoại ô Hoàng Đô. Chỉ cần chưa tới hai canh giờ nữa, bọn họ sẽ đến hoàng cung.

Thời gian này, Từ lão đầu gần như mỗi ngày đều tới cầu tình cho Đông Phương Vưu Dục. Người được tìm nhiều nhất chính là Tịch Tích Chi, Từ lão đầu là người đã trãi qua mưa gió, biết được tỷ lệ đả động để Tịch Tích Chi mềm lòng sẽ cao hơn An Hoằng Hàn – người có tâm địa sắt đá này.

Nể tình trước kia Từ lão đầu tận tâm chữa bệnh cho mình, Tịch Tích Chi thật đúng là quanh co lòng vòng đề cập mấy lần với An Hoằng Hàn, muốn hắn tha thứ cho Đông Phương Vưu Dục.

Từ lão đầu có nói một câu rất đúng, thời hạn của Đông Phương Vưu Dục không nhiều lắm. Coi như mấy người bọn hắn không đối phó hắn, hắn cũng không sống nổi bao nhiêu ngày.

Huống chi, khi bị yêu lực phản phệ lại,hành hạ nhận được càng làm cho người thường khó có thể chịu được.

"Trẫm vẫn không đồng ý, Đông Phương Vưu Dục không phải người đơn giản, trẫm không thể thả hổ về núi." Miễn lưu lại mối họa, An Hoằng Hàn vẫn luôn giữ thái độ cự tuyệt.

Tịch Tích Chi ghét nợ nhân tình nhất, thời điểm mình vừa tới cái thế giới này, làm phiền Từ lão đầu giúp một tay, nàng vẫn chôn phần ân tình này ở trong lòng . Hôm nay Từ lão đầu muốn cầu cạnh mình, nếu nàng không làm được, sẽ cảm thấy thẹn với ông.

"Thật ra thì Đông Phương Vưu Dục chết ở trong Phong Trạch quốc là chuyện bất lợi cho bang giao hai nước. Chúng ta thả hắn đi, hắn nhiều lắm chỉ có thể sống nửa tháng mà thôi, đến lúc đó hắn chết ở nơi nào, cũng không có quan hệ với chúng ta! Từ trong miệng sư phụ biết được, yêu khí cả người Đông Phương Vưu Dục quá nặng, nhiều nhất chỉ có thể kéo dài nửa tháng liền không chịu nổi nữa.

Tịch Tích Chi cực lực khuyên An Hoằng Hàn, lý do gì đều dùng hết rồi. Nam nhân dựa lưng vào ghế ngồi, từ đầu đến cuối đều không có một chút biểu cảm. Tịch Tích Chi nhất thời thất bại bưng một ly trả lên, uống một hớp.

"Nói đi! Phải làm sao chàng mới nguyện ý để Đông Phương Vưu Dục rời đi?" Tịch Tích Chi hết cách, ghé vào bên tai An Hoằng Hàn nhỏ giọng hỏi.

Lúc hơi thở áp đặc biệt của đối phương thổi vào tai hắn, lại khiến An Hoằng Hàn có chút động tình. Kéo cánh tay của thiếu nữ, liền ấn nàng vào trong ngực.

"Thật muốn trẫm thả cho Đông Phương Vưu Dục rời đi sao?" Ngón tay An Hoằng Hàn vén tóc cảu Tịch Tích Chi lên, vuốt vuốt ở trong tay. So với mái tóc đen nhánh sáng bóng, An Hoằng Hàn vẫn tương đối thích mái tóc màu trắng bạc trước kia của Tịch Tích Chi, chỉ tiếc vì che giấu tai mắt người, đoán chừng tạm thời không thấy được.

Nhìn ra còn có chỗ thương lượng, Tịch Tích Chi ra sức gật đầu một cái, "Chỉ cần ta có thể làm được, ta đều đồng ý."

Tịch Tích Chi hiểu rất rõ tính tình của đối phương, loại chuyện giết người phóng hỏa, hắn chắc chắn sẽ không kêu mình làm. Coi như làm, có lẽ cũng không phải chuyện nguy hiểm.

"Nàng có thể làm được." An Hoằng Hàn thấy cá đã cắn câu, chậm rãi bắt đầu thu lưới, cúi người nói ở bên cạnh lỗ tai nàng: "Nàng đã đồng ý, như vậy sau khi trở về, chúng ta trước hết cố gắng sinh một đứa bé. Trước khi chưa thành công, nàng đừng mơ tưởng bước ra khỏi Bàn Long điện một bước."

Gì?! Tịch Tích Chi hoài nghi mình nghe lầm, trong đầu lặp lại lời nói An Hoằng Hàn mấy lần. Đợi sau khi nàng phản ứng kịp, gương mặt liền đỏ lên. Vừa định chạy ra khỏi lồng ngực An Hoằng Hàn, không ngờ đối phương sớm nhìn ra ý đồ của nàng, hai cánh tay giam cầm nàng thật chặt, ngay sau đó một nụ hôn cực nóng phủ lên môi của Tịch Tích Chi.

An Hoằng Hàn hôn rất nghiêm túc, cũng rất dịu dàng, chẳng qua ở bên trong phần dịu dàng này, hình như có mang theo sự cuồng nhiệt, làm cho người ta chống đỡ không được.

Hôn đến khi Tịch Tích Chi hít thở khó khăn, An Hoằng Hàn mới lưu luyến rời khỏi cánh môi đối phương. Dù sao hai người bọn họ vẫn còn ở bên trong xe ngựa, có người coi chừng ở bên ngoài, không thể nào làm chuyện mập mờ khác. Nếu không phải như thế, lúc này An Hoằng Hàn tuyệt đối không chỉ hôn là có thể xong việc, nhất định sẽ hủy một thiếu nữ nào đó vào bụng. Tư vị một đêm kia, cho tới bây giờ An Hoằng Hàn vẫn còn nhớ, có lẽ chỉ có thể dùng bốn chứ 'thực cốt trầm luân' để hình dung.

Đêm đã khuya, khoảng thời gian trước Tịch Tích Chi chưa từng nghỉ ngơi tốt, vừa tới tối liền đặc biệt mệt mỏi, không bao lâu sau liền ngủ thiếp đi ở trong ngực An Hoằng Hàn.

An Hoằng Hàn giơ tay lên vuốt ve mắt thiên hạ đang buồn ngủ ở trong ngực, hạ thấp giọng nói ở bên tai nàng: "Cả đời này, nàng đừng nghĩ thoát khỏi trẫm."

Điều kiện vừa rồi, thật ra chỉ vì giữ Tịch Tích Chi lại, tăng thêm một lợi thế. Một khi Tịch Tích Chi hoài thai con của hắn, sau này nàng nói muốn rời đi, cũng phải suy nghĩ một chút nên làm thế nào với đứa bé.

Cho nên An Hoằng Hàn quyết định sau khi trở lại hoàng cung, bắt đầu áp dụng 'kế hoạch tạo người'.

Trong bóng đêm đen nhánh, từng chiếc xe ngựa chạy vào Hoàng Đô, chạy một đường từ cửa thành vào hoàng cung.

Khắp nơi trong hoàng cung đều là ngói lưu ly, mỗi một tòa cung điện đều biểu lộ rõ sự xa hoa.

Thái giám, cũng nữ trong cung nhận được tin tức bệ hạ hồi cung, mỗi một người đều trận địa sẵn sàng đón quân địch, nơm nớp lo sợ vội vàng chuyện trong tay. Đặc biệt là thái giám, cung nữ trong Bàn Long điện, không có một người nào dám lười biếng.

Tịch Tích Chi mới ngủ vào sáng sớm, rất khó bị đánh thức cho nên nàng được An Hoằng Hàn ôm xuống xe ngựa, cũng không có cảm giác gì với ánh mắt kỳ quái của những người xung quanh phóng đến.

Chỉ là có một việc có thể khẳng định, đó chính là sáng sớm ngày hôm sau, tin tức bệ hạ mang theo một tiểu mỹ nhân hồi cung, không nghi ngờ chút nào đã truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ.

Tịch Tích Chi ngủ thẳng đến nắng phơi ba sào mới từ từ tỉnh lại. Đợi khi nàng rời giường thì nhìn thấy bố trí quen thuộc của Bàn Long điện, trong lòng tự nhiên sinh ra một cỗ cảm giác đã lâu, loại cảm giác đó tựa như một người thật lâu chưa về nhà.  

Chương 40:

  Duỗi lưng mỏi, Tịch Tích Chi mè nheo bò dậy từ trên giường. Trên Long Sàng to lớn chỉ có một mình nàng, An Hoằng Hàn không biết đã đi ra ngoài từ lúc nào.

Suy nghĩ một chút, bọn họ rời khỏi Hoàng Đô hơn một tháng, trên triều đình khẳng định chồng chất rất nhiều tấu chương, chờ An Hoằng Hàn đi xử lý. Đặc biệt là lâm triều, cũng đã bỏ bê rất lâu, nếu như An Hoằng Hàn không ra mặt nữa, còn không biết sẽ gây ra rối loạn gì.

Trên đầu giường để một xấp tơ lụa hoa phục, Tịch Tích Chi vừa cầm lên sờ, phát hiện lại là tơ lụa từ Cẩm Tú sơn trang. Mặc từng món vào, lớn nhỏ đều rất vừa vặn.

Bởi vì sáng sớm bệ hạ đã phân phó để cung nữ, thái giám không quấy rầy đến người đang ngủ bên trong phòng, cho nên Lâm Ân và một đám cung nữ đều chờ đợi ở bên ngoài.

Nghe bên trong có động tĩnh, Lâm Ân dẫn đầu lên tiếng, "Tương Tích cô nương, nước nóng đã chuẩn bị tốt, muốn rửa mặt không?"

"Vào đi." Tịch Tích Chi hô một câu về phía bên ngoài.

Tịch Tích Chi đi tới trước bàn rót một ly trà, đoán chừng nước trà mới vừa bưng lên không bao lâu, còn rất ấm, Tịch Tích Chi uống vài hớp làm trơn yết hầu.

Không biết có phải là ảo giác của mình hay không, cảm giác ánh mắt đám cung nữ tiến vào nhìn mình vô cùng quái dị. Tịch Tích Chi giơ tay lên sờ sờ mặt, cũng không bẩn mà, làm gì nhìn mình chằm chằm như vậy chứ.

"Lâm Ân, trên mặt ta có gì sao?" Tịch Tích Chi kéo lấy tay áo Lâm Ân, nhỏ giọng dò hỏi.

Ai biết Lâm Ân phụt một tiếng bật cười, lắc đầu liên tục, "Họ chỉ là tò mò hoàng hậu tương lai có hình dạng thế nào, cho nên nhìn lâu mấy lần, Tương Tích cô nương đừng để ý."

Tịch Tích Chi phun trà trong miệng ra, nội tâm kinh hồn bất định, hoàng hậu cái gì? Có ai có thể nói cho nàng biết đây là chuyện gì không? Sau đó nhớ tới bảo đám lúc trước của An Hoằng Hàn với sư phụ. . . . . . Tịch Tích Chi nhất thời cảm thấy đầu như bị nổ tung, tốc độ của nam nhân này không phải quá nhanh rồi sao!

Vừa hồi cung liền bắt đầu thông báo chuyện này khắp nơi?

"Ngài còn không biết sao? Hôm nay lâm triều, bệ hạ liền nói chuyện cưới người làm hậu với quần thần." Còn có một ít chuyện, Lâm Ân không dám nói, tỷ như nhiều đại thần hết sức phản đối, toàn bộ đều bị bệ hạ dùng vũ lực đè xuống rồi, bị bãi quan không nói, còn đuổi vài tên quan viên kia ra khỏi Hoàng Đô, để bọn hắn vĩnh viễn không được bước vào Hoàng Đô một bước.

Đến đây mới không có người dám phản đối.

Thật ra thì Lâm Ân ít nhiều gì cũng mang theo nghi ngờ, tò mò tại sao tiểu mỹ nhân trước mắt có thể làm cho bệ hạ làm ra quyết định trọng đại như vậy. Chung đụng với người trước mắt nửa tháng, ông cũng hiểu lòng dạ tiểu mỹ nhân này không tệ, vóc người cũng rất xinh đẹp, vốn ông cho là sau khi bệ hạ trở về Hoàng Đô, nhiều lắm là chỉ là nhét nàng vào hậu cung, nhưng không nghĩ lại nghênh đón một đạo thánh chỉ sắc phong hoàng hậu.

Đại điển sắc phong vào bảy ngày sau là ngày tốt thích hợp thành thân nhất trong vòng ba tháng gần đây, mặc dù thời gian tương đối vội vàng, nhưng từ trước đến giờ hoàng cung không thiếu tiền tài, nhân thủ lại nhiều, chỉ cần gia tăng tốc độ xử lý, tuyệt đối có thể chuẩn bị một khánh điển tốt nhất trước nay chưa từng có.

Tịch Tích Chi ngây ngô dại dột vượt qua một buổi sáng, cuối cùng vào lúc ăn trưa gặp được An Hoằng Hàn, còn có sư phụ.

Tay phải Tịch Chân cầm đùi gà, miệng gặm đến sung sướng, "Bàn Tử ngự trù kia làm món ăn cũng không tệ lắm, đặc biệt là gà quay vừa giòn lại mềm." Xem ra lần này đến hoàng cung không uổng công.

"Có đồ ăn vẫn không ngăn được miệng của người sao? Sư phụ." Tịch Tích Chi hung ác trừng mắt nhìn ông, ánh mắt lại nhìn về phía An Hoằng Hàn, bộ dáng cắn răng nghiến lợi kia, đừng nhắc tới còn có bao nhiêu sinh động.

An Hoằng Hàn đột nhiên có cảm giác, quay đầu lại, "Người nào chọc tới nàng?"

Chàng!

Trong lòng Tịch Tích Chi giận dữ hô hào.

Mặt của An Hoằng Hàn vẫn như cũ không có một chút biểu cảm, chỉ là theo nét mặt của Tịch Tích Chi đọc ra được một chút tin tức, "Nàng biết rồi sao?"

"Có thể không biết sao? Cả hoàng cung đều đang lan truyền kìa." Mới một buổi sáng đã có rất nhiều cung nữ, thái giám vây quanh nàng, ánh mắt kia tựa như đang quan sát động vật đặc biệt cần bảo hộ. Có vài người còn lén lút núp ở ngoài cửa phòng, ánh mắt không ngừng nhìn vào bên trong, vừa sợ mình phát hiện họ, lại không nhịn được tò mò trong lòng.

"Đừng quên trao đổi của nàng và trẫm." An Hoằng Hàn bỏ thêm một mảnh thịt cá vào trong chén Tịch Tích Chi, quanh co lòng vòng nhắc nhở.

Tịch Tích Chi bị cơm trắng làm nghẹn họng, ho khan mấy tiếng. Lúc ăn cơm có thể không nói chuyện sinh con không? Chỉ là An Hoằng Hàn lại cực kỳ tuân thủ cam kết, vào tối hôm qua đã để Đông Phương Vưu Dục và Từ lão đầu rời đi. Nghe những người khác nói, bọn họ ra khỏi thành suốt đêm, chạy về Luật Vân quốc.

Từ trước đến giờ cổ nhân xem trọng lá rụng về cội, mặc dù chết, cũng không nguyện ý chết ở trên đất nước khác.

Trước khi bọn hắn rời đi, Tịch Tích Chi còn gặp qua Từ lão đầu một lần. Sau khi trải qua chuyện này, Từ lão đầu giống như già đi mười tuổi, trên mặt luôn mang theo ưu thương, loại ưu thương này vào lúc đối mặt Đông Phương Vưu Dục lại càng rõ ràng.

Cũng không lo lắng Đông Phương Vưu Dục sẽ gây sóng gió lần nữa, hắn bị trọng thương, không thể nào khỏi hẳn trong thời gian ngắn. Huống chi, hắn * không chịu nổi yêu khí cắn nuốt, chỉ có thể mỗi một ngày lại càng suy yếu, cuối cùng đối mặt với tử vong. Mặc dù không cần bọn họ động thủ, cuối cùng Đông Phương Vưu Dục vẫn phải đối mặt tử vong như cũ.

Về phần An Vân Y, sau khi trở về đến Hoàng Đô liền bị giải vào địa lao, bí mật xử tử. Mặc dù nàng và An Hoằng Hàn có quan hệ máu mủ, An Hoằng Hàn lại không có chút ý tứ tha cho nàng, hắn cũng không có quên trước khi chết, An Vân Y đã đắc tội với Tịch Tích Chi.

"Các ngươi đang trao đổi cái gì?" Tịch Chân nhíu mắt lại, e sợ cho Đế Vương này thừa dịp mình không để ý, chiếm tiện nghi của đồ đệ mình.

Tịch Tích Chi lại ho khan mấy tiếng, "Sư phụ, ngài vẫn là đừng hỏi."

"Sao lại không hỏi? Sư phụ hỏi chuyện của đồ đệ là thiên kinh địa nghĩa." Ánh mắt Tịch Chân dần dần dời về phía An Hoằng Hàn, ý bảo để cho hắn mở miệng.

An Hoằng Hàn sóng nước chẳng xao nói: "Đồ đệ ngươi đáp ứng sinh cho trẫm một đứa bé."

Vốn cho là sau khi sư phụ nghe xong, nhất định sẽ hơi giận dữ, ai ngờ Tịch Chân ngược lại cười ha ha ra tiếng, rất là hài lòng gật đầu với An Hoằng Hàn, "Đúng! Sinh đứa bé là nhất định, nếu sau này ngươi dám khi dễ đồ đệ của ta, ta liền để nó mang theo long chủng của ngươi chạy trốn, tốt nhất đi thiên giới, đoàn tụ một nhà với lão tử."

Sắc mặt của An Hoằng Hàn lập tức âm trầm xuống, "Loại chuyện đó không thể nào xảy ra, trẫm sẽ trông chừng nàng thật tốt." Lại nói, đoàn tụ một nhà? Người chủ gia đình là hắn đều không ở bên cạnh, sao gọi là 'nhà'?

Tịch Chân không đưa ra bình luận, chỉ tiếp tục hỏi: "Ta nói ngươi chọn ngày, chọn như thế nào rồi? Ta muốn trước khi rời đi sẽ nhìn các ngươi cử hành xong hôn điển."

Dù sao cũng là đứa bé mình nuôi lớn, Tịch Chân không muốn bỏ lỡ chuyện lớn cả đời của đồ đệ.

Đũa bạc đang kẹp thịt viên, bộp một tiếng rơi lên trên bàn. Vẻ mặt Tịch Tích Chi khiếp sợ, hàm răng va vào nhau đến vang dội, thì ra đầu sỏ gây nên là sư phụ mình sao? Đưa tay liền kéo đĩa gà nướng ở trước mặt Tịch Chân đến trước mắt mình.

Tịch Chân vừa nhìn liền nóng nảy, đôi tay kéo lấy một bên khác của đĩa, không buông tay, "Đây là lão tử phân phó Ngự Thiện Phòng làm, ngươi đừng giành với sư phụ, không biết 'kính già yêu trẻ' viết như thế nào sao?!" Nói xong còn đập tay Tịch Tích Chi, muốn nàng buông tay.

Cuối cùng bàn gà nướng ở dưới sự giúp đỡ của An Hoằng Hàn, được Tịch Tích Chi chuyển qua trước mặt của mình. Xé một cái đùi gà, nhét vào miệng, Tịch Tích Chi cố ý nhai đến vang dội.

Tịch Tích Chi hiểu sư phụ mình nhất, lão đầu này yêu thích nhất chính là vơ vét các món ăn ngon của thế gian. Chỉ để cho ông nhìn, không thể ăn, đây tuyệt đối là hành hạ lớn nhất. Nghe nói mới một buổi sáng, Phượng Kim Lân Ngư ở Thanh Nguyên trì liền bị lão già này bắt đến mấy con, đưa đi Ngự Thiện Phòng nấu canh cá, dùng làm bữa ăn ngon rồi.

An Hoằng Hàn căn cứ nguyên tắc cưng chiều nàng dâu, đối với ánh mắt cầu trợ của Tịch Chân liền nhắm mắt làm ngơ. Tuy nói Tịch Chân là sư phụ của vợ, cũng có thể coi như là Lão Trượng Nhân, nhưng. . . . . . sau này người sống qua ngày với hắn là người trong lòng, tội gì vì một đĩa gà nướng ồn ào không vui với nàng dâu.

Vì vậy mặc cho Tịch Chân trơ mắt nhìn gà nướng biến thành thức ăn trong miệng người khác, chỉ có thể gắp những món ăn khác lắp đầy bụng. Rất nhanh liền đến bảy ngày sau, trong mấy ngày nay trên dưới hoàng cung treo đầy tơ lụa màu đỏ, khắp nơi dán đầy chữ 囍. Từ rất nhiều chi tiết nhỏ ở bên trong là có thể nhìn ra được bệ hạ rất là để ý đối với đại điển sắc phong này.

Dân chúng bên ngoài cung nghe bệ hạ muốn phong hậu, mỗi một người đều hồi hộp. Có câu nói cùng dân cùng vui mừng, trong thời gian long trọng như vậy, tự nhiên không thiếu được chỗ tốt của dân chúng. Rất nhiều người ở những nơi khác muốn thấy hôn lễ rầm rộ của bệ hạ, tất cả đều tuôn về Hoàng Đô.

Trong lúc nhất thời, Hoàng Đô kín người hết chỗ. Không ít Thương Hộ trong lúc này hung hăng buôn bán có lời.

Sáng sớm, Tịch Tích Chi liền bị một đoàn lão ma ma kéo ra từ trong chăn, bắt đầu thay đổi y phục. Đây là lần đầu tiên nàng ăn mặc đàng hoàng. Tịch Tích Chi hiểu rõ tướng mạo ngày thường vốn là rất tốt, trang điểm chút phấn son, một khuôn mặt nhỏ nhắn thoa phấn thơm, nhìn rất động lòng người.

Thường ngày Tịch Tích Chi lấy mặt mộc gặp người, sau khi vẽ loạn son phấn lên lại càng thêm xinh đẹp.

Tịch Tích Chi cũng không hiểu rõ quy củ đại điển phong hậu, cả ngày đều tùy lão ma ma định đoạt. Dù sao lão ma ma nói nàng làm cái gì, thì nàng làm cái đó. Trên đỉnh đầu mang theo trang sức nặng nề, ép tới Tịch Tích Chi ngửa cổ cũng rất khó khăn, rất muốn dỡ xuống, nhưng lại sợ lời ong tiếng ve của người khác.

Từng trận tiếng chiêng trống, mỗi một góc đều tràn đầy vui mừng, Có lẽ bị không khí này lây nhiễm, khóe miệng Tịch Tích Chi vẫn treo nụ cười yếu ớt.

Tịch Tích Chi ở dưới sự thôi thúc của lão ma ma, đầu tiên là đi đại điện thờ các Đế Vương sắc phong hoàng hậu.

An Hoằng Hàn đã sớm chờ ở nơi đó, bây giờ hắn mặc toàn thân hỉ bào màu đỏ. Trừ bỏ long bào, An Hoằng Hàn mặc đa số đều là màu lanh, Tịch Tích Chi vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy hắn mặc đồ màu đỏ. Không thể không nói, vóc người tuấn tú, bất luận mặc y phục gì đều làm hai mắt người ta vô cùng tỏa sáng. Hắn mặc hỉ bào, trong lạnh lùng lại thêm một phần lãnh diễm.

Theo quy củ các triều đại truyền xuống, sau khi Tịch Tích Chi và An Hoằng Hàn cử hành xong nghi thức trong đại điện, hai người cùng ngồi chung lên xa niện, chạy tới bên ngoài cửa cung, chạy quanh Hoàng Đô một vòng.

Khi bệ hạ và hoàng hậu đồng thời xuất hiện ở trước mắt dân chúng thì tiếng hoan hô áp đảo từng hồi. Rất nhiều dân chúng muốn về phía trước, chỉ là triều đình sớm đoán được sẽ có cục diện như thế, cho nên ở hai bên lối đi nhỏ đều có an bài Ngự Lâm quân, để bọn họ duy trì trật tự, không để xảy ra si lầm gì.

Tay An Hoằng Hàn từ từ dời về phía Tịch Tích Chi, nắm được tay nàng dưới tay áo bào, tất cả đều là chuyện đương nhiên như vậy, lại vô cùng thành thạo.

Trên tay đối phương truyền tới nhiệt độ, nhất thời khiến trong lòng Tịch Tích Chi ấm áp, cũng cầm ngược lại đối phương.

Dưới sự chúc phúc của rất nhiều dân chúng, Tịch Tích Chi và An Hoằng Hàn chính thức kết làm phu thê.

Bận rộn suốt cả một ngày, sau khi giải quyết xong tất cả nghi thức phong hậu, bóng đêm dần buông xuống rồi.

Tịch Tích Chi mệt mỏi, mới vừa trở lại Bàn Long điện liền nằm sấp lên trên giường, sống chết cũng không chịu động một cái.

Hai tay An Hoằng Hàn bưng lên hai ly rượu, đi tới bên giường, "Một quy củ cuối cùng, uống xong ngủ tiếp."

Tịch Tích Chi không còn hơi sức hơi hé mí mắt, lại ở trên giường không chịu đứng lên, cuối cùng bị An Hoằng Hàn kéo lấy cánh tay mới nâng lên được.

Nâng ly rượu đưa cho Tịch Tích Chi....

Cánh tay hai người giao nhau, đầu kề bên nhau, giơ ly rượu lên uống một hơi cạn sạch.

Mới vừa uống xong, Tịch Tích Chi liền muốn ngã đầu đi nằm ngủ. Hiện tại chỉ cần nàng nhắm mắt lại, lập tức có thể ngủ.

Nhưng An Hoằng Hàn lại không định lúc này buông tha nàng, đôi môi tiến đến tới lỗ tai Tịch Tích Chi, nhẹ nhàng cắn vành tai nàng, "Có phải tối nay nàng quên làm cái gì rồi không?"

Tịch Tích Chi sợ run cả người! Giơ tay lên liền muốn đẩy An Hoằng Hàn ra! Không nhìn thấy nàng mệt lắm sao? Không thể chọn thời gian khác bắn tỉa tình ý ư? Tịch Tích Chi cắn chặt môi, không chịu thỏa hiệp.

Ở chung vói Tịch Tích Chi lâu như vậy, An Hoằng Hàn đã sớm hiểu rõ thấu đáo điểm mẫn cảm của đối phương.

Răng môi liên tục giày vò lỗ tai Tịch Tích Chi, bàn tay cũng không nhàn rỗi, từng bước một tiến tới gần Tịch Tích Chi.

"Đúng lúc thực hiện giao dịch." An Hoằng Hàn đè ở trên người của nàng, vừa nói chuyện vững vàng, vừa chậm chạp mạch lạc cởi bỏ y phục của Tịch Tích Chi.

Không cách bao lâu, cả người Tịch Tích Chi liền không còn mảnh vải che thân, như trứng gà bị lột vỏ, da thịt bóng loáng thủy nộn bại lộ ở trước mắt người nào đó.

Bên trong phòng rất nhanh truyền ra từng trận tiếng thở dốc làm người ta xấu hổ đỏ mặt, thỉnh thoảng còn kèm theo vài tiếng rên ngâm.

Một đêm này, xuân sắc vô biên.

Từ trước đến giờ, người nào đó nói được là làm được, kể từ sau khi khánh điển phong hậu kết thúc, Tịch Tích Chi thật không có ra khỏi Bàn Long điện một lần, dĩ nhiên phần lớn đều bị người giám sát. Điểm chết người trong đó là không có quá nhiều thời gian nhàn rỗi, Tịch Tích Chi đều bị An Hoằng Hàn đè lên giường, như vậy có thể thấy được quyết tâm muốn tạo người của một vị đế vương nào đó.

Sau khi nhìn thấy đồ đệ cử hành xong khánh điển, Tịch Chân sợ lúc rời đi hai bên đều sẽ không nỡ, thừa dịp Tịch Tích Chi không để ý liền len lén rời đi. Sau khi Tịch Tích Chi biết, tâm tình lập tức trầm xuống, thậm chí một câu từ biệt mà sư phụ cũng không muốn nói. Bởi vì có An Hoằng Hàn làm bạn, Tịch Tích Chi rất nhanh lại khôi phục trạng thái như cũ.

Ước chừng trôi qua không tới hai tháng, thái y cho biết cuối cùng Tịch Tích Chi đã kết thúc kiếp sống giam cầm. Một khắc khi đi ra khỏi Bàn Long điện, Tịch Tích Chi tựa như một tội phạm đang bị cải tạo lại thấy ánh mặt trời, một đôi mắt ngập nước.

Sau đó, Tịch Tích Chi từ trong miệng người khác biết được, trước đây không lâu thái tử Luật Vân quốc đã chết đi, quốc chủ Luật Vân quốc bởi vì đau lòng quá độ, vài lòng ngất đi. Làm Tịch Tích Chi khó hiểu chính là Từ lão đầu lại từ chức quốc sư, ẩn vào rừng núi, trôi qua cuộc sống nhàn vân dã hạc, nói là không bao giờ coi bói cho bất luận ai nữa.

Tịch Tích Chi ngồi ở trong đình, trong tay cầm một khối bánh ngọt, đang nhấm nháp. Trong đầu hồi tưởng lại đoạn ngắn trước kia, khẽ thở dài một hơi, nghĩ thầm, Từ lão đầu vẫn còn sống trong tự trách? Có lẽ cả đời này ông đều không tìm thấy lối ra ám ảnh Đông Phương Vưu Dục mang đến cho ông rồi.

"Sao lại thở dài?" An Hoằng Hàn đưa tay xoa vẻ buồn rầu giữa đôi mày thanh tú, "Sau này bất luận xảy ra chuyện gì, đều có trẫm cùng với nàng."

Đối với điểm này, Tịch Tích Chi chưa bao giờ hoài nghi.

Gật đầu nói: "Ta sợ đuổi cũng không đi!"

An Hoằng Hàn hơi nhíu mày, muốn đuổi trẫm đi? Đưa tay sờ sờ bụng Tịch Tích Chi, "Dường như còn phải hỏi một chút đứa bé có nguyện ý hay không?"

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tịch Tích Chi nhất thời lộ ra ửng đỏ.

HOÀN

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: